Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 1570: Nhàn đến, chém mai 3

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Vì vậy nay thương mại trên biển khiến các nước đại lục hải ngoại vất vả, bởiĐông Di thành không còn cần hàng hóa của họ nữa mà chỉ chấp nhận bạc. Nếukhông phải cách đây mười mấy năm, nghe nói ngoài đại lục hải ngoại tìm thấymỏ bạc lớn ở vùng hoang vu nào đó, chắc họ đã bị thương gia Đông Di thành vàgia tộc Lão khai thác sạch túi tiền, không còn khả năng nuôi dưỡng nhu cầu xahoa của giới quý tộc.Nghe Phạm Nhàn cảm thán xong, Ảnh Tử ạnh lùng đáp: "Người ngoại quốckhông khác gì chúng ta, chỉ là vũ lực của họ như pháp sư của họ, bề ngoài đẹpđẽ nhưng vô dụng, nên chỉ có thể để chúng ta bóc lột, hàng năm than thở màthôi."Nghe vậy, Phạm Nhàn không khỏi cười. Y nhớ lần đầu đặt chân đến thế giớinày, đã thấy bóng dáng Ảnh Tử lao tới như chim ưng, tiêu diệt một pháp sư...Mặt trời lặn dần, Đông Di thành vẫn nhộn nhịp, dù cửa hàng dần đóng cửanhưng các nơi cờ bạc gái gú trong ngõ ngách mới bắt đầu thắp đèn đỏ."Nhìn xong chưa?" Ảnh Tử bỗng hỏi.Phạm Nhàn dùng ngón tay nhẹ kéo vành mũ, im lặng một lúc rồi đáp: "Rồi."Y là khách du hành từ thế giới khác đến, nhưng ở đời này không thể chỉ đơnthuần du ngoạn. Sau nửa ngày lang thang, Phạm Nhàn phải trở lại bóng tối, rờixa niềm vui chiêm ngưỡng, lại cầm lấy con dao đen tối.Ảnh Tử hơi nghiêng đầu, vòng qua bên phải, lướt qua một hàng băng ghếbán cá thu đao, biến mất trong một ngõ nhỏ, chiếc mũ rộng vành kia trong nháymắt đã biến mất vô tung.Mặt trời phương tây đã mất đi vinh dự chiếu sáng biển Đông, càng thê thảmbị chắn lấp bởi những tòa nhà cao vút trong Đông Di thành, hóa thành nhữngmảng tối, Phạm Nhàn bước vào, hành tung.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Bên trong phủ thành chủ Đông Di thành rực rỡ ánh đèn, mặc dù lúc nàychưa hoàn toàn đêm xuống, ánh nắng chiều còn ấm áp chiếu rọi mái hiên caocủa phủ thành chủ, nhưng các hạ nhân trong phủ đã sớm thắp đèn, dường nhưsợ bóng tối buông xuống Đông Di.Sứ đoàn Nam Khánh và Bắc Tề sẽ đến Đông Di thành sau vài ngày nữa.Mọi người đều biết, vị Đại tông sư trong Kiếm Lư sẽ quyết định hướng đi tươnglai của Đông Di thành sau lần mở cửa Kiếm Lư cuối cùng này. Nhưng tất cảcũng biết, chỉ cần Kiếm Thánh đại nhân ra đi, dù Đông Di chọn hướng nào, vớinhững thương nhân tự do và bách tính no đủ ở đây, đó cũng sẽ là bóng đêm vôtận.Mà trong số họ, người lo lắng nhất chính là thành chủ Đông Di, bởi dùĐông Di thành thuộc về Nam Khánh hay Bắc Tề, vị thành chủ trên danh nghĩanày chắc chắn không cần phải tồn tại.Lý do gọi hắn ta là thành chủ trên danh nghĩa là vì người cai quản thực sựĐông Di là Tứ Cố Kiếm và Kiếm Lư. Hắn ta chỉ hưởng thụ vinh hoa phú quýhay thực hiện một số công việc hành chính đơn giản.Thành chủ lo lắng nhìn kiếm khách trung niên đối diện, thở dài thăm thẳmnói: "Vân đại sư, nói một câu không may, có vẻ Kiếm Thánh sắp không chịuđược nữa rồi. Là thủ tọa Kiếm Lư, ngài cần có chủ ý mới được."Vị đồ đệ đứng đầu Kiếm Lư - Vân Chi Lan hơi cúi đầu, im lặng một lúc rồinói: "Sư phụ tự có chừng mực, thành chủ đừng lo lắng.""Ta lo cho dân chúng chứ không phải bản thân. Nếu thật sự đầu hàng NamKhánh, cùng lắm ta đi làm hầu gia tiêu dao ở kinh đô... Nhưng Đông Di ta vấtvả xây thành, lẽ nào thật sự phải nâng hai tay dâng lên cho kẻ thù lớn nhấtHoàng đế Nam Khánh kia?"Vân Chi Lan biết thành chủ cố tình nói đường hoàng ấy, thực chất vẫn lolắng cho đường lui của bản thân nếu Đông Di thành bị phá, Kiếm Lư tan tác.Người này mà thực sự dám đến Nam Khánh làm Tiêu Dao hầu, tại sao hôm naylại cầu khẩn mình nghiêm túc đến thế... Ai cũng biết tham vọng của Hoàng đếNam Khánh và tính tình hung tàn khó lường của vị này. Nếu thành chủ muốnlàm Tiêu Dao hầu, chỉ e chưa được bao lâu sẽ phải uống chén rượu độc.Nhưng Vân Chi Lan phải thừa nhận rằng suy nghĩ của mình rất nhất rí vớithành chủ. Dù là cường giả cửu phẩm, đương nhiên hắn không lo lắng cho bảnthân nếu thành bị phá, thậm chí Hoàng đế Nam Khánh cũng sẽ hoan nghênhhắn. Chỉ có điều hắn lớn lên ở Đông Di, tình cảm sâu sắc từ tận đáy lòng đối vớithành trì này và Kiếm Lư,. Dù thế nào, hắn cũng không chấp nhận Đông Dikhông chiến mà hàng, cứ thế bị Nam Khánh thu vào ranh giới.Nếu vẫn có thể độc lập ngoài hai thế lực lớn trong thiên hạ, đó đương nhiênlà con đường tốt nhất. Nhưng nếu không còn cách nào, Vân Chi Lan thà rằngliên minh với Bắc Tề yếu ớt hơn, cùng chung tay đối kháng với Nam Khánh!๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Vì vậy nay thương mại trên biển khiến các nước đại lục hải ngoại vất vả, bởi

Đông Di thành không còn cần hàng hóa của họ nữa mà chỉ chấp nhận bạc. Nếu

không phải cách đây mười mấy năm, nghe nói ngoài đại lục hải ngoại tìm thấy

mỏ bạc lớn ở vùng hoang vu nào đó, chắc họ đã bị thương gia Đông Di thành và

gia tộc Lão khai thác sạch túi tiền, không còn khả năng nuôi dưỡng nhu cầu xa

hoa của giới quý tộc.

Nghe Phạm Nhàn cảm thán xong, Ảnh Tử ạnh lùng đáp: "Người ngoại quốc

không khác gì chúng ta, chỉ là vũ lực của họ như pháp sư của họ, bề ngoài đẹp

đẽ nhưng vô dụng, nên chỉ có thể để chúng ta bóc lột, hàng năm than thở mà

thôi."

Nghe vậy, Phạm Nhàn không khỏi cười. Y nhớ lần đầu đặt chân đến thế giới

này, đã thấy bóng dáng Ảnh Tử lao tới như chim ưng, tiêu diệt một pháp sư...

Mặt trời lặn dần, Đông Di thành vẫn nhộn nhịp, dù cửa hàng dần đóng cửa

nhưng các nơi cờ bạc gái gú trong ngõ ngách mới bắt đầu thắp đèn đỏ.

"Nhìn xong chưa?" Ảnh Tử bỗng hỏi.

Phạm Nhàn dùng ngón tay nhẹ kéo vành mũ, im lặng một lúc rồi đáp: "Rồi."

Y là khách du hành từ thế giới khác đến, nhưng ở đời này không thể chỉ đơn

thuần du ngoạn. Sau nửa ngày lang thang, Phạm Nhàn phải trở lại bóng tối, rời

xa niềm vui chiêm ngưỡng, lại cầm lấy con dao đen tối.

Ảnh Tử hơi nghiêng đầu, vòng qua bên phải, lướt qua một hàng băng ghế

bán cá thu đao, biến mất trong một ngõ nhỏ, chiếc mũ rộng vành kia trong nháy

mắt đã biến mất vô tung.

Mặt trời phương tây đã mất đi vinh dự chiếu sáng biển Đông, càng thê thảm

bị chắn lấp bởi những tòa nhà cao vút trong Đông Di thành, hóa thành những

mảng tối, Phạm Nhàn bước vào, hành tung.

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Bên trong phủ thành chủ Đông Di thành rực rỡ ánh đèn, mặc dù lúc này

chưa hoàn toàn đêm xuống, ánh nắng chiều còn ấm áp chiếu rọi mái hiên cao

của phủ thành chủ, nhưng các hạ nhân trong phủ đã sớm thắp đèn, dường như

sợ bóng tối buông xuống Đông Di.

Sứ đoàn Nam Khánh và Bắc Tề sẽ đến Đông Di thành sau vài ngày nữa.

Mọi người đều biết, vị Đại tông sư trong Kiếm Lư sẽ quyết định hướng đi tương

lai của Đông Di thành sau lần mở cửa Kiếm Lư cuối cùng này. Nhưng tất cả

cũng biết, chỉ cần Kiếm Thánh đại nhân ra đi, dù Đông Di chọn hướng nào, với

những thương nhân tự do và bách tính no đủ ở đây, đó cũng sẽ là bóng đêm vô

tận.

Mà trong số họ, người lo lắng nhất chính là thành chủ Đông Di, bởi dù

Đông Di thành thuộc về Nam Khánh hay Bắc Tề, vị thành chủ trên danh nghĩa

này chắc chắn không cần phải tồn tại.

Lý do gọi hắn ta là thành chủ trên danh nghĩa là vì người cai quản thực sự

Đông Di là Tứ Cố Kiếm và Kiếm Lư. Hắn ta chỉ hưởng thụ vinh hoa phú quý

hay thực hiện một số công việc hành chính đơn giản.

Thành chủ lo lắng nhìn kiếm khách trung niên đối diện, thở dài thăm thẳm

nói: "Vân đại sư, nói một câu không may, có vẻ Kiếm Thánh sắp không chịu

được nữa rồi. Là thủ tọa Kiếm Lư, ngài cần có chủ ý mới được."

Vị đồ đệ đứng đầu Kiếm Lư - Vân Chi Lan hơi cúi đầu, im lặng một lúc rồi

nói: "Sư phụ tự có chừng mực, thành chủ đừng lo lắng."

"Ta lo cho dân chúng chứ không phải bản thân. Nếu thật sự đầu hàng Nam

Khánh, cùng lắm ta đi làm hầu gia tiêu dao ở kinh đô... Nhưng Đông Di ta vất

vả xây thành, lẽ nào thật sự phải nâng hai tay dâng lên cho kẻ thù lớn nhất

Hoàng đế Nam Khánh kia?"

Vân Chi Lan biết thành chủ cố tình nói đường hoàng ấy, thực chất vẫn lo

lắng cho đường lui của bản thân nếu Đông Di thành bị phá, Kiếm Lư tan tác.

Người này mà thực sự dám đến Nam Khánh làm Tiêu Dao hầu, tại sao hôm nay

lại cầu khẩn mình nghiêm túc đến thế... Ai cũng biết tham vọng của Hoàng đế

Nam Khánh và tính tình hung tàn khó lường của vị này. Nếu thành chủ muốn

làm Tiêu Dao hầu, chỉ e chưa được bao lâu sẽ phải uống chén rượu độc.

Nhưng Vân Chi Lan phải thừa nhận rằng suy nghĩ của mình rất nhất rí với

thành chủ. Dù là cường giả cửu phẩm, đương nhiên hắn không lo lắng cho bản

thân nếu thành bị phá, thậm chí Hoàng đế Nam Khánh cũng sẽ hoan nghênh

hắn. Chỉ có điều hắn lớn lên ở Đông Di, tình cảm sâu sắc từ tận đáy lòng đối với

thành trì này và Kiếm Lư,. Dù thế nào, hắn cũng không chấp nhận Đông Di

không chiến mà hàng, cứ thế bị Nam Khánh thu vào ranh giới.

Nếu vẫn có thể độc lập ngoài hai thế lực lớn trong thiên hạ, đó đương nhiên

là con đường tốt nhất. Nhưng nếu không còn cách nào, Vân Chi Lan thà rằng

liên minh với Bắc Tề yếu ớt hơn, cùng chung tay đối kháng với Nam Khánh!

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Vì vậy nay thương mại trên biển khiến các nước đại lục hải ngoại vất vả, bởiĐông Di thành không còn cần hàng hóa của họ nữa mà chỉ chấp nhận bạc. Nếukhông phải cách đây mười mấy năm, nghe nói ngoài đại lục hải ngoại tìm thấymỏ bạc lớn ở vùng hoang vu nào đó, chắc họ đã bị thương gia Đông Di thành vàgia tộc Lão khai thác sạch túi tiền, không còn khả năng nuôi dưỡng nhu cầu xahoa của giới quý tộc.Nghe Phạm Nhàn cảm thán xong, Ảnh Tử ạnh lùng đáp: "Người ngoại quốckhông khác gì chúng ta, chỉ là vũ lực của họ như pháp sư của họ, bề ngoài đẹpđẽ nhưng vô dụng, nên chỉ có thể để chúng ta bóc lột, hàng năm than thở màthôi."Nghe vậy, Phạm Nhàn không khỏi cười. Y nhớ lần đầu đặt chân đến thế giớinày, đã thấy bóng dáng Ảnh Tử lao tới như chim ưng, tiêu diệt một pháp sư...Mặt trời lặn dần, Đông Di thành vẫn nhộn nhịp, dù cửa hàng dần đóng cửanhưng các nơi cờ bạc gái gú trong ngõ ngách mới bắt đầu thắp đèn đỏ."Nhìn xong chưa?" Ảnh Tử bỗng hỏi.Phạm Nhàn dùng ngón tay nhẹ kéo vành mũ, im lặng một lúc rồi đáp: "Rồi."Y là khách du hành từ thế giới khác đến, nhưng ở đời này không thể chỉ đơnthuần du ngoạn. Sau nửa ngày lang thang, Phạm Nhàn phải trở lại bóng tối, rờixa niềm vui chiêm ngưỡng, lại cầm lấy con dao đen tối.Ảnh Tử hơi nghiêng đầu, vòng qua bên phải, lướt qua một hàng băng ghếbán cá thu đao, biến mất trong một ngõ nhỏ, chiếc mũ rộng vành kia trong nháymắt đã biến mất vô tung.Mặt trời phương tây đã mất đi vinh dự chiếu sáng biển Đông, càng thê thảmbị chắn lấp bởi những tòa nhà cao vút trong Đông Di thành, hóa thành nhữngmảng tối, Phạm Nhàn bước vào, hành tung.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Bên trong phủ thành chủ Đông Di thành rực rỡ ánh đèn, mặc dù lúc nàychưa hoàn toàn đêm xuống, ánh nắng chiều còn ấm áp chiếu rọi mái hiên caocủa phủ thành chủ, nhưng các hạ nhân trong phủ đã sớm thắp đèn, dường nhưsợ bóng tối buông xuống Đông Di.Sứ đoàn Nam Khánh và Bắc Tề sẽ đến Đông Di thành sau vài ngày nữa.Mọi người đều biết, vị Đại tông sư trong Kiếm Lư sẽ quyết định hướng đi tươnglai của Đông Di thành sau lần mở cửa Kiếm Lư cuối cùng này. Nhưng tất cảcũng biết, chỉ cần Kiếm Thánh đại nhân ra đi, dù Đông Di chọn hướng nào, vớinhững thương nhân tự do và bách tính no đủ ở đây, đó cũng sẽ là bóng đêm vôtận.Mà trong số họ, người lo lắng nhất chính là thành chủ Đông Di, bởi dùĐông Di thành thuộc về Nam Khánh hay Bắc Tề, vị thành chủ trên danh nghĩanày chắc chắn không cần phải tồn tại.Lý do gọi hắn ta là thành chủ trên danh nghĩa là vì người cai quản thực sựĐông Di là Tứ Cố Kiếm và Kiếm Lư. Hắn ta chỉ hưởng thụ vinh hoa phú quýhay thực hiện một số công việc hành chính đơn giản.Thành chủ lo lắng nhìn kiếm khách trung niên đối diện, thở dài thăm thẳmnói: "Vân đại sư, nói một câu không may, có vẻ Kiếm Thánh sắp không chịuđược nữa rồi. Là thủ tọa Kiếm Lư, ngài cần có chủ ý mới được."Vị đồ đệ đứng đầu Kiếm Lư - Vân Chi Lan hơi cúi đầu, im lặng một lúc rồinói: "Sư phụ tự có chừng mực, thành chủ đừng lo lắng.""Ta lo cho dân chúng chứ không phải bản thân. Nếu thật sự đầu hàng NamKhánh, cùng lắm ta đi làm hầu gia tiêu dao ở kinh đô... Nhưng Đông Di ta vấtvả xây thành, lẽ nào thật sự phải nâng hai tay dâng lên cho kẻ thù lớn nhấtHoàng đế Nam Khánh kia?"Vân Chi Lan biết thành chủ cố tình nói đường hoàng ấy, thực chất vẫn lolắng cho đường lui của bản thân nếu Đông Di thành bị phá, Kiếm Lư tan tác.Người này mà thực sự dám đến Nam Khánh làm Tiêu Dao hầu, tại sao hôm naylại cầu khẩn mình nghiêm túc đến thế... Ai cũng biết tham vọng của Hoàng đếNam Khánh và tính tình hung tàn khó lường của vị này. Nếu thành chủ muốnlàm Tiêu Dao hầu, chỉ e chưa được bao lâu sẽ phải uống chén rượu độc.Nhưng Vân Chi Lan phải thừa nhận rằng suy nghĩ của mình rất nhất rí vớithành chủ. Dù là cường giả cửu phẩm, đương nhiên hắn không lo lắng cho bảnthân nếu thành bị phá, thậm chí Hoàng đế Nam Khánh cũng sẽ hoan nghênhhắn. Chỉ có điều hắn lớn lên ở Đông Di, tình cảm sâu sắc từ tận đáy lòng đối vớithành trì này và Kiếm Lư,. Dù thế nào, hắn cũng không chấp nhận Đông Dikhông chiến mà hàng, cứ thế bị Nam Khánh thu vào ranh giới.Nếu vẫn có thể độc lập ngoài hai thế lực lớn trong thiên hạ, đó đương nhiênlà con đường tốt nhất. Nhưng nếu không còn cách nào, Vân Chi Lan thà rằngliên minh với Bắc Tề yếu ớt hơn, cùng chung tay đối kháng với Nam Khánh!๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Chương 1570: Nhàn đến, chém mai 3