Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 1489: Hoa hải đường bên hồ 3
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Nhưng điều khiến trong thời gian ngắn vương đình của Thiền Vu có thể quétsạch lực lượng chống đối trên thảo nguyên, phần lớn là vì hắn ta loại trừ mọi ýkiến phản đối, tiếp nhận huynh đệ từ thảo nguyên phương bắc, nhờ vậy có đượcsự ủng hộ của hơn vạn kỵ binh Bắc Man.Bây giờ nhìn lại, sự ủng hộ đó chắc chắn cũng có yếu tố từ Hải Đường."Cô là Thánh nữ Bắc Tề, đột nhiên trở thành Thánh nữ của bộ lạc phươngbắc, chẳng lẽ ngươi không sợ bị lộ thân phận?" Phạm Nhàn nói nhỏ: "Ta tin vàotrí tuệ và khả năng của ngươi, chắc chắn Thiền Vu không thể thiếu sự giúp đỡcủa cô, nhất là sau khi thấy một số thành quả, nhưng thân phận của cô luôn làvấn đề rất lớn.""Lộ thân phận gì?" Hải Đường ngồi thẳng dậy, mỉm cười nói: "Lộ ra ta làngười kế tục Thiên Nhất đạo?"Phạm Nhàn giật mình, nghĩ bụng cũng đúng, cho dù Thiền Vu biết thânphận thật của Hải Đường cũng không ảnh hưởng gì đến quyết định của hắn ta.Nhưng hơn vạn kỵ binh Bắc Man thì sao? Đó là lực lượng lớn nhất Hải Đườngđưa vào Tây Hồ, nếu họ biết "Vương nữ" Khách Nhĩ Nạp là giả mạo thì phảigiải quyết thế nào?Theo lý mà nói, nếu Hải Đường bị lộ thân phận, âm mưu của người Bắc Tềsụp đổ, phải là điều Phạm Nhàn và người Khánh Quốc vui mừng nhất. Nhưngkhông hiểu sao, Phạm Nhàn tin Hải Đường sẽ không mắc lỗi này, hoặc là sưphụ đã khuất của cô đã nghĩ tới khâu dễ xảy ra vấn đề nhất, nên im lặng lắngnghe giải thích của Hải Đường."Ngươi hiểu gì về Khách Nhĩ Nạp?""Bộ lạc vương đình ở thảo nguyên phương bắc trước đây, chỉ có điều vàichục năm trước đã bị đại soái Chiến Thanh Phong tàn sát sạch sẽ, từ đó bộ lạcphương bắc như rắn mất đầu, cộng thêm Thượng Sam Hổ trấn giữ Bắc MônThiên Quan, nên không còn gây ra chuyện lớn gì."Hải Đường nhìn thẳng vào mắt Phạm Nhàn, nói: "Lúc trước, ngươi thườnghỏi ta điều gì nhất?"Phạm Nhàn nhíu chặt lông mày, không hiểu hai câu hỏi liên quan gì nhau,nhưng vấn đề rất quan trọng, y suy nghĩ nghiêm túc, một lúc sau do dự nói: "Tathích hỏi nhất là... rốt cuộc cô bao nhiêu tuổi." Y mỉm cười giải thích: "Mặc dùta không ngại tình cảm tỷ đệ, nhưng cũng sợ cô đã ngoài bốn mươi, chỉ nhờphép trú nhan mà lừa ta, trâu già ăn cỏ non, thật đáng thương cho cỏ non vôtội!"Gương mặt Hải Đường thoáng ửng hồng rồi nở nụ cười nói: "Ta không trảlời ngươi vì chính bản thân cũng không biết mình bao nhiêu tuổi."Phạm Nhàn im lặng, biết Hải Đường là cô nhi mồ côi từ nhỏ được Khổ Hàđại sư chăm nom, nuôi dưỡng khôn lớn."Năm nay ta mười chín tuổi." Hải Đường chợt nhìn thẳng vào mắt PhạmNhàn, nghiêm túc nói: "Mẫu thân ta là một Vương nữ thoát khỏi vương đìnhKhách Nhĩ Nạp ngày ấy."Phạm Nhàn hơi bối rối, nghĩ bụng mười chín tuổi ư? Vậy hồi ở bờ Bắc ycho cô uống xuân dược, cô mới có mười bốn? Mình là kẻ quấy rối trẻ vị thànhniên? Cô bé này quả thật nhỏ hơn mình... Khoan, Vương nữ? Mẫu thân? vươngđình Khách Nhĩ Nạp?Y bật dậy, nhìn Hải Đường mà không thể tin nổi. Lúc này cô ngồi khoanhchân, bình thản nhìn những con vịt bơi lội, dường như không hay biết mình vừatiết lộ bí mật kinh thiên cho Phạm Nhàn."Cô... thật sự là Vương nữ Khách Nhĩ Nạp."Phạm Nhàn run giọng nói. Tất cả mọi việc trên thảo nguyên y đều tính toánrõ ràng, dồng thời đã chuẩn bị phương án đối phó âm mưu của Khổ Hà, thậmchí vào thời điểm thích hợp sẽ vạch trần thân phận của Hải Đường. Nhưng ykhông thể ngờ được, Hải Đường có thể ảnh hưởng Thiền Vu, giúp vương đìnhxây dựng đất nước, không dựa vào thân phận giả mạo, mà vốn là... một Vươngnữ!Hải Đường ôm đầu gối, nhẹ nhàng tựa đầu lên, mắt nhìn vệt nắng lung linhtrên mặt hồ, thoáng buồn bã nói: "Quả nhiên ngươi bình tĩnh hơn ta. Hai nămtrước khi nghe sư phụ nói về thân thế của mình, ta đã rất bàng hoàng."o O oPhạm Nhàn nhìn cô, không nói nên lời. Cuối cùng y dần dần hiểu ra mộtđạo lý, có lẽ mọi việc đều là số mệnh, là duyên tiền định. Thân thế của HảiĐường dường như ly kỳ, nhưng nghĩ kỹ cũng chỉ là do một ý tưởng thoáng quacủa Khổ Hà đại sư cách đây mấy chục năm, chỉ là ý tưởng ấy lại mờ mờ ảo ảorơi xuống đời sau, rơi trước mặt y, rơi xuống thảo nguyên này.Không cần bận tâm tại sao Hải Đường có thể khiến người Bắc Man tintưởng vào thân phận Vương nữ của mình, cũng không cần bận tâm cách đây hainăm làm sao cô làm được điều đó. Trước khi qua đời, Khổ Hà đại sư đã ném rabiến số này, chắc chắn đã chuẩn bị sẵn - Khổ Hà che giấu huynh trưởng củamình, lưu lại huyết mạch của vương đình Khách Nhĩ Nạp, làm sao có thể khôngđể lại bằng chứng?Điều then chốt là..."Cha mẹ của cô...?" Phạm Nhàn nhìn khuôn mặt hoang mang hiếm thấy củaHải Đường, nhẹ giọng hỏi.
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Nhưng điều khiến trong thời gian ngắn vương đình của Thiền Vu có thể quét
sạch lực lượng chống đối trên thảo nguyên, phần lớn là vì hắn ta loại trừ mọi ý
kiến phản đối, tiếp nhận huynh đệ từ thảo nguyên phương bắc, nhờ vậy có được
sự ủng hộ của hơn vạn kỵ binh Bắc Man.
Bây giờ nhìn lại, sự ủng hộ đó chắc chắn cũng có yếu tố từ Hải Đường.
"Cô là Thánh nữ Bắc Tề, đột nhiên trở thành Thánh nữ của bộ lạc phương
bắc, chẳng lẽ ngươi không sợ bị lộ thân phận?" Phạm Nhàn nói nhỏ: "Ta tin vào
trí tuệ và khả năng của ngươi, chắc chắn Thiền Vu không thể thiếu sự giúp đỡ
của cô, nhất là sau khi thấy một số thành quả, nhưng thân phận của cô luôn là
vấn đề rất lớn."
"Lộ thân phận gì?" Hải Đường ngồi thẳng dậy, mỉm cười nói: "Lộ ra ta là
người kế tục Thiên Nhất đạo?"
Phạm Nhàn giật mình, nghĩ bụng cũng đúng, cho dù Thiền Vu biết thân
phận thật của Hải Đường cũng không ảnh hưởng gì đến quyết định của hắn ta.
Nhưng hơn vạn kỵ binh Bắc Man thì sao? Đó là lực lượng lớn nhất Hải Đường
đưa vào Tây Hồ, nếu họ biết "Vương nữ" Khách Nhĩ Nạp là giả mạo thì phải
giải quyết thế nào?
Theo lý mà nói, nếu Hải Đường bị lộ thân phận, âm mưu của người Bắc Tề
sụp đổ, phải là điều Phạm Nhàn và người Khánh Quốc vui mừng nhất. Nhưng
không hiểu sao, Phạm Nhàn tin Hải Đường sẽ không mắc lỗi này, hoặc là sư
phụ đã khuất của cô đã nghĩ tới khâu dễ xảy ra vấn đề nhất, nên im lặng lắng
nghe giải thích của Hải Đường.
"Ngươi hiểu gì về Khách Nhĩ Nạp?"
"Bộ lạc vương đình ở thảo nguyên phương bắc trước đây, chỉ có điều vài
chục năm trước đã bị đại soái Chiến Thanh Phong tàn sát sạch sẽ, từ đó bộ lạc
phương bắc như rắn mất đầu, cộng thêm Thượng Sam Hổ trấn giữ Bắc Môn
Thiên Quan, nên không còn gây ra chuyện lớn gì."
Hải Đường nhìn thẳng vào mắt Phạm Nhàn, nói: "Lúc trước, ngươi thường
hỏi ta điều gì nhất?"
Phạm Nhàn nhíu chặt lông mày, không hiểu hai câu hỏi liên quan gì nhau,
nhưng vấn đề rất quan trọng, y suy nghĩ nghiêm túc, một lúc sau do dự nói: "Ta
thích hỏi nhất là... rốt cuộc cô bao nhiêu tuổi." Y mỉm cười giải thích: "Mặc dù
ta không ngại tình cảm tỷ đệ, nhưng cũng sợ cô đã ngoài bốn mươi, chỉ nhờ
phép trú nhan mà lừa ta, trâu già ăn cỏ non, thật đáng thương cho cỏ non vô
tội!"
Gương mặt Hải Đường thoáng ửng hồng rồi nở nụ cười nói: "Ta không trả
lời ngươi vì chính bản thân cũng không biết mình bao nhiêu tuổi."
Phạm Nhàn im lặng, biết Hải Đường là cô nhi mồ côi từ nhỏ được Khổ Hà
đại sư chăm nom, nuôi dưỡng khôn lớn.
"Năm nay ta mười chín tuổi." Hải Đường chợt nhìn thẳng vào mắt Phạm
Nhàn, nghiêm túc nói: "Mẫu thân ta là một Vương nữ thoát khỏi vương đình
Khách Nhĩ Nạp ngày ấy."
Phạm Nhàn hơi bối rối, nghĩ bụng mười chín tuổi ư? Vậy hồi ở bờ Bắc y
cho cô uống xuân dược, cô mới có mười bốn? Mình là kẻ quấy rối trẻ vị thành
niên? Cô bé này quả thật nhỏ hơn mình... Khoan, Vương nữ? Mẫu thân? vương
đình Khách Nhĩ Nạp?
Y bật dậy, nhìn Hải Đường mà không thể tin nổi. Lúc này cô ngồi khoanh
chân, bình thản nhìn những con vịt bơi lội, dường như không hay biết mình vừa
tiết lộ bí mật kinh thiên cho Phạm Nhàn.
"Cô... thật sự là Vương nữ Khách Nhĩ Nạp."
Phạm Nhàn run giọng nói. Tất cả mọi việc trên thảo nguyên y đều tính toán
rõ ràng, dồng thời đã chuẩn bị phương án đối phó âm mưu của Khổ Hà, thậm
chí vào thời điểm thích hợp sẽ vạch trần thân phận của Hải Đường. Nhưng y
không thể ngờ được, Hải Đường có thể ảnh hưởng Thiền Vu, giúp vương đình
xây dựng đất nước, không dựa vào thân phận giả mạo, mà vốn là... một Vương
nữ!
Hải Đường ôm đầu gối, nhẹ nhàng tựa đầu lên, mắt nhìn vệt nắng lung linh
trên mặt hồ, thoáng buồn bã nói: "Quả nhiên ngươi bình tĩnh hơn ta. Hai năm
trước khi nghe sư phụ nói về thân thế của mình, ta đã rất bàng hoàng."
o O o
Phạm Nhàn nhìn cô, không nói nên lời. Cuối cùng y dần dần hiểu ra một
đạo lý, có lẽ mọi việc đều là số mệnh, là duyên tiền định. Thân thế của Hải
Đường dường như ly kỳ, nhưng nghĩ kỹ cũng chỉ là do một ý tưởng thoáng qua
của Khổ Hà đại sư cách đây mấy chục năm, chỉ là ý tưởng ấy lại mờ mờ ảo ảo
rơi xuống đời sau, rơi trước mặt y, rơi xuống thảo nguyên này.
Không cần bận tâm tại sao Hải Đường có thể khiến người Bắc Man tin
tưởng vào thân phận Vương nữ của mình, cũng không cần bận tâm cách đây hai
năm làm sao cô làm được điều đó. Trước khi qua đời, Khổ Hà đại sư đã ném ra
biến số này, chắc chắn đã chuẩn bị sẵn - Khổ Hà che giấu huynh trưởng của
mình, lưu lại huyết mạch của vương đình Khách Nhĩ Nạp, làm sao có thể không
để lại bằng chứng?
Điều then chốt là...
"Cha mẹ của cô...?" Phạm Nhàn nhìn khuôn mặt hoang mang hiếm thấy của
Hải Đường, nhẹ giọng hỏi.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Nhưng điều khiến trong thời gian ngắn vương đình của Thiền Vu có thể quétsạch lực lượng chống đối trên thảo nguyên, phần lớn là vì hắn ta loại trừ mọi ýkiến phản đối, tiếp nhận huynh đệ từ thảo nguyên phương bắc, nhờ vậy có đượcsự ủng hộ của hơn vạn kỵ binh Bắc Man.Bây giờ nhìn lại, sự ủng hộ đó chắc chắn cũng có yếu tố từ Hải Đường."Cô là Thánh nữ Bắc Tề, đột nhiên trở thành Thánh nữ của bộ lạc phươngbắc, chẳng lẽ ngươi không sợ bị lộ thân phận?" Phạm Nhàn nói nhỏ: "Ta tin vàotrí tuệ và khả năng của ngươi, chắc chắn Thiền Vu không thể thiếu sự giúp đỡcủa cô, nhất là sau khi thấy một số thành quả, nhưng thân phận của cô luôn làvấn đề rất lớn.""Lộ thân phận gì?" Hải Đường ngồi thẳng dậy, mỉm cười nói: "Lộ ra ta làngười kế tục Thiên Nhất đạo?"Phạm Nhàn giật mình, nghĩ bụng cũng đúng, cho dù Thiền Vu biết thânphận thật của Hải Đường cũng không ảnh hưởng gì đến quyết định của hắn ta.Nhưng hơn vạn kỵ binh Bắc Man thì sao? Đó là lực lượng lớn nhất Hải Đườngđưa vào Tây Hồ, nếu họ biết "Vương nữ" Khách Nhĩ Nạp là giả mạo thì phảigiải quyết thế nào?Theo lý mà nói, nếu Hải Đường bị lộ thân phận, âm mưu của người Bắc Tềsụp đổ, phải là điều Phạm Nhàn và người Khánh Quốc vui mừng nhất. Nhưngkhông hiểu sao, Phạm Nhàn tin Hải Đường sẽ không mắc lỗi này, hoặc là sưphụ đã khuất của cô đã nghĩ tới khâu dễ xảy ra vấn đề nhất, nên im lặng lắngnghe giải thích của Hải Đường."Ngươi hiểu gì về Khách Nhĩ Nạp?""Bộ lạc vương đình ở thảo nguyên phương bắc trước đây, chỉ có điều vàichục năm trước đã bị đại soái Chiến Thanh Phong tàn sát sạch sẽ, từ đó bộ lạcphương bắc như rắn mất đầu, cộng thêm Thượng Sam Hổ trấn giữ Bắc MônThiên Quan, nên không còn gây ra chuyện lớn gì."Hải Đường nhìn thẳng vào mắt Phạm Nhàn, nói: "Lúc trước, ngươi thườnghỏi ta điều gì nhất?"Phạm Nhàn nhíu chặt lông mày, không hiểu hai câu hỏi liên quan gì nhau,nhưng vấn đề rất quan trọng, y suy nghĩ nghiêm túc, một lúc sau do dự nói: "Tathích hỏi nhất là... rốt cuộc cô bao nhiêu tuổi." Y mỉm cười giải thích: "Mặc dùta không ngại tình cảm tỷ đệ, nhưng cũng sợ cô đã ngoài bốn mươi, chỉ nhờphép trú nhan mà lừa ta, trâu già ăn cỏ non, thật đáng thương cho cỏ non vôtội!"Gương mặt Hải Đường thoáng ửng hồng rồi nở nụ cười nói: "Ta không trảlời ngươi vì chính bản thân cũng không biết mình bao nhiêu tuổi."Phạm Nhàn im lặng, biết Hải Đường là cô nhi mồ côi từ nhỏ được Khổ Hàđại sư chăm nom, nuôi dưỡng khôn lớn."Năm nay ta mười chín tuổi." Hải Đường chợt nhìn thẳng vào mắt PhạmNhàn, nghiêm túc nói: "Mẫu thân ta là một Vương nữ thoát khỏi vương đìnhKhách Nhĩ Nạp ngày ấy."Phạm Nhàn hơi bối rối, nghĩ bụng mười chín tuổi ư? Vậy hồi ở bờ Bắc ycho cô uống xuân dược, cô mới có mười bốn? Mình là kẻ quấy rối trẻ vị thànhniên? Cô bé này quả thật nhỏ hơn mình... Khoan, Vương nữ? Mẫu thân? vươngđình Khách Nhĩ Nạp?Y bật dậy, nhìn Hải Đường mà không thể tin nổi. Lúc này cô ngồi khoanhchân, bình thản nhìn những con vịt bơi lội, dường như không hay biết mình vừatiết lộ bí mật kinh thiên cho Phạm Nhàn."Cô... thật sự là Vương nữ Khách Nhĩ Nạp."Phạm Nhàn run giọng nói. Tất cả mọi việc trên thảo nguyên y đều tính toánrõ ràng, dồng thời đã chuẩn bị phương án đối phó âm mưu của Khổ Hà, thậmchí vào thời điểm thích hợp sẽ vạch trần thân phận của Hải Đường. Nhưng ykhông thể ngờ được, Hải Đường có thể ảnh hưởng Thiền Vu, giúp vương đìnhxây dựng đất nước, không dựa vào thân phận giả mạo, mà vốn là... một Vươngnữ!Hải Đường ôm đầu gối, nhẹ nhàng tựa đầu lên, mắt nhìn vệt nắng lung linhtrên mặt hồ, thoáng buồn bã nói: "Quả nhiên ngươi bình tĩnh hơn ta. Hai nămtrước khi nghe sư phụ nói về thân thế của mình, ta đã rất bàng hoàng."o O oPhạm Nhàn nhìn cô, không nói nên lời. Cuối cùng y dần dần hiểu ra mộtđạo lý, có lẽ mọi việc đều là số mệnh, là duyên tiền định. Thân thế của HảiĐường dường như ly kỳ, nhưng nghĩ kỹ cũng chỉ là do một ý tưởng thoáng quacủa Khổ Hà đại sư cách đây mấy chục năm, chỉ là ý tưởng ấy lại mờ mờ ảo ảorơi xuống đời sau, rơi trước mặt y, rơi xuống thảo nguyên này.Không cần bận tâm tại sao Hải Đường có thể khiến người Bắc Man tintưởng vào thân phận Vương nữ của mình, cũng không cần bận tâm cách đây hainăm làm sao cô làm được điều đó. Trước khi qua đời, Khổ Hà đại sư đã ném rabiến số này, chắc chắn đã chuẩn bị sẵn - Khổ Hà che giấu huynh trưởng củamình, lưu lại huyết mạch của vương đình Khách Nhĩ Nạp, làm sao có thể khôngđể lại bằng chứng?Điều then chốt là..."Cha mẹ của cô...?" Phạm Nhàn nhìn khuôn mặt hoang mang hiếm thấy củaHải Đường, nhẹ giọng hỏi.