Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 1476: Cố nhân biên thành 2
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Y kéo cổ áo ra, ngước nhìn mặt trời trắng xóa nhỏ dần trên cao, trong lòngcũng thấy bực bội vô cùng nhưng không có mồ hôi đổ, rất khó chịu.Đúng lúc đó, cửa thành Thanh Châu phía sau y chợt mở ra, tiếng vó ngựađồng loạt vọng lên, làm kinh động hàng dài thương nhân đang chờ kiểm trahàng.Mọi người tò mò nhìn về phía cửa thành, không rõ đội quân nào trở về. Độiquân về thành lúc này chắc chắn là đã ra trận săn thỏ suốt đêm qua trên thảonguyên.Săn thỏ là cụm từ ẩn dụ của biên thùy, cùng nghĩa với "cắt lúa" của ngườiHồ. Khánh Quốc và Tây Hồ nhiều năm giao chiến chính là nhờ vào các cuộccàn quét và phản càn quét, duy trì thù hằn. Dù quân đội Khánh Quốc có mạnhnhưng đội quân dám xuất thành chiến đấu ban đêm vẫn thể hiện rõ lòng dũngcảm.Phạm Nhàn cũng nghe thấy tiếng vó ngựa hối hả, rời mắt khỏi bầu trời, nhìnvề phía cửa thành.Không biết vì mặt trời quá chói lọi hay không mà trên võng mạc y in lại mộtvệt trắng. Khi nhìn về phía đội kỵ binh phủ đầy bụi đường, đặc biệt là vị tướngđi đầu, y như nhìn thấy mặt trời thứ hai.o O oVị tướng lĩnh dẫn đầu đội kỵ binh dũng cảm tập kích ban đêm trên thảonguyên có dáng người không cao lớn, toàn thân chìm trong bộ giáp ngược lại cóvẻ hơi gầy gò, nhưng Phạm Nhàn lại cảm giác trên người đối phương như tỏa rahào quang.Nhất là đôi lông mày như ngọn núi xa xăm...Đôi mắt cô vẫn sáng ngời như trước đây, không hề pha tạp, như ngọc thạchphản chiếu ánh mặt trời. Nhưng lông mày cô cau lại, dường như nhiều tâm sựhơn so với nhiều năm trước. Cô mặc giáp vấy máu, ngựa dưới cương mệt mỏi,có vẻ đêm qua đã trải qua một trận chiến thực sự ác liệt.Dường như bị ánh mắt trong veo kia dâm nhói, Phạm Nhàn nhắm mắt lại,cúi đầu xuống, hy vọng đối phương không phát hiện ra mình. Nhưng trong lòngtrào dâng một cảm xúc kỳ lạ. Cảnh tượng này dường như chứng minh thời giankhông phải chỉ đơn điệu tiến về phía trước.Năm năm trước, Phạm Nhàn từ Đạm Châu đến kinh đô, ngoài cửa thành đãnhìn thấy tiểu cô nương với lông mày như ngọn núi xa xăm, mắt tựa ngọc thạch.Chỉ có điều ngày ấy tiểu cô nương này gọi mình là sư phụ, mặc váy lụa mỏngmàu trắng, đội mũ da nai xinh xắn; còn cô gái hôm nay mặc giáp chiến bào vấybụi, toàn thân oai phong lẫm liệt.Thời gian đã thay đổi biết bao người, biết bao điều, nhưng dường như chỉ cótên tuổi họ vẫn không thay đổi.Phạm Nhàn cúi sâu đầu xuống, nương theo bóng hình thuộc hạ che giấuthân mình. Rõ ràng Diệp Linh Nhi trên lưng ngựa có phần mệt mỏi, chẳng hềchú ý đến trong đám thương nhân ven đường có người quen cũ. Còn nhữngngười buôn bán kia thấy đội kỵ binh do Diệp Linh Nhi dẫn đầu cũng lặng lẽ rờiánh mắt đi.Những năm qua, bao người buôn bán qua lại Thanh Châu đều đã quen vớicảnh tượng này. Chỉ cần là tiểu thư Diệp gia dẫn quân ra khỏi thành, dù đêmhay ngày cô cũng nhất định phải chém giết mấy người Hồ mới chịu quay trở lại.Cuộc nổi loạn ở kinh đô đã qua được hai năm, Hoàng đế nhớ lòng trungthành của Diệp gia, đặc biệt ban chiếu thu hồi danh hiệu Vương phi của DiệpLinh Nhi, thực chất là ngầm đồng ý cho phép nha đầu này tái giá.Trong vùng đất cũ của Định Châu quân, mọi binh sĩ dân chúng vẫn quen gọivị cô nương trở về này là Diệp tiểu thư, chẳng ai quen xưng hô cô là Vương phi.Nhưng Diệp Linh Nhi vẫn cứ cố chấp tự xưng Vương phi, cho đến một nămtrước cầm dao ép Lý Hoằng Thành phải điều cô đến Thanh Châu.o O oPhạm Nhàn nhìn bóng lưng gầy gò dần khuất xa, trầm ngâm im lặng. Cuộcsống hai năm qua của Diệp Linh Nhi tại Định Châu Thanh Châu, y hiểu rất rõ, ycàng hiểu tại sao Diệp Linh Nhi cố chấp tự xưng danh phận Vương phi, tại saoDiệp Linh Nhi lại mặc giáp chiến bào.Có lẽ chỉ trên thảo nguyên, chỉ khi vung đao vẫy kiếm, cô mới quên đi quákhứ đau buồn. Môi trường thảo nguyên, cuộc sống tàn khốc, quả thật là cách tốtnhất để một người trở nên mạnh mẽ.Tiểu thư của Chính sứ Khu Mật viện, con gái chưởng quản binh mã KhánhQuốc, lại đang đối mặt trực diện chiến đấu với kẻ địch tại biên thùy nguy hiểmnhất, đây có lẽ là cảnh tượng chưa từng xuất hiện trong lịch sử. Nhưng chínhnhờ tính cách này mà Diệp Linh Nhi hiện giờ nhận được không còn chỉ là cảmthông và đồn đại, mà còn sự tôn trọng và kính sợ.Phạm Nhàn cũng chẳng lo lắng cho sự an nguy của Diệp Linh Nhi, bởi chắcchắn Lý Hoằng Thành sẽ không để Diệp Linh Nhi lâm nguy. Dân chúng hai bênbiên cương vốn đã có lòng tôn kính tự nhiên với Diệp gia, binh mã dưới quyềnDiệp Linh Nhi cũng chắc chắn là tinh nhuệ của Khánh quân.Với thực lực Thất phẩm, Diệp Linh Nhi đủ sức tự bảo vệ bản thân, quantrọng hơn, con đường này là do chính Diệp Linh Nhi lựa chọn, Phạm Nhàn vôcùng tôn trọng điều đó.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Y kéo cổ áo ra, ngước nhìn mặt trời trắng xóa nhỏ dần trên cao, trong lòng
cũng thấy bực bội vô cùng nhưng không có mồ hôi đổ, rất khó chịu.
Đúng lúc đó, cửa thành Thanh Châu phía sau y chợt mở ra, tiếng vó ngựa
đồng loạt vọng lên, làm kinh động hàng dài thương nhân đang chờ kiểm tra
hàng.
Mọi người tò mò nhìn về phía cửa thành, không rõ đội quân nào trở về. Đội
quân về thành lúc này chắc chắn là đã ra trận săn thỏ suốt đêm qua trên thảo
nguyên.
Săn thỏ là cụm từ ẩn dụ của biên thùy, cùng nghĩa với "cắt lúa" của người
Hồ. Khánh Quốc và Tây Hồ nhiều năm giao chiến chính là nhờ vào các cuộc
càn quét và phản càn quét, duy trì thù hằn. Dù quân đội Khánh Quốc có mạnh
nhưng đội quân dám xuất thành chiến đấu ban đêm vẫn thể hiện rõ lòng dũng
cảm.
Phạm Nhàn cũng nghe thấy tiếng vó ngựa hối hả, rời mắt khỏi bầu trời, nhìn
về phía cửa thành.
Không biết vì mặt trời quá chói lọi hay không mà trên võng mạc y in lại một
vệt trắng. Khi nhìn về phía đội kỵ binh phủ đầy bụi đường, đặc biệt là vị tướng
đi đầu, y như nhìn thấy mặt trời thứ hai.
o O o
Vị tướng lĩnh dẫn đầu đội kỵ binh dũng cảm tập kích ban đêm trên thảo
nguyên có dáng người không cao lớn, toàn thân chìm trong bộ giáp ngược lại có
vẻ hơi gầy gò, nhưng Phạm Nhàn lại cảm giác trên người đối phương như tỏa ra
hào quang.
Nhất là đôi lông mày như ngọn núi xa xăm...
Đôi mắt cô vẫn sáng ngời như trước đây, không hề pha tạp, như ngọc thạch
phản chiếu ánh mặt trời. Nhưng lông mày cô cau lại, dường như nhiều tâm sự
hơn so với nhiều năm trước. Cô mặc giáp vấy máu, ngựa dưới cương mệt mỏi,
có vẻ đêm qua đã trải qua một trận chiến thực sự ác liệt.
Dường như bị ánh mắt trong veo kia dâm nhói, Phạm Nhàn nhắm mắt lại,
cúi đầu xuống, hy vọng đối phương không phát hiện ra mình. Nhưng trong lòng
trào dâng một cảm xúc kỳ lạ. Cảnh tượng này dường như chứng minh thời gian
không phải chỉ đơn điệu tiến về phía trước.
Năm năm trước, Phạm Nhàn từ Đạm Châu đến kinh đô, ngoài cửa thành đã
nhìn thấy tiểu cô nương với lông mày như ngọn núi xa xăm, mắt tựa ngọc thạch.
Chỉ có điều ngày ấy tiểu cô nương này gọi mình là sư phụ, mặc váy lụa mỏng
màu trắng, đội mũ da nai xinh xắn; còn cô gái hôm nay mặc giáp chiến bào vấy
bụi, toàn thân oai phong lẫm liệt.
Thời gian đã thay đổi biết bao người, biết bao điều, nhưng dường như chỉ có
tên tuổi họ vẫn không thay đổi.
Phạm Nhàn cúi sâu đầu xuống, nương theo bóng hình thuộc hạ che giấu
thân mình. Rõ ràng Diệp Linh Nhi trên lưng ngựa có phần mệt mỏi, chẳng hề
chú ý đến trong đám thương nhân ven đường có người quen cũ. Còn những
người buôn bán kia thấy đội kỵ binh do Diệp Linh Nhi dẫn đầu cũng lặng lẽ rời
ánh mắt đi.
Những năm qua, bao người buôn bán qua lại Thanh Châu đều đã quen với
cảnh tượng này. Chỉ cần là tiểu thư Diệp gia dẫn quân ra khỏi thành, dù đêm
hay ngày cô cũng nhất định phải chém giết mấy người Hồ mới chịu quay trở lại.
Cuộc nổi loạn ở kinh đô đã qua được hai năm, Hoàng đế nhớ lòng trung
thành của Diệp gia, đặc biệt ban chiếu thu hồi danh hiệu Vương phi của Diệp
Linh Nhi, thực chất là ngầm đồng ý cho phép nha đầu này tái giá.
Trong vùng đất cũ của Định Châu quân, mọi binh sĩ dân chúng vẫn quen gọi
vị cô nương trở về này là Diệp tiểu thư, chẳng ai quen xưng hô cô là Vương phi.
Nhưng Diệp Linh Nhi vẫn cứ cố chấp tự xưng Vương phi, cho đến một năm
trước cầm dao ép Lý Hoằng Thành phải điều cô đến Thanh Châu.
o O o
Phạm Nhàn nhìn bóng lưng gầy gò dần khuất xa, trầm ngâm im lặng. Cuộc
sống hai năm qua của Diệp Linh Nhi tại Định Châu Thanh Châu, y hiểu rất rõ, y
càng hiểu tại sao Diệp Linh Nhi cố chấp tự xưng danh phận Vương phi, tại sao
Diệp Linh Nhi lại mặc giáp chiến bào.
Có lẽ chỉ trên thảo nguyên, chỉ khi vung đao vẫy kiếm, cô mới quên đi quá
khứ đau buồn. Môi trường thảo nguyên, cuộc sống tàn khốc, quả thật là cách tốt
nhất để một người trở nên mạnh mẽ.
Tiểu thư của Chính sứ Khu Mật viện, con gái chưởng quản binh mã Khánh
Quốc, lại đang đối mặt trực diện chiến đấu với kẻ địch tại biên thùy nguy hiểm
nhất, đây có lẽ là cảnh tượng chưa từng xuất hiện trong lịch sử. Nhưng chính
nhờ tính cách này mà Diệp Linh Nhi hiện giờ nhận được không còn chỉ là cảm
thông và đồn đại, mà còn sự tôn trọng và kính sợ.
Phạm Nhàn cũng chẳng lo lắng cho sự an nguy của Diệp Linh Nhi, bởi chắc
chắn Lý Hoằng Thành sẽ không để Diệp Linh Nhi lâm nguy. Dân chúng hai bên
biên cương vốn đã có lòng tôn kính tự nhiên với Diệp gia, binh mã dưới quyền
Diệp Linh Nhi cũng chắc chắn là tinh nhuệ của Khánh quân.
Với thực lực Thất phẩm, Diệp Linh Nhi đủ sức tự bảo vệ bản thân, quan
trọng hơn, con đường này là do chính Diệp Linh Nhi lựa chọn, Phạm Nhàn vô
cùng tôn trọng điều đó.
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Y kéo cổ áo ra, ngước nhìn mặt trời trắng xóa nhỏ dần trên cao, trong lòngcũng thấy bực bội vô cùng nhưng không có mồ hôi đổ, rất khó chịu.Đúng lúc đó, cửa thành Thanh Châu phía sau y chợt mở ra, tiếng vó ngựađồng loạt vọng lên, làm kinh động hàng dài thương nhân đang chờ kiểm trahàng.Mọi người tò mò nhìn về phía cửa thành, không rõ đội quân nào trở về. Độiquân về thành lúc này chắc chắn là đã ra trận săn thỏ suốt đêm qua trên thảonguyên.Săn thỏ là cụm từ ẩn dụ của biên thùy, cùng nghĩa với "cắt lúa" của ngườiHồ. Khánh Quốc và Tây Hồ nhiều năm giao chiến chính là nhờ vào các cuộccàn quét và phản càn quét, duy trì thù hằn. Dù quân đội Khánh Quốc có mạnhnhưng đội quân dám xuất thành chiến đấu ban đêm vẫn thể hiện rõ lòng dũngcảm.Phạm Nhàn cũng nghe thấy tiếng vó ngựa hối hả, rời mắt khỏi bầu trời, nhìnvề phía cửa thành.Không biết vì mặt trời quá chói lọi hay không mà trên võng mạc y in lại mộtvệt trắng. Khi nhìn về phía đội kỵ binh phủ đầy bụi đường, đặc biệt là vị tướngđi đầu, y như nhìn thấy mặt trời thứ hai.o O oVị tướng lĩnh dẫn đầu đội kỵ binh dũng cảm tập kích ban đêm trên thảonguyên có dáng người không cao lớn, toàn thân chìm trong bộ giáp ngược lại cóvẻ hơi gầy gò, nhưng Phạm Nhàn lại cảm giác trên người đối phương như tỏa rahào quang.Nhất là đôi lông mày như ngọn núi xa xăm...Đôi mắt cô vẫn sáng ngời như trước đây, không hề pha tạp, như ngọc thạchphản chiếu ánh mặt trời. Nhưng lông mày cô cau lại, dường như nhiều tâm sựhơn so với nhiều năm trước. Cô mặc giáp vấy máu, ngựa dưới cương mệt mỏi,có vẻ đêm qua đã trải qua một trận chiến thực sự ác liệt.Dường như bị ánh mắt trong veo kia dâm nhói, Phạm Nhàn nhắm mắt lại,cúi đầu xuống, hy vọng đối phương không phát hiện ra mình. Nhưng trong lòngtrào dâng một cảm xúc kỳ lạ. Cảnh tượng này dường như chứng minh thời giankhông phải chỉ đơn điệu tiến về phía trước.Năm năm trước, Phạm Nhàn từ Đạm Châu đến kinh đô, ngoài cửa thành đãnhìn thấy tiểu cô nương với lông mày như ngọn núi xa xăm, mắt tựa ngọc thạch.Chỉ có điều ngày ấy tiểu cô nương này gọi mình là sư phụ, mặc váy lụa mỏngmàu trắng, đội mũ da nai xinh xắn; còn cô gái hôm nay mặc giáp chiến bào vấybụi, toàn thân oai phong lẫm liệt.Thời gian đã thay đổi biết bao người, biết bao điều, nhưng dường như chỉ cótên tuổi họ vẫn không thay đổi.Phạm Nhàn cúi sâu đầu xuống, nương theo bóng hình thuộc hạ che giấuthân mình. Rõ ràng Diệp Linh Nhi trên lưng ngựa có phần mệt mỏi, chẳng hềchú ý đến trong đám thương nhân ven đường có người quen cũ. Còn nhữngngười buôn bán kia thấy đội kỵ binh do Diệp Linh Nhi dẫn đầu cũng lặng lẽ rờiánh mắt đi.Những năm qua, bao người buôn bán qua lại Thanh Châu đều đã quen vớicảnh tượng này. Chỉ cần là tiểu thư Diệp gia dẫn quân ra khỏi thành, dù đêmhay ngày cô cũng nhất định phải chém giết mấy người Hồ mới chịu quay trở lại.Cuộc nổi loạn ở kinh đô đã qua được hai năm, Hoàng đế nhớ lòng trungthành của Diệp gia, đặc biệt ban chiếu thu hồi danh hiệu Vương phi của DiệpLinh Nhi, thực chất là ngầm đồng ý cho phép nha đầu này tái giá.Trong vùng đất cũ của Định Châu quân, mọi binh sĩ dân chúng vẫn quen gọivị cô nương trở về này là Diệp tiểu thư, chẳng ai quen xưng hô cô là Vương phi.Nhưng Diệp Linh Nhi vẫn cứ cố chấp tự xưng Vương phi, cho đến một nămtrước cầm dao ép Lý Hoằng Thành phải điều cô đến Thanh Châu.o O oPhạm Nhàn nhìn bóng lưng gầy gò dần khuất xa, trầm ngâm im lặng. Cuộcsống hai năm qua của Diệp Linh Nhi tại Định Châu Thanh Châu, y hiểu rất rõ, ycàng hiểu tại sao Diệp Linh Nhi cố chấp tự xưng danh phận Vương phi, tại saoDiệp Linh Nhi lại mặc giáp chiến bào.Có lẽ chỉ trên thảo nguyên, chỉ khi vung đao vẫy kiếm, cô mới quên đi quákhứ đau buồn. Môi trường thảo nguyên, cuộc sống tàn khốc, quả thật là cách tốtnhất để một người trở nên mạnh mẽ.Tiểu thư của Chính sứ Khu Mật viện, con gái chưởng quản binh mã KhánhQuốc, lại đang đối mặt trực diện chiến đấu với kẻ địch tại biên thùy nguy hiểmnhất, đây có lẽ là cảnh tượng chưa từng xuất hiện trong lịch sử. Nhưng chínhnhờ tính cách này mà Diệp Linh Nhi hiện giờ nhận được không còn chỉ là cảmthông và đồn đại, mà còn sự tôn trọng và kính sợ.Phạm Nhàn cũng chẳng lo lắng cho sự an nguy của Diệp Linh Nhi, bởi chắcchắn Lý Hoằng Thành sẽ không để Diệp Linh Nhi lâm nguy. Dân chúng hai bênbiên cương vốn đã có lòng tôn kính tự nhiên với Diệp gia, binh mã dưới quyềnDiệp Linh Nhi cũng chắc chắn là tinh nhuệ của Khánh quân.Với thực lực Thất phẩm, Diệp Linh Nhi đủ sức tự bảo vệ bản thân, quantrọng hơn, con đường này là do chính Diệp Linh Nhi lựa chọn, Phạm Nhàn vôcùng tôn trọng điều đó.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑