Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 1671: Một chén trà nhạt biết ấm lạnh 1

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑"Nhưng bây giờ không được." Y ngẩng đầu lên, cười nói: "Ta không biếtsau này sẽ xảy ra chuyện gì, nên ta muốn đảm bảo bây giờ mình vẫn còn nắmđủ quyền lực.""Huynh muốn đấu với Hoàng đế bệ hạ à?" Phạm Nhược Nhược mở to mắt,hơi lo lắng hỏi."Ta vẫn còn trẻ, trong lòng có chút bực tức cũng phải thôi."Phạm Nhàn mỉm cười rất tươi, nụ cười trong trẻo đáng mến, hoàn toànkhông thấy chút ngông cuồng nào. Thực ra ý nghĩ của y rất đơn giản, hiện giờ yphải bảo vệ từng người mình muốn bảo vệ, lấy cớ nổi giận để tạm thời duy trìquyền lực trong tay, như vậy mới có thể học theo vị Hoàng đế bệ hạ cường đạikia.Phạm Nhược Nhược im lặng một hồi, biết huynh trưởng đã quyết, khôngnói thêm gì nữa, chỉ đùa cợt hỏi: "Thật sự không đi nói chuyện với tiểu thư họTôn kia à?""Ta thật sự lo sau này cô ấy không lấy được chồng, không gặp thì hơn."Phạm Nhàn bất đắc dĩ đáp: "Chỉ nói với cô ấy rằng, ta rất mong đợi tiệc mừngthọ ngày mai."๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Tôn Tần Nhi ngồi căng thẳng, bất an trong đại sảnh, cô ngồi rất nghiêmchỉnh, trên người mặc áo màu xanh biển thanh nhã, trong sáng khác hẳn dáng vẻcủa một vị khách, cẩn thận tới quá mức. Từ sáng sớm cô đã đến Phạm phủ,trong đầu hỗn loạn thành một đống, vừa xấu hổ vì bản thân là con gái nhà lànhmà không kiêng kị mà tự đến phủ cầu kiến, vừa lo lắng nghĩ đến bộ dáng thởdài của phụ thân ở nhà, lòng càng thêm bất an. Trong lòng cô, góc khuất hoảngloạn nhất là hình ảnh của Phạm Nhàn.Đã ba năm không gặp Tiểu Phạm đại nhân, mặc dù các nha hoàn thường haynghe tin đồn bên ngoài rồi kể lại trong phòng. Tôn Tần Nhi biết rõ những nămqua đối phương sống rất tốt, sinh được hai đứa con, gia đình hòa thuận, triềuđình không có vấn đề gì, lòng cô rất được an ủi. Tôn Tần Nhi muốn gặp PhạmNhàn, nhưng cô cũng biết nếu thực sự gặp Tiểu Phạm đại nhân thì rất khônghợp lễ nghi, một mặt mong đối phương chịu triệu kiến, một mặt lại mong đốiphương không ở phủ, để mình có thể yên lặng ra về.Trà để lâu đã hơi nguội, lại có người hầu đổi lên một ấm khác, đã là ấm tràthứ tư rồi, từ sáng đến giờ vẫn ngồi, Phạm phủ cũng không đối xử lạnh nhạt vớivị tiểu thư Tôn gia, sau khi Đằng Đại Gia từ y quán trở về, bắt đầu lễ độ nhưngrất bình tĩnh nói chuyện phiếm với cô, đã nói vài canh giờ nhưng không lặp lại.Tôn Tần Nhi biết đây là nữ nhân quản gia của Phạm phủ nên không dám coithường, chỉ nghe nói Thần quận chúa không có ở phủ, lòng cô đã thả lỏng. Mọingười đều biết Thần quận chúa hiền hậu, chưa bao giờ bàn luận chuyện ngoàicửa, chỉ tập trung vào Hàng Châu hội, lo lắng cho dân nghèo Khánh Quốc.Lòng nhân hậu của cô được mọi người kính trọng, nhưng Tôn Tần Nhi vẫn hơisợ sệt vì tin đồn trong kinh đô.Chờ lâu mà Đằng Đại Gia chỉ nói Thần quận chúa vào cung, công gia đi làmviệc ngoài, không có chủ nhân tiếp đãi, mong tiểu thư thông cảm. Nhưng TônTần Nhi đã sớm thấy có quan viên ra vào bên cạnh vườn, đoán có lẽ Tiểu Phạmđại nhân đang trốn sau vườn không chịu gặp mình. Sau khi thoáng thất vọng, côđịnh đứng dậy cáo từ, ai ngờ Đằng Đại Gia vẫn không đáp lời.Tôn Tần Nhi hơi bất ngờ nhưng cũng đoán ra có lẽ đang bàn bạc việc gì đóở sau vườn, nên bình tĩnh ngồi xuống.Một lúc sau, Phạm Nhược Nhược bước vào đại sảnh, Tôn Tần Nhi vội đứngdậy hành lễ. Hai người đánh giá nhau rồi ôn tồn trò chuyện, Phạm NhượcNhược nhẹ nhàng thuật lại lời Phạm Nhàn dặn.Tôn Tần Nhi vui mừng, nghĩ nếu hôm đó Tiểu Phạm đại nhân chịu đến thìtốt biết mấy, vội cảm ơn rồi lễ độ từ giã.Thấy sau khi vui mừng là vẻ buồn bã thoáng qua trên gương mặt thiếu nữ,Phạm Nhược Nhược không khỏi thở dài, nghĩ thầm ca ca trêu chọc quá nhiềunợ tình, không nhịn được nói nhỏ: "Huynh trưởng vẫn ở sân sau, chỉ vì nam nữthụ thụ bất thân, khó gặp mặt, mong cô nương thông cảm cho lòng khổ tâm củahuynh ấy."Thân thể Tôn Tần Nhi khẽ rung động, từ lời nói bất ngờ của Phạm tiểu thư,cô cảm nhận được ý tứ khác biệt, dường như đoán ra được phần nào nỗi khổtâm và tình cảm của Tiểu Phạm đại nhân dành cho mình. Gò má cô ửng hồng,trong lòng vô cùng cảm kích, cúi đầu thi lễ rời đi.Phạm Nhược Nhược nhìn theo bóng lưng của cô gái, không nhịn được cườikhổ một tiếng, quay đầu lại thấy vẻ lén lén lút lút của Phạm Nhàn, nói: "Mọingười đi rồi, còn nhìn gì nữa?" Dừng một chút rồi nói tiếp: "Nhưng cô ấy đãhiểu ý huynh, có vẻ rất cảm kích."Nói tới đây, cô hiếm khi trừng mắt nhìn Phạm Nhàn một cái, nói: "Saohuynh không thể bớt tỉ mỉ đi một chút? Trông như suy nghĩ cho Tôn tiểu thư,nhưng không biết lại khiến cô ấy sa lầy sâu hơn."

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑"Nhưng bây giờ không được." Y ngẩng đầu lên, cười nói: "Ta không biếtsau này sẽ xảy ra chuyện gì, nên ta muốn đảm bảo bây giờ mình vẫn còn nắmđủ quyền lực.""Huynh muốn đấu với Hoàng đế bệ hạ à?" Phạm Nhược Nhược mở to mắt,hơi lo lắng hỏi."Ta vẫn còn trẻ, trong lòng có chút bực tức cũng phải thôi."Phạm Nhàn mỉm cười rất tươi, nụ cười trong trẻo đáng mến, hoàn toànkhông thấy chút ngông cuồng nào. Thực ra ý nghĩ của y rất đơn giản, hiện giờ yphải bảo vệ từng người mình muốn bảo vệ, lấy cớ nổi giận để tạm thời duy trìquyền lực trong tay, như vậy mới có thể học theo vị Hoàng đế bệ hạ cường đạikia.Phạm Nhược Nhược im lặng một hồi, biết huynh trưởng đã quyết, khôngnói thêm gì nữa, chỉ đùa cợt hỏi: "Thật sự không đi nói chuyện với tiểu thư họTôn kia à?""Ta thật sự lo sau này cô ấy không lấy được chồng, không gặp thì hơn."Phạm Nhàn bất đắc dĩ đáp: "Chỉ nói với cô ấy rằng, ta rất mong đợi tiệc mừngthọ ngày mai."๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Tôn Tần Nhi ngồi căng thẳng, bất an trong đại sảnh, cô ngồi rất nghiêmchỉnh, trên người mặc áo màu xanh biển thanh nhã, trong sáng khác hẳn dáng vẻcủa một vị khách, cẩn thận tới quá mức. Từ sáng sớm cô đã đến Phạm phủ,trong đầu hỗn loạn thành một đống, vừa xấu hổ vì bản thân là con gái nhà lànhmà không kiêng kị mà tự đến phủ cầu kiến, vừa lo lắng nghĩ đến bộ dáng thởdài của phụ thân ở nhà, lòng càng thêm bất an. Trong lòng cô, góc khuất hoảngloạn nhất là hình ảnh của Phạm Nhàn.Đã ba năm không gặp Tiểu Phạm đại nhân, mặc dù các nha hoàn thường haynghe tin đồn bên ngoài rồi kể lại trong phòng. Tôn Tần Nhi biết rõ những nămqua đối phương sống rất tốt, sinh được hai đứa con, gia đình hòa thuận, triềuđình không có vấn đề gì, lòng cô rất được an ủi. Tôn Tần Nhi muốn gặp PhạmNhàn, nhưng cô cũng biết nếu thực sự gặp Tiểu Phạm đại nhân thì rất khônghợp lễ nghi, một mặt mong đối phương chịu triệu kiến, một mặt lại mong đốiphương không ở phủ, để mình có thể yên lặng ra về.Trà để lâu đã hơi nguội, lại có người hầu đổi lên một ấm khác, đã là ấm tràthứ tư rồi, từ sáng đến giờ vẫn ngồi, Phạm phủ cũng không đối xử lạnh nhạt vớivị tiểu thư Tôn gia, sau khi Đằng Đại Gia từ y quán trở về, bắt đầu lễ độ nhưngrất bình tĩnh nói chuyện phiếm với cô, đã nói vài canh giờ nhưng không lặp lại.Tôn Tần Nhi biết đây là nữ nhân quản gia của Phạm phủ nên không dám coithường, chỉ nghe nói Thần quận chúa không có ở phủ, lòng cô đã thả lỏng. Mọingười đều biết Thần quận chúa hiền hậu, chưa bao giờ bàn luận chuyện ngoàicửa, chỉ tập trung vào Hàng Châu hội, lo lắng cho dân nghèo Khánh Quốc.Lòng nhân hậu của cô được mọi người kính trọng, nhưng Tôn Tần Nhi vẫn hơisợ sệt vì tin đồn trong kinh đô.Chờ lâu mà Đằng Đại Gia chỉ nói Thần quận chúa vào cung, công gia đi làmviệc ngoài, không có chủ nhân tiếp đãi, mong tiểu thư thông cảm. Nhưng TônTần Nhi đã sớm thấy có quan viên ra vào bên cạnh vườn, đoán có lẽ Tiểu Phạmđại nhân đang trốn sau vườn không chịu gặp mình. Sau khi thoáng thất vọng, côđịnh đứng dậy cáo từ, ai ngờ Đằng Đại Gia vẫn không đáp lời.Tôn Tần Nhi hơi bất ngờ nhưng cũng đoán ra có lẽ đang bàn bạc việc gì đóở sau vườn, nên bình tĩnh ngồi xuống.Một lúc sau, Phạm Nhược Nhược bước vào đại sảnh, Tôn Tần Nhi vội đứngdậy hành lễ. Hai người đánh giá nhau rồi ôn tồn trò chuyện, Phạm NhượcNhược nhẹ nhàng thuật lại lời Phạm Nhàn dặn.Tôn Tần Nhi vui mừng, nghĩ nếu hôm đó Tiểu Phạm đại nhân chịu đến thìtốt biết mấy, vội cảm ơn rồi lễ độ từ giã.Thấy sau khi vui mừng là vẻ buồn bã thoáng qua trên gương mặt thiếu nữ,Phạm Nhược Nhược không khỏi thở dài, nghĩ thầm ca ca trêu chọc quá nhiềunợ tình, không nhịn được nói nhỏ: "Huynh trưởng vẫn ở sân sau, chỉ vì nam nữthụ thụ bất thân, khó gặp mặt, mong cô nương thông cảm cho lòng khổ tâm củahuynh ấy."Thân thể Tôn Tần Nhi khẽ rung động, từ lời nói bất ngờ của Phạm tiểu thư,cô cảm nhận được ý tứ khác biệt, dường như đoán ra được phần nào nỗi khổtâm và tình cảm của Tiểu Phạm đại nhân dành cho mình. Gò má cô ửng hồng,trong lòng vô cùng cảm kích, cúi đầu thi lễ rời đi.Phạm Nhược Nhược nhìn theo bóng lưng của cô gái, không nhịn được cườikhổ một tiếng, quay đầu lại thấy vẻ lén lén lút lút của Phạm Nhàn, nói: "Mọingười đi rồi, còn nhìn gì nữa?" Dừng một chút rồi nói tiếp: "Nhưng cô ấy đãhiểu ý huynh, có vẻ rất cảm kích."Nói tới đây, cô hiếm khi trừng mắt nhìn Phạm Nhàn một cái, nói: "Saohuynh không thể bớt tỉ mỉ đi một chút? Trông như suy nghĩ cho Tôn tiểu thư,nhưng không biết lại khiến cô ấy sa lầy sâu hơn."

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑"Nhưng bây giờ không được." Y ngẩng đầu lên, cười nói: "Ta không biếtsau này sẽ xảy ra chuyện gì, nên ta muốn đảm bảo bây giờ mình vẫn còn nắmđủ quyền lực.""Huynh muốn đấu với Hoàng đế bệ hạ à?" Phạm Nhược Nhược mở to mắt,hơi lo lắng hỏi."Ta vẫn còn trẻ, trong lòng có chút bực tức cũng phải thôi."Phạm Nhàn mỉm cười rất tươi, nụ cười trong trẻo đáng mến, hoàn toànkhông thấy chút ngông cuồng nào. Thực ra ý nghĩ của y rất đơn giản, hiện giờ yphải bảo vệ từng người mình muốn bảo vệ, lấy cớ nổi giận để tạm thời duy trìquyền lực trong tay, như vậy mới có thể học theo vị Hoàng đế bệ hạ cường đạikia.Phạm Nhược Nhược im lặng một hồi, biết huynh trưởng đã quyết, khôngnói thêm gì nữa, chỉ đùa cợt hỏi: "Thật sự không đi nói chuyện với tiểu thư họTôn kia à?""Ta thật sự lo sau này cô ấy không lấy được chồng, không gặp thì hơn."Phạm Nhàn bất đắc dĩ đáp: "Chỉ nói với cô ấy rằng, ta rất mong đợi tiệc mừngthọ ngày mai."๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Tôn Tần Nhi ngồi căng thẳng, bất an trong đại sảnh, cô ngồi rất nghiêmchỉnh, trên người mặc áo màu xanh biển thanh nhã, trong sáng khác hẳn dáng vẻcủa một vị khách, cẩn thận tới quá mức. Từ sáng sớm cô đã đến Phạm phủ,trong đầu hỗn loạn thành một đống, vừa xấu hổ vì bản thân là con gái nhà lànhmà không kiêng kị mà tự đến phủ cầu kiến, vừa lo lắng nghĩ đến bộ dáng thởdài của phụ thân ở nhà, lòng càng thêm bất an. Trong lòng cô, góc khuất hoảngloạn nhất là hình ảnh của Phạm Nhàn.Đã ba năm không gặp Tiểu Phạm đại nhân, mặc dù các nha hoàn thường haynghe tin đồn bên ngoài rồi kể lại trong phòng. Tôn Tần Nhi biết rõ những nămqua đối phương sống rất tốt, sinh được hai đứa con, gia đình hòa thuận, triềuđình không có vấn đề gì, lòng cô rất được an ủi. Tôn Tần Nhi muốn gặp PhạmNhàn, nhưng cô cũng biết nếu thực sự gặp Tiểu Phạm đại nhân thì rất khônghợp lễ nghi, một mặt mong đối phương chịu triệu kiến, một mặt lại mong đốiphương không ở phủ, để mình có thể yên lặng ra về.Trà để lâu đã hơi nguội, lại có người hầu đổi lên một ấm khác, đã là ấm tràthứ tư rồi, từ sáng đến giờ vẫn ngồi, Phạm phủ cũng không đối xử lạnh nhạt vớivị tiểu thư Tôn gia, sau khi Đằng Đại Gia từ y quán trở về, bắt đầu lễ độ nhưngrất bình tĩnh nói chuyện phiếm với cô, đã nói vài canh giờ nhưng không lặp lại.Tôn Tần Nhi biết đây là nữ nhân quản gia của Phạm phủ nên không dám coithường, chỉ nghe nói Thần quận chúa không có ở phủ, lòng cô đã thả lỏng. Mọingười đều biết Thần quận chúa hiền hậu, chưa bao giờ bàn luận chuyện ngoàicửa, chỉ tập trung vào Hàng Châu hội, lo lắng cho dân nghèo Khánh Quốc.Lòng nhân hậu của cô được mọi người kính trọng, nhưng Tôn Tần Nhi vẫn hơisợ sệt vì tin đồn trong kinh đô.Chờ lâu mà Đằng Đại Gia chỉ nói Thần quận chúa vào cung, công gia đi làmviệc ngoài, không có chủ nhân tiếp đãi, mong tiểu thư thông cảm. Nhưng TônTần Nhi đã sớm thấy có quan viên ra vào bên cạnh vườn, đoán có lẽ Tiểu Phạmđại nhân đang trốn sau vườn không chịu gặp mình. Sau khi thoáng thất vọng, côđịnh đứng dậy cáo từ, ai ngờ Đằng Đại Gia vẫn không đáp lời.Tôn Tần Nhi hơi bất ngờ nhưng cũng đoán ra có lẽ đang bàn bạc việc gì đóở sau vườn, nên bình tĩnh ngồi xuống.Một lúc sau, Phạm Nhược Nhược bước vào đại sảnh, Tôn Tần Nhi vội đứngdậy hành lễ. Hai người đánh giá nhau rồi ôn tồn trò chuyện, Phạm NhượcNhược nhẹ nhàng thuật lại lời Phạm Nhàn dặn.Tôn Tần Nhi vui mừng, nghĩ nếu hôm đó Tiểu Phạm đại nhân chịu đến thìtốt biết mấy, vội cảm ơn rồi lễ độ từ giã.Thấy sau khi vui mừng là vẻ buồn bã thoáng qua trên gương mặt thiếu nữ,Phạm Nhược Nhược không khỏi thở dài, nghĩ thầm ca ca trêu chọc quá nhiềunợ tình, không nhịn được nói nhỏ: "Huynh trưởng vẫn ở sân sau, chỉ vì nam nữthụ thụ bất thân, khó gặp mặt, mong cô nương thông cảm cho lòng khổ tâm củahuynh ấy."Thân thể Tôn Tần Nhi khẽ rung động, từ lời nói bất ngờ của Phạm tiểu thư,cô cảm nhận được ý tứ khác biệt, dường như đoán ra được phần nào nỗi khổtâm và tình cảm của Tiểu Phạm đại nhân dành cho mình. Gò má cô ửng hồng,trong lòng vô cùng cảm kích, cúi đầu thi lễ rời đi.Phạm Nhược Nhược nhìn theo bóng lưng của cô gái, không nhịn được cườikhổ một tiếng, quay đầu lại thấy vẻ lén lén lút lút của Phạm Nhàn, nói: "Mọingười đi rồi, còn nhìn gì nữa?" Dừng một chút rồi nói tiếp: "Nhưng cô ấy đãhiểu ý huynh, có vẻ rất cảm kích."Nói tới đây, cô hiếm khi trừng mắt nhìn Phạm Nhàn một cái, nói: "Saohuynh không thể bớt tỉ mỉ đi một chút? Trông như suy nghĩ cho Tôn tiểu thư,nhưng không biết lại khiến cô ấy sa lầy sâu hơn."

Chương 1671: Một chén trà nhạt biết ấm lạnh 1