Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 1329: Đoạt cờ, đoạt thế, đoạt tâm 2

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Tiếng "chém" vừa dứt, tên kỵ binh run rẩy, vô thức nhắm mắt lại, nhưng cốgắng đứng thẳng người, rồi cảm nhận được một luồng khí lạnh trên cổ.Tướng quân thu kiếm quay về, cũng không liếc nhìn thi thể kỵ binh ngãxuống đất. Hắn hừ mũi một tiếng lạnh lùng, kẹp bụng ngựa, con tuấn mã lao ranhư chớp, chỉ trong nháy mắt từ giữa doanh trại quân phản xông thẳng ra quảngtrường dưới chân thành.Lao thẳng về phía lá long kỳ đang nằm cuộn tròn trên mặt đất!Không phải tất cả binh lính phản loạn đều biết vị tướng quân này, nhưng họhiểu ý đồ của ông ta. Trong lòng họ chấn động, máu nóng dâng lên, hàng vạnngười cùng hô vang, rất có nhịp điệu.Trong tiếng hô máu lửa của vạn người, con chiến mã dưới cương vị tướngnhư rồng bay, bốn vó dường như rời khỏi mặt đất, lao thẳng như một mũi tênsắc bén xuống dưới chân thành.Một mình hiên ngang giữa quảng trường rộng lớn, xông lên ngay dưới mũitên của thành, oai hùng biết bao!Ngựa chạy nhanh như điện, kỹ năng cưỡi ngựa của người trên lưng càngđáng kinh ngạc. Dường như xông thẳng lên Hoàng thành theo đường thẳng,thực ra lại di chuyển theo một quỹ đạo kỳ lạ. Mặc dù vòng vèo nhưng khí thếhết sức mạnh mẽ, chỉ trong chớp mắt đã phi tới giữa quảng trường.Cho đến lúc này, cung thủ trên thành vẫn chưa bắn ra một mũi tên nào.Cấm quân trên thành và binh sĩ Giám sát viện đổ mồ hôi lạnh toát, họ hoàntoàn không thể nắm bắt được lộ trình của vị tướng quân phản loạn. Trong tốc độcực nhanh đó, đối phương dường như vẫn có thể nắm bắt chính xác tốc độ bắnvà phạm vi phòng thủ của cung thủ trên thành.Phạm Nhàn nhìn chằm chằm cảnh tượng, cảm giác như chỉ chớp mắt, vịtướng quân phản loạn đã lao tới dưới chân mình, lao tới trước ngọn long kỳ kia.Nỏ thủ thành vừa thể hiện sức mạnh, tên tướng phản loạn đã dũng cảm laotới. Khí phách và lòng can đảm khiến lòng người phải cảm thán, không hiểu saoPhạm Nhàn bỗng nhớ tới Vương Thập Tam Lang, lòng thầm rung động.Tay y đưa lên rồi lại dùng ý chí mạnh mẽ buông xuống. Cử chỉ nhỏ bé nàythoát khỏi ánh mắt Đại hoàng tử, bởi vị này cũng đang nhìn căng thẳng cuộcchiến giành thế trước mắt.Hai phe đối đầu, khí thế quan trọng nhất, cờ là thế, giành cờ là giành thế!Ngay lập tức, vị tướng phi nhanh tới chỗ long kỳ, không giảm tốc, dùng kỹnăng cưỡi ngựa điêu luyện, một tay với xuống, nhẹ nhàng nhặt long kỳ lên.Dù Phạm Nhàn đã hạ tay xuống, nhóm điều khiển nỏ thủ thành vẫn khôngbỏ lỡ cơ hội tốt, vội vàng kích hoạt cơ chế.Một tiếng động trầm trầm vang lên, bức tường thành dày cộm dường nhưcũng rung chuyển theo mũi tên to lớn được bắn ra.o O oMột tiếng hí vang lên ngút trời, chỉ thấy tướng phản loạn dưới thành ngờđoán được thời điểm cung thủ sẽ bắn tên, thậm chí còn nhanh hơn dự đoán nửakhắc, giật mạnh dây cương, hai chân đạp mạnh vào bụng tuấn mã, gầm lên mộttiếng khiến con ngựa đứng bấn ngay lên.Bốn chân con tuấn mã bị kéo ngược lên không trung, thân hình khổng lồ bịuốn éo một cách khó tin. Giữa không trung nó vẫn giữ thăng bằng theo mộtcách khiến người ta kinh ngạc. Tướng phản loạn cầm long kỳ vàng rực trongmột tay, tay kia vẫn chặt dây cương, nghiêng người cưỡi trên lưng tuấn mã đangđứng thẳng hai chân sau. Dưới ánh nắng ban mai, oai hùng vô song.Đúng lúc ấy, mũi tên khổng lồ từ trên thành mới bắn tới trước mặt.Nó lướt qua bụng ngựa, đâm xuống đất với một âm thanh chát chúa!Mũi tên to như cánh tay trẻ con đâm sâu xuống phiến đá xanh trên quảngtrường, đá vụn tung toé nhưng không hề chạm vào người tướng giặc.Phản tướng gập khuỷu tay trái, thu ngắn dây cương. Đầu ngựa quay sangtrái, hí lên một tiếng, hai vó ngựa đập xuống đất. Toàn thân cơ bắp co duỗi, hệtnhư làn khói mỏng, phi thẳng về hướng trung quân phe phản loạn, quay về bêncạnh Thái tử.Phản tướng không hề xuống ngựa, chỉ cắm sâu long kỳ màu vàng rực vàomặt đất. Cán cờ vững vàng, không hề lung lay, long kỳ lại tung bay trong giósớm, rực rỡ muôn phần.Sau đó, hắn quay đầu ngựa, im lặng nhìn lên hai điểm đen nho nhỏ trênthành.Chỉ trong nháy mắt, tướng phản loạn đã làm được điều mà ít người có thể.Kể từ khi xông ra khỏi trung quân, hàng vạn binh sĩ phe phản loạn đã hò reođiếng lên, theo dõi ông giành lại long kỳ, quay về trung quân, tiếng hô vang dộicủa hàng vạn người dâng cao như sóng...Và khi tướng phản loạn đặt lại long kỳ xuống đất, cờ phất phơ bay tronggió, tiếng hò reo của đám phản quân cuối cùng cũng đạt tới đỉnh điểm!o O o“Thật oanh liệt...” Phạm Nhàn nhẹ nhàng lau vệt mồ hôi lạnh trên lòng bàntay, trong khoảnh khắc này, y đã bày tỏ quan điểm mà với tư cách chủ soái, ykhông nên nói, “Quân đội Đại Khánh của chúng ta quả thực có vô số tướng tài.Chẳng trách tung hoành thiên hạ không ai địch nổi.”

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Tiếng "chém" vừa dứt, tên kỵ binh run rẩy, vô thức nhắm mắt lại, nhưng cốgắng đứng thẳng người, rồi cảm nhận được một luồng khí lạnh trên cổ.Tướng quân thu kiếm quay về, cũng không liếc nhìn thi thể kỵ binh ngãxuống đất. Hắn hừ mũi một tiếng lạnh lùng, kẹp bụng ngựa, con tuấn mã lao ranhư chớp, chỉ trong nháy mắt từ giữa doanh trại quân phản xông thẳng ra quảngtrường dưới chân thành.Lao thẳng về phía lá long kỳ đang nằm cuộn tròn trên mặt đất!Không phải tất cả binh lính phản loạn đều biết vị tướng quân này, nhưng họhiểu ý đồ của ông ta. Trong lòng họ chấn động, máu nóng dâng lên, hàng vạnngười cùng hô vang, rất có nhịp điệu.Trong tiếng hô máu lửa của vạn người, con chiến mã dưới cương vị tướngnhư rồng bay, bốn vó dường như rời khỏi mặt đất, lao thẳng như một mũi tênsắc bén xuống dưới chân thành.Một mình hiên ngang giữa quảng trường rộng lớn, xông lên ngay dưới mũitên của thành, oai hùng biết bao!Ngựa chạy nhanh như điện, kỹ năng cưỡi ngựa của người trên lưng càngđáng kinh ngạc. Dường như xông thẳng lên Hoàng thành theo đường thẳng,thực ra lại di chuyển theo một quỹ đạo kỳ lạ. Mặc dù vòng vèo nhưng khí thếhết sức mạnh mẽ, chỉ trong chớp mắt đã phi tới giữa quảng trường.Cho đến lúc này, cung thủ trên thành vẫn chưa bắn ra một mũi tên nào.Cấm quân trên thành và binh sĩ Giám sát viện đổ mồ hôi lạnh toát, họ hoàntoàn không thể nắm bắt được lộ trình của vị tướng quân phản loạn. Trong tốc độcực nhanh đó, đối phương dường như vẫn có thể nắm bắt chính xác tốc độ bắnvà phạm vi phòng thủ của cung thủ trên thành.Phạm Nhàn nhìn chằm chằm cảnh tượng, cảm giác như chỉ chớp mắt, vịtướng quân phản loạn đã lao tới dưới chân mình, lao tới trước ngọn long kỳ kia.Nỏ thủ thành vừa thể hiện sức mạnh, tên tướng phản loạn đã dũng cảm laotới. Khí phách và lòng can đảm khiến lòng người phải cảm thán, không hiểu saoPhạm Nhàn bỗng nhớ tới Vương Thập Tam Lang, lòng thầm rung động.Tay y đưa lên rồi lại dùng ý chí mạnh mẽ buông xuống. Cử chỉ nhỏ bé nàythoát khỏi ánh mắt Đại hoàng tử, bởi vị này cũng đang nhìn căng thẳng cuộcchiến giành thế trước mắt.Hai phe đối đầu, khí thế quan trọng nhất, cờ là thế, giành cờ là giành thế!Ngay lập tức, vị tướng phi nhanh tới chỗ long kỳ, không giảm tốc, dùng kỹnăng cưỡi ngựa điêu luyện, một tay với xuống, nhẹ nhàng nhặt long kỳ lên.Dù Phạm Nhàn đã hạ tay xuống, nhóm điều khiển nỏ thủ thành vẫn khôngbỏ lỡ cơ hội tốt, vội vàng kích hoạt cơ chế.Một tiếng động trầm trầm vang lên, bức tường thành dày cộm dường nhưcũng rung chuyển theo mũi tên to lớn được bắn ra.o O oMột tiếng hí vang lên ngút trời, chỉ thấy tướng phản loạn dưới thành ngờđoán được thời điểm cung thủ sẽ bắn tên, thậm chí còn nhanh hơn dự đoán nửakhắc, giật mạnh dây cương, hai chân đạp mạnh vào bụng tuấn mã, gầm lên mộttiếng khiến con ngựa đứng bấn ngay lên.Bốn chân con tuấn mã bị kéo ngược lên không trung, thân hình khổng lồ bịuốn éo một cách khó tin. Giữa không trung nó vẫn giữ thăng bằng theo mộtcách khiến người ta kinh ngạc. Tướng phản loạn cầm long kỳ vàng rực trongmột tay, tay kia vẫn chặt dây cương, nghiêng người cưỡi trên lưng tuấn mã đangđứng thẳng hai chân sau. Dưới ánh nắng ban mai, oai hùng vô song.Đúng lúc ấy, mũi tên khổng lồ từ trên thành mới bắn tới trước mặt.Nó lướt qua bụng ngựa, đâm xuống đất với một âm thanh chát chúa!Mũi tên to như cánh tay trẻ con đâm sâu xuống phiến đá xanh trên quảngtrường, đá vụn tung toé nhưng không hề chạm vào người tướng giặc.Phản tướng gập khuỷu tay trái, thu ngắn dây cương. Đầu ngựa quay sangtrái, hí lên một tiếng, hai vó ngựa đập xuống đất. Toàn thân cơ bắp co duỗi, hệtnhư làn khói mỏng, phi thẳng về hướng trung quân phe phản loạn, quay về bêncạnh Thái tử.Phản tướng không hề xuống ngựa, chỉ cắm sâu long kỳ màu vàng rực vàomặt đất. Cán cờ vững vàng, không hề lung lay, long kỳ lại tung bay trong giósớm, rực rỡ muôn phần.Sau đó, hắn quay đầu ngựa, im lặng nhìn lên hai điểm đen nho nhỏ trênthành.Chỉ trong nháy mắt, tướng phản loạn đã làm được điều mà ít người có thể.Kể từ khi xông ra khỏi trung quân, hàng vạn binh sĩ phe phản loạn đã hò reođiếng lên, theo dõi ông giành lại long kỳ, quay về trung quân, tiếng hô vang dộicủa hàng vạn người dâng cao như sóng...Và khi tướng phản loạn đặt lại long kỳ xuống đất, cờ phất phơ bay tronggió, tiếng hò reo của đám phản quân cuối cùng cũng đạt tới đỉnh điểm!o O o“Thật oanh liệt...” Phạm Nhàn nhẹ nhàng lau vệt mồ hôi lạnh trên lòng bàntay, trong khoảnh khắc này, y đã bày tỏ quan điểm mà với tư cách chủ soái, ykhông nên nói, “Quân đội Đại Khánh của chúng ta quả thực có vô số tướng tài.Chẳng trách tung hoành thiên hạ không ai địch nổi.”

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Tiếng "chém" vừa dứt, tên kỵ binh run rẩy, vô thức nhắm mắt lại, nhưng cốgắng đứng thẳng người, rồi cảm nhận được một luồng khí lạnh trên cổ.Tướng quân thu kiếm quay về, cũng không liếc nhìn thi thể kỵ binh ngãxuống đất. Hắn hừ mũi một tiếng lạnh lùng, kẹp bụng ngựa, con tuấn mã lao ranhư chớp, chỉ trong nháy mắt từ giữa doanh trại quân phản xông thẳng ra quảngtrường dưới chân thành.Lao thẳng về phía lá long kỳ đang nằm cuộn tròn trên mặt đất!Không phải tất cả binh lính phản loạn đều biết vị tướng quân này, nhưng họhiểu ý đồ của ông ta. Trong lòng họ chấn động, máu nóng dâng lên, hàng vạnngười cùng hô vang, rất có nhịp điệu.Trong tiếng hô máu lửa của vạn người, con chiến mã dưới cương vị tướngnhư rồng bay, bốn vó dường như rời khỏi mặt đất, lao thẳng như một mũi tênsắc bén xuống dưới chân thành.Một mình hiên ngang giữa quảng trường rộng lớn, xông lên ngay dưới mũitên của thành, oai hùng biết bao!Ngựa chạy nhanh như điện, kỹ năng cưỡi ngựa của người trên lưng càngđáng kinh ngạc. Dường như xông thẳng lên Hoàng thành theo đường thẳng,thực ra lại di chuyển theo một quỹ đạo kỳ lạ. Mặc dù vòng vèo nhưng khí thếhết sức mạnh mẽ, chỉ trong chớp mắt đã phi tới giữa quảng trường.Cho đến lúc này, cung thủ trên thành vẫn chưa bắn ra một mũi tên nào.Cấm quân trên thành và binh sĩ Giám sát viện đổ mồ hôi lạnh toát, họ hoàntoàn không thể nắm bắt được lộ trình của vị tướng quân phản loạn. Trong tốc độcực nhanh đó, đối phương dường như vẫn có thể nắm bắt chính xác tốc độ bắnvà phạm vi phòng thủ của cung thủ trên thành.Phạm Nhàn nhìn chằm chằm cảnh tượng, cảm giác như chỉ chớp mắt, vịtướng quân phản loạn đã lao tới dưới chân mình, lao tới trước ngọn long kỳ kia.Nỏ thủ thành vừa thể hiện sức mạnh, tên tướng phản loạn đã dũng cảm laotới. Khí phách và lòng can đảm khiến lòng người phải cảm thán, không hiểu saoPhạm Nhàn bỗng nhớ tới Vương Thập Tam Lang, lòng thầm rung động.Tay y đưa lên rồi lại dùng ý chí mạnh mẽ buông xuống. Cử chỉ nhỏ bé nàythoát khỏi ánh mắt Đại hoàng tử, bởi vị này cũng đang nhìn căng thẳng cuộcchiến giành thế trước mắt.Hai phe đối đầu, khí thế quan trọng nhất, cờ là thế, giành cờ là giành thế!Ngay lập tức, vị tướng phi nhanh tới chỗ long kỳ, không giảm tốc, dùng kỹnăng cưỡi ngựa điêu luyện, một tay với xuống, nhẹ nhàng nhặt long kỳ lên.Dù Phạm Nhàn đã hạ tay xuống, nhóm điều khiển nỏ thủ thành vẫn khôngbỏ lỡ cơ hội tốt, vội vàng kích hoạt cơ chế.Một tiếng động trầm trầm vang lên, bức tường thành dày cộm dường nhưcũng rung chuyển theo mũi tên to lớn được bắn ra.o O oMột tiếng hí vang lên ngút trời, chỉ thấy tướng phản loạn dưới thành ngờđoán được thời điểm cung thủ sẽ bắn tên, thậm chí còn nhanh hơn dự đoán nửakhắc, giật mạnh dây cương, hai chân đạp mạnh vào bụng tuấn mã, gầm lên mộttiếng khiến con ngựa đứng bấn ngay lên.Bốn chân con tuấn mã bị kéo ngược lên không trung, thân hình khổng lồ bịuốn éo một cách khó tin. Giữa không trung nó vẫn giữ thăng bằng theo mộtcách khiến người ta kinh ngạc. Tướng phản loạn cầm long kỳ vàng rực trongmột tay, tay kia vẫn chặt dây cương, nghiêng người cưỡi trên lưng tuấn mã đangđứng thẳng hai chân sau. Dưới ánh nắng ban mai, oai hùng vô song.Đúng lúc ấy, mũi tên khổng lồ từ trên thành mới bắn tới trước mặt.Nó lướt qua bụng ngựa, đâm xuống đất với một âm thanh chát chúa!Mũi tên to như cánh tay trẻ con đâm sâu xuống phiến đá xanh trên quảngtrường, đá vụn tung toé nhưng không hề chạm vào người tướng giặc.Phản tướng gập khuỷu tay trái, thu ngắn dây cương. Đầu ngựa quay sangtrái, hí lên một tiếng, hai vó ngựa đập xuống đất. Toàn thân cơ bắp co duỗi, hệtnhư làn khói mỏng, phi thẳng về hướng trung quân phe phản loạn, quay về bêncạnh Thái tử.Phản tướng không hề xuống ngựa, chỉ cắm sâu long kỳ màu vàng rực vàomặt đất. Cán cờ vững vàng, không hề lung lay, long kỳ lại tung bay trong giósớm, rực rỡ muôn phần.Sau đó, hắn quay đầu ngựa, im lặng nhìn lên hai điểm đen nho nhỏ trênthành.Chỉ trong nháy mắt, tướng phản loạn đã làm được điều mà ít người có thể.Kể từ khi xông ra khỏi trung quân, hàng vạn binh sĩ phe phản loạn đã hò reođiếng lên, theo dõi ông giành lại long kỳ, quay về trung quân, tiếng hô vang dộicủa hàng vạn người dâng cao như sóng...Và khi tướng phản loạn đặt lại long kỳ xuống đất, cờ phất phơ bay tronggió, tiếng hò reo của đám phản quân cuối cùng cũng đạt tới đỉnh điểm!o O o“Thật oanh liệt...” Phạm Nhàn nhẹ nhàng lau vệt mồ hôi lạnh trên lòng bàntay, trong khoảnh khắc này, y đã bày tỏ quan điểm mà với tư cách chủ soái, ykhông nên nói, “Quân đội Đại Khánh của chúng ta quả thực có vô số tướng tài.Chẳng trách tung hoành thiên hạ không ai địch nổi.”

Chương 1329: Đoạt cờ, đoạt thế, đoạt tâm 2