Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 1661: Khổ tâm bên biệt viện 1
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Bầu trời tối sầm nhưng chưa khóc. Sắc mặt Phạm Nhàn có phần u ám, y tựavào cửa sổ xe, nhìn núi đồi và rừng cây xanh tươi bên ngoài kinh đô, im lặngmột hồi lâu.Xe ngựa màu đen dọc theo con đường lát đá bằng phẳng lại thi thoảng gồghề, chạy xiên lên con đường lớn, thoát khỏi phạm vi Trần Viên. Nhưng vẻ mặtPhạm Nhàn vẫn không hề tươi tỉnh lên chút nào. Các quan viên Giám Sát việnxung quanh y nhìn khuôn mặt vẫn tuấn tú như trước kia nhưng hôm nay lại vôcùng lạnh lùng, trong lòng đều ớn lạnh khó hiểu. Bọn họ không rõ trong TrầnViên đã xảy ra chuyện gì, Đề ti đại nhân và lão Viện trưởng đã nói những gì, saohôm nay thần sắc Đề ti đại nhân lại nghiêm nghị đến thế.Xe ngựa chạy trên đường lớn thầm lặng hướng về kinh đô, dọc đường vôtình gặp phải dân chúng vào thành hay những thiếu niên con nhà quyền quý đidạo trở về. Những chiếc xe ngựa đen kịt này giống như đang thắp lên đèn cảnhbáo, tất cả những ai nhìn thấy đều vội vàng né sang một bên nhường đường chođoàn xe.Bản tính kính sợ bọn quan lại đã ăn sâu vào máu của dân chúng, còn đámcon nhà quyền quý thường ngày ngông cuồng vô độ thì hiểu rõ thân phận quyềnthế mà những chiếc xe đen tượng trưng. Giiới quyền quý trong thành nhiều mắtnhiều tai, tất nhiên đã hay tin đêm qua Tiểu Phạm đại nhân đã từ Đông Di thànhvội vã trở về kinh.Hiện giờ trên đời này, không ai dám chọc giận Phạm Nhàn, cho dù là nhữngkẻ quyền quý trẻ tuổi ngạo mạn vô cùng bị hormone làm hư. Trước mặt đoàn xeđen kịt này, bọn chúng chỉ biết nín thở, không dám kêu ca thêm lời nào - TiểuPhạm đại nhân vốn nổi tiếng hung hãn ngang ngược, không màng phía sau đámthiếu niên kia là con nhà ai, họ hàng với đại quan nào. Bốn năm trước, mộtmình Phạm Nhàn đã đánh gãy chân mười mấy thằng nhóc ngoài Bão Nguyệtlâu, câu chuyện chấn động ấy đã khiến bao gã lưu manh khác run sợ.Phạm Nhàn không để ý đến những ánh mắt vừa kính sợ vừa ngạc nhiên dọcđường, cũng chẳng thèm liếc nhìn bọn thiếu niên run rẩy lui về một bên. Y chỉim lặng ngắm cảnh hai bên đường, tâm trạng u ám dị thường. Những năm quachỉ biết đoán mò, nghĩ ngợi lung tung mà thôi. Các trưởng bối chưa từng nói rõvới y điều gì, nên y cũng chỉ coi đó là bản năng, chứ không phải hành động cómục đích rõ ràng.Nhưng giờ đây mọi chuyện đã sáng tỏ trước mắt y. Y buộc phải đối diệntrực tiếp với quá khứ, đưa ra lựa chọn của riêng mình.Lúc này đoàn xe màu đen đã đến một ngã ba trên đường lớn. Phía trướckhông xa là thành cao vững chắc của kinh đô. Bên tay trái là con đường nhỏuốn lượn dưới bóng mát của rừng trúc xanh mướt. Giờ nên đi đâu?"Quẹo trái."Phạm Nhàn dựa cửa sổ, nhắm mắt lại, nhẹ giọng ra lệnh. Mộc Phong Nhiliếc nhìn đại nhân, không dám hỏi thêm, vẫy tay trái hiệu cho ba chiếc xe đen rẽtrái, lặng lẽ chui vào rừng trúc, biến mất trong mắt mọi người.Đi sâu vào con đường này không lâu, trúc thưa dần, bên lề đường hiện ramặt nước xanh biếc như ngọc của nhánh sông. Dòng nước lững lờ trôi, tốc độchậm rãi đến nỗi nếu không chú ý kỹ sẽ tưởng đó là một hồ nước tĩnh lặng.Nó kéo dài xuyên qua thành, vòng quanh thành, cuối cùng theo hướng tâyđến dòng Lưu Tinh hà từ Thương Sơn chảy xuống. Dòng sông này đã hội tụ sonphấn và hoa lệ từ các chiếc thuyền trên thượng nguồn, tập trung nửa vùng tìnhcảm phồn hoa của kinh đô. Dù Bão Nguyệt lâu của Phạm Nhàn nổi bật lên giữadòng chảy, vẫn chưa lấy hết đi màu sắc của con sông.Khi Lưu Tinh hà chảy ra ngoại ô, đến khu rừng trúc xanh mướt này, dòngsông đã trầm lắng hơn rất nhiều. Đặc biệt là trạch viện nhỏ bé nằm trên bán đảođối diện, giữa không khí mùa xuân tươi đẹp, toát lên vẻ thanh nhã, trong lành,khiến nơi đây càng thêm chút cô đơn, tách biệt thế tục.Thái Bình biệt viện, vốn là biệt viện của nữ chủ nhân Diệp gia, sau trở thànhbiệt viện hoàng gia. Trong cuộc phản loạn ở kinh đô, Trưởng công chúa từng cưngụ lại đây hai ngày. Cũng chỉ vẻn vẹn hai ngày rồi biệt viện lại trở về yên tĩnh,như chưa hề có ai đặt chân đến.Phạm Nhàn xuống xe, im lặng nhìn vào biệt viện, nghĩ về những người từngsống trong đó, chốc lát bỗng thất thần.Sau khi dẹp yên phản loạn, Hoàng đế từng hai lần ám chỉ sẽ ban lại viện nàycho Phạm Nhàn. Nhưng Phạm Nhàn biết tốt nhất không nên tự mình đề cập đếnviệc ấy, nên vẫn im lặng chờ đợi. Không rõ vì sao, việc này cuối cùng cũngkhông đi đến đâu.Mùa hè năm thứ năm Khánh Lịch, sau một đêm ở trang viên họ Phạm ngoạithành, Phạm Nhàn từng đưa muội muội đến đây, khấu đầu trước Thái Bình biệtviện, bày tỏ nỗi niềm thương nhớ nhưng không vào trong. Bởi vì y biết Hoàngđế vẫn còn tình cảm đặc biệt, nỗi khiếp sợ đặc biệt với nơi này.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Bầu trời tối sầm nhưng chưa khóc. Sắc mặt Phạm Nhàn có phần u ám, y tựavào cửa sổ xe, nhìn núi đồi và rừng cây xanh tươi bên ngoài kinh đô, im lặngmột hồi lâu.Xe ngựa màu đen dọc theo con đường lát đá bằng phẳng lại thi thoảng gồghề, chạy xiên lên con đường lớn, thoát khỏi phạm vi Trần Viên. Nhưng vẻ mặtPhạm Nhàn vẫn không hề tươi tỉnh lên chút nào. Các quan viên Giám Sát việnxung quanh y nhìn khuôn mặt vẫn tuấn tú như trước kia nhưng hôm nay lại vôcùng lạnh lùng, trong lòng đều ớn lạnh khó hiểu. Bọn họ không rõ trong TrầnViên đã xảy ra chuyện gì, Đề ti đại nhân và lão Viện trưởng đã nói những gì, saohôm nay thần sắc Đề ti đại nhân lại nghiêm nghị đến thế.Xe ngựa chạy trên đường lớn thầm lặng hướng về kinh đô, dọc đường vôtình gặp phải dân chúng vào thành hay những thiếu niên con nhà quyền quý đidạo trở về. Những chiếc xe ngựa đen kịt này giống như đang thắp lên đèn cảnhbáo, tất cả những ai nhìn thấy đều vội vàng né sang một bên nhường đường chođoàn xe.Bản tính kính sợ bọn quan lại đã ăn sâu vào máu của dân chúng, còn đámcon nhà quyền quý thường ngày ngông cuồng vô độ thì hiểu rõ thân phận quyềnthế mà những chiếc xe đen tượng trưng. Giiới quyền quý trong thành nhiều mắtnhiều tai, tất nhiên đã hay tin đêm qua Tiểu Phạm đại nhân đã từ Đông Di thànhvội vã trở về kinh.Hiện giờ trên đời này, không ai dám chọc giận Phạm Nhàn, cho dù là nhữngkẻ quyền quý trẻ tuổi ngạo mạn vô cùng bị hormone làm hư. Trước mặt đoàn xeđen kịt này, bọn chúng chỉ biết nín thở, không dám kêu ca thêm lời nào - TiểuPhạm đại nhân vốn nổi tiếng hung hãn ngang ngược, không màng phía sau đámthiếu niên kia là con nhà ai, họ hàng với đại quan nào. Bốn năm trước, mộtmình Phạm Nhàn đã đánh gãy chân mười mấy thằng nhóc ngoài Bão Nguyệtlâu, câu chuyện chấn động ấy đã khiến bao gã lưu manh khác run sợ.Phạm Nhàn không để ý đến những ánh mắt vừa kính sợ vừa ngạc nhiên dọcđường, cũng chẳng thèm liếc nhìn bọn thiếu niên run rẩy lui về một bên. Y chỉim lặng ngắm cảnh hai bên đường, tâm trạng u ám dị thường. Những năm quachỉ biết đoán mò, nghĩ ngợi lung tung mà thôi. Các trưởng bối chưa từng nói rõvới y điều gì, nên y cũng chỉ coi đó là bản năng, chứ không phải hành động cómục đích rõ ràng.Nhưng giờ đây mọi chuyện đã sáng tỏ trước mắt y. Y buộc phải đối diệntrực tiếp với quá khứ, đưa ra lựa chọn của riêng mình.Lúc này đoàn xe màu đen đã đến một ngã ba trên đường lớn. Phía trướckhông xa là thành cao vững chắc của kinh đô. Bên tay trái là con đường nhỏuốn lượn dưới bóng mát của rừng trúc xanh mướt. Giờ nên đi đâu?"Quẹo trái."Phạm Nhàn dựa cửa sổ, nhắm mắt lại, nhẹ giọng ra lệnh. Mộc Phong Nhiliếc nhìn đại nhân, không dám hỏi thêm, vẫy tay trái hiệu cho ba chiếc xe đen rẽtrái, lặng lẽ chui vào rừng trúc, biến mất trong mắt mọi người.Đi sâu vào con đường này không lâu, trúc thưa dần, bên lề đường hiện ramặt nước xanh biếc như ngọc của nhánh sông. Dòng nước lững lờ trôi, tốc độchậm rãi đến nỗi nếu không chú ý kỹ sẽ tưởng đó là một hồ nước tĩnh lặng.Nó kéo dài xuyên qua thành, vòng quanh thành, cuối cùng theo hướng tâyđến dòng Lưu Tinh hà từ Thương Sơn chảy xuống. Dòng sông này đã hội tụ sonphấn và hoa lệ từ các chiếc thuyền trên thượng nguồn, tập trung nửa vùng tìnhcảm phồn hoa của kinh đô. Dù Bão Nguyệt lâu của Phạm Nhàn nổi bật lên giữadòng chảy, vẫn chưa lấy hết đi màu sắc của con sông.Khi Lưu Tinh hà chảy ra ngoại ô, đến khu rừng trúc xanh mướt này, dòngsông đã trầm lắng hơn rất nhiều. Đặc biệt là trạch viện nhỏ bé nằm trên bán đảođối diện, giữa không khí mùa xuân tươi đẹp, toát lên vẻ thanh nhã, trong lành,khiến nơi đây càng thêm chút cô đơn, tách biệt thế tục.Thái Bình biệt viện, vốn là biệt viện của nữ chủ nhân Diệp gia, sau trở thànhbiệt viện hoàng gia. Trong cuộc phản loạn ở kinh đô, Trưởng công chúa từng cưngụ lại đây hai ngày. Cũng chỉ vẻn vẹn hai ngày rồi biệt viện lại trở về yên tĩnh,như chưa hề có ai đặt chân đến.Phạm Nhàn xuống xe, im lặng nhìn vào biệt viện, nghĩ về những người từngsống trong đó, chốc lát bỗng thất thần.Sau khi dẹp yên phản loạn, Hoàng đế từng hai lần ám chỉ sẽ ban lại viện nàycho Phạm Nhàn. Nhưng Phạm Nhàn biết tốt nhất không nên tự mình đề cập đếnviệc ấy, nên vẫn im lặng chờ đợi. Không rõ vì sao, việc này cuối cùng cũngkhông đi đến đâu.Mùa hè năm thứ năm Khánh Lịch, sau một đêm ở trang viên họ Phạm ngoạithành, Phạm Nhàn từng đưa muội muội đến đây, khấu đầu trước Thái Bình biệtviện, bày tỏ nỗi niềm thương nhớ nhưng không vào trong. Bởi vì y biết Hoàngđế vẫn còn tình cảm đặc biệt, nỗi khiếp sợ đặc biệt với nơi này.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Bầu trời tối sầm nhưng chưa khóc. Sắc mặt Phạm Nhàn có phần u ám, y tựavào cửa sổ xe, nhìn núi đồi và rừng cây xanh tươi bên ngoài kinh đô, im lặngmột hồi lâu.Xe ngựa màu đen dọc theo con đường lát đá bằng phẳng lại thi thoảng gồghề, chạy xiên lên con đường lớn, thoát khỏi phạm vi Trần Viên. Nhưng vẻ mặtPhạm Nhàn vẫn không hề tươi tỉnh lên chút nào. Các quan viên Giám Sát việnxung quanh y nhìn khuôn mặt vẫn tuấn tú như trước kia nhưng hôm nay lại vôcùng lạnh lùng, trong lòng đều ớn lạnh khó hiểu. Bọn họ không rõ trong TrầnViên đã xảy ra chuyện gì, Đề ti đại nhân và lão Viện trưởng đã nói những gì, saohôm nay thần sắc Đề ti đại nhân lại nghiêm nghị đến thế.Xe ngựa chạy trên đường lớn thầm lặng hướng về kinh đô, dọc đường vôtình gặp phải dân chúng vào thành hay những thiếu niên con nhà quyền quý đidạo trở về. Những chiếc xe ngựa đen kịt này giống như đang thắp lên đèn cảnhbáo, tất cả những ai nhìn thấy đều vội vàng né sang một bên nhường đường chođoàn xe.Bản tính kính sợ bọn quan lại đã ăn sâu vào máu của dân chúng, còn đámcon nhà quyền quý thường ngày ngông cuồng vô độ thì hiểu rõ thân phận quyềnthế mà những chiếc xe đen tượng trưng. Giiới quyền quý trong thành nhiều mắtnhiều tai, tất nhiên đã hay tin đêm qua Tiểu Phạm đại nhân đã từ Đông Di thànhvội vã trở về kinh.Hiện giờ trên đời này, không ai dám chọc giận Phạm Nhàn, cho dù là nhữngkẻ quyền quý trẻ tuổi ngạo mạn vô cùng bị hormone làm hư. Trước mặt đoàn xeđen kịt này, bọn chúng chỉ biết nín thở, không dám kêu ca thêm lời nào - TiểuPhạm đại nhân vốn nổi tiếng hung hãn ngang ngược, không màng phía sau đámthiếu niên kia là con nhà ai, họ hàng với đại quan nào. Bốn năm trước, mộtmình Phạm Nhàn đã đánh gãy chân mười mấy thằng nhóc ngoài Bão Nguyệtlâu, câu chuyện chấn động ấy đã khiến bao gã lưu manh khác run sợ.Phạm Nhàn không để ý đến những ánh mắt vừa kính sợ vừa ngạc nhiên dọcđường, cũng chẳng thèm liếc nhìn bọn thiếu niên run rẩy lui về một bên. Y chỉim lặng ngắm cảnh hai bên đường, tâm trạng u ám dị thường. Những năm quachỉ biết đoán mò, nghĩ ngợi lung tung mà thôi. Các trưởng bối chưa từng nói rõvới y điều gì, nên y cũng chỉ coi đó là bản năng, chứ không phải hành động cómục đích rõ ràng.Nhưng giờ đây mọi chuyện đã sáng tỏ trước mắt y. Y buộc phải đối diệntrực tiếp với quá khứ, đưa ra lựa chọn của riêng mình.Lúc này đoàn xe màu đen đã đến một ngã ba trên đường lớn. Phía trướckhông xa là thành cao vững chắc của kinh đô. Bên tay trái là con đường nhỏuốn lượn dưới bóng mát của rừng trúc xanh mướt. Giờ nên đi đâu?"Quẹo trái."Phạm Nhàn dựa cửa sổ, nhắm mắt lại, nhẹ giọng ra lệnh. Mộc Phong Nhiliếc nhìn đại nhân, không dám hỏi thêm, vẫy tay trái hiệu cho ba chiếc xe đen rẽtrái, lặng lẽ chui vào rừng trúc, biến mất trong mắt mọi người.Đi sâu vào con đường này không lâu, trúc thưa dần, bên lề đường hiện ramặt nước xanh biếc như ngọc của nhánh sông. Dòng nước lững lờ trôi, tốc độchậm rãi đến nỗi nếu không chú ý kỹ sẽ tưởng đó là một hồ nước tĩnh lặng.Nó kéo dài xuyên qua thành, vòng quanh thành, cuối cùng theo hướng tâyđến dòng Lưu Tinh hà từ Thương Sơn chảy xuống. Dòng sông này đã hội tụ sonphấn và hoa lệ từ các chiếc thuyền trên thượng nguồn, tập trung nửa vùng tìnhcảm phồn hoa của kinh đô. Dù Bão Nguyệt lâu của Phạm Nhàn nổi bật lên giữadòng chảy, vẫn chưa lấy hết đi màu sắc của con sông.Khi Lưu Tinh hà chảy ra ngoại ô, đến khu rừng trúc xanh mướt này, dòngsông đã trầm lắng hơn rất nhiều. Đặc biệt là trạch viện nhỏ bé nằm trên bán đảođối diện, giữa không khí mùa xuân tươi đẹp, toát lên vẻ thanh nhã, trong lành,khiến nơi đây càng thêm chút cô đơn, tách biệt thế tục.Thái Bình biệt viện, vốn là biệt viện của nữ chủ nhân Diệp gia, sau trở thànhbiệt viện hoàng gia. Trong cuộc phản loạn ở kinh đô, Trưởng công chúa từng cưngụ lại đây hai ngày. Cũng chỉ vẻn vẹn hai ngày rồi biệt viện lại trở về yên tĩnh,như chưa hề có ai đặt chân đến.Phạm Nhàn xuống xe, im lặng nhìn vào biệt viện, nghĩ về những người từngsống trong đó, chốc lát bỗng thất thần.Sau khi dẹp yên phản loạn, Hoàng đế từng hai lần ám chỉ sẽ ban lại viện nàycho Phạm Nhàn. Nhưng Phạm Nhàn biết tốt nhất không nên tự mình đề cập đếnviệc ấy, nên vẫn im lặng chờ đợi. Không rõ vì sao, việc này cuối cùng cũngkhông đi đến đâu.Mùa hè năm thứ năm Khánh Lịch, sau một đêm ở trang viên họ Phạm ngoạithành, Phạm Nhàn từng đưa muội muội đến đây, khấu đầu trước Thái Bình biệtviện, bày tỏ nỗi niềm thương nhớ nhưng không vào trong. Bởi vì y biết Hoàngđế vẫn còn tình cảm đặc biệt, nỗi khiếp sợ đặc biệt với nơi này.