Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 1600: Vua nào triều thần nấy 1
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Hoặc là gió đông áp đảo gió tây, hoặc là gió tây áp đảo gió đông. Cảm giácmềm mại đẫm mùi trên môi lưỡi vừa hung tợn vừa quyến rũ, hiện rõ cuộc chiến,khiến môi lưỡi đau nhức, thèm khát, dần dần ẩn chứa xuân tình.Lý Ngao từng nói, nam nhân khi nhìn thấy nữ nhân, ngoài một chỗ cứngcáp, những nơi khác đều mềm nhũn. Mặc dù Phạm Nhàn là người kiên cường,nhưng dưới sức tấn công quyến rũ này, y cũng bị đè ngửa dưới thân Tiểu Hoàngđế. Y không cam tâm, muốn phản kháng, hai tay phát mạnh vào vị trí mềm mạiẩn sau lớp áo rồng, khiến người ta phải tự hỏi đó là đánh hay là ve vãn?Bên ngoài hoàng hôn càng lúc càng tối, bên trong nhiệt độ càng ngày cànglên cao. Không khí xung quanh ngập tràn khí tức chiến đấu và âu yếm, hòa vớimùi mồ hôi nhè nhẹ và tiếng rên rỉ thỉnh thoảng vang lên, khiến lòng người xônxao không ngừng.Không biết ai cắn lưỡi ai tạo thành một tiếng đau đớn, không biết ai bópđường cong của ai tạo ra một tiếng rên khẽ, không biết ai xõa tóc ai trên làn datrắng như tuyết, không biết ai vòng tay quanh eo ai, khiến tiếng chửi thầm giậndữ càng mãnh liệt hơn.Khóe môi Phạm Nhàn đã rách, y nhìn Tiểu Hoàng đế nằm trên người mình,ngắm đôi bờ vai ngọc và ánh mắt kiêu hãnh chưa chịu khuất phục, hừ một tiếng,lật người đè cô xuống giường, áp sát vào người cô, nhìn chằm chằm vào mắt cô.Tiểu Hoàng đế không hề yếu thế, mắt hung hăng nhìn lại rồi cắn thêm mộtnhát vào vai Phạm Nhàn, đấm mạnh vào y, vòng eo vận sức, muốn bật dậy lấylại quyền chủ động.Cú va chạm này vô cùng mãnh liệt, khiến sắc mặt Phạm Nhàn rốt cùng cũngthay đổi. Trên chiếc giường gỗ Kiếm Lư kêu lên cọt kẹt, Phạm Nhàn hằn học đèchặt vai Tiểu Hoàng đế, thở hổn hển nhìn cô chằm chằm, im lặng không nói gì,chỉ quan sát ánh mắt cô, muốn tìm thấy điều gì đó thật sự, chứ không phải thứmơ hồ hiện tại.Thật đáng tiếc, trong mắt Tiểu Hoàng đế, Phạm Nhàn nhìn thấy rất nhiềuthứ, như căm hận, u uất, tuyệt vọng, giải thoát, dục vọng sâu đậm và mơ mànglung tung, nhưng không thấy chút tính toán nào.Chiến tranh giữa nam nữ thường như vậy, trước khi phát hiện đối phương đãlún sâu, bản thân cũng thường bị cuốn theo. Cảm nhận thân thể mềm mại gợicảm dưới người không ngừng vật vã, đường cong lên xuống, đôi gò bồng đảoép vào ngực, làn da mát lạnh nhưng đẫm mồ hôi, nhất là cảm giác dưới thânkhít khao không thể chối cãi, khiến sau giây lát vẻ bình tĩnh trong mắt PhạmNhàn đã tan thành khói, theo tiếng rên rỉ khó nhọc của Tiểu Hoàng đế bên tai,bay lên tận chín tầng trời, mất hết khả năng kiểm soát.Tay y từ vai trượt xuống, nhẹ nhàng nắm lấy, thân trên của cô vươn lên, môitừ tai y trượt xuống vai, cắn mạnh.Y bị đau nên tay siết chặt hơn, khiến vật trong tay biến dạng. Cô bị đau, khóchịu, cảm giác kỳ lạ nên run rẩy, vô thức ôm chặt y, cố gắng vươn người lên, ápsát y, cảm nhận nhịp tim của y và nhịp tim bất lực của mình, cùng cảm giác lạlẫm phức tạp kích thích ấy.Trong căn phòng yên tĩnh chỉ có tiếng tim đập, tiếng thở dốc, tiếng vải masát, thoảng qua một vài tiếng đấm đá, rên rỉ đau đớn.Tiếng động càng lúc càng lớn, chiếc giường gỗ gần như không chịu nổinhững trò tra tấn này, tiếng ken két ngày một rõ. Nó tự hỏi đôi trai gái trên đóđang dằn vặt cái gì, làm thì cứ làm đi, cuộc đời ngắn ngủi có bảy tám chục năm,sao phải tranh giành từng phút giây một?Nhưng chính những phút giây ấy mà đôi trai gái tranh giành, làm tổn thươngnhau, yêu thương nhau, chơi đùa nhau, xa cách rồi lại áp sát nhau, cảm nhậnnhiệt độ cơ thể nóng rực của đối phương khiến trái tim mình hốt hoảng rời bỏnhưng lại không muốn xa cách.Mồ hôi nhỏ xuống chiếc chăn mỏng, bay lên người hai người, như đã bịnhiệt độ nóng bức trong phòng hâm nóng thành sương mù mỏng, che phủ đôitrai gái đang quấn lấy nhau.Cuộc chiến âm thầm tiến đến thời khắc then chốt, quần áo tung bay nhưtuyết tan chảy trong cảnh xuân tươi đẹp, hai người trở về thời kỳ hoang sơ, thởhổn hển, nhìn nhau choáng váng, áp sát vào nhau. Cuối cùng Tiểu Hoàng đế vẫntrở thành người chủ động, ngồi trên bụng Phạm Nhàn. Hai tay cô đặt trên lồngngực cân đối cứng cáp của y, tóc đen buông xuống che đôi gò bồng đảo, thở hổnhển, trầm giọng nói:"Trẫm muốn ở trên."Giữa hai người là một mảnh lầy lội, mồ hôi theo mái tóc đen rơi xuống, nhỏlên ngực Phạm Nhàn, lên tay Tiểu Hoàng đế. Phạm Nhàn nhìn người con gáitrên người mình, cảm nhận sự thay đổi phía dưới, tim đập mạnh, nhưng cố gắnggiữ bình tĩnh, giọng khàn khàn hỏi: "Ta cần biết tên ngươi."Tiểu Hoàng đế không phải nữ nhân bình thường, quen sống như con trai chứkhông phải con gái yếu mềm, cho nên dù trong hoàn cảnh xuân ý dào dạt này,cô vẫn muốn ở trên. Là Hoàng đế, chỉ được cưỡi người chứ không thể bị cưỡi,cô nhất định phải ở trên.
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Hoặc là gió đông áp đảo gió tây, hoặc là gió tây áp đảo gió đông. Cảm giác
mềm mại đẫm mùi trên môi lưỡi vừa hung tợn vừa quyến rũ, hiện rõ cuộc chiến,
khiến môi lưỡi đau nhức, thèm khát, dần dần ẩn chứa xuân tình.
Lý Ngao từng nói, nam nhân khi nhìn thấy nữ nhân, ngoài một chỗ cứng
cáp, những nơi khác đều mềm nhũn. Mặc dù Phạm Nhàn là người kiên cường,
nhưng dưới sức tấn công quyến rũ này, y cũng bị đè ngửa dưới thân Tiểu Hoàng
đế. Y không cam tâm, muốn phản kháng, hai tay phát mạnh vào vị trí mềm mại
ẩn sau lớp áo rồng, khiến người ta phải tự hỏi đó là đánh hay là ve vãn?
Bên ngoài hoàng hôn càng lúc càng tối, bên trong nhiệt độ càng ngày càng
lên cao. Không khí xung quanh ngập tràn khí tức chiến đấu và âu yếm, hòa với
mùi mồ hôi nhè nhẹ và tiếng rên rỉ thỉnh thoảng vang lên, khiến lòng người xôn
xao không ngừng.
Không biết ai cắn lưỡi ai tạo thành một tiếng đau đớn, không biết ai bóp
đường cong của ai tạo ra một tiếng rên khẽ, không biết ai xõa tóc ai trên làn da
trắng như tuyết, không biết ai vòng tay quanh eo ai, khiến tiếng chửi thầm giận
dữ càng mãnh liệt hơn.
Khóe môi Phạm Nhàn đã rách, y nhìn Tiểu Hoàng đế nằm trên người mình,
ngắm đôi bờ vai ngọc và ánh mắt kiêu hãnh chưa chịu khuất phục, hừ một tiếng,
lật người đè cô xuống giường, áp sát vào người cô, nhìn chằm chằm vào mắt cô.
Tiểu Hoàng đế không hề yếu thế, mắt hung hăng nhìn lại rồi cắn thêm một
nhát vào vai Phạm Nhàn, đấm mạnh vào y, vòng eo vận sức, muốn bật dậy lấy
lại quyền chủ động.
Cú va chạm này vô cùng mãnh liệt, khiến sắc mặt Phạm Nhàn rốt cùng cũng
thay đổi. Trên chiếc giường gỗ Kiếm Lư kêu lên cọt kẹt, Phạm Nhàn hằn học đè
chặt vai Tiểu Hoàng đế, thở hổn hển nhìn cô chằm chằm, im lặng không nói gì,
chỉ quan sát ánh mắt cô, muốn tìm thấy điều gì đó thật sự, chứ không phải thứ
mơ hồ hiện tại.
Thật đáng tiếc, trong mắt Tiểu Hoàng đế, Phạm Nhàn nhìn thấy rất nhiều
thứ, như căm hận, u uất, tuyệt vọng, giải thoát, dục vọng sâu đậm và mơ màng
lung tung, nhưng không thấy chút tính toán nào.
Chiến tranh giữa nam nữ thường như vậy, trước khi phát hiện đối phương đã
lún sâu, bản thân cũng thường bị cuốn theo. Cảm nhận thân thể mềm mại gợi
cảm dưới người không ngừng vật vã, đường cong lên xuống, đôi gò bồng đảo
ép vào ngực, làn da mát lạnh nhưng đẫm mồ hôi, nhất là cảm giác dưới thân
khít khao không thể chối cãi, khiến sau giây lát vẻ bình tĩnh trong mắt Phạm
Nhàn đã tan thành khói, theo tiếng rên rỉ khó nhọc của Tiểu Hoàng đế bên tai,
bay lên tận chín tầng trời, mất hết khả năng kiểm soát.
Tay y từ vai trượt xuống, nhẹ nhàng nắm lấy, thân trên của cô vươn lên, môi
từ tai y trượt xuống vai, cắn mạnh.
Y bị đau nên tay siết chặt hơn, khiến vật trong tay biến dạng. Cô bị đau, khó
chịu, cảm giác kỳ lạ nên run rẩy, vô thức ôm chặt y, cố gắng vươn người lên, áp
sát y, cảm nhận nhịp tim của y và nhịp tim bất lực của mình, cùng cảm giác lạ
lẫm phức tạp kích thích ấy.
Trong căn phòng yên tĩnh chỉ có tiếng tim đập, tiếng thở dốc, tiếng vải ma
sát, thoảng qua một vài tiếng đấm đá, rên rỉ đau đớn.
Tiếng động càng lúc càng lớn, chiếc giường gỗ gần như không chịu nổi
những trò tra tấn này, tiếng ken két ngày một rõ. Nó tự hỏi đôi trai gái trên đó
đang dằn vặt cái gì, làm thì cứ làm đi, cuộc đời ngắn ngủi có bảy tám chục năm,
sao phải tranh giành từng phút giây một?
Nhưng chính những phút giây ấy mà đôi trai gái tranh giành, làm tổn thương
nhau, yêu thương nhau, chơi đùa nhau, xa cách rồi lại áp sát nhau, cảm nhận
nhiệt độ cơ thể nóng rực của đối phương khiến trái tim mình hốt hoảng rời bỏ
nhưng lại không muốn xa cách.
Mồ hôi nhỏ xuống chiếc chăn mỏng, bay lên người hai người, như đã bị
nhiệt độ nóng bức trong phòng hâm nóng thành sương mù mỏng, che phủ đôi
trai gái đang quấn lấy nhau.
Cuộc chiến âm thầm tiến đến thời khắc then chốt, quần áo tung bay như
tuyết tan chảy trong cảnh xuân tươi đẹp, hai người trở về thời kỳ hoang sơ, thở
hổn hển, nhìn nhau choáng váng, áp sát vào nhau. Cuối cùng Tiểu Hoàng đế vẫn
trở thành người chủ động, ngồi trên bụng Phạm Nhàn. Hai tay cô đặt trên lồng
ngực cân đối cứng cáp của y, tóc đen buông xuống che đôi gò bồng đảo, thở hổn
hển, trầm giọng nói:
"Trẫm muốn ở trên."
Giữa hai người là một mảnh lầy lội, mồ hôi theo mái tóc đen rơi xuống, nhỏ
lên ngực Phạm Nhàn, lên tay Tiểu Hoàng đế. Phạm Nhàn nhìn người con gái
trên người mình, cảm nhận sự thay đổi phía dưới, tim đập mạnh, nhưng cố gắng
giữ bình tĩnh, giọng khàn khàn hỏi: "Ta cần biết tên ngươi."
Tiểu Hoàng đế không phải nữ nhân bình thường, quen sống như con trai chứ
không phải con gái yếu mềm, cho nên dù trong hoàn cảnh xuân ý dào dạt này,
cô vẫn muốn ở trên. Là Hoàng đế, chỉ được cưỡi người chứ không thể bị cưỡi,
cô nhất định phải ở trên.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Hoặc là gió đông áp đảo gió tây, hoặc là gió tây áp đảo gió đông. Cảm giácmềm mại đẫm mùi trên môi lưỡi vừa hung tợn vừa quyến rũ, hiện rõ cuộc chiến,khiến môi lưỡi đau nhức, thèm khát, dần dần ẩn chứa xuân tình.Lý Ngao từng nói, nam nhân khi nhìn thấy nữ nhân, ngoài một chỗ cứngcáp, những nơi khác đều mềm nhũn. Mặc dù Phạm Nhàn là người kiên cường,nhưng dưới sức tấn công quyến rũ này, y cũng bị đè ngửa dưới thân Tiểu Hoàngđế. Y không cam tâm, muốn phản kháng, hai tay phát mạnh vào vị trí mềm mạiẩn sau lớp áo rồng, khiến người ta phải tự hỏi đó là đánh hay là ve vãn?Bên ngoài hoàng hôn càng lúc càng tối, bên trong nhiệt độ càng ngày cànglên cao. Không khí xung quanh ngập tràn khí tức chiến đấu và âu yếm, hòa vớimùi mồ hôi nhè nhẹ và tiếng rên rỉ thỉnh thoảng vang lên, khiến lòng người xônxao không ngừng.Không biết ai cắn lưỡi ai tạo thành một tiếng đau đớn, không biết ai bópđường cong của ai tạo ra một tiếng rên khẽ, không biết ai xõa tóc ai trên làn datrắng như tuyết, không biết ai vòng tay quanh eo ai, khiến tiếng chửi thầm giậndữ càng mãnh liệt hơn.Khóe môi Phạm Nhàn đã rách, y nhìn Tiểu Hoàng đế nằm trên người mình,ngắm đôi bờ vai ngọc và ánh mắt kiêu hãnh chưa chịu khuất phục, hừ một tiếng,lật người đè cô xuống giường, áp sát vào người cô, nhìn chằm chằm vào mắt cô.Tiểu Hoàng đế không hề yếu thế, mắt hung hăng nhìn lại rồi cắn thêm mộtnhát vào vai Phạm Nhàn, đấm mạnh vào y, vòng eo vận sức, muốn bật dậy lấylại quyền chủ động.Cú va chạm này vô cùng mãnh liệt, khiến sắc mặt Phạm Nhàn rốt cùng cũngthay đổi. Trên chiếc giường gỗ Kiếm Lư kêu lên cọt kẹt, Phạm Nhàn hằn học đèchặt vai Tiểu Hoàng đế, thở hổn hển nhìn cô chằm chằm, im lặng không nói gì,chỉ quan sát ánh mắt cô, muốn tìm thấy điều gì đó thật sự, chứ không phải thứmơ hồ hiện tại.Thật đáng tiếc, trong mắt Tiểu Hoàng đế, Phạm Nhàn nhìn thấy rất nhiềuthứ, như căm hận, u uất, tuyệt vọng, giải thoát, dục vọng sâu đậm và mơ mànglung tung, nhưng không thấy chút tính toán nào.Chiến tranh giữa nam nữ thường như vậy, trước khi phát hiện đối phương đãlún sâu, bản thân cũng thường bị cuốn theo. Cảm nhận thân thể mềm mại gợicảm dưới người không ngừng vật vã, đường cong lên xuống, đôi gò bồng đảoép vào ngực, làn da mát lạnh nhưng đẫm mồ hôi, nhất là cảm giác dưới thânkhít khao không thể chối cãi, khiến sau giây lát vẻ bình tĩnh trong mắt PhạmNhàn đã tan thành khói, theo tiếng rên rỉ khó nhọc của Tiểu Hoàng đế bên tai,bay lên tận chín tầng trời, mất hết khả năng kiểm soát.Tay y từ vai trượt xuống, nhẹ nhàng nắm lấy, thân trên của cô vươn lên, môitừ tai y trượt xuống vai, cắn mạnh.Y bị đau nên tay siết chặt hơn, khiến vật trong tay biến dạng. Cô bị đau, khóchịu, cảm giác kỳ lạ nên run rẩy, vô thức ôm chặt y, cố gắng vươn người lên, ápsát y, cảm nhận nhịp tim của y và nhịp tim bất lực của mình, cùng cảm giác lạlẫm phức tạp kích thích ấy.Trong căn phòng yên tĩnh chỉ có tiếng tim đập, tiếng thở dốc, tiếng vải masát, thoảng qua một vài tiếng đấm đá, rên rỉ đau đớn.Tiếng động càng lúc càng lớn, chiếc giường gỗ gần như không chịu nổinhững trò tra tấn này, tiếng ken két ngày một rõ. Nó tự hỏi đôi trai gái trên đóđang dằn vặt cái gì, làm thì cứ làm đi, cuộc đời ngắn ngủi có bảy tám chục năm,sao phải tranh giành từng phút giây một?Nhưng chính những phút giây ấy mà đôi trai gái tranh giành, làm tổn thươngnhau, yêu thương nhau, chơi đùa nhau, xa cách rồi lại áp sát nhau, cảm nhậnnhiệt độ cơ thể nóng rực của đối phương khiến trái tim mình hốt hoảng rời bỏnhưng lại không muốn xa cách.Mồ hôi nhỏ xuống chiếc chăn mỏng, bay lên người hai người, như đã bịnhiệt độ nóng bức trong phòng hâm nóng thành sương mù mỏng, che phủ đôitrai gái đang quấn lấy nhau.Cuộc chiến âm thầm tiến đến thời khắc then chốt, quần áo tung bay nhưtuyết tan chảy trong cảnh xuân tươi đẹp, hai người trở về thời kỳ hoang sơ, thởhổn hển, nhìn nhau choáng váng, áp sát vào nhau. Cuối cùng Tiểu Hoàng đế vẫntrở thành người chủ động, ngồi trên bụng Phạm Nhàn. Hai tay cô đặt trên lồngngực cân đối cứng cáp của y, tóc đen buông xuống che đôi gò bồng đảo, thở hổnhển, trầm giọng nói:"Trẫm muốn ở trên."Giữa hai người là một mảnh lầy lội, mồ hôi theo mái tóc đen rơi xuống, nhỏlên ngực Phạm Nhàn, lên tay Tiểu Hoàng đế. Phạm Nhàn nhìn người con gáitrên người mình, cảm nhận sự thay đổi phía dưới, tim đập mạnh, nhưng cố gắnggiữ bình tĩnh, giọng khàn khàn hỏi: "Ta cần biết tên ngươi."Tiểu Hoàng đế không phải nữ nhân bình thường, quen sống như con trai chứkhông phải con gái yếu mềm, cho nên dù trong hoàn cảnh xuân ý dào dạt này,cô vẫn muốn ở trên. Là Hoàng đế, chỉ được cưỡi người chứ không thể bị cưỡi,cô nhất định phải ở trên.