Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 1710: Ý chí chính là vương đạo 2
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Nó không bay, đó là vì trong gian nhà tranh này nó không phát hiện ra đốitượng để hút máu. Đám người trong nhà tranh dường như đều có pháp lực kỳquái, chỉ cần tới gần thân thể bọn họ là bị một lớp bình phong vô hình ngănchặn, đánh chết.Chỉ có người trên giường sắp chết nhưng không có khả năng đó, nhưng conmuỗi vẫn không dám bay xuống, bởi nó cảm nhận được từ người đó một luồnghơi lạnh, trong thời tiết nóng bức này, lạnh đến mức nó gần như không chịu nổi.Nhưng nó vẫn cố chịu đựng, vì nó biết người kia sắp chết. Dù có lợi hại đếnđâu, chỉ cần chết đi là cũng sẽ hóa thành máu và thịt thối. Nó cần máu, còn bọnchim ruồi bên ngoài cần thịt thối.o O oDưới lớp chăn dày, thân thể Tứ Cố Kiếm lạnh buốt, run rẩy không ngừng,mỗi cơn rung động kéo theo vết thương trước ngực bụng như bị xé toạc. Banăm trước bị một quyền Vương Đạo của Khánh Đế đánh trúng, cánh tay bị DiệpLưu Vân xé đứt, hơn một tháng trước lại bị Ảnh Tử đâm hai nhát vào ngực. Dùchất độc của Phí Giới đã làm tê liệt vết thương, nhưng sinh mệnh đã cạn kiệt.Theo lý mà nói, lão đã chết từ lâu, nhưng lão vẫn sống, mở mắt nhìn chằmchằm vách tường trắng xóa, góc tường có con muỗi chân dài đang run rẩy, chờđợi nó không thể chịu đựng được mà rơi xuống.Trong mắt Đại tông sư lộ rõ vẻ bình thản, đã nhìn thấu mọi thứ trên đời, kểcả cái chết và nỗi sợ khủng khiếp giữa sống và chết.Trong mắt lão không còn chút hung tàn lúc kiếm trảm Hổ vệ, không cònmùi máu tanh lúc đồ sát cả phủ, không còn ý chí chiến đấu bất khuất, thậm chícả hứng thú nhìn kiến chuyển nhà dưới gốc cây xanh cũng không, chỉ có vẻbình thản, và bóng dáng con muỗi chân dài khô héo đang run rẩy.Tứ Cố Kiếm sắp chết nhưng không chịu chết, vì đang đợi một người.Cánh cửa phòng nhẹ nhàng mở ra, ánh hoàng hôn ấm áp lọt vào, in bóngngười trẻ tuổi, kéo dài vệt bóng trên sàn.Tứ Cố Kiếm không lãng phí sinh mệnh cuối cùng để nhìn y, cũng không lêntiếng, biết rằng nếu đã quay lại, y sẽ nói những gì mình muốn nghe.o O oPhạm Nhàn rời kinh đô chuyển hướng sang Hoạt Châu, lại ẩn nấp lẻn đếnThập Gia thôn, liên tục nhọc nhằn trên đường, cuối cùng gặp được đội ngũGiám Sát viện ở ngoài Đông Di thành. Y không chậm trễ chút nào, vội vàng đếnKiếm Lư, trong ánh mắt hơi hờ hững của Vân Chi Lan, đẩy cửa bước vào, lạiđẩy cửa bước vào, lại đẩy cửa bước vào, qua ba lớp cửa, theo tiếng bước chânvội vàng, đến bên cạnh Tứ Cố Kiếm.Y nhìn thấy cái đầu lộ ra ngoài tấm chăn dày của Tứ Cố Kiếm, mới pháthiện thân thể của vị Kiếm Thánh Đại tông sư này thực ra cực kỳ gầy yếu, chodù đắp ba tấm chăn vẫn nhỏ bé, khiến cái đầu của lão ta trông cực kỳ to lớn.Đến tình trạng này, Tứ Cố Kiếm vẫn chưa chết, sự thật này khiến PhạmNhàn âm thầm kinh ngạc. Y nhìn khuôn mặt già nua nhưng lạnh lùng ấy, mởmiệng nói: “Không tắm Hoa Trì xác vẫn hủy hoại, hãy dẫn Thiên Tuyền tướivào thân...”Không nói gì về ý chỉ của Bệ hạ Hoàng đế Khánh Quốc, không bàn vềtương lai của Đông Di thành, cũng không nói ra bí mật trong lòng. Phạm Nhànlập tức nói từng câu từng chữ, rành mạch, hào phóng đọc thuộc lòng công phápvô danh mình từ nhỏ tu luyện.Công pháp Vô Danh gồm hai quyển, suốt hơn hai mươi năm đời ngườiPhạm Nhàn chỉ tu được quyển thượng, quyển hạ dù cũng thuộc lòng nhưngkhông có chút tiến bộ, những chữ viết trong đầu y như khắc vào đó, hoàn toànkhông quên, lúc này đọc ra trước mặt Tứ Cố Kiếm chỉ mất vài hơi thở.Y không cần cân nhắc Tứ Cố Kiếm có nghe hiểu được không, nhớ đượckhông, bởi dù đối phương sắp chết, nhưng dù sao cũng là một vị Đại tông sư.Theo lời Phạm Nhàn, ánh mắt Tứ Cố dần dần rời khỏi con muỗi trên góctường kia, không biết đang chăm chú nhìn vào không gian nào phía trước, ánhmắt lạnh lùng trở nên sắc bén, tập trung như một nhát kiếm, thân kiếm dần sánglên, rực cháy không gì sánh nổi.Đôi môi Phạm Nhàn đóng lại, sau đó im lặng chờ đợi bên cạnh.Không cần y giải thích, Tứ Cố Kiếm tự có thể nghe ra từ những câu từ tinhdiệu, không thể tưởng tượng nổi, phương pháp tu luyện khí huyết thô bạo kỳ lạmà Phạm Nhàn đã tụng, chính là chân quyết bá đạo của nhánh Khánh Đế.Theo lời ngâm tụng của Phạm Nhàn, đôi mắt Tứ Cố Kiếm dần sáng đến cựcđiểm rồi lờ mờ đi theo lúc Phạm Nhàn ngừng miệng."Làm thế nào để tu nửa quyển sau?" Phạm Nhàn cúi đầu cung kính hỏi."Không thể được." Giọng nói của Tứ Cố Kiếm cực kỳ yếu ớt, cực kỳ khànkhàn, nhưng trả lời lại cực kỳ kiên quyết.Phạm Nhàn cũng không quá thất vọng, tiếp tục bình tĩnh hỏi: "Nhưng Bệ hạđang tu nửa quyển sau, đó là Vương Đạo."๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Nó không bay, đó là vì trong gian nhà tranh này nó không phát hiện ra đốitượng để hút máu. Đám người trong nhà tranh dường như đều có pháp lực kỳquái, chỉ cần tới gần thân thể bọn họ là bị một lớp bình phong vô hình ngănchặn, đánh chết.Chỉ có người trên giường sắp chết nhưng không có khả năng đó, nhưng conmuỗi vẫn không dám bay xuống, bởi nó cảm nhận được từ người đó một luồnghơi lạnh, trong thời tiết nóng bức này, lạnh đến mức nó gần như không chịu nổi.Nhưng nó vẫn cố chịu đựng, vì nó biết người kia sắp chết. Dù có lợi hại đếnđâu, chỉ cần chết đi là cũng sẽ hóa thành máu và thịt thối. Nó cần máu, còn bọnchim ruồi bên ngoài cần thịt thối.o O oDưới lớp chăn dày, thân thể Tứ Cố Kiếm lạnh buốt, run rẩy không ngừng,mỗi cơn rung động kéo theo vết thương trước ngực bụng như bị xé toạc. Banăm trước bị một quyền Vương Đạo của Khánh Đế đánh trúng, cánh tay bị DiệpLưu Vân xé đứt, hơn một tháng trước lại bị Ảnh Tử đâm hai nhát vào ngực. Dùchất độc của Phí Giới đã làm tê liệt vết thương, nhưng sinh mệnh đã cạn kiệt.Theo lý mà nói, lão đã chết từ lâu, nhưng lão vẫn sống, mở mắt nhìn chằmchằm vách tường trắng xóa, góc tường có con muỗi chân dài đang run rẩy, chờđợi nó không thể chịu đựng được mà rơi xuống.Trong mắt Đại tông sư lộ rõ vẻ bình thản, đã nhìn thấu mọi thứ trên đời, kểcả cái chết và nỗi sợ khủng khiếp giữa sống và chết.Trong mắt lão không còn chút hung tàn lúc kiếm trảm Hổ vệ, không cònmùi máu tanh lúc đồ sát cả phủ, không còn ý chí chiến đấu bất khuất, thậm chícả hứng thú nhìn kiến chuyển nhà dưới gốc cây xanh cũng không, chỉ có vẻbình thản, và bóng dáng con muỗi chân dài khô héo đang run rẩy.Tứ Cố Kiếm sắp chết nhưng không chịu chết, vì đang đợi một người.Cánh cửa phòng nhẹ nhàng mở ra, ánh hoàng hôn ấm áp lọt vào, in bóngngười trẻ tuổi, kéo dài vệt bóng trên sàn.Tứ Cố Kiếm không lãng phí sinh mệnh cuối cùng để nhìn y, cũng không lêntiếng, biết rằng nếu đã quay lại, y sẽ nói những gì mình muốn nghe.o O oPhạm Nhàn rời kinh đô chuyển hướng sang Hoạt Châu, lại ẩn nấp lẻn đếnThập Gia thôn, liên tục nhọc nhằn trên đường, cuối cùng gặp được đội ngũGiám Sát viện ở ngoài Đông Di thành. Y không chậm trễ chút nào, vội vàng đếnKiếm Lư, trong ánh mắt hơi hờ hững của Vân Chi Lan, đẩy cửa bước vào, lạiđẩy cửa bước vào, lại đẩy cửa bước vào, qua ba lớp cửa, theo tiếng bước chânvội vàng, đến bên cạnh Tứ Cố Kiếm.Y nhìn thấy cái đầu lộ ra ngoài tấm chăn dày của Tứ Cố Kiếm, mới pháthiện thân thể của vị Kiếm Thánh Đại tông sư này thực ra cực kỳ gầy yếu, chodù đắp ba tấm chăn vẫn nhỏ bé, khiến cái đầu của lão ta trông cực kỳ to lớn.Đến tình trạng này, Tứ Cố Kiếm vẫn chưa chết, sự thật này khiến PhạmNhàn âm thầm kinh ngạc. Y nhìn khuôn mặt già nua nhưng lạnh lùng ấy, mởmiệng nói: “Không tắm Hoa Trì xác vẫn hủy hoại, hãy dẫn Thiên Tuyền tướivào thân...”Không nói gì về ý chỉ của Bệ hạ Hoàng đế Khánh Quốc, không bàn vềtương lai của Đông Di thành, cũng không nói ra bí mật trong lòng. Phạm Nhànlập tức nói từng câu từng chữ, rành mạch, hào phóng đọc thuộc lòng công phápvô danh mình từ nhỏ tu luyện.Công pháp Vô Danh gồm hai quyển, suốt hơn hai mươi năm đời ngườiPhạm Nhàn chỉ tu được quyển thượng, quyển hạ dù cũng thuộc lòng nhưngkhông có chút tiến bộ, những chữ viết trong đầu y như khắc vào đó, hoàn toànkhông quên, lúc này đọc ra trước mặt Tứ Cố Kiếm chỉ mất vài hơi thở.Y không cần cân nhắc Tứ Cố Kiếm có nghe hiểu được không, nhớ đượckhông, bởi dù đối phương sắp chết, nhưng dù sao cũng là một vị Đại tông sư.Theo lời Phạm Nhàn, ánh mắt Tứ Cố dần dần rời khỏi con muỗi trên góctường kia, không biết đang chăm chú nhìn vào không gian nào phía trước, ánhmắt lạnh lùng trở nên sắc bén, tập trung như một nhát kiếm, thân kiếm dần sánglên, rực cháy không gì sánh nổi.Đôi môi Phạm Nhàn đóng lại, sau đó im lặng chờ đợi bên cạnh.Không cần y giải thích, Tứ Cố Kiếm tự có thể nghe ra từ những câu từ tinhdiệu, không thể tưởng tượng nổi, phương pháp tu luyện khí huyết thô bạo kỳ lạmà Phạm Nhàn đã tụng, chính là chân quyết bá đạo của nhánh Khánh Đế.Theo lời ngâm tụng của Phạm Nhàn, đôi mắt Tứ Cố Kiếm dần sáng đến cựcđiểm rồi lờ mờ đi theo lúc Phạm Nhàn ngừng miệng."Làm thế nào để tu nửa quyển sau?" Phạm Nhàn cúi đầu cung kính hỏi."Không thể được." Giọng nói của Tứ Cố Kiếm cực kỳ yếu ớt, cực kỳ khànkhàn, nhưng trả lời lại cực kỳ kiên quyết.Phạm Nhàn cũng không quá thất vọng, tiếp tục bình tĩnh hỏi: "Nhưng Bệ hạđang tu nửa quyển sau, đó là Vương Đạo."๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Nó không bay, đó là vì trong gian nhà tranh này nó không phát hiện ra đốitượng để hút máu. Đám người trong nhà tranh dường như đều có pháp lực kỳquái, chỉ cần tới gần thân thể bọn họ là bị một lớp bình phong vô hình ngănchặn, đánh chết.Chỉ có người trên giường sắp chết nhưng không có khả năng đó, nhưng conmuỗi vẫn không dám bay xuống, bởi nó cảm nhận được từ người đó một luồnghơi lạnh, trong thời tiết nóng bức này, lạnh đến mức nó gần như không chịu nổi.Nhưng nó vẫn cố chịu đựng, vì nó biết người kia sắp chết. Dù có lợi hại đếnđâu, chỉ cần chết đi là cũng sẽ hóa thành máu và thịt thối. Nó cần máu, còn bọnchim ruồi bên ngoài cần thịt thối.o O oDưới lớp chăn dày, thân thể Tứ Cố Kiếm lạnh buốt, run rẩy không ngừng,mỗi cơn rung động kéo theo vết thương trước ngực bụng như bị xé toạc. Banăm trước bị một quyền Vương Đạo của Khánh Đế đánh trúng, cánh tay bị DiệpLưu Vân xé đứt, hơn một tháng trước lại bị Ảnh Tử đâm hai nhát vào ngực. Dùchất độc của Phí Giới đã làm tê liệt vết thương, nhưng sinh mệnh đã cạn kiệt.Theo lý mà nói, lão đã chết từ lâu, nhưng lão vẫn sống, mở mắt nhìn chằmchằm vách tường trắng xóa, góc tường có con muỗi chân dài đang run rẩy, chờđợi nó không thể chịu đựng được mà rơi xuống.Trong mắt Đại tông sư lộ rõ vẻ bình thản, đã nhìn thấu mọi thứ trên đời, kểcả cái chết và nỗi sợ khủng khiếp giữa sống và chết.Trong mắt lão không còn chút hung tàn lúc kiếm trảm Hổ vệ, không cònmùi máu tanh lúc đồ sát cả phủ, không còn ý chí chiến đấu bất khuất, thậm chícả hứng thú nhìn kiến chuyển nhà dưới gốc cây xanh cũng không, chỉ có vẻbình thản, và bóng dáng con muỗi chân dài khô héo đang run rẩy.Tứ Cố Kiếm sắp chết nhưng không chịu chết, vì đang đợi một người.Cánh cửa phòng nhẹ nhàng mở ra, ánh hoàng hôn ấm áp lọt vào, in bóngngười trẻ tuổi, kéo dài vệt bóng trên sàn.Tứ Cố Kiếm không lãng phí sinh mệnh cuối cùng để nhìn y, cũng không lêntiếng, biết rằng nếu đã quay lại, y sẽ nói những gì mình muốn nghe.o O oPhạm Nhàn rời kinh đô chuyển hướng sang Hoạt Châu, lại ẩn nấp lẻn đếnThập Gia thôn, liên tục nhọc nhằn trên đường, cuối cùng gặp được đội ngũGiám Sát viện ở ngoài Đông Di thành. Y không chậm trễ chút nào, vội vàng đếnKiếm Lư, trong ánh mắt hơi hờ hững của Vân Chi Lan, đẩy cửa bước vào, lạiđẩy cửa bước vào, lại đẩy cửa bước vào, qua ba lớp cửa, theo tiếng bước chânvội vàng, đến bên cạnh Tứ Cố Kiếm.Y nhìn thấy cái đầu lộ ra ngoài tấm chăn dày của Tứ Cố Kiếm, mới pháthiện thân thể của vị Kiếm Thánh Đại tông sư này thực ra cực kỳ gầy yếu, chodù đắp ba tấm chăn vẫn nhỏ bé, khiến cái đầu của lão ta trông cực kỳ to lớn.Đến tình trạng này, Tứ Cố Kiếm vẫn chưa chết, sự thật này khiến PhạmNhàn âm thầm kinh ngạc. Y nhìn khuôn mặt già nua nhưng lạnh lùng ấy, mởmiệng nói: “Không tắm Hoa Trì xác vẫn hủy hoại, hãy dẫn Thiên Tuyền tướivào thân...”Không nói gì về ý chỉ của Bệ hạ Hoàng đế Khánh Quốc, không bàn vềtương lai của Đông Di thành, cũng không nói ra bí mật trong lòng. Phạm Nhànlập tức nói từng câu từng chữ, rành mạch, hào phóng đọc thuộc lòng công phápvô danh mình từ nhỏ tu luyện.Công pháp Vô Danh gồm hai quyển, suốt hơn hai mươi năm đời ngườiPhạm Nhàn chỉ tu được quyển thượng, quyển hạ dù cũng thuộc lòng nhưngkhông có chút tiến bộ, những chữ viết trong đầu y như khắc vào đó, hoàn toànkhông quên, lúc này đọc ra trước mặt Tứ Cố Kiếm chỉ mất vài hơi thở.Y không cần cân nhắc Tứ Cố Kiếm có nghe hiểu được không, nhớ đượckhông, bởi dù đối phương sắp chết, nhưng dù sao cũng là một vị Đại tông sư.Theo lời Phạm Nhàn, ánh mắt Tứ Cố dần dần rời khỏi con muỗi trên góctường kia, không biết đang chăm chú nhìn vào không gian nào phía trước, ánhmắt lạnh lùng trở nên sắc bén, tập trung như một nhát kiếm, thân kiếm dần sánglên, rực cháy không gì sánh nổi.Đôi môi Phạm Nhàn đóng lại, sau đó im lặng chờ đợi bên cạnh.Không cần y giải thích, Tứ Cố Kiếm tự có thể nghe ra từ những câu từ tinhdiệu, không thể tưởng tượng nổi, phương pháp tu luyện khí huyết thô bạo kỳ lạmà Phạm Nhàn đã tụng, chính là chân quyết bá đạo của nhánh Khánh Đế.Theo lời ngâm tụng của Phạm Nhàn, đôi mắt Tứ Cố Kiếm dần sáng đến cựcđiểm rồi lờ mờ đi theo lúc Phạm Nhàn ngừng miệng."Làm thế nào để tu nửa quyển sau?" Phạm Nhàn cúi đầu cung kính hỏi."Không thể được." Giọng nói của Tứ Cố Kiếm cực kỳ yếu ớt, cực kỳ khànkhàn, nhưng trả lời lại cực kỳ kiên quyết.Phạm Nhàn cũng không quá thất vọng, tiếp tục bình tĩnh hỏi: "Nhưng Bệ hạđang tu nửa quyển sau, đó là Vương Đạo."๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑