Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 1502: Quay về 1
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Bởi vì trong khoảnh kHắc Kỵ binh Tây Hồ dừng truy kích, đám đào binhphía trước đã ngừng lại dưới ánh chiều tà, dừng ngay trên đồng cỏ, quay đầunhìn lại, tựa hồ đang chờ đợi bọn họ!Thể nào là sự sỉ nhục, Thiền Vu nghiến răng, nheo mắt lại, một lúc sau mớithả lỏng biểu cảm trên mặt, lạnh lùng nói: "Quay lại."o O o"Đối phương không dính bẫy." Kinh Qua nhìn vị Đề ti đại nhân đầy cát bụimột cái, nói: "Xem ra sẽ không đuổi theo nữa."Phạm Nhàn khạc nhổ cát bụi trong miệng ra, nhíu mày, tâm trạng thoải máihơn một chút. Tình thế trước mắt trông thì đám đào binh thoải mái, nhưng chỉcó những người bị truy đuổi như y mới cảm nhận được sự khủng khiếp của kỵbinh Hồ.Đám kỵ binh tinh nhuệ vương đình Tây Hồ này thật sự tạo áp lực lớn choHắc Kỵ. Chỉ nói về tốc độ, đây chính là đội kỵ binh mạnh nhất thiên hạ, cònhơn cả kỵ binh Đại Ngụy ngày trước. Hắc Kỵ chạy trốn có vẻ oai phong, thực tếđã kiệt sức không chịu nổi. Nếu vương đình còn truy đuổi thêm hai ngày nữa,đợi khi thuốc trong chiến mã Hắc Kỵ mất tác dụng, Phạm Nhàn sẽ rất bất lợi.Lý do Phạm Nhàn không cho Hắc Kỵ phi nước đại là để tỏ ra bình tĩnh tựtin, đánh bại tinh thần của kỵ binh vương đình. Bây giờ xem ra mưu kế có hiệuquả, hơn nữa Phạm Nhàn biết rõ, người có chí hướng lớn như Thiền Vu chắcchắn sẽ không để cơn giận mù quáng đuổi bắt mình, mà quên đi tình hình hỗnloạn ở vương đình và nguy cơ bạo động trên thảo nguyên do Tả Hiền vương gợira.Cách vài dặm phía sau, kỵ binh vương đình dần quay đầu rút lui, Thiền Vu ởphía sau cùng, ánh chiều tà chiếu lên áo giáp nhẹ, phản chiếu ánh sáng mờ ảo,vẫn lạnh lùng như thường.Phạm Nhàn khạc nhổ hết cát bụi, nói: "Chắc chắn lần này ta đã để lại chohắn ấn tượng sâu sắc, sau này giao chiến trên thảo nguyên, chắc chắn hắn sẽkhông dám tùy tiện chiến đấu ngoài nơi hoang dã nữa."Kinh Qua nhìn y, nói: "Dọa lui cũng tốt, chỉ có điều Thế tử gia đã bố tríphục binh ở Hồng Sơn khẩu hơn mười ngày, không đợi được Thiền Vu, chắcchắn sẽ hơi thất vọng.""Thôi đi, đừng đòi hỏi quá nhiều, đây là chủ nhân của thảo nguyên đấy."Phạm Nhàn nheo mắt nhìn bóng hình cô độc đứng trên đồng cỏ xa xăm, cườikhẩy nói: "Sao lại dễ bị ta hại chết như vậy chứ."๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Hai bên cách nhau khá xa, nhưng vẫn có thể nhìn rõ biểu cảm của nhau.Phạm Nhàn nheo mắt, xác nhận đối phương đã rời đi, không khỏi lắc đầu, mộtcảm giác mệt mỏi khó kiềm chế ập tới. Bị đàn sói Tây Hồ đuổi giết suốt bangày, cả hai bên đều kiệt sức. Đối phương đã bỏ cuộc, đương nhiên y không hềthất vọng, chỉ còn cảm giác nhẹ nhõm mà thôi.Trận truy đuổi kéo dài ba ngày này nhìn giống như trò chơi trẻ con, khôngmấy nguy hiểm, thậm chí cả hai bên chưa rút dao kiếm, bắn tên. Nhưng thực tế,cả hai đều rõ ràng, cuộc truy đuổi này ý nghĩa thế nào, ẩn chứa bao hung hiểm.Đoàn người Phạm Nhàn xâm nhập sâu vào trong lòng thảo nguyên, rồi oaiphong lẫm liệt rời đi, dù không chiến đấu nhưng đã để lại ám ảnh trong lòngngười Hồ. Nhiều năm về trước, chiến dịch mở rộng biên giới lớn nhất KhánhQuốc cũng do Giám Sát viện bí mật lãnh đạo. Cho đến nay, Trần Bình Bình vẫnlà biểu tượng huyền thoại ngang hàng với ác ma trên thảo nguyên. Chuyến điTây Hồ lần này, Phạm Nhàn tiếp nối truyền thống tuyệt vời của Giám Sát viện,kiêu ngạo tuần tra lãnh thổ một lần sau khi lên nắm quyền.Đây là một cú giáng mạnh vào tinh thần người Hồ. vương đình muốn thốngnhất thảo nguyên, chống lại Khánh Quốc nhưng lại để xổng đoàn người xâmnhập lãnh địa. Chắc chắn điều này sẽ khiến họ đánh giá lại thực lực bản thân,cũng khiến các bộ lạc Tây Hồ cực kỳ vẻ vang hai năm qua phải cân nhắc kỹlưỡng hơn khi xuất binh.Thiền Vu Tây Hồ Tốc Tất Đạt đuổi theo vô ích suốt ba ngày, buộc phải quayvề trong thất vọng. Dưới con mắt Phạm Nhàn, chuyện này có ý nghĩa khác. Chủnhân thảo nguyên lui lại rất kiên quyết, biết từ bỏ, kiềm chế được tính khí hiếuchiến của kỵ binh người Hồ, thực sự là một nhân vật đặc biệt.Nếu người này được Hải Đường giúp đỡ thực sự thống nhất thảo nguyên,chắc chắn sẽ trở thành mối lo lớn cho Khánh Quốc.Phạm Nhàn chớp mắt, lông mi dài đầy bụi bặm, toàn thân trông như làmbằng đất. Dù đùa bỡn các cường giả thảo nguyên trên tay nhưng y không hề vui,trái lại có vẻ cô độc và bất đắc dĩ."Đi." Hắn dắt ngựa phi nước đại về phía thảo nguyên dưới ánh chiều tà, conchiến mã hân hoan reo mừng.o O oMặc dù thoáng thấy đoàn truy binh vương đình đã lui về, nhưng các tướnglĩnh Hắc Kỵ vẫn không dám chủ quan. Ai biết đám người Hồ tàn nhẫn kia cóthể giở trò đánh lừa, rồi tấn công từ hậu phương. Trên thảo nguyên, người Hồcó chim ưng giúp sức, hoàn toàn triệt tiêu hiệu quả của cái ống nhòm trong tayPhạm Nhàn.
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Bởi vì trong khoảnh kHắc Kỵ binh Tây Hồ dừng truy kích, đám đào binh
phía trước đã ngừng lại dưới ánh chiều tà, dừng ngay trên đồng cỏ, quay đầu
nhìn lại, tựa hồ đang chờ đợi bọn họ!
Thể nào là sự sỉ nhục, Thiền Vu nghiến răng, nheo mắt lại, một lúc sau mới
thả lỏng biểu cảm trên mặt, lạnh lùng nói: "Quay lại."
o O o
"Đối phương không dính bẫy." Kinh Qua nhìn vị Đề ti đại nhân đầy cát bụi
một cái, nói: "Xem ra sẽ không đuổi theo nữa."
Phạm Nhàn khạc nhổ cát bụi trong miệng ra, nhíu mày, tâm trạng thoải mái
hơn một chút. Tình thế trước mắt trông thì đám đào binh thoải mái, nhưng chỉ
có những người bị truy đuổi như y mới cảm nhận được sự khủng khiếp của kỵ
binh Hồ.
Đám kỵ binh tinh nhuệ vương đình Tây Hồ này thật sự tạo áp lực lớn cho
Hắc Kỵ. Chỉ nói về tốc độ, đây chính là đội kỵ binh mạnh nhất thiên hạ, còn
hơn cả kỵ binh Đại Ngụy ngày trước. Hắc Kỵ chạy trốn có vẻ oai phong, thực tế
đã kiệt sức không chịu nổi. Nếu vương đình còn truy đuổi thêm hai ngày nữa,
đợi khi thuốc trong chiến mã Hắc Kỵ mất tác dụng, Phạm Nhàn sẽ rất bất lợi.
Lý do Phạm Nhàn không cho Hắc Kỵ phi nước đại là để tỏ ra bình tĩnh tự
tin, đánh bại tinh thần của kỵ binh vương đình. Bây giờ xem ra mưu kế có hiệu
quả, hơn nữa Phạm Nhàn biết rõ, người có chí hướng lớn như Thiền Vu chắc
chắn sẽ không để cơn giận mù quáng đuổi bắt mình, mà quên đi tình hình hỗn
loạn ở vương đình và nguy cơ bạo động trên thảo nguyên do Tả Hiền vương gợi
ra.
Cách vài dặm phía sau, kỵ binh vương đình dần quay đầu rút lui, Thiền Vu ở
phía sau cùng, ánh chiều tà chiếu lên áo giáp nhẹ, phản chiếu ánh sáng mờ ảo,
vẫn lạnh lùng như thường.
Phạm Nhàn khạc nhổ hết cát bụi, nói: "Chắc chắn lần này ta đã để lại cho
hắn ấn tượng sâu sắc, sau này giao chiến trên thảo nguyên, chắc chắn hắn sẽ
không dám tùy tiện chiến đấu ngoài nơi hoang dã nữa."
Kinh Qua nhìn y, nói: "Dọa lui cũng tốt, chỉ có điều Thế tử gia đã bố trí
phục binh ở Hồng Sơn khẩu hơn mười ngày, không đợi được Thiền Vu, chắc
chắn sẽ hơi thất vọng."
"Thôi đi, đừng đòi hỏi quá nhiều, đây là chủ nhân của thảo nguyên đấy."
Phạm Nhàn nheo mắt nhìn bóng hình cô độc đứng trên đồng cỏ xa xăm, cười
khẩy nói: "Sao lại dễ bị ta hại chết như vậy chứ."
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Hai bên cách nhau khá xa, nhưng vẫn có thể nhìn rõ biểu cảm của nhau.
Phạm Nhàn nheo mắt, xác nhận đối phương đã rời đi, không khỏi lắc đầu, một
cảm giác mệt mỏi khó kiềm chế ập tới. Bị đàn sói Tây Hồ đuổi giết suốt ba
ngày, cả hai bên đều kiệt sức. Đối phương đã bỏ cuộc, đương nhiên y không hề
thất vọng, chỉ còn cảm giác nhẹ nhõm mà thôi.
Trận truy đuổi kéo dài ba ngày này nhìn giống như trò chơi trẻ con, không
mấy nguy hiểm, thậm chí cả hai bên chưa rút dao kiếm, bắn tên. Nhưng thực tế,
cả hai đều rõ ràng, cuộc truy đuổi này ý nghĩa thế nào, ẩn chứa bao hung hiểm.
Đoàn người Phạm Nhàn xâm nhập sâu vào trong lòng thảo nguyên, rồi oai
phong lẫm liệt rời đi, dù không chiến đấu nhưng đã để lại ám ảnh trong lòng
người Hồ. Nhiều năm về trước, chiến dịch mở rộng biên giới lớn nhất Khánh
Quốc cũng do Giám Sát viện bí mật lãnh đạo. Cho đến nay, Trần Bình Bình vẫn
là biểu tượng huyền thoại ngang hàng với ác ma trên thảo nguyên. Chuyến đi
Tây Hồ lần này, Phạm Nhàn tiếp nối truyền thống tuyệt vời của Giám Sát viện,
kiêu ngạo tuần tra lãnh thổ một lần sau khi lên nắm quyền.
Đây là một cú giáng mạnh vào tinh thần người Hồ. vương đình muốn thống
nhất thảo nguyên, chống lại Khánh Quốc nhưng lại để xổng đoàn người xâm
nhập lãnh địa. Chắc chắn điều này sẽ khiến họ đánh giá lại thực lực bản thân,
cũng khiến các bộ lạc Tây Hồ cực kỳ vẻ vang hai năm qua phải cân nhắc kỹ
lưỡng hơn khi xuất binh.
Thiền Vu Tây Hồ Tốc Tất Đạt đuổi theo vô ích suốt ba ngày, buộc phải quay
về trong thất vọng. Dưới con mắt Phạm Nhàn, chuyện này có ý nghĩa khác. Chủ
nhân thảo nguyên lui lại rất kiên quyết, biết từ bỏ, kiềm chế được tính khí hiếu
chiến của kỵ binh người Hồ, thực sự là một nhân vật đặc biệt.
Nếu người này được Hải Đường giúp đỡ thực sự thống nhất thảo nguyên,
chắc chắn sẽ trở thành mối lo lớn cho Khánh Quốc.
Phạm Nhàn chớp mắt, lông mi dài đầy bụi bặm, toàn thân trông như làm
bằng đất. Dù đùa bỡn các cường giả thảo nguyên trên tay nhưng y không hề vui,
trái lại có vẻ cô độc và bất đắc dĩ.
"Đi." Hắn dắt ngựa phi nước đại về phía thảo nguyên dưới ánh chiều tà, con
chiến mã hân hoan reo mừng.
o O o
Mặc dù thoáng thấy đoàn truy binh vương đình đã lui về, nhưng các tướng
lĩnh Hắc Kỵ vẫn không dám chủ quan. Ai biết đám người Hồ tàn nhẫn kia có
thể giở trò đánh lừa, rồi tấn công từ hậu phương. Trên thảo nguyên, người Hồ
có chim ưng giúp sức, hoàn toàn triệt tiêu hiệu quả của cái ống nhòm trong tay
Phạm Nhàn.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Bởi vì trong khoảnh kHắc Kỵ binh Tây Hồ dừng truy kích, đám đào binhphía trước đã ngừng lại dưới ánh chiều tà, dừng ngay trên đồng cỏ, quay đầunhìn lại, tựa hồ đang chờ đợi bọn họ!Thể nào là sự sỉ nhục, Thiền Vu nghiến răng, nheo mắt lại, một lúc sau mớithả lỏng biểu cảm trên mặt, lạnh lùng nói: "Quay lại."o O o"Đối phương không dính bẫy." Kinh Qua nhìn vị Đề ti đại nhân đầy cát bụimột cái, nói: "Xem ra sẽ không đuổi theo nữa."Phạm Nhàn khạc nhổ cát bụi trong miệng ra, nhíu mày, tâm trạng thoải máihơn một chút. Tình thế trước mắt trông thì đám đào binh thoải mái, nhưng chỉcó những người bị truy đuổi như y mới cảm nhận được sự khủng khiếp của kỵbinh Hồ.Đám kỵ binh tinh nhuệ vương đình Tây Hồ này thật sự tạo áp lực lớn choHắc Kỵ. Chỉ nói về tốc độ, đây chính là đội kỵ binh mạnh nhất thiên hạ, cònhơn cả kỵ binh Đại Ngụy ngày trước. Hắc Kỵ chạy trốn có vẻ oai phong, thực tếđã kiệt sức không chịu nổi. Nếu vương đình còn truy đuổi thêm hai ngày nữa,đợi khi thuốc trong chiến mã Hắc Kỵ mất tác dụng, Phạm Nhàn sẽ rất bất lợi.Lý do Phạm Nhàn không cho Hắc Kỵ phi nước đại là để tỏ ra bình tĩnh tựtin, đánh bại tinh thần của kỵ binh vương đình. Bây giờ xem ra mưu kế có hiệuquả, hơn nữa Phạm Nhàn biết rõ, người có chí hướng lớn như Thiền Vu chắcchắn sẽ không để cơn giận mù quáng đuổi bắt mình, mà quên đi tình hình hỗnloạn ở vương đình và nguy cơ bạo động trên thảo nguyên do Tả Hiền vương gợira.Cách vài dặm phía sau, kỵ binh vương đình dần quay đầu rút lui, Thiền Vu ởphía sau cùng, ánh chiều tà chiếu lên áo giáp nhẹ, phản chiếu ánh sáng mờ ảo,vẫn lạnh lùng như thường.Phạm Nhàn khạc nhổ hết cát bụi, nói: "Chắc chắn lần này ta đã để lại chohắn ấn tượng sâu sắc, sau này giao chiến trên thảo nguyên, chắc chắn hắn sẽkhông dám tùy tiện chiến đấu ngoài nơi hoang dã nữa."Kinh Qua nhìn y, nói: "Dọa lui cũng tốt, chỉ có điều Thế tử gia đã bố tríphục binh ở Hồng Sơn khẩu hơn mười ngày, không đợi được Thiền Vu, chắcchắn sẽ hơi thất vọng.""Thôi đi, đừng đòi hỏi quá nhiều, đây là chủ nhân của thảo nguyên đấy."Phạm Nhàn nheo mắt nhìn bóng hình cô độc đứng trên đồng cỏ xa xăm, cườikhẩy nói: "Sao lại dễ bị ta hại chết như vậy chứ."๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Hai bên cách nhau khá xa, nhưng vẫn có thể nhìn rõ biểu cảm của nhau.Phạm Nhàn nheo mắt, xác nhận đối phương đã rời đi, không khỏi lắc đầu, mộtcảm giác mệt mỏi khó kiềm chế ập tới. Bị đàn sói Tây Hồ đuổi giết suốt bangày, cả hai bên đều kiệt sức. Đối phương đã bỏ cuộc, đương nhiên y không hềthất vọng, chỉ còn cảm giác nhẹ nhõm mà thôi.Trận truy đuổi kéo dài ba ngày này nhìn giống như trò chơi trẻ con, khôngmấy nguy hiểm, thậm chí cả hai bên chưa rút dao kiếm, bắn tên. Nhưng thực tế,cả hai đều rõ ràng, cuộc truy đuổi này ý nghĩa thế nào, ẩn chứa bao hung hiểm.Đoàn người Phạm Nhàn xâm nhập sâu vào trong lòng thảo nguyên, rồi oaiphong lẫm liệt rời đi, dù không chiến đấu nhưng đã để lại ám ảnh trong lòngngười Hồ. Nhiều năm về trước, chiến dịch mở rộng biên giới lớn nhất KhánhQuốc cũng do Giám Sát viện bí mật lãnh đạo. Cho đến nay, Trần Bình Bình vẫnlà biểu tượng huyền thoại ngang hàng với ác ma trên thảo nguyên. Chuyến điTây Hồ lần này, Phạm Nhàn tiếp nối truyền thống tuyệt vời của Giám Sát viện,kiêu ngạo tuần tra lãnh thổ một lần sau khi lên nắm quyền.Đây là một cú giáng mạnh vào tinh thần người Hồ. vương đình muốn thốngnhất thảo nguyên, chống lại Khánh Quốc nhưng lại để xổng đoàn người xâmnhập lãnh địa. Chắc chắn điều này sẽ khiến họ đánh giá lại thực lực bản thân,cũng khiến các bộ lạc Tây Hồ cực kỳ vẻ vang hai năm qua phải cân nhắc kỹlưỡng hơn khi xuất binh.Thiền Vu Tây Hồ Tốc Tất Đạt đuổi theo vô ích suốt ba ngày, buộc phải quayvề trong thất vọng. Dưới con mắt Phạm Nhàn, chuyện này có ý nghĩa khác. Chủnhân thảo nguyên lui lại rất kiên quyết, biết từ bỏ, kiềm chế được tính khí hiếuchiến của kỵ binh người Hồ, thực sự là một nhân vật đặc biệt.Nếu người này được Hải Đường giúp đỡ thực sự thống nhất thảo nguyên,chắc chắn sẽ trở thành mối lo lớn cho Khánh Quốc.Phạm Nhàn chớp mắt, lông mi dài đầy bụi bặm, toàn thân trông như làmbằng đất. Dù đùa bỡn các cường giả thảo nguyên trên tay nhưng y không hề vui,trái lại có vẻ cô độc và bất đắc dĩ."Đi." Hắn dắt ngựa phi nước đại về phía thảo nguyên dưới ánh chiều tà, conchiến mã hân hoan reo mừng.o O oMặc dù thoáng thấy đoàn truy binh vương đình đã lui về, nhưng các tướnglĩnh Hắc Kỵ vẫn không dám chủ quan. Ai biết đám người Hồ tàn nhẫn kia cóthể giở trò đánh lừa, rồi tấn công từ hậu phương. Trên thảo nguyên, người Hồcó chim ưng giúp sức, hoàn toàn triệt tiêu hiệu quả của cái ống nhòm trong tayPhạm Nhàn.