Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 1657: Trưởng thành chỉ trong một đêm 2

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Y tự giễu nói: "Khi đó hoàn cảnh của ta khá nguy hiểm, tạm thời cũng chưanghĩ sâu xa. Sau này mới hiểu ra, mưu sĩ thủ tịch của Trưởng công chúa là ViênHoành Đạo, kẻ nội gián mà Tần gia tin tưởng nhất trong Giám Sát viện là NgônNhược Hải, đều là người thân tín của ngươi. Cho dù ngươi không ở đó nhưnglại biết rất rõ tình hình phản loạn. Có hai người này giúp đỡ, nếu muốn ngươi cóthể thay Hoàng đế bệ hạ kiểm soát tình hình, tuyệt đối sẽ không để kinh đô hỗnloạn đến thế."Trần Bình Bình nở nụ cười, giọng hơi khàn khàn: "Vậy ngươi nói xem, tạisao ta không kiểm soát được tình hình?""Vốn dĩ ngươi muốn tình hình hỗn loạn một chút, ngươi hận không thểnhững người trong cung chết sạch." Phạm Nhàn cúi đầu nói nhỏ: "Hoàng đế bệhạ thả một mồi lửa, nhưng ngươi lại để ngọn lửa ấy cháy quá mạnh... thiêu chếtquá nhiều người. Ngươi chỉ hy vọng rằng, cuối cùng trời đất trắng xoá, chỉ cònlại hai người ta và lão đại thu dọn tàn cuộc.""Vấn đề là, ngươi còn chưa giải thích tại sao ta lại phản bội Hoàng đế bệ hạ?Làm sao ta có năng lực khiến cho cả kinh đô chỉ còn hai người là ngươi và HòaThân vương?""Ngươi có khả năng đó, ta chưa bao giờ nghi ngờ điều này. Nếu Hoàng đếbệ hạ thực sự chết ở Đại Đông sơn... Viên Hoành Đạo và Ngôn Nhược Hải hoàntoàn chưa phát huy hết vai trò, ngươi đã trực tiếp vứt bỏ Viên Hoành Đạo."Phạm Nhàn nhìn Trần Bình Bình, cảm thấy trong miệng nổi lên một vị kỳ quái,vừa chua vừa đắng: "Còn lý do ngươi phản bội Hoàng đế bệ hạ, trong lòng ta vàngươi đều ngươi rất rõ."Trần Bình Bình cười ha hả, vỗ tay vào tay vịn xe lăn như đánh vào cây trerỗng, kêu lên cốc cốc. Ông im lặng rất lâu rồi nhìn chằm chằm vào mắt PhạmNhàn, như đang nhìn vào một thanh niên cách đây nhiều năm, âm trầm nói:"Chẳng lẽ không nên à?"Phạm Nhàn im lặng, y hoàn toàn không biết phải trả lời câu này thế nào. Làcon người, đương nhiên y không thể nói không nên. Y thậm chí còn kinh ngạcvới nỗi nhớ thương sâu sắc và khát vọng trả thù đủ để thiêu rụi tất cả của TrầnBình Bình dành cho Diệp Khinh Mi.Trần Bình Bình là đại thần thân cận nhất của Hoàng đế, từ nhỏ cũng hầu hạtại Thành vương phủ. Ông và Diệp Khinh Mi gặp nhau rất muộn, thời gian ởbên nhau chắc chắn cũng không quá dài. Nhưng chỉ vì nữ nhân như khách quađường trong cuộc đời, mà vị thủ lĩnh đặc vụ hắc ám nhất trong thiên hạ đã giấumột con dao trong lòng suốt hơn hai mươi năm, đâm vào tim ông, đâm vào timtất cả mọi người.Trần Bình Bình bỗng mệt mỏi nằm về xe lăn, nói: “Ngươi không hiểu nămđó đâu, ngươi không hiểu đâu.”Đối với chuyện năm xưa, Phạm Nhàn không tự mình tham gia nên tự nhiênkhông dám bàn sâu. Y chỉ im lặng, tính toán, nhẫn nhịn, hoàn toàn không biếtphải xử lý thế nào. Nếu giữa con người với con người chỉ có thù hận, thế giới cólẽ đơn giản hơn rất nhiều, nhưng quan hệ giữa người với người lại quá phức tạp.o O o"Nguyên nhân thứ hai khiến ngươi uống thuốc độc, ta cũng đã hiểu rõ."Phạm Nhàn nhìn đôi mắt bình lặng không chút xao động của Trần Bình Bình,đột nhiên trong lòng nhói lên, cảm thấy việc đời thật sự làm tổn thương tâmthần con người. Y nói: "Ngươi tưởng rằng Hoàng đế bệ hạ không thể quay lại từĐại Đông sơn, ngươi đã hủy hoại cơ nghiệp của người. Vậy nên ngươi muốn đitheo Hoàng đế bệ hạ xuống Hoàng Tuyền, cũng coi như trọn vẹn nghĩa quânthần."Trần Bình Bình nhắm mắt lại, nói: "Dù sao ta cũng đã chứng kiến bệ hạ từthơ ấu trưởng thành tới bậc đế vương. Ta quá hiểu người ấy, một người rất sợ côđơn. Ta lo ngại người cô độc trên con đường xuống cõi âm, nên muốn đi cùng.""Cùng hắn?” Giọng nói của Phạm Nhàn trở nên sắc lạnh: "Hắn đã giết quánhiều người, đường âm ty đâu thiếu bạn đồng hành. Ngươi cần gì phải làmvậy?"Y lấy lại bình tĩnh, trầm giọng nói: "Huống hồ hắn vẫn chưa chết.""Giết một người luôn rất khó khăn." Lần đầu tiên Trần Bình Bình thốt ra câunày trước mặt Phạm Nhàn, nhìn y âm u nói: "Ta không bao giờ đánh giá thấpHoàng đế bệ hạ, nên lúc bày mưu, luôn cực kỳ thận trọng, chuẩn bị kỹ cho mọikết cục thất bại. Dù thất bại, cũng không để lại sơ hở nào, càng không liên lụyđến ngươi."Phạm Nhàn nhìn Trần Bình Bình, đột nhiên trong lòng dâng lên cảm giácngưỡng mộ mãnh liệt. Y quá rành rẽ về ông lão này, nhiều chuyện ông khôngche giấu y, nên y hiểu rõ Trần Bình Bình hơn cả vị Hoàng đế lão tử của mình ởtrong cung.Trên đời này, chỉ có Trần Bình Bình có thể âm thầm đối phó Hoàng đế bệ hạmà vẫn che mắt được ngài. Khả năng mưu kế của ông thực sự quá mạnh mẽ,không cần bày mưu tính kế gì, chỉ cần theo dòng thời cuộc, pha lẫn chút màuđen, đã từng khiến Hoàng đế bệ hạ và Khánh Quốc rơi vào tình cảnh nguykhốn.

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Y tự giễu nói: "Khi đó hoàn cảnh của ta khá nguy hiểm, tạm thời cũng chưanghĩ sâu xa. Sau này mới hiểu ra, mưu sĩ thủ tịch của Trưởng công chúa là ViênHoành Đạo, kẻ nội gián mà Tần gia tin tưởng nhất trong Giám Sát viện là NgônNhược Hải, đều là người thân tín của ngươi. Cho dù ngươi không ở đó nhưnglại biết rất rõ tình hình phản loạn. Có hai người này giúp đỡ, nếu muốn ngươi cóthể thay Hoàng đế bệ hạ kiểm soát tình hình, tuyệt đối sẽ không để kinh đô hỗnloạn đến thế."Trần Bình Bình nở nụ cười, giọng hơi khàn khàn: "Vậy ngươi nói xem, tạisao ta không kiểm soát được tình hình?""Vốn dĩ ngươi muốn tình hình hỗn loạn một chút, ngươi hận không thểnhững người trong cung chết sạch." Phạm Nhàn cúi đầu nói nhỏ: "Hoàng đế bệhạ thả một mồi lửa, nhưng ngươi lại để ngọn lửa ấy cháy quá mạnh... thiêu chếtquá nhiều người. Ngươi chỉ hy vọng rằng, cuối cùng trời đất trắng xoá, chỉ cònlại hai người ta và lão đại thu dọn tàn cuộc.""Vấn đề là, ngươi còn chưa giải thích tại sao ta lại phản bội Hoàng đế bệ hạ?Làm sao ta có năng lực khiến cho cả kinh đô chỉ còn hai người là ngươi và HòaThân vương?""Ngươi có khả năng đó, ta chưa bao giờ nghi ngờ điều này. Nếu Hoàng đếbệ hạ thực sự chết ở Đại Đông sơn... Viên Hoành Đạo và Ngôn Nhược Hải hoàntoàn chưa phát huy hết vai trò, ngươi đã trực tiếp vứt bỏ Viên Hoành Đạo."Phạm Nhàn nhìn Trần Bình Bình, cảm thấy trong miệng nổi lên một vị kỳ quái,vừa chua vừa đắng: "Còn lý do ngươi phản bội Hoàng đế bệ hạ, trong lòng ta vàngươi đều ngươi rất rõ."Trần Bình Bình cười ha hả, vỗ tay vào tay vịn xe lăn như đánh vào cây trerỗng, kêu lên cốc cốc. Ông im lặng rất lâu rồi nhìn chằm chằm vào mắt PhạmNhàn, như đang nhìn vào một thanh niên cách đây nhiều năm, âm trầm nói:"Chẳng lẽ không nên à?"Phạm Nhàn im lặng, y hoàn toàn không biết phải trả lời câu này thế nào. Làcon người, đương nhiên y không thể nói không nên. Y thậm chí còn kinh ngạcvới nỗi nhớ thương sâu sắc và khát vọng trả thù đủ để thiêu rụi tất cả của TrầnBình Bình dành cho Diệp Khinh Mi.Trần Bình Bình là đại thần thân cận nhất của Hoàng đế, từ nhỏ cũng hầu hạtại Thành vương phủ. Ông và Diệp Khinh Mi gặp nhau rất muộn, thời gian ởbên nhau chắc chắn cũng không quá dài. Nhưng chỉ vì nữ nhân như khách quađường trong cuộc đời, mà vị thủ lĩnh đặc vụ hắc ám nhất trong thiên hạ đã giấumột con dao trong lòng suốt hơn hai mươi năm, đâm vào tim ông, đâm vào timtất cả mọi người.Trần Bình Bình bỗng mệt mỏi nằm về xe lăn, nói: “Ngươi không hiểu nămđó đâu, ngươi không hiểu đâu.”Đối với chuyện năm xưa, Phạm Nhàn không tự mình tham gia nên tự nhiênkhông dám bàn sâu. Y chỉ im lặng, tính toán, nhẫn nhịn, hoàn toàn không biếtphải xử lý thế nào. Nếu giữa con người với con người chỉ có thù hận, thế giới cólẽ đơn giản hơn rất nhiều, nhưng quan hệ giữa người với người lại quá phức tạp.o O o"Nguyên nhân thứ hai khiến ngươi uống thuốc độc, ta cũng đã hiểu rõ."Phạm Nhàn nhìn đôi mắt bình lặng không chút xao động của Trần Bình Bình,đột nhiên trong lòng nhói lên, cảm thấy việc đời thật sự làm tổn thương tâmthần con người. Y nói: "Ngươi tưởng rằng Hoàng đế bệ hạ không thể quay lại từĐại Đông sơn, ngươi đã hủy hoại cơ nghiệp của người. Vậy nên ngươi muốn đitheo Hoàng đế bệ hạ xuống Hoàng Tuyền, cũng coi như trọn vẹn nghĩa quânthần."Trần Bình Bình nhắm mắt lại, nói: "Dù sao ta cũng đã chứng kiến bệ hạ từthơ ấu trưởng thành tới bậc đế vương. Ta quá hiểu người ấy, một người rất sợ côđơn. Ta lo ngại người cô độc trên con đường xuống cõi âm, nên muốn đi cùng.""Cùng hắn?” Giọng nói của Phạm Nhàn trở nên sắc lạnh: "Hắn đã giết quánhiều người, đường âm ty đâu thiếu bạn đồng hành. Ngươi cần gì phải làmvậy?"Y lấy lại bình tĩnh, trầm giọng nói: "Huống hồ hắn vẫn chưa chết.""Giết một người luôn rất khó khăn." Lần đầu tiên Trần Bình Bình thốt ra câunày trước mặt Phạm Nhàn, nhìn y âm u nói: "Ta không bao giờ đánh giá thấpHoàng đế bệ hạ, nên lúc bày mưu, luôn cực kỳ thận trọng, chuẩn bị kỹ cho mọikết cục thất bại. Dù thất bại, cũng không để lại sơ hở nào, càng không liên lụyđến ngươi."Phạm Nhàn nhìn Trần Bình Bình, đột nhiên trong lòng dâng lên cảm giácngưỡng mộ mãnh liệt. Y quá rành rẽ về ông lão này, nhiều chuyện ông khôngche giấu y, nên y hiểu rõ Trần Bình Bình hơn cả vị Hoàng đế lão tử của mình ởtrong cung.Trên đời này, chỉ có Trần Bình Bình có thể âm thầm đối phó Hoàng đế bệ hạmà vẫn che mắt được ngài. Khả năng mưu kế của ông thực sự quá mạnh mẽ,không cần bày mưu tính kế gì, chỉ cần theo dòng thời cuộc, pha lẫn chút màuđen, đã từng khiến Hoàng đế bệ hạ và Khánh Quốc rơi vào tình cảnh nguykhốn.

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Y tự giễu nói: "Khi đó hoàn cảnh của ta khá nguy hiểm, tạm thời cũng chưanghĩ sâu xa. Sau này mới hiểu ra, mưu sĩ thủ tịch của Trưởng công chúa là ViênHoành Đạo, kẻ nội gián mà Tần gia tin tưởng nhất trong Giám Sát viện là NgônNhược Hải, đều là người thân tín của ngươi. Cho dù ngươi không ở đó nhưnglại biết rất rõ tình hình phản loạn. Có hai người này giúp đỡ, nếu muốn ngươi cóthể thay Hoàng đế bệ hạ kiểm soát tình hình, tuyệt đối sẽ không để kinh đô hỗnloạn đến thế."Trần Bình Bình nở nụ cười, giọng hơi khàn khàn: "Vậy ngươi nói xem, tạisao ta không kiểm soát được tình hình?""Vốn dĩ ngươi muốn tình hình hỗn loạn một chút, ngươi hận không thểnhững người trong cung chết sạch." Phạm Nhàn cúi đầu nói nhỏ: "Hoàng đế bệhạ thả một mồi lửa, nhưng ngươi lại để ngọn lửa ấy cháy quá mạnh... thiêu chếtquá nhiều người. Ngươi chỉ hy vọng rằng, cuối cùng trời đất trắng xoá, chỉ cònlại hai người ta và lão đại thu dọn tàn cuộc.""Vấn đề là, ngươi còn chưa giải thích tại sao ta lại phản bội Hoàng đế bệ hạ?Làm sao ta có năng lực khiến cho cả kinh đô chỉ còn hai người là ngươi và HòaThân vương?""Ngươi có khả năng đó, ta chưa bao giờ nghi ngờ điều này. Nếu Hoàng đếbệ hạ thực sự chết ở Đại Đông sơn... Viên Hoành Đạo và Ngôn Nhược Hải hoàntoàn chưa phát huy hết vai trò, ngươi đã trực tiếp vứt bỏ Viên Hoành Đạo."Phạm Nhàn nhìn Trần Bình Bình, cảm thấy trong miệng nổi lên một vị kỳ quái,vừa chua vừa đắng: "Còn lý do ngươi phản bội Hoàng đế bệ hạ, trong lòng ta vàngươi đều ngươi rất rõ."Trần Bình Bình cười ha hả, vỗ tay vào tay vịn xe lăn như đánh vào cây trerỗng, kêu lên cốc cốc. Ông im lặng rất lâu rồi nhìn chằm chằm vào mắt PhạmNhàn, như đang nhìn vào một thanh niên cách đây nhiều năm, âm trầm nói:"Chẳng lẽ không nên à?"Phạm Nhàn im lặng, y hoàn toàn không biết phải trả lời câu này thế nào. Làcon người, đương nhiên y không thể nói không nên. Y thậm chí còn kinh ngạcvới nỗi nhớ thương sâu sắc và khát vọng trả thù đủ để thiêu rụi tất cả của TrầnBình Bình dành cho Diệp Khinh Mi.Trần Bình Bình là đại thần thân cận nhất của Hoàng đế, từ nhỏ cũng hầu hạtại Thành vương phủ. Ông và Diệp Khinh Mi gặp nhau rất muộn, thời gian ởbên nhau chắc chắn cũng không quá dài. Nhưng chỉ vì nữ nhân như khách quađường trong cuộc đời, mà vị thủ lĩnh đặc vụ hắc ám nhất trong thiên hạ đã giấumột con dao trong lòng suốt hơn hai mươi năm, đâm vào tim ông, đâm vào timtất cả mọi người.Trần Bình Bình bỗng mệt mỏi nằm về xe lăn, nói: “Ngươi không hiểu nămđó đâu, ngươi không hiểu đâu.”Đối với chuyện năm xưa, Phạm Nhàn không tự mình tham gia nên tự nhiênkhông dám bàn sâu. Y chỉ im lặng, tính toán, nhẫn nhịn, hoàn toàn không biếtphải xử lý thế nào. Nếu giữa con người với con người chỉ có thù hận, thế giới cólẽ đơn giản hơn rất nhiều, nhưng quan hệ giữa người với người lại quá phức tạp.o O o"Nguyên nhân thứ hai khiến ngươi uống thuốc độc, ta cũng đã hiểu rõ."Phạm Nhàn nhìn đôi mắt bình lặng không chút xao động của Trần Bình Bình,đột nhiên trong lòng nhói lên, cảm thấy việc đời thật sự làm tổn thương tâmthần con người. Y nói: "Ngươi tưởng rằng Hoàng đế bệ hạ không thể quay lại từĐại Đông sơn, ngươi đã hủy hoại cơ nghiệp của người. Vậy nên ngươi muốn đitheo Hoàng đế bệ hạ xuống Hoàng Tuyền, cũng coi như trọn vẹn nghĩa quânthần."Trần Bình Bình nhắm mắt lại, nói: "Dù sao ta cũng đã chứng kiến bệ hạ từthơ ấu trưởng thành tới bậc đế vương. Ta quá hiểu người ấy, một người rất sợ côđơn. Ta lo ngại người cô độc trên con đường xuống cõi âm, nên muốn đi cùng.""Cùng hắn?” Giọng nói của Phạm Nhàn trở nên sắc lạnh: "Hắn đã giết quánhiều người, đường âm ty đâu thiếu bạn đồng hành. Ngươi cần gì phải làmvậy?"Y lấy lại bình tĩnh, trầm giọng nói: "Huống hồ hắn vẫn chưa chết.""Giết một người luôn rất khó khăn." Lần đầu tiên Trần Bình Bình thốt ra câunày trước mặt Phạm Nhàn, nhìn y âm u nói: "Ta không bao giờ đánh giá thấpHoàng đế bệ hạ, nên lúc bày mưu, luôn cực kỳ thận trọng, chuẩn bị kỹ cho mọikết cục thất bại. Dù thất bại, cũng không để lại sơ hở nào, càng không liên lụyđến ngươi."Phạm Nhàn nhìn Trần Bình Bình, đột nhiên trong lòng dâng lên cảm giácngưỡng mộ mãnh liệt. Y quá rành rẽ về ông lão này, nhiều chuyện ông khôngche giấu y, nên y hiểu rõ Trần Bình Bình hơn cả vị Hoàng đế lão tử của mình ởtrong cung.Trên đời này, chỉ có Trần Bình Bình có thể âm thầm đối phó Hoàng đế bệ hạmà vẫn che mắt được ngài. Khả năng mưu kế của ông thực sự quá mạnh mẽ,không cần bày mưu tính kế gì, chỉ cần theo dòng thời cuộc, pha lẫn chút màuđen, đã từng khiến Hoàng đế bệ hạ và Khánh Quốc rơi vào tình cảnh nguykhốn.

Chương 1657: Trưởng thành chỉ trong một đêm 2