Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 1457: Hồ Ca trong Định Châu 1
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Tuy Diệp gia vẫn kiêm nhiệm công việc quân sự ở Định Châu, nhưng DiệpTrọng chủ yếu lo việc ở Khu Mật viện, cai quản binh mã thiên hạ, không thểtrực tiếp ngồi trấn giữ nơi đây. Hơn nữa, thế công của người Hồ quá dữ dội, đầunăm tình hình Định Châu rất nguy cấp. May sau cùng Hoàng đế bệ hạ trực tiếpđiều động các cánh quân biên phòng thay phiên chi viện mới tạm ổn định tìnhhình.Hoàng đế và Phạm Nhàn đã sớm nhận ra vấn đề bên trong, nhưng không cóthông tin tình báo trực tiếp, không ai biết trong nội bộ người Hồ đã xảy rachuyện gì. Tình hình không thể kéo dài như vậy được nữa, nếu người Hồ thựcsự phát triển, chỉ sợ sẽ trở thành mối họa lớn với Khánh Quốc. Vì thế mà PhạmNhàn phải tới đây, y cần nghe các tướng lĩnh báo cáo tình hình trực tiếp, hiểu rõthực trạng.Hơn nữa, Phạm Nhàn biết rõ Hoàng đế bệ hạ cố ý điều động năm cánh quânthay phiên nhau trấn thủ Tây Lộ, cũng có ý đồ mài giũa binh khí Khánh Quốcbằng lưỡi đao người Hồ, thế công của chúng chính là cơ hội rèn luyện sức mạnhquân đội, chuẩn bị cho việc thống nhất thiên hạ sau này.Hôm nay không vào kịp Định Châu, đành phải nghỉ ngơi một đêm tại dịchtrạm hoang tàn này. Không ngờ bước vào cửa lại chẳng thấy ai đón tiếp, bảytám gã nam nhân nghe lén bên tường như trẻ con. Phạm Nhàn tò mò đẩy cửabước vào, không ngờ chứng kiến một màn ân ái.Dịch thừa và bảy tám tên nam nhân kia quỳ rạp xuống đất, liên tục lạy lụccáo tội, còn các quan viên theo Phạm Nhàn đã quen tính y, làm như không thấygì, tự đi chuẩn bị nghỉ ngơi.Phạm Nhàn nhìn tên Dịch thừa kia, cười mắng: "Mẹ kiếp, mặt trời còn chưalặn đã bắt đầu ân ái rồi, dám làm thì đừng có sợ."Dịch thừa mặt mày tái mét, chỉ nghĩ mình sắp bị giết, vị quý nhân trước mặtchính là Đề ti đại nhân Giám Sát viện, một nhân vật cao quý mà bản thân khôngcó tư cách được nhìn thấy.Phạm Nhàn nghi hoặc hỏi: "Ngươi sợ điều gì?""Đại nhân ghét ác như thù, căm hận nhất là quan lại tham ô..." Dịch thừa sợđến run lẩy bẩy, nằm sấp xuống đất, nói ra ấn tượng của bách tính đối với PhạmNhàn.Phạm Nhàn gãi gãi đầu, nghĩ bụng mình đã là cha của hai đứa trẻ rồi, saotrong lòng dân chúng càng ngày càng coi mình như thánh nhân hay ma quỷkhông dính dáng tới khói bụi trần gian thế nhỉ?o O oTrời vừa hửng sáng, nhóm người từ kinh đô đã thức dậy rửa mặt. Người màPhạm Nhàn mang theo lần này toàn bộ là nhân thủ trong viện, ngoại trừ MộcPhong đang phụ trách việc mở tiểu tổ năm, còn lại là thành viên của Nhị Xử vàLục Xử, quản lý bán quân sự hóa. Sự nghiệp ở Giám Sát viện khiến bọn họ cókhí thế đĩnh đạc, ít nói, chỉ nghe tiếng nước, tiếng mở cửa kẽo kẹt chứ không tròchuyện gì.Từ dịch trạm đến Định Châu thành gần hai mươi dặm, trên con đường rộngtám ngựa phi nước đại nhưng chẳng mất nhiều thời gian. Hôm nay không cầntiếc sức ngựa nên khi đoàn người đến cửa đông của thành, mặt trời còn thấp,trong không khí ấm áp vẫn còn se lạnh. Nhưng đoàn nông dân cùng các độibuôn từ Trung Nguyên tuần tự vào cửa, xếp thành một hàng dài.Trong kinh đô sắc thu chưa nồng, nhưng các binh sĩ ở thành lũy biên thủynơi đây đã bắt đầu mang giáp có lót bông. Phạm Nhàn lặng lẽ nhìn thoáng quarồi ra hiệu Mộc Phong Nhi chuẩn bị sẵn giấy thông hành.Lần này đến Định Châu, Phạm Nhàn đã không chuẩn bị thể hiện lễ nghikhâm sai ngay từ đầu, dĩ nhiên với chỉ mười mấy người thế này thì dù có muốncũng không thể hiện được. Đoàn người ngụy trang thành thương nhân GiangNam, trong tay cầm giấy thông hành và khế ước bán trà do bộ Hộ và Nội KhốChuyển Vận ti. Lý do phải ngụy trang không phải vì triều đình nghi ngờ gìtrong Định Châu thành, mà vì Phạm Nhàn muốn bí mật gặp một người, để đảmbảo an toàn cho người đó thì tốt nhất không nên đi theo con đường chính thứccủa triều đình mà nên gặp riêng.Bởi vì bây giờ người Hồ đột nhiên thông minh hơn, Hoàng đế bệ hạ vàPhạm Nhàn đều nghi ngờ trong Tây Hồ có người đang chủ mưu, nên không biếttrong hai phủ quân sự và chính trị của Định Châu có gian tế nào do người Hồcài vào hay không.Binh sĩ ở cửa đông thành kiểm tra cẩn thận. Phạm Nhàn không xếp hàng màđứng bên cạnh lạnh lùng quan sát, âm thầm gật đầu, Diệp gia quản lý biêncương hàng chục năm nhưng vẫn không hề chểnh mảng, thảo nào được Hoàngđế bệ hạ tín nhiệm như vậy.Vị Dịch thừa kia lau mồ hôi trên trán, đi sau Phạm Nhàn, trong lòng lo lắngkhông yên. Lúc này hắn cũng mặc trang phục thương nhân, gương mặt đượcquan Giám Sát viện làm cho có vẻ hèn mọn hơn. Trong lòng hắn không hiểu tạisao vị quý nhân này lại phải đưa mình vào thành, hơn nữa còn phải ăn mặc thếnày.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Tuy Diệp gia vẫn kiêm nhiệm công việc quân sự ở Định Châu, nhưng Diệp
Trọng chủ yếu lo việc ở Khu Mật viện, cai quản binh mã thiên hạ, không thể
trực tiếp ngồi trấn giữ nơi đây. Hơn nữa, thế công của người Hồ quá dữ dội, đầu
năm tình hình Định Châu rất nguy cấp. May sau cùng Hoàng đế bệ hạ trực tiếp
điều động các cánh quân biên phòng thay phiên chi viện mới tạm ổn định tình
hình.
Hoàng đế và Phạm Nhàn đã sớm nhận ra vấn đề bên trong, nhưng không có
thông tin tình báo trực tiếp, không ai biết trong nội bộ người Hồ đã xảy ra
chuyện gì. Tình hình không thể kéo dài như vậy được nữa, nếu người Hồ thực
sự phát triển, chỉ sợ sẽ trở thành mối họa lớn với Khánh Quốc. Vì thế mà Phạm
Nhàn phải tới đây, y cần nghe các tướng lĩnh báo cáo tình hình trực tiếp, hiểu rõ
thực trạng.
Hơn nữa, Phạm Nhàn biết rõ Hoàng đế bệ hạ cố ý điều động năm cánh quân
thay phiên nhau trấn thủ Tây Lộ, cũng có ý đồ mài giũa binh khí Khánh Quốc
bằng lưỡi đao người Hồ, thế công của chúng chính là cơ hội rèn luyện sức mạnh
quân đội, chuẩn bị cho việc thống nhất thiên hạ sau này.
Hôm nay không vào kịp Định Châu, đành phải nghỉ ngơi một đêm tại dịch
trạm hoang tàn này. Không ngờ bước vào cửa lại chẳng thấy ai đón tiếp, bảy
tám gã nam nhân nghe lén bên tường như trẻ con. Phạm Nhàn tò mò đẩy cửa
bước vào, không ngờ chứng kiến một màn ân ái.
Dịch thừa và bảy tám tên nam nhân kia quỳ rạp xuống đất, liên tục lạy lục
cáo tội, còn các quan viên theo Phạm Nhàn đã quen tính y, làm như không thấy
gì, tự đi chuẩn bị nghỉ ngơi.
Phạm Nhàn nhìn tên Dịch thừa kia, cười mắng: "Mẹ kiếp, mặt trời còn chưa
lặn đã bắt đầu ân ái rồi, dám làm thì đừng có sợ."
Dịch thừa mặt mày tái mét, chỉ nghĩ mình sắp bị giết, vị quý nhân trước mặt
chính là Đề ti đại nhân Giám Sát viện, một nhân vật cao quý mà bản thân không
có tư cách được nhìn thấy.
Phạm Nhàn nghi hoặc hỏi: "Ngươi sợ điều gì?"
"Đại nhân ghét ác như thù, căm hận nhất là quan lại tham ô..." Dịch thừa sợ
đến run lẩy bẩy, nằm sấp xuống đất, nói ra ấn tượng của bách tính đối với Phạm
Nhàn.
Phạm Nhàn gãi gãi đầu, nghĩ bụng mình đã là cha của hai đứa trẻ rồi, sao
trong lòng dân chúng càng ngày càng coi mình như thánh nhân hay ma quỷ
không dính dáng tới khói bụi trần gian thế nhỉ?
o O o
Trời vừa hửng sáng, nhóm người từ kinh đô đã thức dậy rửa mặt. Người mà
Phạm Nhàn mang theo lần này toàn bộ là nhân thủ trong viện, ngoại trừ Mộc
Phong đang phụ trách việc mở tiểu tổ năm, còn lại là thành viên của Nhị Xử và
Lục Xử, quản lý bán quân sự hóa. Sự nghiệp ở Giám Sát viện khiến bọn họ có
khí thế đĩnh đạc, ít nói, chỉ nghe tiếng nước, tiếng mở cửa kẽo kẹt chứ không trò
chuyện gì.
Từ dịch trạm đến Định Châu thành gần hai mươi dặm, trên con đường rộng
tám ngựa phi nước đại nhưng chẳng mất nhiều thời gian. Hôm nay không cần
tiếc sức ngựa nên khi đoàn người đến cửa đông của thành, mặt trời còn thấp,
trong không khí ấm áp vẫn còn se lạnh. Nhưng đoàn nông dân cùng các đội
buôn từ Trung Nguyên tuần tự vào cửa, xếp thành một hàng dài.
Trong kinh đô sắc thu chưa nồng, nhưng các binh sĩ ở thành lũy biên thủy
nơi đây đã bắt đầu mang giáp có lót bông. Phạm Nhàn lặng lẽ nhìn thoáng qua
rồi ra hiệu Mộc Phong Nhi chuẩn bị sẵn giấy thông hành.
Lần này đến Định Châu, Phạm Nhàn đã không chuẩn bị thể hiện lễ nghi
khâm sai ngay từ đầu, dĩ nhiên với chỉ mười mấy người thế này thì dù có muốn
cũng không thể hiện được. Đoàn người ngụy trang thành thương nhân Giang
Nam, trong tay cầm giấy thông hành và khế ước bán trà do bộ Hộ và Nội Khố
Chuyển Vận ti. Lý do phải ngụy trang không phải vì triều đình nghi ngờ gì
trong Định Châu thành, mà vì Phạm Nhàn muốn bí mật gặp một người, để đảm
bảo an toàn cho người đó thì tốt nhất không nên đi theo con đường chính thức
của triều đình mà nên gặp riêng.
Bởi vì bây giờ người Hồ đột nhiên thông minh hơn, Hoàng đế bệ hạ và
Phạm Nhàn đều nghi ngờ trong Tây Hồ có người đang chủ mưu, nên không biết
trong hai phủ quân sự và chính trị của Định Châu có gian tế nào do người Hồ
cài vào hay không.
Binh sĩ ở cửa đông thành kiểm tra cẩn thận. Phạm Nhàn không xếp hàng mà
đứng bên cạnh lạnh lùng quan sát, âm thầm gật đầu, Diệp gia quản lý biên
cương hàng chục năm nhưng vẫn không hề chểnh mảng, thảo nào được Hoàng
đế bệ hạ tín nhiệm như vậy.
Vị Dịch thừa kia lau mồ hôi trên trán, đi sau Phạm Nhàn, trong lòng lo lắng
không yên. Lúc này hắn cũng mặc trang phục thương nhân, gương mặt được
quan Giám Sát viện làm cho có vẻ hèn mọn hơn. Trong lòng hắn không hiểu tại
sao vị quý nhân này lại phải đưa mình vào thành, hơn nữa còn phải ăn mặc thế
này.
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Tuy Diệp gia vẫn kiêm nhiệm công việc quân sự ở Định Châu, nhưng DiệpTrọng chủ yếu lo việc ở Khu Mật viện, cai quản binh mã thiên hạ, không thểtrực tiếp ngồi trấn giữ nơi đây. Hơn nữa, thế công của người Hồ quá dữ dội, đầunăm tình hình Định Châu rất nguy cấp. May sau cùng Hoàng đế bệ hạ trực tiếpđiều động các cánh quân biên phòng thay phiên chi viện mới tạm ổn định tìnhhình.Hoàng đế và Phạm Nhàn đã sớm nhận ra vấn đề bên trong, nhưng không cóthông tin tình báo trực tiếp, không ai biết trong nội bộ người Hồ đã xảy rachuyện gì. Tình hình không thể kéo dài như vậy được nữa, nếu người Hồ thựcsự phát triển, chỉ sợ sẽ trở thành mối họa lớn với Khánh Quốc. Vì thế mà PhạmNhàn phải tới đây, y cần nghe các tướng lĩnh báo cáo tình hình trực tiếp, hiểu rõthực trạng.Hơn nữa, Phạm Nhàn biết rõ Hoàng đế bệ hạ cố ý điều động năm cánh quânthay phiên nhau trấn thủ Tây Lộ, cũng có ý đồ mài giũa binh khí Khánh Quốcbằng lưỡi đao người Hồ, thế công của chúng chính là cơ hội rèn luyện sức mạnhquân đội, chuẩn bị cho việc thống nhất thiên hạ sau này.Hôm nay không vào kịp Định Châu, đành phải nghỉ ngơi một đêm tại dịchtrạm hoang tàn này. Không ngờ bước vào cửa lại chẳng thấy ai đón tiếp, bảytám gã nam nhân nghe lén bên tường như trẻ con. Phạm Nhàn tò mò đẩy cửabước vào, không ngờ chứng kiến một màn ân ái.Dịch thừa và bảy tám tên nam nhân kia quỳ rạp xuống đất, liên tục lạy lụccáo tội, còn các quan viên theo Phạm Nhàn đã quen tính y, làm như không thấygì, tự đi chuẩn bị nghỉ ngơi.Phạm Nhàn nhìn tên Dịch thừa kia, cười mắng: "Mẹ kiếp, mặt trời còn chưalặn đã bắt đầu ân ái rồi, dám làm thì đừng có sợ."Dịch thừa mặt mày tái mét, chỉ nghĩ mình sắp bị giết, vị quý nhân trước mặtchính là Đề ti đại nhân Giám Sát viện, một nhân vật cao quý mà bản thân khôngcó tư cách được nhìn thấy.Phạm Nhàn nghi hoặc hỏi: "Ngươi sợ điều gì?""Đại nhân ghét ác như thù, căm hận nhất là quan lại tham ô..." Dịch thừa sợđến run lẩy bẩy, nằm sấp xuống đất, nói ra ấn tượng của bách tính đối với PhạmNhàn.Phạm Nhàn gãi gãi đầu, nghĩ bụng mình đã là cha của hai đứa trẻ rồi, saotrong lòng dân chúng càng ngày càng coi mình như thánh nhân hay ma quỷkhông dính dáng tới khói bụi trần gian thế nhỉ?o O oTrời vừa hửng sáng, nhóm người từ kinh đô đã thức dậy rửa mặt. Người màPhạm Nhàn mang theo lần này toàn bộ là nhân thủ trong viện, ngoại trừ MộcPhong đang phụ trách việc mở tiểu tổ năm, còn lại là thành viên của Nhị Xử vàLục Xử, quản lý bán quân sự hóa. Sự nghiệp ở Giám Sát viện khiến bọn họ cókhí thế đĩnh đạc, ít nói, chỉ nghe tiếng nước, tiếng mở cửa kẽo kẹt chứ không tròchuyện gì.Từ dịch trạm đến Định Châu thành gần hai mươi dặm, trên con đường rộngtám ngựa phi nước đại nhưng chẳng mất nhiều thời gian. Hôm nay không cầntiếc sức ngựa nên khi đoàn người đến cửa đông của thành, mặt trời còn thấp,trong không khí ấm áp vẫn còn se lạnh. Nhưng đoàn nông dân cùng các độibuôn từ Trung Nguyên tuần tự vào cửa, xếp thành một hàng dài.Trong kinh đô sắc thu chưa nồng, nhưng các binh sĩ ở thành lũy biên thủynơi đây đã bắt đầu mang giáp có lót bông. Phạm Nhàn lặng lẽ nhìn thoáng quarồi ra hiệu Mộc Phong Nhi chuẩn bị sẵn giấy thông hành.Lần này đến Định Châu, Phạm Nhàn đã không chuẩn bị thể hiện lễ nghikhâm sai ngay từ đầu, dĩ nhiên với chỉ mười mấy người thế này thì dù có muốncũng không thể hiện được. Đoàn người ngụy trang thành thương nhân GiangNam, trong tay cầm giấy thông hành và khế ước bán trà do bộ Hộ và Nội KhốChuyển Vận ti. Lý do phải ngụy trang không phải vì triều đình nghi ngờ gìtrong Định Châu thành, mà vì Phạm Nhàn muốn bí mật gặp một người, để đảmbảo an toàn cho người đó thì tốt nhất không nên đi theo con đường chính thứccủa triều đình mà nên gặp riêng.Bởi vì bây giờ người Hồ đột nhiên thông minh hơn, Hoàng đế bệ hạ vàPhạm Nhàn đều nghi ngờ trong Tây Hồ có người đang chủ mưu, nên không biếttrong hai phủ quân sự và chính trị của Định Châu có gian tế nào do người Hồcài vào hay không.Binh sĩ ở cửa đông thành kiểm tra cẩn thận. Phạm Nhàn không xếp hàng màđứng bên cạnh lạnh lùng quan sát, âm thầm gật đầu, Diệp gia quản lý biêncương hàng chục năm nhưng vẫn không hề chểnh mảng, thảo nào được Hoàngđế bệ hạ tín nhiệm như vậy.Vị Dịch thừa kia lau mồ hôi trên trán, đi sau Phạm Nhàn, trong lòng lo lắngkhông yên. Lúc này hắn cũng mặc trang phục thương nhân, gương mặt đượcquan Giám Sát viện làm cho có vẻ hèn mọn hơn. Trong lòng hắn không hiểu tạisao vị quý nhân này lại phải đưa mình vào thành, hơn nữa còn phải ăn mặc thếnày.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑