Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 1474: Đao gãy 4
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑"Ta cũng từng chứng kiến cái chết." Lý Hoằng Thành trừng mắt nhìn hắn:"Ba năm trên thảo nguyên, số người chết ta thấy còn nhiều hơn ngươi, nhưngrồi sao nữa? Lịch sử vĩnh viễn như vậy, lý tưởng của ngươi vốn đã nực cười lắmrồi, biết không?""Lý tưởng có vẻ nực cười nhưng vẫn là lý tưởng." Phạm Nhàn chéo hai taytrước ngực, trấn tĩnh nói: "Nếu con người không có lý tưởng, thì có khác gì chờchết?""Toàn bộ Khánh Quốc không ai ủng hộ cái gọi là... lý tưởng của ngươi cả."Lý Hoằng Thành cũng dần bình tĩnh lại, lắc đầu thương tiếc nói: "Kể cả TrầnViện trưởng, kể cả Phạm Thượng thư, không ai ủng hộ suy nghĩ đó của ngươicả.""Ta biết." Phạm Nhàn nói: "Ta vốn khác hẳn phần lớn mọi người. Ta chỉmuốn dùng sự thật để thuyết phục Bệ hạ.""Bệ hạ... sẽ không bao giờ chịu nghe ai thuyết phục đâu!" Lý Hoằng Thànhnhấn mạnh."Chuyện chưa xảy ra, ai biết trước được?" Phạm Nhàn đứng dậy nói: "Đừngquên, bây giờ ta đã là cha của hai đứa trẻ, còn ngươi những năm gần đây cũngphải lấy thê tử sinh con, dù ít dù nhiều ta cũng phải để lại thứ gì đó cho hậunhân, ít ra ta hy vọng chúng không phải sống trong thế giới loạn lạc, xác chếttràn đầy.""Ngươi không tin bệ hạ có thể thống nhất thiên hạ à?" Lý Hoằng Thành imlặng một hồi lâu rồi hỏi."Đánh thiên hạ dễ, trị thiên hạ khó." Phạm Nhàn sửa sang lại y phục, nói:"Hồi đó bắc phạt đánh tan Đại Ngụy nhưng Chiến gia lại thừa hưởng đại phúc.Dân chúng Giang Nam, Giang Bắc, Sơn Đông, Yến Kinh dễ khuất phục, nhưngcon dân Đại Ngụy thì khó cúi đầu, cho dù thiết kỵ của ta đánh chiếm ThượngKinh, muốn lê dân bách tính chấp nhận thống trị của hoàng tộc họ Lý, ít nhấtcũng cần hàng chục năm.""Nói chính xác là hàng chục năm trấn áp và tàn sát." Phạm Nhàn bước racửa: "Ta không muốn hai tỷ đệ Tiểu Hoa và Lương Tử phải nhìn thấy cảnh máuchảy thây phơi mà là cảnh đẹp Tây Hồ, Đông Hải. Vì thế ta muốn thử thay đổi,ít ra là thay đổi cách thức.""Nhưng mà mấy chục năm chiến tranh sẽ đánh đổi lấy hòa bình muôn đời."Lý Hoằng Thành vẫn không thể chấp nhận quan điểm của Phạm Nhàn."Thời thế thiên hạ có lúc phân liệt lâu ngày rồi lại hợp nhất, có lúc hợp nhấtlâu ngày rồi lại phân ly. Việc thống nhất giang sơn có lẽ sẽ mang lại nhiều lợiích hơn cho bách tính, nhưng ta lại không lo được xa như vậy." Phạm Nhàn nói:"Ý nghĩ này, ta từng nói với Ngôn Băng Vân rồi, ta chỉ có thể suy nghĩ về hiệntại mà thôi, về thời gian ta và con cái ta đang sống.""Ta chỉ không muốn sống như đang chờ chết, chứ không có ý định trở thànhthánh nhân." Nói xong câu đó, Phạm Nhàn bước ra khỏi phòng. Trong phòng,Lý Hoằng Thành đặt hai bàn tay lên bản đồ, bỗng nhiên lên tiếng hỏi: "Tại saongươi lại nói những điều này với ta?"Phạm Nhàn không quay đầu lại, cười đáp: "Chúng ta là bằng hữu, ta sẽkhông giấu bằng hữu suy nghĩ của mình."Rồi hắn nghĩ đến người bằng hữu mặc váy hoa kia, trái tim nhói lên một cái.o O oVài ngày sau, Khâm sai khu vực Tây Lương, Đề ti Giám Sát viện, Đạm Bạccông Phạm Nhàn thay mặt Thiên tử vào thành tuần sát, Tổng đốc khu vực TâyLương và Đại tướng quân ra nghênh đón ngoài thành, cả thành ăn mừng suốt bangày. Sau ba ngày, vụ án gian tế ở cửa tiệm thịt dê được Đại tướng quân điềutra, phát hiện thương nhân Giang Nam móc nối với người Hồ, buôn lậu muốisắt, tổng cộng chém đầu mười bốn người.Sau tiệc lớn, Khâm sai rời thành, cả thành tiễn đưa. Cùng ngày ấy, Khâm saiPhạm Nhàn đã cải trang thành thương nhân, lên xe ngựa đi Thanh Châu, bắt đầuhành trình tra án của mình.Như đã nói với Lý Hoằng Thành đêm hôm ấy, trước khi thiên hạ nổ ra chiếntranh, y nhất định phải dẹp yên tình hình phương tây, thu phục Đông Di thànhmột cách hòa bình, như vậy mới có thể chứng minh cho Hoàng đế bệ hạ thấynăng lực và thủ đoạn của mình có thể thực hiện được. Nhưng chuyến đi phươngtây lần này không chỉ để Phạm Nhàn thoát khỏi vòng lẩn quẩn của kiếp sốngchờ chết, quan trọng hơn, y muốn giải quyết một việc khiến hắn vô cùng tứcgiận, việc mà y không thể nói rõ với Hoằng Thành.Xe ngựa lưu thông trên con đường lớn giữa đồng ruộng bát ngát, đoàn xe đitrước, thuộc hạ của Giám Sát viện cảnh giác quan sát mọi thứ chung quanh,phòng khi bị đội quân cướp bóc của người Hồ tập kích đánh úp.Phạm Nhàn càng hy vọng có một toán quân Hồ tới tập kích, nhưng đángtiếc, sau đêm hôm đó, Lý Hoằng Thành đã nhanh chóng phát động chiến dịchtấn công mùa thu năm Khánh Lịch thứ chín, chỉ trong thời gian ngắn đã đánhbại đội kỵ binh du mục Tây Hồ, đuổi chúng quay về chân núi Thiên Sơn. Bìnhnguyên trống trải phía sau Thanh Châu bỗng chốc trở nên yên tĩnh.Phạm Nhàn rời mắt khỏi cửa sổ, biết rõ động thái lớn của Tây Đại doanhhoàn toàn là để bảo đảm an toàn cho mình. Tuy Hoằng Thành không nói ra,nhưng đang dùng hành động giúp đỡ y.
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
"Ta cũng từng chứng kiến cái chết." Lý Hoằng Thành trừng mắt nhìn hắn:
"Ba năm trên thảo nguyên, số người chết ta thấy còn nhiều hơn ngươi, nhưng
rồi sao nữa? Lịch sử vĩnh viễn như vậy, lý tưởng của ngươi vốn đã nực cười lắm
rồi, biết không?"
"Lý tưởng có vẻ nực cười nhưng vẫn là lý tưởng." Phạm Nhàn chéo hai tay
trước ngực, trấn tĩnh nói: "Nếu con người không có lý tưởng, thì có khác gì chờ
chết?"
"Toàn bộ Khánh Quốc không ai ủng hộ cái gọi là... lý tưởng của ngươi cả."
Lý Hoằng Thành cũng dần bình tĩnh lại, lắc đầu thương tiếc nói: "Kể cả Trần
Viện trưởng, kể cả Phạm Thượng thư, không ai ủng hộ suy nghĩ đó của ngươi
cả."
"Ta biết." Phạm Nhàn nói: "Ta vốn khác hẳn phần lớn mọi người. Ta chỉ
muốn dùng sự thật để thuyết phục Bệ hạ."
"Bệ hạ... sẽ không bao giờ chịu nghe ai thuyết phục đâu!" Lý Hoằng Thành
nhấn mạnh.
"Chuyện chưa xảy ra, ai biết trước được?" Phạm Nhàn đứng dậy nói: "Đừng
quên, bây giờ ta đã là cha của hai đứa trẻ, còn ngươi những năm gần đây cũng
phải lấy thê tử sinh con, dù ít dù nhiều ta cũng phải để lại thứ gì đó cho hậu
nhân, ít ra ta hy vọng chúng không phải sống trong thế giới loạn lạc, xác chết
tràn đầy."
"Ngươi không tin bệ hạ có thể thống nhất thiên hạ à?" Lý Hoằng Thành im
lặng một hồi lâu rồi hỏi.
"Đánh thiên hạ dễ, trị thiên hạ khó." Phạm Nhàn sửa sang lại y phục, nói:
"Hồi đó bắc phạt đánh tan Đại Ngụy nhưng Chiến gia lại thừa hưởng đại phúc.
Dân chúng Giang Nam, Giang Bắc, Sơn Đông, Yến Kinh dễ khuất phục, nhưng
con dân Đại Ngụy thì khó cúi đầu, cho dù thiết kỵ của ta đánh chiếm Thượng
Kinh, muốn lê dân bách tính chấp nhận thống trị của hoàng tộc họ Lý, ít nhất
cũng cần hàng chục năm."
"Nói chính xác là hàng chục năm trấn áp và tàn sát." Phạm Nhàn bước ra
cửa: "Ta không muốn hai tỷ đệ Tiểu Hoa và Lương Tử phải nhìn thấy cảnh máu
chảy thây phơi mà là cảnh đẹp Tây Hồ, Đông Hải. Vì thế ta muốn thử thay đổi,
ít ra là thay đổi cách thức."
"Nhưng mà mấy chục năm chiến tranh sẽ đánh đổi lấy hòa bình muôn đời."
Lý Hoằng Thành vẫn không thể chấp nhận quan điểm của Phạm Nhàn.
"Thời thế thiên hạ có lúc phân liệt lâu ngày rồi lại hợp nhất, có lúc hợp nhất
lâu ngày rồi lại phân ly. Việc thống nhất giang sơn có lẽ sẽ mang lại nhiều lợi
ích hơn cho bách tính, nhưng ta lại không lo được xa như vậy." Phạm Nhàn nói:
"Ý nghĩ này, ta từng nói với Ngôn Băng Vân rồi, ta chỉ có thể suy nghĩ về hiện
tại mà thôi, về thời gian ta và con cái ta đang sống."
"Ta chỉ không muốn sống như đang chờ chết, chứ không có ý định trở thành
thánh nhân." Nói xong câu đó, Phạm Nhàn bước ra khỏi phòng. Trong phòng,
Lý Hoằng Thành đặt hai bàn tay lên bản đồ, bỗng nhiên lên tiếng hỏi: "Tại sao
ngươi lại nói những điều này với ta?"
Phạm Nhàn không quay đầu lại, cười đáp: "Chúng ta là bằng hữu, ta sẽ
không giấu bằng hữu suy nghĩ của mình."
Rồi hắn nghĩ đến người bằng hữu mặc váy hoa kia, trái tim nhói lên một cái.
o O o
Vài ngày sau, Khâm sai khu vực Tây Lương, Đề ti Giám Sát viện, Đạm Bạc
công Phạm Nhàn thay mặt Thiên tử vào thành tuần sát, Tổng đốc khu vực Tây
Lương và Đại tướng quân ra nghênh đón ngoài thành, cả thành ăn mừng suốt ba
ngày. Sau ba ngày, vụ án gian tế ở cửa tiệm thịt dê được Đại tướng quân điều
tra, phát hiện thương nhân Giang Nam móc nối với người Hồ, buôn lậu muối
sắt, tổng cộng chém đầu mười bốn người.
Sau tiệc lớn, Khâm sai rời thành, cả thành tiễn đưa. Cùng ngày ấy, Khâm sai
Phạm Nhàn đã cải trang thành thương nhân, lên xe ngựa đi Thanh Châu, bắt đầu
hành trình tra án của mình.
Như đã nói với Lý Hoằng Thành đêm hôm ấy, trước khi thiên hạ nổ ra chiến
tranh, y nhất định phải dẹp yên tình hình phương tây, thu phục Đông Di thành
một cách hòa bình, như vậy mới có thể chứng minh cho Hoàng đế bệ hạ thấy
năng lực và thủ đoạn của mình có thể thực hiện được. Nhưng chuyến đi phương
tây lần này không chỉ để Phạm Nhàn thoát khỏi vòng lẩn quẩn của kiếp sống
chờ chết, quan trọng hơn, y muốn giải quyết một việc khiến hắn vô cùng tức
giận, việc mà y không thể nói rõ với Hoằng Thành.
Xe ngựa lưu thông trên con đường lớn giữa đồng ruộng bát ngát, đoàn xe đi
trước, thuộc hạ của Giám Sát viện cảnh giác quan sát mọi thứ chung quanh,
phòng khi bị đội quân cướp bóc của người Hồ tập kích đánh úp.
Phạm Nhàn càng hy vọng có một toán quân Hồ tới tập kích, nhưng đáng
tiếc, sau đêm hôm đó, Lý Hoằng Thành đã nhanh chóng phát động chiến dịch
tấn công mùa thu năm Khánh Lịch thứ chín, chỉ trong thời gian ngắn đã đánh
bại đội kỵ binh du mục Tây Hồ, đuổi chúng quay về chân núi Thiên Sơn. Bình
nguyên trống trải phía sau Thanh Châu bỗng chốc trở nên yên tĩnh.
Phạm Nhàn rời mắt khỏi cửa sổ, biết rõ động thái lớn của Tây Đại doanh
hoàn toàn là để bảo đảm an toàn cho mình. Tuy Hoằng Thành không nói ra,
nhưng đang dùng hành động giúp đỡ y.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑"Ta cũng từng chứng kiến cái chết." Lý Hoằng Thành trừng mắt nhìn hắn:"Ba năm trên thảo nguyên, số người chết ta thấy còn nhiều hơn ngươi, nhưngrồi sao nữa? Lịch sử vĩnh viễn như vậy, lý tưởng của ngươi vốn đã nực cười lắmrồi, biết không?""Lý tưởng có vẻ nực cười nhưng vẫn là lý tưởng." Phạm Nhàn chéo hai taytrước ngực, trấn tĩnh nói: "Nếu con người không có lý tưởng, thì có khác gì chờchết?""Toàn bộ Khánh Quốc không ai ủng hộ cái gọi là... lý tưởng của ngươi cả."Lý Hoằng Thành cũng dần bình tĩnh lại, lắc đầu thương tiếc nói: "Kể cả TrầnViện trưởng, kể cả Phạm Thượng thư, không ai ủng hộ suy nghĩ đó của ngươicả.""Ta biết." Phạm Nhàn nói: "Ta vốn khác hẳn phần lớn mọi người. Ta chỉmuốn dùng sự thật để thuyết phục Bệ hạ.""Bệ hạ... sẽ không bao giờ chịu nghe ai thuyết phục đâu!" Lý Hoằng Thànhnhấn mạnh."Chuyện chưa xảy ra, ai biết trước được?" Phạm Nhàn đứng dậy nói: "Đừngquên, bây giờ ta đã là cha của hai đứa trẻ, còn ngươi những năm gần đây cũngphải lấy thê tử sinh con, dù ít dù nhiều ta cũng phải để lại thứ gì đó cho hậunhân, ít ra ta hy vọng chúng không phải sống trong thế giới loạn lạc, xác chếttràn đầy.""Ngươi không tin bệ hạ có thể thống nhất thiên hạ à?" Lý Hoằng Thành imlặng một hồi lâu rồi hỏi."Đánh thiên hạ dễ, trị thiên hạ khó." Phạm Nhàn sửa sang lại y phục, nói:"Hồi đó bắc phạt đánh tan Đại Ngụy nhưng Chiến gia lại thừa hưởng đại phúc.Dân chúng Giang Nam, Giang Bắc, Sơn Đông, Yến Kinh dễ khuất phục, nhưngcon dân Đại Ngụy thì khó cúi đầu, cho dù thiết kỵ của ta đánh chiếm ThượngKinh, muốn lê dân bách tính chấp nhận thống trị của hoàng tộc họ Lý, ít nhấtcũng cần hàng chục năm.""Nói chính xác là hàng chục năm trấn áp và tàn sát." Phạm Nhàn bước racửa: "Ta không muốn hai tỷ đệ Tiểu Hoa và Lương Tử phải nhìn thấy cảnh máuchảy thây phơi mà là cảnh đẹp Tây Hồ, Đông Hải. Vì thế ta muốn thử thay đổi,ít ra là thay đổi cách thức.""Nhưng mà mấy chục năm chiến tranh sẽ đánh đổi lấy hòa bình muôn đời."Lý Hoằng Thành vẫn không thể chấp nhận quan điểm của Phạm Nhàn."Thời thế thiên hạ có lúc phân liệt lâu ngày rồi lại hợp nhất, có lúc hợp nhấtlâu ngày rồi lại phân ly. Việc thống nhất giang sơn có lẽ sẽ mang lại nhiều lợiích hơn cho bách tính, nhưng ta lại không lo được xa như vậy." Phạm Nhàn nói:"Ý nghĩ này, ta từng nói với Ngôn Băng Vân rồi, ta chỉ có thể suy nghĩ về hiệntại mà thôi, về thời gian ta và con cái ta đang sống.""Ta chỉ không muốn sống như đang chờ chết, chứ không có ý định trở thànhthánh nhân." Nói xong câu đó, Phạm Nhàn bước ra khỏi phòng. Trong phòng,Lý Hoằng Thành đặt hai bàn tay lên bản đồ, bỗng nhiên lên tiếng hỏi: "Tại saongươi lại nói những điều này với ta?"Phạm Nhàn không quay đầu lại, cười đáp: "Chúng ta là bằng hữu, ta sẽkhông giấu bằng hữu suy nghĩ của mình."Rồi hắn nghĩ đến người bằng hữu mặc váy hoa kia, trái tim nhói lên một cái.o O oVài ngày sau, Khâm sai khu vực Tây Lương, Đề ti Giám Sát viện, Đạm Bạccông Phạm Nhàn thay mặt Thiên tử vào thành tuần sát, Tổng đốc khu vực TâyLương và Đại tướng quân ra nghênh đón ngoài thành, cả thành ăn mừng suốt bangày. Sau ba ngày, vụ án gian tế ở cửa tiệm thịt dê được Đại tướng quân điềutra, phát hiện thương nhân Giang Nam móc nối với người Hồ, buôn lậu muốisắt, tổng cộng chém đầu mười bốn người.Sau tiệc lớn, Khâm sai rời thành, cả thành tiễn đưa. Cùng ngày ấy, Khâm saiPhạm Nhàn đã cải trang thành thương nhân, lên xe ngựa đi Thanh Châu, bắt đầuhành trình tra án của mình.Như đã nói với Lý Hoằng Thành đêm hôm ấy, trước khi thiên hạ nổ ra chiếntranh, y nhất định phải dẹp yên tình hình phương tây, thu phục Đông Di thànhmột cách hòa bình, như vậy mới có thể chứng minh cho Hoàng đế bệ hạ thấynăng lực và thủ đoạn của mình có thể thực hiện được. Nhưng chuyến đi phươngtây lần này không chỉ để Phạm Nhàn thoát khỏi vòng lẩn quẩn của kiếp sốngchờ chết, quan trọng hơn, y muốn giải quyết một việc khiến hắn vô cùng tứcgiận, việc mà y không thể nói rõ với Hoằng Thành.Xe ngựa lưu thông trên con đường lớn giữa đồng ruộng bát ngát, đoàn xe đitrước, thuộc hạ của Giám Sát viện cảnh giác quan sát mọi thứ chung quanh,phòng khi bị đội quân cướp bóc của người Hồ tập kích đánh úp.Phạm Nhàn càng hy vọng có một toán quân Hồ tới tập kích, nhưng đángtiếc, sau đêm hôm đó, Lý Hoằng Thành đã nhanh chóng phát động chiến dịchtấn công mùa thu năm Khánh Lịch thứ chín, chỉ trong thời gian ngắn đã đánhbại đội kỵ binh du mục Tây Hồ, đuổi chúng quay về chân núi Thiên Sơn. Bìnhnguyên trống trải phía sau Thanh Châu bỗng chốc trở nên yên tĩnh.Phạm Nhàn rời mắt khỏi cửa sổ, biết rõ động thái lớn của Tây Đại doanhhoàn toàn là để bảo đảm an toàn cho mình. Tuy Hoằng Thành không nói ra,nhưng đang dùng hành động giúp đỡ y.