Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 1606: Cái hố trong Kiếm Lư 1
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Cảnh tượng này thật kỳ lạ. Tiểu Hoàng đế lạnh lùng gạt tay y ra, nói: "Nếudanh tính của trẫm bị lộ ra ngoài, ngươi cũng biết sẽ xảy ra tai họa lớn đến mứcnào."Phạm Nhàn im lặng, y biết nếu tin tức Hoàng đế Bắc Tề là nữ nhi lantruyền, chỉ e thiên hạ đại loạn, Chắc chắn Nam Khánh sẽ nắm lấy cơ hội nàyxuất binh."Đã nói nhiều lần rồi, nàng cứ tin ta đi, hợp tác với ta, mọi chuyện về saugiao cho ta." Y đặt hai tay lên vai trần của Tiểu Hoàng đế, nhẹ nhàng ấn xuống,nghiêm túc nói.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Các cao thủ bên ngoài Kiếm Lư đã thức trắng đêm, ngọn đuốc dần tắt ngúm.Lang Đào cùng các cao thủ Bắc Tề lạnh lùng nhìn chằm chằm vào cửa KiếmLư, không biết bệ hạ bên trong ra sao, có bị tổn thương gì không. Nếu khôngphải lo ngại Phạm Nhàn hay Tứ Cố Kiếm phát điên, Lang Đào đã sớm dẫn mọingười xông vào.Tứ Cố Kiếm đã thể hiện thái độ, đương nhiên các đệ tử Kiếm Lư không dámxông vào, nhưng trong lòng họ cũng kinh hoàng không biết trong đêm dài đó đãxảy ra chuyện gì.Thời gian trôi qua từng chút một, kiên nhẫn của mọi người bên ngoài càngkém dần. Vân Chi Lan im lặng nhìn Lang Đào, biết nếu phía Kiếm Lư khôngđưa ra lời giải thích, đối phương sẽ lại xông vào, và chỉ trong vài ngày nữa, cólẽ đại quân Bắc Tề cũng sẽ tiến vào Đông Di."Gia sư đã thể hiện rõ thái độ, tất nhiên sẽ không để bệ hạ bị tổn thương...Cho dù ở cùng Phạm Nhàn, gia sư cũng nhất định không cho phép người NamKhánh dám bất kính với Hoàng đế bệ hạ ngay trước mắt mình."Vân Chi Lan trầm giọng nói.Tâm trạng lang Đào thoáng buông lỏng, với địa vị của Tứ Cố Kiếm, với thếcục của Đông Di thành, đương nhiên đối phương không thể trơ mắt nhìn Hoàngđế bệ hạ của mình chịu khuất nhục, dù sao lần mở Kiếm Lư này cũng là Tứ CốKiếm chủ động đưa lời mời.o O oLang Đào không còn lo lắng về an toàn của Hoàng đế, hoàn toàn không ngờrằng chỉ trong một đêm, Hoàng đế đã bị người ta hiếp đáp thành một... nữ nhân!Lão quái vật Tứ Cố Kiếm này tất nhiên sẽ không đứng nhìn Phạm Nhàn giếtchết Tiểu Hoàng đế Bắc Tề, nhưng nếu Tiểu Hoàng đế và Phạm Nhàn tựnguyện đấu một trận, lộn xộn một trận, thì vị Đại tông sư này cũng không thểlàm được gì.Không chỉ không làm được gì, khi Phạm Nhàn bước vào căn phòng sâu nhấttrong Kiếm Lư, lần đầu nhìn thấy vị Đại tông sư này, rõ ràng y thấy được vẻkinh ngạc và nụ cười kỳ quái trong mắt lão ta.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Nụ cười kỳ lạ thoáng qua rồi biến mất, nhưng vẻ kinh ngạc vẫn hiện rõtrong mắt vị Đại tông sư. Theo lý mà nói, một Đại tông sư trải qua bao nhiêuchuyện động trời trong đời, cho dù Đông Sơn sụp đổ trước mặt cũng chẳng làmrung động được hàng mi, thế mà vẻ kinh ngạc này lại rõ ràng đến thế.Phạm Nhàn nhìn không rời mắt vào Tứ Cố Kiếm, nên rất chính xác nắm bắtđược suy nghĩ trong lòng vị đại nhân vật này. Trong lòng âm thầm cười khổ,không khỏi cảm thấy hãnh diện.Lý do y nhìn chằm chằm vào mắt Tứ Cố Kiếm, là vì lúc này trên người lãokhông còn chỗ nào để nhìn cả.Ông lão thân hình nhỏ bé này ngồi trên xe lăn, nửa khuôn mặt trái nát tới tậnxương, lõm sâu xuống, cánh tay trái cũng đứt đoạn, tay áo phất phơ theo gió, dùáo choàng rộng che đi thân thể nhưng chỉ nghĩ cũng biết bên trong thương tíchthế nào, khiến lòng người chấn động không thôi.Đây là lần đầu Phạm Nhàn nhìn thấy Tứ Cố Kiếm, nhìn thấy vị Kiếm Thánhcường hãn nhất trên đời, đã bảo vệ Đông Di thành hàng chục năm.Trong tưởng tượng, vị tông sư cấp bậc aco nhất về kiếm thuật có lẽ khôngbồng bềnh như tiên nhưng ít ra cũng oai nghiêm xuất trần, không ngờ Tứ CốKiếm lại có dáng vẻ đáng thương như vậy.Rất thê thảm, rất đáng thương, chỉ có đôi mắt lộ rõ tính tình ngang ngược vàkiếm ý bất khuất, cho nên Phạm Nhàn chỉ có thể nhìn chằm chằm vào mắt lão,sợ mình thất lễ.Lúc này không khí trong phòng rất vi diệu. Đối diện với nhân vật huyềnthoại, Phạm Nhàn vốn nên phấn khởi hơn, nhưng dù thế nào cũng không thểphấn khởi lên được. Có lẽ vì biết đối phương sắp chết, có lẽ vì từ nhỏ đã sốngcùng Ngũ Trúc thúc, hay vì cha mẹ đều là loại trâu bò không hề thua kém Đạitông sư.Kiếm đồng đẩy xe lăn ra dưới ánh nắng mai, những vết thương kinh hoàngtrên mặt Tứ Cố Kiếm hiện rõ. Kiếm đồng lui ra, Tứ Cố Kiếm phá vỡ yên lặng,nhìn Phạm Nhàn một lúc rồi khàn giọng thốt lên: “Bái phục, thật bái phục!”Vị Đại tông sư này từ nhỏ đã có biệt danh ngu ngốc, sau khi đại thành vềkiếm đạo, tung hoành khắp nơi, chưa bao giờ có ý khuất phục. Cho dù bị KhánhĐế và Diệp Lưu Vân hợp lực đánh trọng thương trên Đại Đông sơn, lão vẫnkiêu ngạo, khóc cười tự do, không chịu cúi đầu.
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Cảnh tượng này thật kỳ lạ. Tiểu Hoàng đế lạnh lùng gạt tay y ra, nói: "Nếu
danh tính của trẫm bị lộ ra ngoài, ngươi cũng biết sẽ xảy ra tai họa lớn đến mức
nào."
Phạm Nhàn im lặng, y biết nếu tin tức Hoàng đế Bắc Tề là nữ nhi lan
truyền, chỉ e thiên hạ đại loạn, Chắc chắn Nam Khánh sẽ nắm lấy cơ hội này
xuất binh.
"Đã nói nhiều lần rồi, nàng cứ tin ta đi, hợp tác với ta, mọi chuyện về sau
giao cho ta." Y đặt hai tay lên vai trần của Tiểu Hoàng đế, nhẹ nhàng ấn xuống,
nghiêm túc nói.
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Các cao thủ bên ngoài Kiếm Lư đã thức trắng đêm, ngọn đuốc dần tắt ngúm.
Lang Đào cùng các cao thủ Bắc Tề lạnh lùng nhìn chằm chằm vào cửa Kiếm
Lư, không biết bệ hạ bên trong ra sao, có bị tổn thương gì không. Nếu không
phải lo ngại Phạm Nhàn hay Tứ Cố Kiếm phát điên, Lang Đào đã sớm dẫn mọi
người xông vào.
Tứ Cố Kiếm đã thể hiện thái độ, đương nhiên các đệ tử Kiếm Lư không dám
xông vào, nhưng trong lòng họ cũng kinh hoàng không biết trong đêm dài đó đã
xảy ra chuyện gì.
Thời gian trôi qua từng chút một, kiên nhẫn của mọi người bên ngoài càng
kém dần. Vân Chi Lan im lặng nhìn Lang Đào, biết nếu phía Kiếm Lư không
đưa ra lời giải thích, đối phương sẽ lại xông vào, và chỉ trong vài ngày nữa, có
lẽ đại quân Bắc Tề cũng sẽ tiến vào Đông Di.
"Gia sư đã thể hiện rõ thái độ, tất nhiên sẽ không để bệ hạ bị tổn thương...
Cho dù ở cùng Phạm Nhàn, gia sư cũng nhất định không cho phép người Nam
Khánh dám bất kính với Hoàng đế bệ hạ ngay trước mắt mình."
Vân Chi Lan trầm giọng nói.
Tâm trạng lang Đào thoáng buông lỏng, với địa vị của Tứ Cố Kiếm, với thế
cục của Đông Di thành, đương nhiên đối phương không thể trơ mắt nhìn Hoàng
đế bệ hạ của mình chịu khuất nhục, dù sao lần mở Kiếm Lư này cũng là Tứ Cố
Kiếm chủ động đưa lời mời.
o O o
Lang Đào không còn lo lắng về an toàn của Hoàng đế, hoàn toàn không ngờ
rằng chỉ trong một đêm, Hoàng đế đã bị người ta hiếp đáp thành một... nữ nhân!
Lão quái vật Tứ Cố Kiếm này tất nhiên sẽ không đứng nhìn Phạm Nhàn giết
chết Tiểu Hoàng đế Bắc Tề, nhưng nếu Tiểu Hoàng đế và Phạm Nhàn tự
nguyện đấu một trận, lộn xộn một trận, thì vị Đại tông sư này cũng không thể
làm được gì.
Không chỉ không làm được gì, khi Phạm Nhàn bước vào căn phòng sâu nhất
trong Kiếm Lư, lần đầu nhìn thấy vị Đại tông sư này, rõ ràng y thấy được vẻ
kinh ngạc và nụ cười kỳ quái trong mắt lão ta.
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Nụ cười kỳ lạ thoáng qua rồi biến mất, nhưng vẻ kinh ngạc vẫn hiện rõ
trong mắt vị Đại tông sư. Theo lý mà nói, một Đại tông sư trải qua bao nhiêu
chuyện động trời trong đời, cho dù Đông Sơn sụp đổ trước mặt cũng chẳng làm
rung động được hàng mi, thế mà vẻ kinh ngạc này lại rõ ràng đến thế.
Phạm Nhàn nhìn không rời mắt vào Tứ Cố Kiếm, nên rất chính xác nắm bắt
được suy nghĩ trong lòng vị đại nhân vật này. Trong lòng âm thầm cười khổ,
không khỏi cảm thấy hãnh diện.
Lý do y nhìn chằm chằm vào mắt Tứ Cố Kiếm, là vì lúc này trên người lão
không còn chỗ nào để nhìn cả.
Ông lão thân hình nhỏ bé này ngồi trên xe lăn, nửa khuôn mặt trái nát tới tận
xương, lõm sâu xuống, cánh tay trái cũng đứt đoạn, tay áo phất phơ theo gió, dù
áo choàng rộng che đi thân thể nhưng chỉ nghĩ cũng biết bên trong thương tích
thế nào, khiến lòng người chấn động không thôi.
Đây là lần đầu Phạm Nhàn nhìn thấy Tứ Cố Kiếm, nhìn thấy vị Kiếm Thánh
cường hãn nhất trên đời, đã bảo vệ Đông Di thành hàng chục năm.
Trong tưởng tượng, vị tông sư cấp bậc aco nhất về kiếm thuật có lẽ không
bồng bềnh như tiên nhưng ít ra cũng oai nghiêm xuất trần, không ngờ Tứ Cố
Kiếm lại có dáng vẻ đáng thương như vậy.
Rất thê thảm, rất đáng thương, chỉ có đôi mắt lộ rõ tính tình ngang ngược và
kiếm ý bất khuất, cho nên Phạm Nhàn chỉ có thể nhìn chằm chằm vào mắt lão,
sợ mình thất lễ.
Lúc này không khí trong phòng rất vi diệu. Đối diện với nhân vật huyền
thoại, Phạm Nhàn vốn nên phấn khởi hơn, nhưng dù thế nào cũng không thể
phấn khởi lên được. Có lẽ vì biết đối phương sắp chết, có lẽ vì từ nhỏ đã sống
cùng Ngũ Trúc thúc, hay vì cha mẹ đều là loại trâu bò không hề thua kém Đại
tông sư.
Kiếm đồng đẩy xe lăn ra dưới ánh nắng mai, những vết thương kinh hoàng
trên mặt Tứ Cố Kiếm hiện rõ. Kiếm đồng lui ra, Tứ Cố Kiếm phá vỡ yên lặng,
nhìn Phạm Nhàn một lúc rồi khàn giọng thốt lên: “Bái phục, thật bái phục!”
Vị Đại tông sư này từ nhỏ đã có biệt danh ngu ngốc, sau khi đại thành về
kiếm đạo, tung hoành khắp nơi, chưa bao giờ có ý khuất phục. Cho dù bị Khánh
Đế và Diệp Lưu Vân hợp lực đánh trọng thương trên Đại Đông sơn, lão vẫn
kiêu ngạo, khóc cười tự do, không chịu cúi đầu.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Cảnh tượng này thật kỳ lạ. Tiểu Hoàng đế lạnh lùng gạt tay y ra, nói: "Nếudanh tính của trẫm bị lộ ra ngoài, ngươi cũng biết sẽ xảy ra tai họa lớn đến mứcnào."Phạm Nhàn im lặng, y biết nếu tin tức Hoàng đế Bắc Tề là nữ nhi lantruyền, chỉ e thiên hạ đại loạn, Chắc chắn Nam Khánh sẽ nắm lấy cơ hội nàyxuất binh."Đã nói nhiều lần rồi, nàng cứ tin ta đi, hợp tác với ta, mọi chuyện về saugiao cho ta." Y đặt hai tay lên vai trần của Tiểu Hoàng đế, nhẹ nhàng ấn xuống,nghiêm túc nói.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Các cao thủ bên ngoài Kiếm Lư đã thức trắng đêm, ngọn đuốc dần tắt ngúm.Lang Đào cùng các cao thủ Bắc Tề lạnh lùng nhìn chằm chằm vào cửa KiếmLư, không biết bệ hạ bên trong ra sao, có bị tổn thương gì không. Nếu khôngphải lo ngại Phạm Nhàn hay Tứ Cố Kiếm phát điên, Lang Đào đã sớm dẫn mọingười xông vào.Tứ Cố Kiếm đã thể hiện thái độ, đương nhiên các đệ tử Kiếm Lư không dámxông vào, nhưng trong lòng họ cũng kinh hoàng không biết trong đêm dài đó đãxảy ra chuyện gì.Thời gian trôi qua từng chút một, kiên nhẫn của mọi người bên ngoài càngkém dần. Vân Chi Lan im lặng nhìn Lang Đào, biết nếu phía Kiếm Lư khôngđưa ra lời giải thích, đối phương sẽ lại xông vào, và chỉ trong vài ngày nữa, cólẽ đại quân Bắc Tề cũng sẽ tiến vào Đông Di."Gia sư đã thể hiện rõ thái độ, tất nhiên sẽ không để bệ hạ bị tổn thương...Cho dù ở cùng Phạm Nhàn, gia sư cũng nhất định không cho phép người NamKhánh dám bất kính với Hoàng đế bệ hạ ngay trước mắt mình."Vân Chi Lan trầm giọng nói.Tâm trạng lang Đào thoáng buông lỏng, với địa vị của Tứ Cố Kiếm, với thếcục của Đông Di thành, đương nhiên đối phương không thể trơ mắt nhìn Hoàngđế bệ hạ của mình chịu khuất nhục, dù sao lần mở Kiếm Lư này cũng là Tứ CốKiếm chủ động đưa lời mời.o O oLang Đào không còn lo lắng về an toàn của Hoàng đế, hoàn toàn không ngờrằng chỉ trong một đêm, Hoàng đế đã bị người ta hiếp đáp thành một... nữ nhân!Lão quái vật Tứ Cố Kiếm này tất nhiên sẽ không đứng nhìn Phạm Nhàn giếtchết Tiểu Hoàng đế Bắc Tề, nhưng nếu Tiểu Hoàng đế và Phạm Nhàn tựnguyện đấu một trận, lộn xộn một trận, thì vị Đại tông sư này cũng không thểlàm được gì.Không chỉ không làm được gì, khi Phạm Nhàn bước vào căn phòng sâu nhấttrong Kiếm Lư, lần đầu nhìn thấy vị Đại tông sư này, rõ ràng y thấy được vẻkinh ngạc và nụ cười kỳ quái trong mắt lão ta.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Nụ cười kỳ lạ thoáng qua rồi biến mất, nhưng vẻ kinh ngạc vẫn hiện rõtrong mắt vị Đại tông sư. Theo lý mà nói, một Đại tông sư trải qua bao nhiêuchuyện động trời trong đời, cho dù Đông Sơn sụp đổ trước mặt cũng chẳng làmrung động được hàng mi, thế mà vẻ kinh ngạc này lại rõ ràng đến thế.Phạm Nhàn nhìn không rời mắt vào Tứ Cố Kiếm, nên rất chính xác nắm bắtđược suy nghĩ trong lòng vị đại nhân vật này. Trong lòng âm thầm cười khổ,không khỏi cảm thấy hãnh diện.Lý do y nhìn chằm chằm vào mắt Tứ Cố Kiếm, là vì lúc này trên người lãokhông còn chỗ nào để nhìn cả.Ông lão thân hình nhỏ bé này ngồi trên xe lăn, nửa khuôn mặt trái nát tới tậnxương, lõm sâu xuống, cánh tay trái cũng đứt đoạn, tay áo phất phơ theo gió, dùáo choàng rộng che đi thân thể nhưng chỉ nghĩ cũng biết bên trong thương tíchthế nào, khiến lòng người chấn động không thôi.Đây là lần đầu Phạm Nhàn nhìn thấy Tứ Cố Kiếm, nhìn thấy vị Kiếm Thánhcường hãn nhất trên đời, đã bảo vệ Đông Di thành hàng chục năm.Trong tưởng tượng, vị tông sư cấp bậc aco nhất về kiếm thuật có lẽ khôngbồng bềnh như tiên nhưng ít ra cũng oai nghiêm xuất trần, không ngờ Tứ CốKiếm lại có dáng vẻ đáng thương như vậy.Rất thê thảm, rất đáng thương, chỉ có đôi mắt lộ rõ tính tình ngang ngược vàkiếm ý bất khuất, cho nên Phạm Nhàn chỉ có thể nhìn chằm chằm vào mắt lão,sợ mình thất lễ.Lúc này không khí trong phòng rất vi diệu. Đối diện với nhân vật huyềnthoại, Phạm Nhàn vốn nên phấn khởi hơn, nhưng dù thế nào cũng không thểphấn khởi lên được. Có lẽ vì biết đối phương sắp chết, có lẽ vì từ nhỏ đã sốngcùng Ngũ Trúc thúc, hay vì cha mẹ đều là loại trâu bò không hề thua kém Đạitông sư.Kiếm đồng đẩy xe lăn ra dưới ánh nắng mai, những vết thương kinh hoàngtrên mặt Tứ Cố Kiếm hiện rõ. Kiếm đồng lui ra, Tứ Cố Kiếm phá vỡ yên lặng,nhìn Phạm Nhàn một lúc rồi khàn giọng thốt lên: “Bái phục, thật bái phục!”Vị Đại tông sư này từ nhỏ đã có biệt danh ngu ngốc, sau khi đại thành vềkiếm đạo, tung hoành khắp nơi, chưa bao giờ có ý khuất phục. Cho dù bị KhánhĐế và Diệp Lưu Vân hợp lực đánh trọng thương trên Đại Đông sơn, lão vẫnkiêu ngạo, khóc cười tự do, không chịu cúi đầu.