Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 1727: Nguồn bạc trong thiên hạ, phải giết! 1
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Nhưng y nghe rất rõ câu nói của Vân Chi Lan, nghe thấy bốn chữ "mười haithanh kiếm", con ngươi Phạm Nhàn hơi nhíu lại, bình tĩnh nhìn y nói: "Mườihai thanh kiếm... Nếu kiếm tâm của Vân đại gia không còn, làm sao ta có thểkhống chế được mười hai thanh kiếm đó?"Không đợi Vân Chi Lan trả lời, y đã sớm đứng dậy, trịnh trọng đỡ đại đồ đệKiếm Lư Vân Chi Lan đứng lên, thành khẩn nói: "Ta biết ngươi sẽ không chỉ vìlời di ngôn lúc hấp hối của Kiếm Thánh mà tin tưởng ta, ta cũng không cầnngươi tin ta, chỉ có điều nếu đây là một giao dịch, ta cần sức mạnh của KiếmLư, Kiếm Lư cũng cần ta che chở, nhưng nếu không có ngươi, làm sao ta có thểnắm chặt được mười hai thanh kiếm kia?"Vân Chi Lan mặt mày không chút nét cười, lạnh nhạt nói: “Đương nhiên giasư đã chuẩn bị phương pháp cho Tiểu Phạm đại nhân yên tâm.”Nói xong câu này, Vân Chi Lan quay người bước đi, hoàn toàn không choPhạm Nhàn cơ hội trao đổi tình cảm, kết giao kiếm tâm.Phạm Nhàn đứng trơ ra trong phòng, suy nghĩ không biết Tứ Cố Kiếm đãgiao phó công việc gì cho Vân Chi Lan? Chỉ trong chốc lát, y đã đoán ra mộtphần, tuy Tứ Cố Kiếm đặt cược lớn vào y, nhưng vẫn cần có người kiểm soát vàgiám sát y.Vân Chi Lan chính là người đứng ngoài liên minh lợi ích ấy. Với uy tín củamình trong lòng các đệ tử Kiếm Lư, nếu sau này Phạm Nhàn làm việc gì tổn hạiquá lớn đến lợi ích của Đông Di thành, chỉ cần Vân Chi Lan ra lệnh, chắc chắnnhững thanh kiếm trên danh nghĩa của Phạm Nhàn sẽ nhanh chóng rời bỏ y, chỉcòn lại một mình y.o O oNgười tiếp theo bước vào phòng sau Vân Chi Lan là nhị đệ tử Kiếm Lư.Phạm Nhàn im lặng quan sát nam nhân trung niên này, thấy đối phương cóngoại hình bình thường, lông mày không có gì nổi bật, ngay cả kiếm ý cũngđược giấu sâu bên trong. Hắn mặc một chiếc áo choàng bông dày, không giốngmột kiếm khách lợi hại mà giống như một vị quản gia.Đại sư huynh đến, tiếp theo là nhị sư huynh. Trong lòng Phạm Nhàn cườikhổ, Tứ Cố Kiếm trực tiếp đẩy y lên giữa đống lửa. Các đệ tử Kiếm Lư dườngnhư đã tiếp nhận di ngôn của lão, lần lượt tới báo cáo công việc với y.Phạm Nhàn liếc nhìn chiếc bình đất nhỏ màu nâu bên cạnh, trong mắt hiệnlên vẻ mơ hồ. Một vị Kiếm Thánh, nay chỉ còn là một bình tro tàn trong tay.Tay y nhẹ nhàng vuốt ve chiếc bình, tựa hồ vẫn cảm nhận được hơi ấm từtro cốt của Tứ Cố Kiếm.Theo động tác của y, ánh mắt Nhị sư huynh cũng thay đổi, nhưng nhanhchóng lấy lại bình tĩnh. Hắn vung tay ra hiệu, mấy đệ tử thế hệ thứ ba Kiếm Lưkhiêng vài chiếc rương vào phòng.Phạm Nhàn ngẩng đầu, mỉm cười hỏi: "Lẽ nào đây là di sản của KiếmThánh?"Nhị sư huynh mỉm cười, không nói gì thêm, cho đến khi tất cả các rươngđều được bày ra trong phòng Phạm Nhàn, mới nhẹ nhàng nói: "Tài sản của taKiếm Lư đương nhiên sẽ không chỉ có một ít như thế này. Đây chỉ là một phầntài sản lưu động có thể tạm thời sử dụng, Sư phụ nói hiện giờ ngươi cần bạc,nên ta mang đến cho ngươi. Còn một số sổ sách, ta nghĩ chắc chắn chắc chắnngươi sẽ hứng thú nên cũng tự tiện mang đến."Phạm Nhàn hơi ngạc nhiên, lặng lẽ nhìn vị cao thủ Kiếm Lư có dáng vẻ nhưmột quản gia này. Y sẽ tuyệt đối không coi thường nhị sư huynh, trái lại trongmười ba đệ tử của Kiếm Lư, y luôn cho rằng vị này rất đáng chú ý. Huống hồ,dù trong thời kỳ Vân Chi Lan và Vương Thập Tam Lang tranh chấp nội bộ, nhịsư huynh vẫn giữ được trung lập, không bị liên lụy. Chỉ việc Tứ Cố Kiếm luônđể hắn canh giữ bên ngoài Kiếm Lư cũng đủ biết người này rất được Tứ CốKiếm tin tưởng.Bạc, sổ sách? Phạm Nhàn mở to mắt nhìn hắn hỏi: "Thật vất vả cho ngài.Xin hỏi những sổ sách này có liên quan gì?"Nhị đệ tử Kiếm Lư ôn tồn nói: "Là những sổ sách liên quan đến Thái Bìnhtiền trang."Nghe đến đây, Phạm Nhàn không thể ngồi yên trên giường nữa, bật dậy,chăm chú nhìn vị nhị đệ tử này một hồi lâu mà không nói nên lời. Cuối cùng, ycười tự giễu, giọng điệu cung kính nói: "Thật không ngờ, ta cho rằng ai cũngkhó mà ngờ nổi ra... Hóa ra ông chủ của tiền trang lớn nhất thiên hạ, lại là mộtvị cao thủ ẩn mình trong Kiếm Lư."Thái Bình tiền trang, tiền trang số một thiên hạ! Khi xưa với tài sản khổnglồ của Minh gia Khánh Quốc, ở một mức độ nào đó cũng phải dựa vào dòngtiền của Thái Bình tiền trang để duy trì. Từ khi thành lập cho đến nay, đây chínhlà tiền trang lớn nhất, uy tín nhất thiên hạ, không có gì sánh kịp. Hơn nữa tronghàng chục năm qua, chưa từng có tiền trang nào có thể đe dọa được vị trí củanó.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Nhưng y nghe rất rõ câu nói của Vân Chi Lan, nghe thấy bốn chữ "mười haithanh kiếm", con ngươi Phạm Nhàn hơi nhíu lại, bình tĩnh nhìn y nói: "Mườihai thanh kiếm... Nếu kiếm tâm của Vân đại gia không còn, làm sao ta có thểkhống chế được mười hai thanh kiếm đó?"Không đợi Vân Chi Lan trả lời, y đã sớm đứng dậy, trịnh trọng đỡ đại đồ đệKiếm Lư Vân Chi Lan đứng lên, thành khẩn nói: "Ta biết ngươi sẽ không chỉ vìlời di ngôn lúc hấp hối của Kiếm Thánh mà tin tưởng ta, ta cũng không cầnngươi tin ta, chỉ có điều nếu đây là một giao dịch, ta cần sức mạnh của KiếmLư, Kiếm Lư cũng cần ta che chở, nhưng nếu không có ngươi, làm sao ta có thểnắm chặt được mười hai thanh kiếm kia?"Vân Chi Lan mặt mày không chút nét cười, lạnh nhạt nói: “Đương nhiên giasư đã chuẩn bị phương pháp cho Tiểu Phạm đại nhân yên tâm.”Nói xong câu này, Vân Chi Lan quay người bước đi, hoàn toàn không choPhạm Nhàn cơ hội trao đổi tình cảm, kết giao kiếm tâm.Phạm Nhàn đứng trơ ra trong phòng, suy nghĩ không biết Tứ Cố Kiếm đãgiao phó công việc gì cho Vân Chi Lan? Chỉ trong chốc lát, y đã đoán ra mộtphần, tuy Tứ Cố Kiếm đặt cược lớn vào y, nhưng vẫn cần có người kiểm soát vàgiám sát y.Vân Chi Lan chính là người đứng ngoài liên minh lợi ích ấy. Với uy tín củamình trong lòng các đệ tử Kiếm Lư, nếu sau này Phạm Nhàn làm việc gì tổn hạiquá lớn đến lợi ích của Đông Di thành, chỉ cần Vân Chi Lan ra lệnh, chắc chắnnhững thanh kiếm trên danh nghĩa của Phạm Nhàn sẽ nhanh chóng rời bỏ y, chỉcòn lại một mình y.o O oNgười tiếp theo bước vào phòng sau Vân Chi Lan là nhị đệ tử Kiếm Lư.Phạm Nhàn im lặng quan sát nam nhân trung niên này, thấy đối phương cóngoại hình bình thường, lông mày không có gì nổi bật, ngay cả kiếm ý cũngđược giấu sâu bên trong. Hắn mặc một chiếc áo choàng bông dày, không giốngmột kiếm khách lợi hại mà giống như một vị quản gia.Đại sư huynh đến, tiếp theo là nhị sư huynh. Trong lòng Phạm Nhàn cườikhổ, Tứ Cố Kiếm trực tiếp đẩy y lên giữa đống lửa. Các đệ tử Kiếm Lư dườngnhư đã tiếp nhận di ngôn của lão, lần lượt tới báo cáo công việc với y.Phạm Nhàn liếc nhìn chiếc bình đất nhỏ màu nâu bên cạnh, trong mắt hiệnlên vẻ mơ hồ. Một vị Kiếm Thánh, nay chỉ còn là một bình tro tàn trong tay.Tay y nhẹ nhàng vuốt ve chiếc bình, tựa hồ vẫn cảm nhận được hơi ấm từtro cốt của Tứ Cố Kiếm.Theo động tác của y, ánh mắt Nhị sư huynh cũng thay đổi, nhưng nhanhchóng lấy lại bình tĩnh. Hắn vung tay ra hiệu, mấy đệ tử thế hệ thứ ba Kiếm Lưkhiêng vài chiếc rương vào phòng.Phạm Nhàn ngẩng đầu, mỉm cười hỏi: "Lẽ nào đây là di sản của KiếmThánh?"Nhị sư huynh mỉm cười, không nói gì thêm, cho đến khi tất cả các rươngđều được bày ra trong phòng Phạm Nhàn, mới nhẹ nhàng nói: "Tài sản của taKiếm Lư đương nhiên sẽ không chỉ có một ít như thế này. Đây chỉ là một phầntài sản lưu động có thể tạm thời sử dụng, Sư phụ nói hiện giờ ngươi cần bạc,nên ta mang đến cho ngươi. Còn một số sổ sách, ta nghĩ chắc chắn chắc chắnngươi sẽ hứng thú nên cũng tự tiện mang đến."Phạm Nhàn hơi ngạc nhiên, lặng lẽ nhìn vị cao thủ Kiếm Lư có dáng vẻ nhưmột quản gia này. Y sẽ tuyệt đối không coi thường nhị sư huynh, trái lại trongmười ba đệ tử của Kiếm Lư, y luôn cho rằng vị này rất đáng chú ý. Huống hồ,dù trong thời kỳ Vân Chi Lan và Vương Thập Tam Lang tranh chấp nội bộ, nhịsư huynh vẫn giữ được trung lập, không bị liên lụy. Chỉ việc Tứ Cố Kiếm luônđể hắn canh giữ bên ngoài Kiếm Lư cũng đủ biết người này rất được Tứ CốKiếm tin tưởng.Bạc, sổ sách? Phạm Nhàn mở to mắt nhìn hắn hỏi: "Thật vất vả cho ngài.Xin hỏi những sổ sách này có liên quan gì?"Nhị đệ tử Kiếm Lư ôn tồn nói: "Là những sổ sách liên quan đến Thái Bìnhtiền trang."Nghe đến đây, Phạm Nhàn không thể ngồi yên trên giường nữa, bật dậy,chăm chú nhìn vị nhị đệ tử này một hồi lâu mà không nói nên lời. Cuối cùng, ycười tự giễu, giọng điệu cung kính nói: "Thật không ngờ, ta cho rằng ai cũngkhó mà ngờ nổi ra... Hóa ra ông chủ của tiền trang lớn nhất thiên hạ, lại là mộtvị cao thủ ẩn mình trong Kiếm Lư."Thái Bình tiền trang, tiền trang số một thiên hạ! Khi xưa với tài sản khổnglồ của Minh gia Khánh Quốc, ở một mức độ nào đó cũng phải dựa vào dòngtiền của Thái Bình tiền trang để duy trì. Từ khi thành lập cho đến nay, đây chínhlà tiền trang lớn nhất, uy tín nhất thiên hạ, không có gì sánh kịp. Hơn nữa tronghàng chục năm qua, chưa từng có tiền trang nào có thể đe dọa được vị trí củanó.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Nhưng y nghe rất rõ câu nói của Vân Chi Lan, nghe thấy bốn chữ "mười haithanh kiếm", con ngươi Phạm Nhàn hơi nhíu lại, bình tĩnh nhìn y nói: "Mườihai thanh kiếm... Nếu kiếm tâm của Vân đại gia không còn, làm sao ta có thểkhống chế được mười hai thanh kiếm đó?"Không đợi Vân Chi Lan trả lời, y đã sớm đứng dậy, trịnh trọng đỡ đại đồ đệKiếm Lư Vân Chi Lan đứng lên, thành khẩn nói: "Ta biết ngươi sẽ không chỉ vìlời di ngôn lúc hấp hối của Kiếm Thánh mà tin tưởng ta, ta cũng không cầnngươi tin ta, chỉ có điều nếu đây là một giao dịch, ta cần sức mạnh của KiếmLư, Kiếm Lư cũng cần ta che chở, nhưng nếu không có ngươi, làm sao ta có thểnắm chặt được mười hai thanh kiếm kia?"Vân Chi Lan mặt mày không chút nét cười, lạnh nhạt nói: “Đương nhiên giasư đã chuẩn bị phương pháp cho Tiểu Phạm đại nhân yên tâm.”Nói xong câu này, Vân Chi Lan quay người bước đi, hoàn toàn không choPhạm Nhàn cơ hội trao đổi tình cảm, kết giao kiếm tâm.Phạm Nhàn đứng trơ ra trong phòng, suy nghĩ không biết Tứ Cố Kiếm đãgiao phó công việc gì cho Vân Chi Lan? Chỉ trong chốc lát, y đã đoán ra mộtphần, tuy Tứ Cố Kiếm đặt cược lớn vào y, nhưng vẫn cần có người kiểm soát vàgiám sát y.Vân Chi Lan chính là người đứng ngoài liên minh lợi ích ấy. Với uy tín củamình trong lòng các đệ tử Kiếm Lư, nếu sau này Phạm Nhàn làm việc gì tổn hạiquá lớn đến lợi ích của Đông Di thành, chỉ cần Vân Chi Lan ra lệnh, chắc chắnnhững thanh kiếm trên danh nghĩa của Phạm Nhàn sẽ nhanh chóng rời bỏ y, chỉcòn lại một mình y.o O oNgười tiếp theo bước vào phòng sau Vân Chi Lan là nhị đệ tử Kiếm Lư.Phạm Nhàn im lặng quan sát nam nhân trung niên này, thấy đối phương cóngoại hình bình thường, lông mày không có gì nổi bật, ngay cả kiếm ý cũngđược giấu sâu bên trong. Hắn mặc một chiếc áo choàng bông dày, không giốngmột kiếm khách lợi hại mà giống như một vị quản gia.Đại sư huynh đến, tiếp theo là nhị sư huynh. Trong lòng Phạm Nhàn cườikhổ, Tứ Cố Kiếm trực tiếp đẩy y lên giữa đống lửa. Các đệ tử Kiếm Lư dườngnhư đã tiếp nhận di ngôn của lão, lần lượt tới báo cáo công việc với y.Phạm Nhàn liếc nhìn chiếc bình đất nhỏ màu nâu bên cạnh, trong mắt hiệnlên vẻ mơ hồ. Một vị Kiếm Thánh, nay chỉ còn là một bình tro tàn trong tay.Tay y nhẹ nhàng vuốt ve chiếc bình, tựa hồ vẫn cảm nhận được hơi ấm từtro cốt của Tứ Cố Kiếm.Theo động tác của y, ánh mắt Nhị sư huynh cũng thay đổi, nhưng nhanhchóng lấy lại bình tĩnh. Hắn vung tay ra hiệu, mấy đệ tử thế hệ thứ ba Kiếm Lưkhiêng vài chiếc rương vào phòng.Phạm Nhàn ngẩng đầu, mỉm cười hỏi: "Lẽ nào đây là di sản của KiếmThánh?"Nhị sư huynh mỉm cười, không nói gì thêm, cho đến khi tất cả các rươngđều được bày ra trong phòng Phạm Nhàn, mới nhẹ nhàng nói: "Tài sản của taKiếm Lư đương nhiên sẽ không chỉ có một ít như thế này. Đây chỉ là một phầntài sản lưu động có thể tạm thời sử dụng, Sư phụ nói hiện giờ ngươi cần bạc,nên ta mang đến cho ngươi. Còn một số sổ sách, ta nghĩ chắc chắn chắc chắnngươi sẽ hứng thú nên cũng tự tiện mang đến."Phạm Nhàn hơi ngạc nhiên, lặng lẽ nhìn vị cao thủ Kiếm Lư có dáng vẻ nhưmột quản gia này. Y sẽ tuyệt đối không coi thường nhị sư huynh, trái lại trongmười ba đệ tử của Kiếm Lư, y luôn cho rằng vị này rất đáng chú ý. Huống hồ,dù trong thời kỳ Vân Chi Lan và Vương Thập Tam Lang tranh chấp nội bộ, nhịsư huynh vẫn giữ được trung lập, không bị liên lụy. Chỉ việc Tứ Cố Kiếm luônđể hắn canh giữ bên ngoài Kiếm Lư cũng đủ biết người này rất được Tứ CốKiếm tin tưởng.Bạc, sổ sách? Phạm Nhàn mở to mắt nhìn hắn hỏi: "Thật vất vả cho ngài.Xin hỏi những sổ sách này có liên quan gì?"Nhị đệ tử Kiếm Lư ôn tồn nói: "Là những sổ sách liên quan đến Thái Bìnhtiền trang."Nghe đến đây, Phạm Nhàn không thể ngồi yên trên giường nữa, bật dậy,chăm chú nhìn vị nhị đệ tử này một hồi lâu mà không nói nên lời. Cuối cùng, ycười tự giễu, giọng điệu cung kính nói: "Thật không ngờ, ta cho rằng ai cũngkhó mà ngờ nổi ra... Hóa ra ông chủ của tiền trang lớn nhất thiên hạ, lại là mộtvị cao thủ ẩn mình trong Kiếm Lư."Thái Bình tiền trang, tiền trang số một thiên hạ! Khi xưa với tài sản khổnglồ của Minh gia Khánh Quốc, ở một mức độ nào đó cũng phải dựa vào dòngtiền của Thái Bình tiền trang để duy trì. Từ khi thành lập cho đến nay, đây chínhlà tiền trang lớn nhất, uy tín nhất thiên hạ, không có gì sánh kịp. Hơn nữa tronghàng chục năm qua, chưa từng có tiền trang nào có thể đe dọa được vị trí củanó.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑