Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 1331: Đoạt cờ, đoạt thế, đoạt tâm 4

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Hàng chục nghìn binh sĩ phản loạn đã tập hợp xong, xếp thành hàng ngũ, rồitừ từ áp sát về phía Hoàng thành. Đoàn quân đen kịt như một đám mây đen baophủ, nhìn thôi cũng khiến lòng người sợ hãi. Quân phản loạn giống như bứctường mây đen, dừng lại cách Hoàng thành hai nhịp tên. Từ trong biển ngườiấy, một số người từ từ bước ra, đó là Thái tử và các tướng lĩnh bên cạnh.Bên cạnh Thái tử là tướng lĩnh Tần gia, còn Cung Điển mà trước đó đã thểhiện kĩ năng xuất chúng, nay đứng cách hai con ngựa.Phạm Nhàn nhíu mày quan sát, hiểu rõ nhiều chi tiết. Cung Điển theo Tháitử cho thấy sự trung thành của Diệp gia, nhưng Thái tử dường như không tintưởng Diệp gia lắm.Bên tay phải Thái tử là Tần lão gia tử, hôm nay lão một lần nữa mặc bộ giáptrụ đã lâu không mặc. Trên khuôn mặt già nua, ẩn chứa khí thế và sát khí tíchlũy bao năm trên chiến trường. Đôi mắt mờ đục ngày thường nay như mắt đạibàng, nhìn chằm chằm những người trẻ tuổi trên thành, không có chút nào là giànua.Với vị thế của Tần lão gia tử trong triều đình Khánh Quốc, chắc chắn lão làlãnh đạo then chốt của quân phản loạn hôm nay. Thái hậu tin tưởng lão, Thái tửcũng vậy, và lão đã đáp lại họ bằng sự ủng hộ đủ mạnh mẽ.Chỉ có vài sợi tóc bạc lọt ra từ trong mũ giáp, bị gió sớm thổi tung, khiếnmọi thứ có vẻ cô đơn.Phạm Nhàn có đôi mắt tinh tường, im lặng nhìn vị lão tướng của KhánhQuốc. Không hiểu sao, y lại nhớ đến kỷ niệm xưa khi xem World Cup 98, sautrận bán kết Brazil gặp Hà Lan, Zagallo đi dạo trên sân, mái tóc bạc thớt thưa bịgió thổi tung bay, trông thật cô độc.Không phải suy nghĩ lung tung, chỉ là vô thức liên tưởng đến khoảnh khắcđó. Phạm Nhàn thở dài, nghĩ rằng dù có công trạng lớn lao nhưng Zagallo vẫnkết thúc cay đắng. Liệu Tần lão gia tử có tránh khỏi số phận ấy không?Đúng lúc đó, Tần lão gia tử mà Phạm Nhàn vừa nguyền rủa liếc nhìn Tháitử, rồi nói chậm rãi về phía cấm quân trên thành: “Các ngươi là binh sĩ KhánhQuốc, sao dám giúp tên Phạm Nhàn phản nghịch hành thích Hoàng đế? HòaThân Vương tuyên chỉ...”Khi Tần lão gia tử mở miệng, cả không gian trên quảng trường hoàng thànhrung chuyển.Đôi mắt Phạm Nhàn co lại, y và Đại hoàng tử trao đổi ánh mắt, cùng nhậnra nỗi kinh hãi - Tang Văn của Tần lão thật đáng sợ, công lực thật thâm hậu!o O oPhạm Nhàn lén lau mồ hôi trên tay, suy đoán xem ai là cao thủ thực sự củaTần gia. Nhưng chẳng ngờ, cường giả cửu phẩm ẩn giấu sâu nhất lại chính làTần lão gia tử!Ông lão yếu ớt ấy lại là siêu cấp cường giả cửu phẩm!Sự thật này đột ngột xâm chiếm tâm trí Phạm Nhàn, khiến gương mặt y táimét. Tần gia thống trị đã hàng chục năm, Tần lão gia tửluôn giữ vị trí số mộttrong quân đội Khánh Quốc. Thậm chí Yến Tiểu Ất cũng phải tôn trọng lão,đúng là có lý do.Ngón áp út của Phạm Nhàn run nhẹ, không phải vì sợ hãi, mà là hứng thútrào dâng. Khi xưa giết Yến Tiểu Nhất đã vất vả khó nhọc, nay gặp ông lão nàychắc chắn sẽ mang lại cảm giác thành tựu cao hơn.Tuy nhiên, khi liếc nhìn Cung Điển đang lặng lẽ theo sau trong doanh trạiquân phản loạn, ngón tay Phạm Nhàn lại bình tĩnh trở lại. Hướng về dưới chânthành, y gọi to: “Tần Nghiệp!”Lời đầu tiên của Tần lão gia chưa dứt mà Phạm Nhàn đã hô vang hai chữ ấy.Hai chữ kèm theo chân khí bá đạo của y tuy không oai hùng như giọng nói củaTần lão gia tử, nhưng vang lên dữ dội và át đi tiếng Tần lão gia tử.Vạn người trên dưới thành đồng loạt đưa mắt nhìn Phạm Nhàn trên hoàngthành.Tần lão gia hơi nhíu mày, dường như không ngờ chân khí bá đạo trongngười Phạm Nhàn lại mạnh mẽ đến thế. Lão càng không ngờ mình lại nghe thấycái tên này dưới chân hoàng thành - cái tên đã lâu rồi không còn ai gọi.Tần Nghiệp? Trên cõi đời này, ngoài Hoàng thái hậu, còn ai dám gọi thẳngdanh tính ông?Chỉ có Phạm Nhàn là dám. Những tướng sĩ bên cạnh Thái tử đều tỏ vẻ tứcgiận.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑"Tần Nghiệp!"Phạm Nhàn lại gầm lên một tiếng, vang dội khắp hoàng cung, khiến tất cảđều dừng lại, cũng thu hút sự chú ý của Tần lão gia tử.Từ khoảng cách xa xôi, dưới ánh mắt của vạn người, Phạm Nhàn nhìn vềphía Tần lão gia tử và âm u nói: "Ngươi chỉ có một đứa con trai, nó đang ởđâu?"Tần Hằng từ Chính Dương môn đi vào, tuy rất gần nhưng cho đến giờ phútnày phản quân đã tập hợp mà hắn vẫn chưa đến nơi. Các tướng lĩnh âm thầm lolắng về điều này. Nghe Phạm Nhàn nói ra, ai nấy không khỏi giật mình.Con mắt Tần lão gia tử nhíu lại nhưng không có vẻ gì là bất ngờ.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Hàng chục nghìn binh sĩ phản loạn đã tập hợp xong, xếp thành hàng ngũ, rồitừ từ áp sát về phía Hoàng thành. Đoàn quân đen kịt như một đám mây đen baophủ, nhìn thôi cũng khiến lòng người sợ hãi. Quân phản loạn giống như bứctường mây đen, dừng lại cách Hoàng thành hai nhịp tên. Từ trong biển ngườiấy, một số người từ từ bước ra, đó là Thái tử và các tướng lĩnh bên cạnh.Bên cạnh Thái tử là tướng lĩnh Tần gia, còn Cung Điển mà trước đó đã thểhiện kĩ năng xuất chúng, nay đứng cách hai con ngựa.Phạm Nhàn nhíu mày quan sát, hiểu rõ nhiều chi tiết. Cung Điển theo Tháitử cho thấy sự trung thành của Diệp gia, nhưng Thái tử dường như không tintưởng Diệp gia lắm.Bên tay phải Thái tử là Tần lão gia tử, hôm nay lão một lần nữa mặc bộ giáptrụ đã lâu không mặc. Trên khuôn mặt già nua, ẩn chứa khí thế và sát khí tíchlũy bao năm trên chiến trường. Đôi mắt mờ đục ngày thường nay như mắt đạibàng, nhìn chằm chằm những người trẻ tuổi trên thành, không có chút nào là giànua.Với vị thế của Tần lão gia tử trong triều đình Khánh Quốc, chắc chắn lão làlãnh đạo then chốt của quân phản loạn hôm nay. Thái hậu tin tưởng lão, Thái tửcũng vậy, và lão đã đáp lại họ bằng sự ủng hộ đủ mạnh mẽ.Chỉ có vài sợi tóc bạc lọt ra từ trong mũ giáp, bị gió sớm thổi tung, khiếnmọi thứ có vẻ cô đơn.Phạm Nhàn có đôi mắt tinh tường, im lặng nhìn vị lão tướng của KhánhQuốc. Không hiểu sao, y lại nhớ đến kỷ niệm xưa khi xem World Cup 98, sautrận bán kết Brazil gặp Hà Lan, Zagallo đi dạo trên sân, mái tóc bạc thớt thưa bịgió thổi tung bay, trông thật cô độc.Không phải suy nghĩ lung tung, chỉ là vô thức liên tưởng đến khoảnh khắcđó. Phạm Nhàn thở dài, nghĩ rằng dù có công trạng lớn lao nhưng Zagallo vẫnkết thúc cay đắng. Liệu Tần lão gia tử có tránh khỏi số phận ấy không?Đúng lúc đó, Tần lão gia tử mà Phạm Nhàn vừa nguyền rủa liếc nhìn Tháitử, rồi nói chậm rãi về phía cấm quân trên thành: “Các ngươi là binh sĩ KhánhQuốc, sao dám giúp tên Phạm Nhàn phản nghịch hành thích Hoàng đế? HòaThân Vương tuyên chỉ...”Khi Tần lão gia tử mở miệng, cả không gian trên quảng trường hoàng thànhrung chuyển.Đôi mắt Phạm Nhàn co lại, y và Đại hoàng tử trao đổi ánh mắt, cùng nhậnra nỗi kinh hãi - Tang Văn của Tần lão thật đáng sợ, công lực thật thâm hậu!o O oPhạm Nhàn lén lau mồ hôi trên tay, suy đoán xem ai là cao thủ thực sự củaTần gia. Nhưng chẳng ngờ, cường giả cửu phẩm ẩn giấu sâu nhất lại chính làTần lão gia tử!Ông lão yếu ớt ấy lại là siêu cấp cường giả cửu phẩm!Sự thật này đột ngột xâm chiếm tâm trí Phạm Nhàn, khiến gương mặt y táimét. Tần gia thống trị đã hàng chục năm, Tần lão gia tửluôn giữ vị trí số mộttrong quân đội Khánh Quốc. Thậm chí Yến Tiểu Ất cũng phải tôn trọng lão,đúng là có lý do.Ngón áp út của Phạm Nhàn run nhẹ, không phải vì sợ hãi, mà là hứng thútrào dâng. Khi xưa giết Yến Tiểu Nhất đã vất vả khó nhọc, nay gặp ông lão nàychắc chắn sẽ mang lại cảm giác thành tựu cao hơn.Tuy nhiên, khi liếc nhìn Cung Điển đang lặng lẽ theo sau trong doanh trạiquân phản loạn, ngón tay Phạm Nhàn lại bình tĩnh trở lại. Hướng về dưới chânthành, y gọi to: “Tần Nghiệp!”Lời đầu tiên của Tần lão gia chưa dứt mà Phạm Nhàn đã hô vang hai chữ ấy.Hai chữ kèm theo chân khí bá đạo của y tuy không oai hùng như giọng nói củaTần lão gia tử, nhưng vang lên dữ dội và át đi tiếng Tần lão gia tử.Vạn người trên dưới thành đồng loạt đưa mắt nhìn Phạm Nhàn trên hoàngthành.Tần lão gia hơi nhíu mày, dường như không ngờ chân khí bá đạo trongngười Phạm Nhàn lại mạnh mẽ đến thế. Lão càng không ngờ mình lại nghe thấycái tên này dưới chân hoàng thành - cái tên đã lâu rồi không còn ai gọi.Tần Nghiệp? Trên cõi đời này, ngoài Hoàng thái hậu, còn ai dám gọi thẳngdanh tính ông?Chỉ có Phạm Nhàn là dám. Những tướng sĩ bên cạnh Thái tử đều tỏ vẻ tứcgiận.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑"Tần Nghiệp!"Phạm Nhàn lại gầm lên một tiếng, vang dội khắp hoàng cung, khiến tất cảđều dừng lại, cũng thu hút sự chú ý của Tần lão gia tử.Từ khoảng cách xa xôi, dưới ánh mắt của vạn người, Phạm Nhàn nhìn vềphía Tần lão gia tử và âm u nói: "Ngươi chỉ có một đứa con trai, nó đang ởđâu?"Tần Hằng từ Chính Dương môn đi vào, tuy rất gần nhưng cho đến giờ phútnày phản quân đã tập hợp mà hắn vẫn chưa đến nơi. Các tướng lĩnh âm thầm lolắng về điều này. Nghe Phạm Nhàn nói ra, ai nấy không khỏi giật mình.Con mắt Tần lão gia tử nhíu lại nhưng không có vẻ gì là bất ngờ.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Hàng chục nghìn binh sĩ phản loạn đã tập hợp xong, xếp thành hàng ngũ, rồitừ từ áp sát về phía Hoàng thành. Đoàn quân đen kịt như một đám mây đen baophủ, nhìn thôi cũng khiến lòng người sợ hãi. Quân phản loạn giống như bứctường mây đen, dừng lại cách Hoàng thành hai nhịp tên. Từ trong biển ngườiấy, một số người từ từ bước ra, đó là Thái tử và các tướng lĩnh bên cạnh.Bên cạnh Thái tử là tướng lĩnh Tần gia, còn Cung Điển mà trước đó đã thểhiện kĩ năng xuất chúng, nay đứng cách hai con ngựa.Phạm Nhàn nhíu mày quan sát, hiểu rõ nhiều chi tiết. Cung Điển theo Tháitử cho thấy sự trung thành của Diệp gia, nhưng Thái tử dường như không tintưởng Diệp gia lắm.Bên tay phải Thái tử là Tần lão gia tử, hôm nay lão một lần nữa mặc bộ giáptrụ đã lâu không mặc. Trên khuôn mặt già nua, ẩn chứa khí thế và sát khí tíchlũy bao năm trên chiến trường. Đôi mắt mờ đục ngày thường nay như mắt đạibàng, nhìn chằm chằm những người trẻ tuổi trên thành, không có chút nào là giànua.Với vị thế của Tần lão gia tử trong triều đình Khánh Quốc, chắc chắn lão làlãnh đạo then chốt của quân phản loạn hôm nay. Thái hậu tin tưởng lão, Thái tửcũng vậy, và lão đã đáp lại họ bằng sự ủng hộ đủ mạnh mẽ.Chỉ có vài sợi tóc bạc lọt ra từ trong mũ giáp, bị gió sớm thổi tung, khiếnmọi thứ có vẻ cô đơn.Phạm Nhàn có đôi mắt tinh tường, im lặng nhìn vị lão tướng của KhánhQuốc. Không hiểu sao, y lại nhớ đến kỷ niệm xưa khi xem World Cup 98, sautrận bán kết Brazil gặp Hà Lan, Zagallo đi dạo trên sân, mái tóc bạc thớt thưa bịgió thổi tung bay, trông thật cô độc.Không phải suy nghĩ lung tung, chỉ là vô thức liên tưởng đến khoảnh khắcđó. Phạm Nhàn thở dài, nghĩ rằng dù có công trạng lớn lao nhưng Zagallo vẫnkết thúc cay đắng. Liệu Tần lão gia tử có tránh khỏi số phận ấy không?Đúng lúc đó, Tần lão gia tử mà Phạm Nhàn vừa nguyền rủa liếc nhìn Tháitử, rồi nói chậm rãi về phía cấm quân trên thành: “Các ngươi là binh sĩ KhánhQuốc, sao dám giúp tên Phạm Nhàn phản nghịch hành thích Hoàng đế? HòaThân Vương tuyên chỉ...”Khi Tần lão gia tử mở miệng, cả không gian trên quảng trường hoàng thànhrung chuyển.Đôi mắt Phạm Nhàn co lại, y và Đại hoàng tử trao đổi ánh mắt, cùng nhậnra nỗi kinh hãi - Tang Văn của Tần lão thật đáng sợ, công lực thật thâm hậu!o O oPhạm Nhàn lén lau mồ hôi trên tay, suy đoán xem ai là cao thủ thực sự củaTần gia. Nhưng chẳng ngờ, cường giả cửu phẩm ẩn giấu sâu nhất lại chính làTần lão gia tử!Ông lão yếu ớt ấy lại là siêu cấp cường giả cửu phẩm!Sự thật này đột ngột xâm chiếm tâm trí Phạm Nhàn, khiến gương mặt y táimét. Tần gia thống trị đã hàng chục năm, Tần lão gia tửluôn giữ vị trí số mộttrong quân đội Khánh Quốc. Thậm chí Yến Tiểu Ất cũng phải tôn trọng lão,đúng là có lý do.Ngón áp út của Phạm Nhàn run nhẹ, không phải vì sợ hãi, mà là hứng thútrào dâng. Khi xưa giết Yến Tiểu Nhất đã vất vả khó nhọc, nay gặp ông lão nàychắc chắn sẽ mang lại cảm giác thành tựu cao hơn.Tuy nhiên, khi liếc nhìn Cung Điển đang lặng lẽ theo sau trong doanh trạiquân phản loạn, ngón tay Phạm Nhàn lại bình tĩnh trở lại. Hướng về dưới chânthành, y gọi to: “Tần Nghiệp!”Lời đầu tiên của Tần lão gia chưa dứt mà Phạm Nhàn đã hô vang hai chữ ấy.Hai chữ kèm theo chân khí bá đạo của y tuy không oai hùng như giọng nói củaTần lão gia tử, nhưng vang lên dữ dội và át đi tiếng Tần lão gia tử.Vạn người trên dưới thành đồng loạt đưa mắt nhìn Phạm Nhàn trên hoàngthành.Tần lão gia hơi nhíu mày, dường như không ngờ chân khí bá đạo trongngười Phạm Nhàn lại mạnh mẽ đến thế. Lão càng không ngờ mình lại nghe thấycái tên này dưới chân hoàng thành - cái tên đã lâu rồi không còn ai gọi.Tần Nghiệp? Trên cõi đời này, ngoài Hoàng thái hậu, còn ai dám gọi thẳngdanh tính ông?Chỉ có Phạm Nhàn là dám. Những tướng sĩ bên cạnh Thái tử đều tỏ vẻ tứcgiận.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑"Tần Nghiệp!"Phạm Nhàn lại gầm lên một tiếng, vang dội khắp hoàng cung, khiến tất cảđều dừng lại, cũng thu hút sự chú ý của Tần lão gia tử.Từ khoảng cách xa xôi, dưới ánh mắt của vạn người, Phạm Nhàn nhìn vềphía Tần lão gia tử và âm u nói: "Ngươi chỉ có một đứa con trai, nó đang ởđâu?"Tần Hằng từ Chính Dương môn đi vào, tuy rất gần nhưng cho đến giờ phútnày phản quân đã tập hợp mà hắn vẫn chưa đến nơi. Các tướng lĩnh âm thầm lolắng về điều này. Nghe Phạm Nhàn nói ra, ai nấy không khỏi giật mình.Con mắt Tần lão gia tử nhíu lại nhưng không có vẻ gì là bất ngờ.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Chương 1331: Đoạt cờ, đoạt thế, đoạt tâm 4