Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 1527: Kế hoạch 2
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑"Chỗ nào không tốt?" Phạm Nhàn nghiêm nghị nói: "Không cần ta nhắc,ngươi cũng biết căn cơ của ngươi là trong quân đội. Cô ta là con gái Vương ChíCôn, nếu ngươi lấy cô làm trắc phi chắc chắn sẽ thân thiết hơn với quân đội.Đừng quên, dù trong quân đội ngươi có uy danh rất cao, nhưng Chinh Tây quânnăm xưa đã tan rã, ngươi không thể về Định Châu nữa, chức Đại thống lĩnh cấmquân cũng bị tước rồi.”"Đây là ý của phụ hoàng." Ánh mắt Đại hoàng tử lạnh xuống, nói: "Khôngngờ tính toán của ngươi lại giống với phụ hoàng."Phạm Nhàn nhướng mày, ngồi xuống nói: "Ý của bệ hạ ai cũng thấy rõ...phải có nữ nhân vào Vương phủ, luôn luôn ngó chừng vị trí Vương phi. Nếukhông muốn Vương phi bị phế bỏ, thì để Vương Đồng Nhi vào còn hơn ngườikhác."Đại hoàng tử nghi ngờ nhìn Phạm Nhàn, không hiểu sao ý kiến của y lạithay đổi lớn như vậy, nhất quyết cho Vương Đồng Nhi là lựa chọn tốt nhất. Cầnbiết sau lưng Vương Đồng Nhi là thế lực quân đội Yến Kinh, cộng với Hoàngđế bệ hạ âm thầm thao túng, một khi cô ta vào phủ chắc chắn sẽ đe dọa đến vịtrí Vương phi.Phạm Nhàn nói: "Ta bảo Vương Đồng Nhi là lựa chọn không tệ vì cô ấythực sự thích ngươi. Hơn nữa tính cách cô ấy tuy hung dữ nhưng theo đuổi conđường chém giết trực diện, loại người này tuy có vẻ rắc rối nhưng dễ xử lýhơn... Chắc ngươi cũng không muốn trắc phi mới trong Vương phủ là kiểu nhưTrưởng công chúa ngày xưa, bề ngoài nhu nhược nhưng thực chất cực kỳ lợihại."Đại hoàng tử suy nghĩ một hồi, thấy lời nói Phạm Nhàn có lý. Vương ĐồngNhi dám đến gây sự trước khi chiếu chỉ Hoàng đế ban ra, chắc chắn không phảikiểu người âm hiểm. Nhưng hắn vẫn cau mày: "Nhưng cô ấy mới mười lăm tuổituổi, còn non nớt lắm, nếu vào Vương phủ rồi cầm đao chém loạn thì sao?""Ý của bệ hạ, chúng ta không thể công khai chống đối," Phạm Nhàn nhìnvào mắt Đại hoàng tử, nhẹ nhàng khuyên nhủ: "Nhưng chúng ta có thể thử cáchxử lý khác. Về việc sau này Vương Đồng Nhi có gây rối hay không, phụ thuộcvào cách dạy dỗ của người thầy như ta, cũng như cách ứng phó của các ngươi."Y uống một ngụm trà, đột nhiên cảm thấy trái tim mình càng lúc càng cứngrắn, tự cười khổ rồi nói: "Vẫn câu nói cũ, Vương Đồng Nhi thích ngươi, nên chỉcần được vào Vương phủ, chắc chắn sẽ coi ngươi như ông trời. Một người cóhài lòng hay không, chủ yếu phụ thuộc vào mong muốn của họ. Nếu là tiểu thưnhà khác có lẽ không được làm Vương phi sẽ không hài lòng, nhưng ta nghĩVương Đồng Nhi chỉ cần được gả cho ngươi là thỏa mãn rồi."Đại hoàng tử liếc mắt nhìn y, lạnh lùng nói: "Ngươi dựa vào đâu mà kết luậntâm tư của một thiếu nữ như vậy? Nếu thật sự đưa cô ta vào cung phủ, một khicó rắc rối, ngươi đến giải quyết à?""Nếu có ta sẽ đến." Phạm Nhàn nhún vai nói: "Về tâm tư các cô nương,không ai hiểu rõ hơn ta. Điều này ngươi phải tin tưởng ta."Đại hoàng tử sững sờ, nghĩ thầm lời nói của Phạm Nhàn cũng không sai.Chỉ riêng bản Thạch Đầu Ký kia đã làm say đắm không biết bao nhiêu thiếu nữrồi, huống hồ là thành tích lừng lẫy cả đời y, không chỉ khiến Thần muội muộimà mình thương yêu khăng khăng một mực, ngay cả Thánh nữ Bắc Tề cũng bịquyến rũ đến thất hồn lạc phách. Nhận định của Phạm Nhàn chắc chắn có cơ sở."Ta chỉ không hiểu tại sao Vương tiểu thư nhất định phải bám lấy ta. Chúngta chỉ gặp nhau có một lần trong yến tiệc của Sử Phi mà thôi." Đại hoàng tửnhìn chằm chằm vào Phạm Nhàn nói: "Chỉ gặp có một lần mà đã thích, nếu làquái vật như ngươi có lẽ có khả năng.""Nữ nhân và nam nhân là hai loại sinh vật." Phạm Nhàn vỗ vai Đại hoàngtử, nói: "Nam nhân như ngươi nghĩ mãi không hiểu thì thôi đừng nghĩ nữa."Đại hoàng tử hơi bực mình, lập tức nghĩ ra vấn đề: "Một quyền thần bận rộnnhư ngươi lại nhận Vương Đồng Nhi làm nữ đồ đệ, chắc chắn không chỉ vì ta."Phạm Nhàn có hơi lúng túng cười nói: "Ngươi đã thấy rõ rồi còn hỏi làm gì?Ngươi biết ta khác ngươi, trong tay chỉ có Hắc Kỵ mà thôi, gây dựng quan hệtốt với các tướng lĩnh quân đội cũng không sai. Ta không muốn sau này lại xuấthiện một lão Tần gia thứ hai hận ta đến tận xương tuỷ."Đại hoàng tử sửng sốt một lúc rồi thở dài: "Nha đầu Diệp gia vẫn luôn nghelời ngươi, giờ đến cả con gái Vương Chí Côn ngươi cũng không buông tha, thậtlà...""Lời này nghe thật kỳ quặc." Phạm Nhàn xoa xoa mũi, cười mắng: "Ta đâuphải cầm vật, hai người đó là những thê thiếp trong nhà huynh đệ các ngươi,không được nói lung tung."Đại hoàng tử cười đầy thâm ý, nói: "Nhưng cũng đều là nữ đồ đệ của ngươi.Cộng thêm Hoằng Thành ở Định Châu, dù phụ hoàng nghiêm cấm ngươi can dựvào quân sự, nhưng tính đi tính lại, ngươi sắp có quan hệ với ba đại quân. Mưukế của ngươi không kém gì phụ hoàng."
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
"Chỗ nào không tốt?" Phạm Nhàn nghiêm nghị nói: "Không cần ta nhắc,
ngươi cũng biết căn cơ của ngươi là trong quân đội. Cô ta là con gái Vương Chí
Côn, nếu ngươi lấy cô làm trắc phi chắc chắn sẽ thân thiết hơn với quân đội.
Đừng quên, dù trong quân đội ngươi có uy danh rất cao, nhưng Chinh Tây quân
năm xưa đã tan rã, ngươi không thể về Định Châu nữa, chức Đại thống lĩnh cấm
quân cũng bị tước rồi.”
"Đây là ý của phụ hoàng." Ánh mắt Đại hoàng tử lạnh xuống, nói: "Không
ngờ tính toán của ngươi lại giống với phụ hoàng."
Phạm Nhàn nhướng mày, ngồi xuống nói: "Ý của bệ hạ ai cũng thấy rõ...
phải có nữ nhân vào Vương phủ, luôn luôn ngó chừng vị trí Vương phi. Nếu
không muốn Vương phi bị phế bỏ, thì để Vương Đồng Nhi vào còn hơn người
khác."
Đại hoàng tử nghi ngờ nhìn Phạm Nhàn, không hiểu sao ý kiến của y lại
thay đổi lớn như vậy, nhất quyết cho Vương Đồng Nhi là lựa chọn tốt nhất. Cần
biết sau lưng Vương Đồng Nhi là thế lực quân đội Yến Kinh, cộng với Hoàng
đế bệ hạ âm thầm thao túng, một khi cô ta vào phủ chắc chắn sẽ đe dọa đến vị
trí Vương phi.
Phạm Nhàn nói: "Ta bảo Vương Đồng Nhi là lựa chọn không tệ vì cô ấy
thực sự thích ngươi. Hơn nữa tính cách cô ấy tuy hung dữ nhưng theo đuổi con
đường chém giết trực diện, loại người này tuy có vẻ rắc rối nhưng dễ xử lý
hơn... Chắc ngươi cũng không muốn trắc phi mới trong Vương phủ là kiểu như
Trưởng công chúa ngày xưa, bề ngoài nhu nhược nhưng thực chất cực kỳ lợi
hại."
Đại hoàng tử suy nghĩ một hồi, thấy lời nói Phạm Nhàn có lý. Vương Đồng
Nhi dám đến gây sự trước khi chiếu chỉ Hoàng đế ban ra, chắc chắn không phải
kiểu người âm hiểm. Nhưng hắn vẫn cau mày: "Nhưng cô ấy mới mười lăm tuổi
tuổi, còn non nớt lắm, nếu vào Vương phủ rồi cầm đao chém loạn thì sao?"
"Ý của bệ hạ, chúng ta không thể công khai chống đối," Phạm Nhàn nhìn
vào mắt Đại hoàng tử, nhẹ nhàng khuyên nhủ: "Nhưng chúng ta có thể thử cách
xử lý khác. Về việc sau này Vương Đồng Nhi có gây rối hay không, phụ thuộc
vào cách dạy dỗ của người thầy như ta, cũng như cách ứng phó của các ngươi."
Y uống một ngụm trà, đột nhiên cảm thấy trái tim mình càng lúc càng cứng
rắn, tự cười khổ rồi nói: "Vẫn câu nói cũ, Vương Đồng Nhi thích ngươi, nên chỉ
cần được vào Vương phủ, chắc chắn sẽ coi ngươi như ông trời. Một người có
hài lòng hay không, chủ yếu phụ thuộc vào mong muốn của họ. Nếu là tiểu thư
nhà khác có lẽ không được làm Vương phi sẽ không hài lòng, nhưng ta nghĩ
Vương Đồng Nhi chỉ cần được gả cho ngươi là thỏa mãn rồi."
Đại hoàng tử liếc mắt nhìn y, lạnh lùng nói: "Ngươi dựa vào đâu mà kết luận
tâm tư của một thiếu nữ như vậy? Nếu thật sự đưa cô ta vào cung phủ, một khi
có rắc rối, ngươi đến giải quyết à?"
"Nếu có ta sẽ đến." Phạm Nhàn nhún vai nói: "Về tâm tư các cô nương,
không ai hiểu rõ hơn ta. Điều này ngươi phải tin tưởng ta."
Đại hoàng tử sững sờ, nghĩ thầm lời nói của Phạm Nhàn cũng không sai.
Chỉ riêng bản Thạch Đầu Ký kia đã làm say đắm không biết bao nhiêu thiếu nữ
rồi, huống hồ là thành tích lừng lẫy cả đời y, không chỉ khiến Thần muội muội
mà mình thương yêu khăng khăng một mực, ngay cả Thánh nữ Bắc Tề cũng bị
quyến rũ đến thất hồn lạc phách. Nhận định của Phạm Nhàn chắc chắn có cơ sở.
"Ta chỉ không hiểu tại sao Vương tiểu thư nhất định phải bám lấy ta. Chúng
ta chỉ gặp nhau có một lần trong yến tiệc của Sử Phi mà thôi." Đại hoàng tử
nhìn chằm chằm vào Phạm Nhàn nói: "Chỉ gặp có một lần mà đã thích, nếu là
quái vật như ngươi có lẽ có khả năng."
"Nữ nhân và nam nhân là hai loại sinh vật." Phạm Nhàn vỗ vai Đại hoàng
tử, nói: "Nam nhân như ngươi nghĩ mãi không hiểu thì thôi đừng nghĩ nữa."
Đại hoàng tử hơi bực mình, lập tức nghĩ ra vấn đề: "Một quyền thần bận rộn
như ngươi lại nhận Vương Đồng Nhi làm nữ đồ đệ, chắc chắn không chỉ vì ta."
Phạm Nhàn có hơi lúng túng cười nói: "Ngươi đã thấy rõ rồi còn hỏi làm gì?
Ngươi biết ta khác ngươi, trong tay chỉ có Hắc Kỵ mà thôi, gây dựng quan hệ
tốt với các tướng lĩnh quân đội cũng không sai. Ta không muốn sau này lại xuất
hiện một lão Tần gia thứ hai hận ta đến tận xương tuỷ."
Đại hoàng tử sửng sốt một lúc rồi thở dài: "Nha đầu Diệp gia vẫn luôn nghe
lời ngươi, giờ đến cả con gái Vương Chí Côn ngươi cũng không buông tha, thật
là..."
"Lời này nghe thật kỳ quặc." Phạm Nhàn xoa xoa mũi, cười mắng: "Ta đâu
phải cầm vật, hai người đó là những thê thiếp trong nhà huynh đệ các ngươi,
không được nói lung tung."
Đại hoàng tử cười đầy thâm ý, nói: "Nhưng cũng đều là nữ đồ đệ của ngươi.
Cộng thêm Hoằng Thành ở Định Châu, dù phụ hoàng nghiêm cấm ngươi can dự
vào quân sự, nhưng tính đi tính lại, ngươi sắp có quan hệ với ba đại quân. Mưu
kế của ngươi không kém gì phụ hoàng."
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑"Chỗ nào không tốt?" Phạm Nhàn nghiêm nghị nói: "Không cần ta nhắc,ngươi cũng biết căn cơ của ngươi là trong quân đội. Cô ta là con gái Vương ChíCôn, nếu ngươi lấy cô làm trắc phi chắc chắn sẽ thân thiết hơn với quân đội.Đừng quên, dù trong quân đội ngươi có uy danh rất cao, nhưng Chinh Tây quânnăm xưa đã tan rã, ngươi không thể về Định Châu nữa, chức Đại thống lĩnh cấmquân cũng bị tước rồi.”"Đây là ý của phụ hoàng." Ánh mắt Đại hoàng tử lạnh xuống, nói: "Khôngngờ tính toán của ngươi lại giống với phụ hoàng."Phạm Nhàn nhướng mày, ngồi xuống nói: "Ý của bệ hạ ai cũng thấy rõ...phải có nữ nhân vào Vương phủ, luôn luôn ngó chừng vị trí Vương phi. Nếukhông muốn Vương phi bị phế bỏ, thì để Vương Đồng Nhi vào còn hơn ngườikhác."Đại hoàng tử nghi ngờ nhìn Phạm Nhàn, không hiểu sao ý kiến của y lạithay đổi lớn như vậy, nhất quyết cho Vương Đồng Nhi là lựa chọn tốt nhất. Cầnbiết sau lưng Vương Đồng Nhi là thế lực quân đội Yến Kinh, cộng với Hoàngđế bệ hạ âm thầm thao túng, một khi cô ta vào phủ chắc chắn sẽ đe dọa đến vịtrí Vương phi.Phạm Nhàn nói: "Ta bảo Vương Đồng Nhi là lựa chọn không tệ vì cô ấythực sự thích ngươi. Hơn nữa tính cách cô ấy tuy hung dữ nhưng theo đuổi conđường chém giết trực diện, loại người này tuy có vẻ rắc rối nhưng dễ xử lýhơn... Chắc ngươi cũng không muốn trắc phi mới trong Vương phủ là kiểu nhưTrưởng công chúa ngày xưa, bề ngoài nhu nhược nhưng thực chất cực kỳ lợihại."Đại hoàng tử suy nghĩ một hồi, thấy lời nói Phạm Nhàn có lý. Vương ĐồngNhi dám đến gây sự trước khi chiếu chỉ Hoàng đế ban ra, chắc chắn không phảikiểu người âm hiểm. Nhưng hắn vẫn cau mày: "Nhưng cô ấy mới mười lăm tuổituổi, còn non nớt lắm, nếu vào Vương phủ rồi cầm đao chém loạn thì sao?""Ý của bệ hạ, chúng ta không thể công khai chống đối," Phạm Nhàn nhìnvào mắt Đại hoàng tử, nhẹ nhàng khuyên nhủ: "Nhưng chúng ta có thể thử cáchxử lý khác. Về việc sau này Vương Đồng Nhi có gây rối hay không, phụ thuộcvào cách dạy dỗ của người thầy như ta, cũng như cách ứng phó của các ngươi."Y uống một ngụm trà, đột nhiên cảm thấy trái tim mình càng lúc càng cứngrắn, tự cười khổ rồi nói: "Vẫn câu nói cũ, Vương Đồng Nhi thích ngươi, nên chỉcần được vào Vương phủ, chắc chắn sẽ coi ngươi như ông trời. Một người cóhài lòng hay không, chủ yếu phụ thuộc vào mong muốn của họ. Nếu là tiểu thưnhà khác có lẽ không được làm Vương phi sẽ không hài lòng, nhưng ta nghĩVương Đồng Nhi chỉ cần được gả cho ngươi là thỏa mãn rồi."Đại hoàng tử liếc mắt nhìn y, lạnh lùng nói: "Ngươi dựa vào đâu mà kết luậntâm tư của một thiếu nữ như vậy? Nếu thật sự đưa cô ta vào cung phủ, một khicó rắc rối, ngươi đến giải quyết à?""Nếu có ta sẽ đến." Phạm Nhàn nhún vai nói: "Về tâm tư các cô nương,không ai hiểu rõ hơn ta. Điều này ngươi phải tin tưởng ta."Đại hoàng tử sững sờ, nghĩ thầm lời nói của Phạm Nhàn cũng không sai.Chỉ riêng bản Thạch Đầu Ký kia đã làm say đắm không biết bao nhiêu thiếu nữrồi, huống hồ là thành tích lừng lẫy cả đời y, không chỉ khiến Thần muội muộimà mình thương yêu khăng khăng một mực, ngay cả Thánh nữ Bắc Tề cũng bịquyến rũ đến thất hồn lạc phách. Nhận định của Phạm Nhàn chắc chắn có cơ sở."Ta chỉ không hiểu tại sao Vương tiểu thư nhất định phải bám lấy ta. Chúngta chỉ gặp nhau có một lần trong yến tiệc của Sử Phi mà thôi." Đại hoàng tửnhìn chằm chằm vào Phạm Nhàn nói: "Chỉ gặp có một lần mà đã thích, nếu làquái vật như ngươi có lẽ có khả năng.""Nữ nhân và nam nhân là hai loại sinh vật." Phạm Nhàn vỗ vai Đại hoàngtử, nói: "Nam nhân như ngươi nghĩ mãi không hiểu thì thôi đừng nghĩ nữa."Đại hoàng tử hơi bực mình, lập tức nghĩ ra vấn đề: "Một quyền thần bận rộnnhư ngươi lại nhận Vương Đồng Nhi làm nữ đồ đệ, chắc chắn không chỉ vì ta."Phạm Nhàn có hơi lúng túng cười nói: "Ngươi đã thấy rõ rồi còn hỏi làm gì?Ngươi biết ta khác ngươi, trong tay chỉ có Hắc Kỵ mà thôi, gây dựng quan hệtốt với các tướng lĩnh quân đội cũng không sai. Ta không muốn sau này lại xuấthiện một lão Tần gia thứ hai hận ta đến tận xương tuỷ."Đại hoàng tử sửng sốt một lúc rồi thở dài: "Nha đầu Diệp gia vẫn luôn nghelời ngươi, giờ đến cả con gái Vương Chí Côn ngươi cũng không buông tha, thậtlà...""Lời này nghe thật kỳ quặc." Phạm Nhàn xoa xoa mũi, cười mắng: "Ta đâuphải cầm vật, hai người đó là những thê thiếp trong nhà huynh đệ các ngươi,không được nói lung tung."Đại hoàng tử cười đầy thâm ý, nói: "Nhưng cũng đều là nữ đồ đệ của ngươi.Cộng thêm Hoằng Thành ở Định Châu, dù phụ hoàng nghiêm cấm ngươi can dựvào quân sự, nhưng tính đi tính lại, ngươi sắp có quan hệ với ba đại quân. Mưukế của ngươi không kém gì phụ hoàng."