Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 1402: Lão Khương dần mờ nhạt 2

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Y hiểu rõ lý do khiến vương gia vẫn không chịu vào cung bao năm qua, đêmnay lại vội vã đến đây. Tin tức trong cung đã bị rò rỉ ra ngoài, cả kinh đô từquan lại đến bách tính đều hay rằng Thái hậu vì việc Thái tử và Trưởng côngchúa phản nghịch mà lửa giận công tâm , lại bị chuyện bao vây hoàng thành gâyhoảng loạn, nhiễm phong hàn, nay đang nằm bệnh trên giường, chắc không thểsống thêm mấy ngày nữa.Dẫu quanh năm giả dạng nông dân không muốn gần gũi mẫu hậu, nhưng dùsao Tĩnh Vương vẫn là con đẻ của Thái hậu. Nghe tin này, tất nhiên ông phảigấp rút vào cung. Ông thấy chàng trai tuấn tú trước mặt, không nhịn được thởdài, nhìn Phạm Nhàn mà không nói lời nào.Phạm Nhàn giữ vẻ bình tĩnh, y đã báo rõ cho Tĩnh Vương biết Thái hậukhông qua khỏi được hai ngày nữa. Mặc dù ai cũng hiểu cơn thịnh nộ đột ngộtcủa Thái hậu không hẳn do Thái tử, nhưng y cũng không lo Tĩnh Vương sẽ pháthiện ra điều gì trên người Thái hậu. Một số tin tức cho biết Tĩnh Vương cũngbiết võ công, nhưng đêm nay ngay cả Tĩnh Vương cũng không nhận ra, huốnghồ là Hoàng đế sắp trở lại kinh đô?"Hoàng huynh... vẫn còn sống Ư?" Sau khi thở dài, Tĩnh Vương hỏi.Phạm Nhàn gật đầu: "Ở Thái Bình biệt viện, ta đã thấy thư viết tay củaHoàng thượng gửi cho Trưởng công chúa."Vẻ mặt Tĩnh Vương rất phức tạp. Người con thứ hai này của hoàng tộc chưabao giờ can dự chính sự, nhưng cũng biết âm mưu lần này ở kinh đô ảnh hưởngrộng lớn đến mức nào. Tin tức Hoàng thượng vẫn còn sống khiến ông đoán ramột phần sự thật. Ông nói với giọng mỉa mai: "Hoàng huynh tâm cơ thật lớn,thủ đoạn thật đáng sợ."Tĩnh Vương chợt nghĩ đến một người, nhíu mày hỏi: "Trưởng công chúa thếnào?"Phạm Nhàn biết ông hỏi về ai, vẻ mặt nghiêm nghị đáp: "Trưởng công chúađã qua đời, hiện ở trong phủ. Ta không biết xử lý ra sao, mong vương gia chỉgiáo..."Vẻ mặt Tĩnh Vương thoáng buồn rầu, cắt ngang lời Phạm Nhàn, mệt mỏinói: "Bây giờ ngươi làm giám quốc, tất cả do ngươi quyết định."Lo lắng cho mẫu hậu, ông không nói nhiều với Phạm Nhàn, chỉ thuật lại tìnhhình của Phạm Thượng thư, rồi được mấy thái giám dẫn đường, vội vã đi vềphía Hàm Quang điện. Từ lời nói của Tĩnh Vương, Phạm Nhàn biết phụ thân đãan toàn về phủ, trong lòng tạm yên, nhưng nghĩ đến đống rắc rối trong phủ cầngiải quyết, lông mày không khỏi nhíu lại.Quá nhiều quan viên đã mất, bệ hạ chưa về, cả kinh đô hỗn loạn. Các nhamôn không có ai trực, Thái Thường ự cũng không tìm được người, vấn đề saunày của Trưởng công chúa đành gác lại giải quyết sau.Sau khi giải quyết vấn đề Thái tử, Diệp Trọng đã dẫn quân rời kinh đô, tớivùng đồng bằng hội quân với lực lượng tiếp viện từ Định Châu, bắt đầu truykích tàn quân. Đại hoàng tử tự mình chỉ huy cấm quân bảo vệ hoàng thành,không thể dễ dàng bỏ đi được. Hai Đại học sĩ Thư và Hồ đang xử lý một sốcông văn khẩn trong thư phòng. Phạm Nhàn nhìn quanh, tuy là giám quốc tạmthời nhưng lại trở thành kẻ cô độc, không ai giúp đỡ, cũng không thể làm đượcgì.May là sau khi đầu hàng, phủ doãn Kinh Đô phủ Tôn Kính Tu kiên quyết thihành chức vụ, với sự hỗ trợ của Giám Sát viện, đang cố gắng duy trì trật tự vàan ninh kinh đô.Ban ngày, bách tính chạy nạn đã rời khỏi thành qua Chính Dương môn doCung Điển kiểm soát. Những người còn ở lại kinh đô bắt đầu kiên nhẫn chờ đợitình hình ổn định lại. Tới đêm khuya, kinh đô lại trở nên yên tĩnh. Những đámcháy bùng lên ngày hôm qua giờ đây đã dần tắt, chỉ còn vài nơi vẫn lóe lên ánhlửa.Phạm Nhàn đứng trên quảng trường trước cổng hoàng cung, nhìn thấynhững vết nứt trên tấm đá xanh, những vệt máu tươi chưa kịp rửa sạch, tronglòng bỗng trầm tư. Nhóm Hắc Kỵ của Kinh qua cùng các mật thám của GiámSát viện phục kích trước cổng Chính Dương đã tử thương nặng nề, những ngườimay mắn sống sót giờ đã được đưa về tòa nhà chính của Giám Sát viện chữa trị.Y tin tưởng vào khả năng y thuật của các sư huynh đệ trong Tam Xử. CácThái y trong Thái Y viện cũng được tạm thời điều động đến những nhà dân,băng bó vết thương cho cấm quân và Định Châu quân. Nhưng vẫn có rất nhiềungười không qua khỏi.Ở phía đông bắc xa xa, có binh sĩ lặng lẽ di chuyển những thi thể, chất thànhđống trong bóng tối, trông thật đáng sợ. Đêm nay hoàn toàn không có thời gianđể đưa những thi thể ra khỏi thành an táng.Phạm Nhàn nhìn cảnh tượng ấy, lấy ra một viên thuốc từ trong ngực bỏ vàomiệng, không uống nước, nhai vài cái rồi nuốt xuống. Không phải viên thuốcMa Hoàng, mà là thuốc chữa thương bình thường. Y ho khan vài tiếng, dùng tayáo lau đi vệt máu mép, không khỏi lắc đầu.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Y hiểu rõ lý do khiến vương gia vẫn không chịu vào cung bao năm qua, đêmnay lại vội vã đến đây. Tin tức trong cung đã bị rò rỉ ra ngoài, cả kinh đô từquan lại đến bách tính đều hay rằng Thái hậu vì việc Thái tử và Trưởng côngchúa phản nghịch mà lửa giận công tâm , lại bị chuyện bao vây hoàng thành gâyhoảng loạn, nhiễm phong hàn, nay đang nằm bệnh trên giường, chắc không thểsống thêm mấy ngày nữa.Dẫu quanh năm giả dạng nông dân không muốn gần gũi mẫu hậu, nhưng dùsao Tĩnh Vương vẫn là con đẻ của Thái hậu. Nghe tin này, tất nhiên ông phảigấp rút vào cung. Ông thấy chàng trai tuấn tú trước mặt, không nhịn được thởdài, nhìn Phạm Nhàn mà không nói lời nào.Phạm Nhàn giữ vẻ bình tĩnh, y đã báo rõ cho Tĩnh Vương biết Thái hậukhông qua khỏi được hai ngày nữa. Mặc dù ai cũng hiểu cơn thịnh nộ đột ngộtcủa Thái hậu không hẳn do Thái tử, nhưng y cũng không lo Tĩnh Vương sẽ pháthiện ra điều gì trên người Thái hậu. Một số tin tức cho biết Tĩnh Vương cũngbiết võ công, nhưng đêm nay ngay cả Tĩnh Vương cũng không nhận ra, huốnghồ là Hoàng đế sắp trở lại kinh đô?"Hoàng huynh... vẫn còn sống Ư?" Sau khi thở dài, Tĩnh Vương hỏi.Phạm Nhàn gật đầu: "Ở Thái Bình biệt viện, ta đã thấy thư viết tay củaHoàng thượng gửi cho Trưởng công chúa."Vẻ mặt Tĩnh Vương rất phức tạp. Người con thứ hai này của hoàng tộc chưabao giờ can dự chính sự, nhưng cũng biết âm mưu lần này ở kinh đô ảnh hưởngrộng lớn đến mức nào. Tin tức Hoàng thượng vẫn còn sống khiến ông đoán ramột phần sự thật. Ông nói với giọng mỉa mai: "Hoàng huynh tâm cơ thật lớn,thủ đoạn thật đáng sợ."Tĩnh Vương chợt nghĩ đến một người, nhíu mày hỏi: "Trưởng công chúa thếnào?"Phạm Nhàn biết ông hỏi về ai, vẻ mặt nghiêm nghị đáp: "Trưởng công chúađã qua đời, hiện ở trong phủ. Ta không biết xử lý ra sao, mong vương gia chỉgiáo..."Vẻ mặt Tĩnh Vương thoáng buồn rầu, cắt ngang lời Phạm Nhàn, mệt mỏinói: "Bây giờ ngươi làm giám quốc, tất cả do ngươi quyết định."Lo lắng cho mẫu hậu, ông không nói nhiều với Phạm Nhàn, chỉ thuật lại tìnhhình của Phạm Thượng thư, rồi được mấy thái giám dẫn đường, vội vã đi vềphía Hàm Quang điện. Từ lời nói của Tĩnh Vương, Phạm Nhàn biết phụ thân đãan toàn về phủ, trong lòng tạm yên, nhưng nghĩ đến đống rắc rối trong phủ cầngiải quyết, lông mày không khỏi nhíu lại.Quá nhiều quan viên đã mất, bệ hạ chưa về, cả kinh đô hỗn loạn. Các nhamôn không có ai trực, Thái Thường ự cũng không tìm được người, vấn đề saunày của Trưởng công chúa đành gác lại giải quyết sau.Sau khi giải quyết vấn đề Thái tử, Diệp Trọng đã dẫn quân rời kinh đô, tớivùng đồng bằng hội quân với lực lượng tiếp viện từ Định Châu, bắt đầu truykích tàn quân. Đại hoàng tử tự mình chỉ huy cấm quân bảo vệ hoàng thành,không thể dễ dàng bỏ đi được. Hai Đại học sĩ Thư và Hồ đang xử lý một sốcông văn khẩn trong thư phòng. Phạm Nhàn nhìn quanh, tuy là giám quốc tạmthời nhưng lại trở thành kẻ cô độc, không ai giúp đỡ, cũng không thể làm đượcgì.May là sau khi đầu hàng, phủ doãn Kinh Đô phủ Tôn Kính Tu kiên quyết thihành chức vụ, với sự hỗ trợ của Giám Sát viện, đang cố gắng duy trì trật tự vàan ninh kinh đô.Ban ngày, bách tính chạy nạn đã rời khỏi thành qua Chính Dương môn doCung Điển kiểm soát. Những người còn ở lại kinh đô bắt đầu kiên nhẫn chờ đợitình hình ổn định lại. Tới đêm khuya, kinh đô lại trở nên yên tĩnh. Những đámcháy bùng lên ngày hôm qua giờ đây đã dần tắt, chỉ còn vài nơi vẫn lóe lên ánhlửa.Phạm Nhàn đứng trên quảng trường trước cổng hoàng cung, nhìn thấynhững vết nứt trên tấm đá xanh, những vệt máu tươi chưa kịp rửa sạch, tronglòng bỗng trầm tư. Nhóm Hắc Kỵ của Kinh qua cùng các mật thám của GiámSát viện phục kích trước cổng Chính Dương đã tử thương nặng nề, những ngườimay mắn sống sót giờ đã được đưa về tòa nhà chính của Giám Sát viện chữa trị.Y tin tưởng vào khả năng y thuật của các sư huynh đệ trong Tam Xử. CácThái y trong Thái Y viện cũng được tạm thời điều động đến những nhà dân,băng bó vết thương cho cấm quân và Định Châu quân. Nhưng vẫn có rất nhiềungười không qua khỏi.Ở phía đông bắc xa xa, có binh sĩ lặng lẽ di chuyển những thi thể, chất thànhđống trong bóng tối, trông thật đáng sợ. Đêm nay hoàn toàn không có thời gianđể đưa những thi thể ra khỏi thành an táng.Phạm Nhàn nhìn cảnh tượng ấy, lấy ra một viên thuốc từ trong ngực bỏ vàomiệng, không uống nước, nhai vài cái rồi nuốt xuống. Không phải viên thuốcMa Hoàng, mà là thuốc chữa thương bình thường. Y ho khan vài tiếng, dùng tayáo lau đi vệt máu mép, không khỏi lắc đầu.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Y hiểu rõ lý do khiến vương gia vẫn không chịu vào cung bao năm qua, đêmnay lại vội vã đến đây. Tin tức trong cung đã bị rò rỉ ra ngoài, cả kinh đô từquan lại đến bách tính đều hay rằng Thái hậu vì việc Thái tử và Trưởng côngchúa phản nghịch mà lửa giận công tâm , lại bị chuyện bao vây hoàng thành gâyhoảng loạn, nhiễm phong hàn, nay đang nằm bệnh trên giường, chắc không thểsống thêm mấy ngày nữa.Dẫu quanh năm giả dạng nông dân không muốn gần gũi mẫu hậu, nhưng dùsao Tĩnh Vương vẫn là con đẻ của Thái hậu. Nghe tin này, tất nhiên ông phảigấp rút vào cung. Ông thấy chàng trai tuấn tú trước mặt, không nhịn được thởdài, nhìn Phạm Nhàn mà không nói lời nào.Phạm Nhàn giữ vẻ bình tĩnh, y đã báo rõ cho Tĩnh Vương biết Thái hậukhông qua khỏi được hai ngày nữa. Mặc dù ai cũng hiểu cơn thịnh nộ đột ngộtcủa Thái hậu không hẳn do Thái tử, nhưng y cũng không lo Tĩnh Vương sẽ pháthiện ra điều gì trên người Thái hậu. Một số tin tức cho biết Tĩnh Vương cũngbiết võ công, nhưng đêm nay ngay cả Tĩnh Vương cũng không nhận ra, huốnghồ là Hoàng đế sắp trở lại kinh đô?"Hoàng huynh... vẫn còn sống Ư?" Sau khi thở dài, Tĩnh Vương hỏi.Phạm Nhàn gật đầu: "Ở Thái Bình biệt viện, ta đã thấy thư viết tay củaHoàng thượng gửi cho Trưởng công chúa."Vẻ mặt Tĩnh Vương rất phức tạp. Người con thứ hai này của hoàng tộc chưabao giờ can dự chính sự, nhưng cũng biết âm mưu lần này ở kinh đô ảnh hưởngrộng lớn đến mức nào. Tin tức Hoàng thượng vẫn còn sống khiến ông đoán ramột phần sự thật. Ông nói với giọng mỉa mai: "Hoàng huynh tâm cơ thật lớn,thủ đoạn thật đáng sợ."Tĩnh Vương chợt nghĩ đến một người, nhíu mày hỏi: "Trưởng công chúa thếnào?"Phạm Nhàn biết ông hỏi về ai, vẻ mặt nghiêm nghị đáp: "Trưởng công chúađã qua đời, hiện ở trong phủ. Ta không biết xử lý ra sao, mong vương gia chỉgiáo..."Vẻ mặt Tĩnh Vương thoáng buồn rầu, cắt ngang lời Phạm Nhàn, mệt mỏinói: "Bây giờ ngươi làm giám quốc, tất cả do ngươi quyết định."Lo lắng cho mẫu hậu, ông không nói nhiều với Phạm Nhàn, chỉ thuật lại tìnhhình của Phạm Thượng thư, rồi được mấy thái giám dẫn đường, vội vã đi vềphía Hàm Quang điện. Từ lời nói của Tĩnh Vương, Phạm Nhàn biết phụ thân đãan toàn về phủ, trong lòng tạm yên, nhưng nghĩ đến đống rắc rối trong phủ cầngiải quyết, lông mày không khỏi nhíu lại.Quá nhiều quan viên đã mất, bệ hạ chưa về, cả kinh đô hỗn loạn. Các nhamôn không có ai trực, Thái Thường ự cũng không tìm được người, vấn đề saunày của Trưởng công chúa đành gác lại giải quyết sau.Sau khi giải quyết vấn đề Thái tử, Diệp Trọng đã dẫn quân rời kinh đô, tớivùng đồng bằng hội quân với lực lượng tiếp viện từ Định Châu, bắt đầu truykích tàn quân. Đại hoàng tử tự mình chỉ huy cấm quân bảo vệ hoàng thành,không thể dễ dàng bỏ đi được. Hai Đại học sĩ Thư và Hồ đang xử lý một sốcông văn khẩn trong thư phòng. Phạm Nhàn nhìn quanh, tuy là giám quốc tạmthời nhưng lại trở thành kẻ cô độc, không ai giúp đỡ, cũng không thể làm đượcgì.May là sau khi đầu hàng, phủ doãn Kinh Đô phủ Tôn Kính Tu kiên quyết thihành chức vụ, với sự hỗ trợ của Giám Sát viện, đang cố gắng duy trì trật tự vàan ninh kinh đô.Ban ngày, bách tính chạy nạn đã rời khỏi thành qua Chính Dương môn doCung Điển kiểm soát. Những người còn ở lại kinh đô bắt đầu kiên nhẫn chờ đợitình hình ổn định lại. Tới đêm khuya, kinh đô lại trở nên yên tĩnh. Những đámcháy bùng lên ngày hôm qua giờ đây đã dần tắt, chỉ còn vài nơi vẫn lóe lên ánhlửa.Phạm Nhàn đứng trên quảng trường trước cổng hoàng cung, nhìn thấynhững vết nứt trên tấm đá xanh, những vệt máu tươi chưa kịp rửa sạch, tronglòng bỗng trầm tư. Nhóm Hắc Kỵ của Kinh qua cùng các mật thám của GiámSát viện phục kích trước cổng Chính Dương đã tử thương nặng nề, những ngườimay mắn sống sót giờ đã được đưa về tòa nhà chính của Giám Sát viện chữa trị.Y tin tưởng vào khả năng y thuật của các sư huynh đệ trong Tam Xử. CácThái y trong Thái Y viện cũng được tạm thời điều động đến những nhà dân,băng bó vết thương cho cấm quân và Định Châu quân. Nhưng vẫn có rất nhiềungười không qua khỏi.Ở phía đông bắc xa xa, có binh sĩ lặng lẽ di chuyển những thi thể, chất thànhđống trong bóng tối, trông thật đáng sợ. Đêm nay hoàn toàn không có thời gianđể đưa những thi thể ra khỏi thành an táng.Phạm Nhàn nhìn cảnh tượng ấy, lấy ra một viên thuốc từ trong ngực bỏ vàomiệng, không uống nước, nhai vài cái rồi nuốt xuống. Không phải viên thuốcMa Hoàng, mà là thuốc chữa thương bình thường. Y ho khan vài tiếng, dùng tayáo lau đi vệt máu mép, không khỏi lắc đầu.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Chương 1402: Lão Khương dần mờ nhạt 2