Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 1479: Người trẻ tuổi bước ra từ Vương trướng 2
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑"Các quý tộc người Hồ vẫn trông mong thương nhân liên tục chuyên chởhàng hóa vào, làm sao có thể phát cuồng chứ." Tướng lĩnh thầm nghĩ, nhăn mặtnói: "Không cần bận tâm tới những thương nhân đó, nếu chúng ta xuất binh, chỉe ngược lại sẽ gây phiền phức cho bọn họ."Diệp Linh Nhi im lặng, cúi đầu suy nghĩ, nếu như ba con đường vào thảonguyên hỗn loạn một chút, chắc chắn sẽ giúp Phạm Nhàn dễ dàng hơn trongviệc làm của mình. Dù lúc này cô hoàn toàn không rõ Phạm Nhàn liều lĩnh vàothảo nguyên vì điều gì, nhưng cô chỉ biết một điều, sư phụ của cô vẫn thườngthích tìm kiếm lợi ích tối đa từ trong hỗn loạn.o O oTrong vài ngày qua, đại bản doanh Định Châu phía sau Thanh Châu bỗngxuất hiện nhiều người lạ. Những người này có kẻ xưng là quan viên triều đìnhcủa các bộ đến thanh tra, có kẻ là thương nhân từ các nơi đến, cũng có kẻ lợidụng lúc chiến sự sắp kết thúc mà đến phía tây kiếm ăn.Thân phận của họ rất hỗn tạp nên chẳng mấy ai chú ý, song có thể thấy họ tụtập thành nhiều nhóm nhỏ, mỗi nhóm đều có một người cầm đầu. Trong lúcPhạm Nhàn cùng đoàn người rời Thanh Châu, hướng về phía Vương trướngthảo nguyên để tìm Tùng Chi Tiên Lệnh, những người cầm đầu kia lại lặng lẽvào tận phủ Đại tướng quân.Hôm nay trong phủ Đại tướng quân có việc trọng đại, tất cả những ngườikhông liên quan đều bị đuổi ra ngoài. Nhìn hơn mười người ăn mặc khác nhaubên dưới, Đại tướng quân Lý Hoằng Thành không khỏi cười khổ, nói: "Tácphẩm của Phạm Nhàn lần này đùng là lớn thật."Những người vào Định Châu thành đều là quan viên mật thám của Giám Sátviện, giờ đây trong phủ Đại tướng quân đều là các thủ lĩnh, nhưng chỉ có mộtngười có tư cách ngồi trên ghế dưới sảnh. Người này đã trung niên nhưng tócchưa bạc, ánh mắt có vẻ mệt mỏi, có vẻ như ba năm tha hương thật sự vất vả.Người này nhìn Lý Hoằng Thành , thi lễ rồi nói: "Trong viện cho rằng,muốn diệt trừ sạch sẽ gian tế trong Định Châu thành thì phải dùng thủ đoạn lôiđình."Lý Hoằng Thành nhìn người này, cau mày nói: "Nhưng cũng không thể đểngươi trực tiếp đến đây được, Đặng Tử Việt, ngươi không ở kinh đô mà độtngột đến Định Châu, việc của triều đình ở phương bắc sẽ xử lý thế nào?"Cho dù Lý Hoằng Thành có thân phận cao quý, nhưng vẫn nói chuyện khálễ độ với người trung niên này, bởi hắn biết đối phương chính là đầu lĩnh tổngquản mật thám của Giám Sát viện ở Bắc Tề, và quan trọng hơn, là thủ lĩnh KhaiNiên tiểu tổ, một trong những thân tín đắc lực nhất của Phạm Nhàn hiện giờ.Đúng vậy, vị quan Giám Sát viện thống lĩnh công việc trừ gian ở Định Châuchính là Đặng Tử Việt, người mà Phạm Nhàn đã phái đi Bắc Tề hơn hai nămtrước. Không biết hành động lần này có vấn đề gì mà Phạm Nhàn lại triệu hắnta về."Nếu ta không về, làm sao bắt được những kẻ đó." Đặng Tử Việt nghĩ thầmtrong lòng, nhưng không nói rõ với thế tử, vì việc này không chỉ liên quan đếnchiến sự Tây Hồ và Đại Khánh, mà còn liên quan đến một thế lực hùng mạnhkhác.Phạm Nhàn triệu hắn về nam, nhưng không có ý định cho hắn quay lại kinhđô, đang cần dùng mức độ thẩm thấu của hắn đối với Cẩm Y vệ Bắc Tề cùngnhững hiểu biết về Bắc Tề trong ba năm qua."Xong việc này, hạ quan cũng không quay lại kinh đô." Đặng Tử Việt cungkính thi lễ với Lý Hoằng Thành.Lý Hoằng Thành nhìn vào mắt hắn, chậm rãi nói: "Tây Đại doanh sẽ phốihợp thế nào?"o O o"Đặng Tử Việt chắc đã vào Định Châu được ba ngày rồi." Phạm Nhàn nửanhắm mắt, ngồi trên lưng ngựa, dường như hoàn toàn không lo lắng bị ngãxuống, ngáp một cái, nói: "Theo thời gian đã định, chúng ta phải nhanh lên mộtchút, nếu không bọn họ ra tay trong Định Châu thành, chọc giận đám người trênthảo nguyên, ta e sẽ có chuyện chẳng lành."Việc này Y đã chuẩn bị suốt bốn tháng, nếu không phải phẫn nộ trong lòngtích tụ đến mức nồng nặc như vậy, có lẽ Phạm Nhàn sẽ không dùng thủ đoạnthô bạo như thế. Nhưng trong lòng y cũng hiểu rõ, đối phương vào thảo nguyênsớm hơn mình, xâm nhập Định Châu thành cũng đã hơn một năm, thời gian củamình đã chậm hơn nhiều, nếu không ngăn được tướng địch trên thảo nguyên,chỉ sợ sẽ xảy ra sơ sót.Mộc Phong Nhi liếc nhìn đại nhân một cái, lại nhìn về phía đoàn thươngmột lần nữa, cau mày nói: "Bọn họ đi quá chậm, hơn nữa dọc đường qua các bộlạc đều dừng lại nghỉ. Muốn tới Vương trướng, còn chẳng biết phải tới bao giờ."Theo kế hoạch ban đầu, đội buôn của Phạm Nhàn phải tách khỏi đoànthương nhân ngày hôm qua, hôm qua trên thảo nguyên có ngã ba, Hồ Ca cửngười đón tiếp ở đó, rồi đoàn Phạm Nhàn rẽ đường tắt, tới chỗ mục tiêu.Nhưng không ngờ, ở ngã ba không có ai đón, chỉ có một thân tín của Hồ Ca,lợi dụng lúc đêm hôm vắng vẻ đến xin lỗi, giải thích lý do.
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
"Các quý tộc người Hồ vẫn trông mong thương nhân liên tục chuyên chở
hàng hóa vào, làm sao có thể phát cuồng chứ." Tướng lĩnh thầm nghĩ, nhăn mặt
nói: "Không cần bận tâm tới những thương nhân đó, nếu chúng ta xuất binh, chỉ
e ngược lại sẽ gây phiền phức cho bọn họ."
Diệp Linh Nhi im lặng, cúi đầu suy nghĩ, nếu như ba con đường vào thảo
nguyên hỗn loạn một chút, chắc chắn sẽ giúp Phạm Nhàn dễ dàng hơn trong
việc làm của mình. Dù lúc này cô hoàn toàn không rõ Phạm Nhàn liều lĩnh vào
thảo nguyên vì điều gì, nhưng cô chỉ biết một điều, sư phụ của cô vẫn thường
thích tìm kiếm lợi ích tối đa từ trong hỗn loạn.
o O o
Trong vài ngày qua, đại bản doanh Định Châu phía sau Thanh Châu bỗng
xuất hiện nhiều người lạ. Những người này có kẻ xưng là quan viên triều đình
của các bộ đến thanh tra, có kẻ là thương nhân từ các nơi đến, cũng có kẻ lợi
dụng lúc chiến sự sắp kết thúc mà đến phía tây kiếm ăn.
Thân phận của họ rất hỗn tạp nên chẳng mấy ai chú ý, song có thể thấy họ tụ
tập thành nhiều nhóm nhỏ, mỗi nhóm đều có một người cầm đầu. Trong lúc
Phạm Nhàn cùng đoàn người rời Thanh Châu, hướng về phía Vương trướng
thảo nguyên để tìm Tùng Chi Tiên Lệnh, những người cầm đầu kia lại lặng lẽ
vào tận phủ Đại tướng quân.
Hôm nay trong phủ Đại tướng quân có việc trọng đại, tất cả những người
không liên quan đều bị đuổi ra ngoài. Nhìn hơn mười người ăn mặc khác nhau
bên dưới, Đại tướng quân Lý Hoằng Thành không khỏi cười khổ, nói: "Tác
phẩm của Phạm Nhàn lần này đùng là lớn thật."
Những người vào Định Châu thành đều là quan viên mật thám của Giám Sát
viện, giờ đây trong phủ Đại tướng quân đều là các thủ lĩnh, nhưng chỉ có một
người có tư cách ngồi trên ghế dưới sảnh. Người này đã trung niên nhưng tóc
chưa bạc, ánh mắt có vẻ mệt mỏi, có vẻ như ba năm tha hương thật sự vất vả.
Người này nhìn Lý Hoằng Thành , thi lễ rồi nói: "Trong viện cho rằng,
muốn diệt trừ sạch sẽ gian tế trong Định Châu thành thì phải dùng thủ đoạn lôi
đình."
Lý Hoằng Thành nhìn người này, cau mày nói: "Nhưng cũng không thể để
ngươi trực tiếp đến đây được, Đặng Tử Việt, ngươi không ở kinh đô mà đột
ngột đến Định Châu, việc của triều đình ở phương bắc sẽ xử lý thế nào?"
Cho dù Lý Hoằng Thành có thân phận cao quý, nhưng vẫn nói chuyện khá
lễ độ với người trung niên này, bởi hắn biết đối phương chính là đầu lĩnh tổng
quản mật thám của Giám Sát viện ở Bắc Tề, và quan trọng hơn, là thủ lĩnh Khai
Niên tiểu tổ, một trong những thân tín đắc lực nhất của Phạm Nhàn hiện giờ.
Đúng vậy, vị quan Giám Sát viện thống lĩnh công việc trừ gian ở Định Châu
chính là Đặng Tử Việt, người mà Phạm Nhàn đã phái đi Bắc Tề hơn hai năm
trước. Không biết hành động lần này có vấn đề gì mà Phạm Nhàn lại triệu hắn
ta về.
"Nếu ta không về, làm sao bắt được những kẻ đó." Đặng Tử Việt nghĩ thầm
trong lòng, nhưng không nói rõ với thế tử, vì việc này không chỉ liên quan đến
chiến sự Tây Hồ và Đại Khánh, mà còn liên quan đến một thế lực hùng mạnh
khác.
Phạm Nhàn triệu hắn về nam, nhưng không có ý định cho hắn quay lại kinh
đô, đang cần dùng mức độ thẩm thấu của hắn đối với Cẩm Y vệ Bắc Tề cùng
những hiểu biết về Bắc Tề trong ba năm qua.
"Xong việc này, hạ quan cũng không quay lại kinh đô." Đặng Tử Việt cung
kính thi lễ với Lý Hoằng Thành.
Lý Hoằng Thành nhìn vào mắt hắn, chậm rãi nói: "Tây Đại doanh sẽ phối
hợp thế nào?"
o O o
"Đặng Tử Việt chắc đã vào Định Châu được ba ngày rồi." Phạm Nhàn nửa
nhắm mắt, ngồi trên lưng ngựa, dường như hoàn toàn không lo lắng bị ngã
xuống, ngáp một cái, nói: "Theo thời gian đã định, chúng ta phải nhanh lên một
chút, nếu không bọn họ ra tay trong Định Châu thành, chọc giận đám người trên
thảo nguyên, ta e sẽ có chuyện chẳng lành."
Việc này Y đã chuẩn bị suốt bốn tháng, nếu không phải phẫn nộ trong lòng
tích tụ đến mức nồng nặc như vậy, có lẽ Phạm Nhàn sẽ không dùng thủ đoạn
thô bạo như thế. Nhưng trong lòng y cũng hiểu rõ, đối phương vào thảo nguyên
sớm hơn mình, xâm nhập Định Châu thành cũng đã hơn một năm, thời gian của
mình đã chậm hơn nhiều, nếu không ngăn được tướng địch trên thảo nguyên,
chỉ sợ sẽ xảy ra sơ sót.
Mộc Phong Nhi liếc nhìn đại nhân một cái, lại nhìn về phía đoàn thương
một lần nữa, cau mày nói: "Bọn họ đi quá chậm, hơn nữa dọc đường qua các bộ
lạc đều dừng lại nghỉ. Muốn tới Vương trướng, còn chẳng biết phải tới bao giờ."
Theo kế hoạch ban đầu, đội buôn của Phạm Nhàn phải tách khỏi đoàn
thương nhân ngày hôm qua, hôm qua trên thảo nguyên có ngã ba, Hồ Ca cử
người đón tiếp ở đó, rồi đoàn Phạm Nhàn rẽ đường tắt, tới chỗ mục tiêu.
Nhưng không ngờ, ở ngã ba không có ai đón, chỉ có một thân tín của Hồ Ca,
lợi dụng lúc đêm hôm vắng vẻ đến xin lỗi, giải thích lý do.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑"Các quý tộc người Hồ vẫn trông mong thương nhân liên tục chuyên chởhàng hóa vào, làm sao có thể phát cuồng chứ." Tướng lĩnh thầm nghĩ, nhăn mặtnói: "Không cần bận tâm tới những thương nhân đó, nếu chúng ta xuất binh, chỉe ngược lại sẽ gây phiền phức cho bọn họ."Diệp Linh Nhi im lặng, cúi đầu suy nghĩ, nếu như ba con đường vào thảonguyên hỗn loạn một chút, chắc chắn sẽ giúp Phạm Nhàn dễ dàng hơn trongviệc làm của mình. Dù lúc này cô hoàn toàn không rõ Phạm Nhàn liều lĩnh vàothảo nguyên vì điều gì, nhưng cô chỉ biết một điều, sư phụ của cô vẫn thườngthích tìm kiếm lợi ích tối đa từ trong hỗn loạn.o O oTrong vài ngày qua, đại bản doanh Định Châu phía sau Thanh Châu bỗngxuất hiện nhiều người lạ. Những người này có kẻ xưng là quan viên triều đìnhcủa các bộ đến thanh tra, có kẻ là thương nhân từ các nơi đến, cũng có kẻ lợidụng lúc chiến sự sắp kết thúc mà đến phía tây kiếm ăn.Thân phận của họ rất hỗn tạp nên chẳng mấy ai chú ý, song có thể thấy họ tụtập thành nhiều nhóm nhỏ, mỗi nhóm đều có một người cầm đầu. Trong lúcPhạm Nhàn cùng đoàn người rời Thanh Châu, hướng về phía Vương trướngthảo nguyên để tìm Tùng Chi Tiên Lệnh, những người cầm đầu kia lại lặng lẽvào tận phủ Đại tướng quân.Hôm nay trong phủ Đại tướng quân có việc trọng đại, tất cả những ngườikhông liên quan đều bị đuổi ra ngoài. Nhìn hơn mười người ăn mặc khác nhaubên dưới, Đại tướng quân Lý Hoằng Thành không khỏi cười khổ, nói: "Tácphẩm của Phạm Nhàn lần này đùng là lớn thật."Những người vào Định Châu thành đều là quan viên mật thám của Giám Sátviện, giờ đây trong phủ Đại tướng quân đều là các thủ lĩnh, nhưng chỉ có mộtngười có tư cách ngồi trên ghế dưới sảnh. Người này đã trung niên nhưng tócchưa bạc, ánh mắt có vẻ mệt mỏi, có vẻ như ba năm tha hương thật sự vất vả.Người này nhìn Lý Hoằng Thành , thi lễ rồi nói: "Trong viện cho rằng,muốn diệt trừ sạch sẽ gian tế trong Định Châu thành thì phải dùng thủ đoạn lôiđình."Lý Hoằng Thành nhìn người này, cau mày nói: "Nhưng cũng không thể đểngươi trực tiếp đến đây được, Đặng Tử Việt, ngươi không ở kinh đô mà độtngột đến Định Châu, việc của triều đình ở phương bắc sẽ xử lý thế nào?"Cho dù Lý Hoằng Thành có thân phận cao quý, nhưng vẫn nói chuyện khálễ độ với người trung niên này, bởi hắn biết đối phương chính là đầu lĩnh tổngquản mật thám của Giám Sát viện ở Bắc Tề, và quan trọng hơn, là thủ lĩnh KhaiNiên tiểu tổ, một trong những thân tín đắc lực nhất của Phạm Nhàn hiện giờ.Đúng vậy, vị quan Giám Sát viện thống lĩnh công việc trừ gian ở Định Châuchính là Đặng Tử Việt, người mà Phạm Nhàn đã phái đi Bắc Tề hơn hai nămtrước. Không biết hành động lần này có vấn đề gì mà Phạm Nhàn lại triệu hắnta về."Nếu ta không về, làm sao bắt được những kẻ đó." Đặng Tử Việt nghĩ thầmtrong lòng, nhưng không nói rõ với thế tử, vì việc này không chỉ liên quan đếnchiến sự Tây Hồ và Đại Khánh, mà còn liên quan đến một thế lực hùng mạnhkhác.Phạm Nhàn triệu hắn về nam, nhưng không có ý định cho hắn quay lại kinhđô, đang cần dùng mức độ thẩm thấu của hắn đối với Cẩm Y vệ Bắc Tề cùngnhững hiểu biết về Bắc Tề trong ba năm qua."Xong việc này, hạ quan cũng không quay lại kinh đô." Đặng Tử Việt cungkính thi lễ với Lý Hoằng Thành.Lý Hoằng Thành nhìn vào mắt hắn, chậm rãi nói: "Tây Đại doanh sẽ phốihợp thế nào?"o O o"Đặng Tử Việt chắc đã vào Định Châu được ba ngày rồi." Phạm Nhàn nửanhắm mắt, ngồi trên lưng ngựa, dường như hoàn toàn không lo lắng bị ngãxuống, ngáp một cái, nói: "Theo thời gian đã định, chúng ta phải nhanh lên mộtchút, nếu không bọn họ ra tay trong Định Châu thành, chọc giận đám người trênthảo nguyên, ta e sẽ có chuyện chẳng lành."Việc này Y đã chuẩn bị suốt bốn tháng, nếu không phải phẫn nộ trong lòngtích tụ đến mức nồng nặc như vậy, có lẽ Phạm Nhàn sẽ không dùng thủ đoạnthô bạo như thế. Nhưng trong lòng y cũng hiểu rõ, đối phương vào thảo nguyênsớm hơn mình, xâm nhập Định Châu thành cũng đã hơn một năm, thời gian củamình đã chậm hơn nhiều, nếu không ngăn được tướng địch trên thảo nguyên,chỉ sợ sẽ xảy ra sơ sót.Mộc Phong Nhi liếc nhìn đại nhân một cái, lại nhìn về phía đoàn thươngmột lần nữa, cau mày nói: "Bọn họ đi quá chậm, hơn nữa dọc đường qua các bộlạc đều dừng lại nghỉ. Muốn tới Vương trướng, còn chẳng biết phải tới bao giờ."Theo kế hoạch ban đầu, đội buôn của Phạm Nhàn phải tách khỏi đoànthương nhân ngày hôm qua, hôm qua trên thảo nguyên có ngã ba, Hồ Ca cửngười đón tiếp ở đó, rồi đoàn Phạm Nhàn rẽ đường tắt, tới chỗ mục tiêu.Nhưng không ngờ, ở ngã ba không có ai đón, chỉ có một thân tín của Hồ Ca,lợi dụng lúc đêm hôm vắng vẻ đến xin lỗi, giải thích lý do.