Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 1535: Ánh trăng giống nhau 2
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Có vẻ họ nhận ra người trong xe, nên không dám thiếu tôn trọng, nhất là vớinhững thanh niên coi Phạm Nhàn là thần tượng. Hơn nữa, Phạm Nhàn còn đảmnhiệm chức giáo thụ ở Thái Học, họ đâu dám ở lại nữa. Có thể khiến các thưsinh tôn sùng như vậy, chứng tỏ Phạm Nhàn không đơn thuần chỉ là quyền quý.o O oĐường Đông Xuyên yên tĩnh trở lại, Phạm Nhàn xuống xe, nén xúc độngtrong lòng, mỉm cười bước vào y quán đối diện thư cục. Không kịp xem UyểnNhi sắp xếp thế nào, mắt y liền tìm kiếm muội muội nhưng chỉ thấy lớp áo lụamỏng, vòng eo gầy gò của cô.Phạm Nhược Nhược hoàn toàn không hay biết chuyện bên ngoài, lúc này đãtỉnh táo, đang ngồi trong phòng thuốc sắp xếp các loại. Từ ngọn núi xanh ở BắcTề, cô mang về một số thảo dược quý hiếm trên đất Nam Khánh, đang nghĩcách bảo quản.Nghe tiếng bước chân vang lên từ phía sau, Phạm Nhược Nhược khôngđứng dậy, trực tiếp nói: "Chưa mở cửa, nếu không phải bệnh gấp, mời hai ngàysau quay lại."Nghe giọng nói này, Phạm Nhàn lập tức cao hứng, thêm câu nói ẩn chứatấm lòng thầy thuốc kia càng khiến y hài lòng cười lên phá, nói sau lưng cô:"Nếu thực sự bị bệnh, đâu phải chờ muội quay về chữa trị, hay là y thuật của takém cỏi rồi?"Nghe giọng nói thân quen nhưng hơi xa lạ này, thân thể Phạm Nhược Nhượchơi run lên, nhưng lập tức lấy lại bình tĩnh, đứng dậy, lấy tay vuốt lại y phục,chậm rãi quay đầu, cúi chào, thưa: "Huynh trưởng đã đến."Dù cố nén cảm xúc, nhưng nét mày, ánh mắt, nụ cười khóe môi của cô vẫnlộ rõ niềm vui trong lòng.Nhìn vẻ mặt hân hoan của muội muội, trong lòng Phạm Nhàn bỗng dưngxót xa khó hiểu. Y ngơ ngác nhìn muội muội, nhìn khuôn mặt thân quen đã mấynăm không gặp, nhìn nét lạnh lùng trong đôi mắt quen thuộc kia đang tan rathành vầng hào quang ấm áp mùa xuân trước mặt mình. Y nhẹ nhàng thở dài.Rồi y tiến lên một bước, nhẹ nhàng vuốt tóc muội muội.Phạm Nhược Nhược cúi đầu xuống theo thói quen, nghiêng đầu sang mộtbên.Giống như mùa xuân năm thứ tư Khánh Lịch, lần đầu tiên Phạm Nhàn đếnkinh đô, bước vào phủ Ty Nam Bá, hai huynh muội đã xa cách bao năm chỉ cầnmột vài cử chỉ, lời nói là có thể xua tan khoảng cách thời gian, quay về tình cảmgiữa con khỉ nghịch ngợm và khỉ con ốm yếu năm xưa, quay về những câuchuyện đơn sơ ngày nào.Phạm Nhàn tìm chỗ ngồi xuống, nhìn muội muội vẫn bận rộn, nói: "Sao đếnsớm vậy?""Huynh cũng về sớm mà." Phạm Nhược Nhược cười đáp, giơ tay lau máitóc đã ướt đẫm mồ hôi: "Dọc đường không bị trì hoãn, nên đến sớm vài ngày.""Đường xa ngàn dặm mà cũng không nghỉ ngơi vài hôm ở nhà, việc trong yquán tự có tẩu tẩu của muội sắp xếp, muội chỉ cần khám bệnh thôi, không cầnbận tâm đến chuyện khác."Phạm Nhàn không tán đồng nhìn cô một cái, thấy muội muội tuy vẫn gầyyếu nhưng tinh thần tốt hơn nhiều, da cũng đen hơn, có lẽ là hai năm quathường xuyên đi chữa bệnh nơi sơn cùng, thậm chí lớp băng tuyết trên khuônmặt cũng dần dần biến mất.Mặc dù thường thư từ qua lại, nhưng không bằng ở bên cạnh chăm sóc,Phạm Nhàn hơi ân hận, việc bỏ trốn hôn sự năm đó là do mình sắp đặt, nhìnmuội muội thở dài, không biết những năm qua cuộc sống của cô ra sao."Trong phủ đổi mấy đợt người hầu, một mình muội không còn quen ai, ngồimột lúc trong sảnh tiếp khách cũng buồn, nên qua thư cục xem thử, không ngờchị dâu chọn địa điểm y quán ngay đối diện." Phạm Nhược Nhược Tốc Tất Đạttự nhiên kéo huynh trưởng lên, sợ y ngồi hỏng thuốc của mình, nói: "Ngồi lênthuốc thì làm sao đưa cho người ta dùng?""Ta là ai, là Thi Tiên đấy, nếu đồn ra ngoài không khỏi người ta còn cố tìnhchọn mua thuốc trong hòm này." Phạm Nhàn đùa một câu cực nhạt rồi ngạcnhiên hỏi: "Chị dâu và Tư Tư đâu rồi?"Phạm Thượng thư đưa Liễu thị về Đạm Châu dưỡng lão, đem theo nửa sốngười hầu trong phủ. Lại thêm việc điền trang cần người, trong vài năm nhahoàn lớn lên lại đi lấy chồng, giờ đây toàn bộ Phạm phủ đã trở nên xa lạ vớiPhạm Nhược Nhược.Phạm Nhàn rất nhạy cảm nhận ra điều này, nghĩ bụng ngay cả bốn đại nhađầu ham ngủ kia cũng đã thành phu nhân huyện lệnh, kinh đô thay đổi rấtnhanh, phải làm sao để Nhược Nhược khỏi bỡ ngỡ mới được."Tẩu tẩu và Tư Tư dẫn Đằng Đại Gia đi điền trang rồi." Phạm NhượcNhược tò mò nhìn y một cái, không hiểu sao y lại hỏi câu ngớ ngẩn đó: "Hômnay muội mới cùng Đằng Tử Kinh vào thành, tất nhiên chưa gặp họ."Các gia tộc lớn đều có điền trang ngoại thành, huống chi đại tộc như nhà họPhạm, mấy năm qua Phạm Nhàn cũng thường lui tới đó chơi, nhưng không nghĩtới bây giờ đã vào tiết đông, chuẩn bị năm mới, Uyển Nhi và Tư Tư đang bậnrộn quản lý sản nghiệp họ Phạm.
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Có vẻ họ nhận ra người trong xe, nên không dám thiếu tôn trọng, nhất là với
những thanh niên coi Phạm Nhàn là thần tượng. Hơn nữa, Phạm Nhàn còn đảm
nhiệm chức giáo thụ ở Thái Học, họ đâu dám ở lại nữa. Có thể khiến các thư
sinh tôn sùng như vậy, chứng tỏ Phạm Nhàn không đơn thuần chỉ là quyền quý.
o O o
Đường Đông Xuyên yên tĩnh trở lại, Phạm Nhàn xuống xe, nén xúc động
trong lòng, mỉm cười bước vào y quán đối diện thư cục. Không kịp xem Uyển
Nhi sắp xếp thế nào, mắt y liền tìm kiếm muội muội nhưng chỉ thấy lớp áo lụa
mỏng, vòng eo gầy gò của cô.
Phạm Nhược Nhược hoàn toàn không hay biết chuyện bên ngoài, lúc này đã
tỉnh táo, đang ngồi trong phòng thuốc sắp xếp các loại. Từ ngọn núi xanh ở Bắc
Tề, cô mang về một số thảo dược quý hiếm trên đất Nam Khánh, đang nghĩ
cách bảo quản.
Nghe tiếng bước chân vang lên từ phía sau, Phạm Nhược Nhược không
đứng dậy, trực tiếp nói: "Chưa mở cửa, nếu không phải bệnh gấp, mời hai ngày
sau quay lại."
Nghe giọng nói này, Phạm Nhàn lập tức cao hứng, thêm câu nói ẩn chứa
tấm lòng thầy thuốc kia càng khiến y hài lòng cười lên phá, nói sau lưng cô:
"Nếu thực sự bị bệnh, đâu phải chờ muội quay về chữa trị, hay là y thuật của ta
kém cỏi rồi?"
Nghe giọng nói thân quen nhưng hơi xa lạ này, thân thể Phạm Nhược Nhược
hơi run lên, nhưng lập tức lấy lại bình tĩnh, đứng dậy, lấy tay vuốt lại y phục,
chậm rãi quay đầu, cúi chào, thưa: "Huynh trưởng đã đến."
Dù cố nén cảm xúc, nhưng nét mày, ánh mắt, nụ cười khóe môi của cô vẫn
lộ rõ niềm vui trong lòng.
Nhìn vẻ mặt hân hoan của muội muội, trong lòng Phạm Nhàn bỗng dưng
xót xa khó hiểu. Y ngơ ngác nhìn muội muội, nhìn khuôn mặt thân quen đã mấy
năm không gặp, nhìn nét lạnh lùng trong đôi mắt quen thuộc kia đang tan ra
thành vầng hào quang ấm áp mùa xuân trước mặt mình. Y nhẹ nhàng thở dài.
Rồi y tiến lên một bước, nhẹ nhàng vuốt tóc muội muội.
Phạm Nhược Nhược cúi đầu xuống theo thói quen, nghiêng đầu sang một
bên.
Giống như mùa xuân năm thứ tư Khánh Lịch, lần đầu tiên Phạm Nhàn đến
kinh đô, bước vào phủ Ty Nam Bá, hai huynh muội đã xa cách bao năm chỉ cần
một vài cử chỉ, lời nói là có thể xua tan khoảng cách thời gian, quay về tình cảm
giữa con khỉ nghịch ngợm và khỉ con ốm yếu năm xưa, quay về những câu
chuyện đơn sơ ngày nào.
Phạm Nhàn tìm chỗ ngồi xuống, nhìn muội muội vẫn bận rộn, nói: "Sao đến
sớm vậy?"
"Huynh cũng về sớm mà." Phạm Nhược Nhược cười đáp, giơ tay lau mái
tóc đã ướt đẫm mồ hôi: "Dọc đường không bị trì hoãn, nên đến sớm vài ngày."
"Đường xa ngàn dặm mà cũng không nghỉ ngơi vài hôm ở nhà, việc trong y
quán tự có tẩu tẩu của muội sắp xếp, muội chỉ cần khám bệnh thôi, không cần
bận tâm đến chuyện khác."
Phạm Nhàn không tán đồng nhìn cô một cái, thấy muội muội tuy vẫn gầy
yếu nhưng tinh thần tốt hơn nhiều, da cũng đen hơn, có lẽ là hai năm qua
thường xuyên đi chữa bệnh nơi sơn cùng, thậm chí lớp băng tuyết trên khuôn
mặt cũng dần dần biến mất.
Mặc dù thường thư từ qua lại, nhưng không bằng ở bên cạnh chăm sóc,
Phạm Nhàn hơi ân hận, việc bỏ trốn hôn sự năm đó là do mình sắp đặt, nhìn
muội muội thở dài, không biết những năm qua cuộc sống của cô ra sao.
"Trong phủ đổi mấy đợt người hầu, một mình muội không còn quen ai, ngồi
một lúc trong sảnh tiếp khách cũng buồn, nên qua thư cục xem thử, không ngờ
chị dâu chọn địa điểm y quán ngay đối diện." Phạm Nhược Nhược Tốc Tất Đạt
tự nhiên kéo huynh trưởng lên, sợ y ngồi hỏng thuốc của mình, nói: "Ngồi lên
thuốc thì làm sao đưa cho người ta dùng?"
"Ta là ai, là Thi Tiên đấy, nếu đồn ra ngoài không khỏi người ta còn cố tình
chọn mua thuốc trong hòm này." Phạm Nhàn đùa một câu cực nhạt rồi ngạc
nhiên hỏi: "Chị dâu và Tư Tư đâu rồi?"
Phạm Thượng thư đưa Liễu thị về Đạm Châu dưỡng lão, đem theo nửa số
người hầu trong phủ. Lại thêm việc điền trang cần người, trong vài năm nha
hoàn lớn lên lại đi lấy chồng, giờ đây toàn bộ Phạm phủ đã trở nên xa lạ với
Phạm Nhược Nhược.
Phạm Nhàn rất nhạy cảm nhận ra điều này, nghĩ bụng ngay cả bốn đại nha
đầu ham ngủ kia cũng đã thành phu nhân huyện lệnh, kinh đô thay đổi rất
nhanh, phải làm sao để Nhược Nhược khỏi bỡ ngỡ mới được.
"Tẩu tẩu và Tư Tư dẫn Đằng Đại Gia đi điền trang rồi." Phạm Nhược
Nhược tò mò nhìn y một cái, không hiểu sao y lại hỏi câu ngớ ngẩn đó: "Hôm
nay muội mới cùng Đằng Tử Kinh vào thành, tất nhiên chưa gặp họ."
Các gia tộc lớn đều có điền trang ngoại thành, huống chi đại tộc như nhà họ
Phạm, mấy năm qua Phạm Nhàn cũng thường lui tới đó chơi, nhưng không nghĩ
tới bây giờ đã vào tiết đông, chuẩn bị năm mới, Uyển Nhi và Tư Tư đang bận
rộn quản lý sản nghiệp họ Phạm.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Có vẻ họ nhận ra người trong xe, nên không dám thiếu tôn trọng, nhất là vớinhững thanh niên coi Phạm Nhàn là thần tượng. Hơn nữa, Phạm Nhàn còn đảmnhiệm chức giáo thụ ở Thái Học, họ đâu dám ở lại nữa. Có thể khiến các thưsinh tôn sùng như vậy, chứng tỏ Phạm Nhàn không đơn thuần chỉ là quyền quý.o O oĐường Đông Xuyên yên tĩnh trở lại, Phạm Nhàn xuống xe, nén xúc độngtrong lòng, mỉm cười bước vào y quán đối diện thư cục. Không kịp xem UyểnNhi sắp xếp thế nào, mắt y liền tìm kiếm muội muội nhưng chỉ thấy lớp áo lụamỏng, vòng eo gầy gò của cô.Phạm Nhược Nhược hoàn toàn không hay biết chuyện bên ngoài, lúc này đãtỉnh táo, đang ngồi trong phòng thuốc sắp xếp các loại. Từ ngọn núi xanh ở BắcTề, cô mang về một số thảo dược quý hiếm trên đất Nam Khánh, đang nghĩcách bảo quản.Nghe tiếng bước chân vang lên từ phía sau, Phạm Nhược Nhược khôngđứng dậy, trực tiếp nói: "Chưa mở cửa, nếu không phải bệnh gấp, mời hai ngàysau quay lại."Nghe giọng nói này, Phạm Nhàn lập tức cao hứng, thêm câu nói ẩn chứatấm lòng thầy thuốc kia càng khiến y hài lòng cười lên phá, nói sau lưng cô:"Nếu thực sự bị bệnh, đâu phải chờ muội quay về chữa trị, hay là y thuật của takém cỏi rồi?"Nghe giọng nói thân quen nhưng hơi xa lạ này, thân thể Phạm Nhược Nhượchơi run lên, nhưng lập tức lấy lại bình tĩnh, đứng dậy, lấy tay vuốt lại y phục,chậm rãi quay đầu, cúi chào, thưa: "Huynh trưởng đã đến."Dù cố nén cảm xúc, nhưng nét mày, ánh mắt, nụ cười khóe môi của cô vẫnlộ rõ niềm vui trong lòng.Nhìn vẻ mặt hân hoan của muội muội, trong lòng Phạm Nhàn bỗng dưngxót xa khó hiểu. Y ngơ ngác nhìn muội muội, nhìn khuôn mặt thân quen đã mấynăm không gặp, nhìn nét lạnh lùng trong đôi mắt quen thuộc kia đang tan rathành vầng hào quang ấm áp mùa xuân trước mặt mình. Y nhẹ nhàng thở dài.Rồi y tiến lên một bước, nhẹ nhàng vuốt tóc muội muội.Phạm Nhược Nhược cúi đầu xuống theo thói quen, nghiêng đầu sang mộtbên.Giống như mùa xuân năm thứ tư Khánh Lịch, lần đầu tiên Phạm Nhàn đếnkinh đô, bước vào phủ Ty Nam Bá, hai huynh muội đã xa cách bao năm chỉ cầnmột vài cử chỉ, lời nói là có thể xua tan khoảng cách thời gian, quay về tình cảmgiữa con khỉ nghịch ngợm và khỉ con ốm yếu năm xưa, quay về những câuchuyện đơn sơ ngày nào.Phạm Nhàn tìm chỗ ngồi xuống, nhìn muội muội vẫn bận rộn, nói: "Sao đếnsớm vậy?""Huynh cũng về sớm mà." Phạm Nhược Nhược cười đáp, giơ tay lau máitóc đã ướt đẫm mồ hôi: "Dọc đường không bị trì hoãn, nên đến sớm vài ngày.""Đường xa ngàn dặm mà cũng không nghỉ ngơi vài hôm ở nhà, việc trong yquán tự có tẩu tẩu của muội sắp xếp, muội chỉ cần khám bệnh thôi, không cầnbận tâm đến chuyện khác."Phạm Nhàn không tán đồng nhìn cô một cái, thấy muội muội tuy vẫn gầyyếu nhưng tinh thần tốt hơn nhiều, da cũng đen hơn, có lẽ là hai năm quathường xuyên đi chữa bệnh nơi sơn cùng, thậm chí lớp băng tuyết trên khuônmặt cũng dần dần biến mất.Mặc dù thường thư từ qua lại, nhưng không bằng ở bên cạnh chăm sóc,Phạm Nhàn hơi ân hận, việc bỏ trốn hôn sự năm đó là do mình sắp đặt, nhìnmuội muội thở dài, không biết những năm qua cuộc sống của cô ra sao."Trong phủ đổi mấy đợt người hầu, một mình muội không còn quen ai, ngồimột lúc trong sảnh tiếp khách cũng buồn, nên qua thư cục xem thử, không ngờchị dâu chọn địa điểm y quán ngay đối diện." Phạm Nhược Nhược Tốc Tất Đạttự nhiên kéo huynh trưởng lên, sợ y ngồi hỏng thuốc của mình, nói: "Ngồi lênthuốc thì làm sao đưa cho người ta dùng?""Ta là ai, là Thi Tiên đấy, nếu đồn ra ngoài không khỏi người ta còn cố tìnhchọn mua thuốc trong hòm này." Phạm Nhàn đùa một câu cực nhạt rồi ngạcnhiên hỏi: "Chị dâu và Tư Tư đâu rồi?"Phạm Thượng thư đưa Liễu thị về Đạm Châu dưỡng lão, đem theo nửa sốngười hầu trong phủ. Lại thêm việc điền trang cần người, trong vài năm nhahoàn lớn lên lại đi lấy chồng, giờ đây toàn bộ Phạm phủ đã trở nên xa lạ vớiPhạm Nhược Nhược.Phạm Nhàn rất nhạy cảm nhận ra điều này, nghĩ bụng ngay cả bốn đại nhađầu ham ngủ kia cũng đã thành phu nhân huyện lệnh, kinh đô thay đổi rấtnhanh, phải làm sao để Nhược Nhược khỏi bỡ ngỡ mới được."Tẩu tẩu và Tư Tư dẫn Đằng Đại Gia đi điền trang rồi." Phạm NhượcNhược tò mò nhìn y một cái, không hiểu sao y lại hỏi câu ngớ ngẩn đó: "Hômnay muội mới cùng Đằng Tử Kinh vào thành, tất nhiên chưa gặp họ."Các gia tộc lớn đều có điền trang ngoại thành, huống chi đại tộc như nhà họPhạm, mấy năm qua Phạm Nhàn cũng thường lui tới đó chơi, nhưng không nghĩtới bây giờ đã vào tiết đông, chuẩn bị năm mới, Uyển Nhi và Tư Tư đang bậnrộn quản lý sản nghiệp họ Phạm.