Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 1795: Giám sát trời đất, kiên quyết không lùi 5
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Hoàng đế im lặng một lúc lâu, khuôn mặt tái mét, bàn tay run rẩy, có thểthấy sự phẫn nộ đang dâng trào trong lòng. Ông chậm rãi ngẩng đầu, nhìn TrầnBình Bình rồi lạnh lùng nói: "Cả đời trẫm, sai lầm lớn nhất là năm xưa còn làThái tử đã nghe theo lời cô ấy, cho thành lập Giám Sát viện để giám sát quan lạitriều đình, bất chấp phản đối của mọi người.""Trẫm càng không nên nghe theo cô ấy, để cho lão chó mực như ngươi, tênthái giám hôi thối này làm Viện trưởng đời đầu tiên của Giám Sát viện." GiọngKhánh Đế rất bình tĩnh, nhưng đầy sát khí.Trần Bình Bình im lặng một lúc rồi ngẩng đầu nói rất bình thản: "Cho dù làGiám Sát viện mà lão chó mực này canh giữ hàng chục năm, cũng không phảiGiám Sát viện mà cô ấy mong muốn."Hoàng đế nghe lão thọt chậm rãi nói: "Giám Sát viện là cơ cấu giám sátquan lại, chứ không phải tổ chức đặc vụ quyền lực như ngày nay, nhất là chínhGiám Sát viện cũng là cơ quan của bệ hạ nhà ngươi."Trần Bình Bình bỗng cười khẩy, mắt sắc nhìn thẳng mặt Hoàng đế: "Cònnhớ khắc trên tấm bia đá trước cửa Giám Sát viện viết gì không?"Đó là những chữ vàng rực rỡ, lấp lánh trước tòa lâu đài u ám của Giám Sátviện, thu hút biết bao ánh mắt dân chúng kinh đô, nhưng không ai đọc kỹ nhữngdòng chữ ấy. Các quan Giám Sát viện đều thuộc nằm lòng, nhưng không hiểu ýnghĩa sau những lời ấy.Điều quan trọng là, người xưa có thể biết rõ toàn bộ nội dung, nhưng giờđây Hoàng đế cũng như mọi người đều vô tình quên mất điều đó. Cả thiên hạ,chỉ có Trần Bình Bình và những người đầu tiên của Giám Sát viện vẫn nhớ rõnhững lời ấy."Ta hy vọng nhân dân Khánh Quốc đều trở thành con dân không chịu tróibuộc. Khi bị người khác ngược đãi có tấm lòng không chịu khuất phục, khi gặptai hoạ có tấm lòng không bị ngăn trở; nếu có việc bất chính có tấm lòng khôngsợ tu chỉnh; không nịnh bợ sài lang hổ báo..."Đây là lời Diệp Khinh Mi để lại cho Giám Sát viện, nhưng vẫn còn chưa nóihết, phía sau còn hai câu không rõ vì nhân duyên gì mà thế bị vùi lấp trong trobụi lịch sử.Trần Bình Bình hờ hững sắc nhìn Hoàng đế bệ hạ, đôi môi khô khốc khẽ runrẩy, nói rõ từng câu từng chữ: "Ta hy vọng con dân Khánh Quốc, mỗi người đềucó thể trở thành vua, đều có thể thống trị lãnh thổ mang danh chính mình... lãnhthổ độc nhất vô nhị...""Bệ hạ, quân vương của ta." Ánh mắt Trần Bình Bình mang vẻ nóng bỏngcùng thái độ chấp nhất nguyện trảgiá tất cả."Giám Sát viện... từ lúc mới bắt đầu, vốn dùng để giám sát nhà ngươi!"๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Ngự Thư phòng tĩnh mịch trở lại. Từ khoảnh khắc tối tăm nhất trước bìnhminh, đến lúc ánh triêu dương chiếu rọi đại địa, lại tới ánh nắng ấm áp bị mâyđen che khuất, mưa thu tích tách rơi. Trong quãng thời gian ngắn ngủi đó, âmthanh trong Ngự Thư phòng như thời tiết bên ngoài, lúc lớn lúc nhỏ, lúc lạibùng nổ, khi thì tĩnh lặng như núi băng. Bầu không khí nơi đây càng là như vậy,lúc căng thẳng cay nghiệt, lúc trầm mặc thiết huyết, lúc ngơ ngẩn vì nhớ chuyệnxưa, lúc nhắc người cũ mà giá lạnh.Hoàng đế bệ hạ của Khánh Quốc và Trần Bình Bình không phải quân thầnthường, chiến tranh giữa hai người cũng có quá nhiều điểm khác biệt về mặthình thức so với chiến tranh thông thường. Mãi tới lúc này Trần Bình Bình chỉdùng lời nói hay tâm ý ẩn trong lời nói đó, đâm chọc vào nơi nào đó, xem có thểkhiến trái tim mềm mại xích lõa của đối phương xuất hiện thêm một vết thươngmới mẻ nào không.Một vẻ trắng bệch thiếu sức sống nấn ná rất lâu trên gương mặt Khánh Đếmà không chịu tan đi, đôi mắt ngài mông lung, hay nên nói là trống rỗng, haimá gầy gò, phối hợp với thần sắc và ánh mắt ngài lúc này, càng thêm vẻ lạnhlùng.Không ai biết lúc này trong lòng Khánh Đế đang có sóng to gió lớn cỡ nào,ngài chỉ lẳng lặng nhìn Trần Bình Bình, sau khi im lặng một hồi lâu mới chậmrãi nói: "Ngươi dựa vào cái gì mà đòi giám sát... trẫm?"Ngài lạnh lùng mở miệng: "Trẫm bỏ qua mọi thứ trên thế gian, theo đuổi thứgì, các ngươi có bao giờ hiểu được không?"Thân là đế vương, đây là khinh thường lão chó mực. Nhưng hai tay của TrầnBình Bình rất tự nhiên gác lên tay vịn xe lăn, lạnh lùng nhìn lại Hoàng đế, ánhmắt cũng mang vẻ lạnh lùng và khinh thường. Hai quân thần lạnh lùng nhìnnhau, khinh thường lẫn nhau, khiến bầu không khí lạnh lẽo tràn ngập trong NgựThư phòng.“Bệ hạ cường đại cỡ nào, Khánh Quốc cường đại cỡ nào, nhưng ngươi vẫnkhông thể thay đổi được một sự thật, sự thật mà ngươi không muốn thừa nhậnnhất.” Trần Bình Bình hơi hạ mi mắt nói: “Khánh Quốc cường đại, rốt cuộc vẫnlà dựa vào di sản của cô ấy. Nếu không phải cô ấy lưu lại Nội Khố, khôngngừng cung cấp huyết dịch cho triều đình vận hành, nếu không phải cô ấy lưulại Giám Sát viện trợ giúp bệ hạ khống chế cân bằng trong triều đình, ĐạiKhánh ta chinh chiến bao năm liên tiếp, làm sao ngươi chèo chống được KhánhQuốc đến bây giờ?”
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Hoàng đế im lặng một lúc lâu, khuôn mặt tái mét, bàn tay run rẩy, có thểthấy sự phẫn nộ đang dâng trào trong lòng. Ông chậm rãi ngẩng đầu, nhìn TrầnBình Bình rồi lạnh lùng nói: "Cả đời trẫm, sai lầm lớn nhất là năm xưa còn làThái tử đã nghe theo lời cô ấy, cho thành lập Giám Sát viện để giám sát quan lạitriều đình, bất chấp phản đối của mọi người.""Trẫm càng không nên nghe theo cô ấy, để cho lão chó mực như ngươi, tênthái giám hôi thối này làm Viện trưởng đời đầu tiên của Giám Sát viện." GiọngKhánh Đế rất bình tĩnh, nhưng đầy sát khí.Trần Bình Bình im lặng một lúc rồi ngẩng đầu nói rất bình thản: "Cho dù làGiám Sát viện mà lão chó mực này canh giữ hàng chục năm, cũng không phảiGiám Sát viện mà cô ấy mong muốn."Hoàng đế nghe lão thọt chậm rãi nói: "Giám Sát viện là cơ cấu giám sátquan lại, chứ không phải tổ chức đặc vụ quyền lực như ngày nay, nhất là chínhGiám Sát viện cũng là cơ quan của bệ hạ nhà ngươi."Trần Bình Bình bỗng cười khẩy, mắt sắc nhìn thẳng mặt Hoàng đế: "Cònnhớ khắc trên tấm bia đá trước cửa Giám Sát viện viết gì không?"Đó là những chữ vàng rực rỡ, lấp lánh trước tòa lâu đài u ám của Giám Sátviện, thu hút biết bao ánh mắt dân chúng kinh đô, nhưng không ai đọc kỹ nhữngdòng chữ ấy. Các quan Giám Sát viện đều thuộc nằm lòng, nhưng không hiểu ýnghĩa sau những lời ấy.Điều quan trọng là, người xưa có thể biết rõ toàn bộ nội dung, nhưng giờđây Hoàng đế cũng như mọi người đều vô tình quên mất điều đó. Cả thiên hạ,chỉ có Trần Bình Bình và những người đầu tiên của Giám Sát viện vẫn nhớ rõnhững lời ấy."Ta hy vọng nhân dân Khánh Quốc đều trở thành con dân không chịu tróibuộc. Khi bị người khác ngược đãi có tấm lòng không chịu khuất phục, khi gặptai hoạ có tấm lòng không bị ngăn trở; nếu có việc bất chính có tấm lòng khôngsợ tu chỉnh; không nịnh bợ sài lang hổ báo..."Đây là lời Diệp Khinh Mi để lại cho Giám Sát viện, nhưng vẫn còn chưa nóihết, phía sau còn hai câu không rõ vì nhân duyên gì mà thế bị vùi lấp trong trobụi lịch sử.Trần Bình Bình hờ hững sắc nhìn Hoàng đế bệ hạ, đôi môi khô khốc khẽ runrẩy, nói rõ từng câu từng chữ: "Ta hy vọng con dân Khánh Quốc, mỗi người đềucó thể trở thành vua, đều có thể thống trị lãnh thổ mang danh chính mình... lãnhthổ độc nhất vô nhị...""Bệ hạ, quân vương của ta." Ánh mắt Trần Bình Bình mang vẻ nóng bỏngcùng thái độ chấp nhất nguyện trảgiá tất cả."Giám Sát viện... từ lúc mới bắt đầu, vốn dùng để giám sát nhà ngươi!"๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Ngự Thư phòng tĩnh mịch trở lại. Từ khoảnh khắc tối tăm nhất trước bìnhminh, đến lúc ánh triêu dương chiếu rọi đại địa, lại tới ánh nắng ấm áp bị mâyđen che khuất, mưa thu tích tách rơi. Trong quãng thời gian ngắn ngủi đó, âmthanh trong Ngự Thư phòng như thời tiết bên ngoài, lúc lớn lúc nhỏ, lúc lạibùng nổ, khi thì tĩnh lặng như núi băng. Bầu không khí nơi đây càng là như vậy,lúc căng thẳng cay nghiệt, lúc trầm mặc thiết huyết, lúc ngơ ngẩn vì nhớ chuyệnxưa, lúc nhắc người cũ mà giá lạnh.Hoàng đế bệ hạ của Khánh Quốc và Trần Bình Bình không phải quân thầnthường, chiến tranh giữa hai người cũng có quá nhiều điểm khác biệt về mặthình thức so với chiến tranh thông thường. Mãi tới lúc này Trần Bình Bình chỉdùng lời nói hay tâm ý ẩn trong lời nói đó, đâm chọc vào nơi nào đó, xem có thểkhiến trái tim mềm mại xích lõa của đối phương xuất hiện thêm một vết thươngmới mẻ nào không.Một vẻ trắng bệch thiếu sức sống nấn ná rất lâu trên gương mặt Khánh Đếmà không chịu tan đi, đôi mắt ngài mông lung, hay nên nói là trống rỗng, haimá gầy gò, phối hợp với thần sắc và ánh mắt ngài lúc này, càng thêm vẻ lạnhlùng.Không ai biết lúc này trong lòng Khánh Đế đang có sóng to gió lớn cỡ nào,ngài chỉ lẳng lặng nhìn Trần Bình Bình, sau khi im lặng một hồi lâu mới chậmrãi nói: "Ngươi dựa vào cái gì mà đòi giám sát... trẫm?"Ngài lạnh lùng mở miệng: "Trẫm bỏ qua mọi thứ trên thế gian, theo đuổi thứgì, các ngươi có bao giờ hiểu được không?"Thân là đế vương, đây là khinh thường lão chó mực. Nhưng hai tay của TrầnBình Bình rất tự nhiên gác lên tay vịn xe lăn, lạnh lùng nhìn lại Hoàng đế, ánhmắt cũng mang vẻ lạnh lùng và khinh thường. Hai quân thần lạnh lùng nhìnnhau, khinh thường lẫn nhau, khiến bầu không khí lạnh lẽo tràn ngập trong NgựThư phòng.“Bệ hạ cường đại cỡ nào, Khánh Quốc cường đại cỡ nào, nhưng ngươi vẫnkhông thể thay đổi được một sự thật, sự thật mà ngươi không muốn thừa nhậnnhất.” Trần Bình Bình hơi hạ mi mắt nói: “Khánh Quốc cường đại, rốt cuộc vẫnlà dựa vào di sản của cô ấy. Nếu không phải cô ấy lưu lại Nội Khố, khôngngừng cung cấp huyết dịch cho triều đình vận hành, nếu không phải cô ấy lưulại Giám Sát viện trợ giúp bệ hạ khống chế cân bằng trong triều đình, ĐạiKhánh ta chinh chiến bao năm liên tiếp, làm sao ngươi chèo chống được KhánhQuốc đến bây giờ?”
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Hoàng đế im lặng một lúc lâu, khuôn mặt tái mét, bàn tay run rẩy, có thểthấy sự phẫn nộ đang dâng trào trong lòng. Ông chậm rãi ngẩng đầu, nhìn TrầnBình Bình rồi lạnh lùng nói: "Cả đời trẫm, sai lầm lớn nhất là năm xưa còn làThái tử đã nghe theo lời cô ấy, cho thành lập Giám Sát viện để giám sát quan lạitriều đình, bất chấp phản đối của mọi người.""Trẫm càng không nên nghe theo cô ấy, để cho lão chó mực như ngươi, tênthái giám hôi thối này làm Viện trưởng đời đầu tiên của Giám Sát viện." GiọngKhánh Đế rất bình tĩnh, nhưng đầy sát khí.Trần Bình Bình im lặng một lúc rồi ngẩng đầu nói rất bình thản: "Cho dù làGiám Sát viện mà lão chó mực này canh giữ hàng chục năm, cũng không phảiGiám Sát viện mà cô ấy mong muốn."Hoàng đế nghe lão thọt chậm rãi nói: "Giám Sát viện là cơ cấu giám sátquan lại, chứ không phải tổ chức đặc vụ quyền lực như ngày nay, nhất là chínhGiám Sát viện cũng là cơ quan của bệ hạ nhà ngươi."Trần Bình Bình bỗng cười khẩy, mắt sắc nhìn thẳng mặt Hoàng đế: "Cònnhớ khắc trên tấm bia đá trước cửa Giám Sát viện viết gì không?"Đó là những chữ vàng rực rỡ, lấp lánh trước tòa lâu đài u ám của Giám Sátviện, thu hút biết bao ánh mắt dân chúng kinh đô, nhưng không ai đọc kỹ nhữngdòng chữ ấy. Các quan Giám Sát viện đều thuộc nằm lòng, nhưng không hiểu ýnghĩa sau những lời ấy.Điều quan trọng là, người xưa có thể biết rõ toàn bộ nội dung, nhưng giờđây Hoàng đế cũng như mọi người đều vô tình quên mất điều đó. Cả thiên hạ,chỉ có Trần Bình Bình và những người đầu tiên của Giám Sát viện vẫn nhớ rõnhững lời ấy."Ta hy vọng nhân dân Khánh Quốc đều trở thành con dân không chịu tróibuộc. Khi bị người khác ngược đãi có tấm lòng không chịu khuất phục, khi gặptai hoạ có tấm lòng không bị ngăn trở; nếu có việc bất chính có tấm lòng khôngsợ tu chỉnh; không nịnh bợ sài lang hổ báo..."Đây là lời Diệp Khinh Mi để lại cho Giám Sát viện, nhưng vẫn còn chưa nóihết, phía sau còn hai câu không rõ vì nhân duyên gì mà thế bị vùi lấp trong trobụi lịch sử.Trần Bình Bình hờ hững sắc nhìn Hoàng đế bệ hạ, đôi môi khô khốc khẽ runrẩy, nói rõ từng câu từng chữ: "Ta hy vọng con dân Khánh Quốc, mỗi người đềucó thể trở thành vua, đều có thể thống trị lãnh thổ mang danh chính mình... lãnhthổ độc nhất vô nhị...""Bệ hạ, quân vương của ta." Ánh mắt Trần Bình Bình mang vẻ nóng bỏngcùng thái độ chấp nhất nguyện trảgiá tất cả."Giám Sát viện... từ lúc mới bắt đầu, vốn dùng để giám sát nhà ngươi!"๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Ngự Thư phòng tĩnh mịch trở lại. Từ khoảnh khắc tối tăm nhất trước bìnhminh, đến lúc ánh triêu dương chiếu rọi đại địa, lại tới ánh nắng ấm áp bị mâyđen che khuất, mưa thu tích tách rơi. Trong quãng thời gian ngắn ngủi đó, âmthanh trong Ngự Thư phòng như thời tiết bên ngoài, lúc lớn lúc nhỏ, lúc lạibùng nổ, khi thì tĩnh lặng như núi băng. Bầu không khí nơi đây càng là như vậy,lúc căng thẳng cay nghiệt, lúc trầm mặc thiết huyết, lúc ngơ ngẩn vì nhớ chuyệnxưa, lúc nhắc người cũ mà giá lạnh.Hoàng đế bệ hạ của Khánh Quốc và Trần Bình Bình không phải quân thầnthường, chiến tranh giữa hai người cũng có quá nhiều điểm khác biệt về mặthình thức so với chiến tranh thông thường. Mãi tới lúc này Trần Bình Bình chỉdùng lời nói hay tâm ý ẩn trong lời nói đó, đâm chọc vào nơi nào đó, xem có thểkhiến trái tim mềm mại xích lõa của đối phương xuất hiện thêm một vết thươngmới mẻ nào không.Một vẻ trắng bệch thiếu sức sống nấn ná rất lâu trên gương mặt Khánh Đếmà không chịu tan đi, đôi mắt ngài mông lung, hay nên nói là trống rỗng, haimá gầy gò, phối hợp với thần sắc và ánh mắt ngài lúc này, càng thêm vẻ lạnhlùng.Không ai biết lúc này trong lòng Khánh Đế đang có sóng to gió lớn cỡ nào,ngài chỉ lẳng lặng nhìn Trần Bình Bình, sau khi im lặng một hồi lâu mới chậmrãi nói: "Ngươi dựa vào cái gì mà đòi giám sát... trẫm?"Ngài lạnh lùng mở miệng: "Trẫm bỏ qua mọi thứ trên thế gian, theo đuổi thứgì, các ngươi có bao giờ hiểu được không?"Thân là đế vương, đây là khinh thường lão chó mực. Nhưng hai tay của TrầnBình Bình rất tự nhiên gác lên tay vịn xe lăn, lạnh lùng nhìn lại Hoàng đế, ánhmắt cũng mang vẻ lạnh lùng và khinh thường. Hai quân thần lạnh lùng nhìnnhau, khinh thường lẫn nhau, khiến bầu không khí lạnh lẽo tràn ngập trong NgựThư phòng.“Bệ hạ cường đại cỡ nào, Khánh Quốc cường đại cỡ nào, nhưng ngươi vẫnkhông thể thay đổi được một sự thật, sự thật mà ngươi không muốn thừa nhậnnhất.” Trần Bình Bình hơi hạ mi mắt nói: “Khánh Quốc cường đại, rốt cuộc vẫnlà dựa vào di sản của cô ấy. Nếu không phải cô ấy lưu lại Nội Khố, khôngngừng cung cấp huyết dịch cho triều đình vận hành, nếu không phải cô ấy lưulại Giám Sát viện trợ giúp bệ hạ khống chế cân bằng trong triều đình, ĐạiKhánh ta chinh chiến bao năm liên tiếp, làm sao ngươi chèo chống được KhánhQuốc đến bây giờ?”