Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 1645: Về kinh cầu chức tước 2
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Đại tông sư hấp hối chỉ có thể để Phạm Nhàn quan sát như kiểm tra tử thi,chắc trong lòng Tứ Cố Kiếm hết sức phẫn nộ. Nhưng kỳ lạ thay, ánh mắt lãokhông hề thay đổi, chỉ nhìn lên xà nhà, không biết đang nghĩ gì.Phạm Nhàn ngồi trở lại ghế, bắt đầu hồi tưởng vết thương vừa nhìn thấy. Ytò mò về vết thương của Tứ Cố Kiếm, bởi vì thực sự không biết vị Đại tông sưnày đã làm thế nào để kéo dài mạng sống được ba năm, vì y biết, nguyên nhângây ra cái chết của Tứ Cố Kiếm, vẫn là cú đấm của Hoàng đế ngày ấy.Cho dù là bậc Đại tông sư, nhưng kinh mạch trong bụng đã tan nát, nội tạngthối rữa, làm sao sống sót?Lúc ở phủ Thành chủ, khi Ảnh Tử ám sát Tứ Cố Kiếm, Phạm Nhàn từngthoáng thấy vết thương kỳ lạ trước bụng vị Đại tông sư.Vết thương kia có màu xanh rất kinh khủng, đó là màu xanh rất quen thuộcvới Phạm Nhàn, màu sắc của chất độc cực kỳ kịch liệt. Phạm Nhàn ngồi trênghế, im lặng một lúc lâu, đột ngột lên tiếng hỏi: "Phí tiên sinh ở Đông Di thànhbao lâu rồi?"Tứ Cố Kiếm cười khó nhọc, nửa ngày sau mới thì thầm: "Thật ra ngươi cònthông minh hơn ngươi tưởng đấy."Phạm Nhàn chất phác ngồi trên ghế, nói: "Dùng chất độc cắt đứt kinh mạch,hóa đi làm cho phần máu thịt đã chết, thủ pháp độc học huyền diệu này khôngphải ai cũng có thể thực hiện."Y thở dài, nhẹ nhàng xoa huyệt thái dương của mình: "Loại cảnh giới này,hồi nhỏ ta từng nghe thầy của ta nhắc đến, nhưng không ngờ thật sự có ngườilàm được. Trên đời chỉ có ba tông sư dùng độc, Tiếu Ân đã chết, ta biết ngườitrong Đông Di thành của các ngươi chỉ là hư danh... Dù có trình độ, nhưngngười thực sự kéo dài tuổi thọ cho ngươi bằng độc pháp, ngoài Phí tiên sinh rakhông còn ai khác.""Hơn nữa, ông ấy luôn bảo với ta là muốn ra biển, không đi từ Tuyền Châuthì là từ Đông Di thành." Phạm Nhàn như lẩm bẩm một mình: "Năm xưa ông ấytừng chữa trị cho ngươi, nay lại đến một lần nữa, cũng không quá bất ngờ.""Ừ." Tứ Cố Kiếm nằm bất động trên giường, hoàn toàn tê liệt, lạnh lùng nói:"Phí Tiên sinh ở Kiếm Lư hơn một năm rưỡi rồi ra biển."Trong lòng Phạm Nhàn chợt dấy lên một nỗi hoang mang. Khi thấy vếtthương của Tứ Cố Kiếm ở phủ Thành chủ, y đã nghi ngờ, tưởng rằng Phí tiênsinh vẫn âm thầm ở Kiếm Lư, không ngờ tiên sinh đã ra biển từ lâu.Tái sinh vào thế giới này, ngoài hai người thân là nãi nãi và Ngũ Trúc thúc,Phí tiên sinh là bậc trưởng bối đầu tiên y gặp, cũng là người đầu tiên chăm sóc yhết lòng, dù là kẻ quái đản. Dù ở bên tiên sinh không lâu, nhưng hai thầy trò rấtthân thiết, một tình cảm đúc nên từ xác chết và chất độc.Phí tiên sinh thực sự đã ra biển, có lẽ cả đời sẽ không bao giờ quay lại mảnhđất này. Trong lòng Phạm Nhàn chợt se lạnh, nỗi buồn man mác dâng lên, nghĩrằng sau này phụ thân, Trần Bình Bình, thậm chí cả Hoàng đế bệ hạ, sẽ lần lượtra đi, chỉ còn mình y cô độc ở lại thế gian, thật là nỗi bi thương khó chịu đựng."Phí tiên sinh cùng Diệp Lưu Vân ra biển." Tứ Cố Kiếm lại tiết lộ một bímật khác.Phạm Nhàn im lặng một hồi lâu, sau chuyện Đại Đông sơn, Diệp Lưu Vânchỉ điều dưỡng vết thương hai tháng rồi cũng biến mất như mấy chục năm qua,ngay cả Diệp Trọng và Diệp Linh Nhi cũng không hề hay biết. Nhưng ngườiKhánh Quốc đã quen với lối sống nhàn nhã tự do của vị Đại tông sư này, khôngai để ý nhiều.Ra biển? Đến lục địa mới? Phạm Nhàn không kìm được mà cười khổ: "Mấyông già đi dứt khoát thật đấy.""Diệp Lưu Vân bị ta đâm một kiếm trên núi, không bao giờ trở lại được nhưxưa." Tứ Cố Kiếm trên giường nói rất bình tĩnh, không chút kiêu ngạo hay tànnhẫn. "Phí tiên sinh đi cùng để chăm sóc vết thương cho ông ta. Đôi tay DiệpLưu Vân có thể che chở cho Phí tiên sinh. Hai ông già sống thật tiêu sái."Phạm Nhàn đứng dậy, im lặng một lúc rồi nhìn lão nói: "Đàm phán giữa tavà Đông Di thành vẫn tiếp diễn, ngươi biết đây không phải việc có thể quyếtđịnh trong thời gian ngắn. Các vương công quý tộc chư hầu chắc chắn còn phảnkháng, ngươi sắp chết rồi, không kiểm soát được vấn đề này. Đến lúc đó có thểta phải dùng chút thủ đoạn tàn nhẫn.""Chuyện này không liên quan gì đến ta." Tứ Cố Kiếm gầy gò nằm dướichăn, trông thật đáng thương. "Ngươi nói với ta điều này, ho...khụ... có phải sắprời đi rồi không?""Ta sẽ tạm về kinh một chuyến rồi trở lại xử lý việc sau." Phạm Nhàn gậtđầu, bước ra cửa phòng. Khi chân vừa đạp ngưỡng cửa, y đột ngột hỏi: "Rốtcuộc Phí tiên sinh mang lời nói gì từ Trần Bình Bình đến cho ngươi?"Tứ Cố Kiếm như đã ngủ say, hoàn toàn im lặng.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Đại tông sư hấp hối chỉ có thể để Phạm Nhàn quan sát như kiểm tra tử thi,chắc trong lòng Tứ Cố Kiếm hết sức phẫn nộ. Nhưng kỳ lạ thay, ánh mắt lãokhông hề thay đổi, chỉ nhìn lên xà nhà, không biết đang nghĩ gì.Phạm Nhàn ngồi trở lại ghế, bắt đầu hồi tưởng vết thương vừa nhìn thấy. Ytò mò về vết thương của Tứ Cố Kiếm, bởi vì thực sự không biết vị Đại tông sưnày đã làm thế nào để kéo dài mạng sống được ba năm, vì y biết, nguyên nhângây ra cái chết của Tứ Cố Kiếm, vẫn là cú đấm của Hoàng đế ngày ấy.Cho dù là bậc Đại tông sư, nhưng kinh mạch trong bụng đã tan nát, nội tạngthối rữa, làm sao sống sót?Lúc ở phủ Thành chủ, khi Ảnh Tử ám sát Tứ Cố Kiếm, Phạm Nhàn từngthoáng thấy vết thương kỳ lạ trước bụng vị Đại tông sư.Vết thương kia có màu xanh rất kinh khủng, đó là màu xanh rất quen thuộcvới Phạm Nhàn, màu sắc của chất độc cực kỳ kịch liệt. Phạm Nhàn ngồi trênghế, im lặng một lúc lâu, đột ngột lên tiếng hỏi: "Phí tiên sinh ở Đông Di thànhbao lâu rồi?"Tứ Cố Kiếm cười khó nhọc, nửa ngày sau mới thì thầm: "Thật ra ngươi cònthông minh hơn ngươi tưởng đấy."Phạm Nhàn chất phác ngồi trên ghế, nói: "Dùng chất độc cắt đứt kinh mạch,hóa đi làm cho phần máu thịt đã chết, thủ pháp độc học huyền diệu này khôngphải ai cũng có thể thực hiện."Y thở dài, nhẹ nhàng xoa huyệt thái dương của mình: "Loại cảnh giới này,hồi nhỏ ta từng nghe thầy của ta nhắc đến, nhưng không ngờ thật sự có ngườilàm được. Trên đời chỉ có ba tông sư dùng độc, Tiếu Ân đã chết, ta biết ngườitrong Đông Di thành của các ngươi chỉ là hư danh... Dù có trình độ, nhưngngười thực sự kéo dài tuổi thọ cho ngươi bằng độc pháp, ngoài Phí tiên sinh rakhông còn ai khác.""Hơn nữa, ông ấy luôn bảo với ta là muốn ra biển, không đi từ Tuyền Châuthì là từ Đông Di thành." Phạm Nhàn như lẩm bẩm một mình: "Năm xưa ông ấytừng chữa trị cho ngươi, nay lại đến một lần nữa, cũng không quá bất ngờ.""Ừ." Tứ Cố Kiếm nằm bất động trên giường, hoàn toàn tê liệt, lạnh lùng nói:"Phí Tiên sinh ở Kiếm Lư hơn một năm rưỡi rồi ra biển."Trong lòng Phạm Nhàn chợt dấy lên một nỗi hoang mang. Khi thấy vếtthương của Tứ Cố Kiếm ở phủ Thành chủ, y đã nghi ngờ, tưởng rằng Phí tiênsinh vẫn âm thầm ở Kiếm Lư, không ngờ tiên sinh đã ra biển từ lâu.Tái sinh vào thế giới này, ngoài hai người thân là nãi nãi và Ngũ Trúc thúc,Phí tiên sinh là bậc trưởng bối đầu tiên y gặp, cũng là người đầu tiên chăm sóc yhết lòng, dù là kẻ quái đản. Dù ở bên tiên sinh không lâu, nhưng hai thầy trò rấtthân thiết, một tình cảm đúc nên từ xác chết và chất độc.Phí tiên sinh thực sự đã ra biển, có lẽ cả đời sẽ không bao giờ quay lại mảnhđất này. Trong lòng Phạm Nhàn chợt se lạnh, nỗi buồn man mác dâng lên, nghĩrằng sau này phụ thân, Trần Bình Bình, thậm chí cả Hoàng đế bệ hạ, sẽ lần lượtra đi, chỉ còn mình y cô độc ở lại thế gian, thật là nỗi bi thương khó chịu đựng."Phí tiên sinh cùng Diệp Lưu Vân ra biển." Tứ Cố Kiếm lại tiết lộ một bímật khác.Phạm Nhàn im lặng một hồi lâu, sau chuyện Đại Đông sơn, Diệp Lưu Vânchỉ điều dưỡng vết thương hai tháng rồi cũng biến mất như mấy chục năm qua,ngay cả Diệp Trọng và Diệp Linh Nhi cũng không hề hay biết. Nhưng ngườiKhánh Quốc đã quen với lối sống nhàn nhã tự do của vị Đại tông sư này, khôngai để ý nhiều.Ra biển? Đến lục địa mới? Phạm Nhàn không kìm được mà cười khổ: "Mấyông già đi dứt khoát thật đấy.""Diệp Lưu Vân bị ta đâm một kiếm trên núi, không bao giờ trở lại được nhưxưa." Tứ Cố Kiếm trên giường nói rất bình tĩnh, không chút kiêu ngạo hay tànnhẫn. "Phí tiên sinh đi cùng để chăm sóc vết thương cho ông ta. Đôi tay DiệpLưu Vân có thể che chở cho Phí tiên sinh. Hai ông già sống thật tiêu sái."Phạm Nhàn đứng dậy, im lặng một lúc rồi nhìn lão nói: "Đàm phán giữa tavà Đông Di thành vẫn tiếp diễn, ngươi biết đây không phải việc có thể quyếtđịnh trong thời gian ngắn. Các vương công quý tộc chư hầu chắc chắn còn phảnkháng, ngươi sắp chết rồi, không kiểm soát được vấn đề này. Đến lúc đó có thểta phải dùng chút thủ đoạn tàn nhẫn.""Chuyện này không liên quan gì đến ta." Tứ Cố Kiếm gầy gò nằm dướichăn, trông thật đáng thương. "Ngươi nói với ta điều này, ho...khụ... có phải sắprời đi rồi không?""Ta sẽ tạm về kinh một chuyến rồi trở lại xử lý việc sau." Phạm Nhàn gậtđầu, bước ra cửa phòng. Khi chân vừa đạp ngưỡng cửa, y đột ngột hỏi: "Rốtcuộc Phí tiên sinh mang lời nói gì từ Trần Bình Bình đến cho ngươi?"Tứ Cố Kiếm như đã ngủ say, hoàn toàn im lặng.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Đại tông sư hấp hối chỉ có thể để Phạm Nhàn quan sát như kiểm tra tử thi,chắc trong lòng Tứ Cố Kiếm hết sức phẫn nộ. Nhưng kỳ lạ thay, ánh mắt lãokhông hề thay đổi, chỉ nhìn lên xà nhà, không biết đang nghĩ gì.Phạm Nhàn ngồi trở lại ghế, bắt đầu hồi tưởng vết thương vừa nhìn thấy. Ytò mò về vết thương của Tứ Cố Kiếm, bởi vì thực sự không biết vị Đại tông sưnày đã làm thế nào để kéo dài mạng sống được ba năm, vì y biết, nguyên nhângây ra cái chết của Tứ Cố Kiếm, vẫn là cú đấm của Hoàng đế ngày ấy.Cho dù là bậc Đại tông sư, nhưng kinh mạch trong bụng đã tan nát, nội tạngthối rữa, làm sao sống sót?Lúc ở phủ Thành chủ, khi Ảnh Tử ám sát Tứ Cố Kiếm, Phạm Nhàn từngthoáng thấy vết thương kỳ lạ trước bụng vị Đại tông sư.Vết thương kia có màu xanh rất kinh khủng, đó là màu xanh rất quen thuộcvới Phạm Nhàn, màu sắc của chất độc cực kỳ kịch liệt. Phạm Nhàn ngồi trênghế, im lặng một lúc lâu, đột ngột lên tiếng hỏi: "Phí tiên sinh ở Đông Di thànhbao lâu rồi?"Tứ Cố Kiếm cười khó nhọc, nửa ngày sau mới thì thầm: "Thật ra ngươi cònthông minh hơn ngươi tưởng đấy."Phạm Nhàn chất phác ngồi trên ghế, nói: "Dùng chất độc cắt đứt kinh mạch,hóa đi làm cho phần máu thịt đã chết, thủ pháp độc học huyền diệu này khôngphải ai cũng có thể thực hiện."Y thở dài, nhẹ nhàng xoa huyệt thái dương của mình: "Loại cảnh giới này,hồi nhỏ ta từng nghe thầy của ta nhắc đến, nhưng không ngờ thật sự có ngườilàm được. Trên đời chỉ có ba tông sư dùng độc, Tiếu Ân đã chết, ta biết ngườitrong Đông Di thành của các ngươi chỉ là hư danh... Dù có trình độ, nhưngngười thực sự kéo dài tuổi thọ cho ngươi bằng độc pháp, ngoài Phí tiên sinh rakhông còn ai khác.""Hơn nữa, ông ấy luôn bảo với ta là muốn ra biển, không đi từ Tuyền Châuthì là từ Đông Di thành." Phạm Nhàn như lẩm bẩm một mình: "Năm xưa ông ấytừng chữa trị cho ngươi, nay lại đến một lần nữa, cũng không quá bất ngờ.""Ừ." Tứ Cố Kiếm nằm bất động trên giường, hoàn toàn tê liệt, lạnh lùng nói:"Phí Tiên sinh ở Kiếm Lư hơn một năm rưỡi rồi ra biển."Trong lòng Phạm Nhàn chợt dấy lên một nỗi hoang mang. Khi thấy vếtthương của Tứ Cố Kiếm ở phủ Thành chủ, y đã nghi ngờ, tưởng rằng Phí tiênsinh vẫn âm thầm ở Kiếm Lư, không ngờ tiên sinh đã ra biển từ lâu.Tái sinh vào thế giới này, ngoài hai người thân là nãi nãi và Ngũ Trúc thúc,Phí tiên sinh là bậc trưởng bối đầu tiên y gặp, cũng là người đầu tiên chăm sóc yhết lòng, dù là kẻ quái đản. Dù ở bên tiên sinh không lâu, nhưng hai thầy trò rấtthân thiết, một tình cảm đúc nên từ xác chết và chất độc.Phí tiên sinh thực sự đã ra biển, có lẽ cả đời sẽ không bao giờ quay lại mảnhđất này. Trong lòng Phạm Nhàn chợt se lạnh, nỗi buồn man mác dâng lên, nghĩrằng sau này phụ thân, Trần Bình Bình, thậm chí cả Hoàng đế bệ hạ, sẽ lần lượtra đi, chỉ còn mình y cô độc ở lại thế gian, thật là nỗi bi thương khó chịu đựng."Phí tiên sinh cùng Diệp Lưu Vân ra biển." Tứ Cố Kiếm lại tiết lộ một bímật khác.Phạm Nhàn im lặng một hồi lâu, sau chuyện Đại Đông sơn, Diệp Lưu Vânchỉ điều dưỡng vết thương hai tháng rồi cũng biến mất như mấy chục năm qua,ngay cả Diệp Trọng và Diệp Linh Nhi cũng không hề hay biết. Nhưng ngườiKhánh Quốc đã quen với lối sống nhàn nhã tự do của vị Đại tông sư này, khôngai để ý nhiều.Ra biển? Đến lục địa mới? Phạm Nhàn không kìm được mà cười khổ: "Mấyông già đi dứt khoát thật đấy.""Diệp Lưu Vân bị ta đâm một kiếm trên núi, không bao giờ trở lại được nhưxưa." Tứ Cố Kiếm trên giường nói rất bình tĩnh, không chút kiêu ngạo hay tànnhẫn. "Phí tiên sinh đi cùng để chăm sóc vết thương cho ông ta. Đôi tay DiệpLưu Vân có thể che chở cho Phí tiên sinh. Hai ông già sống thật tiêu sái."Phạm Nhàn đứng dậy, im lặng một lúc rồi nhìn lão nói: "Đàm phán giữa tavà Đông Di thành vẫn tiếp diễn, ngươi biết đây không phải việc có thể quyếtđịnh trong thời gian ngắn. Các vương công quý tộc chư hầu chắc chắn còn phảnkháng, ngươi sắp chết rồi, không kiểm soát được vấn đề này. Đến lúc đó có thểta phải dùng chút thủ đoạn tàn nhẫn.""Chuyện này không liên quan gì đến ta." Tứ Cố Kiếm gầy gò nằm dướichăn, trông thật đáng thương. "Ngươi nói với ta điều này, ho...khụ... có phải sắprời đi rồi không?""Ta sẽ tạm về kinh một chuyến rồi trở lại xử lý việc sau." Phạm Nhàn gậtđầu, bước ra cửa phòng. Khi chân vừa đạp ngưỡng cửa, y đột ngột hỏi: "Rốtcuộc Phí tiên sinh mang lời nói gì từ Trần Bình Bình đến cho ngươi?"Tứ Cố Kiếm như đã ngủ say, hoàn toàn im lặng.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑