Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 1514: Đứng ở cửa thành nhìn về kinh đô 3
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Diệp Linh Nhi không ngờ đối phương đột nhiên lên tiếng, lời lẽ thành khẩn,trong lòng hơi rối loạn. Sau khi lấy lại bình tĩnh, cô đáp lễ rồi hờ hững nói:"Vương đại nhân quá khách khí rồi."Gọi đối phương bằng chức vị, với Diệp Linh Nhi như vậy sẽ thoải mái hơnnhiều. Nhưng cô không hiểu, đã ở cùng nhau mười mấy ngày, tổng cộng chỉ nóivài câu, sao bây giờ đối phương lại nghiêm túc cảm ơn như thế.Hay hắn ta thật sự định rời khỏi phủ, hay mọi chuyện này chỉ là mộng? DiệpLinh Nhi thầm thở dài. Nếu là cô gái bình thường, có lẽ lúc này sẽ vì một chút uuất trong lòng mà chọn cách ra đi. Nhưng dù sao Diệp Linh Nhi vẫn là DiệpLinh Nhi, cô không thêu thùa may vá, chỉ biết múa đao luyện kiếm. Mặc dù làgoá phụ, nhưng vẫn giữ được khí thế hoạt bát như hồi mười tuổi...Cô nhìn thẳng vào mắt Vương Thập Tam Lang, nói: "Có chuyện gì cứ nóithẳng, đâu cần phải tự giới thiệu, ta thấy cách hành xử của ngươi cũng là ngườithẳng thắn, đừng học theo kiểu vòng vo gian dối của Phạm Nhàn."Vương Thập Tam Lang hơi ngẩn người, một lúc sau mới nghiêm túc nói:"Tiểu Phạm đại nhân nói... mọi chuyện đều có thể nói được."Diệp Linh Nhi giật mình, hiểu ra một chút ý tứ. Chợt cảm thấy một làn gióthu thổi qua, khi phất qua gò má không hề lạnh lẽo, chỉ toàn ôn nhu.o O oSự việc giữa Vương Thập Tam Lang và Diệp Linh Nhi không diễn ra nhưPhạm Nhàn tưởng tượng. Sau khi y can thiệp, thay vì nảy sinh tình cảm sâu đậmkhó cưỡng lại giữa hai người, mối quan hệ của đôi trẻ vẫn như xưa, giữ khoảngcách lịch sự, chỉ thỉnh thoảng trao đổi vài câu.Nói đến cũng lạ, tính tình của Vương Thập Tam Lang và Diệp Linh Nhi đềuthuộc hàng nhất lưu trong thế gian, nhất là Diệp Linh Nhi lớn lên ở vùng biêngiới thảo nguyên, cởi mở hơn rất nhiều so với các tiểu thư kinh đô. Chỉ có điềumột khi nhắc đến tình cảm riêng tư, do biến cố đau thương mấy năm trước ởkinh đô cùng với thân phận của Thập Tam Lang, cả hai đều khá trầm mặc.Chứng kiến tất cả những chuyện này, trong lòng Phạm Nhàn cũng chẳng vộivàng gì, dù sao việc đời thiên biến vạn hóa, không thể đòi hỏi tất cả những kẻyêu đương đều như chính mình, trèo tường cạy cửa, gấp tới không chịu nổi.Hơn nữa, y cũng không có thời gian để để ý những chuyện tốt đẹp ấy, bởi vìtrong khu vực Tây Lương có nhiều việc chẳng tốt đẹp gì cần y xử lý.Thời gian nhanh chóng sang cuối thu, đầu đông. Bát Đại Xử của Giám Sátviện tập hợp về Định Châu thành, trên thảo nguyên bộ lạc khắp các hướng hộihọp tại vương đình. Khánh Quốc tàn nhẫn chặt đứt bàn tay vươn ra từ thảonguyên cũng như cánh tay Bắc Tề duỗi sang thảo nguyên, lạnh lùng quan sáttình hình trên thảo nguyên ngày một rối ren.Thủ đoạn mà Khổ Hà đại sư bố trí ra trên thảo nguyên trước phút lâmchung, cùng với bàn tay của tiểu Hoàng đế Bắc Tề trong hơn một năm qua, vượtBắc Hải, xuyên qua hoang mạc, vuốt ve biên giới Nam Khánh, giờ đây nhẹnhàng siết chặt lấy nhau tại khu vực Tây Lương và thảo nguyên.Chỉ siết chặt gần một năm đã khiến triều đình Nam Khánh gặp khảo nghiệmkhông ngừng, biên thùy căng thẳng, quốc khố, binh lực, tinh thần đều bị kìmhãm ở phương tây, giảm bớt áp lực lên đại địch Bắc Tề.Dưới sự chủ trì của Hoàng đế, Giám Sát viện dành bốn tháng chuẩn bị,Phạm Nhàn đích thân dẫn đầu, rốt cuộc vào cuối thu đầu đông năm thứ chínKhánh Lịch đã chém đứt hai bàn tay đang nắm chặt lấy nhau. Tình hình trênthảo nguyên dưới sự kiểm soát của Thiền Vu Tốc Tất Đạt và Hải Đường có lẽchỉ hỗn loạn đến mức khó khăn chứ không đến nỗi tuyệt vọng. Nhưng Bắc Tềtiểu Hoàng đế muốn làm loạn khu vực Tây Lương, sợ rằng không đơn giản nhưvậy. Hơn nữa, Phạm Nhàn cũng đã bố trí thế lực của mình trên thảo nguyên,chờ đến năm tới xuân về hoa nở sẽ bắt đầu thu hoạch trái cây.Sau khi xác nhận các mục bố trí và hiệu quả chiến dịch, cuối cùng PhạmNhàn cũng thoát khỏi công việc bận rộn tới mức cùng cực, bắt đầu chuẩn bị trởvề kinh. Vương Thập Tam Lang sẽ không đi cùng, một là vết thương chưa lành,hai là dọc đường không muốn để hắn ta tiếp xúc nhiều với Ảnh Tử, ba là DiệpLinh Nhi sẽ trở về kinh vào dịp cuối năm còn phải chậm hơn nửa tháng nữa, đểhai người ở bên nhau thêm một thời gian là tốt nhất.Quyết định của Phạm Nhàn rất ít thay đổi. Y quyết tâm giúp đỡ Diệp LinhNhi và Vương Thập Tam Lang, tất nhiên có kế hoạch riêng, sau khi về kinhngoài việc giải quyết vấn đề của Thái tử, có lẽ còn phải đến Khu Mật viện gặpDiệp Đại tướng quân để thỉnh cầu hôn sự. Dĩ nhiên, trước tiên vẫn phải đượcHoàng đế bệ hạ gật đầu.Ngày mười lăm tháng mười một năm thứ chín Khánh Lịch, Giám Sát việnkết thúc hành động tại khu vực Tây Lương. Đề ti Đại nhân Phạm Nhàn đi quaĐịnh Châu, bước lên con đường trở về kinh. Bên ngoài Định Châu thành, vô sốquan lại, tướng sĩ tề tựu tiễn đưa, xếp thành hai hàng dài.
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Diệp Linh Nhi không ngờ đối phương đột nhiên lên tiếng, lời lẽ thành khẩn,
trong lòng hơi rối loạn. Sau khi lấy lại bình tĩnh, cô đáp lễ rồi hờ hững nói:
"Vương đại nhân quá khách khí rồi."
Gọi đối phương bằng chức vị, với Diệp Linh Nhi như vậy sẽ thoải mái hơn
nhiều. Nhưng cô không hiểu, đã ở cùng nhau mười mấy ngày, tổng cộng chỉ nói
vài câu, sao bây giờ đối phương lại nghiêm túc cảm ơn như thế.
Hay hắn ta thật sự định rời khỏi phủ, hay mọi chuyện này chỉ là mộng? Diệp
Linh Nhi thầm thở dài. Nếu là cô gái bình thường, có lẽ lúc này sẽ vì một chút u
uất trong lòng mà chọn cách ra đi. Nhưng dù sao Diệp Linh Nhi vẫn là Diệp
Linh Nhi, cô không thêu thùa may vá, chỉ biết múa đao luyện kiếm. Mặc dù là
goá phụ, nhưng vẫn giữ được khí thế hoạt bát như hồi mười tuổi...
Cô nhìn thẳng vào mắt Vương Thập Tam Lang, nói: "Có chuyện gì cứ nói
thẳng, đâu cần phải tự giới thiệu, ta thấy cách hành xử của ngươi cũng là người
thẳng thắn, đừng học theo kiểu vòng vo gian dối của Phạm Nhàn."
Vương Thập Tam Lang hơi ngẩn người, một lúc sau mới nghiêm túc nói:
"Tiểu Phạm đại nhân nói... mọi chuyện đều có thể nói được."
Diệp Linh Nhi giật mình, hiểu ra một chút ý tứ. Chợt cảm thấy một làn gió
thu thổi qua, khi phất qua gò má không hề lạnh lẽo, chỉ toàn ôn nhu.
o O o
Sự việc giữa Vương Thập Tam Lang và Diệp Linh Nhi không diễn ra như
Phạm Nhàn tưởng tượng. Sau khi y can thiệp, thay vì nảy sinh tình cảm sâu đậm
khó cưỡng lại giữa hai người, mối quan hệ của đôi trẻ vẫn như xưa, giữ khoảng
cách lịch sự, chỉ thỉnh thoảng trao đổi vài câu.
Nói đến cũng lạ, tính tình của Vương Thập Tam Lang và Diệp Linh Nhi đều
thuộc hàng nhất lưu trong thế gian, nhất là Diệp Linh Nhi lớn lên ở vùng biên
giới thảo nguyên, cởi mở hơn rất nhiều so với các tiểu thư kinh đô. Chỉ có điều
một khi nhắc đến tình cảm riêng tư, do biến cố đau thương mấy năm trước ở
kinh đô cùng với thân phận của Thập Tam Lang, cả hai đều khá trầm mặc.
Chứng kiến tất cả những chuyện này, trong lòng Phạm Nhàn cũng chẳng vội
vàng gì, dù sao việc đời thiên biến vạn hóa, không thể đòi hỏi tất cả những kẻ
yêu đương đều như chính mình, trèo tường cạy cửa, gấp tới không chịu nổi.
Hơn nữa, y cũng không có thời gian để để ý những chuyện tốt đẹp ấy, bởi vì
trong khu vực Tây Lương có nhiều việc chẳng tốt đẹp gì cần y xử lý.
Thời gian nhanh chóng sang cuối thu, đầu đông. Bát Đại Xử của Giám Sát
viện tập hợp về Định Châu thành, trên thảo nguyên bộ lạc khắp các hướng hội
họp tại vương đình. Khánh Quốc tàn nhẫn chặt đứt bàn tay vươn ra từ thảo
nguyên cũng như cánh tay Bắc Tề duỗi sang thảo nguyên, lạnh lùng quan sát
tình hình trên thảo nguyên ngày một rối ren.
Thủ đoạn mà Khổ Hà đại sư bố trí ra trên thảo nguyên trước phút lâm
chung, cùng với bàn tay của tiểu Hoàng đế Bắc Tề trong hơn một năm qua, vượt
Bắc Hải, xuyên qua hoang mạc, vuốt ve biên giới Nam Khánh, giờ đây nhẹ
nhàng siết chặt lấy nhau tại khu vực Tây Lương và thảo nguyên.
Chỉ siết chặt gần một năm đã khiến triều đình Nam Khánh gặp khảo nghiệm
không ngừng, biên thùy căng thẳng, quốc khố, binh lực, tinh thần đều bị kìm
hãm ở phương tây, giảm bớt áp lực lên đại địch Bắc Tề.
Dưới sự chủ trì của Hoàng đế, Giám Sát viện dành bốn tháng chuẩn bị,
Phạm Nhàn đích thân dẫn đầu, rốt cuộc vào cuối thu đầu đông năm thứ chín
Khánh Lịch đã chém đứt hai bàn tay đang nắm chặt lấy nhau. Tình hình trên
thảo nguyên dưới sự kiểm soát của Thiền Vu Tốc Tất Đạt và Hải Đường có lẽ
chỉ hỗn loạn đến mức khó khăn chứ không đến nỗi tuyệt vọng. Nhưng Bắc Tề
tiểu Hoàng đế muốn làm loạn khu vực Tây Lương, sợ rằng không đơn giản như
vậy. Hơn nữa, Phạm Nhàn cũng đã bố trí thế lực của mình trên thảo nguyên,
chờ đến năm tới xuân về hoa nở sẽ bắt đầu thu hoạch trái cây.
Sau khi xác nhận các mục bố trí và hiệu quả chiến dịch, cuối cùng Phạm
Nhàn cũng thoát khỏi công việc bận rộn tới mức cùng cực, bắt đầu chuẩn bị trở
về kinh. Vương Thập Tam Lang sẽ không đi cùng, một là vết thương chưa lành,
hai là dọc đường không muốn để hắn ta tiếp xúc nhiều với Ảnh Tử, ba là Diệp
Linh Nhi sẽ trở về kinh vào dịp cuối năm còn phải chậm hơn nửa tháng nữa, để
hai người ở bên nhau thêm một thời gian là tốt nhất.
Quyết định của Phạm Nhàn rất ít thay đổi. Y quyết tâm giúp đỡ Diệp Linh
Nhi và Vương Thập Tam Lang, tất nhiên có kế hoạch riêng, sau khi về kinh
ngoài việc giải quyết vấn đề của Thái tử, có lẽ còn phải đến Khu Mật viện gặp
Diệp Đại tướng quân để thỉnh cầu hôn sự. Dĩ nhiên, trước tiên vẫn phải được
Hoàng đế bệ hạ gật đầu.
Ngày mười lăm tháng mười một năm thứ chín Khánh Lịch, Giám Sát viện
kết thúc hành động tại khu vực Tây Lương. Đề ti Đại nhân Phạm Nhàn đi qua
Định Châu, bước lên con đường trở về kinh. Bên ngoài Định Châu thành, vô số
quan lại, tướng sĩ tề tựu tiễn đưa, xếp thành hai hàng dài.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Diệp Linh Nhi không ngờ đối phương đột nhiên lên tiếng, lời lẽ thành khẩn,trong lòng hơi rối loạn. Sau khi lấy lại bình tĩnh, cô đáp lễ rồi hờ hững nói:"Vương đại nhân quá khách khí rồi."Gọi đối phương bằng chức vị, với Diệp Linh Nhi như vậy sẽ thoải mái hơnnhiều. Nhưng cô không hiểu, đã ở cùng nhau mười mấy ngày, tổng cộng chỉ nóivài câu, sao bây giờ đối phương lại nghiêm túc cảm ơn như thế.Hay hắn ta thật sự định rời khỏi phủ, hay mọi chuyện này chỉ là mộng? DiệpLinh Nhi thầm thở dài. Nếu là cô gái bình thường, có lẽ lúc này sẽ vì một chút uuất trong lòng mà chọn cách ra đi. Nhưng dù sao Diệp Linh Nhi vẫn là DiệpLinh Nhi, cô không thêu thùa may vá, chỉ biết múa đao luyện kiếm. Mặc dù làgoá phụ, nhưng vẫn giữ được khí thế hoạt bát như hồi mười tuổi...Cô nhìn thẳng vào mắt Vương Thập Tam Lang, nói: "Có chuyện gì cứ nóithẳng, đâu cần phải tự giới thiệu, ta thấy cách hành xử của ngươi cũng là ngườithẳng thắn, đừng học theo kiểu vòng vo gian dối của Phạm Nhàn."Vương Thập Tam Lang hơi ngẩn người, một lúc sau mới nghiêm túc nói:"Tiểu Phạm đại nhân nói... mọi chuyện đều có thể nói được."Diệp Linh Nhi giật mình, hiểu ra một chút ý tứ. Chợt cảm thấy một làn gióthu thổi qua, khi phất qua gò má không hề lạnh lẽo, chỉ toàn ôn nhu.o O oSự việc giữa Vương Thập Tam Lang và Diệp Linh Nhi không diễn ra nhưPhạm Nhàn tưởng tượng. Sau khi y can thiệp, thay vì nảy sinh tình cảm sâu đậmkhó cưỡng lại giữa hai người, mối quan hệ của đôi trẻ vẫn như xưa, giữ khoảngcách lịch sự, chỉ thỉnh thoảng trao đổi vài câu.Nói đến cũng lạ, tính tình của Vương Thập Tam Lang và Diệp Linh Nhi đềuthuộc hàng nhất lưu trong thế gian, nhất là Diệp Linh Nhi lớn lên ở vùng biêngiới thảo nguyên, cởi mở hơn rất nhiều so với các tiểu thư kinh đô. Chỉ có điềumột khi nhắc đến tình cảm riêng tư, do biến cố đau thương mấy năm trước ởkinh đô cùng với thân phận của Thập Tam Lang, cả hai đều khá trầm mặc.Chứng kiến tất cả những chuyện này, trong lòng Phạm Nhàn cũng chẳng vộivàng gì, dù sao việc đời thiên biến vạn hóa, không thể đòi hỏi tất cả những kẻyêu đương đều như chính mình, trèo tường cạy cửa, gấp tới không chịu nổi.Hơn nữa, y cũng không có thời gian để để ý những chuyện tốt đẹp ấy, bởi vìtrong khu vực Tây Lương có nhiều việc chẳng tốt đẹp gì cần y xử lý.Thời gian nhanh chóng sang cuối thu, đầu đông. Bát Đại Xử của Giám Sátviện tập hợp về Định Châu thành, trên thảo nguyên bộ lạc khắp các hướng hộihọp tại vương đình. Khánh Quốc tàn nhẫn chặt đứt bàn tay vươn ra từ thảonguyên cũng như cánh tay Bắc Tề duỗi sang thảo nguyên, lạnh lùng quan sáttình hình trên thảo nguyên ngày một rối ren.Thủ đoạn mà Khổ Hà đại sư bố trí ra trên thảo nguyên trước phút lâmchung, cùng với bàn tay của tiểu Hoàng đế Bắc Tề trong hơn một năm qua, vượtBắc Hải, xuyên qua hoang mạc, vuốt ve biên giới Nam Khánh, giờ đây nhẹnhàng siết chặt lấy nhau tại khu vực Tây Lương và thảo nguyên.Chỉ siết chặt gần một năm đã khiến triều đình Nam Khánh gặp khảo nghiệmkhông ngừng, biên thùy căng thẳng, quốc khố, binh lực, tinh thần đều bị kìmhãm ở phương tây, giảm bớt áp lực lên đại địch Bắc Tề.Dưới sự chủ trì của Hoàng đế, Giám Sát viện dành bốn tháng chuẩn bị,Phạm Nhàn đích thân dẫn đầu, rốt cuộc vào cuối thu đầu đông năm thứ chínKhánh Lịch đã chém đứt hai bàn tay đang nắm chặt lấy nhau. Tình hình trênthảo nguyên dưới sự kiểm soát của Thiền Vu Tốc Tất Đạt và Hải Đường có lẽchỉ hỗn loạn đến mức khó khăn chứ không đến nỗi tuyệt vọng. Nhưng Bắc Tềtiểu Hoàng đế muốn làm loạn khu vực Tây Lương, sợ rằng không đơn giản nhưvậy. Hơn nữa, Phạm Nhàn cũng đã bố trí thế lực của mình trên thảo nguyên,chờ đến năm tới xuân về hoa nở sẽ bắt đầu thu hoạch trái cây.Sau khi xác nhận các mục bố trí và hiệu quả chiến dịch, cuối cùng PhạmNhàn cũng thoát khỏi công việc bận rộn tới mức cùng cực, bắt đầu chuẩn bị trởvề kinh. Vương Thập Tam Lang sẽ không đi cùng, một là vết thương chưa lành,hai là dọc đường không muốn để hắn ta tiếp xúc nhiều với Ảnh Tử, ba là DiệpLinh Nhi sẽ trở về kinh vào dịp cuối năm còn phải chậm hơn nửa tháng nữa, đểhai người ở bên nhau thêm một thời gian là tốt nhất.Quyết định của Phạm Nhàn rất ít thay đổi. Y quyết tâm giúp đỡ Diệp LinhNhi và Vương Thập Tam Lang, tất nhiên có kế hoạch riêng, sau khi về kinhngoài việc giải quyết vấn đề của Thái tử, có lẽ còn phải đến Khu Mật viện gặpDiệp Đại tướng quân để thỉnh cầu hôn sự. Dĩ nhiên, trước tiên vẫn phải đượcHoàng đế bệ hạ gật đầu.Ngày mười lăm tháng mười một năm thứ chín Khánh Lịch, Giám Sát việnkết thúc hành động tại khu vực Tây Lương. Đề ti Đại nhân Phạm Nhàn đi quaĐịnh Châu, bước lên con đường trở về kinh. Bên ngoài Định Châu thành, vô sốquan lại, tướng sĩ tề tựu tiễn đưa, xếp thành hai hàng dài.