Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 1437: Tâm ý của Hoàng đế 5

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Phạm Nhàn chán nản ngồi xuống, không ngờ vẻ ôn hòa gần đây của Hoàngthượng lại ẩn chứa điều lớn lao đến thế."Xét theo tình hình hiện tại của bệ hạ, có lẽ chuyện này phải qua nhiều nămmới xảy ra. Có thể lúc đó lão tam đã trưởng thành, bệ hạ thương yêu hắn hơnngươi, và mọi chuyện sẽ trôi theo làn gió. Dù sao, ngoài bệ hạ ra, chỉ có ta vàngươi biết chuyện này." Không biết Trần Bình Bình nghĩ tới điều gì mà sắc mặtthoáng buồn rầu, nhìn Phạm Nhàn một hồi lâu rồi nói: "Một tháng không vàocung, có vẻ ngươi hơi bất mãn với bệ hạ... tại sao lại tránh né?"Tại sao lại tránh né bệ hạ? Là vì nỗi sợ hãi trong lòng. Phạm Nhàn thủ thỉ:"...Ta sợ.""Sợ cái gì?" Trần Bình Bình nhìn y, chậm rãi nói: "Đã bốn năm rồi, ngươi đãchứng minh được lòng trung thành với bệ hạ, đạt được lòng tin vô cùng quý giá,đó là nhờ những lần ngươi suýt mất mạng. Ngươi nên tự tin và hưởng thụ lòngtin ấy."Phạm Nhàn im lặng. Quả thật từ khi y vào kinh từ Đạm Châu, đã có vài lầny suýt mất mạng, dù ở Huyền Không miếu hay trong sơn cốc, hay sự việc ở ĐạiĐông sơn lần này. Nhìn từ bất cứ khía cạnh nào, Hoàng đế bệ hạ không hề nghingờ y, giống như lòng tin đối với Trần Bình Bình, đó là nhờ trước đây lão từngkhông tiếc sinh mệnh cứu bệ hạ nhiều lần.Loại tín nhiệm nào là vững chắc nhất? Chắc chắn là sẵn sàng hy sinh vìHoàng thượng.“Không cần bận tâm những chuyện khác, chỉ xét về thái độ của Hoàngthượng đối với ngươi, có thể nói... khá là tốt rồi. Nghĩ thật kỹ về những nămqua, Hoàng thượng đã ban nhiều ân sủng cho ngươi, ngươi phải biết ơn mớiđúng.”Những chuyện khác? Phạm Nhàn nghe thấy mấy chữ này nhưng khôngmuốn suy nghĩ sâu thêm, nhưng ngẫm lại Nội khố, ngẫm lại Giám Sát viện,cùng với rất nhiều quyền lực và lòng tin trong tay, so sánh với Thái tử và Nhịhoàng tử; trong lòng Phạm Nhàn hiểu rõ Hoàng đế lão tử đối xử với mình nhưvậy chắc chắn không đơn thuần chỉ là bù đắp cho nỗi nhớ thương trong mườisáu năm xa cách. Từ xưa đến nay, đế vương luôn vô tình và tàn nhẫn, huống hồmình chỉ là một đứa con hoang, Hoàng đế có vô vàn cách để tìm hiểu sự việcngày trước, nhưng hắn lại chọn con đường tốt nhất cho Phạm Nhàn.“Vậy nên ta không hiểu ngươi sợ điều gì, tại sao lại không chịu vào cung, cứtìm mọi cách trốn tránh.” Trần Bình Bình nhìn y nói.Phạm Nhàn cười khổ. Cho dù Hoàng thượng có tín nhiệm và sủng ái mìnhđến đâu chăng nữa, nhưng chung quy hắn vẫn là một vị quân vương, chưa nóitới chuyện mười mấy năm trước, chỉ cần nói về thái độ máu lạnh và những thủđoạn cứng rắn của hắn đối với thành viên hoàng tộc, đã đủ khiến y cảm thấykinh hãi vô cùng. Một khi Hoàng thượng phát hiện ra y che giấu rất nhiều điềukhỏi hắn, thậm chí phản bội hắn, chắc chắn hắn sẽ dứt khoát xé rách tình phụ tử,nghĩa quân thần, rồi sử dụng biện pháp cứng rắn để đối đầu.Từ khi biết bệ hạ là một Đại tông sư, Phạm Nhàn đã bắt đầu lo lắng khôngthôi – năm xưa y từng lén lút xâm nhập hoàng cung, lấy trộm chìa khóa trongHàm Quang điện... Nếu như Hoàng thượng đã phát giác sự việc từ lúc đó nhưngvẫn kiên nhẫn đến tận bây giờ, vậy rốt cuộc hắn đang nghĩ gì? Chuyện buôn lậuvới Bắc Tề hay thu nạp Vương Thập Tam Lang đều chẳng có gì đáng kể, vìHoàng đế tự tin không để tâm những chuyện nhỏ nhặt đó, cũng không hề nghingờ Phạm Nhàn muốn phản quốc. Nhưng chắc chắn hắn sẽ không cho phép bấtkỳ ai cầm trên tay cái rương ấy, bởi vì nó có thể đe dọa đến tính mạng của hắn!Phạm Nhàn rất chắc chắn về điều này, nhưng y vẫn không xác định đượcliệu Hoàng thượng có hay không biết cái rương đang nằm trong tay mìnhkhông... Trong Hàm Quang điện, ô chứa ngầm dưới gầm giường có một lá thưđã biến mất, liệu có phải do Hoàng đế lấy đi hay không? Vì thế, vừa bước chânvào cung, trái tim Phạm Nhàn đã đập thình thịch vì lo sợ, không biết từ đâu sẽcó một đám cao thủ xuất hiện để giết mình, còn e ngại Hoàng thượng sẽ xuấtthủ, dùng cảnh giới Đại tông sư đập mình thành đống thịt nát.Cho dù hiện giờ được sủng ái y vô cùng, Phạm Nhàn thấy rõ ràng được tâmý trong lòng Hoàng đế, nhưng vẫn cảm thấy lo sợ, bởi y không phải là đứa trẻcon dám nói Hoàng đế không mặc áo, và Ngũ Trúc thúc vẫn chưa quay lại.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Cho dù Phạm Nhàn có sợ hay không, nhưng việc đã xảy ra từ lâu rồi. Có lẽtrong những năm gần đây Hoàng đế không muốn vì chuyện này mà đoạn tuyệtvới đứa con trai mình yêu quý nhất. Hoặc có thể Hoàng đế chỉ biết y đã từng lẻnvào cung chứ không hề hay biết chiếc rương đang trong tay y, nên vẫn im lặng.Đây dường như là một thứ thỏa thuận ngầm, thỏa thuận không điều tra nhữngchuyện đã qua, để thể hiện tình cảm khoan dung của một người cha với đứa contrai mình yêu thương nhất.

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Phạm Nhàn chán nản ngồi xuống, không ngờ vẻ ôn hòa gần đây của Hoàng

thượng lại ẩn chứa điều lớn lao đến thế.

"Xét theo tình hình hiện tại của bệ hạ, có lẽ chuyện này phải qua nhiều năm

mới xảy ra. Có thể lúc đó lão tam đã trưởng thành, bệ hạ thương yêu hắn hơn

ngươi, và mọi chuyện sẽ trôi theo làn gió. Dù sao, ngoài bệ hạ ra, chỉ có ta và

ngươi biết chuyện này." Không biết Trần Bình Bình nghĩ tới điều gì mà sắc mặt

thoáng buồn rầu, nhìn Phạm Nhàn một hồi lâu rồi nói: "Một tháng không vào

cung, có vẻ ngươi hơi bất mãn với bệ hạ... tại sao lại tránh né?"

Tại sao lại tránh né bệ hạ? Là vì nỗi sợ hãi trong lòng. Phạm Nhàn thủ thỉ:

"...Ta sợ."

"Sợ cái gì?" Trần Bình Bình nhìn y, chậm rãi nói: "Đã bốn năm rồi, ngươi đã

chứng minh được lòng trung thành với bệ hạ, đạt được lòng tin vô cùng quý giá,

đó là nhờ những lần ngươi suýt mất mạng. Ngươi nên tự tin và hưởng thụ lòng

tin ấy."

Phạm Nhàn im lặng. Quả thật từ khi y vào kinh từ Đạm Châu, đã có vài lần

y suýt mất mạng, dù ở Huyền Không miếu hay trong sơn cốc, hay sự việc ở Đại

Đông sơn lần này. Nhìn từ bất cứ khía cạnh nào, Hoàng đế bệ hạ không hề nghi

ngờ y, giống như lòng tin đối với Trần Bình Bình, đó là nhờ trước đây lão từng

không tiếc sinh mệnh cứu bệ hạ nhiều lần.

Loại tín nhiệm nào là vững chắc nhất? Chắc chắn là sẵn sàng hy sinh vì

Hoàng thượng.

“Không cần bận tâm những chuyện khác, chỉ xét về thái độ của Hoàng

thượng đối với ngươi, có thể nói... khá là tốt rồi. Nghĩ thật kỹ về những năm

qua, Hoàng thượng đã ban nhiều ân sủng cho ngươi, ngươi phải biết ơn mới

đúng.”

Những chuyện khác? Phạm Nhàn nghe thấy mấy chữ này nhưng không

muốn suy nghĩ sâu thêm, nhưng ngẫm lại Nội khố, ngẫm lại Giám Sát viện,

cùng với rất nhiều quyền lực và lòng tin trong tay, so sánh với Thái tử và Nhị

hoàng tử; trong lòng Phạm Nhàn hiểu rõ Hoàng đế lão tử đối xử với mình như

vậy chắc chắn không đơn thuần chỉ là bù đắp cho nỗi nhớ thương trong mười

sáu năm xa cách. Từ xưa đến nay, đế vương luôn vô tình và tàn nhẫn, huống hồ

mình chỉ là một đứa con hoang, Hoàng đế có vô vàn cách để tìm hiểu sự việc

ngày trước, nhưng hắn lại chọn con đường tốt nhất cho Phạm Nhàn.

“Vậy nên ta không hiểu ngươi sợ điều gì, tại sao lại không chịu vào cung, cứ

tìm mọi cách trốn tránh.” Trần Bình Bình nhìn y nói.

Phạm Nhàn cười khổ. Cho dù Hoàng thượng có tín nhiệm và sủng ái mình

đến đâu chăng nữa, nhưng chung quy hắn vẫn là một vị quân vương, chưa nói

tới chuyện mười mấy năm trước, chỉ cần nói về thái độ máu lạnh và những thủ

đoạn cứng rắn của hắn đối với thành viên hoàng tộc, đã đủ khiến y cảm thấy

kinh hãi vô cùng. Một khi Hoàng thượng phát hiện ra y che giấu rất nhiều điều

khỏi hắn, thậm chí phản bội hắn, chắc chắn hắn sẽ dứt khoát xé rách tình phụ tử,

nghĩa quân thần, rồi sử dụng biện pháp cứng rắn để đối đầu.

Từ khi biết bệ hạ là một Đại tông sư, Phạm Nhàn đã bắt đầu lo lắng không

thôi – năm xưa y từng lén lút xâm nhập hoàng cung, lấy trộm chìa khóa trong

Hàm Quang điện... Nếu như Hoàng thượng đã phát giác sự việc từ lúc đó nhưng

vẫn kiên nhẫn đến tận bây giờ, vậy rốt cuộc hắn đang nghĩ gì? Chuyện buôn lậu

với Bắc Tề hay thu nạp Vương Thập Tam Lang đều chẳng có gì đáng kể, vì

Hoàng đế tự tin không để tâm những chuyện nhỏ nhặt đó, cũng không hề nghi

ngờ Phạm Nhàn muốn phản quốc. Nhưng chắc chắn hắn sẽ không cho phép bất

kỳ ai cầm trên tay cái rương ấy, bởi vì nó có thể đe dọa đến tính mạng của hắn!

Phạm Nhàn rất chắc chắn về điều này, nhưng y vẫn không xác định được

liệu Hoàng thượng có hay không biết cái rương đang nằm trong tay mình

không... Trong Hàm Quang điện, ô chứa ngầm dưới gầm giường có một lá thư

đã biến mất, liệu có phải do Hoàng đế lấy đi hay không? Vì thế, vừa bước chân

vào cung, trái tim Phạm Nhàn đã đập thình thịch vì lo sợ, không biết từ đâu sẽ

có một đám cao thủ xuất hiện để giết mình, còn e ngại Hoàng thượng sẽ xuất

thủ, dùng cảnh giới Đại tông sư đập mình thành đống thịt nát.

Cho dù hiện giờ được sủng ái y vô cùng, Phạm Nhàn thấy rõ ràng được tâm

ý trong lòng Hoàng đế, nhưng vẫn cảm thấy lo sợ, bởi y không phải là đứa trẻ

con dám nói Hoàng đế không mặc áo, và Ngũ Trúc thúc vẫn chưa quay lại.

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Cho dù Phạm Nhàn có sợ hay không, nhưng việc đã xảy ra từ lâu rồi. Có lẽ

trong những năm gần đây Hoàng đế không muốn vì chuyện này mà đoạn tuyệt

với đứa con trai mình yêu quý nhất. Hoặc có thể Hoàng đế chỉ biết y đã từng lẻn

vào cung chứ không hề hay biết chiếc rương đang trong tay y, nên vẫn im lặng.

Đây dường như là một thứ thỏa thuận ngầm, thỏa thuận không điều tra những

chuyện đã qua, để thể hiện tình cảm khoan dung của một người cha với đứa con

trai mình yêu thương nhất.

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Phạm Nhàn chán nản ngồi xuống, không ngờ vẻ ôn hòa gần đây của Hoàngthượng lại ẩn chứa điều lớn lao đến thế."Xét theo tình hình hiện tại của bệ hạ, có lẽ chuyện này phải qua nhiều nămmới xảy ra. Có thể lúc đó lão tam đã trưởng thành, bệ hạ thương yêu hắn hơnngươi, và mọi chuyện sẽ trôi theo làn gió. Dù sao, ngoài bệ hạ ra, chỉ có ta vàngươi biết chuyện này." Không biết Trần Bình Bình nghĩ tới điều gì mà sắc mặtthoáng buồn rầu, nhìn Phạm Nhàn một hồi lâu rồi nói: "Một tháng không vàocung, có vẻ ngươi hơi bất mãn với bệ hạ... tại sao lại tránh né?"Tại sao lại tránh né bệ hạ? Là vì nỗi sợ hãi trong lòng. Phạm Nhàn thủ thỉ:"...Ta sợ.""Sợ cái gì?" Trần Bình Bình nhìn y, chậm rãi nói: "Đã bốn năm rồi, ngươi đãchứng minh được lòng trung thành với bệ hạ, đạt được lòng tin vô cùng quý giá,đó là nhờ những lần ngươi suýt mất mạng. Ngươi nên tự tin và hưởng thụ lòngtin ấy."Phạm Nhàn im lặng. Quả thật từ khi y vào kinh từ Đạm Châu, đã có vài lầny suýt mất mạng, dù ở Huyền Không miếu hay trong sơn cốc, hay sự việc ở ĐạiĐông sơn lần này. Nhìn từ bất cứ khía cạnh nào, Hoàng đế bệ hạ không hề nghingờ y, giống như lòng tin đối với Trần Bình Bình, đó là nhờ trước đây lão từngkhông tiếc sinh mệnh cứu bệ hạ nhiều lần.Loại tín nhiệm nào là vững chắc nhất? Chắc chắn là sẵn sàng hy sinh vìHoàng thượng.“Không cần bận tâm những chuyện khác, chỉ xét về thái độ của Hoàngthượng đối với ngươi, có thể nói... khá là tốt rồi. Nghĩ thật kỹ về những nămqua, Hoàng thượng đã ban nhiều ân sủng cho ngươi, ngươi phải biết ơn mớiđúng.”Những chuyện khác? Phạm Nhàn nghe thấy mấy chữ này nhưng khôngmuốn suy nghĩ sâu thêm, nhưng ngẫm lại Nội khố, ngẫm lại Giám Sát viện,cùng với rất nhiều quyền lực và lòng tin trong tay, so sánh với Thái tử và Nhịhoàng tử; trong lòng Phạm Nhàn hiểu rõ Hoàng đế lão tử đối xử với mình nhưvậy chắc chắn không đơn thuần chỉ là bù đắp cho nỗi nhớ thương trong mườisáu năm xa cách. Từ xưa đến nay, đế vương luôn vô tình và tàn nhẫn, huống hồmình chỉ là một đứa con hoang, Hoàng đế có vô vàn cách để tìm hiểu sự việcngày trước, nhưng hắn lại chọn con đường tốt nhất cho Phạm Nhàn.“Vậy nên ta không hiểu ngươi sợ điều gì, tại sao lại không chịu vào cung, cứtìm mọi cách trốn tránh.” Trần Bình Bình nhìn y nói.Phạm Nhàn cười khổ. Cho dù Hoàng thượng có tín nhiệm và sủng ái mìnhđến đâu chăng nữa, nhưng chung quy hắn vẫn là một vị quân vương, chưa nóitới chuyện mười mấy năm trước, chỉ cần nói về thái độ máu lạnh và những thủđoạn cứng rắn của hắn đối với thành viên hoàng tộc, đã đủ khiến y cảm thấykinh hãi vô cùng. Một khi Hoàng thượng phát hiện ra y che giấu rất nhiều điềukhỏi hắn, thậm chí phản bội hắn, chắc chắn hắn sẽ dứt khoát xé rách tình phụ tử,nghĩa quân thần, rồi sử dụng biện pháp cứng rắn để đối đầu.Từ khi biết bệ hạ là một Đại tông sư, Phạm Nhàn đã bắt đầu lo lắng khôngthôi – năm xưa y từng lén lút xâm nhập hoàng cung, lấy trộm chìa khóa trongHàm Quang điện... Nếu như Hoàng thượng đã phát giác sự việc từ lúc đó nhưngvẫn kiên nhẫn đến tận bây giờ, vậy rốt cuộc hắn đang nghĩ gì? Chuyện buôn lậuvới Bắc Tề hay thu nạp Vương Thập Tam Lang đều chẳng có gì đáng kể, vìHoàng đế tự tin không để tâm những chuyện nhỏ nhặt đó, cũng không hề nghingờ Phạm Nhàn muốn phản quốc. Nhưng chắc chắn hắn sẽ không cho phép bấtkỳ ai cầm trên tay cái rương ấy, bởi vì nó có thể đe dọa đến tính mạng của hắn!Phạm Nhàn rất chắc chắn về điều này, nhưng y vẫn không xác định đượcliệu Hoàng thượng có hay không biết cái rương đang nằm trong tay mìnhkhông... Trong Hàm Quang điện, ô chứa ngầm dưới gầm giường có một lá thưđã biến mất, liệu có phải do Hoàng đế lấy đi hay không? Vì thế, vừa bước chânvào cung, trái tim Phạm Nhàn đã đập thình thịch vì lo sợ, không biết từ đâu sẽcó một đám cao thủ xuất hiện để giết mình, còn e ngại Hoàng thượng sẽ xuấtthủ, dùng cảnh giới Đại tông sư đập mình thành đống thịt nát.Cho dù hiện giờ được sủng ái y vô cùng, Phạm Nhàn thấy rõ ràng được tâmý trong lòng Hoàng đế, nhưng vẫn cảm thấy lo sợ, bởi y không phải là đứa trẻcon dám nói Hoàng đế không mặc áo, và Ngũ Trúc thúc vẫn chưa quay lại.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Cho dù Phạm Nhàn có sợ hay không, nhưng việc đã xảy ra từ lâu rồi. Có lẽtrong những năm gần đây Hoàng đế không muốn vì chuyện này mà đoạn tuyệtvới đứa con trai mình yêu quý nhất. Hoặc có thể Hoàng đế chỉ biết y đã từng lẻnvào cung chứ không hề hay biết chiếc rương đang trong tay y, nên vẫn im lặng.Đây dường như là một thứ thỏa thuận ngầm, thỏa thuận không điều tra nhữngchuyện đã qua, để thể hiện tình cảm khoan dung của một người cha với đứa contrai mình yêu thương nhất.

Chương 1437: Tâm ý của Hoàng đế 5