Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 1375: Vương đạo 1

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Trên đỉnh Đại Đông sơn,Để cho một chiêu kiếm này được trọn vẹn, Tứ Cố Kiếm đã dồn hết tinh thầnvà khí phách vào đó. Nếu phải đối mặt với chiêu Lưu Vân của Diệp Lưu Vân,chắc chắn lão sẽ phải rút kiếm. Nếu không rút, lão chỉ có thể tấn công vào điểmyếu của đối phương. Nhưng lão chỉ có thể phân ra một chút tinh thần, và trongtrận chiến có tới năm người, người mà chỉ cần một chút tinh thần là có thể giếtchết được chính là vị Hoàng đế Khánh Quốc chỉ có vẻ ngoài oai phong.Phải nói, từ lúc Tứ Cố Kiếm rút kiếm, về khí thế và trí tuệ, lão luôn áp đảoDiệp Lưu Vân. Lúc này, lão đặt ra một vấn đề khó khăn và một bất ngờ choDiệp Lưu Vân._o O o_Có điều, chuyện khiến Tứ Cố Kiếm tức giận và lo sợ là... Diệp Lưu Vânkhông hề quan tâm đến thanh kiếm hư ảo mà lão đang cầm, đám mây kia vẫnlướt đến phủ kín mặt hắn.Trong khi đó, thanh kiếm hư ảo trong tay lão, sau tiếng viu nhẹ, đã đâmxuyên qua tấm đá ướt đẫm trên đỉnh núi rồi rơi vào hư không.Một vệt sáng vàng, con mắt ảm đạm trên bộ long ảo kia, đột ngột biến mấtngay trước mũi kiếm hư ảo._o O o_Trên đỉnh Đại Đông sơn, bốn vị Đại tông sư, một vị quân vương thế hệ này,tất cả có vẻ kéo dài nhưng thực ra chỉ diễn ra trong chớp mắt. Trong khoảnhkhắc đó, Tứ Cố Kiếm tung kiếm ý trong tay ép buộc áng mây của Diệp LưuVân, thi triển kiếm thế vô hình đâm về phía Khánh Đế. Nhưng cùng trongkhoảnh khắc ấy, một câu chuyện còn khiến lòng người rung động hơn nữa đãdiễn ra.Câu chuyện bắt đầu ngay từ khởi đầu khoảnh khắc đó.Khi mũi kiếm của Tứ Cố Kiếm bay tới cách sau lưng Khánh Đế chưa đầymột thước, Hoàng đế đã thở dài buồn bã, buông lỏng bàn tay già nua của Hồngcông công mà mình vẫn nắm chặt, dường như không muốn để ông lão nàykhông được tận hứng trong trận chiến cuối cùng của đời mình.Lúc đó, bàn tay của Quốc sư Bắc Tề Khổ Hà vẫn kiên nhẫn phất lên ngựccủa Hồng lão thái giám. Một động tác phất nhẹ nhàng, chỉ dùng ngón áp út vàngón cái, giống như làn gió nhẹ phất qua ngọn núi, êm ái và tự nhiên tới tộtcùng. Mặc dù hoàn toàn trái ngược với cảnh tượng bão táp xung quanh, nhưngkhi gió thổi qua, sườn núi lập tức bị xáo trộn.Hồng lão thái giám lẳng lặng ngắm nhìn khuôn mặt Khổ Hà, đôi tay như cặproi rồng, xoắn vặn biến dạng, leo lên cánh tay phải của ông nhưng không ngăncản được cái phất tay nhẹ nhàng của Khổ Hà .Phịch khẽ một tiếng, trước ngực Hồng lão thái giám... vỡ tung ra. Trongchiêu Thông Thiên Đạo của Khổ Hà chứa đựng uy lực thiên địa tự nhiên đèxuống, xương ngực lão như khối đậu hũ mềm yếu, đồng loạt vỡ vụn, lún xuống!Máu tươi trào ra từ tai mắt mũi miệng của Hồng lão thái giám trào ra, sinhlực tiết đi theo xương ngực sụp đổ, máu phun trào, chân khí đột ngột đổ ra,nhanh chóng cạn kiệt. Nhưng trong đôi mắt già nua ấy lại thoáng qua vẻ mỉmcười khinh khỉnh... và sát ý._o O o_Cảm giác trống rỗng như vực sâu từ lòng bàn tay khiến con ngươi Khổ Hàđại sư đột ngột co lại!Vị Đại tông sư cao tuổi nhất trong chiến trường, cũng chính là thúc thúc ruộtcủa Hoàng đế khai quốc Bắc Tề, khổ tu sĩ tài hoa thời Đại Ngụy, trải qua baobiến cố trong đời, cầu đạo ở Thần Miếu, luận võ khắp thiên hạ, tâm tính điềmđạm tự nhiên không ai sánh bằng. Nhưng hôm nay, tại trong cuộc hội họp tứĐại tông sư ở Đại Đông sơn, ông quyết tâm khơi dậy tinh thần được mất, hammuốn thắng bại nằm trong đôi bàn tay của mình.Lão thái giám này đã ẩn cư Khánh Quốc nhiều năm, trước đó từ trên ngườilão toát ra chân khí bá đạo như gió khô từ khắp nơi, cảnh giới ẩn chứa trong đóhiển nhiên là bậc Đại tông sư. Vì thế, Khổ Hà không dám lưu thủ, đòn thế thứhai chứa đựng chân khí Thiên Nhất đạo vô thượng sâu thẳm như vực trongngười.Khi các bậc Đại tông sư giao đấu, bất cứ lúc nào cũng có thể xảy ra nhữngbiến đổi khiến người ta kinh ngạc. Cho nên, khi đòn thế của Khổ Hà đánh trúngngực Hồng lão, ông không hề cảm thấy vui sướng.Bởi vì cái phất tay đầu tiên đã bị Hồng lão dùng chân khí bá đạo trong thânthể mình đẩy lui. Mặc dù pháp môn này quá mạnh bạo, không thể kéo dài,nhưng Khổ Hà tin, chắc chắn Hồng lão thái giám có cách đối phó với đòn thếthứ hai của mình.Nhưng lão thái giám Hồng lại không ngăn được cái phất tay đó, trước ngựclão vỡ vụn, luồng chân khí bá đạo trên người lão đột nhiên biến mất không còndấu vết, không biết đã đi về đâu!Cho dù ngực Hồng lão thái giám đột nhiên biến thành một tấm sắt hay mọcthêm một cái đầu nữa, có lẽ Khổ Hà đại sư cũng không kinh ngạc.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Trên đỉnh Đại Đông sơn,

Để cho một chiêu kiếm này được trọn vẹn, Tứ Cố Kiếm đã dồn hết tinh thần

và khí phách vào đó. Nếu phải đối mặt với chiêu Lưu Vân của Diệp Lưu Vân,

chắc chắn lão sẽ phải rút kiếm. Nếu không rút, lão chỉ có thể tấn công vào điểm

yếu của đối phương. Nhưng lão chỉ có thể phân ra một chút tinh thần, và trong

trận chiến có tới năm người, người mà chỉ cần một chút tinh thần là có thể giết

chết được chính là vị Hoàng đế Khánh Quốc chỉ có vẻ ngoài oai phong.

Phải nói, từ lúc Tứ Cố Kiếm rút kiếm, về khí thế và trí tuệ, lão luôn áp đảo

Diệp Lưu Vân. Lúc này, lão đặt ra một vấn đề khó khăn và một bất ngờ cho

Diệp Lưu Vân.

_o O o_

Có điều, chuyện khiến Tứ Cố Kiếm tức giận và lo sợ là... Diệp Lưu Vân

không hề quan tâm đến thanh kiếm hư ảo mà lão đang cầm, đám mây kia vẫn

lướt đến phủ kín mặt hắn.

Trong khi đó, thanh kiếm hư ảo trong tay lão, sau tiếng viu nhẹ, đã đâm

xuyên qua tấm đá ướt đẫm trên đỉnh núi rồi rơi vào hư không.

Một vệt sáng vàng, con mắt ảm đạm trên bộ long ảo kia, đột ngột biến mất

ngay trước mũi kiếm hư ảo.

_o O o_

Trên đỉnh Đại Đông sơn, bốn vị Đại tông sư, một vị quân vương thế hệ này,

tất cả có vẻ kéo dài nhưng thực ra chỉ diễn ra trong chớp mắt. Trong khoảnh

khắc đó, Tứ Cố Kiếm tung kiếm ý trong tay ép buộc áng mây của Diệp Lưu

Vân, thi triển kiếm thế vô hình đâm về phía Khánh Đế. Nhưng cùng trong

khoảnh khắc ấy, một câu chuyện còn khiến lòng người rung động hơn nữa đã

diễn ra.

Câu chuyện bắt đầu ngay từ khởi đầu khoảnh khắc đó.

Khi mũi kiếm của Tứ Cố Kiếm bay tới cách sau lưng Khánh Đế chưa đầy

một thước, Hoàng đế đã thở dài buồn bã, buông lỏng bàn tay già nua của Hồng

công công mà mình vẫn nắm chặt, dường như không muốn để ông lão này

không được tận hứng trong trận chiến cuối cùng của đời mình.

Lúc đó, bàn tay của Quốc sư Bắc Tề Khổ Hà vẫn kiên nhẫn phất lên ngực

của Hồng lão thái giám. Một động tác phất nhẹ nhàng, chỉ dùng ngón áp út và

ngón cái, giống như làn gió nhẹ phất qua ngọn núi, êm ái và tự nhiên tới tột

cùng. Mặc dù hoàn toàn trái ngược với cảnh tượng bão táp xung quanh, nhưng

khi gió thổi qua, sườn núi lập tức bị xáo trộn.

Hồng lão thái giám lẳng lặng ngắm nhìn khuôn mặt Khổ Hà, đôi tay như cặp

roi rồng, xoắn vặn biến dạng, leo lên cánh tay phải của ông nhưng không ngăn

cản được cái phất tay nhẹ nhàng của Khổ Hà .

Phịch khẽ một tiếng, trước ngực Hồng lão thái giám... vỡ tung ra. Trong

chiêu Thông Thiên Đạo của Khổ Hà chứa đựng uy lực thiên địa tự nhiên đè

xuống, xương ngực lão như khối đậu hũ mềm yếu, đồng loạt vỡ vụn, lún xuống!

Máu tươi trào ra từ tai mắt mũi miệng của Hồng lão thái giám trào ra, sinh

lực tiết đi theo xương ngực sụp đổ, máu phun trào, chân khí đột ngột đổ ra,

nhanh chóng cạn kiệt. Nhưng trong đôi mắt già nua ấy lại thoáng qua vẻ mỉm

cười khinh khỉnh... và sát ý.

_o O o_

Cảm giác trống rỗng như vực sâu từ lòng bàn tay khiến con ngươi Khổ Hà

đại sư đột ngột co lại!

Vị Đại tông sư cao tuổi nhất trong chiến trường, cũng chính là thúc thúc ruột

của Hoàng đế khai quốc Bắc Tề, khổ tu sĩ tài hoa thời Đại Ngụy, trải qua bao

biến cố trong đời, cầu đạo ở Thần Miếu, luận võ khắp thiên hạ, tâm tính điềm

đạm tự nhiên không ai sánh bằng. Nhưng hôm nay, tại trong cuộc hội họp tứ

Đại tông sư ở Đại Đông sơn, ông quyết tâm khơi dậy tinh thần được mất, ham

muốn thắng bại nằm trong đôi bàn tay của mình.

Lão thái giám này đã ẩn cư Khánh Quốc nhiều năm, trước đó từ trên người

lão toát ra chân khí bá đạo như gió khô từ khắp nơi, cảnh giới ẩn chứa trong đó

hiển nhiên là bậc Đại tông sư. Vì thế, Khổ Hà không dám lưu thủ, đòn thế thứ

hai chứa đựng chân khí Thiên Nhất đạo vô thượng sâu thẳm như vực trong

người.

Khi các bậc Đại tông sư giao đấu, bất cứ lúc nào cũng có thể xảy ra những

biến đổi khiến người ta kinh ngạc. Cho nên, khi đòn thế của Khổ Hà đánh trúng

ngực Hồng lão, ông không hề cảm thấy vui sướng.

Bởi vì cái phất tay đầu tiên đã bị Hồng lão dùng chân khí bá đạo trong thân

thể mình đẩy lui. Mặc dù pháp môn này quá mạnh bạo, không thể kéo dài,

nhưng Khổ Hà tin, chắc chắn Hồng lão thái giám có cách đối phó với đòn thế

thứ hai của mình.

Nhưng lão thái giám Hồng lại không ngăn được cái phất tay đó, trước ngực

lão vỡ vụn, luồng chân khí bá đạo trên người lão đột nhiên biến mất không còn

dấu vết, không biết đã đi về đâu!

Cho dù ngực Hồng lão thái giám đột nhiên biến thành một tấm sắt hay mọc

thêm một cái đầu nữa, có lẽ Khổ Hà đại sư cũng không kinh ngạc.

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Trên đỉnh Đại Đông sơn,Để cho một chiêu kiếm này được trọn vẹn, Tứ Cố Kiếm đã dồn hết tinh thầnvà khí phách vào đó. Nếu phải đối mặt với chiêu Lưu Vân của Diệp Lưu Vân,chắc chắn lão sẽ phải rút kiếm. Nếu không rút, lão chỉ có thể tấn công vào điểmyếu của đối phương. Nhưng lão chỉ có thể phân ra một chút tinh thần, và trongtrận chiến có tới năm người, người mà chỉ cần một chút tinh thần là có thể giếtchết được chính là vị Hoàng đế Khánh Quốc chỉ có vẻ ngoài oai phong.Phải nói, từ lúc Tứ Cố Kiếm rút kiếm, về khí thế và trí tuệ, lão luôn áp đảoDiệp Lưu Vân. Lúc này, lão đặt ra một vấn đề khó khăn và một bất ngờ choDiệp Lưu Vân._o O o_Có điều, chuyện khiến Tứ Cố Kiếm tức giận và lo sợ là... Diệp Lưu Vânkhông hề quan tâm đến thanh kiếm hư ảo mà lão đang cầm, đám mây kia vẫnlướt đến phủ kín mặt hắn.Trong khi đó, thanh kiếm hư ảo trong tay lão, sau tiếng viu nhẹ, đã đâmxuyên qua tấm đá ướt đẫm trên đỉnh núi rồi rơi vào hư không.Một vệt sáng vàng, con mắt ảm đạm trên bộ long ảo kia, đột ngột biến mấtngay trước mũi kiếm hư ảo._o O o_Trên đỉnh Đại Đông sơn, bốn vị Đại tông sư, một vị quân vương thế hệ này,tất cả có vẻ kéo dài nhưng thực ra chỉ diễn ra trong chớp mắt. Trong khoảnhkhắc đó, Tứ Cố Kiếm tung kiếm ý trong tay ép buộc áng mây của Diệp LưuVân, thi triển kiếm thế vô hình đâm về phía Khánh Đế. Nhưng cùng trongkhoảnh khắc ấy, một câu chuyện còn khiến lòng người rung động hơn nữa đãdiễn ra.Câu chuyện bắt đầu ngay từ khởi đầu khoảnh khắc đó.Khi mũi kiếm của Tứ Cố Kiếm bay tới cách sau lưng Khánh Đế chưa đầymột thước, Hoàng đế đã thở dài buồn bã, buông lỏng bàn tay già nua của Hồngcông công mà mình vẫn nắm chặt, dường như không muốn để ông lão nàykhông được tận hứng trong trận chiến cuối cùng của đời mình.Lúc đó, bàn tay của Quốc sư Bắc Tề Khổ Hà vẫn kiên nhẫn phất lên ngựccủa Hồng lão thái giám. Một động tác phất nhẹ nhàng, chỉ dùng ngón áp út vàngón cái, giống như làn gió nhẹ phất qua ngọn núi, êm ái và tự nhiên tới tộtcùng. Mặc dù hoàn toàn trái ngược với cảnh tượng bão táp xung quanh, nhưngkhi gió thổi qua, sườn núi lập tức bị xáo trộn.Hồng lão thái giám lẳng lặng ngắm nhìn khuôn mặt Khổ Hà, đôi tay như cặproi rồng, xoắn vặn biến dạng, leo lên cánh tay phải của ông nhưng không ngăncản được cái phất tay nhẹ nhàng của Khổ Hà .Phịch khẽ một tiếng, trước ngực Hồng lão thái giám... vỡ tung ra. Trongchiêu Thông Thiên Đạo của Khổ Hà chứa đựng uy lực thiên địa tự nhiên đèxuống, xương ngực lão như khối đậu hũ mềm yếu, đồng loạt vỡ vụn, lún xuống!Máu tươi trào ra từ tai mắt mũi miệng của Hồng lão thái giám trào ra, sinhlực tiết đi theo xương ngực sụp đổ, máu phun trào, chân khí đột ngột đổ ra,nhanh chóng cạn kiệt. Nhưng trong đôi mắt già nua ấy lại thoáng qua vẻ mỉmcười khinh khỉnh... và sát ý._o O o_Cảm giác trống rỗng như vực sâu từ lòng bàn tay khiến con ngươi Khổ Hàđại sư đột ngột co lại!Vị Đại tông sư cao tuổi nhất trong chiến trường, cũng chính là thúc thúc ruộtcủa Hoàng đế khai quốc Bắc Tề, khổ tu sĩ tài hoa thời Đại Ngụy, trải qua baobiến cố trong đời, cầu đạo ở Thần Miếu, luận võ khắp thiên hạ, tâm tính điềmđạm tự nhiên không ai sánh bằng. Nhưng hôm nay, tại trong cuộc hội họp tứĐại tông sư ở Đại Đông sơn, ông quyết tâm khơi dậy tinh thần được mất, hammuốn thắng bại nằm trong đôi bàn tay của mình.Lão thái giám này đã ẩn cư Khánh Quốc nhiều năm, trước đó từ trên ngườilão toát ra chân khí bá đạo như gió khô từ khắp nơi, cảnh giới ẩn chứa trong đóhiển nhiên là bậc Đại tông sư. Vì thế, Khổ Hà không dám lưu thủ, đòn thế thứhai chứa đựng chân khí Thiên Nhất đạo vô thượng sâu thẳm như vực trongngười.Khi các bậc Đại tông sư giao đấu, bất cứ lúc nào cũng có thể xảy ra nhữngbiến đổi khiến người ta kinh ngạc. Cho nên, khi đòn thế của Khổ Hà đánh trúngngực Hồng lão, ông không hề cảm thấy vui sướng.Bởi vì cái phất tay đầu tiên đã bị Hồng lão dùng chân khí bá đạo trong thânthể mình đẩy lui. Mặc dù pháp môn này quá mạnh bạo, không thể kéo dài,nhưng Khổ Hà tin, chắc chắn Hồng lão thái giám có cách đối phó với đòn thếthứ hai của mình.Nhưng lão thái giám Hồng lại không ngăn được cái phất tay đó, trước ngựclão vỡ vụn, luồng chân khí bá đạo trên người lão đột nhiên biến mất không còndấu vết, không biết đã đi về đâu!Cho dù ngực Hồng lão thái giám đột nhiên biến thành một tấm sắt hay mọcthêm một cái đầu nữa, có lẽ Khổ Hà đại sư cũng không kinh ngạc.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Chương 1375: Vương đạo 1