Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 1537: Tâm tư của thầy thuốc 1

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Nhưng Phạm Nhược Nhược hiểu rõ tất cả chỉ là ảo ảnh. Cho dù tâm tư cóthể chấp nhận được hay không, điều quan trọng nhất là từ lâu, ca ca đã quen coicô như muội muội cần bảo vệ, trong tấm lòng như vầng trăng sáng chưa bao giờcó suy nghĩ đó.Cô không khỏi cười khổ, thầm nghĩ mau mở y quán đi, thế gian còn biết baongười cần giúp đỡ, tại sao đang lúc đầu đông, mình lại phải lo nghĩ chuyện tìnhcảm khó nói thành lời này.Một khi nghĩ đến những việc sắp tới, gương mặt thanh tú được ánh trăngchiếu rọi dường như cũng trở nên bình thản. Sau vài năm sống ở phương bắc,khí chất cô gái nhà lành đã thay đổi rất nhiều, trong vẻ bình thản đó không cònlạnh nhạt, thay vào đó là ung dung thoải mái.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Không nói chuyện tiểu thư nhà họ Phạm trở về kinh đô gây chấn động thếnào, chỉ biết Phạm phủ nhộn nhịp hẳn lên. Lâm Uyển Nhi nghe tin bèn vội vã từtrang viên quay về. Tẩu tẩu muội muội gặp nhau, tâm trạng ấm áp, nhất là khithấy cháu gái và cháu trai, Phạm Nhược Nhược vui mừng khôn xiết.Một nhà sum vầy hạnh phúc là điều hiếm thấy ở các đại gia đình kinh đô.Nhưng bầu không khí ấy khó có thể kéo dài, vì Phạm Nhược Nhược mongmuốn sớm khai trương y quán, còn trong cung đã cho mời Phạm Nhàn đưaNhược Nhược vào chầu.Việc y quán có người lo, vào chầu Hoàng đế chỉ mất một ngày, nhưng đámngười trẻ tuổi đời thứ hai của nhà họ Phạm khó mà rảnh rang được nữa. Lần đầutrở lại kinh sau nhiều năm ở ngọn núi xanh học nghệ, tất nhiên Phạm NhượcNhược phải đi lễ bái nhiều trưởng bối thân thích.Điểm đến đầu tiên là Tĩnh Vương phủ, quan hệ thân thiết với Phạm phủ.Xưa kia việc này rất bình thường, nhưng vấn đề là Phạm Nhược Nhược suýttrở thành con dâu nhà Tĩnh Vương, sau đó Phạm Nhàn đưa cô đi theo Khổ Hàcủa Bắc Tề. Hai năm qua, Tĩnh Vương vẫn nhớ sự việc, gặp Phạm Nhàn lại thởdài, khiến quan hệ hai nhà có phần lúng túng. Vì thế, biết phải đến Tĩnh Vươngphủ, Phạm Nhược Nhược không khỏi lo lắng."Có gì phải lo." Phạm Nhàn thấy vẻ mặt muội muội, nhớ Hoằng Thành phảichịu cảnh cô độc ở Định Châu, trong lòng nhói lên, cũng không biết quyết địnhngày ấy đúng hay sai, miễn cưỡng cười nói: "Sang năm Hoằng Thành cũng sẽvề kinh, hay là muội muốn trốn tránh cả đời?"๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Sau sự kiện mưu phản ở kinh đô, Tĩnh Vương càng trở nên im lặng, ngoàiviệc khóc than một phen khi phát tang Thái hậu, ông chẳng bao giờ vào cungnữa, lão nông kiêm nhiệm này cũng không xuất hiện trước các đại thần. Vươngphủ trở thành nơi yên tĩnh nhất kinh đô, cánh cửa lớn này chỉ mở rộng với vàingười, trong số đó tất nhiên có Phạm Nhàn.Phạm Nhàn nghiêng đầu, đặt ngón tay lên cổ tay Tĩnh Vương, nhíu mày,một lát sau buông tay ra, suy nghĩ một lúc rồi nói: "Hai năm trước bị cảm lạnh,đã khỏi từ lâu, chỉ là mạch tượng vẫn có phần bất thường, khó nói rõ là gì."Tĩnh Vương mở to mắt, nói: "Bất thường cái gì, theo từ lão Phí Giới thì họcđược ái gì? Cút ngay, có danh y từ ngọn núi xanh kia tới rồi còn cần ngươi làmgì nữa."Danh y từ ngọn núi xanh kia tất nhiên là chỉ Phạm Nhược Nhược. Hôm nayvào phủ, Nhược Nhược có vẻ rất yên tĩnh, vì trong lòng thực sự không biết phảiđối mặt với Tĩnh Vương thế nào. Nghe vậy, cô bị Uyển Nhi liếc nhìn, biếtkhông thể trốn tránh, bước lên chào hỏi rồi nghiêm túc bắt mạch.Phạm Nhàn đứng bên cạnh cố nín cười, tự đi sang một bên. Thực ra thân thểTĩnh Vương đã được y và Thái Y viện chăm sóc rất tốt, không hề có vấn đề gì.Trước đó chỉ là diễn kịch với Vương gia để Nhược Nhược bớt căng thẳng.Nhưng thấy vẻ mặt an ủi của Phạm Nhược Nhược, Tĩnh Vương như thấy LýHoằng Thành đang thành thân với cô gái trước mặt, cười rất kỳ quái, khiếnNhược Nhược khó mà thư giãn được. May là khi coi Vương gia như bệnh nhân,thái độ của Nhược Nhược trở nên tự nhiên hơn. Một lúc sau, cô nhíu mày nói:"Không thấy có chỗ nào bất thường, thân thể Vương gia rất tốt.""Ta trông có vẻ già nua, nhưng thực ra sức khỏe vẫn ổn, Hoằng Thành cũngthừa hưởng điều đó từ ta."Tĩnh Vương nhìn cô gái trước mặt, nói: "Nhược Nhược à, tuổi của con cũngkhông còn nhỏ, nếu ở nhà khác có lẽ đã gả chồng từ lâu rồi. Chính vì ca ca củacon hồi đó làm loạn, mới đưa con đi xa thế."Nói xong, Tĩnh Vương liếc nhìn Phạm Nhàn rồi ôn tồn nói với NhượcNhược: "Phải suy nghĩ một chút."Khuôn mặt Phạm Nhược Nhược thoáng trắng bệch, quay lại nhìn ca ca,nhưng không thấy bóng dáng Phạm Nhàn vô sỉ đâu nữa, chỉ còn mình cô ở lạiđây.o O oỞ một nơi khác trong vương phủ, Lâm Uyển Nhi ngồi bên cạnh Phạm Nhàn,nhỏ giọng nói: "Sau khi trở về phủ, cẩn thận muội muội lột da chàng đấy."

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Nhưng Phạm Nhược Nhược hiểu rõ tất cả chỉ là ảo ảnh. Cho dù tâm tư có

thể chấp nhận được hay không, điều quan trọng nhất là từ lâu, ca ca đã quen coi

cô như muội muội cần bảo vệ, trong tấm lòng như vầng trăng sáng chưa bao giờ

có suy nghĩ đó.

Cô không khỏi cười khổ, thầm nghĩ mau mở y quán đi, thế gian còn biết bao

người cần giúp đỡ, tại sao đang lúc đầu đông, mình lại phải lo nghĩ chuyện tình

cảm khó nói thành lời này.

Một khi nghĩ đến những việc sắp tới, gương mặt thanh tú được ánh trăng

chiếu rọi dường như cũng trở nên bình thản. Sau vài năm sống ở phương bắc,

khí chất cô gái nhà lành đã thay đổi rất nhiều, trong vẻ bình thản đó không còn

lạnh nhạt, thay vào đó là ung dung thoải mái.

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Không nói chuyện tiểu thư nhà họ Phạm trở về kinh đô gây chấn động thế

nào, chỉ biết Phạm phủ nhộn nhịp hẳn lên. Lâm Uyển Nhi nghe tin bèn vội vã từ

trang viên quay về. Tẩu tẩu muội muội gặp nhau, tâm trạng ấm áp, nhất là khi

thấy cháu gái và cháu trai, Phạm Nhược Nhược vui mừng khôn xiết.

Một nhà sum vầy hạnh phúc là điều hiếm thấy ở các đại gia đình kinh đô.

Nhưng bầu không khí ấy khó có thể kéo dài, vì Phạm Nhược Nhược mong

muốn sớm khai trương y quán, còn trong cung đã cho mời Phạm Nhàn đưa

Nhược Nhược vào chầu.

Việc y quán có người lo, vào chầu Hoàng đế chỉ mất một ngày, nhưng đám

người trẻ tuổi đời thứ hai của nhà họ Phạm khó mà rảnh rang được nữa. Lần đầu

trở lại kinh sau nhiều năm ở ngọn núi xanh học nghệ, tất nhiên Phạm Nhược

Nhược phải đi lễ bái nhiều trưởng bối thân thích.

Điểm đến đầu tiên là Tĩnh Vương phủ, quan hệ thân thiết với Phạm phủ.

Xưa kia việc này rất bình thường, nhưng vấn đề là Phạm Nhược Nhược suýt

trở thành con dâu nhà Tĩnh Vương, sau đó Phạm Nhàn đưa cô đi theo Khổ Hà

của Bắc Tề. Hai năm qua, Tĩnh Vương vẫn nhớ sự việc, gặp Phạm Nhàn lại thở

dài, khiến quan hệ hai nhà có phần lúng túng. Vì thế, biết phải đến Tĩnh Vương

phủ, Phạm Nhược Nhược không khỏi lo lắng.

"Có gì phải lo." Phạm Nhàn thấy vẻ mặt muội muội, nhớ Hoằng Thành phải

chịu cảnh cô độc ở Định Châu, trong lòng nhói lên, cũng không biết quyết định

ngày ấy đúng hay sai, miễn cưỡng cười nói: "Sang năm Hoằng Thành cũng sẽ

về kinh, hay là muội muốn trốn tránh cả đời?"

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Sau sự kiện mưu phản ở kinh đô, Tĩnh Vương càng trở nên im lặng, ngoài

việc khóc than một phen khi phát tang Thái hậu, ông chẳng bao giờ vào cung

nữa, lão nông kiêm nhiệm này cũng không xuất hiện trước các đại thần. Vương

phủ trở thành nơi yên tĩnh nhất kinh đô, cánh cửa lớn này chỉ mở rộng với vài

người, trong số đó tất nhiên có Phạm Nhàn.

Phạm Nhàn nghiêng đầu, đặt ngón tay lên cổ tay Tĩnh Vương, nhíu mày,

một lát sau buông tay ra, suy nghĩ một lúc rồi nói: "Hai năm trước bị cảm lạnh,

đã khỏi từ lâu, chỉ là mạch tượng vẫn có phần bất thường, khó nói rõ là gì."

Tĩnh Vương mở to mắt, nói: "Bất thường cái gì, theo từ lão Phí Giới thì học

được ái gì? Cút ngay, có danh y từ ngọn núi xanh kia tới rồi còn cần ngươi làm

gì nữa."

Danh y từ ngọn núi xanh kia tất nhiên là chỉ Phạm Nhược Nhược. Hôm nay

vào phủ, Nhược Nhược có vẻ rất yên tĩnh, vì trong lòng thực sự không biết phải

đối mặt với Tĩnh Vương thế nào. Nghe vậy, cô bị Uyển Nhi liếc nhìn, biết

không thể trốn tránh, bước lên chào hỏi rồi nghiêm túc bắt mạch.

Phạm Nhàn đứng bên cạnh cố nín cười, tự đi sang một bên. Thực ra thân thể

Tĩnh Vương đã được y và Thái Y viện chăm sóc rất tốt, không hề có vấn đề gì.

Trước đó chỉ là diễn kịch với Vương gia để Nhược Nhược bớt căng thẳng.

Nhưng thấy vẻ mặt an ủi của Phạm Nhược Nhược, Tĩnh Vương như thấy Lý

Hoằng Thành đang thành thân với cô gái trước mặt, cười rất kỳ quái, khiến

Nhược Nhược khó mà thư giãn được. May là khi coi Vương gia như bệnh nhân,

thái độ của Nhược Nhược trở nên tự nhiên hơn. Một lúc sau, cô nhíu mày nói:

"Không thấy có chỗ nào bất thường, thân thể Vương gia rất tốt."

"Ta trông có vẻ già nua, nhưng thực ra sức khỏe vẫn ổn, Hoằng Thành cũng

thừa hưởng điều đó từ ta."

Tĩnh Vương nhìn cô gái trước mặt, nói: "Nhược Nhược à, tuổi của con cũng

không còn nhỏ, nếu ở nhà khác có lẽ đã gả chồng từ lâu rồi. Chính vì ca ca của

con hồi đó làm loạn, mới đưa con đi xa thế."

Nói xong, Tĩnh Vương liếc nhìn Phạm Nhàn rồi ôn tồn nói với Nhược

Nhược: "Phải suy nghĩ một chút."

Khuôn mặt Phạm Nhược Nhược thoáng trắng bệch, quay lại nhìn ca ca,

nhưng không thấy bóng dáng Phạm Nhàn vô sỉ đâu nữa, chỉ còn mình cô ở lại

đây.

o O o

Ở một nơi khác trong vương phủ, Lâm Uyển Nhi ngồi bên cạnh Phạm Nhàn,

nhỏ giọng nói: "Sau khi trở về phủ, cẩn thận muội muội lột da chàng đấy."

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Nhưng Phạm Nhược Nhược hiểu rõ tất cả chỉ là ảo ảnh. Cho dù tâm tư cóthể chấp nhận được hay không, điều quan trọng nhất là từ lâu, ca ca đã quen coicô như muội muội cần bảo vệ, trong tấm lòng như vầng trăng sáng chưa bao giờcó suy nghĩ đó.Cô không khỏi cười khổ, thầm nghĩ mau mở y quán đi, thế gian còn biết baongười cần giúp đỡ, tại sao đang lúc đầu đông, mình lại phải lo nghĩ chuyện tìnhcảm khó nói thành lời này.Một khi nghĩ đến những việc sắp tới, gương mặt thanh tú được ánh trăngchiếu rọi dường như cũng trở nên bình thản. Sau vài năm sống ở phương bắc,khí chất cô gái nhà lành đã thay đổi rất nhiều, trong vẻ bình thản đó không cònlạnh nhạt, thay vào đó là ung dung thoải mái.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Không nói chuyện tiểu thư nhà họ Phạm trở về kinh đô gây chấn động thếnào, chỉ biết Phạm phủ nhộn nhịp hẳn lên. Lâm Uyển Nhi nghe tin bèn vội vã từtrang viên quay về. Tẩu tẩu muội muội gặp nhau, tâm trạng ấm áp, nhất là khithấy cháu gái và cháu trai, Phạm Nhược Nhược vui mừng khôn xiết.Một nhà sum vầy hạnh phúc là điều hiếm thấy ở các đại gia đình kinh đô.Nhưng bầu không khí ấy khó có thể kéo dài, vì Phạm Nhược Nhược mongmuốn sớm khai trương y quán, còn trong cung đã cho mời Phạm Nhàn đưaNhược Nhược vào chầu.Việc y quán có người lo, vào chầu Hoàng đế chỉ mất một ngày, nhưng đámngười trẻ tuổi đời thứ hai của nhà họ Phạm khó mà rảnh rang được nữa. Lần đầutrở lại kinh sau nhiều năm ở ngọn núi xanh học nghệ, tất nhiên Phạm NhượcNhược phải đi lễ bái nhiều trưởng bối thân thích.Điểm đến đầu tiên là Tĩnh Vương phủ, quan hệ thân thiết với Phạm phủ.Xưa kia việc này rất bình thường, nhưng vấn đề là Phạm Nhược Nhược suýttrở thành con dâu nhà Tĩnh Vương, sau đó Phạm Nhàn đưa cô đi theo Khổ Hàcủa Bắc Tề. Hai năm qua, Tĩnh Vương vẫn nhớ sự việc, gặp Phạm Nhàn lại thởdài, khiến quan hệ hai nhà có phần lúng túng. Vì thế, biết phải đến Tĩnh Vươngphủ, Phạm Nhược Nhược không khỏi lo lắng."Có gì phải lo." Phạm Nhàn thấy vẻ mặt muội muội, nhớ Hoằng Thành phảichịu cảnh cô độc ở Định Châu, trong lòng nhói lên, cũng không biết quyết địnhngày ấy đúng hay sai, miễn cưỡng cười nói: "Sang năm Hoằng Thành cũng sẽvề kinh, hay là muội muốn trốn tránh cả đời?"๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Sau sự kiện mưu phản ở kinh đô, Tĩnh Vương càng trở nên im lặng, ngoàiviệc khóc than một phen khi phát tang Thái hậu, ông chẳng bao giờ vào cungnữa, lão nông kiêm nhiệm này cũng không xuất hiện trước các đại thần. Vươngphủ trở thành nơi yên tĩnh nhất kinh đô, cánh cửa lớn này chỉ mở rộng với vàingười, trong số đó tất nhiên có Phạm Nhàn.Phạm Nhàn nghiêng đầu, đặt ngón tay lên cổ tay Tĩnh Vương, nhíu mày,một lát sau buông tay ra, suy nghĩ một lúc rồi nói: "Hai năm trước bị cảm lạnh,đã khỏi từ lâu, chỉ là mạch tượng vẫn có phần bất thường, khó nói rõ là gì."Tĩnh Vương mở to mắt, nói: "Bất thường cái gì, theo từ lão Phí Giới thì họcđược ái gì? Cút ngay, có danh y từ ngọn núi xanh kia tới rồi còn cần ngươi làmgì nữa."Danh y từ ngọn núi xanh kia tất nhiên là chỉ Phạm Nhược Nhược. Hôm nayvào phủ, Nhược Nhược có vẻ rất yên tĩnh, vì trong lòng thực sự không biết phảiđối mặt với Tĩnh Vương thế nào. Nghe vậy, cô bị Uyển Nhi liếc nhìn, biếtkhông thể trốn tránh, bước lên chào hỏi rồi nghiêm túc bắt mạch.Phạm Nhàn đứng bên cạnh cố nín cười, tự đi sang một bên. Thực ra thân thểTĩnh Vương đã được y và Thái Y viện chăm sóc rất tốt, không hề có vấn đề gì.Trước đó chỉ là diễn kịch với Vương gia để Nhược Nhược bớt căng thẳng.Nhưng thấy vẻ mặt an ủi của Phạm Nhược Nhược, Tĩnh Vương như thấy LýHoằng Thành đang thành thân với cô gái trước mặt, cười rất kỳ quái, khiếnNhược Nhược khó mà thư giãn được. May là khi coi Vương gia như bệnh nhân,thái độ của Nhược Nhược trở nên tự nhiên hơn. Một lúc sau, cô nhíu mày nói:"Không thấy có chỗ nào bất thường, thân thể Vương gia rất tốt.""Ta trông có vẻ già nua, nhưng thực ra sức khỏe vẫn ổn, Hoằng Thành cũngthừa hưởng điều đó từ ta."Tĩnh Vương nhìn cô gái trước mặt, nói: "Nhược Nhược à, tuổi của con cũngkhông còn nhỏ, nếu ở nhà khác có lẽ đã gả chồng từ lâu rồi. Chính vì ca ca củacon hồi đó làm loạn, mới đưa con đi xa thế."Nói xong, Tĩnh Vương liếc nhìn Phạm Nhàn rồi ôn tồn nói với NhượcNhược: "Phải suy nghĩ một chút."Khuôn mặt Phạm Nhược Nhược thoáng trắng bệch, quay lại nhìn ca ca,nhưng không thấy bóng dáng Phạm Nhàn vô sỉ đâu nữa, chỉ còn mình cô ở lạiđây.o O oỞ một nơi khác trong vương phủ, Lâm Uyển Nhi ngồi bên cạnh Phạm Nhàn,nhỏ giọng nói: "Sau khi trở về phủ, cẩn thận muội muội lột da chàng đấy."

Chương 1537: Tâm tư của thầy thuốc 1