Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 1501: Mặt trời mọc, thảo nguyên mùa thu, Hắc Kỵ 4

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Dù sao ngựa tốt cũng phải có người cưỡi, đây cũng chính là sai lầm thứ haimà đoàn truy kích Tây Hồ đã mắc phải. Bọn họ luôn tưởng không ai trên đời cóthể vượt qua kỹ thuật cưỡi ngựa cao siêu của mình, nên truy đuổi từ xa cànghung hãn, nhưng chúng quên mất một cái tên.Hắc Kỵ.Kỵ binh Khánh Quốc vốn rất mạnh mẽ, ngoài khôi giáp, cũng chẳng kémbao nhiêu so với kỵ binh Tây Hồ. Hắc Kỵ lại là tinh nhuệ trong số tinh nhuệ củakỵ binh Khánh Quốc, dưới sự tuyển chọn và huấn luyện cẩn thận của Trần BìnhBình, tố chất đơn binh rất cao, thực sự khiến người ta phải ngước nhìn ngưỡngmộ.Đặc biệt là hành quân ngàn dặm, truy sát đường dài mà người Hồ luôn tựhào, Hắc Kỵ còn có chiến tích hiển hách bậc nhất thiên hạ.Nhớ năm xưa, Khánh Quốc bắc phạt thảm hại, Khánh Đế bị vây trong vùngnúi rừng hiểm trở. Trần Bình Bình nghe tin bèn dẫn Hắc Kỵ đến cứu viện, trongvòng sáu ngày đã đột phá ngàn dặm trên chiến trường, cứu sống Khánh Đế khiđó còn là Thái tử.Rồi một năm sau, Trần Bình Bình tự mình dẫn Hắc Kỵ xâm nhập biên giớiĐại Ngụy, bắt sống kiêu hùng Tiếu Ân, khi quân Đại Ngụy chưa kịp phản ứngđã lẹ làng rút về Khánh Quốc, một đi một về, vượt núi lội sông hàng ngàn dặm.Lịch sử đã chứng minh bản lĩnh tập kích xa ngàn dặm của Hắc Kỵ, thiên hạvô song.Hắc Kỵ của Giám Sát viện, nổi tiếng với tập kích ngàn dặm, sau khi thànhlập thường xuyên luyện tập thế trận này, rất chú trọng bảo tồn thể lực cho chiếnmã. Xung phong như gió như lửa, rút lui như nước như mây, chớp mắt đã biếnmất khỏi chiến trường, xung phong đệ nhất thiên hạ, lui binh cũng thiên hạ đệnhất. Đám kỵ binh dũng mãnh của vương đình Tây Hồ làm sao có thể đuổi kịpđội quân tập kích nhanh như chim bay này?Gió thu trên thảo nguyên đập vào gương mặt Phạm Nhàn, đôi mắt y nheolại, liếc nhìn Kinh Qua bên cạnh, rồi nhìn cái mặt nạ bạc trên mặt hắn, khôngkhỏi mỉm cười. Nếu không có lòng tin tuyệt đối vào thuộc hạ, làm sao y dámliều lĩnh đến thế, xâm nhập vào vương đình thảo nguyên, ngay trái tim của TâyHồ, dụ Thiền Vu và Hải Đường ra, lại thả hai quả bom lớn như vậy.o O oĐuổi đến ngày thứ ba, cuối cùng kỵ binh vương đình cũng phát hiện ra điềugì đó kỳ lạ. Dù không hề giảm tốc độ, những con tuấn mã thảo nguyên đã mệtmỏi đến cực điểm, nhưng vẫn không thể bắt kịp đối phương. Hơn nữa, bọnngười Khánh Quốc liều lĩnh xâm nhập thảo nguyên kia dường như vẫn còn sứclực dự trữ, có vẻ như bất cứ lúc nào chúng cũng có thể tăng tốc bỏ chạy, chỉ làcố ý kìm hãm tốc độ để dụ dỗ đám kỵ binh vương đình phía sau.Nghe báo cáo mệt mỏi đầy cảnh giác của Đại đương hộ, trên khuôn mặt lấmbụi của Thiền Vu Tốc Tất Đạt lộ rõ vẻ lạnh lùng. Thực ra chính hắn là ngườiđầu tiên nhận ra vấn đề, hắn có thể cảm nhận được đàn ngựa hoang kỳ lạ thần bíphía trước có điều gì đó không đúng. Nhưng dù chim ưng của vương đình đangbay vòng trên cao, từ đây đến thảo nguyên Thanh Châu, cũng không có bộ lạcnào có thể ngăn chặn, Thiền Vu cũng không còn cách nào khác.Tin tức Tả Hiền vương bị ám sát đã được chứng thực, Thiền Vu biết mìnhphải làm gì. Một khi toàn bộ thảo nguyên hay tin, tất cả ánh mắt nghi ngờ sẽ đổdồn vào hắn hay Hữu Hiền Vương. Đám binh sĩ dưới trướng Tả Hiền vươngchắc chắn đã bắt đầu kêu gào báo thù.Để ổn định vị thế vương đình, lúc này Thiền Vu Tốc Tất Đạt nên quay ngựavề ngay, đưa ra một lời giải thích cho phe Tả Hiền vương. Càng ở xa lâu, nghingờ của phe Tả Hiền vương với hắn càng tăng.Tất nhiên Thiền Vu Tốc Tất Đạt không sợ thuộc hạ Tả Hiền vương báo thù,nhưng nếu muốn thực sự trở thành quân vương của thảo nguyên, hắn phải ngănchặn nội chiến đẫm máu bùng nổ. Hắn tin vào lời của Tùng Chi Vương nữ, việcxây dựng thảo nguyên tuyệt đối không thể chỉ dựa vào đấu tranh bạo lực.Có điều... thật không cam lòng... Thiền Vu giảm tốc độ ngựa, nhìn về đànngựa hoang ở phương xa ngày càng kéo dài khoảng cách, dường như mãi mãikhông biết mệt mỏi. Trong lòng hắn thở dài, vô cùng không cam lòng.Toàn bộ kỵ binh vương đình dừng lại, đổ dồn ánh mắt về vị Thiền Vu vĩ đạikia, không biết tiếp theo nên làm gì, có nên tiếp tục đuổi vô ích theo hay quayvề? Tất cả đều biết thảo nguyên có dấu hiệu hỗn loạnren, nhưng nếu bỏ cuộc trởvề, nhìn người Khánh Quốc khoe mẽ trên thảo nguyên mà không làm gì được,ai cũng khó chịu.Tất nhiên Thiền Vu Tốc Tất Đạt cũng khó chịu, nhưng với tư cách là chủnhân thảo nguyên, đôi khi hắn phải nén giận, tìm con đường đúng đắn nhất vìlợi ích chung. hhta buồn bã vẫy tay, ra lệnh cho kỵ binh vương đình quay đầu,chuẩn bị trở về. Đúng lúc ấy, ánh mắt hắn bừng lên ngọn lửa giận dữ!

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Dù sao ngựa tốt cũng phải có người cưỡi, đây cũng chính là sai lầm thứ hai

mà đoàn truy kích Tây Hồ đã mắc phải. Bọn họ luôn tưởng không ai trên đời có

thể vượt qua kỹ thuật cưỡi ngựa cao siêu của mình, nên truy đuổi từ xa càng

hung hãn, nhưng chúng quên mất một cái tên.

Hắc Kỵ.

Kỵ binh Khánh Quốc vốn rất mạnh mẽ, ngoài khôi giáp, cũng chẳng kém

bao nhiêu so với kỵ binh Tây Hồ. Hắc Kỵ lại là tinh nhuệ trong số tinh nhuệ của

kỵ binh Khánh Quốc, dưới sự tuyển chọn và huấn luyện cẩn thận của Trần Bình

Bình, tố chất đơn binh rất cao, thực sự khiến người ta phải ngước nhìn ngưỡng

mộ.

Đặc biệt là hành quân ngàn dặm, truy sát đường dài mà người Hồ luôn tự

hào, Hắc Kỵ còn có chiến tích hiển hách bậc nhất thiên hạ.

Nhớ năm xưa, Khánh Quốc bắc phạt thảm hại, Khánh Đế bị vây trong vùng

núi rừng hiểm trở. Trần Bình Bình nghe tin bèn dẫn Hắc Kỵ đến cứu viện, trong

vòng sáu ngày đã đột phá ngàn dặm trên chiến trường, cứu sống Khánh Đế khi

đó còn là Thái tử.

Rồi một năm sau, Trần Bình Bình tự mình dẫn Hắc Kỵ xâm nhập biên giới

Đại Ngụy, bắt sống kiêu hùng Tiếu Ân, khi quân Đại Ngụy chưa kịp phản ứng

đã lẹ làng rút về Khánh Quốc, một đi một về, vượt núi lội sông hàng ngàn dặm.

Lịch sử đã chứng minh bản lĩnh tập kích xa ngàn dặm của Hắc Kỵ, thiên hạ

vô song.

Hắc Kỵ của Giám Sát viện, nổi tiếng với tập kích ngàn dặm, sau khi thành

lập thường xuyên luyện tập thế trận này, rất chú trọng bảo tồn thể lực cho chiến

mã. Xung phong như gió như lửa, rút lui như nước như mây, chớp mắt đã biến

mất khỏi chiến trường, xung phong đệ nhất thiên hạ, lui binh cũng thiên hạ đệ

nhất. Đám kỵ binh dũng mãnh của vương đình Tây Hồ làm sao có thể đuổi kịp

đội quân tập kích nhanh như chim bay này?

Gió thu trên thảo nguyên đập vào gương mặt Phạm Nhàn, đôi mắt y nheo

lại, liếc nhìn Kinh Qua bên cạnh, rồi nhìn cái mặt nạ bạc trên mặt hắn, không

khỏi mỉm cười. Nếu không có lòng tin tuyệt đối vào thuộc hạ, làm sao y dám

liều lĩnh đến thế, xâm nhập vào vương đình thảo nguyên, ngay trái tim của Tây

Hồ, dụ Thiền Vu và Hải Đường ra, lại thả hai quả bom lớn như vậy.

o O o

Đuổi đến ngày thứ ba, cuối cùng kỵ binh vương đình cũng phát hiện ra điều

gì đó kỳ lạ. Dù không hề giảm tốc độ, những con tuấn mã thảo nguyên đã mệt

mỏi đến cực điểm, nhưng vẫn không thể bắt kịp đối phương. Hơn nữa, bọn

người Khánh Quốc liều lĩnh xâm nhập thảo nguyên kia dường như vẫn còn sức

lực dự trữ, có vẻ như bất cứ lúc nào chúng cũng có thể tăng tốc bỏ chạy, chỉ là

cố ý kìm hãm tốc độ để dụ dỗ đám kỵ binh vương đình phía sau.

Nghe báo cáo mệt mỏi đầy cảnh giác của Đại đương hộ, trên khuôn mặt lấm

bụi của Thiền Vu Tốc Tất Đạt lộ rõ vẻ lạnh lùng. Thực ra chính hắn là người

đầu tiên nhận ra vấn đề, hắn có thể cảm nhận được đàn ngựa hoang kỳ lạ thần bí

phía trước có điều gì đó không đúng. Nhưng dù chim ưng của vương đình đang

bay vòng trên cao, từ đây đến thảo nguyên Thanh Châu, cũng không có bộ lạc

nào có thể ngăn chặn, Thiền Vu cũng không còn cách nào khác.

Tin tức Tả Hiền vương bị ám sát đã được chứng thực, Thiền Vu biết mình

phải làm gì. Một khi toàn bộ thảo nguyên hay tin, tất cả ánh mắt nghi ngờ sẽ đổ

dồn vào hắn hay Hữu Hiền Vương. Đám binh sĩ dưới trướng Tả Hiền vương

chắc chắn đã bắt đầu kêu gào báo thù.

Để ổn định vị thế vương đình, lúc này Thiền Vu Tốc Tất Đạt nên quay ngựa

về ngay, đưa ra một lời giải thích cho phe Tả Hiền vương. Càng ở xa lâu, nghi

ngờ của phe Tả Hiền vương với hắn càng tăng.

Tất nhiên Thiền Vu Tốc Tất Đạt không sợ thuộc hạ Tả Hiền vương báo thù,

nhưng nếu muốn thực sự trở thành quân vương của thảo nguyên, hắn phải ngăn

chặn nội chiến đẫm máu bùng nổ. Hắn tin vào lời của Tùng Chi Vương nữ, việc

xây dựng thảo nguyên tuyệt đối không thể chỉ dựa vào đấu tranh bạo lực.

Có điều... thật không cam lòng... Thiền Vu giảm tốc độ ngựa, nhìn về đàn

ngựa hoang ở phương xa ngày càng kéo dài khoảng cách, dường như mãi mãi

không biết mệt mỏi. Trong lòng hắn thở dài, vô cùng không cam lòng.

Toàn bộ kỵ binh vương đình dừng lại, đổ dồn ánh mắt về vị Thiền Vu vĩ đại

kia, không biết tiếp theo nên làm gì, có nên tiếp tục đuổi vô ích theo hay quay

về? Tất cả đều biết thảo nguyên có dấu hiệu hỗn loạnren, nhưng nếu bỏ cuộc trở

về, nhìn người Khánh Quốc khoe mẽ trên thảo nguyên mà không làm gì được,

ai cũng khó chịu.

Tất nhiên Thiền Vu Tốc Tất Đạt cũng khó chịu, nhưng với tư cách là chủ

nhân thảo nguyên, đôi khi hắn phải nén giận, tìm con đường đúng đắn nhất vì

lợi ích chung. hhta buồn bã vẫy tay, ra lệnh cho kỵ binh vương đình quay đầu,

chuẩn bị trở về. Đúng lúc ấy, ánh mắt hắn bừng lên ngọn lửa giận dữ!

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Dù sao ngựa tốt cũng phải có người cưỡi, đây cũng chính là sai lầm thứ haimà đoàn truy kích Tây Hồ đã mắc phải. Bọn họ luôn tưởng không ai trên đời cóthể vượt qua kỹ thuật cưỡi ngựa cao siêu của mình, nên truy đuổi từ xa cànghung hãn, nhưng chúng quên mất một cái tên.Hắc Kỵ.Kỵ binh Khánh Quốc vốn rất mạnh mẽ, ngoài khôi giáp, cũng chẳng kémbao nhiêu so với kỵ binh Tây Hồ. Hắc Kỵ lại là tinh nhuệ trong số tinh nhuệ củakỵ binh Khánh Quốc, dưới sự tuyển chọn và huấn luyện cẩn thận của Trần BìnhBình, tố chất đơn binh rất cao, thực sự khiến người ta phải ngước nhìn ngưỡngmộ.Đặc biệt là hành quân ngàn dặm, truy sát đường dài mà người Hồ luôn tựhào, Hắc Kỵ còn có chiến tích hiển hách bậc nhất thiên hạ.Nhớ năm xưa, Khánh Quốc bắc phạt thảm hại, Khánh Đế bị vây trong vùngnúi rừng hiểm trở. Trần Bình Bình nghe tin bèn dẫn Hắc Kỵ đến cứu viện, trongvòng sáu ngày đã đột phá ngàn dặm trên chiến trường, cứu sống Khánh Đế khiđó còn là Thái tử.Rồi một năm sau, Trần Bình Bình tự mình dẫn Hắc Kỵ xâm nhập biên giớiĐại Ngụy, bắt sống kiêu hùng Tiếu Ân, khi quân Đại Ngụy chưa kịp phản ứngđã lẹ làng rút về Khánh Quốc, một đi một về, vượt núi lội sông hàng ngàn dặm.Lịch sử đã chứng minh bản lĩnh tập kích xa ngàn dặm của Hắc Kỵ, thiên hạvô song.Hắc Kỵ của Giám Sát viện, nổi tiếng với tập kích ngàn dặm, sau khi thànhlập thường xuyên luyện tập thế trận này, rất chú trọng bảo tồn thể lực cho chiếnmã. Xung phong như gió như lửa, rút lui như nước như mây, chớp mắt đã biếnmất khỏi chiến trường, xung phong đệ nhất thiên hạ, lui binh cũng thiên hạ đệnhất. Đám kỵ binh dũng mãnh của vương đình Tây Hồ làm sao có thể đuổi kịpđội quân tập kích nhanh như chim bay này?Gió thu trên thảo nguyên đập vào gương mặt Phạm Nhàn, đôi mắt y nheolại, liếc nhìn Kinh Qua bên cạnh, rồi nhìn cái mặt nạ bạc trên mặt hắn, khôngkhỏi mỉm cười. Nếu không có lòng tin tuyệt đối vào thuộc hạ, làm sao y dámliều lĩnh đến thế, xâm nhập vào vương đình thảo nguyên, ngay trái tim của TâyHồ, dụ Thiền Vu và Hải Đường ra, lại thả hai quả bom lớn như vậy.o O oĐuổi đến ngày thứ ba, cuối cùng kỵ binh vương đình cũng phát hiện ra điềugì đó kỳ lạ. Dù không hề giảm tốc độ, những con tuấn mã thảo nguyên đã mệtmỏi đến cực điểm, nhưng vẫn không thể bắt kịp đối phương. Hơn nữa, bọnngười Khánh Quốc liều lĩnh xâm nhập thảo nguyên kia dường như vẫn còn sứclực dự trữ, có vẻ như bất cứ lúc nào chúng cũng có thể tăng tốc bỏ chạy, chỉ làcố ý kìm hãm tốc độ để dụ dỗ đám kỵ binh vương đình phía sau.Nghe báo cáo mệt mỏi đầy cảnh giác của Đại đương hộ, trên khuôn mặt lấmbụi của Thiền Vu Tốc Tất Đạt lộ rõ vẻ lạnh lùng. Thực ra chính hắn là ngườiđầu tiên nhận ra vấn đề, hắn có thể cảm nhận được đàn ngựa hoang kỳ lạ thần bíphía trước có điều gì đó không đúng. Nhưng dù chim ưng của vương đình đangbay vòng trên cao, từ đây đến thảo nguyên Thanh Châu, cũng không có bộ lạcnào có thể ngăn chặn, Thiền Vu cũng không còn cách nào khác.Tin tức Tả Hiền vương bị ám sát đã được chứng thực, Thiền Vu biết mìnhphải làm gì. Một khi toàn bộ thảo nguyên hay tin, tất cả ánh mắt nghi ngờ sẽ đổdồn vào hắn hay Hữu Hiền Vương. Đám binh sĩ dưới trướng Tả Hiền vươngchắc chắn đã bắt đầu kêu gào báo thù.Để ổn định vị thế vương đình, lúc này Thiền Vu Tốc Tất Đạt nên quay ngựavề ngay, đưa ra một lời giải thích cho phe Tả Hiền vương. Càng ở xa lâu, nghingờ của phe Tả Hiền vương với hắn càng tăng.Tất nhiên Thiền Vu Tốc Tất Đạt không sợ thuộc hạ Tả Hiền vương báo thù,nhưng nếu muốn thực sự trở thành quân vương của thảo nguyên, hắn phải ngănchặn nội chiến đẫm máu bùng nổ. Hắn tin vào lời của Tùng Chi Vương nữ, việcxây dựng thảo nguyên tuyệt đối không thể chỉ dựa vào đấu tranh bạo lực.Có điều... thật không cam lòng... Thiền Vu giảm tốc độ ngựa, nhìn về đànngựa hoang ở phương xa ngày càng kéo dài khoảng cách, dường như mãi mãikhông biết mệt mỏi. Trong lòng hắn thở dài, vô cùng không cam lòng.Toàn bộ kỵ binh vương đình dừng lại, đổ dồn ánh mắt về vị Thiền Vu vĩ đạikia, không biết tiếp theo nên làm gì, có nên tiếp tục đuổi vô ích theo hay quayvề? Tất cả đều biết thảo nguyên có dấu hiệu hỗn loạnren, nhưng nếu bỏ cuộc trởvề, nhìn người Khánh Quốc khoe mẽ trên thảo nguyên mà không làm gì được,ai cũng khó chịu.Tất nhiên Thiền Vu Tốc Tất Đạt cũng khó chịu, nhưng với tư cách là chủnhân thảo nguyên, đôi khi hắn phải nén giận, tìm con đường đúng đắn nhất vìlợi ích chung. hhta buồn bã vẫy tay, ra lệnh cho kỵ binh vương đình quay đầu,chuẩn bị trở về. Đúng lúc ấy, ánh mắt hắn bừng lên ngọn lửa giận dữ!

Chương 1501: Mặt trời mọc, thảo nguyên mùa thu, Hắc Kỵ 4