Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 1444: Núi xanh không che được 3
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Thần Miếu hư vô mờ ảo, chỉ là thần thoại hay là truyền thuyết, nhưng tronglòng sáu người này đều hiểu, sau khi Tiếu Ân qua đời, chỉ còn một người biếtThần Miếu thực sự tồn tại, hơn nữa còn biết vị trí của Thần Miếu.Đó chính là Khổ Hà đại sư!o O oHoàng đế Bắc Tề chưa bao giờ từ bỏ muốn ý tưởng cúng tế Thần Miếu đểnhận sức mạnh huyền diệu. Năm ấy, hắn quyết tâm giải cứu Tiếu Ân và giamgiữ lại, thậm chí không ngần ngại đối đầu với môn phái của Khổ Hà đại sư, chỉvì muốn tìm ra bí mật trong đầu Tiếu Ân."Thần Miếu?" Khổ Hà đại sư từ từ mở mắt, nhìn Hoàng đế đang quỳ trướcmặt mình.Hoàng đế Bắc Tề vốn tưởng ánh mắt của thúc tổ sẽ nhìn mình với vẻ giậndữ và sắc bén, bởi vì chỉ mình ông là người duy nhất trên đời này từng đặt chânđến Thần Miếu, và cũng chính ông đã dùng mọi cách che giấu sự tồn tại củaThần Miếu khỏi thiên hạ. Thế nhưng, trong ánh mắt Khổ Hà chỉ toàn vẻ chếnhạo và một nụ cười phức tạp. Hắn biết, kể cả đệ tử của mình, đứng trước sứcmạnh của quân vương Nam Khánh, ai cũng mang trong lòng suy nghĩ không thểchiến thắng, nên mới đặt hy vọng vào Thần Miếu huyền bí và mơ hồ ấy."Ta biết Thần Miếu ở đâu, nhưng sẽ không nói cho các ngươi," Khổ Hà lạinhắm mắt, nói nhỏ.Mọi người xung quanh kinh ngạc, nghĩ thầm nếu ngài cố chấp giữ bí mậtnày xuống lòng đất, thế thì giang sơn Đại Tề phải ra sao?Khổ Hà vẫn nhắm mắt, dịu dàng đáp: "Thần Miếu... chỉ là một đôi mắt, từxưa đến nay chẳng hề can thiệp vào nhân thế, sao ta phải quấy rối nơi thanh tịnhấy?"Không đợi ai lên tiếng, Khổ Hà tự cười mỉa mai: "Hơn nữa, các ngươi thựcsự tin Thần Miếu có thể làm được tất cả sao?"Hắn mở mắt, nhìn thẳng vào Hoàng đế, nghiêm túc nói: "Đừng đặt hy vọngvào điều không hề tồn tại trong chính hy vọng ấy.""Bệ hạ... trước khi lên Đại Đông sơn, ta đã gặp Tứ Cố Kiếm một lần, cũngđã chuẩn bị kỹ càng cho tình thế trên đỉnh núi," Khổ Hà nhìn Hoàng đế, âm unói: "Bệ hạ có biết chúng ta đoán thủ đoạn cuối cùng của Khánh Đế là gìkhông?"Hoàng đế Bắc Tề lắc đầu trầm tư. Dù là bậc quân vương tối thượng tại nhângian, nhưng tồn tại kỳ bí như Đại tông sư và Thần Miếu vẫn khiến hắn e sợ."Ta và Tứ Cố Kiếm cho rằng, chỗ dựa sau cùng của Khánh Đế chính làngười từ Thần Miếu," Khổ Hà nở nụ cười hiền hậu. Mọi người trong phòng đềukinh ngạc, chẳng lẽ Hoàng đế Khánh Quốc có quan hệ bí mật với Thần Miếu?Khổ Hà mỉm cười nói: "Nếu chỉ là người từ Thần Miếu đến, thì chưa đánglo ngại, điều đáng sợ là Thần Miếu vi phạm luật lệ của chính mình, nhưngKhánh Đế không có khả năng làm được điều đó."Chẳng ai trên đời này hiểu rõ Thần Miếu bằng Khổ Hà, dù kiến thức củahắn chỉ là lớp vỏ ngoài cùng. Nhưng hắn hiểu rõ con người kia, và điều đó đãđủ. Thần Miếu không can thiệp vào thế sự, nhưng nếu thật sự có kẻ đến trợ giúpKhánh Đế, thế thì gã mù áo đen trên đỉnh núi kia chắc chắn sẽ đứng về phe đốilập với Thần Miếu. Đó chính là lý do Khổ Hà chưa bao giờ lo ngại việc này."Trên đời không tồn tại thần tiên, cũng không có bất cứ ai cứu thế nào." KhổHà thở dài, nhớ lại câu nói của tiên nữ năm xưa với mình và Tiếu Ân, "Khi cácngươi chạm tới cảnh giới Đại tông sư, sẽ nhận ra rằng Thần Miếu thực chấtcũng chỉ đơn giản vậy thôi - một thực thể tồn tại mà không hiện hữu trong thếgian, chửng khác gì người đã chết."Dù đã gần lúc lâm chung, giọng điệu Khổ Hà vẫn thản nhiên, đánh giá vôcùng bình tĩnh và chính xác về Thần Miếu."Vậy chúng ta nên làm gì?"Dù trong lòng Hoàng đế Bắc Tề vẫn đang âm ỉ ngọn lửa, nhưng hắn khôngtừ bỏ ý định tìm kiếm Thần Miếu chỉ vì hai câu nói của Khổ Hà. Chẳng qua,hắn biết không thể truy hỏi thêm, vì thời gian của Khổ Hà đã không còn nhiều."Khi không thể đánh bại một người từ bên ngoài, chỉ có thể hy vọng bêntrong hắn xảy ra vấn đề." Khổ Hà nhẹ giọng đáp, "Nếu Nam Khánh muốn đưaquân bắc tiến, tối thiểu cũng cần ba năm. Bệ hạ nên tìm mọi cách kéo dài thờigian này.""Kéo dài thời gian ư?" Hoàng đế Bắc Tề lặp lại trong đầu, nhíu mày, đây chỉlà biện pháp tạm thời."Càng kéo dài, càng có lợi cho chúng ta, vì không ai biết Nam Khánh sẽ gặpphải chuyện gì.""Ngài định nói... Phạm Nhàn?" Hoàng đế kinh ngạc nhìn khuôn mặt nhănnheo của Khổ Hà, siết chặt môi, quyết liệt lắc đầu, "Phạm Nhàn không đủ sứcthay đổi quyết định của Khánh Đế, không ai làm được... Hơn nữa, dù sao hắncũng là người Khánh Quốc, chắc chắn không thể đứng về phía Đại Tề.""Biết đâu được?" Khổ Hà Đại Sư đưa ánh mắt bình thản nhìn hắn, "PhạmNhàn xưa nay vẫn khác biệt với mọi người."
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Thần Miếu hư vô mờ ảo, chỉ là thần thoại hay là truyền thuyết, nhưng trong
lòng sáu người này đều hiểu, sau khi Tiếu Ân qua đời, chỉ còn một người biết
Thần Miếu thực sự tồn tại, hơn nữa còn biết vị trí của Thần Miếu.
Đó chính là Khổ Hà đại sư!
o O o
Hoàng đế Bắc Tề chưa bao giờ từ bỏ muốn ý tưởng cúng tế Thần Miếu để
nhận sức mạnh huyền diệu. Năm ấy, hắn quyết tâm giải cứu Tiếu Ân và giam
giữ lại, thậm chí không ngần ngại đối đầu với môn phái của Khổ Hà đại sư, chỉ
vì muốn tìm ra bí mật trong đầu Tiếu Ân.
"Thần Miếu?" Khổ Hà đại sư từ từ mở mắt, nhìn Hoàng đế đang quỳ trước
mặt mình.
Hoàng đế Bắc Tề vốn tưởng ánh mắt của thúc tổ sẽ nhìn mình với vẻ giận
dữ và sắc bén, bởi vì chỉ mình ông là người duy nhất trên đời này từng đặt chân
đến Thần Miếu, và cũng chính ông đã dùng mọi cách che giấu sự tồn tại của
Thần Miếu khỏi thiên hạ. Thế nhưng, trong ánh mắt Khổ Hà chỉ toàn vẻ chế
nhạo và một nụ cười phức tạp. Hắn biết, kể cả đệ tử của mình, đứng trước sức
mạnh của quân vương Nam Khánh, ai cũng mang trong lòng suy nghĩ không thể
chiến thắng, nên mới đặt hy vọng vào Thần Miếu huyền bí và mơ hồ ấy.
"Ta biết Thần Miếu ở đâu, nhưng sẽ không nói cho các ngươi," Khổ Hà lại
nhắm mắt, nói nhỏ.
Mọi người xung quanh kinh ngạc, nghĩ thầm nếu ngài cố chấp giữ bí mật
này xuống lòng đất, thế thì giang sơn Đại Tề phải ra sao?
Khổ Hà vẫn nhắm mắt, dịu dàng đáp: "Thần Miếu... chỉ là một đôi mắt, từ
xưa đến nay chẳng hề can thiệp vào nhân thế, sao ta phải quấy rối nơi thanh tịnh
ấy?"
Không đợi ai lên tiếng, Khổ Hà tự cười mỉa mai: "Hơn nữa, các ngươi thực
sự tin Thần Miếu có thể làm được tất cả sao?"
Hắn mở mắt, nhìn thẳng vào Hoàng đế, nghiêm túc nói: "Đừng đặt hy vọng
vào điều không hề tồn tại trong chính hy vọng ấy."
"Bệ hạ... trước khi lên Đại Đông sơn, ta đã gặp Tứ Cố Kiếm một lần, cũng
đã chuẩn bị kỹ càng cho tình thế trên đỉnh núi," Khổ Hà nhìn Hoàng đế, âm u
nói: "Bệ hạ có biết chúng ta đoán thủ đoạn cuối cùng của Khánh Đế là gì
không?"
Hoàng đế Bắc Tề lắc đầu trầm tư. Dù là bậc quân vương tối thượng tại nhân
gian, nhưng tồn tại kỳ bí như Đại tông sư và Thần Miếu vẫn khiến hắn e sợ.
"Ta và Tứ Cố Kiếm cho rằng, chỗ dựa sau cùng của Khánh Đế chính là
người từ Thần Miếu," Khổ Hà nở nụ cười hiền hậu. Mọi người trong phòng đều
kinh ngạc, chẳng lẽ Hoàng đế Khánh Quốc có quan hệ bí mật với Thần Miếu?
Khổ Hà mỉm cười nói: "Nếu chỉ là người từ Thần Miếu đến, thì chưa đáng
lo ngại, điều đáng sợ là Thần Miếu vi phạm luật lệ của chính mình, nhưng
Khánh Đế không có khả năng làm được điều đó."
Chẳng ai trên đời này hiểu rõ Thần Miếu bằng Khổ Hà, dù kiến thức của
hắn chỉ là lớp vỏ ngoài cùng. Nhưng hắn hiểu rõ con người kia, và điều đó đã
đủ. Thần Miếu không can thiệp vào thế sự, nhưng nếu thật sự có kẻ đến trợ giúp
Khánh Đế, thế thì gã mù áo đen trên đỉnh núi kia chắc chắn sẽ đứng về phe đối
lập với Thần Miếu. Đó chính là lý do Khổ Hà chưa bao giờ lo ngại việc này.
"Trên đời không tồn tại thần tiên, cũng không có bất cứ ai cứu thế nào." Khổ
Hà thở dài, nhớ lại câu nói của tiên nữ năm xưa với mình và Tiếu Ân, "Khi các
ngươi chạm tới cảnh giới Đại tông sư, sẽ nhận ra rằng Thần Miếu thực chất
cũng chỉ đơn giản vậy thôi - một thực thể tồn tại mà không hiện hữu trong thế
gian, chửng khác gì người đã chết."
Dù đã gần lúc lâm chung, giọng điệu Khổ Hà vẫn thản nhiên, đánh giá vô
cùng bình tĩnh và chính xác về Thần Miếu.
"Vậy chúng ta nên làm gì?"
Dù trong lòng Hoàng đế Bắc Tề vẫn đang âm ỉ ngọn lửa, nhưng hắn không
từ bỏ ý định tìm kiếm Thần Miếu chỉ vì hai câu nói của Khổ Hà. Chẳng qua,
hắn biết không thể truy hỏi thêm, vì thời gian của Khổ Hà đã không còn nhiều.
"Khi không thể đánh bại một người từ bên ngoài, chỉ có thể hy vọng bên
trong hắn xảy ra vấn đề." Khổ Hà nhẹ giọng đáp, "Nếu Nam Khánh muốn đưa
quân bắc tiến, tối thiểu cũng cần ba năm. Bệ hạ nên tìm mọi cách kéo dài thời
gian này."
"Kéo dài thời gian ư?" Hoàng đế Bắc Tề lặp lại trong đầu, nhíu mày, đây chỉ
là biện pháp tạm thời.
"Càng kéo dài, càng có lợi cho chúng ta, vì không ai biết Nam Khánh sẽ gặp
phải chuyện gì."
"Ngài định nói... Phạm Nhàn?" Hoàng đế kinh ngạc nhìn khuôn mặt nhăn
nheo của Khổ Hà, siết chặt môi, quyết liệt lắc đầu, "Phạm Nhàn không đủ sức
thay đổi quyết định của Khánh Đế, không ai làm được... Hơn nữa, dù sao hắn
cũng là người Khánh Quốc, chắc chắn không thể đứng về phía Đại Tề."
"Biết đâu được?" Khổ Hà Đại Sư đưa ánh mắt bình thản nhìn hắn, "Phạm
Nhàn xưa nay vẫn khác biệt với mọi người."
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Thần Miếu hư vô mờ ảo, chỉ là thần thoại hay là truyền thuyết, nhưng tronglòng sáu người này đều hiểu, sau khi Tiếu Ân qua đời, chỉ còn một người biếtThần Miếu thực sự tồn tại, hơn nữa còn biết vị trí của Thần Miếu.Đó chính là Khổ Hà đại sư!o O oHoàng đế Bắc Tề chưa bao giờ từ bỏ muốn ý tưởng cúng tế Thần Miếu đểnhận sức mạnh huyền diệu. Năm ấy, hắn quyết tâm giải cứu Tiếu Ân và giamgiữ lại, thậm chí không ngần ngại đối đầu với môn phái của Khổ Hà đại sư, chỉvì muốn tìm ra bí mật trong đầu Tiếu Ân."Thần Miếu?" Khổ Hà đại sư từ từ mở mắt, nhìn Hoàng đế đang quỳ trướcmặt mình.Hoàng đế Bắc Tề vốn tưởng ánh mắt của thúc tổ sẽ nhìn mình với vẻ giậndữ và sắc bén, bởi vì chỉ mình ông là người duy nhất trên đời này từng đặt chânđến Thần Miếu, và cũng chính ông đã dùng mọi cách che giấu sự tồn tại củaThần Miếu khỏi thiên hạ. Thế nhưng, trong ánh mắt Khổ Hà chỉ toàn vẻ chếnhạo và một nụ cười phức tạp. Hắn biết, kể cả đệ tử của mình, đứng trước sứcmạnh của quân vương Nam Khánh, ai cũng mang trong lòng suy nghĩ không thểchiến thắng, nên mới đặt hy vọng vào Thần Miếu huyền bí và mơ hồ ấy."Ta biết Thần Miếu ở đâu, nhưng sẽ không nói cho các ngươi," Khổ Hà lạinhắm mắt, nói nhỏ.Mọi người xung quanh kinh ngạc, nghĩ thầm nếu ngài cố chấp giữ bí mậtnày xuống lòng đất, thế thì giang sơn Đại Tề phải ra sao?Khổ Hà vẫn nhắm mắt, dịu dàng đáp: "Thần Miếu... chỉ là một đôi mắt, từxưa đến nay chẳng hề can thiệp vào nhân thế, sao ta phải quấy rối nơi thanh tịnhấy?"Không đợi ai lên tiếng, Khổ Hà tự cười mỉa mai: "Hơn nữa, các ngươi thựcsự tin Thần Miếu có thể làm được tất cả sao?"Hắn mở mắt, nhìn thẳng vào Hoàng đế, nghiêm túc nói: "Đừng đặt hy vọngvào điều không hề tồn tại trong chính hy vọng ấy.""Bệ hạ... trước khi lên Đại Đông sơn, ta đã gặp Tứ Cố Kiếm một lần, cũngđã chuẩn bị kỹ càng cho tình thế trên đỉnh núi," Khổ Hà nhìn Hoàng đế, âm unói: "Bệ hạ có biết chúng ta đoán thủ đoạn cuối cùng của Khánh Đế là gìkhông?"Hoàng đế Bắc Tề lắc đầu trầm tư. Dù là bậc quân vương tối thượng tại nhângian, nhưng tồn tại kỳ bí như Đại tông sư và Thần Miếu vẫn khiến hắn e sợ."Ta và Tứ Cố Kiếm cho rằng, chỗ dựa sau cùng của Khánh Đế chính làngười từ Thần Miếu," Khổ Hà nở nụ cười hiền hậu. Mọi người trong phòng đềukinh ngạc, chẳng lẽ Hoàng đế Khánh Quốc có quan hệ bí mật với Thần Miếu?Khổ Hà mỉm cười nói: "Nếu chỉ là người từ Thần Miếu đến, thì chưa đánglo ngại, điều đáng sợ là Thần Miếu vi phạm luật lệ của chính mình, nhưngKhánh Đế không có khả năng làm được điều đó."Chẳng ai trên đời này hiểu rõ Thần Miếu bằng Khổ Hà, dù kiến thức củahắn chỉ là lớp vỏ ngoài cùng. Nhưng hắn hiểu rõ con người kia, và điều đó đãđủ. Thần Miếu không can thiệp vào thế sự, nhưng nếu thật sự có kẻ đến trợ giúpKhánh Đế, thế thì gã mù áo đen trên đỉnh núi kia chắc chắn sẽ đứng về phe đốilập với Thần Miếu. Đó chính là lý do Khổ Hà chưa bao giờ lo ngại việc này."Trên đời không tồn tại thần tiên, cũng không có bất cứ ai cứu thế nào." KhổHà thở dài, nhớ lại câu nói của tiên nữ năm xưa với mình và Tiếu Ân, "Khi cácngươi chạm tới cảnh giới Đại tông sư, sẽ nhận ra rằng Thần Miếu thực chấtcũng chỉ đơn giản vậy thôi - một thực thể tồn tại mà không hiện hữu trong thếgian, chửng khác gì người đã chết."Dù đã gần lúc lâm chung, giọng điệu Khổ Hà vẫn thản nhiên, đánh giá vôcùng bình tĩnh và chính xác về Thần Miếu."Vậy chúng ta nên làm gì?"Dù trong lòng Hoàng đế Bắc Tề vẫn đang âm ỉ ngọn lửa, nhưng hắn khôngtừ bỏ ý định tìm kiếm Thần Miếu chỉ vì hai câu nói của Khổ Hà. Chẳng qua,hắn biết không thể truy hỏi thêm, vì thời gian của Khổ Hà đã không còn nhiều."Khi không thể đánh bại một người từ bên ngoài, chỉ có thể hy vọng bêntrong hắn xảy ra vấn đề." Khổ Hà nhẹ giọng đáp, "Nếu Nam Khánh muốn đưaquân bắc tiến, tối thiểu cũng cần ba năm. Bệ hạ nên tìm mọi cách kéo dài thờigian này.""Kéo dài thời gian ư?" Hoàng đế Bắc Tề lặp lại trong đầu, nhíu mày, đây chỉlà biện pháp tạm thời."Càng kéo dài, càng có lợi cho chúng ta, vì không ai biết Nam Khánh sẽ gặpphải chuyện gì.""Ngài định nói... Phạm Nhàn?" Hoàng đế kinh ngạc nhìn khuôn mặt nhănnheo của Khổ Hà, siết chặt môi, quyết liệt lắc đầu, "Phạm Nhàn không đủ sứcthay đổi quyết định của Khánh Đế, không ai làm được... Hơn nữa, dù sao hắncũng là người Khánh Quốc, chắc chắn không thể đứng về phía Đại Tề.""Biết đâu được?" Khổ Hà Đại Sư đưa ánh mắt bình thản nhìn hắn, "PhạmNhàn xưa nay vẫn khác biệt với mọi người."