Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 1785: Cơn thịnh nộ về chuyện mấy chục năm trước 2

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Trần Bình Bình cầm lấy, cúi đầu cung kính hành lễ, nắm chặt chén trà nónghổi, thở dài thoải mái: "Trà vẫn nên uống nóng mới tốt."Hoàng đế lấy ngón tay quay quanh chén trà lạnh của mình, hớp một ngụm,điềm tĩnh nói: "Người đi trà lạnh, nếu không sao Hà Thất Can lại không nhận rangươi?"Trần Bình Bình lắc đầu: "Ngoài Hồng Tứ Dương ra, ít người biết ta từng ởtrong cung."Mí mắt Hoàng đế hơi rủ xuống, thoáng chút mỉa mai: "Sau này ngươi còndán râu giả lên cằm, đương nhiên không muốn ai biết... ngươi vốn là thái giám."Trần Bình Bình mặt không đổi sắc, cúi đầu thản nhiên nói: "Mấy năm sau tamới hiểu, mình vốn là thái giám, sao phải giấu diếm thiên hạ.""Nhưng cuối cùng ngươi vẫn che giấu thiên hạ." Hoàng đế đặt chén trà lạnhxuống, nhìn thẳng vào Trần Bình Bình: "Năm đó ngươi được cử đến vương phủđể giám sát động tĩnh phụ hoàng, nhưng ngay cả trong cung cũng không ngờngươi lại bí mật tiết lộ thân phận với trẫm, và sẵn sàng giúp vương phủ khởisự... Thậm chí sau cùng ngươi còn thuyết phục được cả Hồng lão thái giámđứng về phía phụ hoàng, đó cũng là công lao của ngươi. Vậy nên thân phận tháigiám trong cung, đối với ngươi, đối với trẫm, đối với Khánh Quốc đều là cócông lao rất lớn, sao ngươi vẫn nhớ không quên việc này?""Tiên hoàng có thể leo lên ngôi vị Hoàng đế vốn không liên quan nhiều tớinô tài." Trần Bình Bình xưng hô nô tài, nhưng khác với trước kia, giờ đây tronggiọng điệu ấy không còn tự ti, chỉ là cách xưng hô cũ theo thói quen. Ông chậmrãi ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt lạnh lùng của Khánh Đế, rành mạch nói: "Đólà vì có người giết hai vị Hòa Thân vương, nên mới đến phiên Vương gia mớilên ngôi, bệ hạ mới có ngày hôm nay, công lao bất thế..."Ánh mắt Hoàng đế chợt trở nên sắc bén, rõ ràng không muốn nghe bất cứđiều gì liên quan đến việc đó. Hắn nói: "Nhưng hồi đó tại sao ngươi phản bộicác quý nhân trong cung, tìm về phía vương phủ, trung thành với... trẫm?"Trần Bình Bình mỉm cười nhìn Khánh Đế, như đang nhìn một trò cười lớntrong thiên hạ, một lúc lâu sau mới chậm rãi nói: "Khi đó bệ hạ còn là thiếuniên, tâm tính thanh cao rộng rãi, đối xử với người khác chân thành, đối xử vớirất tốt hạ nhân. Nô tài tính tình kỳ lạ, chỉ cần người đối tốt với ta, ta sẽ đối tốtlại với họ."Hoàng đế im lặng, ngồi thẳng trên long sàng, dường như vẫn đang thưởngthức lời nói của Trần Bình Bình. Ánh mắt sắc bén dần trở nên bao la như bầutrời thu, khóe miệng nhếch lên mỉa mai: "Ra là ngươi vẫn biết trẫm đối xử tốtvới ngươi.""Hồi đó lão Vương gia không có chút địa vị, trong triều không một ngườitrợ giúp, Thành Vương phủ cũng không lớn, thật ra ta cũng chỉ là tiểu thái giámvô dụng nhất trong cung nên mới bị phái đến vương phủ. Những người lợi hạinhư Hồng Tứ Dương tất nhiên luôn ở bên cạnh quý nhân trong cung."Trần Bình Bình dường như nhớ lại nhiều chuyện xưa, thở dài: "Nhưng loạitiểu nhân cũng có những điểm tốt riêng, đơn giản cũng có cái hay của nó. Lúcđó ba thằng nhóc của cùng một đứa bé hết sức nghịch ngợm, thỉnh thoảng Phạmmụ mụ quát lên vài câu, nhưng dường như không ai cảm thấy điều đó có gìkhông tốt.""Khi đó Tĩnh Vương còn nhỏ tuổi, ai thèm để ý tới nó." Hoàng đế nhướnmày: "Cho dù Phạm Kiến và nó hợp lực đánh ta, cuối cùng cũng bị ngươi ngănlại. Hai ta phối hợp, từ trước tới nay chưa từng thất bại trước một ai... Cho đếnngày nay vẫn thế."Nói xong, Trần Bình Bình và Hoàng đế đồng thời im lặng. Một lúc lâu sau,Trần Bình Bình mới nhẹ nhàng vuốt tay vịn xe lăn, thở dài: "Dù sao Phạm Kiếncũng là huynh đệ của Bệ hạ, còn nô tài chung quy chỉ là nô tài. Khi đó ta khôngnghĩ nhiều, chỉ muốn bảo vệ ngươi."Nét mặt Khánh Đế dần dịu đi, ánh mắt trôi về xa xăm, như quay lại thờikhắc tấm lòng hai bên quân thần không có gì sai khác, kề vai sát cánh. Ngài thìthầm: "Phải thừa nhận rằng, những năm đó ngươi đã bảo vệ trẫm rất nhiều lần,nếu không có ngươi, trẫm đã chết không biết bao nhiêu lần."Nói xong, khóe mắt ngài liếc nhìn mấy cuộn tấu chương trên bàn. Ánh mắthơi dừng lại, ngài nhẹ nhàng cầm tấu chương đầu tiên lên, từ từ mở ra, đọcnhững việc đã qua về muội muội, con trai và nhiều chuyện khác của ngài."Ban đầu khi Đại Khánh mở mang bờ cõi, không làm kinh động kỵ binh củaĐại Ngụy, nên ngươi và trẫm có phần chủ quan. Khi do thám bố trí phòng ngựcủa Tiểu Trần quốc tức Yến Kinh bây giờ, đoàn người chúng ta bị đệ nhất sáttướng dưới trướng Chiến Thanh Phong là Hồ Duyệt vây khốn tại Định Sơn. Kỹnăng bắn cung của hắn rất tuyệt... " Khánh Đế thở dài: "Đã nhiều năm qua, chỉcó Tiểu Ất mới có tài bắn cung vượt trội hơn Hồ Duyệt."๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Trần Bình Bình cầm lấy, cúi đầu cung kính hành lễ, nắm chặt chén trà nónghổi, thở dài thoải mái: "Trà vẫn nên uống nóng mới tốt."Hoàng đế lấy ngón tay quay quanh chén trà lạnh của mình, hớp một ngụm,điềm tĩnh nói: "Người đi trà lạnh, nếu không sao Hà Thất Can lại không nhận rangươi?"Trần Bình Bình lắc đầu: "Ngoài Hồng Tứ Dương ra, ít người biết ta từng ởtrong cung."Mí mắt Hoàng đế hơi rủ xuống, thoáng chút mỉa mai: "Sau này ngươi còndán râu giả lên cằm, đương nhiên không muốn ai biết... ngươi vốn là thái giám."Trần Bình Bình mặt không đổi sắc, cúi đầu thản nhiên nói: "Mấy năm sau tamới hiểu, mình vốn là thái giám, sao phải giấu diếm thiên hạ.""Nhưng cuối cùng ngươi vẫn che giấu thiên hạ." Hoàng đế đặt chén trà lạnhxuống, nhìn thẳng vào Trần Bình Bình: "Năm đó ngươi được cử đến vương phủđể giám sát động tĩnh phụ hoàng, nhưng ngay cả trong cung cũng không ngờngươi lại bí mật tiết lộ thân phận với trẫm, và sẵn sàng giúp vương phủ khởisự... Thậm chí sau cùng ngươi còn thuyết phục được cả Hồng lão thái giámđứng về phía phụ hoàng, đó cũng là công lao của ngươi. Vậy nên thân phận tháigiám trong cung, đối với ngươi, đối với trẫm, đối với Khánh Quốc đều là cócông lao rất lớn, sao ngươi vẫn nhớ không quên việc này?""Tiên hoàng có thể leo lên ngôi vị Hoàng đế vốn không liên quan nhiều tớinô tài." Trần Bình Bình xưng hô nô tài, nhưng khác với trước kia, giờ đây tronggiọng điệu ấy không còn tự ti, chỉ là cách xưng hô cũ theo thói quen. Ông chậmrãi ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt lạnh lùng của Khánh Đế, rành mạch nói: "Đólà vì có người giết hai vị Hòa Thân vương, nên mới đến phiên Vương gia mớilên ngôi, bệ hạ mới có ngày hôm nay, công lao bất thế..."Ánh mắt Hoàng đế chợt trở nên sắc bén, rõ ràng không muốn nghe bất cứđiều gì liên quan đến việc đó. Hắn nói: "Nhưng hồi đó tại sao ngươi phản bộicác quý nhân trong cung, tìm về phía vương phủ, trung thành với... trẫm?"Trần Bình Bình mỉm cười nhìn Khánh Đế, như đang nhìn một trò cười lớntrong thiên hạ, một lúc lâu sau mới chậm rãi nói: "Khi đó bệ hạ còn là thiếuniên, tâm tính thanh cao rộng rãi, đối xử với người khác chân thành, đối xử vớirất tốt hạ nhân. Nô tài tính tình kỳ lạ, chỉ cần người đối tốt với ta, ta sẽ đối tốtlại với họ."Hoàng đế im lặng, ngồi thẳng trên long sàng, dường như vẫn đang thưởngthức lời nói của Trần Bình Bình. Ánh mắt sắc bén dần trở nên bao la như bầutrời thu, khóe miệng nhếch lên mỉa mai: "Ra là ngươi vẫn biết trẫm đối xử tốtvới ngươi.""Hồi đó lão Vương gia không có chút địa vị, trong triều không một ngườitrợ giúp, Thành Vương phủ cũng không lớn, thật ra ta cũng chỉ là tiểu thái giámvô dụng nhất trong cung nên mới bị phái đến vương phủ. Những người lợi hạinhư Hồng Tứ Dương tất nhiên luôn ở bên cạnh quý nhân trong cung."Trần Bình Bình dường như nhớ lại nhiều chuyện xưa, thở dài: "Nhưng loạitiểu nhân cũng có những điểm tốt riêng, đơn giản cũng có cái hay của nó. Lúcđó ba thằng nhóc của cùng một đứa bé hết sức nghịch ngợm, thỉnh thoảng Phạmmụ mụ quát lên vài câu, nhưng dường như không ai cảm thấy điều đó có gìkhông tốt.""Khi đó Tĩnh Vương còn nhỏ tuổi, ai thèm để ý tới nó." Hoàng đế nhướnmày: "Cho dù Phạm Kiến và nó hợp lực đánh ta, cuối cùng cũng bị ngươi ngănlại. Hai ta phối hợp, từ trước tới nay chưa từng thất bại trước một ai... Cho đếnngày nay vẫn thế."Nói xong, Trần Bình Bình và Hoàng đế đồng thời im lặng. Một lúc lâu sau,Trần Bình Bình mới nhẹ nhàng vuốt tay vịn xe lăn, thở dài: "Dù sao Phạm Kiếncũng là huynh đệ của Bệ hạ, còn nô tài chung quy chỉ là nô tài. Khi đó ta khôngnghĩ nhiều, chỉ muốn bảo vệ ngươi."Nét mặt Khánh Đế dần dịu đi, ánh mắt trôi về xa xăm, như quay lại thờikhắc tấm lòng hai bên quân thần không có gì sai khác, kề vai sát cánh. Ngài thìthầm: "Phải thừa nhận rằng, những năm đó ngươi đã bảo vệ trẫm rất nhiều lần,nếu không có ngươi, trẫm đã chết không biết bao nhiêu lần."Nói xong, khóe mắt ngài liếc nhìn mấy cuộn tấu chương trên bàn. Ánh mắthơi dừng lại, ngài nhẹ nhàng cầm tấu chương đầu tiên lên, từ từ mở ra, đọcnhững việc đã qua về muội muội, con trai và nhiều chuyện khác của ngài."Ban đầu khi Đại Khánh mở mang bờ cõi, không làm kinh động kỵ binh củaĐại Ngụy, nên ngươi và trẫm có phần chủ quan. Khi do thám bố trí phòng ngựcủa Tiểu Trần quốc tức Yến Kinh bây giờ, đoàn người chúng ta bị đệ nhất sáttướng dưới trướng Chiến Thanh Phong là Hồ Duyệt vây khốn tại Định Sơn. Kỹnăng bắn cung của hắn rất tuyệt... " Khánh Đế thở dài: "Đã nhiều năm qua, chỉcó Tiểu Ất mới có tài bắn cung vượt trội hơn Hồ Duyệt."๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Trần Bình Bình cầm lấy, cúi đầu cung kính hành lễ, nắm chặt chén trà nónghổi, thở dài thoải mái: "Trà vẫn nên uống nóng mới tốt."Hoàng đế lấy ngón tay quay quanh chén trà lạnh của mình, hớp một ngụm,điềm tĩnh nói: "Người đi trà lạnh, nếu không sao Hà Thất Can lại không nhận rangươi?"Trần Bình Bình lắc đầu: "Ngoài Hồng Tứ Dương ra, ít người biết ta từng ởtrong cung."Mí mắt Hoàng đế hơi rủ xuống, thoáng chút mỉa mai: "Sau này ngươi còndán râu giả lên cằm, đương nhiên không muốn ai biết... ngươi vốn là thái giám."Trần Bình Bình mặt không đổi sắc, cúi đầu thản nhiên nói: "Mấy năm sau tamới hiểu, mình vốn là thái giám, sao phải giấu diếm thiên hạ.""Nhưng cuối cùng ngươi vẫn che giấu thiên hạ." Hoàng đế đặt chén trà lạnhxuống, nhìn thẳng vào Trần Bình Bình: "Năm đó ngươi được cử đến vương phủđể giám sát động tĩnh phụ hoàng, nhưng ngay cả trong cung cũng không ngờngươi lại bí mật tiết lộ thân phận với trẫm, và sẵn sàng giúp vương phủ khởisự... Thậm chí sau cùng ngươi còn thuyết phục được cả Hồng lão thái giámđứng về phía phụ hoàng, đó cũng là công lao của ngươi. Vậy nên thân phận tháigiám trong cung, đối với ngươi, đối với trẫm, đối với Khánh Quốc đều là cócông lao rất lớn, sao ngươi vẫn nhớ không quên việc này?""Tiên hoàng có thể leo lên ngôi vị Hoàng đế vốn không liên quan nhiều tớinô tài." Trần Bình Bình xưng hô nô tài, nhưng khác với trước kia, giờ đây tronggiọng điệu ấy không còn tự ti, chỉ là cách xưng hô cũ theo thói quen. Ông chậmrãi ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt lạnh lùng của Khánh Đế, rành mạch nói: "Đólà vì có người giết hai vị Hòa Thân vương, nên mới đến phiên Vương gia mớilên ngôi, bệ hạ mới có ngày hôm nay, công lao bất thế..."Ánh mắt Hoàng đế chợt trở nên sắc bén, rõ ràng không muốn nghe bất cứđiều gì liên quan đến việc đó. Hắn nói: "Nhưng hồi đó tại sao ngươi phản bộicác quý nhân trong cung, tìm về phía vương phủ, trung thành với... trẫm?"Trần Bình Bình mỉm cười nhìn Khánh Đế, như đang nhìn một trò cười lớntrong thiên hạ, một lúc lâu sau mới chậm rãi nói: "Khi đó bệ hạ còn là thiếuniên, tâm tính thanh cao rộng rãi, đối xử với người khác chân thành, đối xử vớirất tốt hạ nhân. Nô tài tính tình kỳ lạ, chỉ cần người đối tốt với ta, ta sẽ đối tốtlại với họ."Hoàng đế im lặng, ngồi thẳng trên long sàng, dường như vẫn đang thưởngthức lời nói của Trần Bình Bình. Ánh mắt sắc bén dần trở nên bao la như bầutrời thu, khóe miệng nhếch lên mỉa mai: "Ra là ngươi vẫn biết trẫm đối xử tốtvới ngươi.""Hồi đó lão Vương gia không có chút địa vị, trong triều không một ngườitrợ giúp, Thành Vương phủ cũng không lớn, thật ra ta cũng chỉ là tiểu thái giámvô dụng nhất trong cung nên mới bị phái đến vương phủ. Những người lợi hạinhư Hồng Tứ Dương tất nhiên luôn ở bên cạnh quý nhân trong cung."Trần Bình Bình dường như nhớ lại nhiều chuyện xưa, thở dài: "Nhưng loạitiểu nhân cũng có những điểm tốt riêng, đơn giản cũng có cái hay của nó. Lúcđó ba thằng nhóc của cùng một đứa bé hết sức nghịch ngợm, thỉnh thoảng Phạmmụ mụ quát lên vài câu, nhưng dường như không ai cảm thấy điều đó có gìkhông tốt.""Khi đó Tĩnh Vương còn nhỏ tuổi, ai thèm để ý tới nó." Hoàng đế nhướnmày: "Cho dù Phạm Kiến và nó hợp lực đánh ta, cuối cùng cũng bị ngươi ngănlại. Hai ta phối hợp, từ trước tới nay chưa từng thất bại trước một ai... Cho đếnngày nay vẫn thế."Nói xong, Trần Bình Bình và Hoàng đế đồng thời im lặng. Một lúc lâu sau,Trần Bình Bình mới nhẹ nhàng vuốt tay vịn xe lăn, thở dài: "Dù sao Phạm Kiếncũng là huynh đệ của Bệ hạ, còn nô tài chung quy chỉ là nô tài. Khi đó ta khôngnghĩ nhiều, chỉ muốn bảo vệ ngươi."Nét mặt Khánh Đế dần dịu đi, ánh mắt trôi về xa xăm, như quay lại thờikhắc tấm lòng hai bên quân thần không có gì sai khác, kề vai sát cánh. Ngài thìthầm: "Phải thừa nhận rằng, những năm đó ngươi đã bảo vệ trẫm rất nhiều lần,nếu không có ngươi, trẫm đã chết không biết bao nhiêu lần."Nói xong, khóe mắt ngài liếc nhìn mấy cuộn tấu chương trên bàn. Ánh mắthơi dừng lại, ngài nhẹ nhàng cầm tấu chương đầu tiên lên, từ từ mở ra, đọcnhững việc đã qua về muội muội, con trai và nhiều chuyện khác của ngài."Ban đầu khi Đại Khánh mở mang bờ cõi, không làm kinh động kỵ binh củaĐại Ngụy, nên ngươi và trẫm có phần chủ quan. Khi do thám bố trí phòng ngựcủa Tiểu Trần quốc tức Yến Kinh bây giờ, đoàn người chúng ta bị đệ nhất sáttướng dưới trướng Chiến Thanh Phong là Hồ Duyệt vây khốn tại Định Sơn. Kỹnăng bắn cung của hắn rất tuyệt... " Khánh Đế thở dài: "Đã nhiều năm qua, chỉcó Tiểu Ất mới có tài bắn cung vượt trội hơn Hồ Duyệt."๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Chương 1785: Cơn thịnh nộ về chuyện mấy chục năm trước 2