Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 1797: Trần Bình Bình báo thù 2
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Giọng nói của Hoàng đế sau khi nổi giận trở nên cực kỳ lạnh lùng: "Năm đólần đầu tiên Bắc phạt, trẫm đã phát hiện chân khí bá đạo trong người đã rục rịch,nhưng việc quân không thể dừng, trẫm tiến quân, liên tiếp giao chiến với ChiếnThanh Phong ở vùng núi phương bắc. Nhưng đúng lúc đó, mối họa bùng phát,trong người trẫm... toàn bộ kinh mạch đứt gãy!"Trần Bình Bình im lặng, ông là một trong những người hiểu rõ nhất về đoạnlịch sử này. Năm đó bắc phạt rất gay go, Chiến Thanh Phong đại sư sử dụngbinh pháp lão luyện đến cùng cực, quân lính Đại Ngụy hùng mạnh, Nam Khánhchỉ với vài vạn quân mạo hiểm tiến về phương bắc, quả thực là quyết định cửutử nhất sinh. Nhưng Đại Ngụy đã mục nát không thể cứu vãn, dân chúng lầmthan khốn cùng, nếu muốn thay đổi thế cuộc, mở ra tình thế và tương lai mới,Nam Khánh phát binh là điều tất yếu.Lúc đó, Khánh Đế còn là Thái tử điện hạ, dẫn quân bắc chinh, còn TrầnBình Bình thì ở lại Giám Sát viện mới thành lập, một là để bảo đảm an ninhkinh đô, hai là giữ khoảng cách với chiến trường, bảo đảm tỉnh táo ra quyếtsách. Vốn là địch mạnh ta yếu, đúng lúc trận chiến ác liệt nhất, Chiến ThanhPhong dẫn đại quân vây khốn Khánh quân ngoài Hào Sơn thì Thái tử điện hạbất ngờ bị thương nặng, kinh mạch toàn thân đứt đoạn, nằm bất động trongdoanh trại!Mặc dù lúc đó Phó tướng Diệp Trọng cùng giáo quan thiếu niên Vương ChíCôn của doanh thân binh đã xung phong, nhưng Nam Khánh đang ở thế yếu,thống soái đột nhiên không thể chỉ huy, chớp mắt sau, đại quân của ChiếnThanh Phong ập tới, quân Nam Khánh thua tan tác, Thái tử bị vây hãm giữarừng núi.Chính lúc đó, Trần Bình Bình dẫn Hắc Kỵ của Giám Sát viện hoàn thànhcuộc đột kích ngàn dặm đầu tiên làm rung chuyển thiên hạ, xé toạc vòng vâycủa quân lính Đại Ngụy, liều lĩnh vô cùng, giải cứu Thái tử tức Khánh Đế ngàynay thoát khỏi vòng vây.Dọc đường vất vả ra sao không cần phải nói, Hắc Kỵ gần như toàn quân hysinh mới đưa Hoàng đế bệ hạ ngày nay về được. Lúc ấy, Trần Bình Bình tronglòng có một nghi vấn, rốt cuộc vì sao Hoàng đế bệ hạ bị thương lạ kỳ như thế?Bên ngoài không có vết thương lớn, nhưng kinh mạch bên trong lại đứt gãy toànbộ, trở thành phế nhân.Những năm qua, Trần Bình Bình đoán ra được một phần nguyên nhân, hơnnữa Phạm Nhàn từng suýt bị kinh mạch đứt đoạn, ông cũng rất tự nhiên biếtđược nguyên nhân gây ra thương tích kỳ lạ đáng sợ của Hoàng đế bệ hạ ngàyđó.Chắc chắn cửa ải nguy hiểm xuất hiện do luyện công pháp bá đạo tới mộtcảnh giới nhất định."Thân thể trẫm không thể cử động, mắt không thể nhìn, miệng không thểnói, trong người như có vô số lưỡi dao nhỏ sắc bén đang không ngừng cắt xénnội tạng, xương thịt của trẫm." Ánh mắt Hoàng đế trống rỗng, lạnh lùng nói:"Nỗi đau đớn, tuyệt vọng, cô đơn, u ám khủng khiếp ấy, không phải là điềungươi có thể tưởng tượng. Tính cách của trẫm vốn mạnh mẽ, nhưng khi đó,trẫm cũng không thể không nghĩ đến cái chết... Nhưng ngay cả một ngón taycũng không cử động được, mong chết... nhưng chết cũng không được."Khóe môi Hoàng đế nhếch lên, cười khẩu tự giễu: "Đó là kết cục thảm hạivà đáng thương biết bao." Ngài lạnh lùng nhìn Trần Bình Bình: "Nếu ngày đókhông phải ngươi bất chấp tất cả nguy hiểm cứu ta, có lẽ lúc đó ta đã chết rồi."Trần Bình Bình im lặng không nói, không mỉa mai, cũng chẳng đáp lời.Lỗ mũi Hoàng đế rung rung, hít một hơi thật sâu, lạnh lùng: "Có điều, trờicao chưa từng ruồng bỏ trẫm. Sau nhiều tháng hành hạ đau đớn, trẫm cuối cùngcũng tỉnh dậy, mà không chỉ tỉnh dậy, trẫm còn vượt qua được cửa ải của côngpháp bá đạo kia."Giọng nói Hoàng đế run rẩy, đã mấy chục năm trôi qua rồi, nhưng ngài nhớlại cái cửa ải kinh khủng mà con người không thể chịu đựng hành hạ ấy, tâmhồn kiên cường vẫn không khỏi run rẩy.Ngài cúi đầu xuống, nhếch mép cười lạnh nhìn Trần Bình Bình: "Cô ấytruyền cho ta công pháp nguy hiểm này, rốt cuộc để làm gì?""Trẫm đã hỏi cô ấy làm thế nào vượt qua được cửa ải đó, cô ấy nói khôngbiết." Hoàng đế bỗng cười ha hả, mắt híp lại, ánh mắt lộ vẻ lạnh lẽo: "Cô ấykhông biết! Cô ấy tạo ra Khổ Hà, tạo nên Tứ Cố Kiếm, tạo ra trẫm, nhưng lạinói...cô ấy không biết!""Cô ấy muốn nắm điểm yếu của trẫm, muốn trẫm nghe theo cô ấy cả đời,chiều theo ý cô ấy." Khóe môi Hoàng đế nhếch lên kỳ quái, giễu cợt: "Nhưng...sao trẫm có thể là người như vậy, trẫm đã vượt qua cửa sinh tử, cũng coi thườngmọi thứ trên đời. Cuối cùng cũng thấy rõ nữ nhân rực rỡ trong mắt các ngươithực ra cũng có phần tàn nhẫn nhất. Nếu trời không bỏ trẫm, sao trẫm lại tự bỏmình kia chứ?"Nghe xong lời Khánh Đế, Trần Bình Bình mỉm cười. Sau khi thở dài, ôngtiếp tục mở rộng nụ cười, lắc đầu cười khà khà: "Quả thật là quá đa nghi... Suốtđời bệ hạ chắc chắn khó thoát khỏi điểm này."
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Giọng nói của Hoàng đế sau khi nổi giận trở nên cực kỳ lạnh lùng: "Năm đó
lần đầu tiên Bắc phạt, trẫm đã phát hiện chân khí bá đạo trong người đã rục rịch,
nhưng việc quân không thể dừng, trẫm tiến quân, liên tiếp giao chiến với Chiến
Thanh Phong ở vùng núi phương bắc. Nhưng đúng lúc đó, mối họa bùng phát,
trong người trẫm... toàn bộ kinh mạch đứt gãy!"
Trần Bình Bình im lặng, ông là một trong những người hiểu rõ nhất về đoạn
lịch sử này. Năm đó bắc phạt rất gay go, Chiến Thanh Phong đại sư sử dụng
binh pháp lão luyện đến cùng cực, quân lính Đại Ngụy hùng mạnh, Nam Khánh
chỉ với vài vạn quân mạo hiểm tiến về phương bắc, quả thực là quyết định cửu
tử nhất sinh. Nhưng Đại Ngụy đã mục nát không thể cứu vãn, dân chúng lầm
than khốn cùng, nếu muốn thay đổi thế cuộc, mở ra tình thế và tương lai mới,
Nam Khánh phát binh là điều tất yếu.
Lúc đó, Khánh Đế còn là Thái tử điện hạ, dẫn quân bắc chinh, còn Trần
Bình Bình thì ở lại Giám Sát viện mới thành lập, một là để bảo đảm an ninh
kinh đô, hai là giữ khoảng cách với chiến trường, bảo đảm tỉnh táo ra quyết
sách. Vốn là địch mạnh ta yếu, đúng lúc trận chiến ác liệt nhất, Chiến Thanh
Phong dẫn đại quân vây khốn Khánh quân ngoài Hào Sơn thì Thái tử điện hạ
bất ngờ bị thương nặng, kinh mạch toàn thân đứt đoạn, nằm bất động trong
doanh trại!
Mặc dù lúc đó Phó tướng Diệp Trọng cùng giáo quan thiếu niên Vương Chí
Côn của doanh thân binh đã xung phong, nhưng Nam Khánh đang ở thế yếu,
thống soái đột nhiên không thể chỉ huy, chớp mắt sau, đại quân của Chiến
Thanh Phong ập tới, quân Nam Khánh thua tan tác, Thái tử bị vây hãm giữa
rừng núi.
Chính lúc đó, Trần Bình Bình dẫn Hắc Kỵ của Giám Sát viện hoàn thành
cuộc đột kích ngàn dặm đầu tiên làm rung chuyển thiên hạ, xé toạc vòng vây
của quân lính Đại Ngụy, liều lĩnh vô cùng, giải cứu Thái tử tức Khánh Đế ngày
nay thoát khỏi vòng vây.
Dọc đường vất vả ra sao không cần phải nói, Hắc Kỵ gần như toàn quân hy
sinh mới đưa Hoàng đế bệ hạ ngày nay về được. Lúc ấy, Trần Bình Bình trong
lòng có một nghi vấn, rốt cuộc vì sao Hoàng đế bệ hạ bị thương lạ kỳ như thế?
Bên ngoài không có vết thương lớn, nhưng kinh mạch bên trong lại đứt gãy toàn
bộ, trở thành phế nhân.
Những năm qua, Trần Bình Bình đoán ra được một phần nguyên nhân, hơn
nữa Phạm Nhàn từng suýt bị kinh mạch đứt đoạn, ông cũng rất tự nhiên biết
được nguyên nhân gây ra thương tích kỳ lạ đáng sợ của Hoàng đế bệ hạ ngày
đó.
Chắc chắn cửa ải nguy hiểm xuất hiện do luyện công pháp bá đạo tới một
cảnh giới nhất định.
"Thân thể trẫm không thể cử động, mắt không thể nhìn, miệng không thể
nói, trong người như có vô số lưỡi dao nhỏ sắc bén đang không ngừng cắt xén
nội tạng, xương thịt của trẫm." Ánh mắt Hoàng đế trống rỗng, lạnh lùng nói:
"Nỗi đau đớn, tuyệt vọng, cô đơn, u ám khủng khiếp ấy, không phải là điều
ngươi có thể tưởng tượng. Tính cách của trẫm vốn mạnh mẽ, nhưng khi đó,
trẫm cũng không thể không nghĩ đến cái chết... Nhưng ngay cả một ngón tay
cũng không cử động được, mong chết... nhưng chết cũng không được."
Khóe môi Hoàng đế nhếch lên, cười khẩu tự giễu: "Đó là kết cục thảm hại
và đáng thương biết bao." Ngài lạnh lùng nhìn Trần Bình Bình: "Nếu ngày đó
không phải ngươi bất chấp tất cả nguy hiểm cứu ta, có lẽ lúc đó ta đã chết rồi."
Trần Bình Bình im lặng không nói, không mỉa mai, cũng chẳng đáp lời.
Lỗ mũi Hoàng đế rung rung, hít một hơi thật sâu, lạnh lùng: "Có điều, trời
cao chưa từng ruồng bỏ trẫm. Sau nhiều tháng hành hạ đau đớn, trẫm cuối cùng
cũng tỉnh dậy, mà không chỉ tỉnh dậy, trẫm còn vượt qua được cửa ải của công
pháp bá đạo kia."
Giọng nói Hoàng đế run rẩy, đã mấy chục năm trôi qua rồi, nhưng ngài nhớ
lại cái cửa ải kinh khủng mà con người không thể chịu đựng hành hạ ấy, tâm
hồn kiên cường vẫn không khỏi run rẩy.
Ngài cúi đầu xuống, nhếch mép cười lạnh nhìn Trần Bình Bình: "Cô ấy
truyền cho ta công pháp nguy hiểm này, rốt cuộc để làm gì?"
"Trẫm đã hỏi cô ấy làm thế nào vượt qua được cửa ải đó, cô ấy nói không
biết." Hoàng đế bỗng cười ha hả, mắt híp lại, ánh mắt lộ vẻ lạnh lẽo: "Cô ấy
không biết! Cô ấy tạo ra Khổ Hà, tạo nên Tứ Cố Kiếm, tạo ra trẫm, nhưng lại
nói...cô ấy không biết!"
"Cô ấy muốn nắm điểm yếu của trẫm, muốn trẫm nghe theo cô ấy cả đời,
chiều theo ý cô ấy." Khóe môi Hoàng đế nhếch lên kỳ quái, giễu cợt: "Nhưng...
sao trẫm có thể là người như vậy, trẫm đã vượt qua cửa sinh tử, cũng coi thường
mọi thứ trên đời. Cuối cùng cũng thấy rõ nữ nhân rực rỡ trong mắt các ngươi
thực ra cũng có phần tàn nhẫn nhất. Nếu trời không bỏ trẫm, sao trẫm lại tự bỏ
mình kia chứ?"
Nghe xong lời Khánh Đế, Trần Bình Bình mỉm cười. Sau khi thở dài, ông
tiếp tục mở rộng nụ cười, lắc đầu cười khà khà: "Quả thật là quá đa nghi... Suốt
đời bệ hạ chắc chắn khó thoát khỏi điểm này."
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Giọng nói của Hoàng đế sau khi nổi giận trở nên cực kỳ lạnh lùng: "Năm đólần đầu tiên Bắc phạt, trẫm đã phát hiện chân khí bá đạo trong người đã rục rịch,nhưng việc quân không thể dừng, trẫm tiến quân, liên tiếp giao chiến với ChiếnThanh Phong ở vùng núi phương bắc. Nhưng đúng lúc đó, mối họa bùng phát,trong người trẫm... toàn bộ kinh mạch đứt gãy!"Trần Bình Bình im lặng, ông là một trong những người hiểu rõ nhất về đoạnlịch sử này. Năm đó bắc phạt rất gay go, Chiến Thanh Phong đại sư sử dụngbinh pháp lão luyện đến cùng cực, quân lính Đại Ngụy hùng mạnh, Nam Khánhchỉ với vài vạn quân mạo hiểm tiến về phương bắc, quả thực là quyết định cửutử nhất sinh. Nhưng Đại Ngụy đã mục nát không thể cứu vãn, dân chúng lầmthan khốn cùng, nếu muốn thay đổi thế cuộc, mở ra tình thế và tương lai mới,Nam Khánh phát binh là điều tất yếu.Lúc đó, Khánh Đế còn là Thái tử điện hạ, dẫn quân bắc chinh, còn TrầnBình Bình thì ở lại Giám Sát viện mới thành lập, một là để bảo đảm an ninhkinh đô, hai là giữ khoảng cách với chiến trường, bảo đảm tỉnh táo ra quyếtsách. Vốn là địch mạnh ta yếu, đúng lúc trận chiến ác liệt nhất, Chiến ThanhPhong dẫn đại quân vây khốn Khánh quân ngoài Hào Sơn thì Thái tử điện hạbất ngờ bị thương nặng, kinh mạch toàn thân đứt đoạn, nằm bất động trongdoanh trại!Mặc dù lúc đó Phó tướng Diệp Trọng cùng giáo quan thiếu niên Vương ChíCôn của doanh thân binh đã xung phong, nhưng Nam Khánh đang ở thế yếu,thống soái đột nhiên không thể chỉ huy, chớp mắt sau, đại quân của ChiếnThanh Phong ập tới, quân Nam Khánh thua tan tác, Thái tử bị vây hãm giữarừng núi.Chính lúc đó, Trần Bình Bình dẫn Hắc Kỵ của Giám Sát viện hoàn thànhcuộc đột kích ngàn dặm đầu tiên làm rung chuyển thiên hạ, xé toạc vòng vâycủa quân lính Đại Ngụy, liều lĩnh vô cùng, giải cứu Thái tử tức Khánh Đế ngàynay thoát khỏi vòng vây.Dọc đường vất vả ra sao không cần phải nói, Hắc Kỵ gần như toàn quân hysinh mới đưa Hoàng đế bệ hạ ngày nay về được. Lúc ấy, Trần Bình Bình tronglòng có một nghi vấn, rốt cuộc vì sao Hoàng đế bệ hạ bị thương lạ kỳ như thế?Bên ngoài không có vết thương lớn, nhưng kinh mạch bên trong lại đứt gãy toànbộ, trở thành phế nhân.Những năm qua, Trần Bình Bình đoán ra được một phần nguyên nhân, hơnnữa Phạm Nhàn từng suýt bị kinh mạch đứt đoạn, ông cũng rất tự nhiên biếtđược nguyên nhân gây ra thương tích kỳ lạ đáng sợ của Hoàng đế bệ hạ ngàyđó.Chắc chắn cửa ải nguy hiểm xuất hiện do luyện công pháp bá đạo tới mộtcảnh giới nhất định."Thân thể trẫm không thể cử động, mắt không thể nhìn, miệng không thểnói, trong người như có vô số lưỡi dao nhỏ sắc bén đang không ngừng cắt xénnội tạng, xương thịt của trẫm." Ánh mắt Hoàng đế trống rỗng, lạnh lùng nói:"Nỗi đau đớn, tuyệt vọng, cô đơn, u ám khủng khiếp ấy, không phải là điềungươi có thể tưởng tượng. Tính cách của trẫm vốn mạnh mẽ, nhưng khi đó,trẫm cũng không thể không nghĩ đến cái chết... Nhưng ngay cả một ngón taycũng không cử động được, mong chết... nhưng chết cũng không được."Khóe môi Hoàng đế nhếch lên, cười khẩu tự giễu: "Đó là kết cục thảm hạivà đáng thương biết bao." Ngài lạnh lùng nhìn Trần Bình Bình: "Nếu ngày đókhông phải ngươi bất chấp tất cả nguy hiểm cứu ta, có lẽ lúc đó ta đã chết rồi."Trần Bình Bình im lặng không nói, không mỉa mai, cũng chẳng đáp lời.Lỗ mũi Hoàng đế rung rung, hít một hơi thật sâu, lạnh lùng: "Có điều, trờicao chưa từng ruồng bỏ trẫm. Sau nhiều tháng hành hạ đau đớn, trẫm cuối cùngcũng tỉnh dậy, mà không chỉ tỉnh dậy, trẫm còn vượt qua được cửa ải của côngpháp bá đạo kia."Giọng nói Hoàng đế run rẩy, đã mấy chục năm trôi qua rồi, nhưng ngài nhớlại cái cửa ải kinh khủng mà con người không thể chịu đựng hành hạ ấy, tâmhồn kiên cường vẫn không khỏi run rẩy.Ngài cúi đầu xuống, nhếch mép cười lạnh nhìn Trần Bình Bình: "Cô ấytruyền cho ta công pháp nguy hiểm này, rốt cuộc để làm gì?""Trẫm đã hỏi cô ấy làm thế nào vượt qua được cửa ải đó, cô ấy nói khôngbiết." Hoàng đế bỗng cười ha hả, mắt híp lại, ánh mắt lộ vẻ lạnh lẽo: "Cô ấykhông biết! Cô ấy tạo ra Khổ Hà, tạo nên Tứ Cố Kiếm, tạo ra trẫm, nhưng lạinói...cô ấy không biết!""Cô ấy muốn nắm điểm yếu của trẫm, muốn trẫm nghe theo cô ấy cả đời,chiều theo ý cô ấy." Khóe môi Hoàng đế nhếch lên kỳ quái, giễu cợt: "Nhưng...sao trẫm có thể là người như vậy, trẫm đã vượt qua cửa sinh tử, cũng coi thườngmọi thứ trên đời. Cuối cùng cũng thấy rõ nữ nhân rực rỡ trong mắt các ngươithực ra cũng có phần tàn nhẫn nhất. Nếu trời không bỏ trẫm, sao trẫm lại tự bỏmình kia chứ?"Nghe xong lời Khánh Đế, Trần Bình Bình mỉm cười. Sau khi thở dài, ôngtiếp tục mở rộng nụ cười, lắc đầu cười khà khà: "Quả thật là quá đa nghi... Suốtđời bệ hạ chắc chắn khó thoát khỏi điểm này."