Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 1496: Tâm chiến hậu truyện 3
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Nhưng vì che giấu thân phận, trên người không mang nỏ cầm tay, trong giàykhông có dao găm màu đen, thanh đao này từ đâu ra?Lưỡi đao nhỏ sắp chém tới ngón tay Hải Đường, trong khoảnh khắc đó,dường như tất cả động tác đều chậm lại, con dao nhỏ hiện rõ, chính là món quàHải Đường tặng Tiểu Công gia Phạm Nhàn trước đây!Đồng tử Hải Đường càng sáng lên, ánh mắt ấy mang một ý vị khó tả, ngóntay vẫn không rút lui, không phản ứng gì, vẫn chỉ thẳng vào cổ họng PhạmNhàn, như không thấy lưỡi đao vậy.Trong lòng Phạm Nhàn thở dài, tay trái hơi buông lỏng, ánh đao rút lui.Có điều, chuyện khiến người ta khó tin là, y cũng không để ý tới ngón taychỉ vào cổ họng của Hải Đường, mà trực tiếp vỗ xuống ngực Hải Đường.Phạm Nhàn thu đao, Hải Đường thu chỉ, Phạm Nhàn hạ chưởng, Hải Đườngphòng ngự, chỉ bốn động tác đơn giản, nhưng thực hiện một cách sạch sẽ lưuloát đến thế, từ bỏ mà không chút do dự, có lẽ trên đời này, chỉ có hai người trẻtuổi này đối địch mới có thể tạo ra cảnh tượng kỳ lạ như vậy.Có điều, cuối cùng Phạm Nhàn cũng chiếm được thượng phong, mộtchưởng của y đã in lên ngực Hải Đường.Đôi mắt Hải Đường càng lúc càng sáng, bàn tay quay lai phòng ngự hoàntoàn không để ý tới chưởng này, mà ngón tay nhẹ nhàng tung ra, giống nhưnhững cọng cỏ thu bay theo gió đêm trên thảo nguyên, rủ xuống từng cánh taycủa Phạm Nhàn, khống chế cánh tay phải của y.Trong bốn khoảnh khắc đó, Phạm Nhàn và Hải Đường mỗi người đều có cơhội giết chết đối phương, thậm chí cơ hội ấy còn là do đối phương cố ý để lại,nhưng họ không thể ra tay.Một chữ Tâm, đó là lần đầu hai người gặp nhau bên bờ Bắc Hải, PhạmNhàn dùng dùng xuân dược xuân thơ lay động tâm hồn, sau khi Hải Đường đáplại bằng vẻ lạnh nhạt, hai nhân vật trẻ tuổi hàng đầu Bắc Tề và Nam Khánh tiếptục tâm chiến mấy năm liên tiếp.Nhìn bề ngoài là động thủ, thực chất là động tâm.Hải Đường cược Phạm Nhàn không thể chém được nhát dao vào ngón taymình, Phạm Nhàn bỏ dao.Phạm Nhàn cược Hải Đường không điểm được ngón tay vào cổ họng mình,Hải Đường rút tay.Hải Đường cược Phạm Nhàn không đành lòng vận sức xuất chưởng tấncông chỗ hiểm yếu trên ngực mình, nên khống chế cánh tay phải của y.Nhưng đều không nỡ ra tay, cần gì phải động thủ?o O oTrên mặt Phạm Nhàn mang nụ cười kỳ lạ, nhìn Hải Đường phía trước, dùhai người đều hiểu rõ việc động thủ lần này chung quy cũng chỉ là phí công vôích, nhưng y vẫn ra tay.Hải Đường dựng ngón tay lên, phun ra chân khí tinh thuần Thiên Nhất đạo,ngăn cản dòng chân khí bá đạo từ cánh tay phải Phạm Nhàn, khiến chưởng củay đánh trên ngực mình lập tức mất tác dụng.Phạm Nhàn vẫn giơ tay, không chút đe dọa, không chân khí, chỉ lay độngquần áo bên ngoài của Hải Đường.Nơi bàn tay y chạm vào rất khéo léo, rất mềm mại, rất dịu dàng.Vì thế, hành động này rất mê hồn.Hải Đường vô cùng tức giận, lòng hơi rối loạn.Bàn tay trái buông đao của Phạm Nhàn nhân lúc tâm trí đối phương hỗnloạn, lặng lẽ không tiếng động phất qua bên tai Hải Đường, đầu ngón út nhẹnhàng bật lên, một mũi kim đâm vào huyệt đạo dưới tai Hải Đường.Y phải bắt Hải Đường về Trung Nguyên, y muốn phá cục diện mà Khổ Hàdàn xếp, không để cô gái đáng thương này phải đau khổ thêm nữa, nên y suynghĩ kỹ càng, không tiếc liều lĩnh cũng phải bắt được đối phương.Chính là một châm này.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Thiên kiêu thế hệ này, Thánh nữ Bắc Tề Hải Đường Đóa cuối cùng cũngthất bại, thua trên thảo nguyên yên tĩnh này, thua dưới tay Phạm Nhàn.Từ năm Khánh Lịch thứ tư, kể từ khi Hải Đường Đóa Đóa xuống núi, quahàng chục trận lớn nhỏ, chưa từng thua trận nào, danh tiếng vang dội không aisánh kịp, cho đến khi sau này ở Khánh Quốc xuất hiện một Thi Tiên, một caothủ trẻ tuổi. Từ đó, mọi người trên giang hồ đều ra sức bàn tán, nếu Hải ĐườngĐóa gặp Phạm Nhàn, cuối cùng ai sẽ chiến thắng?Lần đầu gặp nhau bên bờ Bắc Hải, lúc đó Phạm Nhàn hoàn toàn không phảiđối thủ của Hải Đường, chỉ nhờ thân pháp do Ngũ Trúc thúc truyền dạy, miễncưỡng né tránh, dựa vào độc châm và khói độc mà chống cự trên đồng cỏ.Nhưng Phạm Nhàn không thua, bởi dựa vào sự vô liêm sỉ và tàn nhẫn của bảnthân, y đã ép buộc Hải Đường phải lui lại, cũng ghi nhớ xuân sắc nồng nàn giữaBắc Hải.Sau đó, Hải Đường và Phạm Nhàn chưa từng giao thủ chính diện, nhưng cảhai đều hiểu rõ, nếu chỉ xét về võ công, Phạm Nhàn không thể nào là đối thủcủa Hải Đường. Chỉ có điều nếu phải liều mạng chiến đấu, với tính tình cươngquyết của Phạm Nhàn, cho dù Hải Đường có thể giết chết y cũng phải trả giá rấtlớn.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Nhưng vì che giấu thân phận, trên người không mang nỏ cầm tay, trong giày
không có dao găm màu đen, thanh đao này từ đâu ra?
Lưỡi đao nhỏ sắp chém tới ngón tay Hải Đường, trong khoảnh khắc đó,
dường như tất cả động tác đều chậm lại, con dao nhỏ hiện rõ, chính là món quà
Hải Đường tặng Tiểu Công gia Phạm Nhàn trước đây!
Đồng tử Hải Đường càng sáng lên, ánh mắt ấy mang một ý vị khó tả, ngón
tay vẫn không rút lui, không phản ứng gì, vẫn chỉ thẳng vào cổ họng Phạm
Nhàn, như không thấy lưỡi đao vậy.
Trong lòng Phạm Nhàn thở dài, tay trái hơi buông lỏng, ánh đao rút lui.
Có điều, chuyện khiến người ta khó tin là, y cũng không để ý tới ngón tay
chỉ vào cổ họng của Hải Đường, mà trực tiếp vỗ xuống ngực Hải Đường.
Phạm Nhàn thu đao, Hải Đường thu chỉ, Phạm Nhàn hạ chưởng, Hải Đường
phòng ngự, chỉ bốn động tác đơn giản, nhưng thực hiện một cách sạch sẽ lưu
loát đến thế, từ bỏ mà không chút do dự, có lẽ trên đời này, chỉ có hai người trẻ
tuổi này đối địch mới có thể tạo ra cảnh tượng kỳ lạ như vậy.
Có điều, cuối cùng Phạm Nhàn cũng chiếm được thượng phong, một
chưởng của y đã in lên ngực Hải Đường.
Đôi mắt Hải Đường càng lúc càng sáng, bàn tay quay lai phòng ngự hoàn
toàn không để ý tới chưởng này, mà ngón tay nhẹ nhàng tung ra, giống như
những cọng cỏ thu bay theo gió đêm trên thảo nguyên, rủ xuống từng cánh tay
của Phạm Nhàn, khống chế cánh tay phải của y.
Trong bốn khoảnh khắc đó, Phạm Nhàn và Hải Đường mỗi người đều có cơ
hội giết chết đối phương, thậm chí cơ hội ấy còn là do đối phương cố ý để lại,
nhưng họ không thể ra tay.
Một chữ Tâm, đó là lần đầu hai người gặp nhau bên bờ Bắc Hải, Phạm
Nhàn dùng dùng xuân dược xuân thơ lay động tâm hồn, sau khi Hải Đường đáp
lại bằng vẻ lạnh nhạt, hai nhân vật trẻ tuổi hàng đầu Bắc Tề và Nam Khánh tiếp
tục tâm chiến mấy năm liên tiếp.
Nhìn bề ngoài là động thủ, thực chất là động tâm.
Hải Đường cược Phạm Nhàn không thể chém được nhát dao vào ngón tay
mình, Phạm Nhàn bỏ dao.
Phạm Nhàn cược Hải Đường không điểm được ngón tay vào cổ họng mình,
Hải Đường rút tay.
Hải Đường cược Phạm Nhàn không đành lòng vận sức xuất chưởng tấn
công chỗ hiểm yếu trên ngực mình, nên khống chế cánh tay phải của y.
Nhưng đều không nỡ ra tay, cần gì phải động thủ?
o O o
Trên mặt Phạm Nhàn mang nụ cười kỳ lạ, nhìn Hải Đường phía trước, dù
hai người đều hiểu rõ việc động thủ lần này chung quy cũng chỉ là phí công vô
ích, nhưng y vẫn ra tay.
Hải Đường dựng ngón tay lên, phun ra chân khí tinh thuần Thiên Nhất đạo,
ngăn cản dòng chân khí bá đạo từ cánh tay phải Phạm Nhàn, khiến chưởng của
y đánh trên ngực mình lập tức mất tác dụng.
Phạm Nhàn vẫn giơ tay, không chút đe dọa, không chân khí, chỉ lay động
quần áo bên ngoài của Hải Đường.
Nơi bàn tay y chạm vào rất khéo léo, rất mềm mại, rất dịu dàng.
Vì thế, hành động này rất mê hồn.
Hải Đường vô cùng tức giận, lòng hơi rối loạn.
Bàn tay trái buông đao của Phạm Nhàn nhân lúc tâm trí đối phương hỗn
loạn, lặng lẽ không tiếng động phất qua bên tai Hải Đường, đầu ngón út nhẹ
nhàng bật lên, một mũi kim đâm vào huyệt đạo dưới tai Hải Đường.
Y phải bắt Hải Đường về Trung Nguyên, y muốn phá cục diện mà Khổ Hà
dàn xếp, không để cô gái đáng thương này phải đau khổ thêm nữa, nên y suy
nghĩ kỹ càng, không tiếc liều lĩnh cũng phải bắt được đối phương.
Chính là một châm này.
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Thiên kiêu thế hệ này, Thánh nữ Bắc Tề Hải Đường Đóa cuối cùng cũng
thất bại, thua trên thảo nguyên yên tĩnh này, thua dưới tay Phạm Nhàn.
Từ năm Khánh Lịch thứ tư, kể từ khi Hải Đường Đóa Đóa xuống núi, qua
hàng chục trận lớn nhỏ, chưa từng thua trận nào, danh tiếng vang dội không ai
sánh kịp, cho đến khi sau này ở Khánh Quốc xuất hiện một Thi Tiên, một cao
thủ trẻ tuổi. Từ đó, mọi người trên giang hồ đều ra sức bàn tán, nếu Hải Đường
Đóa gặp Phạm Nhàn, cuối cùng ai sẽ chiến thắng?
Lần đầu gặp nhau bên bờ Bắc Hải, lúc đó Phạm Nhàn hoàn toàn không phải
đối thủ của Hải Đường, chỉ nhờ thân pháp do Ngũ Trúc thúc truyền dạy, miễn
cưỡng né tránh, dựa vào độc châm và khói độc mà chống cự trên đồng cỏ.
Nhưng Phạm Nhàn không thua, bởi dựa vào sự vô liêm sỉ và tàn nhẫn của bản
thân, y đã ép buộc Hải Đường phải lui lại, cũng ghi nhớ xuân sắc nồng nàn giữa
Bắc Hải.
Sau đó, Hải Đường và Phạm Nhàn chưa từng giao thủ chính diện, nhưng cả
hai đều hiểu rõ, nếu chỉ xét về võ công, Phạm Nhàn không thể nào là đối thủ
của Hải Đường. Chỉ có điều nếu phải liều mạng chiến đấu, với tính tình cương
quyết của Phạm Nhàn, cho dù Hải Đường có thể giết chết y cũng phải trả giá rất
lớn.
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Nhưng vì che giấu thân phận, trên người không mang nỏ cầm tay, trong giàykhông có dao găm màu đen, thanh đao này từ đâu ra?Lưỡi đao nhỏ sắp chém tới ngón tay Hải Đường, trong khoảnh khắc đó,dường như tất cả động tác đều chậm lại, con dao nhỏ hiện rõ, chính là món quàHải Đường tặng Tiểu Công gia Phạm Nhàn trước đây!Đồng tử Hải Đường càng sáng lên, ánh mắt ấy mang một ý vị khó tả, ngóntay vẫn không rút lui, không phản ứng gì, vẫn chỉ thẳng vào cổ họng PhạmNhàn, như không thấy lưỡi đao vậy.Trong lòng Phạm Nhàn thở dài, tay trái hơi buông lỏng, ánh đao rút lui.Có điều, chuyện khiến người ta khó tin là, y cũng không để ý tới ngón taychỉ vào cổ họng của Hải Đường, mà trực tiếp vỗ xuống ngực Hải Đường.Phạm Nhàn thu đao, Hải Đường thu chỉ, Phạm Nhàn hạ chưởng, Hải Đườngphòng ngự, chỉ bốn động tác đơn giản, nhưng thực hiện một cách sạch sẽ lưuloát đến thế, từ bỏ mà không chút do dự, có lẽ trên đời này, chỉ có hai người trẻtuổi này đối địch mới có thể tạo ra cảnh tượng kỳ lạ như vậy.Có điều, cuối cùng Phạm Nhàn cũng chiếm được thượng phong, mộtchưởng của y đã in lên ngực Hải Đường.Đôi mắt Hải Đường càng lúc càng sáng, bàn tay quay lai phòng ngự hoàntoàn không để ý tới chưởng này, mà ngón tay nhẹ nhàng tung ra, giống nhưnhững cọng cỏ thu bay theo gió đêm trên thảo nguyên, rủ xuống từng cánh taycủa Phạm Nhàn, khống chế cánh tay phải của y.Trong bốn khoảnh khắc đó, Phạm Nhàn và Hải Đường mỗi người đều có cơhội giết chết đối phương, thậm chí cơ hội ấy còn là do đối phương cố ý để lại,nhưng họ không thể ra tay.Một chữ Tâm, đó là lần đầu hai người gặp nhau bên bờ Bắc Hải, PhạmNhàn dùng dùng xuân dược xuân thơ lay động tâm hồn, sau khi Hải Đường đáplại bằng vẻ lạnh nhạt, hai nhân vật trẻ tuổi hàng đầu Bắc Tề và Nam Khánh tiếptục tâm chiến mấy năm liên tiếp.Nhìn bề ngoài là động thủ, thực chất là động tâm.Hải Đường cược Phạm Nhàn không thể chém được nhát dao vào ngón taymình, Phạm Nhàn bỏ dao.Phạm Nhàn cược Hải Đường không điểm được ngón tay vào cổ họng mình,Hải Đường rút tay.Hải Đường cược Phạm Nhàn không đành lòng vận sức xuất chưởng tấncông chỗ hiểm yếu trên ngực mình, nên khống chế cánh tay phải của y.Nhưng đều không nỡ ra tay, cần gì phải động thủ?o O oTrên mặt Phạm Nhàn mang nụ cười kỳ lạ, nhìn Hải Đường phía trước, dùhai người đều hiểu rõ việc động thủ lần này chung quy cũng chỉ là phí công vôích, nhưng y vẫn ra tay.Hải Đường dựng ngón tay lên, phun ra chân khí tinh thuần Thiên Nhất đạo,ngăn cản dòng chân khí bá đạo từ cánh tay phải Phạm Nhàn, khiến chưởng củay đánh trên ngực mình lập tức mất tác dụng.Phạm Nhàn vẫn giơ tay, không chút đe dọa, không chân khí, chỉ lay độngquần áo bên ngoài của Hải Đường.Nơi bàn tay y chạm vào rất khéo léo, rất mềm mại, rất dịu dàng.Vì thế, hành động này rất mê hồn.Hải Đường vô cùng tức giận, lòng hơi rối loạn.Bàn tay trái buông đao của Phạm Nhàn nhân lúc tâm trí đối phương hỗnloạn, lặng lẽ không tiếng động phất qua bên tai Hải Đường, đầu ngón út nhẹnhàng bật lên, một mũi kim đâm vào huyệt đạo dưới tai Hải Đường.Y phải bắt Hải Đường về Trung Nguyên, y muốn phá cục diện mà Khổ Hàdàn xếp, không để cô gái đáng thương này phải đau khổ thêm nữa, nên y suynghĩ kỹ càng, không tiếc liều lĩnh cũng phải bắt được đối phương.Chính là một châm này.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Thiên kiêu thế hệ này, Thánh nữ Bắc Tề Hải Đường Đóa cuối cùng cũngthất bại, thua trên thảo nguyên yên tĩnh này, thua dưới tay Phạm Nhàn.Từ năm Khánh Lịch thứ tư, kể từ khi Hải Đường Đóa Đóa xuống núi, quahàng chục trận lớn nhỏ, chưa từng thua trận nào, danh tiếng vang dội không aisánh kịp, cho đến khi sau này ở Khánh Quốc xuất hiện một Thi Tiên, một caothủ trẻ tuổi. Từ đó, mọi người trên giang hồ đều ra sức bàn tán, nếu Hải ĐườngĐóa gặp Phạm Nhàn, cuối cùng ai sẽ chiến thắng?Lần đầu gặp nhau bên bờ Bắc Hải, lúc đó Phạm Nhàn hoàn toàn không phảiđối thủ của Hải Đường, chỉ nhờ thân pháp do Ngũ Trúc thúc truyền dạy, miễncưỡng né tránh, dựa vào độc châm và khói độc mà chống cự trên đồng cỏ.Nhưng Phạm Nhàn không thua, bởi dựa vào sự vô liêm sỉ và tàn nhẫn của bảnthân, y đã ép buộc Hải Đường phải lui lại, cũng ghi nhớ xuân sắc nồng nàn giữaBắc Hải.Sau đó, Hải Đường và Phạm Nhàn chưa từng giao thủ chính diện, nhưng cảhai đều hiểu rõ, nếu chỉ xét về võ công, Phạm Nhàn không thể nào là đối thủcủa Hải Đường. Chỉ có điều nếu phải liều mạng chiến đấu, với tính tình cươngquyết của Phạm Nhàn, cho dù Hải Đường có thể giết chết y cũng phải trả giá rấtlớn.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑