Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 1447: Mùa đông không ngừng nghỉ của chúng ta 1

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Rừng hoa đã tàn sắc xuân, mộng hè gió thu quá vội vàng, Khánh Quốc lạiđón một mùa đông. Nhiệt độ như rơi xuống chỉ trong một ngày, tuyết bắt đầutrút xuống trên Thương Sơn, đỉnh núi dần trắng xóa, trong kinh đô đổ hai cơnmưa lạnh khiến không khí càng rét buốt. Người đi đường khoác áo bông dày,xoa tay ấm, bước nhanh trong vội vã.Xe ngựa trên đường lớn Thiên Hà lăn bánh ma sát mặt đường, phát ra âmthanh đơn điệu chán ngán. Ngựa thở ra hơi trắng, lắc đầu, như mong mùa đôngnày sớm kết thúc. Trong chiếc xe ngựa màu đen, Phạm Nhàn xốc cổ áo lônglên, thổi hơi ấm vào tay, kéo chặt áo choàng, lẩm bẩm mùa đông năm nay đếnquá đột ngột.Y vừa từ đi ra phủ Tĩnh Vương. Vương gia đau ốm nặng nề. Lúc này HoằngThành không có mặt ở kinh đô, Nhu Gia còn nhỏ tuổi, nên Phạm Nhàn chỉ đànhđảm nhận vai trò con rể, hằng ngày nấu thuốc, trò chuyện để cùng giải khuâycho Vương gia. Với thân phận của y bây giờ, việc làm này thật sự không thíchhợp cho lắm, nhưng Phạm Nhàn hiểu rõ mối quan hệ giữa hai nhà, lại cảm thấycó lỗi với Hoằng Thành, nên hết lòng chu toàn.Trong lòng y hiểu rõ, dù vẻ ngoài già nua nhưng thực chất sức khỏe Vươnggia Tĩnh rất tốt. Nguyên nhân khiến Vương gia đột nhiên mắc bệnh phong hànkhông liên quan gì đến mùa đông, mà chỉ có quan hệ với sự giá lạnh từ hoàngtộc. Thái hậu đã qua đời, Trưởng công chúa cũng mất, nửa số người thân củaVương gia đã ra đi trong biến cố này. Sự thật đau lòng cuối cùng đã đánh gục vịVương gia ưa trồng hoa này.Sau khi rời phủ Tĩnh Vương, Phạm Nhàn không về nhà hay vào cung màđến Bão Nguyệt lâu. Hôm nay, Sử Xiển Lập và Tang Văn trở lại kinh đô báocáo công việc, y muốn biết những tin tức bí mật từ hai tâm phúc này, biết nhữngthông tin then chốt của thiên hạ lúc này.Nhưng sau khi tới trong lầu một lát, đọc tin tức từ các chi nhánh của BãoNguyệt lâu, lông mày Phạm Nhàn nhíu lại. Nhìn gương mặt dịu dàng của TangVăn, nhìn râu ria mọc lên trên môi Sử Xiển Lập, y thở dài.Những tin tức này không có gì đặc biệt, cũng giống với thông tin từ cácGiám Sát viện.Đã hơn ba tháng kể từ sự kiện Đại Đông sơn, cả thiên hạ giờ đây đã vàođông. Cách đây hai tháng, Bắc Tề đưa tin về cái chết của Khổ Hà đại sư. Sự rađi của một Đại tông sư chắc chắn làm chấn động dân chúng, nhưng không làmPhạm Nhàn quá bất ngờ, vì đó là điều Hoàng đế đã dự liệu. Phạm Nhàn chỉ lolắng sau cái chết của Khổ Hà, Bắc Tề sẽ có động thái gì.Nhưng trong hai tháng qua, Bắc Tề vẫn im ắng, ngoài việc Thượng Sam Hổở phía nam liên tục đẩy lùi các cuộc tấn công thăm dò của Khánh Quốc, khôngcó động thái lớn nào khác. Phạm Nhàn mỉm cười nghĩ, nêu sko tính Hạ MinhKý trong Thượng Kinh thành bị tịch thu.Cuối cùng, Hoàng đế Bắc Tề đã ra tay với Phạm Tư Triệt. Nghe nói hiệnPhạm lão nhị cảm thấy rất bất an trong Thượng Kinh thành. Nhưng Phạm Nhànkhông hề lo lắng, vì theo như thư từ của muội muội, y đã nhận ra rốt cuộc vịHoàng đế trẻ tuổi ấy định biểu đạt điều gì với mình.Điều khiến Phạm Nhàn lo ngại là Hải Đường Đóa Đóa - nữ nhân có quan hệthân thiết với y, người kế thừa Đạo môn Thiên Nhất đạo lại đột nhiên biến mất.Không ai biết cô đi đâu, ngay cả những người trong Thiên Nhất đạo cũng khôngrõ.Y không hề hay biết một danh y tên Phùng Xuân đã vào kinh đô và dần nổitiếng, được Thái Y viện chú ý. Tuy là người Bắc Tề, hắn ta không thể vào cungnhưng được cử đến chữa bệnh cho các đại thần để thể hiện ân sủng của Hoàngđế.Bệnh của Vương gia do Phạm Nhàn tự mình điều trị nên vị Phùng Xuân tiênsinh kia chưa từng gặp mặt Phạm Nhàn. Cho dù thông minh đến đâu, PhạmNhàn cũng không thể đoán trước rằng trong tương lai gần, Phùng Xuân tiênsinh sẽ đến Trần Viên, cẩn thận từng chút một và không tiếc bất cứ giá nào đểbảo vệ tính mạng Trần Viện trưởng.Những nước cờ cuối cùng của Khổ Hà giống như những quân cờ rời rạc,vốn không có tác dụng thực tế nào, chỉ nhằm đảm bảo tình hình nội bộ NamKhánh tiến triển theo một xu hướng nhất định.Điều khiến Phạm Nhàn lo lắng là Hải Đường, y không rõ Khổ Hà đã dặn dòđiều gì với cô, bản thân sẽ gặp lại cô lúc nào và với thân phận nào.Một chuyện khác khiến triều đình Khánh Quốc cảm thấy bất an. Khổ Hà đãqua đời, Bắc Tề không giấu diếm mà công khai tổ chức lễ tang trọng thể, hàngchục vạn quan lại và dân chúng đến viếng và khóc than. Triều đình Bắc Tềdường như không rơi vào trạng thái bất an nào sau cái chết của Khổ Hà.Còn về phía Đông Di thành, vị kia... theo tính toán của Khánh Đế, vào thờiđiểm này Tứ Cố Kiếm đã phải chết nhưng lão vẫn cứng rắn sống sót. Thân thểcủa vị Kiếm Thánh này thật sự cứng cỏi, tuy hấp hối nhưng vẫn bám chặt vàosợi dây sinh mệnh cuối cùng, không chịu buông tay

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Rừng hoa đã tàn sắc xuân, mộng hè gió thu quá vội vàng, Khánh Quốc lại

đón một mùa đông. Nhiệt độ như rơi xuống chỉ trong một ngày, tuyết bắt đầu

trút xuống trên Thương Sơn, đỉnh núi dần trắng xóa, trong kinh đô đổ hai cơn

mưa lạnh khiến không khí càng rét buốt. Người đi đường khoác áo bông dày,

xoa tay ấm, bước nhanh trong vội vã.

Xe ngựa trên đường lớn Thiên Hà lăn bánh ma sát mặt đường, phát ra âm

thanh đơn điệu chán ngán. Ngựa thở ra hơi trắng, lắc đầu, như mong mùa đông

này sớm kết thúc. Trong chiếc xe ngựa màu đen, Phạm Nhàn xốc cổ áo lông

lên, thổi hơi ấm vào tay, kéo chặt áo choàng, lẩm bẩm mùa đông năm nay đến

quá đột ngột.

Y vừa từ đi ra phủ Tĩnh Vương. Vương gia đau ốm nặng nề. Lúc này Hoằng

Thành không có mặt ở kinh đô, Nhu Gia còn nhỏ tuổi, nên Phạm Nhàn chỉ đành

đảm nhận vai trò con rể, hằng ngày nấu thuốc, trò chuyện để cùng giải khuây

cho Vương gia. Với thân phận của y bây giờ, việc làm này thật sự không thích

hợp cho lắm, nhưng Phạm Nhàn hiểu rõ mối quan hệ giữa hai nhà, lại cảm thấy

có lỗi với Hoằng Thành, nên hết lòng chu toàn.

Trong lòng y hiểu rõ, dù vẻ ngoài già nua nhưng thực chất sức khỏe Vương

gia Tĩnh rất tốt. Nguyên nhân khiến Vương gia đột nhiên mắc bệnh phong hàn

không liên quan gì đến mùa đông, mà chỉ có quan hệ với sự giá lạnh từ hoàng

tộc. Thái hậu đã qua đời, Trưởng công chúa cũng mất, nửa số người thân của

Vương gia đã ra đi trong biến cố này. Sự thật đau lòng cuối cùng đã đánh gục vị

Vương gia ưa trồng hoa này.

Sau khi rời phủ Tĩnh Vương, Phạm Nhàn không về nhà hay vào cung mà

đến Bão Nguyệt lâu. Hôm nay, Sử Xiển Lập và Tang Văn trở lại kinh đô báo

cáo công việc, y muốn biết những tin tức bí mật từ hai tâm phúc này, biết những

thông tin then chốt của thiên hạ lúc này.

Nhưng sau khi tới trong lầu một lát, đọc tin tức từ các chi nhánh của Bão

Nguyệt lâu, lông mày Phạm Nhàn nhíu lại. Nhìn gương mặt dịu dàng của Tang

Văn, nhìn râu ria mọc lên trên môi Sử Xiển Lập, y thở dài.

Những tin tức này không có gì đặc biệt, cũng giống với thông tin từ các

Giám Sát viện.

Đã hơn ba tháng kể từ sự kiện Đại Đông sơn, cả thiên hạ giờ đây đã vào

đông. Cách đây hai tháng, Bắc Tề đưa tin về cái chết của Khổ Hà đại sư. Sự ra

đi của một Đại tông sư chắc chắn làm chấn động dân chúng, nhưng không làm

Phạm Nhàn quá bất ngờ, vì đó là điều Hoàng đế đã dự liệu. Phạm Nhàn chỉ lo

lắng sau cái chết của Khổ Hà, Bắc Tề sẽ có động thái gì.

Nhưng trong hai tháng qua, Bắc Tề vẫn im ắng, ngoài việc Thượng Sam Hổ

ở phía nam liên tục đẩy lùi các cuộc tấn công thăm dò của Khánh Quốc, không

có động thái lớn nào khác. Phạm Nhàn mỉm cười nghĩ, nêu sko tính Hạ Minh

Ký trong Thượng Kinh thành bị tịch thu.

Cuối cùng, Hoàng đế Bắc Tề đã ra tay với Phạm Tư Triệt. Nghe nói hiện

Phạm lão nhị cảm thấy rất bất an trong Thượng Kinh thành. Nhưng Phạm Nhàn

không hề lo lắng, vì theo như thư từ của muội muội, y đã nhận ra rốt cuộc vị

Hoàng đế trẻ tuổi ấy định biểu đạt điều gì với mình.

Điều khiến Phạm Nhàn lo ngại là Hải Đường Đóa Đóa - nữ nhân có quan hệ

thân thiết với y, người kế thừa Đạo môn Thiên Nhất đạo lại đột nhiên biến mất.

Không ai biết cô đi đâu, ngay cả những người trong Thiên Nhất đạo cũng không

rõ.

Y không hề hay biết một danh y tên Phùng Xuân đã vào kinh đô và dần nổi

tiếng, được Thái Y viện chú ý. Tuy là người Bắc Tề, hắn ta không thể vào cung

nhưng được cử đến chữa bệnh cho các đại thần để thể hiện ân sủng của Hoàng

đế.

Bệnh của Vương gia do Phạm Nhàn tự mình điều trị nên vị Phùng Xuân tiên

sinh kia chưa từng gặp mặt Phạm Nhàn. Cho dù thông minh đến đâu, Phạm

Nhàn cũng không thể đoán trước rằng trong tương lai gần, Phùng Xuân tiên

sinh sẽ đến Trần Viên, cẩn thận từng chút một và không tiếc bất cứ giá nào để

bảo vệ tính mạng Trần Viện trưởng.

Những nước cờ cuối cùng của Khổ Hà giống như những quân cờ rời rạc,

vốn không có tác dụng thực tế nào, chỉ nhằm đảm bảo tình hình nội bộ Nam

Khánh tiến triển theo một xu hướng nhất định.

Điều khiến Phạm Nhàn lo lắng là Hải Đường, y không rõ Khổ Hà đã dặn dò

điều gì với cô, bản thân sẽ gặp lại cô lúc nào và với thân phận nào.

Một chuyện khác khiến triều đình Khánh Quốc cảm thấy bất an. Khổ Hà đã

qua đời, Bắc Tề không giấu diếm mà công khai tổ chức lễ tang trọng thể, hàng

chục vạn quan lại và dân chúng đến viếng và khóc than. Triều đình Bắc Tề

dường như không rơi vào trạng thái bất an nào sau cái chết của Khổ Hà.

Còn về phía Đông Di thành, vị kia... theo tính toán của Khánh Đế, vào thời

điểm này Tứ Cố Kiếm đã phải chết nhưng lão vẫn cứng rắn sống sót. Thân thể

của vị Kiếm Thánh này thật sự cứng cỏi, tuy hấp hối nhưng vẫn bám chặt vào

sợi dây sinh mệnh cuối cùng, không chịu buông tay

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Rừng hoa đã tàn sắc xuân, mộng hè gió thu quá vội vàng, Khánh Quốc lạiđón một mùa đông. Nhiệt độ như rơi xuống chỉ trong một ngày, tuyết bắt đầutrút xuống trên Thương Sơn, đỉnh núi dần trắng xóa, trong kinh đô đổ hai cơnmưa lạnh khiến không khí càng rét buốt. Người đi đường khoác áo bông dày,xoa tay ấm, bước nhanh trong vội vã.Xe ngựa trên đường lớn Thiên Hà lăn bánh ma sát mặt đường, phát ra âmthanh đơn điệu chán ngán. Ngựa thở ra hơi trắng, lắc đầu, như mong mùa đôngnày sớm kết thúc. Trong chiếc xe ngựa màu đen, Phạm Nhàn xốc cổ áo lônglên, thổi hơi ấm vào tay, kéo chặt áo choàng, lẩm bẩm mùa đông năm nay đếnquá đột ngột.Y vừa từ đi ra phủ Tĩnh Vương. Vương gia đau ốm nặng nề. Lúc này HoằngThành không có mặt ở kinh đô, Nhu Gia còn nhỏ tuổi, nên Phạm Nhàn chỉ đànhđảm nhận vai trò con rể, hằng ngày nấu thuốc, trò chuyện để cùng giải khuâycho Vương gia. Với thân phận của y bây giờ, việc làm này thật sự không thíchhợp cho lắm, nhưng Phạm Nhàn hiểu rõ mối quan hệ giữa hai nhà, lại cảm thấycó lỗi với Hoằng Thành, nên hết lòng chu toàn.Trong lòng y hiểu rõ, dù vẻ ngoài già nua nhưng thực chất sức khỏe Vươnggia Tĩnh rất tốt. Nguyên nhân khiến Vương gia đột nhiên mắc bệnh phong hànkhông liên quan gì đến mùa đông, mà chỉ có quan hệ với sự giá lạnh từ hoàngtộc. Thái hậu đã qua đời, Trưởng công chúa cũng mất, nửa số người thân củaVương gia đã ra đi trong biến cố này. Sự thật đau lòng cuối cùng đã đánh gục vịVương gia ưa trồng hoa này.Sau khi rời phủ Tĩnh Vương, Phạm Nhàn không về nhà hay vào cung màđến Bão Nguyệt lâu. Hôm nay, Sử Xiển Lập và Tang Văn trở lại kinh đô báocáo công việc, y muốn biết những tin tức bí mật từ hai tâm phúc này, biết nhữngthông tin then chốt của thiên hạ lúc này.Nhưng sau khi tới trong lầu một lát, đọc tin tức từ các chi nhánh của BãoNguyệt lâu, lông mày Phạm Nhàn nhíu lại. Nhìn gương mặt dịu dàng của TangVăn, nhìn râu ria mọc lên trên môi Sử Xiển Lập, y thở dài.Những tin tức này không có gì đặc biệt, cũng giống với thông tin từ cácGiám Sát viện.Đã hơn ba tháng kể từ sự kiện Đại Đông sơn, cả thiên hạ giờ đây đã vàođông. Cách đây hai tháng, Bắc Tề đưa tin về cái chết của Khổ Hà đại sư. Sự rađi của một Đại tông sư chắc chắn làm chấn động dân chúng, nhưng không làmPhạm Nhàn quá bất ngờ, vì đó là điều Hoàng đế đã dự liệu. Phạm Nhàn chỉ lolắng sau cái chết của Khổ Hà, Bắc Tề sẽ có động thái gì.Nhưng trong hai tháng qua, Bắc Tề vẫn im ắng, ngoài việc Thượng Sam Hổở phía nam liên tục đẩy lùi các cuộc tấn công thăm dò của Khánh Quốc, khôngcó động thái lớn nào khác. Phạm Nhàn mỉm cười nghĩ, nêu sko tính Hạ MinhKý trong Thượng Kinh thành bị tịch thu.Cuối cùng, Hoàng đế Bắc Tề đã ra tay với Phạm Tư Triệt. Nghe nói hiệnPhạm lão nhị cảm thấy rất bất an trong Thượng Kinh thành. Nhưng Phạm Nhànkhông hề lo lắng, vì theo như thư từ của muội muội, y đã nhận ra rốt cuộc vịHoàng đế trẻ tuổi ấy định biểu đạt điều gì với mình.Điều khiến Phạm Nhàn lo ngại là Hải Đường Đóa Đóa - nữ nhân có quan hệthân thiết với y, người kế thừa Đạo môn Thiên Nhất đạo lại đột nhiên biến mất.Không ai biết cô đi đâu, ngay cả những người trong Thiên Nhất đạo cũng khôngrõ.Y không hề hay biết một danh y tên Phùng Xuân đã vào kinh đô và dần nổitiếng, được Thái Y viện chú ý. Tuy là người Bắc Tề, hắn ta không thể vào cungnhưng được cử đến chữa bệnh cho các đại thần để thể hiện ân sủng của Hoàngđế.Bệnh của Vương gia do Phạm Nhàn tự mình điều trị nên vị Phùng Xuân tiênsinh kia chưa từng gặp mặt Phạm Nhàn. Cho dù thông minh đến đâu, PhạmNhàn cũng không thể đoán trước rằng trong tương lai gần, Phùng Xuân tiênsinh sẽ đến Trần Viên, cẩn thận từng chút một và không tiếc bất cứ giá nào đểbảo vệ tính mạng Trần Viện trưởng.Những nước cờ cuối cùng của Khổ Hà giống như những quân cờ rời rạc,vốn không có tác dụng thực tế nào, chỉ nhằm đảm bảo tình hình nội bộ NamKhánh tiến triển theo một xu hướng nhất định.Điều khiến Phạm Nhàn lo lắng là Hải Đường, y không rõ Khổ Hà đã dặn dòđiều gì với cô, bản thân sẽ gặp lại cô lúc nào và với thân phận nào.Một chuyện khác khiến triều đình Khánh Quốc cảm thấy bất an. Khổ Hà đãqua đời, Bắc Tề không giấu diếm mà công khai tổ chức lễ tang trọng thể, hàngchục vạn quan lại và dân chúng đến viếng và khóc than. Triều đình Bắc Tềdường như không rơi vào trạng thái bất an nào sau cái chết của Khổ Hà.Còn về phía Đông Di thành, vị kia... theo tính toán của Khánh Đế, vào thờiđiểm này Tứ Cố Kiếm đã phải chết nhưng lão vẫn cứng rắn sống sót. Thân thểcủa vị Kiếm Thánh này thật sự cứng cỏi, tuy hấp hối nhưng vẫn bám chặt vàosợi dây sinh mệnh cuối cùng, không chịu buông tay

Chương 1447: Mùa đông không ngừng nghỉ của chúng ta 1