Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 1408: Trái nho giận dữ 5
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Lúc này, cô giống như một con hổ đang sẵn sàng lao tới cắn xé con mồi. Bịphu quân lợi dụng, bị phụ thân lừa dối, bị gia tộc ruồng bỏ, làm sao cô có thểchịu nổi?Trong lòng Phạm Nhàn trào dâng cảm thông, y bước đến bên cô, dịu dàngnói: “Cung Điển khuyên cô về phủ cũng vì tốt. Chỉ cần đợi sự tình lắng xuống,không phải cô và Thừa Trạch vẫn ở bên nhau sao?”Diệp Linh Nhi giật mình, lúc này mới nhận ra người vừa đến là Phạm Nhàn.Trong mắt cô thoáng chút khinh miệt. Cô định nói lời châm chọc, nhưng đauđớn trào dâng khiến cô cúi đầu, im lặng khóc ồ lên.Phạm Nhàn chưa từng thấy Diệp Linh Nhi yếu mềm đến thế, trong giây phútnày cũng không biết phải an ủi thế nào.Một lúc sau, Diệp Linh Nhi ngẩng đầu lên, đôi mắt mơ hồ nhìn hắn: “Saongươi không ở trong cung làm giám quốc đi, lại chạy đến đây làm gì?”"Đến để khuyên cô." Phạm Nhàn trả lời thẳng thắn.Diệp Linh Nhi chậm rãi lắc đầu."Đừng cố chấp nữa. Việc này thậm chí phụ thân cô cũng chẳng có cáchnào... Nói cho cùng, nếu lúc trước lão nhị nghe theo lời khuyên của cô, khôngtham gia vào âm mưu này, làm sao đến nông nỗi như ngày hôm nay."Nhìn Diệp Linh Nhi với vẻ mặt bi thương, trong lòng Phạm Nhàn dâng lênnỗi tức giận không rõ nguyên do. Những năm qua, y ra sức đối phó với Nhịhoàng tử, định lợi dụng uy thế của Giám Sát viện và sự sủng ái của Hoàng đế đểđánh bại thế lực của lão nhị, chặn đứng tham vọng đoạt vị của hắn ta. Nhưng ykhông ngờ, lòng tham quyền của lão nhị lại mạnh mẽ như thế, cộng thêm sự xúigiục của Trưởng công chúa, kế hoạch của y không hề phát huy tác dụng.Diệp Linh Nhi buồn bã cười khẽ: "Sư phụ, việc này đương nhiên ta khôngtrách ngài. Cho dù kết cục ra sao, cũng là quyết định của chính hắn. Suốt bấylâu nay, thậm chí ngài còn không thể dập tắt tâm tư của hắn, huống chi một nữnhân như ta, làm sao thuyết phục được hắn?""Ngài không cần phải khuyên ta rời phủ... Hắn dính líu đến mưu phản, ai lạicho hắn một con đường sống?" Gương mặt Diệp Linh Nhi dần trấn tĩnh lại,"Cho dù Thừa Trạch là người thế nào, nhưng chung quy ta và hắn vẫn là phu thêmột thời gian. Nếu phụ thân và gia tộc chưa bao giờ coi ta là con người, vậy tasẽ đi theo hắn, xuống dưới suối vàng vẫn làm phu thê. Cõi tiên cảnh thanh vắngkia, chắc hắn sẽ không còn mơ ước được làm Hoàng đế nữa."Lòng Phạm Nhàn chợt se lại, rõ ràng đã cảm nhận được ý chí tự sát thoánghiện trong ánh mắt bình thản của Diệp Linh Nhi. Giọng y run rẩy: "Để ta nói rõ,trên Đại Đông sơn, bệ hạ trực tiếp truyền lệnh, Thừa Trạch... sẽ không chết."Nghe vậy, ánh mắt Diệp Linh Nhi bừng lên niềm hy vọng và bất ngờ, nhưngrất nhanh lại tắt ngúm, khiến Phạm Nhàn không hiểu chuyện gì.Diệp Linh Nhi lắc đầu, nhẹ nhàng thở dài: "Mọi người đều nói hắn bề ngoàihắn ôn hòa, bên trong lại lạnh lùng vô tình, có lẽ đúng thật... Ngay cả mẫu thântrong cung cũng chỉ đối đãi cung kính với hắn. Suốt cuộc đời này, hắn đâu từngcảm nhận được hơi ấm? Không những vô tình với người, mà cả với chính bảnthân.”“Ta là thê tử hắn, hiểu rõ tâm tư hắn hơn các ngươi nhiều... Các ngươikhông biết, trong lòng hắn kiêu ngạo tự phụ đến nhường nào. Thất bại hoàntoàn lần này đã đánh gục hắn. Cho dù phụ hoàng có tha mạng, hắn lấy gì màsống tiếp?"Nàng ngước lên, ánh mắt đầy vẻ lạc lõng và đau khổ nhìn Phạm Nhàn:"Vềđến phủ, hắn cứ im lặng mãi, không nói năng gì... Ta biết, trong lòng hắn đã cóý định tự sát. Nếu lúc này ngay cả ta cũng bỏ đi, tất cả mọi người trên đời đềuruồng bỏ hắn... Hắn nhất định sẽ ra đi một cách dứt khoát."Phạm Nhàn hít sâu, trực tiếp hỏi: "Hắn đang ở đâu?"o O oNhị hoàng tử Lý Thừa Trạch ngồi quỳ trên ghế, tay cầm một chùm nho tímđưa lên miệng. Phạm Nhàn từng chứng kiến cảnh tượng này vô số lần, nhưngđêm nay, Nhị hoàng tử mái tóc rối bời, khuôn mặt anh tuấn thoáng chút biểucảm khó hiểu, khóe miệng hơi nhếch lên, dường như đang mỉa mai điều gì đó,toàn thân đầy vẻ suy sụp."Nếu ngươi chết đi, ai sẽ chăm sóc cho Thục Quý phi lúc về già? Vương phisẽ ra sao?" Phạm Nhàn ngồi đối diện, cố gắng bình tĩnh nói. Đôi mắt y nhìnthẳng vào mắt đối phương, như thấy một phiên bản khác của chính mình.Khí chất của Phạm Nhàn và Nhị hoàng tử cực kỳ tương tự, đây là tin tức đãlan truyền khắp kinh đô từ lâu. Rõ ràng mặt mày hai người không giống, nhưngngồi đối diện nhau như cách một tấm gương, nhìn mình trong kính.Phạm Nhàn nhìn hắn, trong lòng suy nghĩ, nếu mẫu thân không phải DiệpKhinh Mi, nếu đổi vị trí cho nhau, có lẽ hôm nay bản thân cũng chỉ biết ngồi đóăn nho mà thôi.Dường như lúc này Nhị hoàng tử mới phát hiện Phạm Nhàn, khẽ mỉm cười:"Ta còn có thể sống sót không?"
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Lúc này, cô giống như một con hổ đang sẵn sàng lao tới cắn xé con mồi. Bịphu quân lợi dụng, bị phụ thân lừa dối, bị gia tộc ruồng bỏ, làm sao cô có thểchịu nổi?Trong lòng Phạm Nhàn trào dâng cảm thông, y bước đến bên cô, dịu dàngnói: “Cung Điển khuyên cô về phủ cũng vì tốt. Chỉ cần đợi sự tình lắng xuống,không phải cô và Thừa Trạch vẫn ở bên nhau sao?”Diệp Linh Nhi giật mình, lúc này mới nhận ra người vừa đến là Phạm Nhàn.Trong mắt cô thoáng chút khinh miệt. Cô định nói lời châm chọc, nhưng đauđớn trào dâng khiến cô cúi đầu, im lặng khóc ồ lên.Phạm Nhàn chưa từng thấy Diệp Linh Nhi yếu mềm đến thế, trong giây phútnày cũng không biết phải an ủi thế nào.Một lúc sau, Diệp Linh Nhi ngẩng đầu lên, đôi mắt mơ hồ nhìn hắn: “Saongươi không ở trong cung làm giám quốc đi, lại chạy đến đây làm gì?”"Đến để khuyên cô." Phạm Nhàn trả lời thẳng thắn.Diệp Linh Nhi chậm rãi lắc đầu."Đừng cố chấp nữa. Việc này thậm chí phụ thân cô cũng chẳng có cáchnào... Nói cho cùng, nếu lúc trước lão nhị nghe theo lời khuyên của cô, khôngtham gia vào âm mưu này, làm sao đến nông nỗi như ngày hôm nay."Nhìn Diệp Linh Nhi với vẻ mặt bi thương, trong lòng Phạm Nhàn dâng lênnỗi tức giận không rõ nguyên do. Những năm qua, y ra sức đối phó với Nhịhoàng tử, định lợi dụng uy thế của Giám Sát viện và sự sủng ái của Hoàng đế đểđánh bại thế lực của lão nhị, chặn đứng tham vọng đoạt vị của hắn ta. Nhưng ykhông ngờ, lòng tham quyền của lão nhị lại mạnh mẽ như thế, cộng thêm sự xúigiục của Trưởng công chúa, kế hoạch của y không hề phát huy tác dụng.Diệp Linh Nhi buồn bã cười khẽ: "Sư phụ, việc này đương nhiên ta khôngtrách ngài. Cho dù kết cục ra sao, cũng là quyết định của chính hắn. Suốt bấylâu nay, thậm chí ngài còn không thể dập tắt tâm tư của hắn, huống chi một nữnhân như ta, làm sao thuyết phục được hắn?""Ngài không cần phải khuyên ta rời phủ... Hắn dính líu đến mưu phản, ai lạicho hắn một con đường sống?" Gương mặt Diệp Linh Nhi dần trấn tĩnh lại,"Cho dù Thừa Trạch là người thế nào, nhưng chung quy ta và hắn vẫn là phu thêmột thời gian. Nếu phụ thân và gia tộc chưa bao giờ coi ta là con người, vậy tasẽ đi theo hắn, xuống dưới suối vàng vẫn làm phu thê. Cõi tiên cảnh thanh vắngkia, chắc hắn sẽ không còn mơ ước được làm Hoàng đế nữa."Lòng Phạm Nhàn chợt se lại, rõ ràng đã cảm nhận được ý chí tự sát thoánghiện trong ánh mắt bình thản của Diệp Linh Nhi. Giọng y run rẩy: "Để ta nói rõ,trên Đại Đông sơn, bệ hạ trực tiếp truyền lệnh, Thừa Trạch... sẽ không chết."Nghe vậy, ánh mắt Diệp Linh Nhi bừng lên niềm hy vọng và bất ngờ, nhưngrất nhanh lại tắt ngúm, khiến Phạm Nhàn không hiểu chuyện gì.Diệp Linh Nhi lắc đầu, nhẹ nhàng thở dài: "Mọi người đều nói hắn bề ngoàihắn ôn hòa, bên trong lại lạnh lùng vô tình, có lẽ đúng thật... Ngay cả mẫu thântrong cung cũng chỉ đối đãi cung kính với hắn. Suốt cuộc đời này, hắn đâu từngcảm nhận được hơi ấm? Không những vô tình với người, mà cả với chính bảnthân.”“Ta là thê tử hắn, hiểu rõ tâm tư hắn hơn các ngươi nhiều... Các ngươikhông biết, trong lòng hắn kiêu ngạo tự phụ đến nhường nào. Thất bại hoàntoàn lần này đã đánh gục hắn. Cho dù phụ hoàng có tha mạng, hắn lấy gì màsống tiếp?"Nàng ngước lên, ánh mắt đầy vẻ lạc lõng và đau khổ nhìn Phạm Nhàn:"Vềđến phủ, hắn cứ im lặng mãi, không nói năng gì... Ta biết, trong lòng hắn đã cóý định tự sát. Nếu lúc này ngay cả ta cũng bỏ đi, tất cả mọi người trên đời đềuruồng bỏ hắn... Hắn nhất định sẽ ra đi một cách dứt khoát."Phạm Nhàn hít sâu, trực tiếp hỏi: "Hắn đang ở đâu?"o O oNhị hoàng tử Lý Thừa Trạch ngồi quỳ trên ghế, tay cầm một chùm nho tímđưa lên miệng. Phạm Nhàn từng chứng kiến cảnh tượng này vô số lần, nhưngđêm nay, Nhị hoàng tử mái tóc rối bời, khuôn mặt anh tuấn thoáng chút biểucảm khó hiểu, khóe miệng hơi nhếch lên, dường như đang mỉa mai điều gì đó,toàn thân đầy vẻ suy sụp."Nếu ngươi chết đi, ai sẽ chăm sóc cho Thục Quý phi lúc về già? Vương phisẽ ra sao?" Phạm Nhàn ngồi đối diện, cố gắng bình tĩnh nói. Đôi mắt y nhìnthẳng vào mắt đối phương, như thấy một phiên bản khác của chính mình.Khí chất của Phạm Nhàn và Nhị hoàng tử cực kỳ tương tự, đây là tin tức đãlan truyền khắp kinh đô từ lâu. Rõ ràng mặt mày hai người không giống, nhưngngồi đối diện nhau như cách một tấm gương, nhìn mình trong kính.Phạm Nhàn nhìn hắn, trong lòng suy nghĩ, nếu mẫu thân không phải DiệpKhinh Mi, nếu đổi vị trí cho nhau, có lẽ hôm nay bản thân cũng chỉ biết ngồi đóăn nho mà thôi.Dường như lúc này Nhị hoàng tử mới phát hiện Phạm Nhàn, khẽ mỉm cười:"Ta còn có thể sống sót không?"
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Lúc này, cô giống như một con hổ đang sẵn sàng lao tới cắn xé con mồi. Bịphu quân lợi dụng, bị phụ thân lừa dối, bị gia tộc ruồng bỏ, làm sao cô có thểchịu nổi?Trong lòng Phạm Nhàn trào dâng cảm thông, y bước đến bên cô, dịu dàngnói: “Cung Điển khuyên cô về phủ cũng vì tốt. Chỉ cần đợi sự tình lắng xuống,không phải cô và Thừa Trạch vẫn ở bên nhau sao?”Diệp Linh Nhi giật mình, lúc này mới nhận ra người vừa đến là Phạm Nhàn.Trong mắt cô thoáng chút khinh miệt. Cô định nói lời châm chọc, nhưng đauđớn trào dâng khiến cô cúi đầu, im lặng khóc ồ lên.Phạm Nhàn chưa từng thấy Diệp Linh Nhi yếu mềm đến thế, trong giây phútnày cũng không biết phải an ủi thế nào.Một lúc sau, Diệp Linh Nhi ngẩng đầu lên, đôi mắt mơ hồ nhìn hắn: “Saongươi không ở trong cung làm giám quốc đi, lại chạy đến đây làm gì?”"Đến để khuyên cô." Phạm Nhàn trả lời thẳng thắn.Diệp Linh Nhi chậm rãi lắc đầu."Đừng cố chấp nữa. Việc này thậm chí phụ thân cô cũng chẳng có cáchnào... Nói cho cùng, nếu lúc trước lão nhị nghe theo lời khuyên của cô, khôngtham gia vào âm mưu này, làm sao đến nông nỗi như ngày hôm nay."Nhìn Diệp Linh Nhi với vẻ mặt bi thương, trong lòng Phạm Nhàn dâng lênnỗi tức giận không rõ nguyên do. Những năm qua, y ra sức đối phó với Nhịhoàng tử, định lợi dụng uy thế của Giám Sát viện và sự sủng ái của Hoàng đế đểđánh bại thế lực của lão nhị, chặn đứng tham vọng đoạt vị của hắn ta. Nhưng ykhông ngờ, lòng tham quyền của lão nhị lại mạnh mẽ như thế, cộng thêm sự xúigiục của Trưởng công chúa, kế hoạch của y không hề phát huy tác dụng.Diệp Linh Nhi buồn bã cười khẽ: "Sư phụ, việc này đương nhiên ta khôngtrách ngài. Cho dù kết cục ra sao, cũng là quyết định của chính hắn. Suốt bấylâu nay, thậm chí ngài còn không thể dập tắt tâm tư của hắn, huống chi một nữnhân như ta, làm sao thuyết phục được hắn?""Ngài không cần phải khuyên ta rời phủ... Hắn dính líu đến mưu phản, ai lạicho hắn một con đường sống?" Gương mặt Diệp Linh Nhi dần trấn tĩnh lại,"Cho dù Thừa Trạch là người thế nào, nhưng chung quy ta và hắn vẫn là phu thêmột thời gian. Nếu phụ thân và gia tộc chưa bao giờ coi ta là con người, vậy tasẽ đi theo hắn, xuống dưới suối vàng vẫn làm phu thê. Cõi tiên cảnh thanh vắngkia, chắc hắn sẽ không còn mơ ước được làm Hoàng đế nữa."Lòng Phạm Nhàn chợt se lại, rõ ràng đã cảm nhận được ý chí tự sát thoánghiện trong ánh mắt bình thản của Diệp Linh Nhi. Giọng y run rẩy: "Để ta nói rõ,trên Đại Đông sơn, bệ hạ trực tiếp truyền lệnh, Thừa Trạch... sẽ không chết."Nghe vậy, ánh mắt Diệp Linh Nhi bừng lên niềm hy vọng và bất ngờ, nhưngrất nhanh lại tắt ngúm, khiến Phạm Nhàn không hiểu chuyện gì.Diệp Linh Nhi lắc đầu, nhẹ nhàng thở dài: "Mọi người đều nói hắn bề ngoàihắn ôn hòa, bên trong lại lạnh lùng vô tình, có lẽ đúng thật... Ngay cả mẫu thântrong cung cũng chỉ đối đãi cung kính với hắn. Suốt cuộc đời này, hắn đâu từngcảm nhận được hơi ấm? Không những vô tình với người, mà cả với chính bảnthân.”“Ta là thê tử hắn, hiểu rõ tâm tư hắn hơn các ngươi nhiều... Các ngươikhông biết, trong lòng hắn kiêu ngạo tự phụ đến nhường nào. Thất bại hoàntoàn lần này đã đánh gục hắn. Cho dù phụ hoàng có tha mạng, hắn lấy gì màsống tiếp?"Nàng ngước lên, ánh mắt đầy vẻ lạc lõng và đau khổ nhìn Phạm Nhàn:"Vềđến phủ, hắn cứ im lặng mãi, không nói năng gì... Ta biết, trong lòng hắn đã cóý định tự sát. Nếu lúc này ngay cả ta cũng bỏ đi, tất cả mọi người trên đời đềuruồng bỏ hắn... Hắn nhất định sẽ ra đi một cách dứt khoát."Phạm Nhàn hít sâu, trực tiếp hỏi: "Hắn đang ở đâu?"o O oNhị hoàng tử Lý Thừa Trạch ngồi quỳ trên ghế, tay cầm một chùm nho tímđưa lên miệng. Phạm Nhàn từng chứng kiến cảnh tượng này vô số lần, nhưngđêm nay, Nhị hoàng tử mái tóc rối bời, khuôn mặt anh tuấn thoáng chút biểucảm khó hiểu, khóe miệng hơi nhếch lên, dường như đang mỉa mai điều gì đó,toàn thân đầy vẻ suy sụp."Nếu ngươi chết đi, ai sẽ chăm sóc cho Thục Quý phi lúc về già? Vương phisẽ ra sao?" Phạm Nhàn ngồi đối diện, cố gắng bình tĩnh nói. Đôi mắt y nhìnthẳng vào mắt đối phương, như thấy một phiên bản khác của chính mình.Khí chất của Phạm Nhàn và Nhị hoàng tử cực kỳ tương tự, đây là tin tức đãlan truyền khắp kinh đô từ lâu. Rõ ràng mặt mày hai người không giống, nhưngngồi đối diện nhau như cách một tấm gương, nhìn mình trong kính.Phạm Nhàn nhìn hắn, trong lòng suy nghĩ, nếu mẫu thân không phải DiệpKhinh Mi, nếu đổi vị trí cho nhau, có lẽ hôm nay bản thân cũng chỉ biết ngồi đóăn nho mà thôi.Dường như lúc này Nhị hoàng tử mới phát hiện Phạm Nhàn, khẽ mỉm cười:"Ta còn có thể sống sót không?"