Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 1413: Người canh giữ trong đồng lúa mạch 5
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Phạm Nhàn hy vọng vị Hoàng đế tương lai của Khánh Quốc cũng sẽ là mộtngười tốt, giống như... Thái tử ấy chăng?"Tiên sinh... nghe nói phụ hoàng..." Lý Thừa Bình nhìn Phạm Nhàn bằngánh mắt e ngại.Phạm Nhàn cười đáp: "Thần Miếu phù hộ, Bệ hạ có thiên mệnh che chở, lũtiểu nhân kia tất nhiên không thể hại được người.""Vâng.” Trên mặt Lý Thừa Bình hiện lên chút vui mừng, mặc dù hắn biếtnếu Phụ hoàng qua đời, bản thân sẽ được tiên sinh và đại ca bảo hộ lên kế vịHoàng đế, nhưng sau cùng hắn vẫn chỉ là một thiếu niên, tâm tính chưa đủ tànnhẫn như thế.Phạm Nhàn bề ngoài thờ ơ, nhưng lại chú ý quan sát biến đổi cảm xúc trongđôi mắt Lý Thừa Bình, thầm nghĩ quả nhiên mình không nhìn lầm."Có lẽ sau này bệ hạ sẽ thường cho điện hạ đến Ngự Thư phòng lắng nghechính sự." Phạm Nhàn nói xong ngừng lại, sau đó chậm rãi mở miệng: "Điện hạcứ làm quen với nơi này trước đi."Tam hoàng tử từng đến Ngự Thư phòng, cũng biết Thái tử, Nhị ca, Đại ca,thậm chí cả tiên sinh sau khi bãi triều, đều ở lại lắng nghe phụ hoàng và các đạithần bàn công việc. Nhưng sau hôm nay, có lẽ Ngự thư phòng sẽ vắng vẻ hơn."Rất nhiều điều, có lẽ không ai dám nói thẳng với điện hạ." Phạm Nhàn suynghĩ một lát rồi nói bình tĩnh: "Nhưng ta cần phải nói với ngươi một chút."Hoàng đế sắp quay về, Phạm Nhàn muốn làm rõ với Tam hoàng tử. Vì ybiết, tâm tính đứa trẻ này thật ra rất tinh tế. Cho nên, trước đây y luôn gọi là"điện hạ", nhưng bây giờ lại trực tiếp gọi "ngươi"."Đại hoàng tử tính cách ưa võ, sau này chắc sẽ được phái đến biên cươngtrấn thủ." Phạm Nhàn nét mặt nghiêm nghị, dùng ngôn từ của mình để nói vềsắp đặt của Hoàng đế sau này, "Tính cách thẳng thắn của Đại hoàng tử sẽ khôngtự ý làm điều gì tổn hại tình cảm huynh đệ, điểm này ngươi yên tâm, đừng hoàinghi."Tay Tam hoàng tử run lên một chút, nhìn vào mặt tiên sinh, không hiểu tạisao y lại đề cập đến việc này."Còn ta, ta sau này cũng sẽ ra đi, thiên hạ rộng lớn thế, ta muốn đến tậnchân trời góc biển một lần, để cuộc đời này không uổng phí." Phạm Nhàn nhẹnhàng mỉm cười, "Vì thế, ngươi cũng đừng nghi ngờ ta, cho dù sau này ngươitrưởng thành... cũng đừng nghi ngờ ta."Tam hoàng tử há mồm, không hiểu sao lại cảm thấy đôi chút sợ hãi."Đây không phải lời một thần tử nên nói." Phạm Nhàn giấu đi nụ cười, bìnhtĩnh nói: "Nhưng ta vẫn muốn nói với ngươi. Hai mươi năm qua, ta đã mệt mỏivới việc đoán già đoán non tâm ý lẫn nhau, dù sau này ngươi có còn tin lời nàyhay không, xin hãy ghi nhớ câu nói này."Như lời y nói, việc thốt ra điều này đã phạm vào đại kỵ của Thiên tử, huốnghồ là từ miệng một thần tử. Nhưng Phạm Nhàn vẫn thản nhiên nói ra, giọngđiệu tự nhiên khiến người ta phải kinh ngạc. Lý Thừa Bình chăm chú nhìnkhuôn mặt vốn tuấn tú nhưng hôm nay có phần mỏi mệt của sư phụ, vô thức gậtđầu.o O oBa ngày trôi qua, kinh đô dần ổn định trở lại. Lại có ba kỵ sĩ nữa vào cungbáo tin Hoàng đế đã tế trời trở về cho thiên hạ. Dân chúng kinh đô vốn hoảngloạn giờ hân hoan nhảy múa; riêng Phạm Nhàn đứng trên hoàng thành khônghiểu sau bao đau khổ họ còn có thể vui mừng đến thế.Hoàng đế quyết định trở lại kinh đô muộn hơn ba ngày so với dự kiến.Trong ba ngày đó, tin tức quân sự từ Định Châu liên tục được chuyển về kinhđô qua đường quân đội và Giám Sát viện. Phạm Nhàn đã nếm trải quyền lựcgiám quốc, hai tay cầm ấn tín của Hoàng đế đóng dấu lung tung.Ngày hôm ấy, tin tức cuối cùng cũng đến. Phạm Nhàn dẫn theo Tam hoàngtử và Đại hoàng tử, cùng các lão thần bảo vệ hoàng thành may mắn sống sót,bước qua những con đường còn in dấu vết binh khí, ra khỏi Chính Dương môn,dừng chân cách đó mười dặm.Hàng nghìn người đứng chi chít khắp nơi, tràn cả ra khỏi đường lớn, nhiềungười trực tiếp quỳ gối giữa những cánh đồng lúa mạch hai bên đường. Lúc nàymùa thu chưa đến, những bông lúa vàng sống qua vó chiến mã, đung đưa nhẹnhàng trong làn gió thoảng. Bao tâm hồn cũng xao động như những bông lúakia, hướng về phía xa xa nơi xa giá vàng rực rỡ đang tiến về.Phạm Nhàn rời mắt khỏi cánh đồng, mỉm cười nhìn Tam hoàng tử đang hồihộp, vui sướng bên cạnh.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Ngự giá chậm rãi đi đến, dừng lại êm ái trên đường lớn. Do chiến loạn nênhôm nay đường lớn chưa được trải vàng rắc nước, nhưng đôi chân Hoàng đếvẫn bước xuống bậc thềm sáng lạn một cách vững chắc, đặt lên mảnh đất xungquanh kinh đô.Hoàng đế rút tay khỏi khuỷu tay của Diêu thái giám, đôi mắt bình tĩnh quétnhìn khắp nơi. Hàng nghìn thần tử và tướng sĩ đang quỳ dưới đất tôn vinh người. Gương mặt Hoàng đế thản nhiên, trong đôi mắt không nhiều cảm xúc.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Phạm Nhàn hy vọng vị Hoàng đế tương lai của Khánh Quốc cũng sẽ là mộtngười tốt, giống như... Thái tử ấy chăng?"Tiên sinh... nghe nói phụ hoàng..." Lý Thừa Bình nhìn Phạm Nhàn bằngánh mắt e ngại.Phạm Nhàn cười đáp: "Thần Miếu phù hộ, Bệ hạ có thiên mệnh che chở, lũtiểu nhân kia tất nhiên không thể hại được người.""Vâng.” Trên mặt Lý Thừa Bình hiện lên chút vui mừng, mặc dù hắn biếtnếu Phụ hoàng qua đời, bản thân sẽ được tiên sinh và đại ca bảo hộ lên kế vịHoàng đế, nhưng sau cùng hắn vẫn chỉ là một thiếu niên, tâm tính chưa đủ tànnhẫn như thế.Phạm Nhàn bề ngoài thờ ơ, nhưng lại chú ý quan sát biến đổi cảm xúc trongđôi mắt Lý Thừa Bình, thầm nghĩ quả nhiên mình không nhìn lầm."Có lẽ sau này bệ hạ sẽ thường cho điện hạ đến Ngự Thư phòng lắng nghechính sự." Phạm Nhàn nói xong ngừng lại, sau đó chậm rãi mở miệng: "Điện hạcứ làm quen với nơi này trước đi."Tam hoàng tử từng đến Ngự Thư phòng, cũng biết Thái tử, Nhị ca, Đại ca,thậm chí cả tiên sinh sau khi bãi triều, đều ở lại lắng nghe phụ hoàng và các đạithần bàn công việc. Nhưng sau hôm nay, có lẽ Ngự thư phòng sẽ vắng vẻ hơn."Rất nhiều điều, có lẽ không ai dám nói thẳng với điện hạ." Phạm Nhàn suynghĩ một lát rồi nói bình tĩnh: "Nhưng ta cần phải nói với ngươi một chút."Hoàng đế sắp quay về, Phạm Nhàn muốn làm rõ với Tam hoàng tử. Vì ybiết, tâm tính đứa trẻ này thật ra rất tinh tế. Cho nên, trước đây y luôn gọi là"điện hạ", nhưng bây giờ lại trực tiếp gọi "ngươi"."Đại hoàng tử tính cách ưa võ, sau này chắc sẽ được phái đến biên cươngtrấn thủ." Phạm Nhàn nét mặt nghiêm nghị, dùng ngôn từ của mình để nói vềsắp đặt của Hoàng đế sau này, "Tính cách thẳng thắn của Đại hoàng tử sẽ khôngtự ý làm điều gì tổn hại tình cảm huynh đệ, điểm này ngươi yên tâm, đừng hoàinghi."Tay Tam hoàng tử run lên một chút, nhìn vào mặt tiên sinh, không hiểu tạisao y lại đề cập đến việc này."Còn ta, ta sau này cũng sẽ ra đi, thiên hạ rộng lớn thế, ta muốn đến tậnchân trời góc biển một lần, để cuộc đời này không uổng phí." Phạm Nhàn nhẹnhàng mỉm cười, "Vì thế, ngươi cũng đừng nghi ngờ ta, cho dù sau này ngươitrưởng thành... cũng đừng nghi ngờ ta."Tam hoàng tử há mồm, không hiểu sao lại cảm thấy đôi chút sợ hãi."Đây không phải lời một thần tử nên nói." Phạm Nhàn giấu đi nụ cười, bìnhtĩnh nói: "Nhưng ta vẫn muốn nói với ngươi. Hai mươi năm qua, ta đã mệt mỏivới việc đoán già đoán non tâm ý lẫn nhau, dù sau này ngươi có còn tin lời nàyhay không, xin hãy ghi nhớ câu nói này."Như lời y nói, việc thốt ra điều này đã phạm vào đại kỵ của Thiên tử, huốnghồ là từ miệng một thần tử. Nhưng Phạm Nhàn vẫn thản nhiên nói ra, giọngđiệu tự nhiên khiến người ta phải kinh ngạc. Lý Thừa Bình chăm chú nhìnkhuôn mặt vốn tuấn tú nhưng hôm nay có phần mỏi mệt của sư phụ, vô thức gậtđầu.o O oBa ngày trôi qua, kinh đô dần ổn định trở lại. Lại có ba kỵ sĩ nữa vào cungbáo tin Hoàng đế đã tế trời trở về cho thiên hạ. Dân chúng kinh đô vốn hoảngloạn giờ hân hoan nhảy múa; riêng Phạm Nhàn đứng trên hoàng thành khônghiểu sau bao đau khổ họ còn có thể vui mừng đến thế.Hoàng đế quyết định trở lại kinh đô muộn hơn ba ngày so với dự kiến.Trong ba ngày đó, tin tức quân sự từ Định Châu liên tục được chuyển về kinhđô qua đường quân đội và Giám Sát viện. Phạm Nhàn đã nếm trải quyền lựcgiám quốc, hai tay cầm ấn tín của Hoàng đế đóng dấu lung tung.Ngày hôm ấy, tin tức cuối cùng cũng đến. Phạm Nhàn dẫn theo Tam hoàngtử và Đại hoàng tử, cùng các lão thần bảo vệ hoàng thành may mắn sống sót,bước qua những con đường còn in dấu vết binh khí, ra khỏi Chính Dương môn,dừng chân cách đó mười dặm.Hàng nghìn người đứng chi chít khắp nơi, tràn cả ra khỏi đường lớn, nhiềungười trực tiếp quỳ gối giữa những cánh đồng lúa mạch hai bên đường. Lúc nàymùa thu chưa đến, những bông lúa vàng sống qua vó chiến mã, đung đưa nhẹnhàng trong làn gió thoảng. Bao tâm hồn cũng xao động như những bông lúakia, hướng về phía xa xa nơi xa giá vàng rực rỡ đang tiến về.Phạm Nhàn rời mắt khỏi cánh đồng, mỉm cười nhìn Tam hoàng tử đang hồihộp, vui sướng bên cạnh.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Ngự giá chậm rãi đi đến, dừng lại êm ái trên đường lớn. Do chiến loạn nênhôm nay đường lớn chưa được trải vàng rắc nước, nhưng đôi chân Hoàng đếvẫn bước xuống bậc thềm sáng lạn một cách vững chắc, đặt lên mảnh đất xungquanh kinh đô.Hoàng đế rút tay khỏi khuỷu tay của Diêu thái giám, đôi mắt bình tĩnh quétnhìn khắp nơi. Hàng nghìn thần tử và tướng sĩ đang quỳ dưới đất tôn vinh người. Gương mặt Hoàng đế thản nhiên, trong đôi mắt không nhiều cảm xúc.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Phạm Nhàn hy vọng vị Hoàng đế tương lai của Khánh Quốc cũng sẽ là mộtngười tốt, giống như... Thái tử ấy chăng?"Tiên sinh... nghe nói phụ hoàng..." Lý Thừa Bình nhìn Phạm Nhàn bằngánh mắt e ngại.Phạm Nhàn cười đáp: "Thần Miếu phù hộ, Bệ hạ có thiên mệnh che chở, lũtiểu nhân kia tất nhiên không thể hại được người.""Vâng.” Trên mặt Lý Thừa Bình hiện lên chút vui mừng, mặc dù hắn biếtnếu Phụ hoàng qua đời, bản thân sẽ được tiên sinh và đại ca bảo hộ lên kế vịHoàng đế, nhưng sau cùng hắn vẫn chỉ là một thiếu niên, tâm tính chưa đủ tànnhẫn như thế.Phạm Nhàn bề ngoài thờ ơ, nhưng lại chú ý quan sát biến đổi cảm xúc trongđôi mắt Lý Thừa Bình, thầm nghĩ quả nhiên mình không nhìn lầm."Có lẽ sau này bệ hạ sẽ thường cho điện hạ đến Ngự Thư phòng lắng nghechính sự." Phạm Nhàn nói xong ngừng lại, sau đó chậm rãi mở miệng: "Điện hạcứ làm quen với nơi này trước đi."Tam hoàng tử từng đến Ngự Thư phòng, cũng biết Thái tử, Nhị ca, Đại ca,thậm chí cả tiên sinh sau khi bãi triều, đều ở lại lắng nghe phụ hoàng và các đạithần bàn công việc. Nhưng sau hôm nay, có lẽ Ngự thư phòng sẽ vắng vẻ hơn."Rất nhiều điều, có lẽ không ai dám nói thẳng với điện hạ." Phạm Nhàn suynghĩ một lát rồi nói bình tĩnh: "Nhưng ta cần phải nói với ngươi một chút."Hoàng đế sắp quay về, Phạm Nhàn muốn làm rõ với Tam hoàng tử. Vì ybiết, tâm tính đứa trẻ này thật ra rất tinh tế. Cho nên, trước đây y luôn gọi là"điện hạ", nhưng bây giờ lại trực tiếp gọi "ngươi"."Đại hoàng tử tính cách ưa võ, sau này chắc sẽ được phái đến biên cươngtrấn thủ." Phạm Nhàn nét mặt nghiêm nghị, dùng ngôn từ của mình để nói vềsắp đặt của Hoàng đế sau này, "Tính cách thẳng thắn của Đại hoàng tử sẽ khôngtự ý làm điều gì tổn hại tình cảm huynh đệ, điểm này ngươi yên tâm, đừng hoàinghi."Tay Tam hoàng tử run lên một chút, nhìn vào mặt tiên sinh, không hiểu tạisao y lại đề cập đến việc này."Còn ta, ta sau này cũng sẽ ra đi, thiên hạ rộng lớn thế, ta muốn đến tậnchân trời góc biển một lần, để cuộc đời này không uổng phí." Phạm Nhàn nhẹnhàng mỉm cười, "Vì thế, ngươi cũng đừng nghi ngờ ta, cho dù sau này ngươitrưởng thành... cũng đừng nghi ngờ ta."Tam hoàng tử há mồm, không hiểu sao lại cảm thấy đôi chút sợ hãi."Đây không phải lời một thần tử nên nói." Phạm Nhàn giấu đi nụ cười, bìnhtĩnh nói: "Nhưng ta vẫn muốn nói với ngươi. Hai mươi năm qua, ta đã mệt mỏivới việc đoán già đoán non tâm ý lẫn nhau, dù sau này ngươi có còn tin lời nàyhay không, xin hãy ghi nhớ câu nói này."Như lời y nói, việc thốt ra điều này đã phạm vào đại kỵ của Thiên tử, huốnghồ là từ miệng một thần tử. Nhưng Phạm Nhàn vẫn thản nhiên nói ra, giọngđiệu tự nhiên khiến người ta phải kinh ngạc. Lý Thừa Bình chăm chú nhìnkhuôn mặt vốn tuấn tú nhưng hôm nay có phần mỏi mệt của sư phụ, vô thức gậtđầu.o O oBa ngày trôi qua, kinh đô dần ổn định trở lại. Lại có ba kỵ sĩ nữa vào cungbáo tin Hoàng đế đã tế trời trở về cho thiên hạ. Dân chúng kinh đô vốn hoảngloạn giờ hân hoan nhảy múa; riêng Phạm Nhàn đứng trên hoàng thành khônghiểu sau bao đau khổ họ còn có thể vui mừng đến thế.Hoàng đế quyết định trở lại kinh đô muộn hơn ba ngày so với dự kiến.Trong ba ngày đó, tin tức quân sự từ Định Châu liên tục được chuyển về kinhđô qua đường quân đội và Giám Sát viện. Phạm Nhàn đã nếm trải quyền lựcgiám quốc, hai tay cầm ấn tín của Hoàng đế đóng dấu lung tung.Ngày hôm ấy, tin tức cuối cùng cũng đến. Phạm Nhàn dẫn theo Tam hoàngtử và Đại hoàng tử, cùng các lão thần bảo vệ hoàng thành may mắn sống sót,bước qua những con đường còn in dấu vết binh khí, ra khỏi Chính Dương môn,dừng chân cách đó mười dặm.Hàng nghìn người đứng chi chít khắp nơi, tràn cả ra khỏi đường lớn, nhiềungười trực tiếp quỳ gối giữa những cánh đồng lúa mạch hai bên đường. Lúc nàymùa thu chưa đến, những bông lúa vàng sống qua vó chiến mã, đung đưa nhẹnhàng trong làn gió thoảng. Bao tâm hồn cũng xao động như những bông lúakia, hướng về phía xa xa nơi xa giá vàng rực rỡ đang tiến về.Phạm Nhàn rời mắt khỏi cánh đồng, mỉm cười nhìn Tam hoàng tử đang hồihộp, vui sướng bên cạnh.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Ngự giá chậm rãi đi đến, dừng lại êm ái trên đường lớn. Do chiến loạn nênhôm nay đường lớn chưa được trải vàng rắc nước, nhưng đôi chân Hoàng đếvẫn bước xuống bậc thềm sáng lạn một cách vững chắc, đặt lên mảnh đất xungquanh kinh đô.Hoàng đế rút tay khỏi khuỷu tay của Diêu thái giám, đôi mắt bình tĩnh quétnhìn khắp nơi. Hàng nghìn thần tử và tướng sĩ đang quỳ dưới đất tôn vinh người. Gương mặt Hoàng đế thản nhiên, trong đôi mắt không nhiều cảm xúc.