Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 1357: Chớp mắt đã không còn kẽ hở 1
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Mũi kiếm chỉ ló ra bốn thốn, nhưng vừa vặn đâm thẳng vào đan điền củaTần lão gia tử, đốt sống thứ ba tính từ dưới lên. Một nhát kiếm vô cùng bí ẩn,đâm xong rút ra ngay, biến mất không dấu vết, nhưng lại là đòn chí mạng nhất!Tiếng lách cách vang lên liên hồi, Tần lão gia tử bị thương nặng, mặt đỏgay, miệng phun máu, thân thể yếu ớt trượt dọc theo bức tường.o O oXung quanh chìm trong im lặng, yên tĩnh đến rợn người. Có lẽ thời gian dàilê thê, có lẽ chỉ trong giây lát, thời gian ngược dòng ba mươi năm, nhưng cũnggiống như vài năm gần đây. Xung quanh, mảnh vụn gỗ bị phá nát bởi chân khírơi lả tả, bàn ghế vỡ vụn rơi xuống, máu nhỏ giọt tí tách. Phạm Nhàn chậm rãirút thanh kiếm sắc bén ra, tiếng ma sát giữa lưỡi kiếm và máu thịt phát ra âmthanh bi thương.Diệp Trọng thả tay ra, Cung Điển đứng dậy nhổ máu. Tần lão gia tử mắt mởto, ngâm mình trong máu, tựa lưng vào tường, chết mà mắt vẫn mở, hai taydang ra như muốn nắm bắt điều gì đó.Cuối cùng vị nguyên lão quân đội Khánh Quốc này cũng đã chết, chết trongâm mưu giết người tàn độc và bí mật nhất kể từ khi Khánh Quốc thành lập.Phạm Nhàn không bị thương chút nào, nhưng y cảm thấy cơ thể hơi lạnh. Yngẩng đầu, ánh mắt kỳ lạ nhìn Cung Điển đang im lặng bên tay phải mình, nhìnvị thị vệ đại thần đầu tiên mà y gặp khi mười sáu tuổi vào kinh, như đang nhìnmột con quái vật.Sau đó, y quay đầu sang phía Diệp Trọng, nhìn chằm chằm vào hắn. Đúnglúc ấy, Diệp Trọng cũng đang nhìn y. Ánh mắt hai người giao nhau, không có tialửa nào bắn ra, nhưng ai nấy đều mang theo sự hiểu biết, tỉnh táo... và thăm dò.Phạm Nhàn biết rằng trong một ý nghĩa nào đó, vụ cá cược của mình đãhoàn toàn thành công - lý do y dám cược tính mạng trên hoàng thành, khôngphải vì y nắm được bất kỳ bí mật nào, mà là khi y giữ chân Thái hậu, y nhớ lạicâu nói của tổ mẫu tại Đạm Châu.Xưa nay bệ hạ không đánh mà không chuẩn bị, ý chí của bệ hạ vững vàngđến nỗi người thường khó lòng tưởng tượng nổi, và bệ hạ không hề có điểmyếu. Vì thế, khi đứng trước tình thế tiến thoái lưỡng nan, Phạm Nhàn hoàn toànkhông tin Hoàng đế không chuẩn bị phương án dự phòng nào cho kinh đô.Hoàng đế biết rõ tình hình ở kinh đô, sao còn dám đi Đại Đông sơn tế trời? Vìvậy, Phạm Nhàn muốn đặt cược rằng trong quân phản loạn sẽ xảy ra những biếncố không thể lường trước được!Và rồi, biến cố đã xảy ra. Diệp gia đã phản bội - không, phải nói là màn ”VôGian Đạo” cường hãn trong lịch sử Khánh Quốc đã lộ diện.Tuy nhiên, khi quyết định đặt cược, Phạm Nhàn vẫn không thể tự thuyếtphục được mình vì sao Diệp gia lại đột ngột ra tay, cho đến khi y nhìn thấy điềugì đó trong mắt Diệp Trọng.Cái gọi là nhìn nhau trong nháy mắt tức là có thể ánh mắt ấy chỉ kéo dài mộtgiây, nhưng đủ để Phạm Nhàn hiểu rõ quá nhiều chuyện. Quá khứ đã trôi qua,tất cả nghi vấn từng hiện hữu trong y, tất cả những chuyện kỳ lạ xảy ra trongbốn năm qua tại triều đình Khánh Quốc, tất cả những gì chứng tỏ sự đa nghi vàđể lộ điểm yếu của Hoàng đế, mọi thứ giờ đây đã có lời giải thích hoàn hảo.Chỉ cần một giây nhìn vào mắt Diệp Trọng, Phạm Nhàn đã hiểu được tất cảnhững gì đã xảy ra trong vài năm qua, thậm chí cả hơn mười năm vừa qua.o O oTháng trước, dưới chân Đại Đông sơn, Diệp Lưu Vân chèo thuyền vượtsóng đến, một kiếm từ trời cao xuyên thủng đá ngầm vào vách đá, chỉ còn lạichuôi kiếm ngoài vách. Lúc đó, Phạm Nhàn đứng trên đá ngầm, người bị trúngtên, may mắn thoát chết nhờ nhảy xuống biển.Năm trước, trong thành Tô Châu, trên Bão Nguyệt lầu, Diệp Lưu Vân nónche đến, một kiếm rung chuyển nửa tầng lầu, ra mặt vì Quân Sơn hội, mang đitiên sinh thu chi kia đi. Lúc đó Phạm Nhàn tức giận mắng chửi, bị nội thương,may mà không chết.Với khả năng của Diệp Lưu Vân, với uy danh của Đại tông sư, lại hai lần đểPhạm Nhàn gặp mặt mà không bị giết chết, có thể thấy rõ ràng thâm ý trongnhững sự kiện từng xem ra ở Khánh Quốc.Hai năm trước, lúc ở Huyền Không miếu ngắm hoa cúc, bỗng nhiên xảy rachuyện lạ khiến người gác điện rời vị trí. Một vụ mưu sát đột ngột nhằm vàoHoàng đế Khánh Quốc, khiến trong cung hỗn loạn, Phạm Nhàn bị thương nặng,Diệp Trọng truy đuổi nhưng không thành công. Triều đình hoảng hốt, Hoàng đếgiận dữ, cách chức Thống lĩnh quân phòng vệ kinh đô của Diệp Trọng, đày hắnvề Định Châu, Cung Điển bị nhốt vào ngục, may mắn thoát chết.Hai năm lẻ hai tháng trước, khi Phạm Nhàn đến Thượng Kinh thành Bắc Tề,biết chuyện hôn sự giữa Nhị hoàng tử với Diệp Linh Nhi, trong lòng kinh ngạc,ngầm hiểu Hoàng đế muốn ép buộc Diệp Trọng từ chức, để tránh dính líu đếnviệc của hoàng tử.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Mũi kiếm chỉ ló ra bốn thốn, nhưng vừa vặn đâm thẳng vào đan điền củaTần lão gia tử, đốt sống thứ ba tính từ dưới lên. Một nhát kiếm vô cùng bí ẩn,đâm xong rút ra ngay, biến mất không dấu vết, nhưng lại là đòn chí mạng nhất!Tiếng lách cách vang lên liên hồi, Tần lão gia tử bị thương nặng, mặt đỏgay, miệng phun máu, thân thể yếu ớt trượt dọc theo bức tường.o O oXung quanh chìm trong im lặng, yên tĩnh đến rợn người. Có lẽ thời gian dàilê thê, có lẽ chỉ trong giây lát, thời gian ngược dòng ba mươi năm, nhưng cũnggiống như vài năm gần đây. Xung quanh, mảnh vụn gỗ bị phá nát bởi chân khírơi lả tả, bàn ghế vỡ vụn rơi xuống, máu nhỏ giọt tí tách. Phạm Nhàn chậm rãirút thanh kiếm sắc bén ra, tiếng ma sát giữa lưỡi kiếm và máu thịt phát ra âmthanh bi thương.Diệp Trọng thả tay ra, Cung Điển đứng dậy nhổ máu. Tần lão gia tử mắt mởto, ngâm mình trong máu, tựa lưng vào tường, chết mà mắt vẫn mở, hai taydang ra như muốn nắm bắt điều gì đó.Cuối cùng vị nguyên lão quân đội Khánh Quốc này cũng đã chết, chết trongâm mưu giết người tàn độc và bí mật nhất kể từ khi Khánh Quốc thành lập.Phạm Nhàn không bị thương chút nào, nhưng y cảm thấy cơ thể hơi lạnh. Yngẩng đầu, ánh mắt kỳ lạ nhìn Cung Điển đang im lặng bên tay phải mình, nhìnvị thị vệ đại thần đầu tiên mà y gặp khi mười sáu tuổi vào kinh, như đang nhìnmột con quái vật.Sau đó, y quay đầu sang phía Diệp Trọng, nhìn chằm chằm vào hắn. Đúnglúc ấy, Diệp Trọng cũng đang nhìn y. Ánh mắt hai người giao nhau, không có tialửa nào bắn ra, nhưng ai nấy đều mang theo sự hiểu biết, tỉnh táo... và thăm dò.Phạm Nhàn biết rằng trong một ý nghĩa nào đó, vụ cá cược của mình đãhoàn toàn thành công - lý do y dám cược tính mạng trên hoàng thành, khôngphải vì y nắm được bất kỳ bí mật nào, mà là khi y giữ chân Thái hậu, y nhớ lạicâu nói của tổ mẫu tại Đạm Châu.Xưa nay bệ hạ không đánh mà không chuẩn bị, ý chí của bệ hạ vững vàngđến nỗi người thường khó lòng tưởng tượng nổi, và bệ hạ không hề có điểmyếu. Vì thế, khi đứng trước tình thế tiến thoái lưỡng nan, Phạm Nhàn hoàn toànkhông tin Hoàng đế không chuẩn bị phương án dự phòng nào cho kinh đô.Hoàng đế biết rõ tình hình ở kinh đô, sao còn dám đi Đại Đông sơn tế trời? Vìvậy, Phạm Nhàn muốn đặt cược rằng trong quân phản loạn sẽ xảy ra những biếncố không thể lường trước được!Và rồi, biến cố đã xảy ra. Diệp gia đã phản bội - không, phải nói là màn ”VôGian Đạo” cường hãn trong lịch sử Khánh Quốc đã lộ diện.Tuy nhiên, khi quyết định đặt cược, Phạm Nhàn vẫn không thể tự thuyếtphục được mình vì sao Diệp gia lại đột ngột ra tay, cho đến khi y nhìn thấy điềugì đó trong mắt Diệp Trọng.Cái gọi là nhìn nhau trong nháy mắt tức là có thể ánh mắt ấy chỉ kéo dài mộtgiây, nhưng đủ để Phạm Nhàn hiểu rõ quá nhiều chuyện. Quá khứ đã trôi qua,tất cả nghi vấn từng hiện hữu trong y, tất cả những chuyện kỳ lạ xảy ra trongbốn năm qua tại triều đình Khánh Quốc, tất cả những gì chứng tỏ sự đa nghi vàđể lộ điểm yếu của Hoàng đế, mọi thứ giờ đây đã có lời giải thích hoàn hảo.Chỉ cần một giây nhìn vào mắt Diệp Trọng, Phạm Nhàn đã hiểu được tất cảnhững gì đã xảy ra trong vài năm qua, thậm chí cả hơn mười năm vừa qua.o O oTháng trước, dưới chân Đại Đông sơn, Diệp Lưu Vân chèo thuyền vượtsóng đến, một kiếm từ trời cao xuyên thủng đá ngầm vào vách đá, chỉ còn lạichuôi kiếm ngoài vách. Lúc đó, Phạm Nhàn đứng trên đá ngầm, người bị trúngtên, may mắn thoát chết nhờ nhảy xuống biển.Năm trước, trong thành Tô Châu, trên Bão Nguyệt lầu, Diệp Lưu Vân nónche đến, một kiếm rung chuyển nửa tầng lầu, ra mặt vì Quân Sơn hội, mang đitiên sinh thu chi kia đi. Lúc đó Phạm Nhàn tức giận mắng chửi, bị nội thương,may mà không chết.Với khả năng của Diệp Lưu Vân, với uy danh của Đại tông sư, lại hai lần đểPhạm Nhàn gặp mặt mà không bị giết chết, có thể thấy rõ ràng thâm ý trongnhững sự kiện từng xem ra ở Khánh Quốc.Hai năm trước, lúc ở Huyền Không miếu ngắm hoa cúc, bỗng nhiên xảy rachuyện lạ khiến người gác điện rời vị trí. Một vụ mưu sát đột ngột nhằm vàoHoàng đế Khánh Quốc, khiến trong cung hỗn loạn, Phạm Nhàn bị thương nặng,Diệp Trọng truy đuổi nhưng không thành công. Triều đình hoảng hốt, Hoàng đếgiận dữ, cách chức Thống lĩnh quân phòng vệ kinh đô của Diệp Trọng, đày hắnvề Định Châu, Cung Điển bị nhốt vào ngục, may mắn thoát chết.Hai năm lẻ hai tháng trước, khi Phạm Nhàn đến Thượng Kinh thành Bắc Tề,biết chuyện hôn sự giữa Nhị hoàng tử với Diệp Linh Nhi, trong lòng kinh ngạc,ngầm hiểu Hoàng đế muốn ép buộc Diệp Trọng từ chức, để tránh dính líu đếnviệc của hoàng tử.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Mũi kiếm chỉ ló ra bốn thốn, nhưng vừa vặn đâm thẳng vào đan điền củaTần lão gia tử, đốt sống thứ ba tính từ dưới lên. Một nhát kiếm vô cùng bí ẩn,đâm xong rút ra ngay, biến mất không dấu vết, nhưng lại là đòn chí mạng nhất!Tiếng lách cách vang lên liên hồi, Tần lão gia tử bị thương nặng, mặt đỏgay, miệng phun máu, thân thể yếu ớt trượt dọc theo bức tường.o O oXung quanh chìm trong im lặng, yên tĩnh đến rợn người. Có lẽ thời gian dàilê thê, có lẽ chỉ trong giây lát, thời gian ngược dòng ba mươi năm, nhưng cũnggiống như vài năm gần đây. Xung quanh, mảnh vụn gỗ bị phá nát bởi chân khírơi lả tả, bàn ghế vỡ vụn rơi xuống, máu nhỏ giọt tí tách. Phạm Nhàn chậm rãirút thanh kiếm sắc bén ra, tiếng ma sát giữa lưỡi kiếm và máu thịt phát ra âmthanh bi thương.Diệp Trọng thả tay ra, Cung Điển đứng dậy nhổ máu. Tần lão gia tử mắt mởto, ngâm mình trong máu, tựa lưng vào tường, chết mà mắt vẫn mở, hai taydang ra như muốn nắm bắt điều gì đó.Cuối cùng vị nguyên lão quân đội Khánh Quốc này cũng đã chết, chết trongâm mưu giết người tàn độc và bí mật nhất kể từ khi Khánh Quốc thành lập.Phạm Nhàn không bị thương chút nào, nhưng y cảm thấy cơ thể hơi lạnh. Yngẩng đầu, ánh mắt kỳ lạ nhìn Cung Điển đang im lặng bên tay phải mình, nhìnvị thị vệ đại thần đầu tiên mà y gặp khi mười sáu tuổi vào kinh, như đang nhìnmột con quái vật.Sau đó, y quay đầu sang phía Diệp Trọng, nhìn chằm chằm vào hắn. Đúnglúc ấy, Diệp Trọng cũng đang nhìn y. Ánh mắt hai người giao nhau, không có tialửa nào bắn ra, nhưng ai nấy đều mang theo sự hiểu biết, tỉnh táo... và thăm dò.Phạm Nhàn biết rằng trong một ý nghĩa nào đó, vụ cá cược của mình đãhoàn toàn thành công - lý do y dám cược tính mạng trên hoàng thành, khôngphải vì y nắm được bất kỳ bí mật nào, mà là khi y giữ chân Thái hậu, y nhớ lạicâu nói của tổ mẫu tại Đạm Châu.Xưa nay bệ hạ không đánh mà không chuẩn bị, ý chí của bệ hạ vững vàngđến nỗi người thường khó lòng tưởng tượng nổi, và bệ hạ không hề có điểmyếu. Vì thế, khi đứng trước tình thế tiến thoái lưỡng nan, Phạm Nhàn hoàn toànkhông tin Hoàng đế không chuẩn bị phương án dự phòng nào cho kinh đô.Hoàng đế biết rõ tình hình ở kinh đô, sao còn dám đi Đại Đông sơn tế trời? Vìvậy, Phạm Nhàn muốn đặt cược rằng trong quân phản loạn sẽ xảy ra những biếncố không thể lường trước được!Và rồi, biến cố đã xảy ra. Diệp gia đã phản bội - không, phải nói là màn ”VôGian Đạo” cường hãn trong lịch sử Khánh Quốc đã lộ diện.Tuy nhiên, khi quyết định đặt cược, Phạm Nhàn vẫn không thể tự thuyếtphục được mình vì sao Diệp gia lại đột ngột ra tay, cho đến khi y nhìn thấy điềugì đó trong mắt Diệp Trọng.Cái gọi là nhìn nhau trong nháy mắt tức là có thể ánh mắt ấy chỉ kéo dài mộtgiây, nhưng đủ để Phạm Nhàn hiểu rõ quá nhiều chuyện. Quá khứ đã trôi qua,tất cả nghi vấn từng hiện hữu trong y, tất cả những chuyện kỳ lạ xảy ra trongbốn năm qua tại triều đình Khánh Quốc, tất cả những gì chứng tỏ sự đa nghi vàđể lộ điểm yếu của Hoàng đế, mọi thứ giờ đây đã có lời giải thích hoàn hảo.Chỉ cần một giây nhìn vào mắt Diệp Trọng, Phạm Nhàn đã hiểu được tất cảnhững gì đã xảy ra trong vài năm qua, thậm chí cả hơn mười năm vừa qua.o O oTháng trước, dưới chân Đại Đông sơn, Diệp Lưu Vân chèo thuyền vượtsóng đến, một kiếm từ trời cao xuyên thủng đá ngầm vào vách đá, chỉ còn lạichuôi kiếm ngoài vách. Lúc đó, Phạm Nhàn đứng trên đá ngầm, người bị trúngtên, may mắn thoát chết nhờ nhảy xuống biển.Năm trước, trong thành Tô Châu, trên Bão Nguyệt lầu, Diệp Lưu Vân nónche đến, một kiếm rung chuyển nửa tầng lầu, ra mặt vì Quân Sơn hội, mang đitiên sinh thu chi kia đi. Lúc đó Phạm Nhàn tức giận mắng chửi, bị nội thương,may mà không chết.Với khả năng của Diệp Lưu Vân, với uy danh của Đại tông sư, lại hai lần đểPhạm Nhàn gặp mặt mà không bị giết chết, có thể thấy rõ ràng thâm ý trongnhững sự kiện từng xem ra ở Khánh Quốc.Hai năm trước, lúc ở Huyền Không miếu ngắm hoa cúc, bỗng nhiên xảy rachuyện lạ khiến người gác điện rời vị trí. Một vụ mưu sát đột ngột nhằm vàoHoàng đế Khánh Quốc, khiến trong cung hỗn loạn, Phạm Nhàn bị thương nặng,Diệp Trọng truy đuổi nhưng không thành công. Triều đình hoảng hốt, Hoàng đếgiận dữ, cách chức Thống lĩnh quân phòng vệ kinh đô của Diệp Trọng, đày hắnvề Định Châu, Cung Điển bị nhốt vào ngục, may mắn thoát chết.Hai năm lẻ hai tháng trước, khi Phạm Nhàn đến Thượng Kinh thành Bắc Tề,biết chuyện hôn sự giữa Nhị hoàng tử với Diệp Linh Nhi, trong lòng kinh ngạc,ngầm hiểu Hoàng đế muốn ép buộc Diệp Trọng từ chức, để tránh dính líu đếnviệc của hoàng tử.