Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 1723: Người đầy mưa gió, ta từ biển tới 9

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑"Ai mà biết được chuyện tương lai chứ?"Phạm Nhàn lắc đầu, không nói thêm gì nữa. Với cảnh giới của Diệp LưuVân và Phí Giới tiên sinh, dù là vùng đất Tây Dương bí ẩn xa xôi kia, cũngchẳng có gì có thể giữ chân hay làm tổn thương được họ.Phạm Nhàn không còn thắc mắc gì, nhưng dường như Diệp Lưu Vân vẫncòn điều muốn nói. Ông nhìn Phạm Nhàn, cười ôn hòa nói: "Từ Đại Ngụy trởđi, thiên hạ loạn lạc, chiến tranh bốn phương, bách tính lưu lạc, khổ sở vô ngần.Ta đã giúp phụ thân ngươi dọn dẹp chướng ngại cuối cùng, những việc tiếptheo, là dành cho các thanh niên như các ngươi."Đúng vậy, với tư cách tôn sư tông sư, Diệp Lưu Vân đã ẩn nhẫn hai mươinăm, âm thầm phối hợp với kế hoạch của Hoàng đế bệ hạ, dọn sạch mọi mốinguy hiểm tiềm ẩn trong nội bộ Khánh quốc, xóa sổ hai chướng ngại lớn nhấttrên con đường thống nhất thiên hạ.Đó là Khổ Hà và Tứ Cố Kiếm.Diệp Lưu Vân ở lại đại lục này không còn ý nghĩa gì, nên trước khi ra điông mới quay lại và nói với Phạm Nhàn những lời đó.Trong mắt vị Đại tông sư, chắc chắn Phạm Nhàn là người xuất sắc nhấttrong thế hệ trẻ, không chỉ về võ công mà cả năng lực cơ trí cùng lòng quan tâmđến dân chúng. Vì thế Diệp Lưu Vân mới gửi gắm những lời này với PhạmNhàn.Nhưng Diệp Lưu Vân không thể nào nhìn thấu được tấm lòng của PhạmNhàn, dù ông có là Đại tông sư đi nữa.Nói xong câu đó, Diệp Lưu Vân không tiếp tục trò chuyện với Phạm Nhànnhưng vẫn đứng trên mũi thuyền, nhìn lên đỉnh núi bên kia, nhìn người sắp chếthay bằng hữu trên đó.Phạm Nhàn cúi đầu trầm ngâm một lát rồi quay trở lên bờ, hạ giọng nóichuyện với Phí Giới tiên sinh. Sắp phải chia tay, y có nhiều điều muốn nói vớithầy, dù chỉ là những kỷ niệm tuổi ấu thơ xa xửa xừa xưa. Cơ hội để ôn lạinhững kỷ niệm ấy đã không còn nhiều.o O oPhạm Nhàn lấy ra quyển sách nhỏ mà Khổ Hà để lại, đưa cho Phí Giới tiênsinh, nói: "Thứ Khổ Hà để lại chắc chắn có liên quan đến pháp thuật, ngài hãymang sang Tây Dương tìm người đọc thử âm tiết, chắc họ sẽ hiểu, có lẽ liênquan đến nơi nào đó ở Ý, La Mã.”Thấy y trịnh trọng như vậy, lại nói là di vật của Khổ Hà, Phí Giới cau mày,nhận lấy rồi cho vào ngực, khàn khàn nói: "Yên tâm, không ai có thể cướp lấythứ này từ tay ta đâu."Phạm Nhàn tinh mắt, đã thấy tiên sinh làm gì trong quyển sách nhỏ ấy, cườinói: "Trừ khi những tên trộm kia không sợ chết.""Đã là thứ Khổ Hà để lại cho ngươi, chắc có ích lợi gì đó, sao không tự giữlấy?""Đêm qua con đã thuộc lòng rồi." Phạm Nhàn chỉ vào đầu mình, mỉm cườinhắc lại với thầy về trí nhớ phi thường của mình từ bé.Phí Giới bật cười, nhớ lại những ngày đêm dạy cho đứa trẻ quái dị này ởĐạm Châu ngày xưa.Bên bờ biển Đông Hải, mưa gió dần dịu đi, Phạm Nhàn và Phí Giới đồngthời cảm nhận được điều gì đó, không còn nhàn nhã trò chuyện nữa, quay đầunhìn về phía chiếc thuyền nhỏ trôi theo sóng nước êm đềm ở bờ biển, nhìn DiệpLưu Vân đứng trên mũi thuyền.Nụ cười trên mặt Diệp Lưu Vân càng lúc càng dịu dàng, càng lúc càng thưthái, giống như đã thấu hiểu điều gì đó, rất phóng khoáng.Một cơn sóng nhỏ đánh tới, con thuyền xao động, Diệp Lưu Vân dựa thế cúingười, cũng là cúi người với ngọn núi nhỏ đâu đó hướng Đông Di thành, vớigian nhà tranh nào đó.Trong lòng Phạm Nhàn chùng xuống, biết người kia đã ra đi.Phí Giới im lặng nhìn cảnh tượng này, nói: "Ta phải đi rồi."๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Con muỗi mảnh khảnh trong nhà tranh cuối cùng cũng không chịu đựng nổihành hạ của thời gian, thấy thời tiết sắp nóng lên, chính là thời điểm tươi đẹpnhất của kiếp sống, nhưng nó không thể đứng vững trên góc tường nữa, tuyệtvọng nhìn chăm chăm vào chiếc chăn dày và khoảng trống trống rỗng khôngngười trong đó rồi rớt từ trên tường xuống sàn nhà. Một cơn gió thổi từ khe cửacuốn nó đi đâu mất.Trên ngọn đồi phía sau túp lều, bóng dáng gầy yếu kia đã nằm gục trongvòng tay các đồ đệ, không còn hơi thở.Chiếc thuyền nhỏ từ từ rời bờ, hướng về phía chiếc thuyền lớn trong lànsương mờ. Phạm Nhàn đứng trên bãi cát cúi đầu tiễn đưa.Cho đến phút cuối cùng, Diệp Lưu Vân vẫn không rời thuyền lên bờ, có lẽtrong lòng vị Đại tông sư này đã vạch rõ ranh giới, cả đời không muốn bướcchân lên vùng đất đầy tử vong và bất đắc dĩ này nữa, bởi sợ rằng một khi đã lênbờ, ông sẽ không muốn rời đi nữa.Đó là vứt bỏ, quyết tâm tới quyết liệt.Phạm Nhàn nhìn chiếc thuyền nhỏ dần mất hút trong mưa gió, trong lòngsuy nghĩ, đây chính là cái gọi là thuyền nhỏ từ nay không còn, sống sót giữatrường giang đại hải. Chỉ có điều có người đi được, còn quá nhiều người lại đikhông được, không biết bao giờ mình mới có thể tự do ra đi giữa trường giangđại hải?

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

"Ai mà biết được chuyện tương lai chứ?"

Phạm Nhàn lắc đầu, không nói thêm gì nữa. Với cảnh giới của Diệp Lưu

Vân và Phí Giới tiên sinh, dù là vùng đất Tây Dương bí ẩn xa xôi kia, cũng

chẳng có gì có thể giữ chân hay làm tổn thương được họ.

Phạm Nhàn không còn thắc mắc gì, nhưng dường như Diệp Lưu Vân vẫn

còn điều muốn nói. Ông nhìn Phạm Nhàn, cười ôn hòa nói: "Từ Đại Ngụy trở

đi, thiên hạ loạn lạc, chiến tranh bốn phương, bách tính lưu lạc, khổ sở vô ngần.

Ta đã giúp phụ thân ngươi dọn dẹp chướng ngại cuối cùng, những việc tiếp

theo, là dành cho các thanh niên như các ngươi."

Đúng vậy, với tư cách tôn sư tông sư, Diệp Lưu Vân đã ẩn nhẫn hai mươi

năm, âm thầm phối hợp với kế hoạch của Hoàng đế bệ hạ, dọn sạch mọi mối

nguy hiểm tiềm ẩn trong nội bộ Khánh quốc, xóa sổ hai chướng ngại lớn nhất

trên con đường thống nhất thiên hạ.

Đó là Khổ Hà và Tứ Cố Kiếm.

Diệp Lưu Vân ở lại đại lục này không còn ý nghĩa gì, nên trước khi ra đi

ông mới quay lại và nói với Phạm Nhàn những lời đó.

Trong mắt vị Đại tông sư, chắc chắn Phạm Nhàn là người xuất sắc nhất

trong thế hệ trẻ, không chỉ về võ công mà cả năng lực cơ trí cùng lòng quan tâm

đến dân chúng. Vì thế Diệp Lưu Vân mới gửi gắm những lời này với Phạm

Nhàn.

Nhưng Diệp Lưu Vân không thể nào nhìn thấu được tấm lòng của Phạm

Nhàn, dù ông có là Đại tông sư đi nữa.

Nói xong câu đó, Diệp Lưu Vân không tiếp tục trò chuyện với Phạm Nhàn

nhưng vẫn đứng trên mũi thuyền, nhìn lên đỉnh núi bên kia, nhìn người sắp chết

hay bằng hữu trên đó.

Phạm Nhàn cúi đầu trầm ngâm một lát rồi quay trở lên bờ, hạ giọng nói

chuyện với Phí Giới tiên sinh. Sắp phải chia tay, y có nhiều điều muốn nói với

thầy, dù chỉ là những kỷ niệm tuổi ấu thơ xa xửa xừa xưa. Cơ hội để ôn lại

những kỷ niệm ấy đã không còn nhiều.

o O o

Phạm Nhàn lấy ra quyển sách nhỏ mà Khổ Hà để lại, đưa cho Phí Giới tiên

sinh, nói: "Thứ Khổ Hà để lại chắc chắn có liên quan đến pháp thuật, ngài hãy

mang sang Tây Dương tìm người đọc thử âm tiết, chắc họ sẽ hiểu, có lẽ liên

quan đến nơi nào đó ở Ý, La Mã.”

Thấy y trịnh trọng như vậy, lại nói là di vật của Khổ Hà, Phí Giới cau mày,

nhận lấy rồi cho vào ngực, khàn khàn nói: "Yên tâm, không ai có thể cướp lấy

thứ này từ tay ta đâu."

Phạm Nhàn tinh mắt, đã thấy tiên sinh làm gì trong quyển sách nhỏ ấy, cười

nói: "Trừ khi những tên trộm kia không sợ chết."

"Đã là thứ Khổ Hà để lại cho ngươi, chắc có ích lợi gì đó, sao không tự giữ

lấy?"

"Đêm qua con đã thuộc lòng rồi." Phạm Nhàn chỉ vào đầu mình, mỉm cười

nhắc lại với thầy về trí nhớ phi thường của mình từ bé.

Phí Giới bật cười, nhớ lại những ngày đêm dạy cho đứa trẻ quái dị này ở

Đạm Châu ngày xưa.

Bên bờ biển Đông Hải, mưa gió dần dịu đi, Phạm Nhàn và Phí Giới đồng

thời cảm nhận được điều gì đó, không còn nhàn nhã trò chuyện nữa, quay đầu

nhìn về phía chiếc thuyền nhỏ trôi theo sóng nước êm đềm ở bờ biển, nhìn Diệp

Lưu Vân đứng trên mũi thuyền.

Nụ cười trên mặt Diệp Lưu Vân càng lúc càng dịu dàng, càng lúc càng thư

thái, giống như đã thấu hiểu điều gì đó, rất phóng khoáng.

Một cơn sóng nhỏ đánh tới, con thuyền xao động, Diệp Lưu Vân dựa thế cúi

người, cũng là cúi người với ngọn núi nhỏ đâu đó hướng Đông Di thành, với

gian nhà tranh nào đó.

Trong lòng Phạm Nhàn chùng xuống, biết người kia đã ra đi.

Phí Giới im lặng nhìn cảnh tượng này, nói: "Ta phải đi rồi."

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Con muỗi mảnh khảnh trong nhà tranh cuối cùng cũng không chịu đựng nổi

hành hạ của thời gian, thấy thời tiết sắp nóng lên, chính là thời điểm tươi đẹp

nhất của kiếp sống, nhưng nó không thể đứng vững trên góc tường nữa, tuyệt

vọng nhìn chăm chăm vào chiếc chăn dày và khoảng trống trống rỗng không

người trong đó rồi rớt từ trên tường xuống sàn nhà. Một cơn gió thổi từ khe cửa

cuốn nó đi đâu mất.

Trên ngọn đồi phía sau túp lều, bóng dáng gầy yếu kia đã nằm gục trong

vòng tay các đồ đệ, không còn hơi thở.

Chiếc thuyền nhỏ từ từ rời bờ, hướng về phía chiếc thuyền lớn trong làn

sương mờ. Phạm Nhàn đứng trên bãi cát cúi đầu tiễn đưa.

Cho đến phút cuối cùng, Diệp Lưu Vân vẫn không rời thuyền lên bờ, có lẽ

trong lòng vị Đại tông sư này đã vạch rõ ranh giới, cả đời không muốn bước

chân lên vùng đất đầy tử vong và bất đắc dĩ này nữa, bởi sợ rằng một khi đã lên

bờ, ông sẽ không muốn rời đi nữa.

Đó là vứt bỏ, quyết tâm tới quyết liệt.

Phạm Nhàn nhìn chiếc thuyền nhỏ dần mất hút trong mưa gió, trong lòng

suy nghĩ, đây chính là cái gọi là thuyền nhỏ từ nay không còn, sống sót giữa

trường giang đại hải. Chỉ có điều có người đi được, còn quá nhiều người lại đi

không được, không biết bao giờ mình mới có thể tự do ra đi giữa trường giang

đại hải?

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑"Ai mà biết được chuyện tương lai chứ?"Phạm Nhàn lắc đầu, không nói thêm gì nữa. Với cảnh giới của Diệp LưuVân và Phí Giới tiên sinh, dù là vùng đất Tây Dương bí ẩn xa xôi kia, cũngchẳng có gì có thể giữ chân hay làm tổn thương được họ.Phạm Nhàn không còn thắc mắc gì, nhưng dường như Diệp Lưu Vân vẫncòn điều muốn nói. Ông nhìn Phạm Nhàn, cười ôn hòa nói: "Từ Đại Ngụy trởđi, thiên hạ loạn lạc, chiến tranh bốn phương, bách tính lưu lạc, khổ sở vô ngần.Ta đã giúp phụ thân ngươi dọn dẹp chướng ngại cuối cùng, những việc tiếptheo, là dành cho các thanh niên như các ngươi."Đúng vậy, với tư cách tôn sư tông sư, Diệp Lưu Vân đã ẩn nhẫn hai mươinăm, âm thầm phối hợp với kế hoạch của Hoàng đế bệ hạ, dọn sạch mọi mốinguy hiểm tiềm ẩn trong nội bộ Khánh quốc, xóa sổ hai chướng ngại lớn nhấttrên con đường thống nhất thiên hạ.Đó là Khổ Hà và Tứ Cố Kiếm.Diệp Lưu Vân ở lại đại lục này không còn ý nghĩa gì, nên trước khi ra điông mới quay lại và nói với Phạm Nhàn những lời đó.Trong mắt vị Đại tông sư, chắc chắn Phạm Nhàn là người xuất sắc nhấttrong thế hệ trẻ, không chỉ về võ công mà cả năng lực cơ trí cùng lòng quan tâmđến dân chúng. Vì thế Diệp Lưu Vân mới gửi gắm những lời này với PhạmNhàn.Nhưng Diệp Lưu Vân không thể nào nhìn thấu được tấm lòng của PhạmNhàn, dù ông có là Đại tông sư đi nữa.Nói xong câu đó, Diệp Lưu Vân không tiếp tục trò chuyện với Phạm Nhànnhưng vẫn đứng trên mũi thuyền, nhìn lên đỉnh núi bên kia, nhìn người sắp chếthay bằng hữu trên đó.Phạm Nhàn cúi đầu trầm ngâm một lát rồi quay trở lên bờ, hạ giọng nóichuyện với Phí Giới tiên sinh. Sắp phải chia tay, y có nhiều điều muốn nói vớithầy, dù chỉ là những kỷ niệm tuổi ấu thơ xa xửa xừa xưa. Cơ hội để ôn lạinhững kỷ niệm ấy đã không còn nhiều.o O oPhạm Nhàn lấy ra quyển sách nhỏ mà Khổ Hà để lại, đưa cho Phí Giới tiênsinh, nói: "Thứ Khổ Hà để lại chắc chắn có liên quan đến pháp thuật, ngài hãymang sang Tây Dương tìm người đọc thử âm tiết, chắc họ sẽ hiểu, có lẽ liênquan đến nơi nào đó ở Ý, La Mã.”Thấy y trịnh trọng như vậy, lại nói là di vật của Khổ Hà, Phí Giới cau mày,nhận lấy rồi cho vào ngực, khàn khàn nói: "Yên tâm, không ai có thể cướp lấythứ này từ tay ta đâu."Phạm Nhàn tinh mắt, đã thấy tiên sinh làm gì trong quyển sách nhỏ ấy, cườinói: "Trừ khi những tên trộm kia không sợ chết.""Đã là thứ Khổ Hà để lại cho ngươi, chắc có ích lợi gì đó, sao không tự giữlấy?""Đêm qua con đã thuộc lòng rồi." Phạm Nhàn chỉ vào đầu mình, mỉm cườinhắc lại với thầy về trí nhớ phi thường của mình từ bé.Phí Giới bật cười, nhớ lại những ngày đêm dạy cho đứa trẻ quái dị này ởĐạm Châu ngày xưa.Bên bờ biển Đông Hải, mưa gió dần dịu đi, Phạm Nhàn và Phí Giới đồngthời cảm nhận được điều gì đó, không còn nhàn nhã trò chuyện nữa, quay đầunhìn về phía chiếc thuyền nhỏ trôi theo sóng nước êm đềm ở bờ biển, nhìn DiệpLưu Vân đứng trên mũi thuyền.Nụ cười trên mặt Diệp Lưu Vân càng lúc càng dịu dàng, càng lúc càng thưthái, giống như đã thấu hiểu điều gì đó, rất phóng khoáng.Một cơn sóng nhỏ đánh tới, con thuyền xao động, Diệp Lưu Vân dựa thế cúingười, cũng là cúi người với ngọn núi nhỏ đâu đó hướng Đông Di thành, vớigian nhà tranh nào đó.Trong lòng Phạm Nhàn chùng xuống, biết người kia đã ra đi.Phí Giới im lặng nhìn cảnh tượng này, nói: "Ta phải đi rồi."๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Con muỗi mảnh khảnh trong nhà tranh cuối cùng cũng không chịu đựng nổihành hạ của thời gian, thấy thời tiết sắp nóng lên, chính là thời điểm tươi đẹpnhất của kiếp sống, nhưng nó không thể đứng vững trên góc tường nữa, tuyệtvọng nhìn chăm chăm vào chiếc chăn dày và khoảng trống trống rỗng khôngngười trong đó rồi rớt từ trên tường xuống sàn nhà. Một cơn gió thổi từ khe cửacuốn nó đi đâu mất.Trên ngọn đồi phía sau túp lều, bóng dáng gầy yếu kia đã nằm gục trongvòng tay các đồ đệ, không còn hơi thở.Chiếc thuyền nhỏ từ từ rời bờ, hướng về phía chiếc thuyền lớn trong lànsương mờ. Phạm Nhàn đứng trên bãi cát cúi đầu tiễn đưa.Cho đến phút cuối cùng, Diệp Lưu Vân vẫn không rời thuyền lên bờ, có lẽtrong lòng vị Đại tông sư này đã vạch rõ ranh giới, cả đời không muốn bướcchân lên vùng đất đầy tử vong và bất đắc dĩ này nữa, bởi sợ rằng một khi đã lênbờ, ông sẽ không muốn rời đi nữa.Đó là vứt bỏ, quyết tâm tới quyết liệt.Phạm Nhàn nhìn chiếc thuyền nhỏ dần mất hút trong mưa gió, trong lòngsuy nghĩ, đây chính là cái gọi là thuyền nhỏ từ nay không còn, sống sót giữatrường giang đại hải. Chỉ có điều có người đi được, còn quá nhiều người lại đikhông được, không biết bao giờ mình mới có thể tự do ra đi giữa trường giangđại hải?

Chương 1723: Người đầy mưa gió, ta từ biển tới 9