Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 1487: Hoa hải đường bên hồ 1

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Tốc Tất Đạt, đại danh của Thiền Vu, thốt ra từ môi của Phạm Nhàn lại mangtheo chút ý vị châm chọc kì lạ, không nồng nhưng rất nhói lòng. Hải Đường hơigiật mình, ngẩng đầu lên, khẽ gạt lọn tóc mai, đáp: "Ngươi đã tới đây, chắc đãtra rõ mọi chuyện, còn hỏi ta làm gì?"Hôm nay Hải Đường trong trang phục tỳ nữ người Hồ, đầu đội mũ da, trôngkhá đáng yêu, nhất là những lọn tóc lộ ra từ mũ, càng tôn lên vẻ xinh xắn ngâythơ.Nhưng giọng nói của Phạm Nhàn vẫn lạnh lùng: "Ta tự tra ra là một chuyện,nghe từ miệng cô lại là chuyện khác... Ta tức giận vì bị che giấu, bị lợi dụng, côbiết tính ta mà."Hải Đường khẽ giật mình, rút hai tay ra, đặt trước người, nghiêm trang khẽcúi người thi lễ với Phạm Nhàn, nói: "Xin lỗi."Dù chỉ hai chữ nhưng đầy ăn năn. Phạm Nhàn nhìn cô, không chút độngtâm, im lặng chờ đợi."Chúng ta đi dạo một lát đi." Hải Đường không giải thích tại sao mình lạiđến thảo nguyên, vì sao chuyện lưỡi đao ấy lại xuất hiện trong tay người Hồ,cũng không nhắc đến Tốc Tất Đạt, chỉ tự nhiên đề nghị cùng Phạm Nhàn dạobước trên nền cỏ bát ngát.Phạm Nhàn im lặng một lúc rồi đáp: "Được."Hai người bước ra khỏi lối mòn giữa bụi cỏ, tiến vào thảo nguyên hoang vuvắng lặng. Lúc này mặt trời thu lơ lửng trên không, côn trùng nhảy múa trongcỏ, chung quanh im lặng, chỉ thấy màu xanh vàng mênh mông, trải dài đến tậnchân trời.Hai người một nam một nữ, nhưng đút tay vào y phục, như hai điểm nhỏgiữa trời đất, bước đi đều đều về phía chân trời xa xăm.Nếu không có những chuyện khác giữa trời đất, có lẽ hai người sẽ mãi mãibước đi, không cần bàn luận những vấn đề xé nát tâm can, không cần nhắc đếnnhững chuyện khiến lòng người dần xa cách.Nhưng trên có trời xanh mây trắng, dưới có cỏ thu buồn tẻ, hai người bướcgiữa không gian bao la, cuối cùng cũng là phàm nhân, ngay cả cách đi cũng khócó thể hài hòa như xưa, đây có phải là một sự mất mát đáng lo ngại?o O o"Đạo môn đã len lỏi vào Tây Hồ được nhiều năm, nhưng chưa từng pháthuy tác dụng gì, người Hồ vẫn rất khó tin tưởng mưu sĩ Trung Nguyên."Gió thu nhẹ nhàng lay tóc mai trên gương mặt ửng hồng của Hải Đường, côthở dài, giang hai tay ra, cảm nhận khí tức bao la của thảo nguyên, nói nhỏ:"Người Hồ bị quân Khánh đánh tan tác, muốn biến họ thành một thế lực có thểchống lại Khánh Quốc, hoặc ít nhất là làm chậm bước tiến của các ngươi, cũnglà việc vô cùng khó khăn."Phạm Nhàn im lặng, chăm chú lắng nghe.Hải Đường chậm rãi đi tới, nhìn mặt trời lơ lửng bên chân trời xa xăm, nheomắt nói: "Hai năm trước, trước khi sư phụ qua đời, Người đã giao nhiệm vụ nàycho ta.""Nhiệm vụ gì?""Giúp Thiền Vu thống nhất thảo nguyên, lập quốc." Hải Đường nhìn thẳngvào mắt y, nói: "Ngươi cũng biết mà, người Hồ tuy giỏi chinh chiến, nhưng vôsố bộ lạc chỉ bị vương đình khống chế trên danh nghĩa, thực tế vẫn phân tách,nếu không thống nhất được thảo nguyên, thiết lập quốc gia thực sự, thì làm saocó thể kéo chậm bước tiến thống nhất thiên hạ của Khánh Quốc?"Phạm Nhàn lạnh lùng nói: "Vì ngăn cản Khánh Quốc ta, ngươi không tiếcđể cho một vương quốc mới quật khởi trên thảo nguyên, ngươi có bao giờ nghĩnếu người Hồ thực sự hùng mạnh, sẽ đem đến điều gì nào cho thiên hạ này?"Không đợi Hải Đường lên tiếng, Phạm Nhàn nhìn thẳng vào mắt cô, nói: "ỞHàng Châu, cô từng cảnh báo ta rằng người Hồ lòng lang dạ thú, tàn bạo hungtợn, hàng ngàn năm qua chỉ thích giết chóc... Không ngờ bây giờ cô lại muốnmặc áo giáp cho bọn chúng. Hay là uy hiếp của Đại Khánh ta đối với các ngươilớn đến nỗi Thiên Nhất đạo phải từ bỏ tôn chỉ Đạo môn rồi?"Hải Đường đón nhận ánh mắt y, không chút sợ hãi, chậm rãi nói: "Xây dựngquốc gia trên thảo nguyên chẳng phải chuyện một sớm một chiều, kế sách củatiên sư chắc cũng cần hai mươi năm... Phải thừa nhận, khi sư phụ bị thươngnặng trở về núi, ta thực sự kinh hãi, không ngờ vị Hoàng đế của ngươi lợi hạiđến thế."Cô cười tự giễu: "Nếu xu hướng quân đội Khánh Quốc đạp nát thiên hạ đãdần dần ổn định, làm sao Đại Tề cam tâm trở thành thịt cá dưới đao của Khánhquân, tất nhiên phải tìm cách làm chậm bước tiến của các ngươi."Phạm Nhàn cau mày, vẫy tay ngắt lời, trực tiếp hỏi: "Kế hoạch này thật độcđịa, nếu vương đình trên thảo nguyên thực sự trở thành một quốc gia, chỉ sợsuốt đời Đại Khánh cũng khó mà yên ổn, dù chiếm được Bắc Tề cũng phải lolắng tình hình phía tây... Đó cũng là cơ hội cho các ngươi.""Nhưng mà..." Y âm u nói: "Mặc dù chỉ nhìn Thiền Vu một lần, ta cũng biếtđây là người tính tình như chim ưng, tuyệt đối không tầm thường. Sư phụ ngươiđã chọn ông ta, làm sao ngươi có thể khiến ông ta tin theo sắp đặt và kế hoạchcủa ngươi?"

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Tốc Tất Đạt, đại danh của Thiền Vu, thốt ra từ môi của Phạm Nhàn lại mang

theo chút ý vị châm chọc kì lạ, không nồng nhưng rất nhói lòng. Hải Đường hơi

giật mình, ngẩng đầu lên, khẽ gạt lọn tóc mai, đáp: "Ngươi đã tới đây, chắc đã

tra rõ mọi chuyện, còn hỏi ta làm gì?"

Hôm nay Hải Đường trong trang phục tỳ nữ người Hồ, đầu đội mũ da, trông

khá đáng yêu, nhất là những lọn tóc lộ ra từ mũ, càng tôn lên vẻ xinh xắn ngây

thơ.

Nhưng giọng nói của Phạm Nhàn vẫn lạnh lùng: "Ta tự tra ra là một chuyện,

nghe từ miệng cô lại là chuyện khác... Ta tức giận vì bị che giấu, bị lợi dụng, cô

biết tính ta mà."

Hải Đường khẽ giật mình, rút hai tay ra, đặt trước người, nghiêm trang khẽ

cúi người thi lễ với Phạm Nhàn, nói: "Xin lỗi."

Dù chỉ hai chữ nhưng đầy ăn năn. Phạm Nhàn nhìn cô, không chút động

tâm, im lặng chờ đợi.

"Chúng ta đi dạo một lát đi." Hải Đường không giải thích tại sao mình lại

đến thảo nguyên, vì sao chuyện lưỡi đao ấy lại xuất hiện trong tay người Hồ,

cũng không nhắc đến Tốc Tất Đạt, chỉ tự nhiên đề nghị cùng Phạm Nhàn dạo

bước trên nền cỏ bát ngát.

Phạm Nhàn im lặng một lúc rồi đáp: "Được."

Hai người bước ra khỏi lối mòn giữa bụi cỏ, tiến vào thảo nguyên hoang vu

vắng lặng. Lúc này mặt trời thu lơ lửng trên không, côn trùng nhảy múa trong

cỏ, chung quanh im lặng, chỉ thấy màu xanh vàng mênh mông, trải dài đến tận

chân trời.

Hai người một nam một nữ, nhưng đút tay vào y phục, như hai điểm nhỏ

giữa trời đất, bước đi đều đều về phía chân trời xa xăm.

Nếu không có những chuyện khác giữa trời đất, có lẽ hai người sẽ mãi mãi

bước đi, không cần bàn luận những vấn đề xé nát tâm can, không cần nhắc đến

những chuyện khiến lòng người dần xa cách.

Nhưng trên có trời xanh mây trắng, dưới có cỏ thu buồn tẻ, hai người bước

giữa không gian bao la, cuối cùng cũng là phàm nhân, ngay cả cách đi cũng khó

có thể hài hòa như xưa, đây có phải là một sự mất mát đáng lo ngại?

o O o

"Đạo môn đã len lỏi vào Tây Hồ được nhiều năm, nhưng chưa từng phát

huy tác dụng gì, người Hồ vẫn rất khó tin tưởng mưu sĩ Trung Nguyên."

Gió thu nhẹ nhàng lay tóc mai trên gương mặt ửng hồng của Hải Đường, cô

thở dài, giang hai tay ra, cảm nhận khí tức bao la của thảo nguyên, nói nhỏ:

"Người Hồ bị quân Khánh đánh tan tác, muốn biến họ thành một thế lực có thể

chống lại Khánh Quốc, hoặc ít nhất là làm chậm bước tiến của các ngươi, cũng

là việc vô cùng khó khăn."

Phạm Nhàn im lặng, chăm chú lắng nghe.

Hải Đường chậm rãi đi tới, nhìn mặt trời lơ lửng bên chân trời xa xăm, nheo

mắt nói: "Hai năm trước, trước khi sư phụ qua đời, Người đã giao nhiệm vụ này

cho ta."

"Nhiệm vụ gì?"

"Giúp Thiền Vu thống nhất thảo nguyên, lập quốc." Hải Đường nhìn thẳng

vào mắt y, nói: "Ngươi cũng biết mà, người Hồ tuy giỏi chinh chiến, nhưng vô

số bộ lạc chỉ bị vương đình khống chế trên danh nghĩa, thực tế vẫn phân tách,

nếu không thống nhất được thảo nguyên, thiết lập quốc gia thực sự, thì làm sao

có thể kéo chậm bước tiến thống nhất thiên hạ của Khánh Quốc?"

Phạm Nhàn lạnh lùng nói: "Vì ngăn cản Khánh Quốc ta, ngươi không tiếc

để cho một vương quốc mới quật khởi trên thảo nguyên, ngươi có bao giờ nghĩ

nếu người Hồ thực sự hùng mạnh, sẽ đem đến điều gì nào cho thiên hạ này?"

Không đợi Hải Đường lên tiếng, Phạm Nhàn nhìn thẳng vào mắt cô, nói: "Ở

Hàng Châu, cô từng cảnh báo ta rằng người Hồ lòng lang dạ thú, tàn bạo hung

tợn, hàng ngàn năm qua chỉ thích giết chóc... Không ngờ bây giờ cô lại muốn

mặc áo giáp cho bọn chúng. Hay là uy hiếp của Đại Khánh ta đối với các ngươi

lớn đến nỗi Thiên Nhất đạo phải từ bỏ tôn chỉ Đạo môn rồi?"

Hải Đường đón nhận ánh mắt y, không chút sợ hãi, chậm rãi nói: "Xây dựng

quốc gia trên thảo nguyên chẳng phải chuyện một sớm một chiều, kế sách của

tiên sư chắc cũng cần hai mươi năm... Phải thừa nhận, khi sư phụ bị thương

nặng trở về núi, ta thực sự kinh hãi, không ngờ vị Hoàng đế của ngươi lợi hại

đến thế."

Cô cười tự giễu: "Nếu xu hướng quân đội Khánh Quốc đạp nát thiên hạ đã

dần dần ổn định, làm sao Đại Tề cam tâm trở thành thịt cá dưới đao của Khánh

quân, tất nhiên phải tìm cách làm chậm bước tiến của các ngươi."

Phạm Nhàn cau mày, vẫy tay ngắt lời, trực tiếp hỏi: "Kế hoạch này thật độc

địa, nếu vương đình trên thảo nguyên thực sự trở thành một quốc gia, chỉ sợ

suốt đời Đại Khánh cũng khó mà yên ổn, dù chiếm được Bắc Tề cũng phải lo

lắng tình hình phía tây... Đó cũng là cơ hội cho các ngươi."

"Nhưng mà..." Y âm u nói: "Mặc dù chỉ nhìn Thiền Vu một lần, ta cũng biết

đây là người tính tình như chim ưng, tuyệt đối không tầm thường. Sư phụ ngươi

đã chọn ông ta, làm sao ngươi có thể khiến ông ta tin theo sắp đặt và kế hoạch

của ngươi?"

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Tốc Tất Đạt, đại danh của Thiền Vu, thốt ra từ môi của Phạm Nhàn lại mangtheo chút ý vị châm chọc kì lạ, không nồng nhưng rất nhói lòng. Hải Đường hơigiật mình, ngẩng đầu lên, khẽ gạt lọn tóc mai, đáp: "Ngươi đã tới đây, chắc đãtra rõ mọi chuyện, còn hỏi ta làm gì?"Hôm nay Hải Đường trong trang phục tỳ nữ người Hồ, đầu đội mũ da, trôngkhá đáng yêu, nhất là những lọn tóc lộ ra từ mũ, càng tôn lên vẻ xinh xắn ngâythơ.Nhưng giọng nói của Phạm Nhàn vẫn lạnh lùng: "Ta tự tra ra là một chuyện,nghe từ miệng cô lại là chuyện khác... Ta tức giận vì bị che giấu, bị lợi dụng, côbiết tính ta mà."Hải Đường khẽ giật mình, rút hai tay ra, đặt trước người, nghiêm trang khẽcúi người thi lễ với Phạm Nhàn, nói: "Xin lỗi."Dù chỉ hai chữ nhưng đầy ăn năn. Phạm Nhàn nhìn cô, không chút độngtâm, im lặng chờ đợi."Chúng ta đi dạo một lát đi." Hải Đường không giải thích tại sao mình lạiđến thảo nguyên, vì sao chuyện lưỡi đao ấy lại xuất hiện trong tay người Hồ,cũng không nhắc đến Tốc Tất Đạt, chỉ tự nhiên đề nghị cùng Phạm Nhàn dạobước trên nền cỏ bát ngát.Phạm Nhàn im lặng một lúc rồi đáp: "Được."Hai người bước ra khỏi lối mòn giữa bụi cỏ, tiến vào thảo nguyên hoang vuvắng lặng. Lúc này mặt trời thu lơ lửng trên không, côn trùng nhảy múa trongcỏ, chung quanh im lặng, chỉ thấy màu xanh vàng mênh mông, trải dài đến tậnchân trời.Hai người một nam một nữ, nhưng đút tay vào y phục, như hai điểm nhỏgiữa trời đất, bước đi đều đều về phía chân trời xa xăm.Nếu không có những chuyện khác giữa trời đất, có lẽ hai người sẽ mãi mãibước đi, không cần bàn luận những vấn đề xé nát tâm can, không cần nhắc đếnnhững chuyện khiến lòng người dần xa cách.Nhưng trên có trời xanh mây trắng, dưới có cỏ thu buồn tẻ, hai người bướcgiữa không gian bao la, cuối cùng cũng là phàm nhân, ngay cả cách đi cũng khócó thể hài hòa như xưa, đây có phải là một sự mất mát đáng lo ngại?o O o"Đạo môn đã len lỏi vào Tây Hồ được nhiều năm, nhưng chưa từng pháthuy tác dụng gì, người Hồ vẫn rất khó tin tưởng mưu sĩ Trung Nguyên."Gió thu nhẹ nhàng lay tóc mai trên gương mặt ửng hồng của Hải Đường, côthở dài, giang hai tay ra, cảm nhận khí tức bao la của thảo nguyên, nói nhỏ:"Người Hồ bị quân Khánh đánh tan tác, muốn biến họ thành một thế lực có thểchống lại Khánh Quốc, hoặc ít nhất là làm chậm bước tiến của các ngươi, cũnglà việc vô cùng khó khăn."Phạm Nhàn im lặng, chăm chú lắng nghe.Hải Đường chậm rãi đi tới, nhìn mặt trời lơ lửng bên chân trời xa xăm, nheomắt nói: "Hai năm trước, trước khi sư phụ qua đời, Người đã giao nhiệm vụ nàycho ta.""Nhiệm vụ gì?""Giúp Thiền Vu thống nhất thảo nguyên, lập quốc." Hải Đường nhìn thẳngvào mắt y, nói: "Ngươi cũng biết mà, người Hồ tuy giỏi chinh chiến, nhưng vôsố bộ lạc chỉ bị vương đình khống chế trên danh nghĩa, thực tế vẫn phân tách,nếu không thống nhất được thảo nguyên, thiết lập quốc gia thực sự, thì làm saocó thể kéo chậm bước tiến thống nhất thiên hạ của Khánh Quốc?"Phạm Nhàn lạnh lùng nói: "Vì ngăn cản Khánh Quốc ta, ngươi không tiếcđể cho một vương quốc mới quật khởi trên thảo nguyên, ngươi có bao giờ nghĩnếu người Hồ thực sự hùng mạnh, sẽ đem đến điều gì nào cho thiên hạ này?"Không đợi Hải Đường lên tiếng, Phạm Nhàn nhìn thẳng vào mắt cô, nói: "ỞHàng Châu, cô từng cảnh báo ta rằng người Hồ lòng lang dạ thú, tàn bạo hungtợn, hàng ngàn năm qua chỉ thích giết chóc... Không ngờ bây giờ cô lại muốnmặc áo giáp cho bọn chúng. Hay là uy hiếp của Đại Khánh ta đối với các ngươilớn đến nỗi Thiên Nhất đạo phải từ bỏ tôn chỉ Đạo môn rồi?"Hải Đường đón nhận ánh mắt y, không chút sợ hãi, chậm rãi nói: "Xây dựngquốc gia trên thảo nguyên chẳng phải chuyện một sớm một chiều, kế sách củatiên sư chắc cũng cần hai mươi năm... Phải thừa nhận, khi sư phụ bị thươngnặng trở về núi, ta thực sự kinh hãi, không ngờ vị Hoàng đế của ngươi lợi hạiđến thế."Cô cười tự giễu: "Nếu xu hướng quân đội Khánh Quốc đạp nát thiên hạ đãdần dần ổn định, làm sao Đại Tề cam tâm trở thành thịt cá dưới đao của Khánhquân, tất nhiên phải tìm cách làm chậm bước tiến của các ngươi."Phạm Nhàn cau mày, vẫy tay ngắt lời, trực tiếp hỏi: "Kế hoạch này thật độcđịa, nếu vương đình trên thảo nguyên thực sự trở thành một quốc gia, chỉ sợsuốt đời Đại Khánh cũng khó mà yên ổn, dù chiếm được Bắc Tề cũng phải lolắng tình hình phía tây... Đó cũng là cơ hội cho các ngươi.""Nhưng mà..." Y âm u nói: "Mặc dù chỉ nhìn Thiền Vu một lần, ta cũng biếtđây là người tính tình như chim ưng, tuyệt đối không tầm thường. Sư phụ ngươiđã chọn ông ta, làm sao ngươi có thể khiến ông ta tin theo sắp đặt và kế hoạchcủa ngươi?"

Chương 1487: Hoa hải đường bên hồ 1