Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 1297: Vài mũi tên 2

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… “Ba tiếng.” Quan viên Giám Sát viện kia mặt không biểu cảm đếm: “Ba,hai...”"Khoan!" Thượng thư bộ Hình bị âm thanh đơn điệu này ép vỡ tim gan, gàolên "Khoan đã! Ta muốn nghe lời Đạm Bạc công!"Quan Giám Sát viện mỉm cười châm chọc. Tình thế nguy cấp, lòng dạThượng thư đã lung lay, nhưng vẫn tỉnh táo, biết chỉ có ý Đề ti đại nhân mới cóthể cứu vãn tính mạng mình, chứ không phải chiếu chỉ của Thái hậu.Hắn lấy từ trong ngực một tờ công văn đã chuẩn bị sẵn, ném tới.Thượng thư bộ Hình nhặt lên, soi ánh lửa đuốc xem qua, xác nhận đó làcông văn thông báo viết tay của Tiểu Phạm đại nhân.Không rõ công văn thông báo này được viết và chuẩn bị từ lúc nào, nhưngtrên đó buộc tội rất rõ ràng Trưởng công chúa và Thái tử cấu kết với sát thủĐông Di, Bắc Tề ám sát Hoàng đế trên Đại Đông sơn! Tội trạng rất rõ ràng,phía sau còn viết Đại đô đốc Chinh Bắc quân, Yến Tiểu Ất dính líu tới phảnloạn, đã bị Phạm Nhàn xử trảm!Điều mà Thượng thư quan tâm không phải tội trạng, mà là câu cuối cùng.Đọc xong, sắc mặt hắn dịu đi. Trong tờ thông báo khoảng bốn trăm chữ này,trăm chữ cuối rõ ràng viết những quan lại trong triều bị Lý Thừa Càn mê hoặc,nếu hối cải và lập công cho triều đình mới thì chuyện cũ bỏ qua.Thượng thư bộ Hình run rẩy cầm thông báo, không có dấu ấn của Thái hậunhưng có con dấu của Hoàng đế!Quan trọng nhất, cuối cùng là phần chữ ký của Phạm Nhàn!Thượng thư bộ Hình hiểu lúc này chữ ký Phạm Nhàn có uy lực hơn bất kỳấn tín nào, hơn nữa hắn tin Phạm Nhàn không phải kẻ nuốt lời vì tư lợi.Sắc mặt hắn càng trắng bệch, nhìn quanh những quan sai nha dịch bộ Hìnhsắc mặt tái mét nhưng vẫn cố giữ vững dũng khí, đột nhiên cúi đầu quỳ xuốngtrước mặt quan viên Giám Sát viện: “Thần... nhận tội.”o O oTước binh khí, trói tay chân, buộc dây thừng. Tất cả vũ khí của bộ Hìnhnhanh chóng bị kiểm soát, chỉ để lại cho Thượng thư đại nhân chút thể diện,ngoài hắn ra vốn không ai kịp mặc quan phục đội mũ ô sa.Đao kiếm gậy gộc chất đống một góc, các quan lại Hình bị trói hai tay bằngmóc sắt đặc chế của Giám Sát viện và dây thừng buộc chặt vào nhau như nhữngcon châu chấu trong nạn đói, xâu thành một dây.Mọi động tác diễn ra nhanh chóng và thuần thục, bởi từ khi thành lập, GiámSát viện đã sử dụng những thủ đoạn này đối phó với các nha môn trong cỗ máyquốc gia Khánh Quốc.Do đó, không thể nói Thượng thư bộ Hình nhút nhát, hay bộ máy KhánhQuốc vô dụng. Chỉ có điều sau nhiều năm, sự kinh khủng của Giám Sát viện đãăn sâu vào tiềm thức mọi quan viên Khánh Quốc, như thiên địch khiến họkhông dám chống đối lại những người mặc đen.Sau khi Khánh Đế băng hà và Trần Bình Bình bị đầu độc, Giám Sát viện trởthành mũi đao sắc bén nhất trong tay Phạm Nhàn.Trong khi xử lý tàn dư bộ Hình, hai cánh cửa nặng nề của đại lao đã mở,quan viên Giám Sát viện vào trong, hỗ trợ đưa ra ngoài hơn bốn mươi quan viêndáng vẻ chật vật tới khó tả.Tuy chưa cởi bỏ quan phục nhưng họ đã bị đánh đập thâm tím. Điều này chothấy ngày hôm đó Thái tử bắt giữ những người này tại Thái Cực điện trong tìnhtrạng vội vàng, hỗn loạn. Nhiều người bị tra tấn đã kiệt sức không đi nổi, phảinhờ quan viên Giám Sát viện nâng đỡ mới lê bước ra cửa đại lao bộ Hình.Ánh mắt quan viên đứng đầu nhóm người Giám Sát viện chợt cứng lại, bướcnhanh tới, quỳ một gối trước mặt bọn họ, cúi đầu hành lễ: “Hạ quan Mộ DungYến, chủ quản Nhị Xử Giám Sát viện, thực hiện ý chỉ của Thái hậu đón các vị,chư vị đại nhân khổ cực rồi.”Các văn thần được đỡ ra ngoài nhìn quan viên mặc quan phục màu đen củaGiám Sát viện, cõi lòng ngôn ngang cảm xúc phức tạp, không nói nên lời.Mộ Dung Yến vẫn quỳ gối, không hề đứng dậy, ngược lại trịnh trọng thi lễvới hai vị quan viên đứng đầu, hạ giọng nói: “Đề ti đại nhân sai hạ quan làm lễcảm tạ hai vị Đại học sĩ.”Đúng vậy, quan viên này chính là những người đã cực lực phản đối, ngăncản Thái tử đăng cơ tại Thái Cực điện - hai vị đại thần nhất phẩm, lãnh đạo MônHạ Trung Thư, Hồ Đại học sĩ và Thư Vu lão tiên sinh.Thư Vu mặt vẫn còn vết thương, nhìn quan viên kia thở dài, không vuimừng khi thoát hiểm mà lo lắng cho tình hình kinh đô. Ông hiểu tính cáchPhạm Nhàn, đêm nay dám liều mình cứu tù nhân như vậy, chắc chắn đã xảy rachuyện lớn trong cung, không biết bao nhiêu người thân của bệ hạ sẽ chết trongcuộc binh biến này.Nhưng Hồ Đại học sĩ lại mỉm cười: “Đạm Bạc công nhầm rồi, ta chưa hềgiúp hắn, sao có chữ cảm tạ?”Mộ Dung Yến nghe vậy chợt ngẩn ngơ.Chưa kịp trình bày tình hình trong cung, bên ngoài bộ Hình đã có mườichiếc xe ngựa đón các đại thần bị thương, sau đó lên đường đi hướng về phíacung điện. Lúc này tình thế kinh đô còn rất nguy hiểm, những người vừa thoátngục tạm thời không thể về phủ.

“Ba tiếng.” Quan viên Giám Sát viện kia mặt không biểu cảm đếm: “Ba,

hai...”

"Khoan!" Thượng thư bộ Hình bị âm thanh đơn điệu này ép vỡ tim gan, gào

lên "Khoan đã! Ta muốn nghe lời Đạm Bạc công!"

Quan Giám Sát viện mỉm cười châm chọc. Tình thế nguy cấp, lòng dạ

Thượng thư đã lung lay, nhưng vẫn tỉnh táo, biết chỉ có ý Đề ti đại nhân mới có

thể cứu vãn tính mạng mình, chứ không phải chiếu chỉ của Thái hậu.

Hắn lấy từ trong ngực một tờ công văn đã chuẩn bị sẵn, ném tới.

Thượng thư bộ Hình nhặt lên, soi ánh lửa đuốc xem qua, xác nhận đó là

công văn thông báo viết tay của Tiểu Phạm đại nhân.

Không rõ công văn thông báo này được viết và chuẩn bị từ lúc nào, nhưng

trên đó buộc tội rất rõ ràng Trưởng công chúa và Thái tử cấu kết với sát thủ

Đông Di, Bắc Tề ám sát Hoàng đế trên Đại Đông sơn! Tội trạng rất rõ ràng,

phía sau còn viết Đại đô đốc Chinh Bắc quân, Yến Tiểu Ất dính líu tới phản

loạn, đã bị Phạm Nhàn xử trảm!

Điều mà Thượng thư quan tâm không phải tội trạng, mà là câu cuối cùng.

Đọc xong, sắc mặt hắn dịu đi. Trong tờ thông báo khoảng bốn trăm chữ này,

trăm chữ cuối rõ ràng viết những quan lại trong triều bị Lý Thừa Càn mê hoặc,

nếu hối cải và lập công cho triều đình mới thì chuyện cũ bỏ qua.

Thượng thư bộ Hình run rẩy cầm thông báo, không có dấu ấn của Thái hậu

nhưng có con dấu của Hoàng đế!

Quan trọng nhất, cuối cùng là phần chữ ký của Phạm Nhàn!

Thượng thư bộ Hình hiểu lúc này chữ ký Phạm Nhàn có uy lực hơn bất kỳ

ấn tín nào, hơn nữa hắn tin Phạm Nhàn không phải kẻ nuốt lời vì tư lợi.

Sắc mặt hắn càng trắng bệch, nhìn quanh những quan sai nha dịch bộ Hình

sắc mặt tái mét nhưng vẫn cố giữ vững dũng khí, đột nhiên cúi đầu quỳ xuống

trước mặt quan viên Giám Sát viện: “Thần... nhận tội.”

o O o

Tước binh khí, trói tay chân, buộc dây thừng. Tất cả vũ khí của bộ Hình

nhanh chóng bị kiểm soát, chỉ để lại cho Thượng thư đại nhân chút thể diện,

ngoài hắn ra vốn không ai kịp mặc quan phục đội mũ ô sa.

Đao kiếm gậy gộc chất đống một góc, các quan lại Hình bị trói hai tay bằng

móc sắt đặc chế của Giám Sát viện và dây thừng buộc chặt vào nhau như những

con châu chấu trong nạn đói, xâu thành một dây.

Mọi động tác diễn ra nhanh chóng và thuần thục, bởi từ khi thành lập, Giám

Sát viện đã sử dụng những thủ đoạn này đối phó với các nha môn trong cỗ máy

quốc gia Khánh Quốc.

Do đó, không thể nói Thượng thư bộ Hình nhút nhát, hay bộ máy Khánh

Quốc vô dụng. Chỉ có điều sau nhiều năm, sự kinh khủng của Giám Sát viện đã

ăn sâu vào tiềm thức mọi quan viên Khánh Quốc, như thiên địch khiến họ

không dám chống đối lại những người mặc đen.

Sau khi Khánh Đế băng hà và Trần Bình Bình bị đầu độc, Giám Sát viện trở

thành mũi đao sắc bén nhất trong tay Phạm Nhàn.

Trong khi xử lý tàn dư bộ Hình, hai cánh cửa nặng nề của đại lao đã mở,

quan viên Giám Sát viện vào trong, hỗ trợ đưa ra ngoài hơn bốn mươi quan viên

dáng vẻ chật vật tới khó tả.

Tuy chưa cởi bỏ quan phục nhưng họ đã bị đánh đập thâm tím. Điều này cho

thấy ngày hôm đó Thái tử bắt giữ những người này tại Thái Cực điện trong tình

trạng vội vàng, hỗn loạn. Nhiều người bị tra tấn đã kiệt sức không đi nổi, phải

nhờ quan viên Giám Sát viện nâng đỡ mới lê bước ra cửa đại lao bộ Hình.

Ánh mắt quan viên đứng đầu nhóm người Giám Sát viện chợt cứng lại, bước

nhanh tới, quỳ một gối trước mặt bọn họ, cúi đầu hành lễ: “Hạ quan Mộ Dung

Yến, chủ quản Nhị Xử Giám Sát viện, thực hiện ý chỉ của Thái hậu đón các vị,

chư vị đại nhân khổ cực rồi.”

Các văn thần được đỡ ra ngoài nhìn quan viên mặc quan phục màu đen của

Giám Sát viện, cõi lòng ngôn ngang cảm xúc phức tạp, không nói nên lời.

Mộ Dung Yến vẫn quỳ gối, không hề đứng dậy, ngược lại trịnh trọng thi lễ

với hai vị quan viên đứng đầu, hạ giọng nói: “Đề ti đại nhân sai hạ quan làm lễ

cảm tạ hai vị Đại học sĩ.”

Đúng vậy, quan viên này chính là những người đã cực lực phản đối, ngăn

cản Thái tử đăng cơ tại Thái Cực điện - hai vị đại thần nhất phẩm, lãnh đạo Môn

Hạ Trung Thư, Hồ Đại học sĩ và Thư Vu lão tiên sinh.

Thư Vu mặt vẫn còn vết thương, nhìn quan viên kia thở dài, không vui

mừng khi thoát hiểm mà lo lắng cho tình hình kinh đô. Ông hiểu tính cách

Phạm Nhàn, đêm nay dám liều mình cứu tù nhân như vậy, chắc chắn đã xảy ra

chuyện lớn trong cung, không biết bao nhiêu người thân của bệ hạ sẽ chết trong

cuộc binh biến này.

Nhưng Hồ Đại học sĩ lại mỉm cười: “Đạm Bạc công nhầm rồi, ta chưa hề

giúp hắn, sao có chữ cảm tạ?”

Mộ Dung Yến nghe vậy chợt ngẩn ngơ.

Chưa kịp trình bày tình hình trong cung, bên ngoài bộ Hình đã có mười

chiếc xe ngựa đón các đại thần bị thương, sau đó lên đường đi hướng về phía

cung điện. Lúc này tình thế kinh đô còn rất nguy hiểm, những người vừa thoát

ngục tạm thời không thể về phủ.

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… “Ba tiếng.” Quan viên Giám Sát viện kia mặt không biểu cảm đếm: “Ba,hai...”"Khoan!" Thượng thư bộ Hình bị âm thanh đơn điệu này ép vỡ tim gan, gàolên "Khoan đã! Ta muốn nghe lời Đạm Bạc công!"Quan Giám Sát viện mỉm cười châm chọc. Tình thế nguy cấp, lòng dạThượng thư đã lung lay, nhưng vẫn tỉnh táo, biết chỉ có ý Đề ti đại nhân mới cóthể cứu vãn tính mạng mình, chứ không phải chiếu chỉ của Thái hậu.Hắn lấy từ trong ngực một tờ công văn đã chuẩn bị sẵn, ném tới.Thượng thư bộ Hình nhặt lên, soi ánh lửa đuốc xem qua, xác nhận đó làcông văn thông báo viết tay của Tiểu Phạm đại nhân.Không rõ công văn thông báo này được viết và chuẩn bị từ lúc nào, nhưngtrên đó buộc tội rất rõ ràng Trưởng công chúa và Thái tử cấu kết với sát thủĐông Di, Bắc Tề ám sát Hoàng đế trên Đại Đông sơn! Tội trạng rất rõ ràng,phía sau còn viết Đại đô đốc Chinh Bắc quân, Yến Tiểu Ất dính líu tới phảnloạn, đã bị Phạm Nhàn xử trảm!Điều mà Thượng thư quan tâm không phải tội trạng, mà là câu cuối cùng.Đọc xong, sắc mặt hắn dịu đi. Trong tờ thông báo khoảng bốn trăm chữ này,trăm chữ cuối rõ ràng viết những quan lại trong triều bị Lý Thừa Càn mê hoặc,nếu hối cải và lập công cho triều đình mới thì chuyện cũ bỏ qua.Thượng thư bộ Hình run rẩy cầm thông báo, không có dấu ấn của Thái hậunhưng có con dấu của Hoàng đế!Quan trọng nhất, cuối cùng là phần chữ ký của Phạm Nhàn!Thượng thư bộ Hình hiểu lúc này chữ ký Phạm Nhàn có uy lực hơn bất kỳấn tín nào, hơn nữa hắn tin Phạm Nhàn không phải kẻ nuốt lời vì tư lợi.Sắc mặt hắn càng trắng bệch, nhìn quanh những quan sai nha dịch bộ Hìnhsắc mặt tái mét nhưng vẫn cố giữ vững dũng khí, đột nhiên cúi đầu quỳ xuốngtrước mặt quan viên Giám Sát viện: “Thần... nhận tội.”o O oTước binh khí, trói tay chân, buộc dây thừng. Tất cả vũ khí của bộ Hìnhnhanh chóng bị kiểm soát, chỉ để lại cho Thượng thư đại nhân chút thể diện,ngoài hắn ra vốn không ai kịp mặc quan phục đội mũ ô sa.Đao kiếm gậy gộc chất đống một góc, các quan lại Hình bị trói hai tay bằngmóc sắt đặc chế của Giám Sát viện và dây thừng buộc chặt vào nhau như nhữngcon châu chấu trong nạn đói, xâu thành một dây.Mọi động tác diễn ra nhanh chóng và thuần thục, bởi từ khi thành lập, GiámSát viện đã sử dụng những thủ đoạn này đối phó với các nha môn trong cỗ máyquốc gia Khánh Quốc.Do đó, không thể nói Thượng thư bộ Hình nhút nhát, hay bộ máy KhánhQuốc vô dụng. Chỉ có điều sau nhiều năm, sự kinh khủng của Giám Sát viện đãăn sâu vào tiềm thức mọi quan viên Khánh Quốc, như thiên địch khiến họkhông dám chống đối lại những người mặc đen.Sau khi Khánh Đế băng hà và Trần Bình Bình bị đầu độc, Giám Sát viện trởthành mũi đao sắc bén nhất trong tay Phạm Nhàn.Trong khi xử lý tàn dư bộ Hình, hai cánh cửa nặng nề của đại lao đã mở,quan viên Giám Sát viện vào trong, hỗ trợ đưa ra ngoài hơn bốn mươi quan viêndáng vẻ chật vật tới khó tả.Tuy chưa cởi bỏ quan phục nhưng họ đã bị đánh đập thâm tím. Điều này chothấy ngày hôm đó Thái tử bắt giữ những người này tại Thái Cực điện trong tìnhtrạng vội vàng, hỗn loạn. Nhiều người bị tra tấn đã kiệt sức không đi nổi, phảinhờ quan viên Giám Sát viện nâng đỡ mới lê bước ra cửa đại lao bộ Hình.Ánh mắt quan viên đứng đầu nhóm người Giám Sát viện chợt cứng lại, bướcnhanh tới, quỳ một gối trước mặt bọn họ, cúi đầu hành lễ: “Hạ quan Mộ DungYến, chủ quản Nhị Xử Giám Sát viện, thực hiện ý chỉ của Thái hậu đón các vị,chư vị đại nhân khổ cực rồi.”Các văn thần được đỡ ra ngoài nhìn quan viên mặc quan phục màu đen củaGiám Sát viện, cõi lòng ngôn ngang cảm xúc phức tạp, không nói nên lời.Mộ Dung Yến vẫn quỳ gối, không hề đứng dậy, ngược lại trịnh trọng thi lễvới hai vị quan viên đứng đầu, hạ giọng nói: “Đề ti đại nhân sai hạ quan làm lễcảm tạ hai vị Đại học sĩ.”Đúng vậy, quan viên này chính là những người đã cực lực phản đối, ngăncản Thái tử đăng cơ tại Thái Cực điện - hai vị đại thần nhất phẩm, lãnh đạo MônHạ Trung Thư, Hồ Đại học sĩ và Thư Vu lão tiên sinh.Thư Vu mặt vẫn còn vết thương, nhìn quan viên kia thở dài, không vuimừng khi thoát hiểm mà lo lắng cho tình hình kinh đô. Ông hiểu tính cáchPhạm Nhàn, đêm nay dám liều mình cứu tù nhân như vậy, chắc chắn đã xảy rachuyện lớn trong cung, không biết bao nhiêu người thân của bệ hạ sẽ chết trongcuộc binh biến này.Nhưng Hồ Đại học sĩ lại mỉm cười: “Đạm Bạc công nhầm rồi, ta chưa hềgiúp hắn, sao có chữ cảm tạ?”Mộ Dung Yến nghe vậy chợt ngẩn ngơ.Chưa kịp trình bày tình hình trong cung, bên ngoài bộ Hình đã có mườichiếc xe ngựa đón các đại thần bị thương, sau đó lên đường đi hướng về phíacung điện. Lúc này tình thế kinh đô còn rất nguy hiểm, những người vừa thoátngục tạm thời không thể về phủ.

Chương 1297: Vài mũi tên 2