Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 1647: Bàn tình thân, bàn công lao 1
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Mộc Phong Nhi giật mình, nghĩ rằng đại nhân đã biết chuyện này từ lâu,nhưng vẫn cung kính đáp: "Là đường thúc của thuộc hạ, nhưng... chưa đến bađời.""Nếu có người muốn giết Mộc Thiết, ngươi sẽ làm gì?"Mộc Phong Nhi hoảng hốt, há hốc mồm nhìn Phạm Nhàn, một lúc lâukhông nói nên lời.Phạm Nhàn cười nói: "Chỉ là ví dụ thôi. Như thế này, nếu Mộc Thiết có thùvới ta, muốn dùng cái chết của mình kích động lòng căm hận của ngươi với ta...ngươi có vì thế mà giết ta không?"Mộc Phong Nhi liên tục lắc đầu, không dám nói gì.Phạm Nhàn chán nản lắc đầu, thở dài một tiếng, lại cúi xuống, nghĩ rằng saotrên đời này lại có người ngoan cố đến thế.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Lúc Phạm Nhàn lên đường trong đêm, quay về kinh đô tường trình tình hìnhĐông Di với Hoàng đế bệ hạ, thì vị Hoàng đế Bắc Tề kia đã trở về ThượngKinh thành yên tĩnh. Những mái ngói đen xanh vẫn đẹp lung linh, dù cô đã rờicung điện một thời gian, nhưng dưới sự phối hợp chặt chẽ của Thái hậu và quanviên trung thành, không ai thấy chút gì bất thường.So sánh ra thì, hoàng tộc Bắc Tề xưa kia vẫn bị triều Nam Khánh cho là bấthòa, thực ra lại đoàn kết chặt chẽ hơn nhiều so với Nam Khánh.Hoàng đế Bắc Tề trầm ngâm nhìn màn đêm ngoài cung điện, quay lại nhìncô gái xinh đẹp đang đọc sách phía sau, đột ngột hỏi: "Hai người chỉ ở trongphòng nửa khắc, không lẽ hắn ta nóng vội đến thế, hay là nàng xuân tình nồngnàn, khó lòng kiềm chế?"Sau khi trở về cung, tuy Tiểu Hoàng đế vẫn sủng sái Lý Quý phi, nhưng lờinói dần chua cay. Tư Lý Lý lớn lên từ nhỏ cùng với cô, tất nhiên hiểu rõ tínhtình, nhẫn nhịn nửa tháng không giải thích được, hôm nay mới cười nói: "Bệ hạ,ta biết ngài ghen rồi, khỏi phải thể hiện rõ ràng như vậy."Ngày ấy khi Phạm Nhàn nói câu đó, sắc mặt Tiểu Hoàng đế đã khó coi,nghe lời Tư Lý Lý hôm nay, cô không nhịn được hừ lạnh một tiếng.Tư Lý Lý đứng dậy, đi đến sau lưng cô, má tựa vào vai gầy, hai tay ôm lấy,nhẹ nhàng vuốt ve bụng dưới, thì thầm: "Lời của Phạm Nhàn rất đơn giản, nếungài có thai, ắt chỉ có thể là ta có, dù ai trong hai ta có thai, cũng phải báo chongười cha kia một tiếng."Tiểu Hoàng đế im lặng, đột nhiên hỏi: "Không biết cái gã mặt trắng kia sốngvui vẻ ra sao ở Đông Di thành."Tư Lý Lý không trả lời câu đó, chỉ nghĩ, Tiểu Phạm đại nhân là nam nhânphóng khoáng nhất, nhưng dính vào nhiều chuyện thế này, chắc hẳn sẽ trở thànhnam nhân phiền muộn nhất.o O oNam nhân phiền muộn nhất thế gian sau bao vất vả cuối cùng vội vã trở vềkinh đô, xe ngựa màu đen nhanh chóng vượt qua hai lớp kiểm tra của quânphòng vệ và mười ba Thành Môn ti, tới trước cửa thành Hoàng cung.Phạm Nhàn hít một hơi dài, nhảy xuống xe, không đoái hoài tới đám quanlại hân hoan vây quanh, chỉ nghĩ thầm, lần này vào cung thỉnh cầu chức tướcvới Hoàng đế bệ hạ, nhất định phải cầu được!๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Sau biến cố kinh đô Khánh Quốc ba năm trước, các vị chủ nhân trong cungđã chết rất nhiều, mối quan hệ trong cung đơn giản hơn, bầu không khí nghiêmtrang, thẳng thắn hơn. Hoàng hậu đã mất, có vẻ Hoàng đế bệ hạ không có ý địnhtấn phong Hoàng hậu mới. Thái hậu đã mất, không còn bà lão ngồi trên caonhìn xuống các phi tần. Thục Quý phi hờ hững đón nhận cái chết của con trairuột, chỉ ăn chay cầu nguyện trong thâm cung lạnh lẽo, nhưng Hoàng đế bệ hạkhông đày cô vào lãnh cung đã xem là ân điển rất lớn.Hiện giờ nữ nhân có tiếng nói lớn nhất trong cung hiện giờ chính là mẫuthân của Tam hoàng tử là Nghi Quý tần và mẹ của Đại hoàng tử là Ninh phi.Hai vị nương nương này đều bị tổn thương trong biến cố cung đình, có tìnhnghĩa kề vai chiến đấu nên cùng hợp tác xử lý sự việc trong cung, ngược lạicũng coi là hài hòa.Về phía truyền ngôi dễ gây ảnh hưởng nhất đến bầu không khí hậu cung,hiện tại cũng khó gây ra vấn đề lớn. Mặc dù Hoàng đế bệ hạ chưa lập hoàng tửnào làm Thái tử, nhưng người sáng suốt đều biết, hoàng tử có khả năng nối ngôicao nhất là Tam hoàng tử Lý Thừa Bình.Mặc dù vị Tam hoàng tử này còn quá nhỏ tuổi, chỉ mới mười ba, mười bốntuổi, nhưng là người duy nhất có thể uy hiếp địa vị của hắn là hai "huynhtrưởng". Đại hoàng tử thì ai cũng biết không hề có tham vọng kế vị, hơn nữadòng máu nửa nữ nô Đông Di của hắn cũng khiến việc kế vị gặp rất nhiều khókhăn.Đối thủ cạnh tranh tiềm ẩn khác tất nhiên là Phạm Nhàn. Nhưng Tiểu Phạmđại nhân chỉ là con tư sinh, hơn nữa hắn là tiên sinh của Tam hoàng tử. Điềuthen chốt nhất làt theo như động tĩnh suốt nhiều năm qua, Tiểu Phạm đại nhânhoàn toàn không hứng thú với chiếc ghế kia.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Mộc Phong Nhi giật mình, nghĩ rằng đại nhân đã biết chuyện này từ lâu,nhưng vẫn cung kính đáp: "Là đường thúc của thuộc hạ, nhưng... chưa đến bađời.""Nếu có người muốn giết Mộc Thiết, ngươi sẽ làm gì?"Mộc Phong Nhi hoảng hốt, há hốc mồm nhìn Phạm Nhàn, một lúc lâukhông nói nên lời.Phạm Nhàn cười nói: "Chỉ là ví dụ thôi. Như thế này, nếu Mộc Thiết có thùvới ta, muốn dùng cái chết của mình kích động lòng căm hận của ngươi với ta...ngươi có vì thế mà giết ta không?"Mộc Phong Nhi liên tục lắc đầu, không dám nói gì.Phạm Nhàn chán nản lắc đầu, thở dài một tiếng, lại cúi xuống, nghĩ rằng saotrên đời này lại có người ngoan cố đến thế.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Lúc Phạm Nhàn lên đường trong đêm, quay về kinh đô tường trình tình hìnhĐông Di với Hoàng đế bệ hạ, thì vị Hoàng đế Bắc Tề kia đã trở về ThượngKinh thành yên tĩnh. Những mái ngói đen xanh vẫn đẹp lung linh, dù cô đã rờicung điện một thời gian, nhưng dưới sự phối hợp chặt chẽ của Thái hậu và quanviên trung thành, không ai thấy chút gì bất thường.So sánh ra thì, hoàng tộc Bắc Tề xưa kia vẫn bị triều Nam Khánh cho là bấthòa, thực ra lại đoàn kết chặt chẽ hơn nhiều so với Nam Khánh.Hoàng đế Bắc Tề trầm ngâm nhìn màn đêm ngoài cung điện, quay lại nhìncô gái xinh đẹp đang đọc sách phía sau, đột ngột hỏi: "Hai người chỉ ở trongphòng nửa khắc, không lẽ hắn ta nóng vội đến thế, hay là nàng xuân tình nồngnàn, khó lòng kiềm chế?"Sau khi trở về cung, tuy Tiểu Hoàng đế vẫn sủng sái Lý Quý phi, nhưng lờinói dần chua cay. Tư Lý Lý lớn lên từ nhỏ cùng với cô, tất nhiên hiểu rõ tínhtình, nhẫn nhịn nửa tháng không giải thích được, hôm nay mới cười nói: "Bệ hạ,ta biết ngài ghen rồi, khỏi phải thể hiện rõ ràng như vậy."Ngày ấy khi Phạm Nhàn nói câu đó, sắc mặt Tiểu Hoàng đế đã khó coi,nghe lời Tư Lý Lý hôm nay, cô không nhịn được hừ lạnh một tiếng.Tư Lý Lý đứng dậy, đi đến sau lưng cô, má tựa vào vai gầy, hai tay ôm lấy,nhẹ nhàng vuốt ve bụng dưới, thì thầm: "Lời của Phạm Nhàn rất đơn giản, nếungài có thai, ắt chỉ có thể là ta có, dù ai trong hai ta có thai, cũng phải báo chongười cha kia một tiếng."Tiểu Hoàng đế im lặng, đột nhiên hỏi: "Không biết cái gã mặt trắng kia sốngvui vẻ ra sao ở Đông Di thành."Tư Lý Lý không trả lời câu đó, chỉ nghĩ, Tiểu Phạm đại nhân là nam nhânphóng khoáng nhất, nhưng dính vào nhiều chuyện thế này, chắc hẳn sẽ trở thànhnam nhân phiền muộn nhất.o O oNam nhân phiền muộn nhất thế gian sau bao vất vả cuối cùng vội vã trở vềkinh đô, xe ngựa màu đen nhanh chóng vượt qua hai lớp kiểm tra của quânphòng vệ và mười ba Thành Môn ti, tới trước cửa thành Hoàng cung.Phạm Nhàn hít một hơi dài, nhảy xuống xe, không đoái hoài tới đám quanlại hân hoan vây quanh, chỉ nghĩ thầm, lần này vào cung thỉnh cầu chức tướcvới Hoàng đế bệ hạ, nhất định phải cầu được!๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Sau biến cố kinh đô Khánh Quốc ba năm trước, các vị chủ nhân trong cungđã chết rất nhiều, mối quan hệ trong cung đơn giản hơn, bầu không khí nghiêmtrang, thẳng thắn hơn. Hoàng hậu đã mất, có vẻ Hoàng đế bệ hạ không có ý địnhtấn phong Hoàng hậu mới. Thái hậu đã mất, không còn bà lão ngồi trên caonhìn xuống các phi tần. Thục Quý phi hờ hững đón nhận cái chết của con trairuột, chỉ ăn chay cầu nguyện trong thâm cung lạnh lẽo, nhưng Hoàng đế bệ hạkhông đày cô vào lãnh cung đã xem là ân điển rất lớn.Hiện giờ nữ nhân có tiếng nói lớn nhất trong cung hiện giờ chính là mẫuthân của Tam hoàng tử là Nghi Quý tần và mẹ của Đại hoàng tử là Ninh phi.Hai vị nương nương này đều bị tổn thương trong biến cố cung đình, có tìnhnghĩa kề vai chiến đấu nên cùng hợp tác xử lý sự việc trong cung, ngược lạicũng coi là hài hòa.Về phía truyền ngôi dễ gây ảnh hưởng nhất đến bầu không khí hậu cung,hiện tại cũng khó gây ra vấn đề lớn. Mặc dù Hoàng đế bệ hạ chưa lập hoàng tửnào làm Thái tử, nhưng người sáng suốt đều biết, hoàng tử có khả năng nối ngôicao nhất là Tam hoàng tử Lý Thừa Bình.Mặc dù vị Tam hoàng tử này còn quá nhỏ tuổi, chỉ mới mười ba, mười bốntuổi, nhưng là người duy nhất có thể uy hiếp địa vị của hắn là hai "huynhtrưởng". Đại hoàng tử thì ai cũng biết không hề có tham vọng kế vị, hơn nữadòng máu nửa nữ nô Đông Di của hắn cũng khiến việc kế vị gặp rất nhiều khókhăn.Đối thủ cạnh tranh tiềm ẩn khác tất nhiên là Phạm Nhàn. Nhưng Tiểu Phạmđại nhân chỉ là con tư sinh, hơn nữa hắn là tiên sinh của Tam hoàng tử. Điềuthen chốt nhất làt theo như động tĩnh suốt nhiều năm qua, Tiểu Phạm đại nhânhoàn toàn không hứng thú với chiếc ghế kia.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Mộc Phong Nhi giật mình, nghĩ rằng đại nhân đã biết chuyện này từ lâu,nhưng vẫn cung kính đáp: "Là đường thúc của thuộc hạ, nhưng... chưa đến bađời.""Nếu có người muốn giết Mộc Thiết, ngươi sẽ làm gì?"Mộc Phong Nhi hoảng hốt, há hốc mồm nhìn Phạm Nhàn, một lúc lâukhông nói nên lời.Phạm Nhàn cười nói: "Chỉ là ví dụ thôi. Như thế này, nếu Mộc Thiết có thùvới ta, muốn dùng cái chết của mình kích động lòng căm hận của ngươi với ta...ngươi có vì thế mà giết ta không?"Mộc Phong Nhi liên tục lắc đầu, không dám nói gì.Phạm Nhàn chán nản lắc đầu, thở dài một tiếng, lại cúi xuống, nghĩ rằng saotrên đời này lại có người ngoan cố đến thế.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Lúc Phạm Nhàn lên đường trong đêm, quay về kinh đô tường trình tình hìnhĐông Di với Hoàng đế bệ hạ, thì vị Hoàng đế Bắc Tề kia đã trở về ThượngKinh thành yên tĩnh. Những mái ngói đen xanh vẫn đẹp lung linh, dù cô đã rờicung điện một thời gian, nhưng dưới sự phối hợp chặt chẽ của Thái hậu và quanviên trung thành, không ai thấy chút gì bất thường.So sánh ra thì, hoàng tộc Bắc Tề xưa kia vẫn bị triều Nam Khánh cho là bấthòa, thực ra lại đoàn kết chặt chẽ hơn nhiều so với Nam Khánh.Hoàng đế Bắc Tề trầm ngâm nhìn màn đêm ngoài cung điện, quay lại nhìncô gái xinh đẹp đang đọc sách phía sau, đột ngột hỏi: "Hai người chỉ ở trongphòng nửa khắc, không lẽ hắn ta nóng vội đến thế, hay là nàng xuân tình nồngnàn, khó lòng kiềm chế?"Sau khi trở về cung, tuy Tiểu Hoàng đế vẫn sủng sái Lý Quý phi, nhưng lờinói dần chua cay. Tư Lý Lý lớn lên từ nhỏ cùng với cô, tất nhiên hiểu rõ tínhtình, nhẫn nhịn nửa tháng không giải thích được, hôm nay mới cười nói: "Bệ hạ,ta biết ngài ghen rồi, khỏi phải thể hiện rõ ràng như vậy."Ngày ấy khi Phạm Nhàn nói câu đó, sắc mặt Tiểu Hoàng đế đã khó coi,nghe lời Tư Lý Lý hôm nay, cô không nhịn được hừ lạnh một tiếng.Tư Lý Lý đứng dậy, đi đến sau lưng cô, má tựa vào vai gầy, hai tay ôm lấy,nhẹ nhàng vuốt ve bụng dưới, thì thầm: "Lời của Phạm Nhàn rất đơn giản, nếungài có thai, ắt chỉ có thể là ta có, dù ai trong hai ta có thai, cũng phải báo chongười cha kia một tiếng."Tiểu Hoàng đế im lặng, đột nhiên hỏi: "Không biết cái gã mặt trắng kia sốngvui vẻ ra sao ở Đông Di thành."Tư Lý Lý không trả lời câu đó, chỉ nghĩ, Tiểu Phạm đại nhân là nam nhânphóng khoáng nhất, nhưng dính vào nhiều chuyện thế này, chắc hẳn sẽ trở thànhnam nhân phiền muộn nhất.o O oNam nhân phiền muộn nhất thế gian sau bao vất vả cuối cùng vội vã trở vềkinh đô, xe ngựa màu đen nhanh chóng vượt qua hai lớp kiểm tra của quânphòng vệ và mười ba Thành Môn ti, tới trước cửa thành Hoàng cung.Phạm Nhàn hít một hơi dài, nhảy xuống xe, không đoái hoài tới đám quanlại hân hoan vây quanh, chỉ nghĩ thầm, lần này vào cung thỉnh cầu chức tướcvới Hoàng đế bệ hạ, nhất định phải cầu được!๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Sau biến cố kinh đô Khánh Quốc ba năm trước, các vị chủ nhân trong cungđã chết rất nhiều, mối quan hệ trong cung đơn giản hơn, bầu không khí nghiêmtrang, thẳng thắn hơn. Hoàng hậu đã mất, có vẻ Hoàng đế bệ hạ không có ý địnhtấn phong Hoàng hậu mới. Thái hậu đã mất, không còn bà lão ngồi trên caonhìn xuống các phi tần. Thục Quý phi hờ hững đón nhận cái chết của con trairuột, chỉ ăn chay cầu nguyện trong thâm cung lạnh lẽo, nhưng Hoàng đế bệ hạkhông đày cô vào lãnh cung đã xem là ân điển rất lớn.Hiện giờ nữ nhân có tiếng nói lớn nhất trong cung hiện giờ chính là mẫuthân của Tam hoàng tử là Nghi Quý tần và mẹ của Đại hoàng tử là Ninh phi.Hai vị nương nương này đều bị tổn thương trong biến cố cung đình, có tìnhnghĩa kề vai chiến đấu nên cùng hợp tác xử lý sự việc trong cung, ngược lạicũng coi là hài hòa.Về phía truyền ngôi dễ gây ảnh hưởng nhất đến bầu không khí hậu cung,hiện tại cũng khó gây ra vấn đề lớn. Mặc dù Hoàng đế bệ hạ chưa lập hoàng tửnào làm Thái tử, nhưng người sáng suốt đều biết, hoàng tử có khả năng nối ngôicao nhất là Tam hoàng tử Lý Thừa Bình.Mặc dù vị Tam hoàng tử này còn quá nhỏ tuổi, chỉ mới mười ba, mười bốntuổi, nhưng là người duy nhất có thể uy hiếp địa vị của hắn là hai "huynhtrưởng". Đại hoàng tử thì ai cũng biết không hề có tham vọng kế vị, hơn nữadòng máu nửa nữ nô Đông Di của hắn cũng khiến việc kế vị gặp rất nhiều khókhăn.Đối thủ cạnh tranh tiềm ẩn khác tất nhiên là Phạm Nhàn. Nhưng Tiểu Phạmđại nhân chỉ là con tư sinh, hơn nữa hắn là tiên sinh của Tam hoàng tử. Điềuthen chốt nhất làt theo như động tĩnh suốt nhiều năm qua, Tiểu Phạm đại nhânhoàn toàn không hứng thú với chiếc ghế kia.