Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 1604: Chải đầu 3

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Phạm Nhàn chấp nhận lời giải thích này, bởi vì y đã suy nghĩ lâu rồi, bảnthân hoàn toàn không thể nhận được lòng tin từ triều đình Bắc Tề, sẽ không cóai tin con tư sinh của Khánh Đế thực sự là người theo chủ nghĩa quốc tế, nhất làngười thông minh như Tiểu Hoàng đế.Phạm Nhàn đột ngột quay người lại, lặng lẽ nhìn cô gái gần kề, hai ngườicách rất gần, có thể cảm nhận được nhịp tim và hơi thở nóng rực của nhau. Ynhìn gương mặt non nớt của cô, chợt có cảm giác cô vẫn còn là một cô bé."Cô thật ngốc nghếch." Phạm Nhàn nói thẳng: "Rất nhiều năm trước cô đãchuẩn bị đầu tư vào ta, vậy nhất định phải tiếp tục đầu tư. Xế chiều ta đã nói,nếu Khổ Hà biết cách làm của cô bây giờ, chắc sẽ tức giận đến mức chết thêmlần nữa."Sắc mặt Tiểu Hoàng đế thay đổi, trở nên nghiêm nghị, thoáng chút tức giận.Nhưng Phạm Nhàn chẳng màng tới, lạnh lùng nói: "Cô là nữ nhân của ta.Từ giờ phút này trở đi hãy từ bỏ những ảo tưởng phi thực tế, đừng cố điều khiểnta hay tìm cách giết ta để nhiễu loạn những bố trí trên đời này. Việc cô cần làmtừ nay là hợp tác với ta."Đôi mắt Tiểu Hoàng đế sáng lên, không phải vui mừng mà là tức giận. Từkhi sinh ra tới nay, chưa ai dám nói chuyện với cô như thế, mà còn rất tự nhiên."Cô là nữ nhân tài giỏi, nhưng xét cho cùng vẫn chỉ là nữ nhân." Không hiểusao, Phạm Nhàn chợt nhớ tới Trưởng công chúa qua đời ở Thái Bình biệt viện,giọng điệu hơi dịu đi: "Cô và Thái hậu diễn tuồng lừa gạt Trưởng công chúa,lừa cả ta, thậm chí cả Hoàng đế bệ hạ. Xem ra trong triều đình Bắc Tề thật sự cóvấn đề, hại ta còn cho rằng lời nói ở Trường Đình cổ đạo rất quan trọng."Y cười tự giễu: "Ta bỏ quá nhiều tâm sức, nên không cho phép cô phá hủytất cả.""Trẫm không phải kẻ dễ bị đe dọa." Sắc mặt Tiểu Hoàng đế lạnh lẽo, tưởngPhạm Nhàn sẽ nhắc lại chủ đề cũ."Ta sẽ không bao giờ đe dọa nữ nhân của mình." Phạm Nhàn đột ngột vươntay, nhẹ nhàng vuốt lọn tóc mai của cô, dịu dàng nói: "Chỉ có điều nữ nhân củata nhất định phải nghe lời ta."Lúc trước, sau khi Tiểu Hoàng đế tỉnh lại từ cơn say mê, câu nói đầu tiêncủa cô như một mũi tên xuyên thẳng vào lòng Phạm Nhàn: "Quốc gia của trẫmchính là quốc gia của ngươi". Đối với người bình thường ở vị trí của PhạmNhàn, có lẽ đầu sẽ đau đến muốn vỡ. Nhưng y thì khác, từ rất lâu trước đây y đãbiết hành động của mình cách biệt xa so với suy nghĩ của thế nhân, y cũng đãchuẩn bị tâm lý cho điều đó.Dẫu vậy, nếu đã là quốc gia của mình, hẳn nhiên phải nằm dưới sự khốngchế của chính mình. Cho dù là Hoàng đế Bắc Tề cũng phải quy phục ý chí củamình. Chinh phục một quốc vương quả thật là điều vĩnh viễn không thể làmđược, nhưng chinh phục một thiếu nữ, lại càng là một thiếu nữ yêu mến mình,dù tâm chí của cô có kiên cường đến đâu, sức mạnh có vững vàng đến mấy, vẫncó thể tìm ra một kẽ hở.Vua nào triều thần nấy; đó là quá trình chinh phục và bị chinh phục. PhạmNhàn chỉ hy vọng với chút nhân duyên như mỏng manh như làn sương này, côcó thể nữ tính hóa thêm một chút.Nhưng tình thế dường như đã vượt ngoài sự khống chế của Phạm Nhàn.Tiểu Hoàng đế bình tĩnh nhìn y, không hề có vẻ mệt mỏi hay ỷ lại sau khi xả đicơn kích động, chỉ có sự hăm hở và không cam lòng. Phạm Nhàn cảm thấy hồihộp khi đưa mắt nhìn cô, không biết tiếp theo cô sẽ làm gì."Ngươi là nam nhân của trẫm, sao không thể là ngươi nghe theo trẫm?" TiểuHoàng đế mỉm cười, nhìn Phạm Nhàn nhẹ nhàng nói.Không đợi Phạm Nhàn lên tiếng, cô nhẹ nhàng cắn môi dưới rồi nói vào taiy: "Bằng không, ta và ngươi lại đấu một trận, ai thắng sẽ nghe lời người đónhé?"Hơi thở nóng bỏng quyến rũ khiến Phạm Nhàn rung động, hai người vẫn ômchặt lấy nhau không chút khe hở. Nghe thấy lời đề nghị ấy, trái tim Phạm Nhànnhư rớt xuống vực sâu, thầm nghĩ yêu tinh đấu nhau thì còn ai phải ai?Đôi trai tài gái sắc trẻ tuổi này, với Tiểu Hoàng đế là lần đầu nếm trải hươngvị tình yêu, thêm vào đó là tính cách kiên cường, cô hoàn toàn không sợ đauđớn, chỉ tò mò và hân hoan một cách mù quáng. Còn với Phạm Nhàn, chínhthân phận và sự ngoan cố tiềm ẩn bên trong cô đã khiến y cảm thấy việc tháchthức lẫn nhau này vô cùng kích thích. Giống như ngọn lửa bùng cháy khi gặp gỗkhô, cả hai đều khát khao thân thể đối phương.Nam nữ hoan lạc, lại còn muốn lấy cớ quốc gia đại sự, thật là vô liêm sỉ.Trong đôi mắt Tiểu Hoàng đế hiếm khi thoáng chút mị hoặc, Phạm Nhàn siếtchặt tay, sau đó hai người lại quấn quýt bên nhau.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Phạm Nhàn chấp nhận lời giải thích này, bởi vì y đã suy nghĩ lâu rồi, bản

thân hoàn toàn không thể nhận được lòng tin từ triều đình Bắc Tề, sẽ không có

ai tin con tư sinh của Khánh Đế thực sự là người theo chủ nghĩa quốc tế, nhất là

người thông minh như Tiểu Hoàng đế.

Phạm Nhàn đột ngột quay người lại, lặng lẽ nhìn cô gái gần kề, hai người

cách rất gần, có thể cảm nhận được nhịp tim và hơi thở nóng rực của nhau. Y

nhìn gương mặt non nớt của cô, chợt có cảm giác cô vẫn còn là một cô bé.

"Cô thật ngốc nghếch." Phạm Nhàn nói thẳng: "Rất nhiều năm trước cô đã

chuẩn bị đầu tư vào ta, vậy nhất định phải tiếp tục đầu tư. Xế chiều ta đã nói,

nếu Khổ Hà biết cách làm của cô bây giờ, chắc sẽ tức giận đến mức chết thêm

lần nữa."

Sắc mặt Tiểu Hoàng đế thay đổi, trở nên nghiêm nghị, thoáng chút tức giận.

Nhưng Phạm Nhàn chẳng màng tới, lạnh lùng nói: "Cô là nữ nhân của ta.

Từ giờ phút này trở đi hãy từ bỏ những ảo tưởng phi thực tế, đừng cố điều khiển

ta hay tìm cách giết ta để nhiễu loạn những bố trí trên đời này. Việc cô cần làm

từ nay là hợp tác với ta."

Đôi mắt Tiểu Hoàng đế sáng lên, không phải vui mừng mà là tức giận. Từ

khi sinh ra tới nay, chưa ai dám nói chuyện với cô như thế, mà còn rất tự nhiên.

"Cô là nữ nhân tài giỏi, nhưng xét cho cùng vẫn chỉ là nữ nhân." Không hiểu

sao, Phạm Nhàn chợt nhớ tới Trưởng công chúa qua đời ở Thái Bình biệt viện,

giọng điệu hơi dịu đi: "Cô và Thái hậu diễn tuồng lừa gạt Trưởng công chúa,

lừa cả ta, thậm chí cả Hoàng đế bệ hạ. Xem ra trong triều đình Bắc Tề thật sự có

vấn đề, hại ta còn cho rằng lời nói ở Trường Đình cổ đạo rất quan trọng."

Y cười tự giễu: "Ta bỏ quá nhiều tâm sức, nên không cho phép cô phá hủy

tất cả."

"Trẫm không phải kẻ dễ bị đe dọa." Sắc mặt Tiểu Hoàng đế lạnh lẽo, tưởng

Phạm Nhàn sẽ nhắc lại chủ đề cũ.

"Ta sẽ không bao giờ đe dọa nữ nhân của mình." Phạm Nhàn đột ngột vươn

tay, nhẹ nhàng vuốt lọn tóc mai của cô, dịu dàng nói: "Chỉ có điều nữ nhân của

ta nhất định phải nghe lời ta."

Lúc trước, sau khi Tiểu Hoàng đế tỉnh lại từ cơn say mê, câu nói đầu tiên

của cô như một mũi tên xuyên thẳng vào lòng Phạm Nhàn: "Quốc gia của trẫm

chính là quốc gia của ngươi". Đối với người bình thường ở vị trí của Phạm

Nhàn, có lẽ đầu sẽ đau đến muốn vỡ. Nhưng y thì khác, từ rất lâu trước đây y đã

biết hành động của mình cách biệt xa so với suy nghĩ của thế nhân, y cũng đã

chuẩn bị tâm lý cho điều đó.

Dẫu vậy, nếu đã là quốc gia của mình, hẳn nhiên phải nằm dưới sự khống

chế của chính mình. Cho dù là Hoàng đế Bắc Tề cũng phải quy phục ý chí của

mình. Chinh phục một quốc vương quả thật là điều vĩnh viễn không thể làm

được, nhưng chinh phục một thiếu nữ, lại càng là một thiếu nữ yêu mến mình,

dù tâm chí của cô có kiên cường đến đâu, sức mạnh có vững vàng đến mấy, vẫn

có thể tìm ra một kẽ hở.

Vua nào triều thần nấy; đó là quá trình chinh phục và bị chinh phục. Phạm

Nhàn chỉ hy vọng với chút nhân duyên như mỏng manh như làn sương này, cô

có thể nữ tính hóa thêm một chút.

Nhưng tình thế dường như đã vượt ngoài sự khống chế của Phạm Nhàn.

Tiểu Hoàng đế bình tĩnh nhìn y, không hề có vẻ mệt mỏi hay ỷ lại sau khi xả đi

cơn kích động, chỉ có sự hăm hở và không cam lòng. Phạm Nhàn cảm thấy hồi

hộp khi đưa mắt nhìn cô, không biết tiếp theo cô sẽ làm gì.

"Ngươi là nam nhân của trẫm, sao không thể là ngươi nghe theo trẫm?" Tiểu

Hoàng đế mỉm cười, nhìn Phạm Nhàn nhẹ nhàng nói.

Không đợi Phạm Nhàn lên tiếng, cô nhẹ nhàng cắn môi dưới rồi nói vào tai

y: "Bằng không, ta và ngươi lại đấu một trận, ai thắng sẽ nghe lời người đó

nhé?"

Hơi thở nóng bỏng quyến rũ khiến Phạm Nhàn rung động, hai người vẫn ôm

chặt lấy nhau không chút khe hở. Nghe thấy lời đề nghị ấy, trái tim Phạm Nhàn

như rớt xuống vực sâu, thầm nghĩ yêu tinh đấu nhau thì còn ai phải ai?

Đôi trai tài gái sắc trẻ tuổi này, với Tiểu Hoàng đế là lần đầu nếm trải hương

vị tình yêu, thêm vào đó là tính cách kiên cường, cô hoàn toàn không sợ đau

đớn, chỉ tò mò và hân hoan một cách mù quáng. Còn với Phạm Nhàn, chính

thân phận và sự ngoan cố tiềm ẩn bên trong cô đã khiến y cảm thấy việc thách

thức lẫn nhau này vô cùng kích thích. Giống như ngọn lửa bùng cháy khi gặp gỗ

khô, cả hai đều khát khao thân thể đối phương.

Nam nữ hoan lạc, lại còn muốn lấy cớ quốc gia đại sự, thật là vô liêm sỉ.

Trong đôi mắt Tiểu Hoàng đế hiếm khi thoáng chút mị hoặc, Phạm Nhàn siết

chặt tay, sau đó hai người lại quấn quýt bên nhau.

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Phạm Nhàn chấp nhận lời giải thích này, bởi vì y đã suy nghĩ lâu rồi, bảnthân hoàn toàn không thể nhận được lòng tin từ triều đình Bắc Tề, sẽ không cóai tin con tư sinh của Khánh Đế thực sự là người theo chủ nghĩa quốc tế, nhất làngười thông minh như Tiểu Hoàng đế.Phạm Nhàn đột ngột quay người lại, lặng lẽ nhìn cô gái gần kề, hai ngườicách rất gần, có thể cảm nhận được nhịp tim và hơi thở nóng rực của nhau. Ynhìn gương mặt non nớt của cô, chợt có cảm giác cô vẫn còn là một cô bé."Cô thật ngốc nghếch." Phạm Nhàn nói thẳng: "Rất nhiều năm trước cô đãchuẩn bị đầu tư vào ta, vậy nhất định phải tiếp tục đầu tư. Xế chiều ta đã nói,nếu Khổ Hà biết cách làm của cô bây giờ, chắc sẽ tức giận đến mức chết thêmlần nữa."Sắc mặt Tiểu Hoàng đế thay đổi, trở nên nghiêm nghị, thoáng chút tức giận.Nhưng Phạm Nhàn chẳng màng tới, lạnh lùng nói: "Cô là nữ nhân của ta.Từ giờ phút này trở đi hãy từ bỏ những ảo tưởng phi thực tế, đừng cố điều khiểnta hay tìm cách giết ta để nhiễu loạn những bố trí trên đời này. Việc cô cần làmtừ nay là hợp tác với ta."Đôi mắt Tiểu Hoàng đế sáng lên, không phải vui mừng mà là tức giận. Từkhi sinh ra tới nay, chưa ai dám nói chuyện với cô như thế, mà còn rất tự nhiên."Cô là nữ nhân tài giỏi, nhưng xét cho cùng vẫn chỉ là nữ nhân." Không hiểusao, Phạm Nhàn chợt nhớ tới Trưởng công chúa qua đời ở Thái Bình biệt viện,giọng điệu hơi dịu đi: "Cô và Thái hậu diễn tuồng lừa gạt Trưởng công chúa,lừa cả ta, thậm chí cả Hoàng đế bệ hạ. Xem ra trong triều đình Bắc Tề thật sự cóvấn đề, hại ta còn cho rằng lời nói ở Trường Đình cổ đạo rất quan trọng."Y cười tự giễu: "Ta bỏ quá nhiều tâm sức, nên không cho phép cô phá hủytất cả.""Trẫm không phải kẻ dễ bị đe dọa." Sắc mặt Tiểu Hoàng đế lạnh lẽo, tưởngPhạm Nhàn sẽ nhắc lại chủ đề cũ."Ta sẽ không bao giờ đe dọa nữ nhân của mình." Phạm Nhàn đột ngột vươntay, nhẹ nhàng vuốt lọn tóc mai của cô, dịu dàng nói: "Chỉ có điều nữ nhân củata nhất định phải nghe lời ta."Lúc trước, sau khi Tiểu Hoàng đế tỉnh lại từ cơn say mê, câu nói đầu tiêncủa cô như một mũi tên xuyên thẳng vào lòng Phạm Nhàn: "Quốc gia của trẫmchính là quốc gia của ngươi". Đối với người bình thường ở vị trí của PhạmNhàn, có lẽ đầu sẽ đau đến muốn vỡ. Nhưng y thì khác, từ rất lâu trước đây y đãbiết hành động của mình cách biệt xa so với suy nghĩ của thế nhân, y cũng đãchuẩn bị tâm lý cho điều đó.Dẫu vậy, nếu đã là quốc gia của mình, hẳn nhiên phải nằm dưới sự khốngchế của chính mình. Cho dù là Hoàng đế Bắc Tề cũng phải quy phục ý chí củamình. Chinh phục một quốc vương quả thật là điều vĩnh viễn không thể làmđược, nhưng chinh phục một thiếu nữ, lại càng là một thiếu nữ yêu mến mình,dù tâm chí của cô có kiên cường đến đâu, sức mạnh có vững vàng đến mấy, vẫncó thể tìm ra một kẽ hở.Vua nào triều thần nấy; đó là quá trình chinh phục và bị chinh phục. PhạmNhàn chỉ hy vọng với chút nhân duyên như mỏng manh như làn sương này, côcó thể nữ tính hóa thêm một chút.Nhưng tình thế dường như đã vượt ngoài sự khống chế của Phạm Nhàn.Tiểu Hoàng đế bình tĩnh nhìn y, không hề có vẻ mệt mỏi hay ỷ lại sau khi xả đicơn kích động, chỉ có sự hăm hở và không cam lòng. Phạm Nhàn cảm thấy hồihộp khi đưa mắt nhìn cô, không biết tiếp theo cô sẽ làm gì."Ngươi là nam nhân của trẫm, sao không thể là ngươi nghe theo trẫm?" TiểuHoàng đế mỉm cười, nhìn Phạm Nhàn nhẹ nhàng nói.Không đợi Phạm Nhàn lên tiếng, cô nhẹ nhàng cắn môi dưới rồi nói vào taiy: "Bằng không, ta và ngươi lại đấu một trận, ai thắng sẽ nghe lời người đónhé?"Hơi thở nóng bỏng quyến rũ khiến Phạm Nhàn rung động, hai người vẫn ômchặt lấy nhau không chút khe hở. Nghe thấy lời đề nghị ấy, trái tim Phạm Nhànnhư rớt xuống vực sâu, thầm nghĩ yêu tinh đấu nhau thì còn ai phải ai?Đôi trai tài gái sắc trẻ tuổi này, với Tiểu Hoàng đế là lần đầu nếm trải hươngvị tình yêu, thêm vào đó là tính cách kiên cường, cô hoàn toàn không sợ đauđớn, chỉ tò mò và hân hoan một cách mù quáng. Còn với Phạm Nhàn, chínhthân phận và sự ngoan cố tiềm ẩn bên trong cô đã khiến y cảm thấy việc tháchthức lẫn nhau này vô cùng kích thích. Giống như ngọn lửa bùng cháy khi gặp gỗkhô, cả hai đều khát khao thân thể đối phương.Nam nữ hoan lạc, lại còn muốn lấy cớ quốc gia đại sự, thật là vô liêm sỉ.Trong đôi mắt Tiểu Hoàng đế hiếm khi thoáng chút mị hoặc, Phạm Nhàn siếtchặt tay, sau đó hai người lại quấn quýt bên nhau.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Chương 1604: Chải đầu 3