Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 1602: Chải đầu 1

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Hôm nay, câu chuyện Phạm Nhàn và Hoàng đế trên giường cũng kỳ lạ vàđương nhiên như vậy, cô cũng đã khóc, trong khoảnh khắc nào đó trước đây.Vì thế Phạm Nhàn cảm thấy sợ hãi, sợ mình sẽ trở thành con bọ ngựa đực.Ngay lúc ấy, Hoàng đế mở mắt, tỉnh dậy, không lấy khăn che thân thể trầntruồng, cứ thế vô tư để lộ trước mặt Phạm Nhàn, như thể nơi này vẫn là quốc độcủa cô, Phạm Nhàn là tôi tớ của cô.Cô im lặng một lúc, bỗng nhìn Phạm Nhàn đầy phức tạp, mỉm cười nói:"Trẫm đã là nữ nhân của ngươi."Phạm Nhàn không biết lúc này mình nên nói gì, nhưng nghe những lời ấyvẫn cảm thấy vô cùng khó chịu. Trẫm muốn ở trên cao, trẫm là nữ nhân củangươi, trẫm... Trẫm... đúng là là từ ngữ khiến người ta đau đầu.Hoàng đế ngồi dậy, rất tự nhiên chải đầu trước mặt Phạm Nhàn, mắt nhìn ramàn đêm ngoài cửa sổ, từng chữ một nói: "Trẫm có thể cam đoan với ngươi, đờinày sẽ không chọn nam nhân thứ hai. Đương nhiên, trẫm sẽ không yêu cầungươi không tìm người nữ nhân khác. Nhưng, ngươi nên hiểu... trẫm đã làngười nữ nhân của ngươi, quốc gia của trẫm cũng chính là quốc gia của ngươi,ngươi nên chăm lo nhiều hơn."Trong phòng tối không đèn, trong Kiếm Lư không ai làm phiền, như là địađiểm bị lãng quên. Trong bóng tối, Phạm Nhàn nghe những lời lạnh lẽo ấy, caumày lạnh lùng quay đi, không ngờ thấy nước mắt lăn dài trên khóe mắt TiểuHoàng đế... không, trên khóe mắt Chiến Đậu Đậu.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Không nhiều không ít, chỉ là một giọt lệ. Phạm Nhàn thấy cảnh tượng này,không nhịn được lắc đầu, nhưng cũng không nói được lời nào. Y lục lọi bêncạnh một lát, từ trong áo lấy ra một chiếc khăn lụa, đưa lên gần khuôn mặt TiểuHoàng đế, nhẹ nhàng chạm vào.Tiểu Hoàng đế giật mình, lập tức khôi phục bình tĩnh bằng tốc độ đáng kinhngạc, hai cánh tay trần trụi thoải mái trượt vào trong y phục trắng ngần, mái tócđen buông xuống vai, sắc mặt bình thản, không còn vẻ mê hoặc, kết hợp đôimắt lạnh lùng ấy, ngược lại toát lên vài phần ý tứ cổ xưa chỉ có ở Thượng Kinhthành.Cô im lặng nhìn Phạm Nhàn, cứ như thế cho đến khi khiến y hơi run sợ mớichậm rãi nói: "Chải đầu cho trẫm."Nói xong, cô xoay người lại, để lộ chiếc cổ trắng ngần, đôi vai mảnh mai,mái tóc dài đen nhánh, nhìn về phía Phạm Nhàn một cái. Không biết cô từ đâulấy ra một cái lược gỗ Thương Sơn, đưa vào tay Phạm Nhàn.Trên đời này, mỗi sáng hôm sau ngày xuất giá của nữ nhân, luôn có nghithức chải đầu phức tạp. Nhà giàu tất nhiên có người hầu hoặc ma ma có thânphận chủ trì, còn nhà nghèo thì do mẹ chồng tự tay chải đầu cho con dâu.Cả đời này, có lẽ Tiểu Hoàng đế Bắc Tề không thể xuất giá, với tư cách mộtngười con gái, không thể phủ nhận đó là nỗi bi thương. Trong đêm khuya sâuthẳm như thế này, cô muốn Phạm Nhàn chải đầu thay mình.Phạm Nhàn cầm lược, từ từ di chuyển cánh tay, để những chiếc răng gỗ vớikhoảng cách hoàn hảo trượt qua mái tóc đen. Mái Tiểu Hoàng đế dần chỉnh tề,tâm trí Phạm Nhàn và cô cũng dần được chải chuốt rõ ràng.Phạm Nhàn biết thêu hoa, biết chải đầu, là một gã khéo tay trong khuêphòng. Chẳng mấy chốc, y đã chải cho Tiểu Hoàng đế một kiểu tóc khác hẳnvới thiếu nữ khuê các, cũng không phải kiểu tóc của nữ nhân trưởng thành. Nhờánh trăng lờ mờ xuyên qua cửa sổ, Tiểu Hoàng đế soi gương một lúc lâu, có vẻrất hài lòng với tay nghề của Phạm Nhàn.Trong quá trình chải đầu, hai người im lặng, mỗi người suy nghĩ, dường nhưchưa biết tiếp theo nên xử lý tình thế giữa hai người ra sao. Một lúc sau, PhạmNhàn phá vỡ bầu không khí im lặng, hỏi: "Tại sao lại là ta?"Câu hỏi không nhắc tới hôm nay, không phải việc nước, cũng không phảicâu nói say sưa của Tiểu Hoàng đế, mà chỉ hướng tới ngôi miếu nhỏ cách đâyvài năm về trước. Chiến gia hoàng tộc Bắc Tề truyền đến đời này, ngoại trừ vàivị công chúa, chỉ còn Tiểu Hoàng đế giả nam này. Muốn kéo dài dòng dõihoàng tộc Bắc Tề, tất nhiên Tiểu Hoàng đế cần có đứa con của riêng mình.Cho dù mạo hiểm cực lớn cô cũng muốn sinh con đẻ cái. Vì vậy, vài nămtrước vào một đêm hè, Hải Đường Đóa Đóa mới có thể không tiếc mọi thủđoạn, cũng muốn làm Phạm Nhàn ngất ngây trong ngôi miếu ấy.Phạm Nhàn chỉ muốn xác nhận một điều, tại sao Tiểu Hoàng đế Chiến ĐậuĐậu lại chọn mình làm đối tượng cho mượn giống. Trở thành ngựa giống, có lẽtrong mắt một số người là có phần nhục nhã, nhưng Phạm Nhàn không có suynghĩ đó, bởi vì dường như cách đây nhiều năm mẫu thân của y trong kiếp nàycũng từng làm chuyện tương tự, hơn nữa được trở thành ngựa giống, rõ ràngchứng tỏ huyết thống con ngựa này rất tuyệt vời, năng lực phi thường, cũng coinhư một hình thức được thừa nhận khác.

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Hôm nay, câu chuyện Phạm Nhàn và Hoàng đế trên giường cũng kỳ lạ và

đương nhiên như vậy, cô cũng đã khóc, trong khoảnh khắc nào đó trước đây.

Vì thế Phạm Nhàn cảm thấy sợ hãi, sợ mình sẽ trở thành con bọ ngựa đực.

Ngay lúc ấy, Hoàng đế mở mắt, tỉnh dậy, không lấy khăn che thân thể trần

truồng, cứ thế vô tư để lộ trước mặt Phạm Nhàn, như thể nơi này vẫn là quốc độ

của cô, Phạm Nhàn là tôi tớ của cô.

Cô im lặng một lúc, bỗng nhìn Phạm Nhàn đầy phức tạp, mỉm cười nói:

"Trẫm đã là nữ nhân của ngươi."

Phạm Nhàn không biết lúc này mình nên nói gì, nhưng nghe những lời ấy

vẫn cảm thấy vô cùng khó chịu. Trẫm muốn ở trên cao, trẫm là nữ nhân của

ngươi, trẫm... Trẫm... đúng là là từ ngữ khiến người ta đau đầu.

Hoàng đế ngồi dậy, rất tự nhiên chải đầu trước mặt Phạm Nhàn, mắt nhìn ra

màn đêm ngoài cửa sổ, từng chữ một nói: "Trẫm có thể cam đoan với ngươi, đời

này sẽ không chọn nam nhân thứ hai. Đương nhiên, trẫm sẽ không yêu cầu

ngươi không tìm người nữ nhân khác. Nhưng, ngươi nên hiểu... trẫm đã là

người nữ nhân của ngươi, quốc gia của trẫm cũng chính là quốc gia của ngươi,

ngươi nên chăm lo nhiều hơn."

Trong phòng tối không đèn, trong Kiếm Lư không ai làm phiền, như là địa

điểm bị lãng quên. Trong bóng tối, Phạm Nhàn nghe những lời lạnh lẽo ấy, cau

mày lạnh lùng quay đi, không ngờ thấy nước mắt lăn dài trên khóe mắt Tiểu

Hoàng đế... không, trên khóe mắt Chiến Đậu Đậu.

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Không nhiều không ít, chỉ là một giọt lệ. Phạm Nhàn thấy cảnh tượng này,

không nhịn được lắc đầu, nhưng cũng không nói được lời nào. Y lục lọi bên

cạnh một lát, từ trong áo lấy ra một chiếc khăn lụa, đưa lên gần khuôn mặt Tiểu

Hoàng đế, nhẹ nhàng chạm vào.

Tiểu Hoàng đế giật mình, lập tức khôi phục bình tĩnh bằng tốc độ đáng kinh

ngạc, hai cánh tay trần trụi thoải mái trượt vào trong y phục trắng ngần, mái tóc

đen buông xuống vai, sắc mặt bình thản, không còn vẻ mê hoặc, kết hợp đôi

mắt lạnh lùng ấy, ngược lại toát lên vài phần ý tứ cổ xưa chỉ có ở Thượng Kinh

thành.

Cô im lặng nhìn Phạm Nhàn, cứ như thế cho đến khi khiến y hơi run sợ mới

chậm rãi nói: "Chải đầu cho trẫm."

Nói xong, cô xoay người lại, để lộ chiếc cổ trắng ngần, đôi vai mảnh mai,

mái tóc dài đen nhánh, nhìn về phía Phạm Nhàn một cái. Không biết cô từ đâu

lấy ra một cái lược gỗ Thương Sơn, đưa vào tay Phạm Nhàn.

Trên đời này, mỗi sáng hôm sau ngày xuất giá của nữ nhân, luôn có nghi

thức chải đầu phức tạp. Nhà giàu tất nhiên có người hầu hoặc ma ma có thân

phận chủ trì, còn nhà nghèo thì do mẹ chồng tự tay chải đầu cho con dâu.

Cả đời này, có lẽ Tiểu Hoàng đế Bắc Tề không thể xuất giá, với tư cách một

người con gái, không thể phủ nhận đó là nỗi bi thương. Trong đêm khuya sâu

thẳm như thế này, cô muốn Phạm Nhàn chải đầu thay mình.

Phạm Nhàn cầm lược, từ từ di chuyển cánh tay, để những chiếc răng gỗ với

khoảng cách hoàn hảo trượt qua mái tóc đen. Mái Tiểu Hoàng đế dần chỉnh tề,

tâm trí Phạm Nhàn và cô cũng dần được chải chuốt rõ ràng.

Phạm Nhàn biết thêu hoa, biết chải đầu, là một gã khéo tay trong khuê

phòng. Chẳng mấy chốc, y đã chải cho Tiểu Hoàng đế một kiểu tóc khác hẳn

với thiếu nữ khuê các, cũng không phải kiểu tóc của nữ nhân trưởng thành. Nhờ

ánh trăng lờ mờ xuyên qua cửa sổ, Tiểu Hoàng đế soi gương một lúc lâu, có vẻ

rất hài lòng với tay nghề của Phạm Nhàn.

Trong quá trình chải đầu, hai người im lặng, mỗi người suy nghĩ, dường như

chưa biết tiếp theo nên xử lý tình thế giữa hai người ra sao. Một lúc sau, Phạm

Nhàn phá vỡ bầu không khí im lặng, hỏi: "Tại sao lại là ta?"

Câu hỏi không nhắc tới hôm nay, không phải việc nước, cũng không phải

câu nói say sưa của Tiểu Hoàng đế, mà chỉ hướng tới ngôi miếu nhỏ cách đây

vài năm về trước. Chiến gia hoàng tộc Bắc Tề truyền đến đời này, ngoại trừ vài

vị công chúa, chỉ còn Tiểu Hoàng đế giả nam này. Muốn kéo dài dòng dõi

hoàng tộc Bắc Tề, tất nhiên Tiểu Hoàng đế cần có đứa con của riêng mình.

Cho dù mạo hiểm cực lớn cô cũng muốn sinh con đẻ cái. Vì vậy, vài năm

trước vào một đêm hè, Hải Đường Đóa Đóa mới có thể không tiếc mọi thủ

đoạn, cũng muốn làm Phạm Nhàn ngất ngây trong ngôi miếu ấy.

Phạm Nhàn chỉ muốn xác nhận một điều, tại sao Tiểu Hoàng đế Chiến Đậu

Đậu lại chọn mình làm đối tượng cho mượn giống. Trở thành ngựa giống, có lẽ

trong mắt một số người là có phần nhục nhã, nhưng Phạm Nhàn không có suy

nghĩ đó, bởi vì dường như cách đây nhiều năm mẫu thân của y trong kiếp này

cũng từng làm chuyện tương tự, hơn nữa được trở thành ngựa giống, rõ ràng

chứng tỏ huyết thống con ngựa này rất tuyệt vời, năng lực phi thường, cũng coi

như một hình thức được thừa nhận khác.

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Hôm nay, câu chuyện Phạm Nhàn và Hoàng đế trên giường cũng kỳ lạ vàđương nhiên như vậy, cô cũng đã khóc, trong khoảnh khắc nào đó trước đây.Vì thế Phạm Nhàn cảm thấy sợ hãi, sợ mình sẽ trở thành con bọ ngựa đực.Ngay lúc ấy, Hoàng đế mở mắt, tỉnh dậy, không lấy khăn che thân thể trầntruồng, cứ thế vô tư để lộ trước mặt Phạm Nhàn, như thể nơi này vẫn là quốc độcủa cô, Phạm Nhàn là tôi tớ của cô.Cô im lặng một lúc, bỗng nhìn Phạm Nhàn đầy phức tạp, mỉm cười nói:"Trẫm đã là nữ nhân của ngươi."Phạm Nhàn không biết lúc này mình nên nói gì, nhưng nghe những lời ấyvẫn cảm thấy vô cùng khó chịu. Trẫm muốn ở trên cao, trẫm là nữ nhân củangươi, trẫm... Trẫm... đúng là là từ ngữ khiến người ta đau đầu.Hoàng đế ngồi dậy, rất tự nhiên chải đầu trước mặt Phạm Nhàn, mắt nhìn ramàn đêm ngoài cửa sổ, từng chữ một nói: "Trẫm có thể cam đoan với ngươi, đờinày sẽ không chọn nam nhân thứ hai. Đương nhiên, trẫm sẽ không yêu cầungươi không tìm người nữ nhân khác. Nhưng, ngươi nên hiểu... trẫm đã làngười nữ nhân của ngươi, quốc gia của trẫm cũng chính là quốc gia của ngươi,ngươi nên chăm lo nhiều hơn."Trong phòng tối không đèn, trong Kiếm Lư không ai làm phiền, như là địađiểm bị lãng quên. Trong bóng tối, Phạm Nhàn nghe những lời lạnh lẽo ấy, caumày lạnh lùng quay đi, không ngờ thấy nước mắt lăn dài trên khóe mắt TiểuHoàng đế... không, trên khóe mắt Chiến Đậu Đậu.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Không nhiều không ít, chỉ là một giọt lệ. Phạm Nhàn thấy cảnh tượng này,không nhịn được lắc đầu, nhưng cũng không nói được lời nào. Y lục lọi bêncạnh một lát, từ trong áo lấy ra một chiếc khăn lụa, đưa lên gần khuôn mặt TiểuHoàng đế, nhẹ nhàng chạm vào.Tiểu Hoàng đế giật mình, lập tức khôi phục bình tĩnh bằng tốc độ đáng kinhngạc, hai cánh tay trần trụi thoải mái trượt vào trong y phục trắng ngần, mái tócđen buông xuống vai, sắc mặt bình thản, không còn vẻ mê hoặc, kết hợp đôimắt lạnh lùng ấy, ngược lại toát lên vài phần ý tứ cổ xưa chỉ có ở Thượng Kinhthành.Cô im lặng nhìn Phạm Nhàn, cứ như thế cho đến khi khiến y hơi run sợ mớichậm rãi nói: "Chải đầu cho trẫm."Nói xong, cô xoay người lại, để lộ chiếc cổ trắng ngần, đôi vai mảnh mai,mái tóc dài đen nhánh, nhìn về phía Phạm Nhàn một cái. Không biết cô từ đâulấy ra một cái lược gỗ Thương Sơn, đưa vào tay Phạm Nhàn.Trên đời này, mỗi sáng hôm sau ngày xuất giá của nữ nhân, luôn có nghithức chải đầu phức tạp. Nhà giàu tất nhiên có người hầu hoặc ma ma có thânphận chủ trì, còn nhà nghèo thì do mẹ chồng tự tay chải đầu cho con dâu.Cả đời này, có lẽ Tiểu Hoàng đế Bắc Tề không thể xuất giá, với tư cách mộtngười con gái, không thể phủ nhận đó là nỗi bi thương. Trong đêm khuya sâuthẳm như thế này, cô muốn Phạm Nhàn chải đầu thay mình.Phạm Nhàn cầm lược, từ từ di chuyển cánh tay, để những chiếc răng gỗ vớikhoảng cách hoàn hảo trượt qua mái tóc đen. Mái Tiểu Hoàng đế dần chỉnh tề,tâm trí Phạm Nhàn và cô cũng dần được chải chuốt rõ ràng.Phạm Nhàn biết thêu hoa, biết chải đầu, là một gã khéo tay trong khuêphòng. Chẳng mấy chốc, y đã chải cho Tiểu Hoàng đế một kiểu tóc khác hẳnvới thiếu nữ khuê các, cũng không phải kiểu tóc của nữ nhân trưởng thành. Nhờánh trăng lờ mờ xuyên qua cửa sổ, Tiểu Hoàng đế soi gương một lúc lâu, có vẻrất hài lòng với tay nghề của Phạm Nhàn.Trong quá trình chải đầu, hai người im lặng, mỗi người suy nghĩ, dường nhưchưa biết tiếp theo nên xử lý tình thế giữa hai người ra sao. Một lúc sau, PhạmNhàn phá vỡ bầu không khí im lặng, hỏi: "Tại sao lại là ta?"Câu hỏi không nhắc tới hôm nay, không phải việc nước, cũng không phảicâu nói say sưa của Tiểu Hoàng đế, mà chỉ hướng tới ngôi miếu nhỏ cách đâyvài năm về trước. Chiến gia hoàng tộc Bắc Tề truyền đến đời này, ngoại trừ vàivị công chúa, chỉ còn Tiểu Hoàng đế giả nam này. Muốn kéo dài dòng dõihoàng tộc Bắc Tề, tất nhiên Tiểu Hoàng đế cần có đứa con của riêng mình.Cho dù mạo hiểm cực lớn cô cũng muốn sinh con đẻ cái. Vì vậy, vài nămtrước vào một đêm hè, Hải Đường Đóa Đóa mới có thể không tiếc mọi thủđoạn, cũng muốn làm Phạm Nhàn ngất ngây trong ngôi miếu ấy.Phạm Nhàn chỉ muốn xác nhận một điều, tại sao Tiểu Hoàng đế Chiến ĐậuĐậu lại chọn mình làm đối tượng cho mượn giống. Trở thành ngựa giống, có lẽtrong mắt một số người là có phần nhục nhã, nhưng Phạm Nhàn không có suynghĩ đó, bởi vì dường như cách đây nhiều năm mẫu thân của y trong kiếp nàycũng từng làm chuyện tương tự, hơn nữa được trở thành ngựa giống, rõ ràngchứng tỏ huyết thống con ngựa này rất tuyệt vời, năng lực phi thường, cũng coinhư một hình thức được thừa nhận khác.

Chương 1602: Chải đầu 1