Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 1801: Trong Ngự Thư phòng, trúc nở hoa 1

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Bởi vì bọn họ biết bản thân Trần Bình Bình chỉ là một phế nhân, hoàn toànkhông có khả năng manh động, trong lòng bọn họ vẫn còn sợ hãi cảnh giác,không phải vì sức mạnh vạm vỡ của Trần Bình Bình, mà là vì mưu kế quỷ quyệttrong đầu tên lão thọt này, cùng lực lượng hùng mạnh mà ông có thể điều khiểnở Giám Sát viện, khiến họ sinh lòng sợ hãi khó có thể kháng cự.Trần Bình Bình một mình quay về kinh, Giám Sát viện đang bị một nhân vậttrọng yếu bên trong phối hợp giám sát chặt chẽ, những đại thần bên cạnh Hoàngđế bệ hạ đều thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần Trần Bình Bình không thể vận dụngnhững thế lực hắc ám quanh những ngón tay gầy guộc của mình, thế thì Hoàngcung vẫn an toàn.Chính vì có suy nghĩ như vậy, nên họ chẳng hề lo ngại Trần Bình Bình sẽgây hại cho Hoàng đế bệ hạ trong Ngự Thư phòng. Dù Trần Bình Bình từng làcao thủ cưỡi ngựa chiến màu đen oanh liệt ngày xưa, nhưng trước mặt bệ hạ làvị đứng đầu thiên hạ này, hắn cũng không thể chống cự. Còn chiếc xe lăn đenkia? Chiếc xe lăn dưới chân lão Viện trưởng đã ngồi được nhiều năm, tất cả mọingười đều quen với sự hiện diện của nó, thậm chí coi nó như một phần khôngthể tách rời của Trần Bình Bình.Lực lượng của thói quen thật kinh khủng, đến nỗi khiến tất cả mọi ngườihoàn toàn bỏ qua. Vì thế, khi Trần Bình Bình ngồi trên xe lăn đen tiến vào NgựThư phòng, tất cả mọi người kể cả Diêu thái giám đều không hề cảnh giác.Những vị đại thần này đã phạm sai lầm rất lớn.Tương tự, sau cuộc trò chuyện lê thê giữa không khí ảm đạm của buổi sángmưa phùn, ngay khi tâm trạng Hoàng đế trở lại bình thản, ngài cũng mắc sailầm. Khi Trần Bình Bình nhìn về phía bức tường trắng xóa phía sau với khuônmặt tái nhợt, khẽ gọi tên người con gái kia, tâm trạng Hoàng đế chùng xuống,nhìn về phía sau theo hướng ánh mắt của Trần Bình Bình, đồng thời bỏ quađộng tác hai tay Trần Bình Bình siết chặt lấy tay vịn trên xe lăn.Lúc bé, có lẽ ai cũng từng chơi trò đùa ngây thơ đáng yêu này, một đứa bạngiả vờ nhìn thấy phía sau có một người lớn nghiêm nghị hoặc thầy dạy ghê gớmđi tới, la lên đáng sợ, khiến đứa kia giật mình quay lại, lúc này bị vung một đấmmạnh vào người. Sau đó cả hai cười đùa rồi chạy đuổi nhau trong sân.Chiêu trò trẻ con ấy lại được dùng trên người đương kim Hoàng đế mạnhnhất thiên hạ, không thể phủ nhận, ý đồ của Trần Bình Bình không chỉ kỳ quáivà tinh vi, mà còn... rất hiệu quả. Có lẽ cũng bởi tâm trạng Hoàng đế chùngxuống trong nháy mắt đó, hoặc bởi vì trong hoàn cảnh hiện tại Khổ Hà và TứCố Kiếm đã chết, Diệp Lưu Vân ra biển, Hoàng đế đang ở trong tâm thế tự tintuyệt đối, không còn bận tâm điều gì. Vì không còn bận tâm nữa, nên ngài đãquay đầu lại.Có lẽ hiện giờ không ai trên đời này có thể làm hại được Hoàng đế hùngmạnh này. Cho dù là Phạm Nhàn, Hải Đường, Vương Thập Tam Lang, Vân ChiLan cùng với Lang Đào, thậm chí cả Ảnh Tử đồng loạt xuất hiện trong NgựThư phòng tấn công Hoàng đế, chắc hẳn ngài cũng sẽ không hề rung động.Nhưng khi ngài quay đầu lại, chỉ thấy một màu trắng xóa, không vật gì, đôimắt ngài hơi nhíu lại rồi quay trở lại nhìn Trần Bình Bình trên xe lăn. Nhìn thấyđôi bàn tay Trần Bình Bình siết chặt tay vịn bên trong xe lăn, cánh tay nhỏ nhắnđột ngột rút ngược về phía sau!Rắc một tiếng, hai tay vịn trơn bóng đen của xe lăn bất ngờ tách ra hai bên,phát ra âm thanh kim loại đầy mê hoặc. Đồng thời hai tiếng nổ lớn vang lên, hailuồng khí lưu hùng hậu đột ngột bắn ra từ hai lỗ hổng xuất hiện trên tay vịn.Ầm ầm!Nhanh gọn, không chút do dự, lạnh lùng, tàn nhẫn, Trần Bình Bình kéo còtrên tay vịn xe lăn mà bao năm qua ông luôn nắm giữ.Vô số mảnh sắt thép, đạn cầu gai dưới sức nổ kinh hoàng của thuốc súng,mang theo sức tàn phá vô cùng kinh khủng, đồng loạt bắn thẳng vào ngườiHoàng đế.Xe lăn màu đen phóng ra hai luồng lửa diễm lệ đoạt hồn người!o O oTrên đời này chắc chắn không có ai có thể làm bệ hạ bị thương, nhưng điềuđó không có nghĩa là không có vật gì có thể gây tổn hại đến ngài. Ít nhất Hoàngđế và Trần Bình Bình đều biết, chắc chắn cái rương đen bí ẩn kia có khả năngđe dọa đến Hoàng đế. Và hôm nay, chiếc xe lăn Trần Bình Bình ngồi suốt mấychục năm qua, dường như cũng phát huy tác dụng tương tự.Chiếc xe lăn đen này là sản phẩm được chế tạo cẩn thận từ Nội Khố và TamXử Giám Sát viện cách đây mấy chục năm, còn cặp súng ẩn chứa ngọn lửa phẫnnộ bao năm qua lại do chính tay nữ nhân đã khuất từ lâu tạo ra dành tặng TrầnBình Bình.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Bởi vì bọn họ biết bản thân Trần Bình Bình chỉ là một phế nhân, hoàn toàn

không có khả năng manh động, trong lòng bọn họ vẫn còn sợ hãi cảnh giác,

không phải vì sức mạnh vạm vỡ của Trần Bình Bình, mà là vì mưu kế quỷ quyệt

trong đầu tên lão thọt này, cùng lực lượng hùng mạnh mà ông có thể điều khiển

ở Giám Sát viện, khiến họ sinh lòng sợ hãi khó có thể kháng cự.

Trần Bình Bình một mình quay về kinh, Giám Sát viện đang bị một nhân vật

trọng yếu bên trong phối hợp giám sát chặt chẽ, những đại thần bên cạnh Hoàng

đế bệ hạ đều thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần Trần Bình Bình không thể vận dụng

những thế lực hắc ám quanh những ngón tay gầy guộc của mình, thế thì Hoàng

cung vẫn an toàn.

Chính vì có suy nghĩ như vậy, nên họ chẳng hề lo ngại Trần Bình Bình sẽ

gây hại cho Hoàng đế bệ hạ trong Ngự Thư phòng. Dù Trần Bình Bình từng là

cao thủ cưỡi ngựa chiến màu đen oanh liệt ngày xưa, nhưng trước mặt bệ hạ là

vị đứng đầu thiên hạ này, hắn cũng không thể chống cự. Còn chiếc xe lăn đen

kia? Chiếc xe lăn dưới chân lão Viện trưởng đã ngồi được nhiều năm, tất cả mọi

người đều quen với sự hiện diện của nó, thậm chí coi nó như một phần không

thể tách rời của Trần Bình Bình.

Lực lượng của thói quen thật kinh khủng, đến nỗi khiến tất cả mọi người

hoàn toàn bỏ qua. Vì thế, khi Trần Bình Bình ngồi trên xe lăn đen tiến vào Ngự

Thư phòng, tất cả mọi người kể cả Diêu thái giám đều không hề cảnh giác.

Những vị đại thần này đã phạm sai lầm rất lớn.

Tương tự, sau cuộc trò chuyện lê thê giữa không khí ảm đạm của buổi sáng

mưa phùn, ngay khi tâm trạng Hoàng đế trở lại bình thản, ngài cũng mắc sai

lầm. Khi Trần Bình Bình nhìn về phía bức tường trắng xóa phía sau với khuôn

mặt tái nhợt, khẽ gọi tên người con gái kia, tâm trạng Hoàng đế chùng xuống,

nhìn về phía sau theo hướng ánh mắt của Trần Bình Bình, đồng thời bỏ qua

động tác hai tay Trần Bình Bình siết chặt lấy tay vịn trên xe lăn.

Lúc bé, có lẽ ai cũng từng chơi trò đùa ngây thơ đáng yêu này, một đứa bạn

giả vờ nhìn thấy phía sau có một người lớn nghiêm nghị hoặc thầy dạy ghê gớm

đi tới, la lên đáng sợ, khiến đứa kia giật mình quay lại, lúc này bị vung một đấm

mạnh vào người. Sau đó cả hai cười đùa rồi chạy đuổi nhau trong sân.

Chiêu trò trẻ con ấy lại được dùng trên người đương kim Hoàng đế mạnh

nhất thiên hạ, không thể phủ nhận, ý đồ của Trần Bình Bình không chỉ kỳ quái

và tinh vi, mà còn... rất hiệu quả. Có lẽ cũng bởi tâm trạng Hoàng đế chùng

xuống trong nháy mắt đó, hoặc bởi vì trong hoàn cảnh hiện tại Khổ Hà và Tứ

Cố Kiếm đã chết, Diệp Lưu Vân ra biển, Hoàng đế đang ở trong tâm thế tự tin

tuyệt đối, không còn bận tâm điều gì. Vì không còn bận tâm nữa, nên ngài đã

quay đầu lại.

Có lẽ hiện giờ không ai trên đời này có thể làm hại được Hoàng đế hùng

mạnh này. Cho dù là Phạm Nhàn, Hải Đường, Vương Thập Tam Lang, Vân Chi

Lan cùng với Lang Đào, thậm chí cả Ảnh Tử đồng loạt xuất hiện trong Ngự

Thư phòng tấn công Hoàng đế, chắc hẳn ngài cũng sẽ không hề rung động.

Nhưng khi ngài quay đầu lại, chỉ thấy một màu trắng xóa, không vật gì, đôi

mắt ngài hơi nhíu lại rồi quay trở lại nhìn Trần Bình Bình trên xe lăn. Nhìn thấy

đôi bàn tay Trần Bình Bình siết chặt tay vịn bên trong xe lăn, cánh tay nhỏ nhắn

đột ngột rút ngược về phía sau!

Rắc một tiếng, hai tay vịn trơn bóng đen của xe lăn bất ngờ tách ra hai bên,

phát ra âm thanh kim loại đầy mê hoặc. Đồng thời hai tiếng nổ lớn vang lên, hai

luồng khí lưu hùng hậu đột ngột bắn ra từ hai lỗ hổng xuất hiện trên tay vịn.

Ầm ầm!

Nhanh gọn, không chút do dự, lạnh lùng, tàn nhẫn, Trần Bình Bình kéo cò

trên tay vịn xe lăn mà bao năm qua ông luôn nắm giữ.

Vô số mảnh sắt thép, đạn cầu gai dưới sức nổ kinh hoàng của thuốc súng,

mang theo sức tàn phá vô cùng kinh khủng, đồng loạt bắn thẳng vào người

Hoàng đế.

Xe lăn màu đen phóng ra hai luồng lửa diễm lệ đoạt hồn người!

o O o

Trên đời này chắc chắn không có ai có thể làm bệ hạ bị thương, nhưng điều

đó không có nghĩa là không có vật gì có thể gây tổn hại đến ngài. Ít nhất Hoàng

đế và Trần Bình Bình đều biết, chắc chắn cái rương đen bí ẩn kia có khả năng

đe dọa đến Hoàng đế. Và hôm nay, chiếc xe lăn Trần Bình Bình ngồi suốt mấy

chục năm qua, dường như cũng phát huy tác dụng tương tự.

Chiếc xe lăn đen này là sản phẩm được chế tạo cẩn thận từ Nội Khố và Tam

Xử Giám Sát viện cách đây mấy chục năm, còn cặp súng ẩn chứa ngọn lửa phẫn

nộ bao năm qua lại do chính tay nữ nhân đã khuất từ lâu tạo ra dành tặng Trần

Bình Bình.

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Bởi vì bọn họ biết bản thân Trần Bình Bình chỉ là một phế nhân, hoàn toànkhông có khả năng manh động, trong lòng bọn họ vẫn còn sợ hãi cảnh giác,không phải vì sức mạnh vạm vỡ của Trần Bình Bình, mà là vì mưu kế quỷ quyệttrong đầu tên lão thọt này, cùng lực lượng hùng mạnh mà ông có thể điều khiểnở Giám Sát viện, khiến họ sinh lòng sợ hãi khó có thể kháng cự.Trần Bình Bình một mình quay về kinh, Giám Sát viện đang bị một nhân vậttrọng yếu bên trong phối hợp giám sát chặt chẽ, những đại thần bên cạnh Hoàngđế bệ hạ đều thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần Trần Bình Bình không thể vận dụngnhững thế lực hắc ám quanh những ngón tay gầy guộc của mình, thế thì Hoàngcung vẫn an toàn.Chính vì có suy nghĩ như vậy, nên họ chẳng hề lo ngại Trần Bình Bình sẽgây hại cho Hoàng đế bệ hạ trong Ngự Thư phòng. Dù Trần Bình Bình từng làcao thủ cưỡi ngựa chiến màu đen oanh liệt ngày xưa, nhưng trước mặt bệ hạ làvị đứng đầu thiên hạ này, hắn cũng không thể chống cự. Còn chiếc xe lăn đenkia? Chiếc xe lăn dưới chân lão Viện trưởng đã ngồi được nhiều năm, tất cả mọingười đều quen với sự hiện diện của nó, thậm chí coi nó như một phần khôngthể tách rời của Trần Bình Bình.Lực lượng của thói quen thật kinh khủng, đến nỗi khiến tất cả mọi ngườihoàn toàn bỏ qua. Vì thế, khi Trần Bình Bình ngồi trên xe lăn đen tiến vào NgựThư phòng, tất cả mọi người kể cả Diêu thái giám đều không hề cảnh giác.Những vị đại thần này đã phạm sai lầm rất lớn.Tương tự, sau cuộc trò chuyện lê thê giữa không khí ảm đạm của buổi sángmưa phùn, ngay khi tâm trạng Hoàng đế trở lại bình thản, ngài cũng mắc sailầm. Khi Trần Bình Bình nhìn về phía bức tường trắng xóa phía sau với khuônmặt tái nhợt, khẽ gọi tên người con gái kia, tâm trạng Hoàng đế chùng xuống,nhìn về phía sau theo hướng ánh mắt của Trần Bình Bình, đồng thời bỏ quađộng tác hai tay Trần Bình Bình siết chặt lấy tay vịn trên xe lăn.Lúc bé, có lẽ ai cũng từng chơi trò đùa ngây thơ đáng yêu này, một đứa bạngiả vờ nhìn thấy phía sau có một người lớn nghiêm nghị hoặc thầy dạy ghê gớmđi tới, la lên đáng sợ, khiến đứa kia giật mình quay lại, lúc này bị vung một đấmmạnh vào người. Sau đó cả hai cười đùa rồi chạy đuổi nhau trong sân.Chiêu trò trẻ con ấy lại được dùng trên người đương kim Hoàng đế mạnhnhất thiên hạ, không thể phủ nhận, ý đồ của Trần Bình Bình không chỉ kỳ quáivà tinh vi, mà còn... rất hiệu quả. Có lẽ cũng bởi tâm trạng Hoàng đế chùngxuống trong nháy mắt đó, hoặc bởi vì trong hoàn cảnh hiện tại Khổ Hà và TứCố Kiếm đã chết, Diệp Lưu Vân ra biển, Hoàng đế đang ở trong tâm thế tự tintuyệt đối, không còn bận tâm điều gì. Vì không còn bận tâm nữa, nên ngài đãquay đầu lại.Có lẽ hiện giờ không ai trên đời này có thể làm hại được Hoàng đế hùngmạnh này. Cho dù là Phạm Nhàn, Hải Đường, Vương Thập Tam Lang, Vân ChiLan cùng với Lang Đào, thậm chí cả Ảnh Tử đồng loạt xuất hiện trong NgựThư phòng tấn công Hoàng đế, chắc hẳn ngài cũng sẽ không hề rung động.Nhưng khi ngài quay đầu lại, chỉ thấy một màu trắng xóa, không vật gì, đôimắt ngài hơi nhíu lại rồi quay trở lại nhìn Trần Bình Bình trên xe lăn. Nhìn thấyđôi bàn tay Trần Bình Bình siết chặt tay vịn bên trong xe lăn, cánh tay nhỏ nhắnđột ngột rút ngược về phía sau!Rắc một tiếng, hai tay vịn trơn bóng đen của xe lăn bất ngờ tách ra hai bên,phát ra âm thanh kim loại đầy mê hoặc. Đồng thời hai tiếng nổ lớn vang lên, hailuồng khí lưu hùng hậu đột ngột bắn ra từ hai lỗ hổng xuất hiện trên tay vịn.Ầm ầm!Nhanh gọn, không chút do dự, lạnh lùng, tàn nhẫn, Trần Bình Bình kéo còtrên tay vịn xe lăn mà bao năm qua ông luôn nắm giữ.Vô số mảnh sắt thép, đạn cầu gai dưới sức nổ kinh hoàng của thuốc súng,mang theo sức tàn phá vô cùng kinh khủng, đồng loạt bắn thẳng vào ngườiHoàng đế.Xe lăn màu đen phóng ra hai luồng lửa diễm lệ đoạt hồn người!o O oTrên đời này chắc chắn không có ai có thể làm bệ hạ bị thương, nhưng điềuđó không có nghĩa là không có vật gì có thể gây tổn hại đến ngài. Ít nhất Hoàngđế và Trần Bình Bình đều biết, chắc chắn cái rương đen bí ẩn kia có khả năngđe dọa đến Hoàng đế. Và hôm nay, chiếc xe lăn Trần Bình Bình ngồi suốt mấychục năm qua, dường như cũng phát huy tác dụng tương tự.Chiếc xe lăn đen này là sản phẩm được chế tạo cẩn thận từ Nội Khố và TamXử Giám Sát viện cách đây mấy chục năm, còn cặp súng ẩn chứa ngọn lửa phẫnnộ bao năm qua lại do chính tay nữ nhân đã khuất từ lâu tạo ra dành tặng TrầnBình Bình.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Chương 1801: Trong Ngự Thư phòng, trúc nở hoa 1