Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 1333: Trên tường thành lấy ra linh vị 2

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Phạm Nhàn nhìn sang Đại hoàng tử rồi lại ngoáy tai, không nói gì, vì lúcnày Đại hoàng tử đang lắng nghe rất chăm chú. Thái tử định sử dụng tình nghĩahuynh đệ để thuyết phục Đại hoàng tử, đồng thời cũng đổ lỗi vụ án Đại Đôngsơn lên người Phạm Nhàn.Tuy Thái tử rõ Đại hoàng tử không tin Phạm Nhàn là hung thủ, nhưng vẫncố ý nói như vậy. Bởi lẽ bất kỳ tình nghĩa huynh đệ nào cũng cần được xâydựng trên nền tảng đạo lý có thể chấp nhận được.Sắc mặt Đại hoàng tử dần trở nên u ám. Hoàng đế sinh được năm vị đứa contrai, nếu không tính Phạm Nhàn lớn lên ở Đạm Châu và vị lão tam sinh saucùng, Đại hoàng tử, Thái tử và Nhị hoàng tử là ba huynh đệ cùng lớn lên từ nhỏ.Tuy Thái tử địa vị cao quý, ba huynh đệ vẫn có quan hệ không tệ, nhất là trướckhi Hoàng đế sủng ái Nhị hoàng tử. Tình cảm giữa ba người còn đáng quý hơnnhững âm mưu đẫm máu trong sử sách.Ai cũng từng nghĩ tới, nhưng không ai muốn tưởng tượng rằng cuối cùng bahuynh đệ thân thiết lại phải đối đầu nhau bằng binh đao.Đúng lúc đó, Nhị hoàng tử đã im lặng kể từ khi phản quân vây cung cũnglên tiếng. Hắn nhẹ nhàng dùng gót giày thúc vào bụng ngựa, khiến vật cưỡi đưamình ra khỏi hàng ngũ phản quân cách đó một trượng, ngẩng mặt nhìn lênhoàng thành. Theo lời nói của Thái tử, Nhị hoàng tử thành khẩn hô lên với Đạihoàng tử.Phải thừa nhận, về mặt thu phục nhân tâm, Nhị hoàng tử thật sự có thủ đoạn.Hắn không đề cập việc Đại hoàng tử đầu hàng, chỉ nói dựa theo tình cảm nămxưa, lộ rõ vẻ bất mãn với việc Đại hoàng tử giúp đỡ Phạm Nhàn. Đồng thời, hắncũng ám chỉ thái độ của Hoàng đế với Đại hoàng tử... không giống tình phụ tử.Phạm Nhàn liếc nhìn Đại hoàng tử, thấy sắc mặt Đại hoàng tử ngày càng tốisầm. Nhưng y không lo Đại hoàng tử sẽ đầu hàng dưới áp lực và lời nói củaThái tử và Nhị hoàng tử. Bởi Phạm Nhàn luôn phân tích mọi việc từ nhân tính,và biết tính khí Đại hoàng tử nóng nảy như ngọn lửa.Hắn chuyển hướng nhìn Nhị hoàng tử, vẫn đang hô to, rồi lại nhíu mày khinhận ra vị tướng quân bên cạnh Nhị hoàng tử chính là Diệp Trọng.Ba mươi năm trước Diệp Trọng đã là Thống lĩnh quân phòng vệ ở kinh đô,nay đã là người trên năm mươi tuổi, nhưng nhìn bề ngoài không hề có chút giànua nào, thân thể cũng không oai phong lẫm liệt giống các danh tướng KhánhQuốc thông thường, dáng vẻ hơi thấp bé và mập mạp.Nhưng Phạm Nhàn tuyệt đối không đánh giá thấp hắn, bởi vì y biết ngườinày đã là cao thủ cửu phẩm nổi danh từ lâu, cháu ruột của Diệp Lưu Vân.Những người từng giao chiến với người mẹ đáng sợ của mình đều không phảiloại tầm thường. Hơn nữa, người có thể trở thành Thống lĩnh quân phòng vệkinh đô khi mới hai mươi mấy tuổi, không thể mô tả bằng từ "đơn giản".Phạm Nhàn nhíu mày càng ngày càng sâu, ánh mắt lại càng ngày càng sáng,rực rỡ như ngôi sao không chịu lui bước trước ánh mặt trời chiếu rọi.o O oĐại hoàng tử bỗng quát lớn với quân phản loạn dưới thành: "Đủ rồi!"Nhị hoàng tử bất đắc dĩ mỉm cười, im lặng.Đại hoàng tử lạnh lùng nói: "Đã đến lúc này rồi sao? Các ngươi vẫn chưaquên hãm hại Phạm Nhàn à! Ta biết, vì ngôi vị Hoàng đế, các ngươi không tiếclàm ra bất cứ chuyện gì xấu xa, song đừng quên, có điều ta không thể làm thế!Muốn đánh cứ đánh đi, đừng có đứng đấy dông dài những lời vô ích!"Lời nói này như chém đinh chặt sắt, khí thế mười phần, hoàn toàn không đểcho Thái tử Nhị hoàng tử chút kẽ hở nào.Gương mặt luôn ôn hòa của Nhị hoàng tử cuối cùng cũng trở nên u ám,không biết vì sao lại trở nên tức giận đến thế, phẫn nộ quát lên với hoàng thành:"Đại ca! Chớ quên, chúng ta là huynh đệ!"“Huynh đệ?” Đại hoàng tử liên tục mấy ngày quan tâm đến việc phòng vệhoàng cung cùng với đại sự mưu đồ của Phạm Nhàn, tâm thần tiêu hao rất lớn,hốc mắt hõm thật sâu, nhưng ngược lại càng lộ ra ánh mắt vô cùng sắc bén.Hắn nhìn Thái tử một chút, lại nhìn Nhị hoàng tử một chút, bỗng nhiên lớntiếng nói: "Huynh đệ! Các ngươi ngay cả nhi tử cũng không chịu làm, còn chịulàm huynh đệ!"Một đợt im lặng đến tê tái, những lời này đã phơi bày quá nhiều sự thật.Quân lính cấm trên hoàng thành đã sớm biết điều này từ trong di chiếu, trongmắt lập tức trào ra nỗi phẫn uất cùng đau đớn. Mà sắc mặt đám lính phản loạndưới hoàng thành thì trở nên kỳ dị vô cùng. Cho dù Hoàng đế bệ hạ đã bị sát hạitại Đại Đông sơn, nhưng uy danh của bệ hạ vẫn còn đọng lại. Thân là con cháucủa Khánh quân, cầm đại kỳ của Thái tử, trên thực tế đang làm hành động giếtvua soán vị, ai mà không kinh hoàng, ai mà không run sợ trong lòng?

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Phạm Nhàn nhìn sang Đại hoàng tử rồi lại ngoáy tai, không nói gì, vì lúcnày Đại hoàng tử đang lắng nghe rất chăm chú. Thái tử định sử dụng tình nghĩahuynh đệ để thuyết phục Đại hoàng tử, đồng thời cũng đổ lỗi vụ án Đại Đôngsơn lên người Phạm Nhàn.Tuy Thái tử rõ Đại hoàng tử không tin Phạm Nhàn là hung thủ, nhưng vẫncố ý nói như vậy. Bởi lẽ bất kỳ tình nghĩa huynh đệ nào cũng cần được xâydựng trên nền tảng đạo lý có thể chấp nhận được.Sắc mặt Đại hoàng tử dần trở nên u ám. Hoàng đế sinh được năm vị đứa contrai, nếu không tính Phạm Nhàn lớn lên ở Đạm Châu và vị lão tam sinh saucùng, Đại hoàng tử, Thái tử và Nhị hoàng tử là ba huynh đệ cùng lớn lên từ nhỏ.Tuy Thái tử địa vị cao quý, ba huynh đệ vẫn có quan hệ không tệ, nhất là trướckhi Hoàng đế sủng ái Nhị hoàng tử. Tình cảm giữa ba người còn đáng quý hơnnhững âm mưu đẫm máu trong sử sách.Ai cũng từng nghĩ tới, nhưng không ai muốn tưởng tượng rằng cuối cùng bahuynh đệ thân thiết lại phải đối đầu nhau bằng binh đao.Đúng lúc đó, Nhị hoàng tử đã im lặng kể từ khi phản quân vây cung cũnglên tiếng. Hắn nhẹ nhàng dùng gót giày thúc vào bụng ngựa, khiến vật cưỡi đưamình ra khỏi hàng ngũ phản quân cách đó một trượng, ngẩng mặt nhìn lênhoàng thành. Theo lời nói của Thái tử, Nhị hoàng tử thành khẩn hô lên với Đạihoàng tử.Phải thừa nhận, về mặt thu phục nhân tâm, Nhị hoàng tử thật sự có thủ đoạn.Hắn không đề cập việc Đại hoàng tử đầu hàng, chỉ nói dựa theo tình cảm nămxưa, lộ rõ vẻ bất mãn với việc Đại hoàng tử giúp đỡ Phạm Nhàn. Đồng thời, hắncũng ám chỉ thái độ của Hoàng đế với Đại hoàng tử... không giống tình phụ tử.Phạm Nhàn liếc nhìn Đại hoàng tử, thấy sắc mặt Đại hoàng tử ngày càng tốisầm. Nhưng y không lo Đại hoàng tử sẽ đầu hàng dưới áp lực và lời nói củaThái tử và Nhị hoàng tử. Bởi Phạm Nhàn luôn phân tích mọi việc từ nhân tính,và biết tính khí Đại hoàng tử nóng nảy như ngọn lửa.Hắn chuyển hướng nhìn Nhị hoàng tử, vẫn đang hô to, rồi lại nhíu mày khinhận ra vị tướng quân bên cạnh Nhị hoàng tử chính là Diệp Trọng.Ba mươi năm trước Diệp Trọng đã là Thống lĩnh quân phòng vệ ở kinh đô,nay đã là người trên năm mươi tuổi, nhưng nhìn bề ngoài không hề có chút giànua nào, thân thể cũng không oai phong lẫm liệt giống các danh tướng KhánhQuốc thông thường, dáng vẻ hơi thấp bé và mập mạp.Nhưng Phạm Nhàn tuyệt đối không đánh giá thấp hắn, bởi vì y biết ngườinày đã là cao thủ cửu phẩm nổi danh từ lâu, cháu ruột của Diệp Lưu Vân.Những người từng giao chiến với người mẹ đáng sợ của mình đều không phảiloại tầm thường. Hơn nữa, người có thể trở thành Thống lĩnh quân phòng vệkinh đô khi mới hai mươi mấy tuổi, không thể mô tả bằng từ "đơn giản".Phạm Nhàn nhíu mày càng ngày càng sâu, ánh mắt lại càng ngày càng sáng,rực rỡ như ngôi sao không chịu lui bước trước ánh mặt trời chiếu rọi.o O oĐại hoàng tử bỗng quát lớn với quân phản loạn dưới thành: "Đủ rồi!"Nhị hoàng tử bất đắc dĩ mỉm cười, im lặng.Đại hoàng tử lạnh lùng nói: "Đã đến lúc này rồi sao? Các ngươi vẫn chưaquên hãm hại Phạm Nhàn à! Ta biết, vì ngôi vị Hoàng đế, các ngươi không tiếclàm ra bất cứ chuyện gì xấu xa, song đừng quên, có điều ta không thể làm thế!Muốn đánh cứ đánh đi, đừng có đứng đấy dông dài những lời vô ích!"Lời nói này như chém đinh chặt sắt, khí thế mười phần, hoàn toàn không đểcho Thái tử Nhị hoàng tử chút kẽ hở nào.Gương mặt luôn ôn hòa của Nhị hoàng tử cuối cùng cũng trở nên u ám,không biết vì sao lại trở nên tức giận đến thế, phẫn nộ quát lên với hoàng thành:"Đại ca! Chớ quên, chúng ta là huynh đệ!"“Huynh đệ?” Đại hoàng tử liên tục mấy ngày quan tâm đến việc phòng vệhoàng cung cùng với đại sự mưu đồ của Phạm Nhàn, tâm thần tiêu hao rất lớn,hốc mắt hõm thật sâu, nhưng ngược lại càng lộ ra ánh mắt vô cùng sắc bén.Hắn nhìn Thái tử một chút, lại nhìn Nhị hoàng tử một chút, bỗng nhiên lớntiếng nói: "Huynh đệ! Các ngươi ngay cả nhi tử cũng không chịu làm, còn chịulàm huynh đệ!"Một đợt im lặng đến tê tái, những lời này đã phơi bày quá nhiều sự thật.Quân lính cấm trên hoàng thành đã sớm biết điều này từ trong di chiếu, trongmắt lập tức trào ra nỗi phẫn uất cùng đau đớn. Mà sắc mặt đám lính phản loạndưới hoàng thành thì trở nên kỳ dị vô cùng. Cho dù Hoàng đế bệ hạ đã bị sát hạitại Đại Đông sơn, nhưng uy danh của bệ hạ vẫn còn đọng lại. Thân là con cháucủa Khánh quân, cầm đại kỳ của Thái tử, trên thực tế đang làm hành động giếtvua soán vị, ai mà không kinh hoàng, ai mà không run sợ trong lòng?

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Phạm Nhàn nhìn sang Đại hoàng tử rồi lại ngoáy tai, không nói gì, vì lúcnày Đại hoàng tử đang lắng nghe rất chăm chú. Thái tử định sử dụng tình nghĩahuynh đệ để thuyết phục Đại hoàng tử, đồng thời cũng đổ lỗi vụ án Đại Đôngsơn lên người Phạm Nhàn.Tuy Thái tử rõ Đại hoàng tử không tin Phạm Nhàn là hung thủ, nhưng vẫncố ý nói như vậy. Bởi lẽ bất kỳ tình nghĩa huynh đệ nào cũng cần được xâydựng trên nền tảng đạo lý có thể chấp nhận được.Sắc mặt Đại hoàng tử dần trở nên u ám. Hoàng đế sinh được năm vị đứa contrai, nếu không tính Phạm Nhàn lớn lên ở Đạm Châu và vị lão tam sinh saucùng, Đại hoàng tử, Thái tử và Nhị hoàng tử là ba huynh đệ cùng lớn lên từ nhỏ.Tuy Thái tử địa vị cao quý, ba huynh đệ vẫn có quan hệ không tệ, nhất là trướckhi Hoàng đế sủng ái Nhị hoàng tử. Tình cảm giữa ba người còn đáng quý hơnnhững âm mưu đẫm máu trong sử sách.Ai cũng từng nghĩ tới, nhưng không ai muốn tưởng tượng rằng cuối cùng bahuynh đệ thân thiết lại phải đối đầu nhau bằng binh đao.Đúng lúc đó, Nhị hoàng tử đã im lặng kể từ khi phản quân vây cung cũnglên tiếng. Hắn nhẹ nhàng dùng gót giày thúc vào bụng ngựa, khiến vật cưỡi đưamình ra khỏi hàng ngũ phản quân cách đó một trượng, ngẩng mặt nhìn lênhoàng thành. Theo lời nói của Thái tử, Nhị hoàng tử thành khẩn hô lên với Đạihoàng tử.Phải thừa nhận, về mặt thu phục nhân tâm, Nhị hoàng tử thật sự có thủ đoạn.Hắn không đề cập việc Đại hoàng tử đầu hàng, chỉ nói dựa theo tình cảm nămxưa, lộ rõ vẻ bất mãn với việc Đại hoàng tử giúp đỡ Phạm Nhàn. Đồng thời, hắncũng ám chỉ thái độ của Hoàng đế với Đại hoàng tử... không giống tình phụ tử.Phạm Nhàn liếc nhìn Đại hoàng tử, thấy sắc mặt Đại hoàng tử ngày càng tốisầm. Nhưng y không lo Đại hoàng tử sẽ đầu hàng dưới áp lực và lời nói củaThái tử và Nhị hoàng tử. Bởi Phạm Nhàn luôn phân tích mọi việc từ nhân tính,và biết tính khí Đại hoàng tử nóng nảy như ngọn lửa.Hắn chuyển hướng nhìn Nhị hoàng tử, vẫn đang hô to, rồi lại nhíu mày khinhận ra vị tướng quân bên cạnh Nhị hoàng tử chính là Diệp Trọng.Ba mươi năm trước Diệp Trọng đã là Thống lĩnh quân phòng vệ ở kinh đô,nay đã là người trên năm mươi tuổi, nhưng nhìn bề ngoài không hề có chút giànua nào, thân thể cũng không oai phong lẫm liệt giống các danh tướng KhánhQuốc thông thường, dáng vẻ hơi thấp bé và mập mạp.Nhưng Phạm Nhàn tuyệt đối không đánh giá thấp hắn, bởi vì y biết ngườinày đã là cao thủ cửu phẩm nổi danh từ lâu, cháu ruột của Diệp Lưu Vân.Những người từng giao chiến với người mẹ đáng sợ của mình đều không phảiloại tầm thường. Hơn nữa, người có thể trở thành Thống lĩnh quân phòng vệkinh đô khi mới hai mươi mấy tuổi, không thể mô tả bằng từ "đơn giản".Phạm Nhàn nhíu mày càng ngày càng sâu, ánh mắt lại càng ngày càng sáng,rực rỡ như ngôi sao không chịu lui bước trước ánh mặt trời chiếu rọi.o O oĐại hoàng tử bỗng quát lớn với quân phản loạn dưới thành: "Đủ rồi!"Nhị hoàng tử bất đắc dĩ mỉm cười, im lặng.Đại hoàng tử lạnh lùng nói: "Đã đến lúc này rồi sao? Các ngươi vẫn chưaquên hãm hại Phạm Nhàn à! Ta biết, vì ngôi vị Hoàng đế, các ngươi không tiếclàm ra bất cứ chuyện gì xấu xa, song đừng quên, có điều ta không thể làm thế!Muốn đánh cứ đánh đi, đừng có đứng đấy dông dài những lời vô ích!"Lời nói này như chém đinh chặt sắt, khí thế mười phần, hoàn toàn không đểcho Thái tử Nhị hoàng tử chút kẽ hở nào.Gương mặt luôn ôn hòa của Nhị hoàng tử cuối cùng cũng trở nên u ám,không biết vì sao lại trở nên tức giận đến thế, phẫn nộ quát lên với hoàng thành:"Đại ca! Chớ quên, chúng ta là huynh đệ!"“Huynh đệ?” Đại hoàng tử liên tục mấy ngày quan tâm đến việc phòng vệhoàng cung cùng với đại sự mưu đồ của Phạm Nhàn, tâm thần tiêu hao rất lớn,hốc mắt hõm thật sâu, nhưng ngược lại càng lộ ra ánh mắt vô cùng sắc bén.Hắn nhìn Thái tử một chút, lại nhìn Nhị hoàng tử một chút, bỗng nhiên lớntiếng nói: "Huynh đệ! Các ngươi ngay cả nhi tử cũng không chịu làm, còn chịulàm huynh đệ!"Một đợt im lặng đến tê tái, những lời này đã phơi bày quá nhiều sự thật.Quân lính cấm trên hoàng thành đã sớm biết điều này từ trong di chiếu, trongmắt lập tức trào ra nỗi phẫn uất cùng đau đớn. Mà sắc mặt đám lính phản loạndưới hoàng thành thì trở nên kỳ dị vô cùng. Cho dù Hoàng đế bệ hạ đã bị sát hạitại Đại Đông sơn, nhưng uy danh của bệ hạ vẫn còn đọng lại. Thân là con cháucủa Khánh quân, cầm đại kỳ của Thái tử, trên thực tế đang làm hành động giếtvua soán vị, ai mà không kinh hoàng, ai mà không run sợ trong lòng?

Chương 1333: Trên tường thành lấy ra linh vị 2