Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 1454: Trạng sư năm xưa 2
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Hiện giờ hắn giữ chức quan viên phụ trách xử lý các vụ kiện của Giám Sátviện , thuộc Bát Xử của viện.Giám Sát viện cũng phải kiện tụng ư? Nếu kể từ đầu thì quả là một câuchuyện dài, nhưng cốt lõi chỉ có hai điểm: Thứ nhất, vài năm trước Hoàng đế đãthu hồi quyền xét xử của Giám Sát viện , phân phối lại cho bộ Hình và Đại Lýtự, nên hiện giờ Giám Sát viện chủ yếu đóng vai trò nhân viên công tố.Thứ hai, trong hai năm qua, vị Tiểu Công gia trong Giám Sát viện, không rõvì sao, sau khi xin chỉ dụ của Hoàng đế, bắt đầu thanh trừng quan lại thamnhũng. Giám Sát viện đã bắt rất nhiều quan lại tham ô trong các quận các bộ.Bắt tham quan tất nhiên phải xét xử, nếu giao cho bộ Hình và Đại Lý tự xét xửthì một là Giám Sát viện không bằng lòng, hai là Tiểu Phạm đại nhân càngkhông đồng ý. Ai cũng hiểu nguyên tắc "quan bao che quan", nên Giám Sátviện không thể để lũ quan lại thông đồng che giấu nhau.Vì vậy, Tống Thế Nhân, vị quan viên mới của Giám Sát viện chuyên xử cácvụ kiện, đã phát huy được vai trò to lớn. Những tội danh mà hắn đưa ra đềuđược chứng minh là đúng, đám tham quan không cách nào trốn thoát được, chodù bên trong triều đình có che giấu thế nào đi nữa.Điều thực sự khiến quan viên Giám Sát viện cảm thấy lạnh sống lưng chínhlà vài chiếu chỉ của Hoàng đế bệ hạ sau khi tình hình kinh đô ổn định. Mặc dùcác chiếu chỉ đó chỉ là sự kế tục chính sách định ra hồi Thất Quân Tử vào cung,yêu cầu Đô Sát viện bắt đầu tiến hành giám sát nội bộ theo trình tự. Nhưng lầnnày, vị Tả đô Ngự sử Hạ Tông Vĩ nhờ được sủng ái của Thánh thượng, cùng vớinhững chiếu chỉ rất rõ ràng, đã thực sự bắt đầu sử dụng quyền lực. Một mặt, hắnta làm suy yếu quyền lực của Giám Sát viện, mặt khác lại tấn công những việclàm trái quy định, luật lệ bên trong Giám Sát viện.Trời đất bao la, nhưng không gì lớn bằng ý chỉ của Hoàng đế bệ hạ. Trongvòng hai năm qua, quyền lực của Đô Sát viện dần dần tăng lên, như một sợi dâythắt chặt cổ Giám Sát viện, khiến các quan viên ở đây cảm thấy khó thở.Hạ Tông Vĩ như một con chó săn, rình rập bên ngoài Giám Sát viện, chỉ cầncó quan viên nào vi phạm, hắn lập tức soạn tấu chương, gửi thẳng Đại Lý tự,yêu cầu triều đình trừng trị tội danh đó.Giám Sát viện cũng chẳng có cách nào đối phó, bởi vì từ khi thành lập đã cóquy định Giám Sát viện không được đụng đến Đô Sát viện - dù quy định này vìsự tồn tại của hai nhân vật Trần Bình Bình và Phạm Nhàn mà bị lãng quên. NayHoàng đế bệ hạ nhắc lại, Đô Sát viện bèn càng thêm vẻ vang.May mắn là Tiểu Phạm đại nhân vẫn là Đề ti của Giám Sát viện, cho nên ĐôSát viện vẫn phải thận trọng, không dám động đến giới hạn của của Phạm Nhàn,chỉ dám chơi trò câu chữ dựa trên luật lệ mà thôi, không hề có ý xúc phạmGiám Sát viện.Nhưng Giám Sát viện làm việc bí mật, nên thường vướng vào luật phápKhánh Quốc. Đô Sát viện dựa vào chiếu chỉ, yêu cầu Đại Lý tự thẩm tra, kể cảPhạm Nhàn cũng không có cách đối phó hữu hiệu vì dù sao đây là ý chỉ của bệhạ. Hơn nữa, y hiểu rõ Giám Sát viện độc chiếm quyền lực không tốt cho triềuđình.Hiểu rõ không có nghĩa là chấp nhận. Một ngày nọ năm thứ tám KhánhLịch, Phạm Nhàn phá cửa xông vào Đô Sát viện, chỉ vào hơn hai mươi vị Ngựsử đại phu dưới quyền Hạ Tông Vĩ mà chửi mắng, rồi đón Tống Thế Nhân về.Chẳng qua là đi kiện cáo thôi mà, Giám Sát viện sao lại sợ được?o O oHôm nay, Tống Thế Nhân phải liên tiếp chủ tham gia phiên kiện tụng ở ĐạiLý tự. Một là vụ một Viên ngoại lang bộ Công thông đồng với quan coi khongân khố của nha môn Tổng đốc Hà Vận, biển thủ tiền công trình đê điều. Hơnnữa, số tiền đó không phải lấy từ quỹ công, mà là do Phạm Nhàn trải bao khókhăn mới kiếm được từ Nội Khố Giang Nam. Sau đó gửi qua hội từ thiện HàngChâu do Phạm phu nhân quản lý, rồi vận chuyển đến nha môn Tổng đốc HàVận.Tham tiền đến mức động tới tổ tông Giám Sát viện, tất nhiên Giám Sátviệnkhông khách khí chút nào. Họ cũng chẳng để ý đến quan hệ của Viên ngoạilang này trong triều, càng không để ý thư cầu tình bí mật từ Tổng đốc Hà Vận,mà trong một đêm tối đã trực tiếp bắt giữ hai mươi mấy phạm nhân liên quan,giam vài ngày trong đại lao của Thất Xử Giám Sát viện, rồi chuyển giao choĐại Lý tự xử lý.Vụ kiện tụng thứ hai thì hơi đau đầu, Đô Sát viện phát hiện một viên quancủa Tứ Xử Giám Sát viện ở Nam Chiếu đã lập kế hoạch chiếm đoạt một khoảntiền bạc do Hồng Lư tự chuyển đến. Viên quan này bị phát hiện khi trở lại kinhbáo cáo công tác. Theo lời khai của hắn ta, lúc đó kinh phí không đủ nên buộcphải dùng tiền công để phát triển mạng lưới tình báo tại Nam Chiếu.
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Hiện giờ hắn giữ chức quan viên phụ trách xử lý các vụ kiện của Giám Sát
viện , thuộc Bát Xử của viện.
Giám Sát viện cũng phải kiện tụng ư? Nếu kể từ đầu thì quả là một câu
chuyện dài, nhưng cốt lõi chỉ có hai điểm: Thứ nhất, vài năm trước Hoàng đế đã
thu hồi quyền xét xử của Giám Sát viện , phân phối lại cho bộ Hình và Đại Lý
tự, nên hiện giờ Giám Sát viện chủ yếu đóng vai trò nhân viên công tố.
Thứ hai, trong hai năm qua, vị Tiểu Công gia trong Giám Sát viện, không rõ
vì sao, sau khi xin chỉ dụ của Hoàng đế, bắt đầu thanh trừng quan lại tham
nhũng. Giám Sát viện đã bắt rất nhiều quan lại tham ô trong các quận các bộ.
Bắt tham quan tất nhiên phải xét xử, nếu giao cho bộ Hình và Đại Lý tự xét xử
thì một là Giám Sát viện không bằng lòng, hai là Tiểu Phạm đại nhân càng
không đồng ý. Ai cũng hiểu nguyên tắc "quan bao che quan", nên Giám Sát
viện không thể để lũ quan lại thông đồng che giấu nhau.
Vì vậy, Tống Thế Nhân, vị quan viên mới của Giám Sát viện chuyên xử các
vụ kiện, đã phát huy được vai trò to lớn. Những tội danh mà hắn đưa ra đều
được chứng minh là đúng, đám tham quan không cách nào trốn thoát được, cho
dù bên trong triều đình có che giấu thế nào đi nữa.
Điều thực sự khiến quan viên Giám Sát viện cảm thấy lạnh sống lưng chính
là vài chiếu chỉ của Hoàng đế bệ hạ sau khi tình hình kinh đô ổn định. Mặc dù
các chiếu chỉ đó chỉ là sự kế tục chính sách định ra hồi Thất Quân Tử vào cung,
yêu cầu Đô Sát viện bắt đầu tiến hành giám sát nội bộ theo trình tự. Nhưng lần
này, vị Tả đô Ngự sử Hạ Tông Vĩ nhờ được sủng ái của Thánh thượng, cùng với
những chiếu chỉ rất rõ ràng, đã thực sự bắt đầu sử dụng quyền lực. Một mặt, hắn
ta làm suy yếu quyền lực của Giám Sát viện, mặt khác lại tấn công những việc
làm trái quy định, luật lệ bên trong Giám Sát viện.
Trời đất bao la, nhưng không gì lớn bằng ý chỉ của Hoàng đế bệ hạ. Trong
vòng hai năm qua, quyền lực của Đô Sát viện dần dần tăng lên, như một sợi dây
thắt chặt cổ Giám Sát viện, khiến các quan viên ở đây cảm thấy khó thở.
Hạ Tông Vĩ như một con chó săn, rình rập bên ngoài Giám Sát viện, chỉ cần
có quan viên nào vi phạm, hắn lập tức soạn tấu chương, gửi thẳng Đại Lý tự,
yêu cầu triều đình trừng trị tội danh đó.
Giám Sát viện cũng chẳng có cách nào đối phó, bởi vì từ khi thành lập đã có
quy định Giám Sát viện không được đụng đến Đô Sát viện - dù quy định này vì
sự tồn tại của hai nhân vật Trần Bình Bình và Phạm Nhàn mà bị lãng quên. Nay
Hoàng đế bệ hạ nhắc lại, Đô Sát viện bèn càng thêm vẻ vang.
May mắn là Tiểu Phạm đại nhân vẫn là Đề ti của Giám Sát viện, cho nên Đô
Sát viện vẫn phải thận trọng, không dám động đến giới hạn của của Phạm Nhàn,
chỉ dám chơi trò câu chữ dựa trên luật lệ mà thôi, không hề có ý xúc phạm
Giám Sát viện.
Nhưng Giám Sát viện làm việc bí mật, nên thường vướng vào luật pháp
Khánh Quốc. Đô Sát viện dựa vào chiếu chỉ, yêu cầu Đại Lý tự thẩm tra, kể cả
Phạm Nhàn cũng không có cách đối phó hữu hiệu vì dù sao đây là ý chỉ của bệ
hạ. Hơn nữa, y hiểu rõ Giám Sát viện độc chiếm quyền lực không tốt cho triều
đình.
Hiểu rõ không có nghĩa là chấp nhận. Một ngày nọ năm thứ tám Khánh
Lịch, Phạm Nhàn phá cửa xông vào Đô Sát viện, chỉ vào hơn hai mươi vị Ngự
sử đại phu dưới quyền Hạ Tông Vĩ mà chửi mắng, rồi đón Tống Thế Nhân về.
Chẳng qua là đi kiện cáo thôi mà, Giám Sát viện sao lại sợ được?
o O o
Hôm nay, Tống Thế Nhân phải liên tiếp chủ tham gia phiên kiện tụng ở Đại
Lý tự. Một là vụ một Viên ngoại lang bộ Công thông đồng với quan coi kho
ngân khố của nha môn Tổng đốc Hà Vận, biển thủ tiền công trình đê điều. Hơn
nữa, số tiền đó không phải lấy từ quỹ công, mà là do Phạm Nhàn trải bao khó
khăn mới kiếm được từ Nội Khố Giang Nam. Sau đó gửi qua hội từ thiện Hàng
Châu do Phạm phu nhân quản lý, rồi vận chuyển đến nha môn Tổng đốc Hà
Vận.
Tham tiền đến mức động tới tổ tông Giám Sát viện, tất nhiên Giám Sát
việnkhông khách khí chút nào. Họ cũng chẳng để ý đến quan hệ của Viên ngoại
lang này trong triều, càng không để ý thư cầu tình bí mật từ Tổng đốc Hà Vận,
mà trong một đêm tối đã trực tiếp bắt giữ hai mươi mấy phạm nhân liên quan,
giam vài ngày trong đại lao của Thất Xử Giám Sát viện, rồi chuyển giao cho
Đại Lý tự xử lý.
Vụ kiện tụng thứ hai thì hơi đau đầu, Đô Sát viện phát hiện một viên quan
của Tứ Xử Giám Sát viện ở Nam Chiếu đã lập kế hoạch chiếm đoạt một khoản
tiền bạc do Hồng Lư tự chuyển đến. Viên quan này bị phát hiện khi trở lại kinh
báo cáo công tác. Theo lời khai của hắn ta, lúc đó kinh phí không đủ nên buộc
phải dùng tiền công để phát triển mạng lưới tình báo tại Nam Chiếu.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Hiện giờ hắn giữ chức quan viên phụ trách xử lý các vụ kiện của Giám Sátviện , thuộc Bát Xử của viện.Giám Sát viện cũng phải kiện tụng ư? Nếu kể từ đầu thì quả là một câuchuyện dài, nhưng cốt lõi chỉ có hai điểm: Thứ nhất, vài năm trước Hoàng đế đãthu hồi quyền xét xử của Giám Sát viện , phân phối lại cho bộ Hình và Đại Lýtự, nên hiện giờ Giám Sát viện chủ yếu đóng vai trò nhân viên công tố.Thứ hai, trong hai năm qua, vị Tiểu Công gia trong Giám Sát viện, không rõvì sao, sau khi xin chỉ dụ của Hoàng đế, bắt đầu thanh trừng quan lại thamnhũng. Giám Sát viện đã bắt rất nhiều quan lại tham ô trong các quận các bộ.Bắt tham quan tất nhiên phải xét xử, nếu giao cho bộ Hình và Đại Lý tự xét xửthì một là Giám Sát viện không bằng lòng, hai là Tiểu Phạm đại nhân càngkhông đồng ý. Ai cũng hiểu nguyên tắc "quan bao che quan", nên Giám Sátviện không thể để lũ quan lại thông đồng che giấu nhau.Vì vậy, Tống Thế Nhân, vị quan viên mới của Giám Sát viện chuyên xử cácvụ kiện, đã phát huy được vai trò to lớn. Những tội danh mà hắn đưa ra đềuđược chứng minh là đúng, đám tham quan không cách nào trốn thoát được, chodù bên trong triều đình có che giấu thế nào đi nữa.Điều thực sự khiến quan viên Giám Sát viện cảm thấy lạnh sống lưng chínhlà vài chiếu chỉ của Hoàng đế bệ hạ sau khi tình hình kinh đô ổn định. Mặc dùcác chiếu chỉ đó chỉ là sự kế tục chính sách định ra hồi Thất Quân Tử vào cung,yêu cầu Đô Sát viện bắt đầu tiến hành giám sát nội bộ theo trình tự. Nhưng lầnnày, vị Tả đô Ngự sử Hạ Tông Vĩ nhờ được sủng ái của Thánh thượng, cùng vớinhững chiếu chỉ rất rõ ràng, đã thực sự bắt đầu sử dụng quyền lực. Một mặt, hắnta làm suy yếu quyền lực của Giám Sát viện, mặt khác lại tấn công những việclàm trái quy định, luật lệ bên trong Giám Sát viện.Trời đất bao la, nhưng không gì lớn bằng ý chỉ của Hoàng đế bệ hạ. Trongvòng hai năm qua, quyền lực của Đô Sát viện dần dần tăng lên, như một sợi dâythắt chặt cổ Giám Sát viện, khiến các quan viên ở đây cảm thấy khó thở.Hạ Tông Vĩ như một con chó săn, rình rập bên ngoài Giám Sát viện, chỉ cầncó quan viên nào vi phạm, hắn lập tức soạn tấu chương, gửi thẳng Đại Lý tự,yêu cầu triều đình trừng trị tội danh đó.Giám Sát viện cũng chẳng có cách nào đối phó, bởi vì từ khi thành lập đã cóquy định Giám Sát viện không được đụng đến Đô Sát viện - dù quy định này vìsự tồn tại của hai nhân vật Trần Bình Bình và Phạm Nhàn mà bị lãng quên. NayHoàng đế bệ hạ nhắc lại, Đô Sát viện bèn càng thêm vẻ vang.May mắn là Tiểu Phạm đại nhân vẫn là Đề ti của Giám Sát viện, cho nên ĐôSát viện vẫn phải thận trọng, không dám động đến giới hạn của của Phạm Nhàn,chỉ dám chơi trò câu chữ dựa trên luật lệ mà thôi, không hề có ý xúc phạmGiám Sát viện.Nhưng Giám Sát viện làm việc bí mật, nên thường vướng vào luật phápKhánh Quốc. Đô Sát viện dựa vào chiếu chỉ, yêu cầu Đại Lý tự thẩm tra, kể cảPhạm Nhàn cũng không có cách đối phó hữu hiệu vì dù sao đây là ý chỉ của bệhạ. Hơn nữa, y hiểu rõ Giám Sát viện độc chiếm quyền lực không tốt cho triềuđình.Hiểu rõ không có nghĩa là chấp nhận. Một ngày nọ năm thứ tám KhánhLịch, Phạm Nhàn phá cửa xông vào Đô Sát viện, chỉ vào hơn hai mươi vị Ngựsử đại phu dưới quyền Hạ Tông Vĩ mà chửi mắng, rồi đón Tống Thế Nhân về.Chẳng qua là đi kiện cáo thôi mà, Giám Sát viện sao lại sợ được?o O oHôm nay, Tống Thế Nhân phải liên tiếp chủ tham gia phiên kiện tụng ở ĐạiLý tự. Một là vụ một Viên ngoại lang bộ Công thông đồng với quan coi khongân khố của nha môn Tổng đốc Hà Vận, biển thủ tiền công trình đê điều. Hơnnữa, số tiền đó không phải lấy từ quỹ công, mà là do Phạm Nhàn trải bao khókhăn mới kiếm được từ Nội Khố Giang Nam. Sau đó gửi qua hội từ thiện HàngChâu do Phạm phu nhân quản lý, rồi vận chuyển đến nha môn Tổng đốc HàVận.Tham tiền đến mức động tới tổ tông Giám Sát viện, tất nhiên Giám Sátviệnkhông khách khí chút nào. Họ cũng chẳng để ý đến quan hệ của Viên ngoạilang này trong triều, càng không để ý thư cầu tình bí mật từ Tổng đốc Hà Vận,mà trong một đêm tối đã trực tiếp bắt giữ hai mươi mấy phạm nhân liên quan,giam vài ngày trong đại lao của Thất Xử Giám Sát viện, rồi chuyển giao choĐại Lý tự xử lý.Vụ kiện tụng thứ hai thì hơi đau đầu, Đô Sát viện phát hiện một viên quancủa Tứ Xử Giám Sát viện ở Nam Chiếu đã lập kế hoạch chiếm đoạt một khoảntiền bạc do Hồng Lư tự chuyển đến. Viên quan này bị phát hiện khi trở lại kinhbáo cáo công tác. Theo lời khai của hắn ta, lúc đó kinh phí không đủ nên buộcphải dùng tiền công để phát triển mạng lưới tình báo tại Nam Chiếu.