Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 1314: Bóng dáng của Trần Bình Bình chạy nạn và đứa trẻ 3

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Lý do ngọn lửa này khác với ngọn lửa của liên quân tám nước. Bọn cướptám nước cho rằng đồ đạc nhiều quá không thể mang đi hết nên thà đốt sạchkhông để lại cho người trong nước. Còn lý do quân lính Tần gia đốt phá... là vìchúng không cướp được thứ gì, bắt được ai!Những cơ quan bẫy rập kinh hoàng mà Phạm Nhàn từng chứng kiến vẫn cònđó, quân lính Tần gia phải hy sinh hơn 300 mạng mới xâm nhập được TrầnViên. Nhưng bên trong, chúng không tìm thấy một bóng người sống.Đón chờ chúng là một khu vườn trống không. Trần Viện trưởng trong lờiđồn đại bị trúng độc nằm liệt giường không có ở đây, những cơ thiếp xinh đẹpcũng vắng bóng, ngay cả hạ nhân cũng đã đi sạch. Có vẻ như tất cả đều đã rútlui từ lâu, rất gọn gàng sạch sẽ, ngay cả những bức hoạ treo trên vách Trần Viêncũng bị lấy đi hết.Trần Bình Bình rất thích những bức hoạ đó.Quân đội này do Tần gia khống chế, chủ yếu là binh lính quân phòng vệkinh đô, lãnh đạo là một tướng quân đời thứ hai của Tần gia, là họ hàng với TầnHằng. Hắn tức giận nhìn Trần Viên trống không, nghĩ mình dẫn quân tới đây,chết nhiều người vậy mà chỉ chiếm được cái vườn hoang, không khỏi muốn óimáu.Trong cơn thịnh nộ, tên tướng quân Tần gia gia này đã phóng hỏa.Trong biển lửa hừng hực, hắn sai ngựa truyền tin về đại doanh Nguyên Đài,còn bản thân không dám dẫn quân trở về, vì Tần lão gia đã ra lệnh liên minh,một khi động thủ vào Trần Viên thì phải giết chết Trần Bình Bình mới được về.Không còn cách nào, hắn đành nuốt cái tôi kiêu ngạo thường ngày, cungkính thỉnh giáo người áo đen bên cạnh. Đó là người mà Tần lão gia tử cử đigiúp hắn, đã từng nói trên đường đi rằng bây giờ chắc chắn Trần Viên khôngcòn một bóng người.Lúc đó, vị tướng quân Tần gia vẫn còn nghi ngờ, nhưng giờ đây không thểkhông tin, trong lòng thở dài, dù sao đó cũng là nguyên lão Giám Sát viện, amhiểu sự lợi hại và mưu kế của Trần Bình Bình hơn nhiều.Ngôn Nhược Hải che mặt, cưỡi ngựa bên cạnh tướng quân Tần gia, nói:"Nếu Viện trưởng đã đi, tướng quân cũng nên chuẩn bị tâm lý... trong thời gianngắn đừng nghĩ tới việc bắt được ông ta."Vị tướng quân Tần gia giật mình.Ngôn Nhược Hải liếc nhìn hắn, mỉa mai nói: "Đừng quên, ông ta là TrầnBình Bình."Nói xong, hắn giật cương ngựa rời khỏi Trần Viên, không đành lòng nhìnngọn lửa cháy bùng phía sau, nghĩ bụng tướng quân này đốt phá Trần Viên,không biết sau này sẽ bị Viện trưởng xẻo thành thứ gì đây.Hắn là người của Tần gia, bí mật này trông thì chỉ có Tần gia biết, Thái tửvà Trưởng công chúa không rõ. Nhưng hắn là người Giám Sát viện, bí mật nàythì thực sự chỉ có Giám Sát viện biết, Tần gia hoàn toàn không hay.o O oKinh đô dần trở thành nơi nguy hiểm, các quận gửi tấu chương vào nhưngkhông có chỉ dụ gì từ kinh đô. May là thời đại này trao đổi thông tin khó khăn,mọi người quen với nhịp độ chậm rãi nên tuy cảm thấy lạ nhưng các châu, quậnngoại thành cũng không hoảng sợ vì tình hình kinh đô.Ít nhất trong vài ngày gần đây, toàn bộ Khánh Quốc trừ kinh đô và khu vựcĐông Sơn, còn lại vẫn yên ổn như thường.Bình minh ở Vị Châu không khác Kinh đô, Trần Bình Bình vốn phải ở kinhđô xử lý vấn đề hoàng vị hay chữa trị độc tố ở Trần Viên, nhưng giờ đây ôngngước nhìn qua vệt sáng trên bầu trời gian tứ hợp viện, nhíu mày, cầm đũa lênăn cháo loãng và bánh bao.Thường ngày ở Trần Viên, ông cũng thích hai món này.Sau khi chỉ thị của Thái hậu truyền đến Trần Viên, lão tổ tông của giới mậtthám Khánh Quốc lập tức chuẩn bị xe ngựa, hành lý rồi... đi mất chứ khôngquay lại kinh đô, bỏ trốn cực nhanh.Phạm Nhàn và Đại hoàng tử đứng trên thành, vẻ mặt sầu não muốn bỏ trốn,nào ngờ người thân cận nhất lại quyết đoán hơn nhiều so với họ.Đoàn xe rời Trần Viên, men theo vùng nông thôn phía Nam kinh đô. Độiquân Tần gia phía sau khăng khăng truy tìm, quyết tiêu diệt bằng được.Nhưng Trần Bình Bình không hề gấp gáp, đoàn xe cũng không tăng tốc,thậm chí không che giấu dấu vết, chỉ dụ đội quân vòng theo sau lưng mình.Đoàn xe rẽ ba vòng phía nam kinh đô, đội quân cũng xoay ba vòng theo. Lýdo không va chạm là nhờ mạng lưới thông tin và khả năng ẩn nấp của Giám Sátviện, còn đội quân có một hướng dẫn viên xuất sắc giúp đỡ.Ngôn Nhược Hải dẫn Tần gia truy đuổi Trần Bình Bình, có nghĩ bằng môngcũng biết, nếu Trần Bình Bình không muốn thì bọn họ không bao giờ bắt kịp.Đoàn xe trốn chạy như đi dạo cuối cùng cũng dừng lại ở một trang viênngoại ô Vị Châu, vì Trần Bình Bình đánh giá đã sắp tới thời điểm.Trần Bình Bình đang ăn cháo, răng vẫn khỏe, không cần tựa tường. Nhưngđám người lâu năm trong Giám Sát viện ngồi cạnh, nhìn vẻ mặt Viện trưởng,cảm thấy ông hơi vô liêm sỉ.

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Lý do ngọn lửa này khác với ngọn lửa của liên quân tám nước. Bọn cướp

tám nước cho rằng đồ đạc nhiều quá không thể mang đi hết nên thà đốt sạch

không để lại cho người trong nước. Còn lý do quân lính Tần gia đốt phá... là vì

chúng không cướp được thứ gì, bắt được ai!

Những cơ quan bẫy rập kinh hoàng mà Phạm Nhàn từng chứng kiến vẫn còn

đó, quân lính Tần gia phải hy sinh hơn 300 mạng mới xâm nhập được Trần

Viên. Nhưng bên trong, chúng không tìm thấy một bóng người sống.

Đón chờ chúng là một khu vườn trống không. Trần Viện trưởng trong lời

đồn đại bị trúng độc nằm liệt giường không có ở đây, những cơ thiếp xinh đẹp

cũng vắng bóng, ngay cả hạ nhân cũng đã đi sạch. Có vẻ như tất cả đều đã rút

lui từ lâu, rất gọn gàng sạch sẽ, ngay cả những bức hoạ treo trên vách Trần Viên

cũng bị lấy đi hết.

Trần Bình Bình rất thích những bức hoạ đó.

Quân đội này do Tần gia khống chế, chủ yếu là binh lính quân phòng vệ

kinh đô, lãnh đạo là một tướng quân đời thứ hai của Tần gia, là họ hàng với Tần

Hằng. Hắn tức giận nhìn Trần Viên trống không, nghĩ mình dẫn quân tới đây,

chết nhiều người vậy mà chỉ chiếm được cái vườn hoang, không khỏi muốn ói

máu.

Trong cơn thịnh nộ, tên tướng quân Tần gia gia này đã phóng hỏa.

Trong biển lửa hừng hực, hắn sai ngựa truyền tin về đại doanh Nguyên Đài,

còn bản thân không dám dẫn quân trở về, vì Tần lão gia đã ra lệnh liên minh,

một khi động thủ vào Trần Viên thì phải giết chết Trần Bình Bình mới được về.

Không còn cách nào, hắn đành nuốt cái tôi kiêu ngạo thường ngày, cung

kính thỉnh giáo người áo đen bên cạnh. Đó là người mà Tần lão gia tử cử đi

giúp hắn, đã từng nói trên đường đi rằng bây giờ chắc chắn Trần Viên không

còn một bóng người.

Lúc đó, vị tướng quân Tần gia vẫn còn nghi ngờ, nhưng giờ đây không thể

không tin, trong lòng thở dài, dù sao đó cũng là nguyên lão Giám Sát viện, am

hiểu sự lợi hại và mưu kế của Trần Bình Bình hơn nhiều.

Ngôn Nhược Hải che mặt, cưỡi ngựa bên cạnh tướng quân Tần gia, nói:

"Nếu Viện trưởng đã đi, tướng quân cũng nên chuẩn bị tâm lý... trong thời gian

ngắn đừng nghĩ tới việc bắt được ông ta."

Vị tướng quân Tần gia giật mình.

Ngôn Nhược Hải liếc nhìn hắn, mỉa mai nói: "Đừng quên, ông ta là Trần

Bình Bình."

Nói xong, hắn giật cương ngựa rời khỏi Trần Viên, không đành lòng nhìn

ngọn lửa cháy bùng phía sau, nghĩ bụng tướng quân này đốt phá Trần Viên,

không biết sau này sẽ bị Viện trưởng xẻo thành thứ gì đây.

Hắn là người của Tần gia, bí mật này trông thì chỉ có Tần gia biết, Thái tử

và Trưởng công chúa không rõ. Nhưng hắn là người Giám Sát viện, bí mật này

thì thực sự chỉ có Giám Sát viện biết, Tần gia hoàn toàn không hay.

o O o

Kinh đô dần trở thành nơi nguy hiểm, các quận gửi tấu chương vào nhưng

không có chỉ dụ gì từ kinh đô. May là thời đại này trao đổi thông tin khó khăn,

mọi người quen với nhịp độ chậm rãi nên tuy cảm thấy lạ nhưng các châu, quận

ngoại thành cũng không hoảng sợ vì tình hình kinh đô.

Ít nhất trong vài ngày gần đây, toàn bộ Khánh Quốc trừ kinh đô và khu vực

Đông Sơn, còn lại vẫn yên ổn như thường.

Bình minh ở Vị Châu không khác Kinh đô, Trần Bình Bình vốn phải ở kinh

đô xử lý vấn đề hoàng vị hay chữa trị độc tố ở Trần Viên, nhưng giờ đây ông

ngước nhìn qua vệt sáng trên bầu trời gian tứ hợp viện, nhíu mày, cầm đũa lên

ăn cháo loãng và bánh bao.

Thường ngày ở Trần Viên, ông cũng thích hai món này.

Sau khi chỉ thị của Thái hậu truyền đến Trần Viên, lão tổ tông của giới mật

thám Khánh Quốc lập tức chuẩn bị xe ngựa, hành lý rồi... đi mất chứ không

quay lại kinh đô, bỏ trốn cực nhanh.

Phạm Nhàn và Đại hoàng tử đứng trên thành, vẻ mặt sầu não muốn bỏ trốn,

nào ngờ người thân cận nhất lại quyết đoán hơn nhiều so với họ.

Đoàn xe rời Trần Viên, men theo vùng nông thôn phía Nam kinh đô. Đội

quân Tần gia phía sau khăng khăng truy tìm, quyết tiêu diệt bằng được.

Nhưng Trần Bình Bình không hề gấp gáp, đoàn xe cũng không tăng tốc,

thậm chí không che giấu dấu vết, chỉ dụ đội quân vòng theo sau lưng mình.

Đoàn xe rẽ ba vòng phía nam kinh đô, đội quân cũng xoay ba vòng theo. Lý

do không va chạm là nhờ mạng lưới thông tin và khả năng ẩn nấp của Giám Sát

viện, còn đội quân có một hướng dẫn viên xuất sắc giúp đỡ.

Ngôn Nhược Hải dẫn Tần gia truy đuổi Trần Bình Bình, có nghĩ bằng mông

cũng biết, nếu Trần Bình Bình không muốn thì bọn họ không bao giờ bắt kịp.

Đoàn xe trốn chạy như đi dạo cuối cùng cũng dừng lại ở một trang viên

ngoại ô Vị Châu, vì Trần Bình Bình đánh giá đã sắp tới thời điểm.

Trần Bình Bình đang ăn cháo, răng vẫn khỏe, không cần tựa tường. Nhưng

đám người lâu năm trong Giám Sát viện ngồi cạnh, nhìn vẻ mặt Viện trưởng,

cảm thấy ông hơi vô liêm sỉ.

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Lý do ngọn lửa này khác với ngọn lửa của liên quân tám nước. Bọn cướptám nước cho rằng đồ đạc nhiều quá không thể mang đi hết nên thà đốt sạchkhông để lại cho người trong nước. Còn lý do quân lính Tần gia đốt phá... là vìchúng không cướp được thứ gì, bắt được ai!Những cơ quan bẫy rập kinh hoàng mà Phạm Nhàn từng chứng kiến vẫn cònđó, quân lính Tần gia phải hy sinh hơn 300 mạng mới xâm nhập được TrầnViên. Nhưng bên trong, chúng không tìm thấy một bóng người sống.Đón chờ chúng là một khu vườn trống không. Trần Viện trưởng trong lờiđồn đại bị trúng độc nằm liệt giường không có ở đây, những cơ thiếp xinh đẹpcũng vắng bóng, ngay cả hạ nhân cũng đã đi sạch. Có vẻ như tất cả đều đã rútlui từ lâu, rất gọn gàng sạch sẽ, ngay cả những bức hoạ treo trên vách Trần Viêncũng bị lấy đi hết.Trần Bình Bình rất thích những bức hoạ đó.Quân đội này do Tần gia khống chế, chủ yếu là binh lính quân phòng vệkinh đô, lãnh đạo là một tướng quân đời thứ hai của Tần gia, là họ hàng với TầnHằng. Hắn tức giận nhìn Trần Viên trống không, nghĩ mình dẫn quân tới đây,chết nhiều người vậy mà chỉ chiếm được cái vườn hoang, không khỏi muốn óimáu.Trong cơn thịnh nộ, tên tướng quân Tần gia gia này đã phóng hỏa.Trong biển lửa hừng hực, hắn sai ngựa truyền tin về đại doanh Nguyên Đài,còn bản thân không dám dẫn quân trở về, vì Tần lão gia đã ra lệnh liên minh,một khi động thủ vào Trần Viên thì phải giết chết Trần Bình Bình mới được về.Không còn cách nào, hắn đành nuốt cái tôi kiêu ngạo thường ngày, cungkính thỉnh giáo người áo đen bên cạnh. Đó là người mà Tần lão gia tử cử đigiúp hắn, đã từng nói trên đường đi rằng bây giờ chắc chắn Trần Viên khôngcòn một bóng người.Lúc đó, vị tướng quân Tần gia vẫn còn nghi ngờ, nhưng giờ đây không thểkhông tin, trong lòng thở dài, dù sao đó cũng là nguyên lão Giám Sát viện, amhiểu sự lợi hại và mưu kế của Trần Bình Bình hơn nhiều.Ngôn Nhược Hải che mặt, cưỡi ngựa bên cạnh tướng quân Tần gia, nói:"Nếu Viện trưởng đã đi, tướng quân cũng nên chuẩn bị tâm lý... trong thời gianngắn đừng nghĩ tới việc bắt được ông ta."Vị tướng quân Tần gia giật mình.Ngôn Nhược Hải liếc nhìn hắn, mỉa mai nói: "Đừng quên, ông ta là TrầnBình Bình."Nói xong, hắn giật cương ngựa rời khỏi Trần Viên, không đành lòng nhìnngọn lửa cháy bùng phía sau, nghĩ bụng tướng quân này đốt phá Trần Viên,không biết sau này sẽ bị Viện trưởng xẻo thành thứ gì đây.Hắn là người của Tần gia, bí mật này trông thì chỉ có Tần gia biết, Thái tửvà Trưởng công chúa không rõ. Nhưng hắn là người Giám Sát viện, bí mật nàythì thực sự chỉ có Giám Sát viện biết, Tần gia hoàn toàn không hay.o O oKinh đô dần trở thành nơi nguy hiểm, các quận gửi tấu chương vào nhưngkhông có chỉ dụ gì từ kinh đô. May là thời đại này trao đổi thông tin khó khăn,mọi người quen với nhịp độ chậm rãi nên tuy cảm thấy lạ nhưng các châu, quậnngoại thành cũng không hoảng sợ vì tình hình kinh đô.Ít nhất trong vài ngày gần đây, toàn bộ Khánh Quốc trừ kinh đô và khu vựcĐông Sơn, còn lại vẫn yên ổn như thường.Bình minh ở Vị Châu không khác Kinh đô, Trần Bình Bình vốn phải ở kinhđô xử lý vấn đề hoàng vị hay chữa trị độc tố ở Trần Viên, nhưng giờ đây ôngngước nhìn qua vệt sáng trên bầu trời gian tứ hợp viện, nhíu mày, cầm đũa lênăn cháo loãng và bánh bao.Thường ngày ở Trần Viên, ông cũng thích hai món này.Sau khi chỉ thị của Thái hậu truyền đến Trần Viên, lão tổ tông của giới mậtthám Khánh Quốc lập tức chuẩn bị xe ngựa, hành lý rồi... đi mất chứ khôngquay lại kinh đô, bỏ trốn cực nhanh.Phạm Nhàn và Đại hoàng tử đứng trên thành, vẻ mặt sầu não muốn bỏ trốn,nào ngờ người thân cận nhất lại quyết đoán hơn nhiều so với họ.Đoàn xe rời Trần Viên, men theo vùng nông thôn phía Nam kinh đô. Độiquân Tần gia phía sau khăng khăng truy tìm, quyết tiêu diệt bằng được.Nhưng Trần Bình Bình không hề gấp gáp, đoàn xe cũng không tăng tốc,thậm chí không che giấu dấu vết, chỉ dụ đội quân vòng theo sau lưng mình.Đoàn xe rẽ ba vòng phía nam kinh đô, đội quân cũng xoay ba vòng theo. Lýdo không va chạm là nhờ mạng lưới thông tin và khả năng ẩn nấp của Giám Sátviện, còn đội quân có một hướng dẫn viên xuất sắc giúp đỡ.Ngôn Nhược Hải dẫn Tần gia truy đuổi Trần Bình Bình, có nghĩ bằng môngcũng biết, nếu Trần Bình Bình không muốn thì bọn họ không bao giờ bắt kịp.Đoàn xe trốn chạy như đi dạo cuối cùng cũng dừng lại ở một trang viênngoại ô Vị Châu, vì Trần Bình Bình đánh giá đã sắp tới thời điểm.Trần Bình Bình đang ăn cháo, răng vẫn khỏe, không cần tựa tường. Nhưngđám người lâu năm trong Giám Sát viện ngồi cạnh, nhìn vẻ mặt Viện trưởng,cảm thấy ông hơi vô liêm sỉ.

Chương 1314: Bóng dáng của Trần Bình Bình chạy nạn và đứa trẻ 3