Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 1670: Lôi đài phân ly 4

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ong chế độ hoàng quyền, Phạm Nhàn với tư cách thần tử mà nói khôngbiết xấu hổ rằng mình khống chế được bộ Hộ, thật sự là đại nghịch bất đạo. Cóđiều lời y nói cũng không sai, năm xưa phụ thân Phạm Kiến làm Tả Thị langhay Thượng thư, cả bộ Hộ đều nắm chặt trong tay như một khối sắt, cho dù làThái tử hay Nhị hoàng tử cũng không thể xen tay vào, thậm chí ngày mùa xuânnăm ấy, Hoàng đế bệ hạ muốn gây sóng gió thông qua bộ Hộ cũng bị PhạmKiến thản nhiên ngăn cản.Bộ Hộ thời đó quả thật là vương quốc độc lập trong truyền thuyết! Nếu làlúc đó, ai trong bộ Hộ dám điều tra Kinh Đô phủ, điều tra học trò Phạm môn?Cho dù không ngăn cản được ý chỉ từ trên xuống, họ cũng phải báo trước choPhạm Nhàn.Có điều theo Phạm Kiến cáo lão về quê, Hoàng đế đã dần dần điều động, bổnhiệm quan lại trong bộ Hộ, nay bộ Hộ đã không còn là bộ Hộ của ngày trước.Mỗi lần nghĩ đến điểm này Phạm Nhàn lại cảm thấy tức giận thay cho phụthân, dù rằng cơn giận ấy cực kỳ vô lý.Kể từ lúc Phạm Nhàn nhắc đến Hạ Tông Vĩ, Phạm Nhược Nhược im lặng,trên mặt thoáng chút xấu hổ tự trách. Phạm Nhàn liếc nhìn muội muội, im lặngmột lúc mới nói: "Đừng suy nghĩ lung tung, chỉ mình Hạ Tông Vĩ còn khôngdám động đến người của ta, chắc chắn đây là ý chỉ từ trong cung.""Đương nhiên." Phạm Nhàn cúi đầu nói tiếp: "Có vẻ như vị Hạ đại nhânđang độ nổi bật này cũng tuyệt vọng về chuyện kết thông gia với nhà ta, bỏ quaý định đó mà quyết tâm làm con chó trung thành với Hoàng đế bệ hạ."Y hừ lạnh một tiếng: "Hạ Tông Vĩ biết rõ Hoàng đế bệ hạ đẩy mình ra đốiđầu với ta, tương lai chỉ có kết cục bi thảm, nhưng vẫn cam chịu vận mệnh. Nêntất nhiên hiện tại hy vọng tìm ra xung đột thực sự giữa ta và Hoàng đế bệ hạ,không ngừng kích động ta, hi vọng ta thực sự lật thuyền để bảo toàn tính mạngcủa mình.""Tại sao Hoàng đế bệ hạ lại làm như vậy?" Đó mới là điểm khiến PhạmNhược Nhược hoài nghi và khó hiểu nhất.Phạm Nhàn mỉm cười, tự giễu nói: "Hoàng đế bệ hạ đã quyết định, vài ngàynữa sẽ để ta nhậm chức Viện trưởng Giám Sát viện."Điều này đã rõ ràng, Phạm Nhược Nhược cũng không chúc mừng gì, ngượclại trong lòng càng thắc mắc, nếu thánh ân vẫn như xưa, vì sao Hoàng đế bệ hạlại chọn thời điểm này để chèn ép thế lực của huynh trưởng?"Cho ta miếng cà rốt rồi lại đánh ta một gậy, Hoàng đế bệ hạ luôn cân nhắcđúng mực, đây là lời cảnh tỉnh cho ta nhưng cũng thực sự làm suy yếu ta, ngườikhông muốn thấy một thần tử nào quá mạnh."Phạm Nhàn nhìn muội muội, đột nhiên cau mày, hơi mỉa mai: "Hơn nữathen chốt ở chỗ, trước mắt là Hoàng đế bệ hạ sắp đặt cho tương lai Khánh Quốc.Môn Hạ Trung Thư là trụ cột, do Hồ Đại học sĩ lãnh đạo, trấn giữ triều đình;Giám Sát viện và Đô Sát viện kiểm soát lẫn nhau, giám sát bách quan, như vậymới đảm bảo bình an cho triều đình... Người đang bắt đầu thử nghiệm hiệu quả,xem Khánh Quốc trăm năm sau sẽ ra sao.""Nhưng Hạ Tông Vĩ cũng đang ở Môn Hạ Trung Thư mà?" Phạm NhượcNhược thắc mắc hỏi."Đó là vì quyền lực của Giám Sát viện quá lớn, trước kia là Trần Bình Bình,văn võ toàn triều, kể cả vị lão nhạc phụ kia của ta, ai có thể kiềm chế được? Saunày là ta, chỉ với thân phận Tả đô Ngự sử của Hạ Tông Vĩ cộng với sủng ái củaHoàng đế bệ hạ, cũng không thể chống lại ta được." Phạm Nhàn nói: "Vì vậyHoàng đế bệ hạ bất đắc dĩ phải đưa Hạ Tông Vĩ vào Môn Hạ Trung Thư, cưỡngép nâng phẩm cấp của hắn ta lên, giờ lại giúp Hạ Tông Vĩ cắt bớt uy thế của tatrước.""Đương nhiên, nếu thế lực của Hạ Tông Vĩ thực sự lớn mạnh trong triều,chắc chắn Hoàng đế bệ hạ sẽ giúp ta cắt xén hắn." Phạm Nhàn mỉm cười nói:"Cái gọi là tâm thuật đế vương, đạo lý cân bằng, đều là do ăn không ngồi rồi màra."o O oPhạm Nhược Nhược im lặng một lúc rồi nói: "Nhưng tiểu thư nhà họ Tôn...vẫn còn ở ngoài hiên kia." Nghe đến đây, cô đã hiểu tình thế bên Kinh Đô phủthật sự rất cấp bách, nhưng nghe huynh trưởng nói đây là sắp đặt của Hoàng đếbệ hạ, cô cũng không nghĩ ra Phạm Nhàn có thể giúp gì cho họ Tôn.Ai ngờ Phạm Nhàn im lặng một hồi lâu rồi nói: "Đi nói với Tôn Tần Nhi,ngày kia ta nhất định sẽ đến."Phạm Nhược Nhược giật mình nói: "Nhưng huynh vừa nói đây là ý củaHoàng đế bệ hạ mà?"Phạm Nhàn cúi đầu, hai tay đan chéo nhau đặt yên lặng trước bụng, nói: "Tavà Hoàng đế bệ hạ ăn ý suốt ba năm qua, nếu là trước kia, Hoàng đế bệ hạ muốncắt bớt quyền lực của ta, ta cũng để mặc, cứ để Hạ Tông Vĩ ngông cuồng mộtthời gian thì đã sao?"๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ong chế độ hoàng quyền, Phạm Nhàn với tư cách thần tử mà nói khôngbiết xấu hổ rằng mình khống chế được bộ Hộ, thật sự là đại nghịch bất đạo. Cóđiều lời y nói cũng không sai, năm xưa phụ thân Phạm Kiến làm Tả Thị langhay Thượng thư, cả bộ Hộ đều nắm chặt trong tay như một khối sắt, cho dù làThái tử hay Nhị hoàng tử cũng không thể xen tay vào, thậm chí ngày mùa xuânnăm ấy, Hoàng đế bệ hạ muốn gây sóng gió thông qua bộ Hộ cũng bị PhạmKiến thản nhiên ngăn cản.Bộ Hộ thời đó quả thật là vương quốc độc lập trong truyền thuyết! Nếu làlúc đó, ai trong bộ Hộ dám điều tra Kinh Đô phủ, điều tra học trò Phạm môn?Cho dù không ngăn cản được ý chỉ từ trên xuống, họ cũng phải báo trước choPhạm Nhàn.Có điều theo Phạm Kiến cáo lão về quê, Hoàng đế đã dần dần điều động, bổnhiệm quan lại trong bộ Hộ, nay bộ Hộ đã không còn là bộ Hộ của ngày trước.Mỗi lần nghĩ đến điểm này Phạm Nhàn lại cảm thấy tức giận thay cho phụthân, dù rằng cơn giận ấy cực kỳ vô lý.Kể từ lúc Phạm Nhàn nhắc đến Hạ Tông Vĩ, Phạm Nhược Nhược im lặng,trên mặt thoáng chút xấu hổ tự trách. Phạm Nhàn liếc nhìn muội muội, im lặngmột lúc mới nói: "Đừng suy nghĩ lung tung, chỉ mình Hạ Tông Vĩ còn khôngdám động đến người của ta, chắc chắn đây là ý chỉ từ trong cung.""Đương nhiên." Phạm Nhàn cúi đầu nói tiếp: "Có vẻ như vị Hạ đại nhânđang độ nổi bật này cũng tuyệt vọng về chuyện kết thông gia với nhà ta, bỏ quaý định đó mà quyết tâm làm con chó trung thành với Hoàng đế bệ hạ."Y hừ lạnh một tiếng: "Hạ Tông Vĩ biết rõ Hoàng đế bệ hạ đẩy mình ra đốiđầu với ta, tương lai chỉ có kết cục bi thảm, nhưng vẫn cam chịu vận mệnh. Nêntất nhiên hiện tại hy vọng tìm ra xung đột thực sự giữa ta và Hoàng đế bệ hạ,không ngừng kích động ta, hi vọng ta thực sự lật thuyền để bảo toàn tính mạngcủa mình.""Tại sao Hoàng đế bệ hạ lại làm như vậy?" Đó mới là điểm khiến PhạmNhược Nhược hoài nghi và khó hiểu nhất.Phạm Nhàn mỉm cười, tự giễu nói: "Hoàng đế bệ hạ đã quyết định, vài ngàynữa sẽ để ta nhậm chức Viện trưởng Giám Sát viện."Điều này đã rõ ràng, Phạm Nhược Nhược cũng không chúc mừng gì, ngượclại trong lòng càng thắc mắc, nếu thánh ân vẫn như xưa, vì sao Hoàng đế bệ hạlại chọn thời điểm này để chèn ép thế lực của huynh trưởng?"Cho ta miếng cà rốt rồi lại đánh ta một gậy, Hoàng đế bệ hạ luôn cân nhắcđúng mực, đây là lời cảnh tỉnh cho ta nhưng cũng thực sự làm suy yếu ta, ngườikhông muốn thấy một thần tử nào quá mạnh."Phạm Nhàn nhìn muội muội, đột nhiên cau mày, hơi mỉa mai: "Hơn nữathen chốt ở chỗ, trước mắt là Hoàng đế bệ hạ sắp đặt cho tương lai Khánh Quốc.Môn Hạ Trung Thư là trụ cột, do Hồ Đại học sĩ lãnh đạo, trấn giữ triều đình;Giám Sát viện và Đô Sát viện kiểm soát lẫn nhau, giám sát bách quan, như vậymới đảm bảo bình an cho triều đình... Người đang bắt đầu thử nghiệm hiệu quả,xem Khánh Quốc trăm năm sau sẽ ra sao.""Nhưng Hạ Tông Vĩ cũng đang ở Môn Hạ Trung Thư mà?" Phạm NhượcNhược thắc mắc hỏi."Đó là vì quyền lực của Giám Sát viện quá lớn, trước kia là Trần Bình Bình,văn võ toàn triều, kể cả vị lão nhạc phụ kia của ta, ai có thể kiềm chế được? Saunày là ta, chỉ với thân phận Tả đô Ngự sử của Hạ Tông Vĩ cộng với sủng ái củaHoàng đế bệ hạ, cũng không thể chống lại ta được." Phạm Nhàn nói: "Vì vậyHoàng đế bệ hạ bất đắc dĩ phải đưa Hạ Tông Vĩ vào Môn Hạ Trung Thư, cưỡngép nâng phẩm cấp của hắn ta lên, giờ lại giúp Hạ Tông Vĩ cắt bớt uy thế của tatrước.""Đương nhiên, nếu thế lực của Hạ Tông Vĩ thực sự lớn mạnh trong triều,chắc chắn Hoàng đế bệ hạ sẽ giúp ta cắt xén hắn." Phạm Nhàn mỉm cười nói:"Cái gọi là tâm thuật đế vương, đạo lý cân bằng, đều là do ăn không ngồi rồi màra."o O oPhạm Nhược Nhược im lặng một lúc rồi nói: "Nhưng tiểu thư nhà họ Tôn...vẫn còn ở ngoài hiên kia." Nghe đến đây, cô đã hiểu tình thế bên Kinh Đô phủthật sự rất cấp bách, nhưng nghe huynh trưởng nói đây là sắp đặt của Hoàng đếbệ hạ, cô cũng không nghĩ ra Phạm Nhàn có thể giúp gì cho họ Tôn.Ai ngờ Phạm Nhàn im lặng một hồi lâu rồi nói: "Đi nói với Tôn Tần Nhi,ngày kia ta nhất định sẽ đến."Phạm Nhược Nhược giật mình nói: "Nhưng huynh vừa nói đây là ý củaHoàng đế bệ hạ mà?"Phạm Nhàn cúi đầu, hai tay đan chéo nhau đặt yên lặng trước bụng, nói: "Tavà Hoàng đế bệ hạ ăn ý suốt ba năm qua, nếu là trước kia, Hoàng đế bệ hạ muốncắt bớt quyền lực của ta, ta cũng để mặc, cứ để Hạ Tông Vĩ ngông cuồng mộtthời gian thì đã sao?"๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ong chế độ hoàng quyền, Phạm Nhàn với tư cách thần tử mà nói khôngbiết xấu hổ rằng mình khống chế được bộ Hộ, thật sự là đại nghịch bất đạo. Cóđiều lời y nói cũng không sai, năm xưa phụ thân Phạm Kiến làm Tả Thị langhay Thượng thư, cả bộ Hộ đều nắm chặt trong tay như một khối sắt, cho dù làThái tử hay Nhị hoàng tử cũng không thể xen tay vào, thậm chí ngày mùa xuânnăm ấy, Hoàng đế bệ hạ muốn gây sóng gió thông qua bộ Hộ cũng bị PhạmKiến thản nhiên ngăn cản.Bộ Hộ thời đó quả thật là vương quốc độc lập trong truyền thuyết! Nếu làlúc đó, ai trong bộ Hộ dám điều tra Kinh Đô phủ, điều tra học trò Phạm môn?Cho dù không ngăn cản được ý chỉ từ trên xuống, họ cũng phải báo trước choPhạm Nhàn.Có điều theo Phạm Kiến cáo lão về quê, Hoàng đế đã dần dần điều động, bổnhiệm quan lại trong bộ Hộ, nay bộ Hộ đã không còn là bộ Hộ của ngày trước.Mỗi lần nghĩ đến điểm này Phạm Nhàn lại cảm thấy tức giận thay cho phụthân, dù rằng cơn giận ấy cực kỳ vô lý.Kể từ lúc Phạm Nhàn nhắc đến Hạ Tông Vĩ, Phạm Nhược Nhược im lặng,trên mặt thoáng chút xấu hổ tự trách. Phạm Nhàn liếc nhìn muội muội, im lặngmột lúc mới nói: "Đừng suy nghĩ lung tung, chỉ mình Hạ Tông Vĩ còn khôngdám động đến người của ta, chắc chắn đây là ý chỉ từ trong cung.""Đương nhiên." Phạm Nhàn cúi đầu nói tiếp: "Có vẻ như vị Hạ đại nhânđang độ nổi bật này cũng tuyệt vọng về chuyện kết thông gia với nhà ta, bỏ quaý định đó mà quyết tâm làm con chó trung thành với Hoàng đế bệ hạ."Y hừ lạnh một tiếng: "Hạ Tông Vĩ biết rõ Hoàng đế bệ hạ đẩy mình ra đốiđầu với ta, tương lai chỉ có kết cục bi thảm, nhưng vẫn cam chịu vận mệnh. Nêntất nhiên hiện tại hy vọng tìm ra xung đột thực sự giữa ta và Hoàng đế bệ hạ,không ngừng kích động ta, hi vọng ta thực sự lật thuyền để bảo toàn tính mạngcủa mình.""Tại sao Hoàng đế bệ hạ lại làm như vậy?" Đó mới là điểm khiến PhạmNhược Nhược hoài nghi và khó hiểu nhất.Phạm Nhàn mỉm cười, tự giễu nói: "Hoàng đế bệ hạ đã quyết định, vài ngàynữa sẽ để ta nhậm chức Viện trưởng Giám Sát viện."Điều này đã rõ ràng, Phạm Nhược Nhược cũng không chúc mừng gì, ngượclại trong lòng càng thắc mắc, nếu thánh ân vẫn như xưa, vì sao Hoàng đế bệ hạlại chọn thời điểm này để chèn ép thế lực của huynh trưởng?"Cho ta miếng cà rốt rồi lại đánh ta một gậy, Hoàng đế bệ hạ luôn cân nhắcđúng mực, đây là lời cảnh tỉnh cho ta nhưng cũng thực sự làm suy yếu ta, ngườikhông muốn thấy một thần tử nào quá mạnh."Phạm Nhàn nhìn muội muội, đột nhiên cau mày, hơi mỉa mai: "Hơn nữathen chốt ở chỗ, trước mắt là Hoàng đế bệ hạ sắp đặt cho tương lai Khánh Quốc.Môn Hạ Trung Thư là trụ cột, do Hồ Đại học sĩ lãnh đạo, trấn giữ triều đình;Giám Sát viện và Đô Sát viện kiểm soát lẫn nhau, giám sát bách quan, như vậymới đảm bảo bình an cho triều đình... Người đang bắt đầu thử nghiệm hiệu quả,xem Khánh Quốc trăm năm sau sẽ ra sao.""Nhưng Hạ Tông Vĩ cũng đang ở Môn Hạ Trung Thư mà?" Phạm NhượcNhược thắc mắc hỏi."Đó là vì quyền lực của Giám Sát viện quá lớn, trước kia là Trần Bình Bình,văn võ toàn triều, kể cả vị lão nhạc phụ kia của ta, ai có thể kiềm chế được? Saunày là ta, chỉ với thân phận Tả đô Ngự sử của Hạ Tông Vĩ cộng với sủng ái củaHoàng đế bệ hạ, cũng không thể chống lại ta được." Phạm Nhàn nói: "Vì vậyHoàng đế bệ hạ bất đắc dĩ phải đưa Hạ Tông Vĩ vào Môn Hạ Trung Thư, cưỡngép nâng phẩm cấp của hắn ta lên, giờ lại giúp Hạ Tông Vĩ cắt bớt uy thế của tatrước.""Đương nhiên, nếu thế lực của Hạ Tông Vĩ thực sự lớn mạnh trong triều,chắc chắn Hoàng đế bệ hạ sẽ giúp ta cắt xén hắn." Phạm Nhàn mỉm cười nói:"Cái gọi là tâm thuật đế vương, đạo lý cân bằng, đều là do ăn không ngồi rồi màra."o O oPhạm Nhược Nhược im lặng một lúc rồi nói: "Nhưng tiểu thư nhà họ Tôn...vẫn còn ở ngoài hiên kia." Nghe đến đây, cô đã hiểu tình thế bên Kinh Đô phủthật sự rất cấp bách, nhưng nghe huynh trưởng nói đây là sắp đặt của Hoàng đếbệ hạ, cô cũng không nghĩ ra Phạm Nhàn có thể giúp gì cho họ Tôn.Ai ngờ Phạm Nhàn im lặng một hồi lâu rồi nói: "Đi nói với Tôn Tần Nhi,ngày kia ta nhất định sẽ đến."Phạm Nhược Nhược giật mình nói: "Nhưng huynh vừa nói đây là ý củaHoàng đế bệ hạ mà?"Phạm Nhàn cúi đầu, hai tay đan chéo nhau đặt yên lặng trước bụng, nói: "Tavà Hoàng đế bệ hạ ăn ý suốt ba năm qua, nếu là trước kia, Hoàng đế bệ hạ muốncắt bớt quyền lực của ta, ta cũng để mặc, cứ để Hạ Tông Vĩ ngông cuồng mộtthời gian thì đã sao?"๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Chương 1670: Lôi đài phân ly 4