Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 1468: Rượu nồng ấm lòng người 3
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Thế tử Tĩnh Vương Lý Hoằng Thành nhập quân được ba năm, luôn xungphong chiến đấu, tận tâm với binh lính, giỏi cả hành quân lẫn tác chiến, tiếngtăm vang khắp kinh đô và Trung Nguyên. Mọi người đều ca ngợi sau Đại hoàngtử chinh phạt phương tây, cuối cùng hoàng tộc lại xuất hiện nhân vật có thể lãnhđạo chiến đấu. Chính nhờ quân công, vị thế tử từng có quan hệ mập mờ với Nhịhoàng tử mới được Hoàng đế tin tưởng, thay thế Diệp Trọng, nắm quyền TâyĐại doanh ở Định Châu.Nhưng ba năm qua, vị thế tử phong lưu, hào sảng ngày xưa giờ đây đã bị cátbụi nơi biên ải rèn giũa thành một dáng dấp khác. Hơn nữa, ba năm qua hắnchưa hề về kinh."Trong ba năm tuy biên giới gian khổ nhưng xem bộ dạng ngươi ở phủ Đạitướng quân, không phải không có thời gian về kinh." Phạm Nhàn rót đầy haichén rượu, nói nhỏ: "Sao không về?"Lý Hoằng Thành nắm chặt chết rồi, sắc mặt nặng nề, lâu mới nói: "Về làmgì?"Phạm Nhàn hiểu tâm trạng hắn, liếc mắt, nói: "Chuyện cũ đã qua, nếu bệ hạnghi ngờ ngươi, sao lại giao Định Châu cho ngươi?""Mang danh Đại tướng quân nhưng sức khống chế quân đội kém xa Diệpgia." Lý Hoằng Thành cúi đầu: "Tất nhiên, ta cũng không muốn biến Tây Đạidoanh thành gia binh của mình. Ngươi thấy đấy, ta chỉ có bốn người đáng tintrong phủ. Tên giáo quan bắt các ngươi là người của Diệp gia, ta có thể tinhắn... nhưng không dám tin các đại thần ở kinh đô.""Trong hai năm qua, bệ hạ đã thực hiện bốn lần luân phiên. Một lần ở YếnKinh, một lần ở Nam Chiếu, còn lại bốn nhánh quân biên giới đều tới ĐịnhChâu thành của chúng ta một lần..." Lý Hoằng Thành ngẩng đầu lên, nhìn chằmchằm vào Phạm Nhàn: "Mặc dù ngươi chưa từng cầm quân, nhưng cũng nênbiết, danh tướng dùng binh lính thuần thục. Đám quân này thực sự như nướcchảy, tướng không biết binh, đánh trận thế nào mà thắng được?""Lần này ngươi về kinh nhất định phải giúp ta việc này, tâu với bệ hạ...không thể tiếp tục luân phiên nữa." Giọng Lý Hoằng Thành trầm trọng: "Quânlực nhờ luân phiên bổ sung mà trở nên dồi dào, nhưng khi giao chiến thì hoàntoàn khác... Hơn nữa thế công của bốn mươi bộ lạc người Hồ ngày càng ác liệt,xảo quyệt..."Phạm Nhàn cắt ngang lời hắn, nói: "Ta biết ngươi đã từng gửi văn thư choKhu Mật viện, mật tấu ngươi gửi lên bệ hạ ta cũng đã đọc. Nhưng ngươi nên rõ,lý do bệ hạ luân phiên binh lính trong hai năm qua... Yến Kinh và Thương Châuđang giằng co, bệ hạ đang dùng người Hồ để mài đao, rèn quân, chuẩn bị choviệc tương lai. Ngươi bảo bệ hạ ngừng bước cờ này là việc hết sức khó khăn.""Ta không quan tâm đến thống nhất thiên hạ." Lý Hoằng Thành giận dữ nói:"Đúng, nếu đến ngày chiến tranh bùng nổ, ta cũng sẵn sàngvì bệ hạ làm línhhầu, liều mạng nơi sa trường. Nhưng bây giờ biên thùy đã căng thẳng đến mứcđộ này, nếu khu vực Tây Lương thực sự bị người Hồ đánh bại, còn thống nhấtcái rắm gì nữa!"Lúc này trong vườn chỉ có Phạm Nhàn và hắn, nên hắn nói thẳng, phê phánđem chính sách của Hoàng đế như rác rưởi. Dù sao hắn biết tính cách PhạmNhàn, cũng chẳng quan tâm đối phương nghe những lời này.Phạm Nhàn cười khổ: "Ta có thể làm gì? Về mặt quân sự, bệ hạ không baogiờ cho ta can thiệp, ngươi biết mà."Lý Hoằng Thành thở dài, uống cạn chén rượu, chửi thề một câu, đau xótnói: "Dùng chiến tranh rèn quân có thể hiệu quả, nhưng 10 binh sĩ mới đến, 7quay về, 3 hy sinh trên thảo nguyên... Nếu vẫn dùng binh lính Định Châu cũhoặc Tây Chinh quân của Đại điện hạ, những người này vốn không cần phảichết.""Nhưng..." Phạm Nhàn biết phải cảnh báo hắn về một số việc, tránh vô tìnhphạm phải: "Chỉ dùng Định Châu quân và Tây Chinh quân lúc trước... làm saođánh Bắc Tề? Hai năm trước kinh đô nổi loạn, quân phản loạn Tần gia tử vonggần hết, quân đội rối rắm, thế lực suy giảm. Bệ hạ nhất định phải dựa vào ĐịnhChâu để khôi phục sức mạnh quân đội Khánh Quốc! Điều này không cần bànthêm, ngươi cũng đừng kiến nghị triều đình nữa, không những vô ích mà cònkhiến bệ hạ không ưa.""Đương nhiên, bệ hạ cũng sẽ không để ngươi chịu cực nhọc ở đây mộtmình." Khóe môi Phạm Nhàn thoáng nụ cười mỉa mai: "Ta cũng đã tới rồi mà."Lý Hoằng Thành lắc đầu, không tiếp tục bàn luận vấn đề này nữa.Phạm Nhàn nhìn hắn, bỗng nhiên hỏi: "Bây giờ bao nhiêu ngươi tắm mộtlần?"Lý Hoằng Thành giật mình: "Ta chưa từng đếm, chắc khoảng nửa tháng mộtlần?"Phạm Nhàn hít hít mũi, cười mắng: "Chẳng trách trên người ngươi hôi thế. "Lý Hoằng Thành lườm y một cái.Phạm Nhàn cười nói: "Định Châu thành có giếng sâu, không hề thiếu nước,hơn nữa ngươi là Đại tướng quân, chẳng lẽ ngay cả tắm rửa cũng không đượcsao?""Lười." Lý Hoằng Thành cười lắc đầu: "Nếu như ngươi cũng từng ở thảonguyên hoang mạc chiến đấu với người Hồ nửa năm như ta, chắc cũng sẽ quenvới những ngày không tắm rửa. Hơn nữa, bọn ta toàn làm những việc thô bạo,xung quanh toàn những kẻ thô lỗ, ai mà quan tâm chuyện đó."
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Thế tử Tĩnh Vương Lý Hoằng Thành nhập quân được ba năm, luôn xung
phong chiến đấu, tận tâm với binh lính, giỏi cả hành quân lẫn tác chiến, tiếng
tăm vang khắp kinh đô và Trung Nguyên. Mọi người đều ca ngợi sau Đại hoàng
tử chinh phạt phương tây, cuối cùng hoàng tộc lại xuất hiện nhân vật có thể lãnh
đạo chiến đấu. Chính nhờ quân công, vị thế tử từng có quan hệ mập mờ với Nhị
hoàng tử mới được Hoàng đế tin tưởng, thay thế Diệp Trọng, nắm quyền Tây
Đại doanh ở Định Châu.
Nhưng ba năm qua, vị thế tử phong lưu, hào sảng ngày xưa giờ đây đã bị cát
bụi nơi biên ải rèn giũa thành một dáng dấp khác. Hơn nữa, ba năm qua hắn
chưa hề về kinh.
"Trong ba năm tuy biên giới gian khổ nhưng xem bộ dạng ngươi ở phủ Đại
tướng quân, không phải không có thời gian về kinh." Phạm Nhàn rót đầy hai
chén rượu, nói nhỏ: "Sao không về?"
Lý Hoằng Thành nắm chặt chết rồi, sắc mặt nặng nề, lâu mới nói: "Về làm
gì?"
Phạm Nhàn hiểu tâm trạng hắn, liếc mắt, nói: "Chuyện cũ đã qua, nếu bệ hạ
nghi ngờ ngươi, sao lại giao Định Châu cho ngươi?"
"Mang danh Đại tướng quân nhưng sức khống chế quân đội kém xa Diệp
gia." Lý Hoằng Thành cúi đầu: "Tất nhiên, ta cũng không muốn biến Tây Đại
doanh thành gia binh của mình. Ngươi thấy đấy, ta chỉ có bốn người đáng tin
trong phủ. Tên giáo quan bắt các ngươi là người của Diệp gia, ta có thể tin
hắn... nhưng không dám tin các đại thần ở kinh đô."
"Trong hai năm qua, bệ hạ đã thực hiện bốn lần luân phiên. Một lần ở Yến
Kinh, một lần ở Nam Chiếu, còn lại bốn nhánh quân biên giới đều tới Định
Châu thành của chúng ta một lần..." Lý Hoằng Thành ngẩng đầu lên, nhìn chằm
chằm vào Phạm Nhàn: "Mặc dù ngươi chưa từng cầm quân, nhưng cũng nên
biết, danh tướng dùng binh lính thuần thục. Đám quân này thực sự như nước
chảy, tướng không biết binh, đánh trận thế nào mà thắng được?"
"Lần này ngươi về kinh nhất định phải giúp ta việc này, tâu với bệ hạ...
không thể tiếp tục luân phiên nữa." Giọng Lý Hoằng Thành trầm trọng: "Quân
lực nhờ luân phiên bổ sung mà trở nên dồi dào, nhưng khi giao chiến thì hoàn
toàn khác... Hơn nữa thế công của bốn mươi bộ lạc người Hồ ngày càng ác liệt,
xảo quyệt..."
Phạm Nhàn cắt ngang lời hắn, nói: "Ta biết ngươi đã từng gửi văn thư cho
Khu Mật viện, mật tấu ngươi gửi lên bệ hạ ta cũng đã đọc. Nhưng ngươi nên rõ,
lý do bệ hạ luân phiên binh lính trong hai năm qua... Yến Kinh và Thương Châu
đang giằng co, bệ hạ đang dùng người Hồ để mài đao, rèn quân, chuẩn bị cho
việc tương lai. Ngươi bảo bệ hạ ngừng bước cờ này là việc hết sức khó khăn."
"Ta không quan tâm đến thống nhất thiên hạ." Lý Hoằng Thành giận dữ nói:
"Đúng, nếu đến ngày chiến tranh bùng nổ, ta cũng sẵn sàngvì bệ hạ làm lính
hầu, liều mạng nơi sa trường. Nhưng bây giờ biên thùy đã căng thẳng đến mức
độ này, nếu khu vực Tây Lương thực sự bị người Hồ đánh bại, còn thống nhất
cái rắm gì nữa!"
Lúc này trong vườn chỉ có Phạm Nhàn và hắn, nên hắn nói thẳng, phê phán
đem chính sách của Hoàng đế như rác rưởi. Dù sao hắn biết tính cách Phạm
Nhàn, cũng chẳng quan tâm đối phương nghe những lời này.
Phạm Nhàn cười khổ: "Ta có thể làm gì? Về mặt quân sự, bệ hạ không bao
giờ cho ta can thiệp, ngươi biết mà."
Lý Hoằng Thành thở dài, uống cạn chén rượu, chửi thề một câu, đau xót
nói: "Dùng chiến tranh rèn quân có thể hiệu quả, nhưng 10 binh sĩ mới đến, 7
quay về, 3 hy sinh trên thảo nguyên... Nếu vẫn dùng binh lính Định Châu cũ
hoặc Tây Chinh quân của Đại điện hạ, những người này vốn không cần phải
chết."
"Nhưng..." Phạm Nhàn biết phải cảnh báo hắn về một số việc, tránh vô tình
phạm phải: "Chỉ dùng Định Châu quân và Tây Chinh quân lúc trước... làm sao
đánh Bắc Tề? Hai năm trước kinh đô nổi loạn, quân phản loạn Tần gia tử vong
gần hết, quân đội rối rắm, thế lực suy giảm. Bệ hạ nhất định phải dựa vào Định
Châu để khôi phục sức mạnh quân đội Khánh Quốc! Điều này không cần bàn
thêm, ngươi cũng đừng kiến nghị triều đình nữa, không những vô ích mà còn
khiến bệ hạ không ưa."
"Đương nhiên, bệ hạ cũng sẽ không để ngươi chịu cực nhọc ở đây một
mình." Khóe môi Phạm Nhàn thoáng nụ cười mỉa mai: "Ta cũng đã tới rồi mà."
Lý Hoằng Thành lắc đầu, không tiếp tục bàn luận vấn đề này nữa.
Phạm Nhàn nhìn hắn, bỗng nhiên hỏi: "Bây giờ bao nhiêu ngươi tắm một
lần?"
Lý Hoằng Thành giật mình: "Ta chưa từng đếm, chắc khoảng nửa tháng một
lần?"
Phạm Nhàn hít hít mũi, cười mắng: "Chẳng trách trên người ngươi hôi thế. "
Lý Hoằng Thành lườm y một cái.
Phạm Nhàn cười nói: "Định Châu thành có giếng sâu, không hề thiếu nước,
hơn nữa ngươi là Đại tướng quân, chẳng lẽ ngay cả tắm rửa cũng không được
sao?"
"Lười." Lý Hoằng Thành cười lắc đầu: "Nếu như ngươi cũng từng ở thảo
nguyên hoang mạc chiến đấu với người Hồ nửa năm như ta, chắc cũng sẽ quen
với những ngày không tắm rửa. Hơn nữa, bọn ta toàn làm những việc thô bạo,
xung quanh toàn những kẻ thô lỗ, ai mà quan tâm chuyện đó."
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Thế tử Tĩnh Vương Lý Hoằng Thành nhập quân được ba năm, luôn xungphong chiến đấu, tận tâm với binh lính, giỏi cả hành quân lẫn tác chiến, tiếngtăm vang khắp kinh đô và Trung Nguyên. Mọi người đều ca ngợi sau Đại hoàngtử chinh phạt phương tây, cuối cùng hoàng tộc lại xuất hiện nhân vật có thể lãnhđạo chiến đấu. Chính nhờ quân công, vị thế tử từng có quan hệ mập mờ với Nhịhoàng tử mới được Hoàng đế tin tưởng, thay thế Diệp Trọng, nắm quyền TâyĐại doanh ở Định Châu.Nhưng ba năm qua, vị thế tử phong lưu, hào sảng ngày xưa giờ đây đã bị cátbụi nơi biên ải rèn giũa thành một dáng dấp khác. Hơn nữa, ba năm qua hắnchưa hề về kinh."Trong ba năm tuy biên giới gian khổ nhưng xem bộ dạng ngươi ở phủ Đạitướng quân, không phải không có thời gian về kinh." Phạm Nhàn rót đầy haichén rượu, nói nhỏ: "Sao không về?"Lý Hoằng Thành nắm chặt chết rồi, sắc mặt nặng nề, lâu mới nói: "Về làmgì?"Phạm Nhàn hiểu tâm trạng hắn, liếc mắt, nói: "Chuyện cũ đã qua, nếu bệ hạnghi ngờ ngươi, sao lại giao Định Châu cho ngươi?""Mang danh Đại tướng quân nhưng sức khống chế quân đội kém xa Diệpgia." Lý Hoằng Thành cúi đầu: "Tất nhiên, ta cũng không muốn biến Tây Đạidoanh thành gia binh của mình. Ngươi thấy đấy, ta chỉ có bốn người đáng tintrong phủ. Tên giáo quan bắt các ngươi là người của Diệp gia, ta có thể tinhắn... nhưng không dám tin các đại thần ở kinh đô.""Trong hai năm qua, bệ hạ đã thực hiện bốn lần luân phiên. Một lần ở YếnKinh, một lần ở Nam Chiếu, còn lại bốn nhánh quân biên giới đều tới ĐịnhChâu thành của chúng ta một lần..." Lý Hoằng Thành ngẩng đầu lên, nhìn chằmchằm vào Phạm Nhàn: "Mặc dù ngươi chưa từng cầm quân, nhưng cũng nênbiết, danh tướng dùng binh lính thuần thục. Đám quân này thực sự như nướcchảy, tướng không biết binh, đánh trận thế nào mà thắng được?""Lần này ngươi về kinh nhất định phải giúp ta việc này, tâu với bệ hạ...không thể tiếp tục luân phiên nữa." Giọng Lý Hoằng Thành trầm trọng: "Quânlực nhờ luân phiên bổ sung mà trở nên dồi dào, nhưng khi giao chiến thì hoàntoàn khác... Hơn nữa thế công của bốn mươi bộ lạc người Hồ ngày càng ác liệt,xảo quyệt..."Phạm Nhàn cắt ngang lời hắn, nói: "Ta biết ngươi đã từng gửi văn thư choKhu Mật viện, mật tấu ngươi gửi lên bệ hạ ta cũng đã đọc. Nhưng ngươi nên rõ,lý do bệ hạ luân phiên binh lính trong hai năm qua... Yến Kinh và Thương Châuđang giằng co, bệ hạ đang dùng người Hồ để mài đao, rèn quân, chuẩn bị choviệc tương lai. Ngươi bảo bệ hạ ngừng bước cờ này là việc hết sức khó khăn.""Ta không quan tâm đến thống nhất thiên hạ." Lý Hoằng Thành giận dữ nói:"Đúng, nếu đến ngày chiến tranh bùng nổ, ta cũng sẵn sàngvì bệ hạ làm línhhầu, liều mạng nơi sa trường. Nhưng bây giờ biên thùy đã căng thẳng đến mứcđộ này, nếu khu vực Tây Lương thực sự bị người Hồ đánh bại, còn thống nhấtcái rắm gì nữa!"Lúc này trong vườn chỉ có Phạm Nhàn và hắn, nên hắn nói thẳng, phê phánđem chính sách của Hoàng đế như rác rưởi. Dù sao hắn biết tính cách PhạmNhàn, cũng chẳng quan tâm đối phương nghe những lời này.Phạm Nhàn cười khổ: "Ta có thể làm gì? Về mặt quân sự, bệ hạ không baogiờ cho ta can thiệp, ngươi biết mà."Lý Hoằng Thành thở dài, uống cạn chén rượu, chửi thề một câu, đau xótnói: "Dùng chiến tranh rèn quân có thể hiệu quả, nhưng 10 binh sĩ mới đến, 7quay về, 3 hy sinh trên thảo nguyên... Nếu vẫn dùng binh lính Định Châu cũhoặc Tây Chinh quân của Đại điện hạ, những người này vốn không cần phảichết.""Nhưng..." Phạm Nhàn biết phải cảnh báo hắn về một số việc, tránh vô tìnhphạm phải: "Chỉ dùng Định Châu quân và Tây Chinh quân lúc trước... làm saođánh Bắc Tề? Hai năm trước kinh đô nổi loạn, quân phản loạn Tần gia tử vonggần hết, quân đội rối rắm, thế lực suy giảm. Bệ hạ nhất định phải dựa vào ĐịnhChâu để khôi phục sức mạnh quân đội Khánh Quốc! Điều này không cần bànthêm, ngươi cũng đừng kiến nghị triều đình nữa, không những vô ích mà cònkhiến bệ hạ không ưa.""Đương nhiên, bệ hạ cũng sẽ không để ngươi chịu cực nhọc ở đây mộtmình." Khóe môi Phạm Nhàn thoáng nụ cười mỉa mai: "Ta cũng đã tới rồi mà."Lý Hoằng Thành lắc đầu, không tiếp tục bàn luận vấn đề này nữa.Phạm Nhàn nhìn hắn, bỗng nhiên hỏi: "Bây giờ bao nhiêu ngươi tắm mộtlần?"Lý Hoằng Thành giật mình: "Ta chưa từng đếm, chắc khoảng nửa tháng mộtlần?"Phạm Nhàn hít hít mũi, cười mắng: "Chẳng trách trên người ngươi hôi thế. "Lý Hoằng Thành lườm y một cái.Phạm Nhàn cười nói: "Định Châu thành có giếng sâu, không hề thiếu nước,hơn nữa ngươi là Đại tướng quân, chẳng lẽ ngay cả tắm rửa cũng không đượcsao?""Lười." Lý Hoằng Thành cười lắc đầu: "Nếu như ngươi cũng từng ở thảonguyên hoang mạc chiến đấu với người Hồ nửa năm như ta, chắc cũng sẽ quenvới những ngày không tắm rửa. Hơn nữa, bọn ta toàn làm những việc thô bạo,xung quanh toàn những kẻ thô lỗ, ai mà quan tâm chuyện đó."