Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 1651: Bàn tình thân, bàn công lao 5

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Phạm Nhàn ngẩng đầu lên, nghiêm túc nói: "Lão ta hy vọng Đông Di thànhvẫn giữ nguyên như hiện tại dưới sự cai trị của Đại Khánh.""Trẫm chấp thuận." Hoàng đế gật đầu quyết đoán, không đợi Phạm Nhànnói thêm, ngay lập tức phán: "Đông Di thành mà trẫm muốn chính là Đông Dithành bây giờ. Nếu biến thành Giang Nam, trẫm còn cần làm gì nữa?"Trong lòng Phạm Nhàn vô cùng kinh ngạc, điều y lo lắng nhất, điều Tứ CốKiếm lo lắng nhất, hóa ra trong lòng Hoàng đế chẳng hề là vấn đề, Hoàng đế bệhạ muốn chính là Đông Di thành hiện tại, nơi giao thương với hải ngoại sầmuất, mang chút màu sắc tự trị của thương nhân.Nghĩ vậy, Phạm Nhàn không khỏi cảm phục Hoàng đế lão tử, chỉ có đếvương với tầm nhìn rộng lớn mới có thể dung thứ tình huống như thế này. Hóara tầm nhìn và tâm huyết của Hoàng đế bệ hạ còn vượt xa tưởng tượng củamình...Ngay sau đó, Hoàng đế lại cùng Phạm Nhàn bàn bạc chi tiết về việc đưangười Đông Di vào bản đồ, cũng như các vấn đề lớn có thể xảy ra và cách ứngphó liên quan. Lúc này đã khuya, đèn trong Ngự Thư phòng vẫn rực sángthường lệ.Bản đồ thiên hạ, dưới con mắt thamt ường của hai cha con, dần dần đổi nét.Một lúc lâu sau, Hoàng đế xoa xoa đôi mắt mệt mỏi, quay đầu chăm chúnhìn vào tấm bản đồ. Bản đồ thiên hạ đã đổi, nhưng tấm bản đồ này vẫn chưathay. Hoàng đế nhẹ giọng: "Ngày mai phải vẽ lại bản đồ mới.""Chúc mừng bệ hạ." Phạm Nhàn cười nói.Cuối cùng Hoàng đế cũng mỉm cười, đập mạnh bàn tay lên vùng đất màuxanh bao la trên tấm bản đồ, y phục màu vàng dường như cũng mang theo mộtý vị kiên định không thể ngăn cản."Thiên hạ giờ chỉ còn mỗi miếng đất này."Trái Phạm Nhàn bỗng nhiên giật thót.o O oHoàng đế lại đề cập đến câu hỏi trước đó: "An Chi, ngươi nghĩ trẫm nênthưởng cho ngươi thế nào?"Trong lịch sử có rất nhiều tấm gương công cao lấn chủ, khó mà chết êm đẹp.Những tấm gương đó thường gặp rắc rối khi nghe câu nói này. Bởi vì côngtrạng quá lớn, phong thưởng đã nhiều, nên khó tìm phần thưởng xứng đáng.Chẳng lẽ để những người ấy ngồi chia nửa ghế rồng cùng đấng quân vương! Vìthế không tránh khỏi con đường tử vong thê thảm.Ngẫu nhiên cũng có vài trường hợp nhảy cóc xuất hiện, tạo phản thànhcông, nhưng rốt cuộc đó chỉ là thiểu số.Nghe câu hỏi này, Phạm Nhàn chẳng hề kinh hãi, chỉ khổ sở suy nghĩ,bBởivì công lao lần này của y không lớn. Như lời tự thuật trước đây, Đông Di thànhquy phục, cốt lõi vẫn là do quốc lực Khánh Quốc hùng mạnh. Y chỉ là cái cớ, làlý do Tứ Cố Kiếm dùng để thuyết phục chính mình.Về công cao lấn chủ? Xin miễn đi. Lòng tự tin của Hoàng đế là số một từxưa tới nay, Người chẳng bao giờ lo sợ thần tử nào con trai nào có thể vượt lênphía trước mình. Một đấng minh quân hùng mạnh, luôn có lòng khoan dungrộng rãi đối với thần dân dưới ngai vàng.Nhưng Phạm Nhàn thật sự gặp phải nỗi băn khoăn thứ ba trong các trườnghợp ấy, đó là vấn đề ban thưởng. Hiện giờ y đã là nhất đẳng công, nắm quyềnhai kho báu lớn Nội cung và Giám Sát viện, quyền lực trong tay chiếm cả mộtphần ba thiên hạ, thế thì để Hoàng đế bệ hạ ban thưởng thêm gì nữa cho hắn?Như những gì đám người trong sứ đoàn trường suy đoán, phong vương ư?Nhưng cũng không thể không đòi thưởng. Cả thiên hạ đang nhìn về kinh đô,nếu Phạm Nhàn lập công mà không được ban thưởng xứng đáng, chỉ sợ cácquan lại sẽ thấy lòng dạ Bệ hạ lạnh nhạt.Một lúc lâu sau, Phạm Nhàn bỗng cười cay đắng, nhìn Hoàng đế bên bảnđồ, gãi đầu, tự giễu nói: "Hay là... tặng Đông Di thành cho vi thần?"Dĩ nhiên đây chỉ là trò đùa tầm bậy, là chuyện cười không đâu. Phongvương thì nhiều nhất cũng chỉ phong một Đạm Bạc vương nhàn tản, chia ĐôngDi thành ra mới thật sự là cắt đất phong vương hầu!Hoàng đế cũng mỉm cười, nhưng nụ cười của ngài không thú vị như PhạmNhàn tưởng tượng, ngược lại thoang thoảng ý vị giễu cợt khó hiểu: "Xem ra TứCố Kiếm thật sự như lời nói trên Đại Đông sơn, một lòng muốn ngươi lên làmthành chủ."Phạm Nhàn trong lòng phát lạnh, cười khổ đáp: "Dù sao thành chủ kia cũngchẳng quản việc gì.""Đổi cái khác đi." Hoàng đế không buồn tiếp lời y, ngồi xuống, cầm chén tràấm nhấp từng ngụm, nói thẳng.Phạm Nhàn đứng trước mặt Hoàng đế, suy nghĩ một hồi lâu rồi thử thăm dò:"Nhưng Đông Di thành vẫn cần có người cai quản, hay là... để Hòa Thân vươnglàm thành chủ?"Hiện tại Khánh Quốc chỉ có một vị Hòa Thân vương là Đại hoàng tử, ngườinày vốn có huyết thống Đông Di, thân phận tôn quý, hơn nữa nếu muốn thuphục lòng quân dân Đông Di thì việc Đại hoàng tử làm thành chủ Đông Dithành quả thực là một nước cờ tuyệt vời.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Phạm Nhàn ngẩng đầu lên, nghiêm túc nói: "Lão ta hy vọng Đông Di thànhvẫn giữ nguyên như hiện tại dưới sự cai trị của Đại Khánh.""Trẫm chấp thuận." Hoàng đế gật đầu quyết đoán, không đợi Phạm Nhànnói thêm, ngay lập tức phán: "Đông Di thành mà trẫm muốn chính là Đông Dithành bây giờ. Nếu biến thành Giang Nam, trẫm còn cần làm gì nữa?"Trong lòng Phạm Nhàn vô cùng kinh ngạc, điều y lo lắng nhất, điều Tứ CốKiếm lo lắng nhất, hóa ra trong lòng Hoàng đế chẳng hề là vấn đề, Hoàng đế bệhạ muốn chính là Đông Di thành hiện tại, nơi giao thương với hải ngoại sầmuất, mang chút màu sắc tự trị của thương nhân.Nghĩ vậy, Phạm Nhàn không khỏi cảm phục Hoàng đế lão tử, chỉ có đếvương với tầm nhìn rộng lớn mới có thể dung thứ tình huống như thế này. Hóara tầm nhìn và tâm huyết của Hoàng đế bệ hạ còn vượt xa tưởng tượng củamình...Ngay sau đó, Hoàng đế lại cùng Phạm Nhàn bàn bạc chi tiết về việc đưangười Đông Di vào bản đồ, cũng như các vấn đề lớn có thể xảy ra và cách ứngphó liên quan. Lúc này đã khuya, đèn trong Ngự Thư phòng vẫn rực sángthường lệ.Bản đồ thiên hạ, dưới con mắt thamt ường của hai cha con, dần dần đổi nét.Một lúc lâu sau, Hoàng đế xoa xoa đôi mắt mệt mỏi, quay đầu chăm chúnhìn vào tấm bản đồ. Bản đồ thiên hạ đã đổi, nhưng tấm bản đồ này vẫn chưathay. Hoàng đế nhẹ giọng: "Ngày mai phải vẽ lại bản đồ mới.""Chúc mừng bệ hạ." Phạm Nhàn cười nói.Cuối cùng Hoàng đế cũng mỉm cười, đập mạnh bàn tay lên vùng đất màuxanh bao la trên tấm bản đồ, y phục màu vàng dường như cũng mang theo mộtý vị kiên định không thể ngăn cản."Thiên hạ giờ chỉ còn mỗi miếng đất này."Trái Phạm Nhàn bỗng nhiên giật thót.o O oHoàng đế lại đề cập đến câu hỏi trước đó: "An Chi, ngươi nghĩ trẫm nênthưởng cho ngươi thế nào?"Trong lịch sử có rất nhiều tấm gương công cao lấn chủ, khó mà chết êm đẹp.Những tấm gương đó thường gặp rắc rối khi nghe câu nói này. Bởi vì côngtrạng quá lớn, phong thưởng đã nhiều, nên khó tìm phần thưởng xứng đáng.Chẳng lẽ để những người ấy ngồi chia nửa ghế rồng cùng đấng quân vương! Vìthế không tránh khỏi con đường tử vong thê thảm.Ngẫu nhiên cũng có vài trường hợp nhảy cóc xuất hiện, tạo phản thànhcông, nhưng rốt cuộc đó chỉ là thiểu số.Nghe câu hỏi này, Phạm Nhàn chẳng hề kinh hãi, chỉ khổ sở suy nghĩ,bBởivì công lao lần này của y không lớn. Như lời tự thuật trước đây, Đông Di thànhquy phục, cốt lõi vẫn là do quốc lực Khánh Quốc hùng mạnh. Y chỉ là cái cớ, làlý do Tứ Cố Kiếm dùng để thuyết phục chính mình.Về công cao lấn chủ? Xin miễn đi. Lòng tự tin của Hoàng đế là số một từxưa tới nay, Người chẳng bao giờ lo sợ thần tử nào con trai nào có thể vượt lênphía trước mình. Một đấng minh quân hùng mạnh, luôn có lòng khoan dungrộng rãi đối với thần dân dưới ngai vàng.Nhưng Phạm Nhàn thật sự gặp phải nỗi băn khoăn thứ ba trong các trườnghợp ấy, đó là vấn đề ban thưởng. Hiện giờ y đã là nhất đẳng công, nắm quyềnhai kho báu lớn Nội cung và Giám Sát viện, quyền lực trong tay chiếm cả mộtphần ba thiên hạ, thế thì để Hoàng đế bệ hạ ban thưởng thêm gì nữa cho hắn?Như những gì đám người trong sứ đoàn trường suy đoán, phong vương ư?Nhưng cũng không thể không đòi thưởng. Cả thiên hạ đang nhìn về kinh đô,nếu Phạm Nhàn lập công mà không được ban thưởng xứng đáng, chỉ sợ cácquan lại sẽ thấy lòng dạ Bệ hạ lạnh nhạt.Một lúc lâu sau, Phạm Nhàn bỗng cười cay đắng, nhìn Hoàng đế bên bảnđồ, gãi đầu, tự giễu nói: "Hay là... tặng Đông Di thành cho vi thần?"Dĩ nhiên đây chỉ là trò đùa tầm bậy, là chuyện cười không đâu. Phongvương thì nhiều nhất cũng chỉ phong một Đạm Bạc vương nhàn tản, chia ĐôngDi thành ra mới thật sự là cắt đất phong vương hầu!Hoàng đế cũng mỉm cười, nhưng nụ cười của ngài không thú vị như PhạmNhàn tưởng tượng, ngược lại thoang thoảng ý vị giễu cợt khó hiểu: "Xem ra TứCố Kiếm thật sự như lời nói trên Đại Đông sơn, một lòng muốn ngươi lên làmthành chủ."Phạm Nhàn trong lòng phát lạnh, cười khổ đáp: "Dù sao thành chủ kia cũngchẳng quản việc gì.""Đổi cái khác đi." Hoàng đế không buồn tiếp lời y, ngồi xuống, cầm chén tràấm nhấp từng ngụm, nói thẳng.Phạm Nhàn đứng trước mặt Hoàng đế, suy nghĩ một hồi lâu rồi thử thăm dò:"Nhưng Đông Di thành vẫn cần có người cai quản, hay là... để Hòa Thân vươnglàm thành chủ?"Hiện tại Khánh Quốc chỉ có một vị Hòa Thân vương là Đại hoàng tử, ngườinày vốn có huyết thống Đông Di, thân phận tôn quý, hơn nữa nếu muốn thuphục lòng quân dân Đông Di thì việc Đại hoàng tử làm thành chủ Đông Dithành quả thực là một nước cờ tuyệt vời.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Phạm Nhàn ngẩng đầu lên, nghiêm túc nói: "Lão ta hy vọng Đông Di thànhvẫn giữ nguyên như hiện tại dưới sự cai trị của Đại Khánh.""Trẫm chấp thuận." Hoàng đế gật đầu quyết đoán, không đợi Phạm Nhànnói thêm, ngay lập tức phán: "Đông Di thành mà trẫm muốn chính là Đông Dithành bây giờ. Nếu biến thành Giang Nam, trẫm còn cần làm gì nữa?"Trong lòng Phạm Nhàn vô cùng kinh ngạc, điều y lo lắng nhất, điều Tứ CốKiếm lo lắng nhất, hóa ra trong lòng Hoàng đế chẳng hề là vấn đề, Hoàng đế bệhạ muốn chính là Đông Di thành hiện tại, nơi giao thương với hải ngoại sầmuất, mang chút màu sắc tự trị của thương nhân.Nghĩ vậy, Phạm Nhàn không khỏi cảm phục Hoàng đế lão tử, chỉ có đếvương với tầm nhìn rộng lớn mới có thể dung thứ tình huống như thế này. Hóara tầm nhìn và tâm huyết của Hoàng đế bệ hạ còn vượt xa tưởng tượng củamình...Ngay sau đó, Hoàng đế lại cùng Phạm Nhàn bàn bạc chi tiết về việc đưangười Đông Di vào bản đồ, cũng như các vấn đề lớn có thể xảy ra và cách ứngphó liên quan. Lúc này đã khuya, đèn trong Ngự Thư phòng vẫn rực sángthường lệ.Bản đồ thiên hạ, dưới con mắt thamt ường của hai cha con, dần dần đổi nét.Một lúc lâu sau, Hoàng đế xoa xoa đôi mắt mệt mỏi, quay đầu chăm chúnhìn vào tấm bản đồ. Bản đồ thiên hạ đã đổi, nhưng tấm bản đồ này vẫn chưathay. Hoàng đế nhẹ giọng: "Ngày mai phải vẽ lại bản đồ mới.""Chúc mừng bệ hạ." Phạm Nhàn cười nói.Cuối cùng Hoàng đế cũng mỉm cười, đập mạnh bàn tay lên vùng đất màuxanh bao la trên tấm bản đồ, y phục màu vàng dường như cũng mang theo mộtý vị kiên định không thể ngăn cản."Thiên hạ giờ chỉ còn mỗi miếng đất này."Trái Phạm Nhàn bỗng nhiên giật thót.o O oHoàng đế lại đề cập đến câu hỏi trước đó: "An Chi, ngươi nghĩ trẫm nênthưởng cho ngươi thế nào?"Trong lịch sử có rất nhiều tấm gương công cao lấn chủ, khó mà chết êm đẹp.Những tấm gương đó thường gặp rắc rối khi nghe câu nói này. Bởi vì côngtrạng quá lớn, phong thưởng đã nhiều, nên khó tìm phần thưởng xứng đáng.Chẳng lẽ để những người ấy ngồi chia nửa ghế rồng cùng đấng quân vương! Vìthế không tránh khỏi con đường tử vong thê thảm.Ngẫu nhiên cũng có vài trường hợp nhảy cóc xuất hiện, tạo phản thànhcông, nhưng rốt cuộc đó chỉ là thiểu số.Nghe câu hỏi này, Phạm Nhàn chẳng hề kinh hãi, chỉ khổ sở suy nghĩ,bBởivì công lao lần này của y không lớn. Như lời tự thuật trước đây, Đông Di thànhquy phục, cốt lõi vẫn là do quốc lực Khánh Quốc hùng mạnh. Y chỉ là cái cớ, làlý do Tứ Cố Kiếm dùng để thuyết phục chính mình.Về công cao lấn chủ? Xin miễn đi. Lòng tự tin của Hoàng đế là số một từxưa tới nay, Người chẳng bao giờ lo sợ thần tử nào con trai nào có thể vượt lênphía trước mình. Một đấng minh quân hùng mạnh, luôn có lòng khoan dungrộng rãi đối với thần dân dưới ngai vàng.Nhưng Phạm Nhàn thật sự gặp phải nỗi băn khoăn thứ ba trong các trườnghợp ấy, đó là vấn đề ban thưởng. Hiện giờ y đã là nhất đẳng công, nắm quyềnhai kho báu lớn Nội cung và Giám Sát viện, quyền lực trong tay chiếm cả mộtphần ba thiên hạ, thế thì để Hoàng đế bệ hạ ban thưởng thêm gì nữa cho hắn?Như những gì đám người trong sứ đoàn trường suy đoán, phong vương ư?Nhưng cũng không thể không đòi thưởng. Cả thiên hạ đang nhìn về kinh đô,nếu Phạm Nhàn lập công mà không được ban thưởng xứng đáng, chỉ sợ cácquan lại sẽ thấy lòng dạ Bệ hạ lạnh nhạt.Một lúc lâu sau, Phạm Nhàn bỗng cười cay đắng, nhìn Hoàng đế bên bảnđồ, gãi đầu, tự giễu nói: "Hay là... tặng Đông Di thành cho vi thần?"Dĩ nhiên đây chỉ là trò đùa tầm bậy, là chuyện cười không đâu. Phongvương thì nhiều nhất cũng chỉ phong một Đạm Bạc vương nhàn tản, chia ĐôngDi thành ra mới thật sự là cắt đất phong vương hầu!Hoàng đế cũng mỉm cười, nhưng nụ cười của ngài không thú vị như PhạmNhàn tưởng tượng, ngược lại thoang thoảng ý vị giễu cợt khó hiểu: "Xem ra TứCố Kiếm thật sự như lời nói trên Đại Đông sơn, một lòng muốn ngươi lên làmthành chủ."Phạm Nhàn trong lòng phát lạnh, cười khổ đáp: "Dù sao thành chủ kia cũngchẳng quản việc gì.""Đổi cái khác đi." Hoàng đế không buồn tiếp lời y, ngồi xuống, cầm chén tràấm nhấp từng ngụm, nói thẳng.Phạm Nhàn đứng trước mặt Hoàng đế, suy nghĩ một hồi lâu rồi thử thăm dò:"Nhưng Đông Di thành vẫn cần có người cai quản, hay là... để Hòa Thân vươnglàm thành chủ?"Hiện tại Khánh Quốc chỉ có một vị Hòa Thân vương là Đại hoàng tử, ngườinày vốn có huyết thống Đông Di, thân phận tôn quý, hơn nữa nếu muốn thuphục lòng quân dân Đông Di thì việc Đại hoàng tử làm thành chủ Đông Dithành quả thực là một nước cờ tuyệt vời.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Chương 1651: Bàn tình thân, bàn công lao 5