Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 1480: Người trẻ tuổi bước ra từ Vương trướng 3
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Trên thảo nguyên, hai đường khác đang bị Thanh Châu quân xâm chiếm, HồCa vốn là cao thủ số một dưới trướng Tả Hiền vương, lại có thuộc hạ, nênđương nhiên được điều đi ứng cứu, hoàn toàn không thể rời đại quân để ra đónđoàn người Giám Sát viện Khánh Quốc.Phạm Nhàn không biết đây là ý của Diệp Linh Nhi, càng không ngờ nữ đồđệ muốn chia sẻ gánh nặng cho mình, nhưng lại gây thêm phiền phức."Nếu tên đó vẫn không hiện thân, cho dù chúng ta tới Vương trướng cũngkhông thể gặp được." Mộc Phong Nhi nhắc nhở: "Hắn sẽ không mắc sai lầm đó,biết rõ là đội buôn Khánh Quốc mà còn lộ diện trước mặt chúng ta?"Con ngựa chậm rãi bước đi, móng dẫm lên cỏ thu không mùi."Bên phía Định Châu đã chuẩn bị xong." Mộc Phong Nhi lại nhắc. Theohắn, dù trong Vương trướng người Hồ có cao thủ, chỉ cần quét sạch gian tếtrong Định Châu thành, đối phương cũng khó gây sóng gió, cớ gì phải mạohiểm?Ngón cái Phạm Nhàn nhẹ nhàng di chuyển trên dây cương, lát sau mới nói:"Ta phải biết người đó là ai, điều này rất quan trọng, nếu đối phương là kẻ tađoán, ta nhất định phải thay đổi chiến lược, chỉ tung lưới quét sạch trong ĐịnhChâu thành thôi, chưa đủ để tác động đến căn cơ."Y chưa hề nghe danh Tùng Chi Tiên Lệnh, cũng không rõ cái tên ngoại tộcnày trong tiếng Hồ có ý nghĩa gì, nhưng trong vô thức, y cho rằng người mangtên ấy là nữ nhân, đó là một suy đoán phi lý, huyền bí, khó giải thích.Phạm Nhàn càng tin chắc phán đoán của mình, nên càng tức giận.Xa xa, vài con hạc trắng bay vút trên thảo nguyên mùa thu cỏ cao đến đầugối, Phạm Nhàn ngước nhìn, thoáng thấy phía sau thảo nguyên là một vùnghoang mạc rộng lớn, còn xa hơn nữa sau hoang mạc là gì nhỉ?"Phía đông hoang mạc là Bắc Hải." Mộc Phong Nhi thấy vẻ cau mày của đạinhân, biết y đang nghĩ gì, nói nhỏ: "Bên kia Bắc Hải mênh mông là Bắc Tề.""Ta từng đến Bắc Hải." Phạm Nhàn nhìn về phía ấy, như muốn nhìn thấy cỏlau bên kia, thì thầm: "Dãy hoang mạc này trải dài ngàn dặm, nghe nói không aisống sót đi qua được, còn Bắc Hải tuy đẹp nhưng vô tận vô biên, muốn vượtqua rất khó. Ta luôn suy nghĩ vấn đề này... Từ Bắc Tề sang Tây Hồ, rốt cuộcnên đi như thế nào?""Trước tiên đi hướng nam qua biên giới, rồi từ kinh đô tây bắc tiến thẳng tớiĐịnh Châu, đến Thanh Châu vào thảo nguyên, là nơi chúng ta đang ở." MộcPhong Nhi từng nghiên cứu kỹ lúc ở trong kinh đô, nói: "Phải mất rất nhiều thờigian, nhưng rất thuận tiện, so với vượt Bắc Hải, lội hoang mạc thì khả thi hơn.""Nhưng Vương trướng Tây Hồ cùng hai Hiền vương kia tuyệt đối không tinngười Trung Nguyên từ Khánh Quốc tới." Phạm Nhàn lạnh lùng nói: "Muốn lấylòng người Hồ đa nghi, vốn là chuyện cực kỳ khó khăn, nên ta rất tò mò rốtcuộc bọn họ làm thế nào để được tin tưởng đến vậy."Trong mười mấy ngày tiếp theo, đội buôn đi sâu vào thảo nguyên, khắp nơilà cảnh thu. Thỉnh thoảng thấy bộ lạc chăn thả vài trăm dê cừu, như đám mâytrắng nổi trên đồng cỏ chập trùng, vẻ đẹp thật yên bình.Nơi đây không còn là chiến trường Tây Hồ và quân đội Khánh Quốc nữa,nên dần có cảm giác như thiên đường cỏ xanh ngoài biên ải.Trên đường đi, đoàn thương nhân đi qua hai bộ lạc lớn. Thương nhân KhánhQuốc đã bán đi rất nhiều hàng hóa, khiến cả đoàn trở nên nhẹ nhàng và nhanhchóng hơn rất nhiều. Có điều, vẫn chưa có thương nhân nào bán hết hàng vàquay trở lại, bởi hàng hóa càng quý giá càng nhẹ, và muốn bán được giá cao thìphải đến Vương trướng của người Hồ.Dọc đường, Phạm Nhàn chú ý quan sát thái độ của người Hồ đối với đoànthương nhân, vì đây là điều liên quan đến việc lớn trong tương lai. Y tự giễuphát hiện ánh mắt của người Hồ nhìn thương nhân Trung Nguyên vẫn khôngmấy thiện cảm, thậm chí mang theo oán hận thấu xương.Nợ máu ngàn năm khó có thể rửa sạch bằng ngọc thạch và nước trà.Nhưng thái độ của thủ lĩnh và quý tộc các bộ lạc đối với thương nhân TrungNguyên lại tốt hơn rất nhiều. Theo lời hỏi han của Mộc Phong Nhi qua nhữngthương nhân lâu năm, Phạm Nhàn biết được thái độ này bắt đầu thay đổi từ hơnmột năm trước.Hình như rốt cuộc Vương trướng Tây Hồ cũng đã nhận ra tầm quan trọngcủa thông thương, ra lệnh các bộ lạc không được quấy rối đội buôn vào thảonguyên, thậm chí còn huy động tinh binh bảo vệ đội buôn ở những nơi nguyhiểm. Một năm trước, một bộ lạc nghèo khổ đã không kiềm chế được cám dỗcướp bóc đội buôn Trung Nguyên, khiến Vương trướng nổi giận, phái quân tiêudiệt hoàn toàn bộ lạc đó, không để một ai sống sót.Vụ thảm sát đẫm máu ấy đã khiến mọi người trên thảo nguyên hiểu rõ quyếttâm của Vương trướng, đảm bảo an toàn cho các đội buônTrung Nguyên. Từ đótrở đi, dù vẫn đón nhận những ánh mắt không thiện cảm, các thương nhânTrung Nguyên không còn phải đối mặt với nguy hiểm binh đao.
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Trên thảo nguyên, hai đường khác đang bị Thanh Châu quân xâm chiếm, Hồ
Ca vốn là cao thủ số một dưới trướng Tả Hiền vương, lại có thuộc hạ, nên
đương nhiên được điều đi ứng cứu, hoàn toàn không thể rời đại quân để ra đón
đoàn người Giám Sát viện Khánh Quốc.
Phạm Nhàn không biết đây là ý của Diệp Linh Nhi, càng không ngờ nữ đồ
đệ muốn chia sẻ gánh nặng cho mình, nhưng lại gây thêm phiền phức.
"Nếu tên đó vẫn không hiện thân, cho dù chúng ta tới Vương trướng cũng
không thể gặp được." Mộc Phong Nhi nhắc nhở: "Hắn sẽ không mắc sai lầm đó,
biết rõ là đội buôn Khánh Quốc mà còn lộ diện trước mặt chúng ta?"
Con ngựa chậm rãi bước đi, móng dẫm lên cỏ thu không mùi.
"Bên phía Định Châu đã chuẩn bị xong." Mộc Phong Nhi lại nhắc. Theo
hắn, dù trong Vương trướng người Hồ có cao thủ, chỉ cần quét sạch gian tế
trong Định Châu thành, đối phương cũng khó gây sóng gió, cớ gì phải mạo
hiểm?
Ngón cái Phạm Nhàn nhẹ nhàng di chuyển trên dây cương, lát sau mới nói:
"Ta phải biết người đó là ai, điều này rất quan trọng, nếu đối phương là kẻ ta
đoán, ta nhất định phải thay đổi chiến lược, chỉ tung lưới quét sạch trong Định
Châu thành thôi, chưa đủ để tác động đến căn cơ."
Y chưa hề nghe danh Tùng Chi Tiên Lệnh, cũng không rõ cái tên ngoại tộc
này trong tiếng Hồ có ý nghĩa gì, nhưng trong vô thức, y cho rằng người mang
tên ấy là nữ nhân, đó là một suy đoán phi lý, huyền bí, khó giải thích.
Phạm Nhàn càng tin chắc phán đoán của mình, nên càng tức giận.
Xa xa, vài con hạc trắng bay vút trên thảo nguyên mùa thu cỏ cao đến đầu
gối, Phạm Nhàn ngước nhìn, thoáng thấy phía sau thảo nguyên là một vùng
hoang mạc rộng lớn, còn xa hơn nữa sau hoang mạc là gì nhỉ?
"Phía đông hoang mạc là Bắc Hải." Mộc Phong Nhi thấy vẻ cau mày của đại
nhân, biết y đang nghĩ gì, nói nhỏ: "Bên kia Bắc Hải mênh mông là Bắc Tề."
"Ta từng đến Bắc Hải." Phạm Nhàn nhìn về phía ấy, như muốn nhìn thấy cỏ
lau bên kia, thì thầm: "Dãy hoang mạc này trải dài ngàn dặm, nghe nói không ai
sống sót đi qua được, còn Bắc Hải tuy đẹp nhưng vô tận vô biên, muốn vượt
qua rất khó. Ta luôn suy nghĩ vấn đề này... Từ Bắc Tề sang Tây Hồ, rốt cuộc
nên đi như thế nào?"
"Trước tiên đi hướng nam qua biên giới, rồi từ kinh đô tây bắc tiến thẳng tới
Định Châu, đến Thanh Châu vào thảo nguyên, là nơi chúng ta đang ở." Mộc
Phong Nhi từng nghiên cứu kỹ lúc ở trong kinh đô, nói: "Phải mất rất nhiều thời
gian, nhưng rất thuận tiện, so với vượt Bắc Hải, lội hoang mạc thì khả thi hơn."
"Nhưng Vương trướng Tây Hồ cùng hai Hiền vương kia tuyệt đối không tin
người Trung Nguyên từ Khánh Quốc tới." Phạm Nhàn lạnh lùng nói: "Muốn lấy
lòng người Hồ đa nghi, vốn là chuyện cực kỳ khó khăn, nên ta rất tò mò rốt
cuộc bọn họ làm thế nào để được tin tưởng đến vậy."
Trong mười mấy ngày tiếp theo, đội buôn đi sâu vào thảo nguyên, khắp nơi
là cảnh thu. Thỉnh thoảng thấy bộ lạc chăn thả vài trăm dê cừu, như đám mây
trắng nổi trên đồng cỏ chập trùng, vẻ đẹp thật yên bình.
Nơi đây không còn là chiến trường Tây Hồ và quân đội Khánh Quốc nữa,
nên dần có cảm giác như thiên đường cỏ xanh ngoài biên ải.
Trên đường đi, đoàn thương nhân đi qua hai bộ lạc lớn. Thương nhân Khánh
Quốc đã bán đi rất nhiều hàng hóa, khiến cả đoàn trở nên nhẹ nhàng và nhanh
chóng hơn rất nhiều. Có điều, vẫn chưa có thương nhân nào bán hết hàng và
quay trở lại, bởi hàng hóa càng quý giá càng nhẹ, và muốn bán được giá cao thì
phải đến Vương trướng của người Hồ.
Dọc đường, Phạm Nhàn chú ý quan sát thái độ của người Hồ đối với đoàn
thương nhân, vì đây là điều liên quan đến việc lớn trong tương lai. Y tự giễu
phát hiện ánh mắt của người Hồ nhìn thương nhân Trung Nguyên vẫn không
mấy thiện cảm, thậm chí mang theo oán hận thấu xương.
Nợ máu ngàn năm khó có thể rửa sạch bằng ngọc thạch và nước trà.
Nhưng thái độ của thủ lĩnh và quý tộc các bộ lạc đối với thương nhân Trung
Nguyên lại tốt hơn rất nhiều. Theo lời hỏi han của Mộc Phong Nhi qua những
thương nhân lâu năm, Phạm Nhàn biết được thái độ này bắt đầu thay đổi từ hơn
một năm trước.
Hình như rốt cuộc Vương trướng Tây Hồ cũng đã nhận ra tầm quan trọng
của thông thương, ra lệnh các bộ lạc không được quấy rối đội buôn vào thảo
nguyên, thậm chí còn huy động tinh binh bảo vệ đội buôn ở những nơi nguy
hiểm. Một năm trước, một bộ lạc nghèo khổ đã không kiềm chế được cám dỗ
cướp bóc đội buôn Trung Nguyên, khiến Vương trướng nổi giận, phái quân tiêu
diệt hoàn toàn bộ lạc đó, không để một ai sống sót.
Vụ thảm sát đẫm máu ấy đã khiến mọi người trên thảo nguyên hiểu rõ quyết
tâm của Vương trướng, đảm bảo an toàn cho các đội buônTrung Nguyên. Từ đó
trở đi, dù vẫn đón nhận những ánh mắt không thiện cảm, các thương nhân
Trung Nguyên không còn phải đối mặt với nguy hiểm binh đao.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Trên thảo nguyên, hai đường khác đang bị Thanh Châu quân xâm chiếm, HồCa vốn là cao thủ số một dưới trướng Tả Hiền vương, lại có thuộc hạ, nênđương nhiên được điều đi ứng cứu, hoàn toàn không thể rời đại quân để ra đónđoàn người Giám Sát viện Khánh Quốc.Phạm Nhàn không biết đây là ý của Diệp Linh Nhi, càng không ngờ nữ đồđệ muốn chia sẻ gánh nặng cho mình, nhưng lại gây thêm phiền phức."Nếu tên đó vẫn không hiện thân, cho dù chúng ta tới Vương trướng cũngkhông thể gặp được." Mộc Phong Nhi nhắc nhở: "Hắn sẽ không mắc sai lầm đó,biết rõ là đội buôn Khánh Quốc mà còn lộ diện trước mặt chúng ta?"Con ngựa chậm rãi bước đi, móng dẫm lên cỏ thu không mùi."Bên phía Định Châu đã chuẩn bị xong." Mộc Phong Nhi lại nhắc. Theohắn, dù trong Vương trướng người Hồ có cao thủ, chỉ cần quét sạch gian tếtrong Định Châu thành, đối phương cũng khó gây sóng gió, cớ gì phải mạohiểm?Ngón cái Phạm Nhàn nhẹ nhàng di chuyển trên dây cương, lát sau mới nói:"Ta phải biết người đó là ai, điều này rất quan trọng, nếu đối phương là kẻ tađoán, ta nhất định phải thay đổi chiến lược, chỉ tung lưới quét sạch trong ĐịnhChâu thành thôi, chưa đủ để tác động đến căn cơ."Y chưa hề nghe danh Tùng Chi Tiên Lệnh, cũng không rõ cái tên ngoại tộcnày trong tiếng Hồ có ý nghĩa gì, nhưng trong vô thức, y cho rằng người mangtên ấy là nữ nhân, đó là một suy đoán phi lý, huyền bí, khó giải thích.Phạm Nhàn càng tin chắc phán đoán của mình, nên càng tức giận.Xa xa, vài con hạc trắng bay vút trên thảo nguyên mùa thu cỏ cao đến đầugối, Phạm Nhàn ngước nhìn, thoáng thấy phía sau thảo nguyên là một vùnghoang mạc rộng lớn, còn xa hơn nữa sau hoang mạc là gì nhỉ?"Phía đông hoang mạc là Bắc Hải." Mộc Phong Nhi thấy vẻ cau mày của đạinhân, biết y đang nghĩ gì, nói nhỏ: "Bên kia Bắc Hải mênh mông là Bắc Tề.""Ta từng đến Bắc Hải." Phạm Nhàn nhìn về phía ấy, như muốn nhìn thấy cỏlau bên kia, thì thầm: "Dãy hoang mạc này trải dài ngàn dặm, nghe nói không aisống sót đi qua được, còn Bắc Hải tuy đẹp nhưng vô tận vô biên, muốn vượtqua rất khó. Ta luôn suy nghĩ vấn đề này... Từ Bắc Tề sang Tây Hồ, rốt cuộcnên đi như thế nào?""Trước tiên đi hướng nam qua biên giới, rồi từ kinh đô tây bắc tiến thẳng tớiĐịnh Châu, đến Thanh Châu vào thảo nguyên, là nơi chúng ta đang ở." MộcPhong Nhi từng nghiên cứu kỹ lúc ở trong kinh đô, nói: "Phải mất rất nhiều thờigian, nhưng rất thuận tiện, so với vượt Bắc Hải, lội hoang mạc thì khả thi hơn.""Nhưng Vương trướng Tây Hồ cùng hai Hiền vương kia tuyệt đối không tinngười Trung Nguyên từ Khánh Quốc tới." Phạm Nhàn lạnh lùng nói: "Muốn lấylòng người Hồ đa nghi, vốn là chuyện cực kỳ khó khăn, nên ta rất tò mò rốtcuộc bọn họ làm thế nào để được tin tưởng đến vậy."Trong mười mấy ngày tiếp theo, đội buôn đi sâu vào thảo nguyên, khắp nơilà cảnh thu. Thỉnh thoảng thấy bộ lạc chăn thả vài trăm dê cừu, như đám mâytrắng nổi trên đồng cỏ chập trùng, vẻ đẹp thật yên bình.Nơi đây không còn là chiến trường Tây Hồ và quân đội Khánh Quốc nữa,nên dần có cảm giác như thiên đường cỏ xanh ngoài biên ải.Trên đường đi, đoàn thương nhân đi qua hai bộ lạc lớn. Thương nhân KhánhQuốc đã bán đi rất nhiều hàng hóa, khiến cả đoàn trở nên nhẹ nhàng và nhanhchóng hơn rất nhiều. Có điều, vẫn chưa có thương nhân nào bán hết hàng vàquay trở lại, bởi hàng hóa càng quý giá càng nhẹ, và muốn bán được giá cao thìphải đến Vương trướng của người Hồ.Dọc đường, Phạm Nhàn chú ý quan sát thái độ của người Hồ đối với đoànthương nhân, vì đây là điều liên quan đến việc lớn trong tương lai. Y tự giễuphát hiện ánh mắt của người Hồ nhìn thương nhân Trung Nguyên vẫn khôngmấy thiện cảm, thậm chí mang theo oán hận thấu xương.Nợ máu ngàn năm khó có thể rửa sạch bằng ngọc thạch và nước trà.Nhưng thái độ của thủ lĩnh và quý tộc các bộ lạc đối với thương nhân TrungNguyên lại tốt hơn rất nhiều. Theo lời hỏi han của Mộc Phong Nhi qua nhữngthương nhân lâu năm, Phạm Nhàn biết được thái độ này bắt đầu thay đổi từ hơnmột năm trước.Hình như rốt cuộc Vương trướng Tây Hồ cũng đã nhận ra tầm quan trọngcủa thông thương, ra lệnh các bộ lạc không được quấy rối đội buôn vào thảonguyên, thậm chí còn huy động tinh binh bảo vệ đội buôn ở những nơi nguyhiểm. Một năm trước, một bộ lạc nghèo khổ đã không kiềm chế được cám dỗcướp bóc đội buôn Trung Nguyên, khiến Vương trướng nổi giận, phái quân tiêudiệt hoàn toàn bộ lạc đó, không để một ai sống sót.Vụ thảm sát đẫm máu ấy đã khiến mọi người trên thảo nguyên hiểu rõ quyếttâm của Vương trướng, đảm bảo an toàn cho các đội buônTrung Nguyên. Từ đótrở đi, dù vẫn đón nhận những ánh mắt không thiện cảm, các thương nhânTrung Nguyên không còn phải đối mặt với nguy hiểm binh đao.