Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 1345: Lại lấy Hắc Kỵ mở màn 3

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Kể từ khi đoạt cờ quay lại, Cung Điển luôn đứng hầu cách Thái tử hai thânngựa cũng trở nên mặt mày lo âu, dường như cảm thấy hơi xấu hổ. Ai nấy đềuthấy rõ thái độ của Định Châu quân, biết chắc chắn trong lòng Diệp Trọng vàNhị hoàng tử đang có mưu đồ riêng. Mặc dù những mưu đồ ấy không ảnhhưởng nhiều đến cục diện ngày hôm nay, nhưng chắc chắn khiến Tần gia vôcùng tức giận.Thái tử đưa mắt nhìn Cung Điển, ôn hòa nói: "Phạm Nhàn biết mình đã lâmvào đường cùng nên mới dùng đến chiêu trò tầm thường như thế. Không nênkinh ngạc, hắn sẽ tự thua thôi. Trong cung chỉ có một nhóm nhỏ người như vậy,ta dùng đại quân kìm kẹp bọn chúng. Miễn là chúng ta không dao động, chắcchắn đại sự sẽ thành công. Mong các vị nỗ lực hết sức.""Tuân mệnh, điện hạ." Các tướng lĩnh bên cạnh đồng loạt cúi đầu, hiểu rằnglời của Thái tử mới là con đường chính xác. Dùng chính nghĩa để thắng, dùngmưu lược để thắng. Nếu con đường chính xác hùng mạnh và bằng phẳng, thìkhông cần bận tâm đến đường tà đạo.Sau khi thoáng đề cập tới, Thái tử nhanh chóng bỏ qua câu nói của PhạmNhàn. Các tướng lại bắt đầu bận rộn. Thái tử thì thầm vài câu với Tần lão gia,rồi cùng nhau nhìn về phía thành lũy.Đúng lúc đó, một binh sĩ cầm cờ hiệu nhanh chóng đi đến. Trong ánh mắthơi kinh ngạc của mọi người, hắn cao giọng tâu: "Phó tướng Diệp Trọng đếnđây xin gặp Thái tử."Thái tử hơi giật mình, song đôi mắt lại sáng bừng. Bên cạnh, mắt Tần lãogia đột nhiên mở to, tia lạnh lẽo loé lên rồi nhanh chóng dịu xuống. Lúc này thếcục đã rõ, Tần lão gia tử không ngăn được trong lòng nghĩ về con trai duy nhấtTần Hằng. Không biết dưới Chính Dương môn, nó đã gặp chuyện gì mà đến giờvẫn chưa quay lại đội ngũ. Tuy Diệp Trọng đột ngột xuất hiện nhưng trong lòngTần lão chỉ hơi xao động.Lão đoán ra lý do Diệp Trọng đến đây, nhưng hoàn toàn không lo hắn sẽcướp đi thành quả nào của Tần gia. Việc Tần gia ủng hộ Thái tử lên ngôi làcông trạng không ai có thể xóa nhòa, chỉ cần Thái tử lên ngôi Hoàng đế, sau khiTần lão gia tử qua đời, Tần gia vẫn có thể bảo đảm ít nhất mấy chục năm tháibình.Thái tử hơi ngạc nhiên và vui mừng, nhưng trong lòng lại có suy nghĩ khác.Hắn biết Diệp Trọng đến đây là không muốn lời nói của Phạm Nhàn ảnh hưởngđến kế hoạch trọng đại ngày hôm nay. Thái độ tôn trọng và quan tâm đến đạicục này khiến Thái tử cảm nhận được hy vọng mới.Hôm nay Phạm Nhàn đặt ba tấm bài vị Thái hậu, Hoàng hậu và Thục Quýphi lên thành, khiến Thái tử xung đột quyết liệt với Tần lão. Tuy cuối cùng Tháitử áp đặt được ý muốn của mình, trong lòng vẫn nảy sinh suy nghĩ khác - nhữngsuy nghĩ mà Phạm Nhàn muốn hắn có.Mấy ngày trước, Thái tử và Thái hậu đã nhiều lần bàn việc cho Tần gia đưaquân vào kinh, lo ngại sau này quân đội quá lớn mạnh. Nhìn cục diện hôm nay,Thái tử biết chung quy mình cũng không phải phụ hoàng, ảnh hưởng của hắnlên quân đội còn quá nhỏ. Hắn cần tìm cách cân bằng.Lúc này Diệp Trọng đột nhiên xuất hiện khiến Thái tử thấy được hy vọng.Phải, Diệp Trọng là nhạc phụ của Nhị hoàng tử, là người Thái tử cần cảnh giácnhất. Nhưng Thái tử không tin liên minh sẽ mãi tồn tại trên thế gian, mọi thứđều xoay quanh lợi ích chứ không phải tình cảm. Hắn là Thái tử chính thống sắplên ngôi, Diệp gia ủng hộ mình có lợi hơn ủng hộ Nhị hoàng tử.Tất nhiên, Thái tử không hy vọng Diệp gia đột ngột đổi phe, những việc nàycòn phải xem xét lâu dài. Nhưng hắn nhận ra khả năng đó có tồn tại.Trong lòng Lý Thừa Càn cảm thấy chua xót. Những người dưới thành đều làloại phản quân bội đức, có việc gì chúng không làm được?Diệp Trọng bước vào hàng ngũ, cung kính hành lễ với Thái tử rồi báo cáotình hình chiến sự tại Thái Bình phường. Thân binh của hắn bị giữ ở ngoàidoanh trại. Tuy Tần gia không nghi ngờ Diệp Trọng nhưng cũng không chophép hắn đưa thân binh.Tần lão híp mắt, gật nhẹ đầu về phía Diệp Trọng, coi như đã chào hỏi.Gương mặt Diệp Trọng hơi u ám nhưng vẫn bình tĩnh tới cực điểm.o O oTrận chiến công thành vẫn tiếp diễn, tên bay khắp nơi, tiếng la hét khôngdứt. Cấm quân đã bắt đầu có thương vong đáng kể, nhưng hoàng cung vẫn đứngvững; cửa cung dù bị chất đầy đá và bùn đất vẫn còn chống đỡ nổi.Phạm Nhàn nhíu mày nhìn cảnh tử vong xảy ra trước mắt, không rõ đangnghĩ gì. Lúc này, Đại hoàng tử đã sửa sang bộ giáp nhẹ, tháo thanh kiếm bênhông và nhận lại từ tay thân binh thanh đao mình thường dùng trên chiếntrường. Hắn im lặng bước đi sau lưng Phạm Nhàn.Phạm Nhàn đột ngột giơ tay, nắm vai Đại hoàng tử rồi giọng trầm nói: "Haylà để ta đi."๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Kể từ khi đoạt cờ quay lại, Cung Điển luôn đứng hầu cách Thái tử hai thânngựa cũng trở nên mặt mày lo âu, dường như cảm thấy hơi xấu hổ. Ai nấy đềuthấy rõ thái độ của Định Châu quân, biết chắc chắn trong lòng Diệp Trọng vàNhị hoàng tử đang có mưu đồ riêng. Mặc dù những mưu đồ ấy không ảnhhưởng nhiều đến cục diện ngày hôm nay, nhưng chắc chắn khiến Tần gia vôcùng tức giận.Thái tử đưa mắt nhìn Cung Điển, ôn hòa nói: "Phạm Nhàn biết mình đã lâmvào đường cùng nên mới dùng đến chiêu trò tầm thường như thế. Không nênkinh ngạc, hắn sẽ tự thua thôi. Trong cung chỉ có một nhóm nhỏ người như vậy,ta dùng đại quân kìm kẹp bọn chúng. Miễn là chúng ta không dao động, chắcchắn đại sự sẽ thành công. Mong các vị nỗ lực hết sức.""Tuân mệnh, điện hạ." Các tướng lĩnh bên cạnh đồng loạt cúi đầu, hiểu rằnglời của Thái tử mới là con đường chính xác. Dùng chính nghĩa để thắng, dùngmưu lược để thắng. Nếu con đường chính xác hùng mạnh và bằng phẳng, thìkhông cần bận tâm đến đường tà đạo.Sau khi thoáng đề cập tới, Thái tử nhanh chóng bỏ qua câu nói của PhạmNhàn. Các tướng lại bắt đầu bận rộn. Thái tử thì thầm vài câu với Tần lão gia,rồi cùng nhau nhìn về phía thành lũy.Đúng lúc đó, một binh sĩ cầm cờ hiệu nhanh chóng đi đến. Trong ánh mắthơi kinh ngạc của mọi người, hắn cao giọng tâu: "Phó tướng Diệp Trọng đếnđây xin gặp Thái tử."Thái tử hơi giật mình, song đôi mắt lại sáng bừng. Bên cạnh, mắt Tần lãogia đột nhiên mở to, tia lạnh lẽo loé lên rồi nhanh chóng dịu xuống. Lúc này thếcục đã rõ, Tần lão gia tử không ngăn được trong lòng nghĩ về con trai duy nhấtTần Hằng. Không biết dưới Chính Dương môn, nó đã gặp chuyện gì mà đến giờvẫn chưa quay lại đội ngũ. Tuy Diệp Trọng đột ngột xuất hiện nhưng trong lòngTần lão chỉ hơi xao động.Lão đoán ra lý do Diệp Trọng đến đây, nhưng hoàn toàn không lo hắn sẽcướp đi thành quả nào của Tần gia. Việc Tần gia ủng hộ Thái tử lên ngôi làcông trạng không ai có thể xóa nhòa, chỉ cần Thái tử lên ngôi Hoàng đế, sau khiTần lão gia tử qua đời, Tần gia vẫn có thể bảo đảm ít nhất mấy chục năm tháibình.Thái tử hơi ngạc nhiên và vui mừng, nhưng trong lòng lại có suy nghĩ khác.Hắn biết Diệp Trọng đến đây là không muốn lời nói của Phạm Nhàn ảnh hưởngđến kế hoạch trọng đại ngày hôm nay. Thái độ tôn trọng và quan tâm đến đạicục này khiến Thái tử cảm nhận được hy vọng mới.Hôm nay Phạm Nhàn đặt ba tấm bài vị Thái hậu, Hoàng hậu và Thục Quýphi lên thành, khiến Thái tử xung đột quyết liệt với Tần lão. Tuy cuối cùng Tháitử áp đặt được ý muốn của mình, trong lòng vẫn nảy sinh suy nghĩ khác - nhữngsuy nghĩ mà Phạm Nhàn muốn hắn có.Mấy ngày trước, Thái tử và Thái hậu đã nhiều lần bàn việc cho Tần gia đưaquân vào kinh, lo ngại sau này quân đội quá lớn mạnh. Nhìn cục diện hôm nay,Thái tử biết chung quy mình cũng không phải phụ hoàng, ảnh hưởng của hắnlên quân đội còn quá nhỏ. Hắn cần tìm cách cân bằng.Lúc này Diệp Trọng đột nhiên xuất hiện khiến Thái tử thấy được hy vọng.Phải, Diệp Trọng là nhạc phụ của Nhị hoàng tử, là người Thái tử cần cảnh giácnhất. Nhưng Thái tử không tin liên minh sẽ mãi tồn tại trên thế gian, mọi thứđều xoay quanh lợi ích chứ không phải tình cảm. Hắn là Thái tử chính thống sắplên ngôi, Diệp gia ủng hộ mình có lợi hơn ủng hộ Nhị hoàng tử.Tất nhiên, Thái tử không hy vọng Diệp gia đột ngột đổi phe, những việc nàycòn phải xem xét lâu dài. Nhưng hắn nhận ra khả năng đó có tồn tại.Trong lòng Lý Thừa Càn cảm thấy chua xót. Những người dưới thành đều làloại phản quân bội đức, có việc gì chúng không làm được?Diệp Trọng bước vào hàng ngũ, cung kính hành lễ với Thái tử rồi báo cáotình hình chiến sự tại Thái Bình phường. Thân binh của hắn bị giữ ở ngoàidoanh trại. Tuy Tần gia không nghi ngờ Diệp Trọng nhưng cũng không chophép hắn đưa thân binh.Tần lão híp mắt, gật nhẹ đầu về phía Diệp Trọng, coi như đã chào hỏi.Gương mặt Diệp Trọng hơi u ám nhưng vẫn bình tĩnh tới cực điểm.o O oTrận chiến công thành vẫn tiếp diễn, tên bay khắp nơi, tiếng la hét khôngdứt. Cấm quân đã bắt đầu có thương vong đáng kể, nhưng hoàng cung vẫn đứngvững; cửa cung dù bị chất đầy đá và bùn đất vẫn còn chống đỡ nổi.Phạm Nhàn nhíu mày nhìn cảnh tử vong xảy ra trước mắt, không rõ đangnghĩ gì. Lúc này, Đại hoàng tử đã sửa sang bộ giáp nhẹ, tháo thanh kiếm bênhông và nhận lại từ tay thân binh thanh đao mình thường dùng trên chiếntrường. Hắn im lặng bước đi sau lưng Phạm Nhàn.Phạm Nhàn đột ngột giơ tay, nắm vai Đại hoàng tử rồi giọng trầm nói: "Haylà để ta đi."๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Kể từ khi đoạt cờ quay lại, Cung Điển luôn đứng hầu cách Thái tử hai thânngựa cũng trở nên mặt mày lo âu, dường như cảm thấy hơi xấu hổ. Ai nấy đềuthấy rõ thái độ của Định Châu quân, biết chắc chắn trong lòng Diệp Trọng vàNhị hoàng tử đang có mưu đồ riêng. Mặc dù những mưu đồ ấy không ảnhhưởng nhiều đến cục diện ngày hôm nay, nhưng chắc chắn khiến Tần gia vôcùng tức giận.Thái tử đưa mắt nhìn Cung Điển, ôn hòa nói: "Phạm Nhàn biết mình đã lâmvào đường cùng nên mới dùng đến chiêu trò tầm thường như thế. Không nênkinh ngạc, hắn sẽ tự thua thôi. Trong cung chỉ có một nhóm nhỏ người như vậy,ta dùng đại quân kìm kẹp bọn chúng. Miễn là chúng ta không dao động, chắcchắn đại sự sẽ thành công. Mong các vị nỗ lực hết sức.""Tuân mệnh, điện hạ." Các tướng lĩnh bên cạnh đồng loạt cúi đầu, hiểu rằnglời của Thái tử mới là con đường chính xác. Dùng chính nghĩa để thắng, dùngmưu lược để thắng. Nếu con đường chính xác hùng mạnh và bằng phẳng, thìkhông cần bận tâm đến đường tà đạo.Sau khi thoáng đề cập tới, Thái tử nhanh chóng bỏ qua câu nói của PhạmNhàn. Các tướng lại bắt đầu bận rộn. Thái tử thì thầm vài câu với Tần lão gia,rồi cùng nhau nhìn về phía thành lũy.Đúng lúc đó, một binh sĩ cầm cờ hiệu nhanh chóng đi đến. Trong ánh mắthơi kinh ngạc của mọi người, hắn cao giọng tâu: "Phó tướng Diệp Trọng đếnđây xin gặp Thái tử."Thái tử hơi giật mình, song đôi mắt lại sáng bừng. Bên cạnh, mắt Tần lãogia đột nhiên mở to, tia lạnh lẽo loé lên rồi nhanh chóng dịu xuống. Lúc này thếcục đã rõ, Tần lão gia tử không ngăn được trong lòng nghĩ về con trai duy nhấtTần Hằng. Không biết dưới Chính Dương môn, nó đã gặp chuyện gì mà đến giờvẫn chưa quay lại đội ngũ. Tuy Diệp Trọng đột ngột xuất hiện nhưng trong lòngTần lão chỉ hơi xao động.Lão đoán ra lý do Diệp Trọng đến đây, nhưng hoàn toàn không lo hắn sẽcướp đi thành quả nào của Tần gia. Việc Tần gia ủng hộ Thái tử lên ngôi làcông trạng không ai có thể xóa nhòa, chỉ cần Thái tử lên ngôi Hoàng đế, sau khiTần lão gia tử qua đời, Tần gia vẫn có thể bảo đảm ít nhất mấy chục năm tháibình.Thái tử hơi ngạc nhiên và vui mừng, nhưng trong lòng lại có suy nghĩ khác.Hắn biết Diệp Trọng đến đây là không muốn lời nói của Phạm Nhàn ảnh hưởngđến kế hoạch trọng đại ngày hôm nay. Thái độ tôn trọng và quan tâm đến đạicục này khiến Thái tử cảm nhận được hy vọng mới.Hôm nay Phạm Nhàn đặt ba tấm bài vị Thái hậu, Hoàng hậu và Thục Quýphi lên thành, khiến Thái tử xung đột quyết liệt với Tần lão. Tuy cuối cùng Tháitử áp đặt được ý muốn của mình, trong lòng vẫn nảy sinh suy nghĩ khác - nhữngsuy nghĩ mà Phạm Nhàn muốn hắn có.Mấy ngày trước, Thái tử và Thái hậu đã nhiều lần bàn việc cho Tần gia đưaquân vào kinh, lo ngại sau này quân đội quá lớn mạnh. Nhìn cục diện hôm nay,Thái tử biết chung quy mình cũng không phải phụ hoàng, ảnh hưởng của hắnlên quân đội còn quá nhỏ. Hắn cần tìm cách cân bằng.Lúc này Diệp Trọng đột nhiên xuất hiện khiến Thái tử thấy được hy vọng.Phải, Diệp Trọng là nhạc phụ của Nhị hoàng tử, là người Thái tử cần cảnh giácnhất. Nhưng Thái tử không tin liên minh sẽ mãi tồn tại trên thế gian, mọi thứđều xoay quanh lợi ích chứ không phải tình cảm. Hắn là Thái tử chính thống sắplên ngôi, Diệp gia ủng hộ mình có lợi hơn ủng hộ Nhị hoàng tử.Tất nhiên, Thái tử không hy vọng Diệp gia đột ngột đổi phe, những việc nàycòn phải xem xét lâu dài. Nhưng hắn nhận ra khả năng đó có tồn tại.Trong lòng Lý Thừa Càn cảm thấy chua xót. Những người dưới thành đều làloại phản quân bội đức, có việc gì chúng không làm được?Diệp Trọng bước vào hàng ngũ, cung kính hành lễ với Thái tử rồi báo cáotình hình chiến sự tại Thái Bình phường. Thân binh của hắn bị giữ ở ngoàidoanh trại. Tuy Tần gia không nghi ngờ Diệp Trọng nhưng cũng không chophép hắn đưa thân binh.Tần lão híp mắt, gật nhẹ đầu về phía Diệp Trọng, coi như đã chào hỏi.Gương mặt Diệp Trọng hơi u ám nhưng vẫn bình tĩnh tới cực điểm.o O oTrận chiến công thành vẫn tiếp diễn, tên bay khắp nơi, tiếng la hét khôngdứt. Cấm quân đã bắt đầu có thương vong đáng kể, nhưng hoàng cung vẫn đứngvững; cửa cung dù bị chất đầy đá và bùn đất vẫn còn chống đỡ nổi.Phạm Nhàn nhíu mày nhìn cảnh tử vong xảy ra trước mắt, không rõ đangnghĩ gì. Lúc này, Đại hoàng tử đã sửa sang bộ giáp nhẹ, tháo thanh kiếm bênhông và nhận lại từ tay thân binh thanh đao mình thường dùng trên chiếntrường. Hắn im lặng bước đi sau lưng Phạm Nhàn.Phạm Nhàn đột ngột giơ tay, nắm vai Đại hoàng tử rồi giọng trầm nói: "Haylà để ta đi."๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Chương 1345: Lại lấy Hắc Kỵ mở màn 3