Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 1804: Trong Ngự Thư phòng, trúc nở hoa 4

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑"E rằng sao? Bệ hạ có nguy hiểm không?""Bệ hạ hồng phúc tề thiên, vốn không phải phàm nhân," Thái Y viện run rẩynói, dùng cách khác diễn tả cảnh giới Đại tông sư của bệ hạ: "Chắc không cóvấn đề gì lớn. Nhưng không ai biết tương lai có ảnh hưởng gì hay không.""Vậy còn không mau tìm cách lấy ra!" Diệp Trọng tuy thân hình lùn tịt, luônmang đến cảm giác ôn hòa, nhưng giờ phút này, sát khí hiện trên mặt hắn vôcùng đáng sợ."Thần... thực sự không có thủ pháp tốt như vậy," Y chính thấy sắc mặt DiệpTrọng càng lúc càng khó coi, vội vàng nuốt nước bọt, nói: "Có điều, Tiểu Phạmđại nhân từng chủ trì y án tương tự trong cung thuở trước. Kính mong đại nhânnhanh chóng triệu Tiểu Phạm đại nhân về kinh, có ngài ấy chủ trì, chắc chắn sẽkhông để lại bất kỳ hậu hoạn nào.""Đạm Bạc công?" Diệp Trọng nghe đến cái tên này thầm căng thẳng, tronglòng lạnh ngắt một nửa. Hôm nay từ sáng đến giờ, bên trong bên ngoài kinh đô,trong Ngự Thư phòng hoàng cung, quá nhiều chuyện đã xảy ra, hắn vẫn chưakịp tiêu hóa hết. Lúc này nghe đến cái tên Phạm Nhàn mới nhớ ra hành độngám sát của Trần Bình Bình sẽ mang đến những chấn động lớn như thế nào chođất Khánh Quốc này.Đôi môi Diệp Trọng khô khốc, 1lls mới chậm rãi nói: “Tiểu Phạm đại nhântạm thời chưa về được, còn cách nào khác không?”"Phạm tiểu thư hiện đang hành nghề y tại Đạm Bạc y quán, sư thừa của côấy là từ ngọn núi xanh kia, lại có Tiểu Phạm đại nhân truyền thụ riêng..."Con mắt Diệp Trọng lóe lên hàn quang, trực tiếp nói: "Mau triệu cô vàocung!"o O oSau khi Y chính và thị vệ ra ngoài, Diệp Trọng bỗng cảm thấy toàn thân ướtđẫm mồ hôi lạnh. Lúc này hắn mới có thời gian phân tích tình hình trước mắt.Khi Y chính nhắc đến Phạm Nhàn, hắn không khỏi nghĩ rằng, không lâu nữa, vịquyền thần trẻ tuổi này sẽ cầm công lao thâu tóm cả Đông Di mà oai phong lẫmliệt trở về kinh.Nhưng đến lúc ấy, nếu Phạm Nhàn phát hiện Trần Bình Bình đã bị bệ hạlăng trì xử tử, y sẽ có phản ứng thế nào?Diệp Trọng cảm thấy bị bao trùm bởi luồng khí lạnh. Lúc này bệ hạ bị trọngthương, tính mạng Trần lão Viện trưởng đã đến hồi nguy kịch, một nhóm thái ykhác đang cấp cứu rồi sẽ áp giải ngay đêm nay vào ngục đại lao của Giám Sátviện.Hắn hiểu rõ vì sao cuối cùng bệ hạ lại ra lệnh áp giải Trần Bình Bình vàoGiám Sát viện, đó là tâm cơ của Hoàng đế. Trong thời khắc này, ngài vẫn khôngquên thể hiện thái độ cương quyết. Hiện tại, toàn bộ kinh đô đều đã được phòngbị vũ lực, tất cả đều nằm trong tay Diệp Trọng. Dĩ nhiên ông không hề có ý địnhchống đối ý chỉ của bệ hạ, chỉ là ông cảm thấy gánh nặng quá lớn khó có thểgồng gánh. Giá như Giám Sát viện thực sự phản kháng, liệu ông phải làm thếnào? May thay bệ hạ chỉ bị thương chứ không hôn mê.Không cần bận tâm chuyện gì đã xảy ra giữa bệ hạ và Trần lão Viện trưởng,nhưng tại Ngự Thư phòng, hành động ám sát của Trần lão Viện trưởng nhắmvào bệ hạ là điều mọi người đều chứng kiến. Không ai có thể, cũng không aidám bênh vực cho Trần lão Viện trưởng. Ám sát Hoàng đế bệ hạ, vốn là tội lăngtrì đến chết.Trong lòng Diệp Trọng dâng lên cảm giác ớn lạnh, hắn hiểu rất rõ mối quanhệ và tình cảm giữa bệ hạ và Trần Bình Bình trước kia. Chỉ sợ bệ hạ cũng đangphẫn nộ và thất vọng tột cùng, mới ban cho Trần lão Viện trưởng một cái kếtđau đớn đến thế.Có điều... kể từ khi Khánh Quốc khai quốc tới nay, quyền lực Hoàng đế tuyrất khó lung lay như lịch sử ngàn năm của vùng đất rộng lớn này, nhưng các đờiHoàng đế Khánh Quốc đối xử với bề tôi vẫn rất ôn hòa, đặc biệt là vài chục nămtrở lại đây, luật pháp Khánh Quốc đã được sửa đổi nhiều lần, bãi bỏ vô số hìnhphạt tàn ác. Cho nên, ngay cả với kẻ mưu phản, thường cũng chỉ xử trảm và diệttộc mà thôi.Đặc biệt là đối với sĩ phu và đại thần triều đình, bệ hạ vẫn luôn ôn hòa. Chodù ba năm trước khi kinh đô mưu phản, cuối cùng cũng chỉ lăng trì một mìnhTrương Đức Thanh, thống lĩnh mười ba Thành Môn ti.Có điều, so với Trần lão Viện trưởng của Giám Sát viện, Trương Đức Thanhcó đáng là gì?Diệp Trọng chậm rãi nhắm mắt lại, không khỏi nhớ lại lúc trước khi bệ hạngã vào lòng mình, Hạ Đại học sĩ đã thốt lên một tiếng kêu thảm thiết, khóemiệng hắn khẽ giật một cái.Tin tức Trần Bình Bình ám sát Hoàng đế được lan truyền sau tiếng hô củaHạ Tông Vĩ, lập tức vang khắp hoàng cung, kinh động tất cả mọi người trongcung rồi tất nhiên cũng trở thành tin tức mà cả kinh đô đều biết.Sau sự việc, có lẽ Hoàng đế đã nghĩ đến sự ổn định của triều đình KhánhQuốc, nghĩ đến thái độ của Phạm Nhàn và các quan viên Giám Sát viện, hay cólẽ... nghĩ đến những công trạng mà Trần lão Viện trưởng đã lập được cho KhánhQuốc trong những năm gần đây...

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

"E rằng sao? Bệ hạ có nguy hiểm không?"

"Bệ hạ hồng phúc tề thiên, vốn không phải phàm nhân," Thái Y viện run rẩy

nói, dùng cách khác diễn tả cảnh giới Đại tông sư của bệ hạ: "Chắc không có

vấn đề gì lớn. Nhưng không ai biết tương lai có ảnh hưởng gì hay không."

"Vậy còn không mau tìm cách lấy ra!" Diệp Trọng tuy thân hình lùn tịt, luôn

mang đến cảm giác ôn hòa, nhưng giờ phút này, sát khí hiện trên mặt hắn vô

cùng đáng sợ.

"Thần... thực sự không có thủ pháp tốt như vậy," Y chính thấy sắc mặt Diệp

Trọng càng lúc càng khó coi, vội vàng nuốt nước bọt, nói: "Có điều, Tiểu Phạm

đại nhân từng chủ trì y án tương tự trong cung thuở trước. Kính mong đại nhân

nhanh chóng triệu Tiểu Phạm đại nhân về kinh, có ngài ấy chủ trì, chắc chắn sẽ

không để lại bất kỳ hậu hoạn nào."

"Đạm Bạc công?" Diệp Trọng nghe đến cái tên này thầm căng thẳng, trong

lòng lạnh ngắt một nửa. Hôm nay từ sáng đến giờ, bên trong bên ngoài kinh đô,

trong Ngự Thư phòng hoàng cung, quá nhiều chuyện đã xảy ra, hắn vẫn chưa

kịp tiêu hóa hết. Lúc này nghe đến cái tên Phạm Nhàn mới nhớ ra hành động

ám sát của Trần Bình Bình sẽ mang đến những chấn động lớn như thế nào cho

đất Khánh Quốc này.

Đôi môi Diệp Trọng khô khốc, 1lls mới chậm rãi nói: “Tiểu Phạm đại nhân

tạm thời chưa về được, còn cách nào khác không?”

"Phạm tiểu thư hiện đang hành nghề y tại Đạm Bạc y quán, sư thừa của cô

ấy là từ ngọn núi xanh kia, lại có Tiểu Phạm đại nhân truyền thụ riêng..."

Con mắt Diệp Trọng lóe lên hàn quang, trực tiếp nói: "Mau triệu cô vào

cung!"

o O o

Sau khi Y chính và thị vệ ra ngoài, Diệp Trọng bỗng cảm thấy toàn thân ướt

đẫm mồ hôi lạnh. Lúc này hắn mới có thời gian phân tích tình hình trước mắt.

Khi Y chính nhắc đến Phạm Nhàn, hắn không khỏi nghĩ rằng, không lâu nữa, vị

quyền thần trẻ tuổi này sẽ cầm công lao thâu tóm cả Đông Di mà oai phong lẫm

liệt trở về kinh.

Nhưng đến lúc ấy, nếu Phạm Nhàn phát hiện Trần Bình Bình đã bị bệ hạ

lăng trì xử tử, y sẽ có phản ứng thế nào?

Diệp Trọng cảm thấy bị bao trùm bởi luồng khí lạnh. Lúc này bệ hạ bị trọng

thương, tính mạng Trần lão Viện trưởng đã đến hồi nguy kịch, một nhóm thái y

khác đang cấp cứu rồi sẽ áp giải ngay đêm nay vào ngục đại lao của Giám Sát

viện.

Hắn hiểu rõ vì sao cuối cùng bệ hạ lại ra lệnh áp giải Trần Bình Bình vào

Giám Sát viện, đó là tâm cơ của Hoàng đế. Trong thời khắc này, ngài vẫn không

quên thể hiện thái độ cương quyết. Hiện tại, toàn bộ kinh đô đều đã được phòng

bị vũ lực, tất cả đều nằm trong tay Diệp Trọng. Dĩ nhiên ông không hề có ý định

chống đối ý chỉ của bệ hạ, chỉ là ông cảm thấy gánh nặng quá lớn khó có thể

gồng gánh. Giá như Giám Sát viện thực sự phản kháng, liệu ông phải làm thế

nào? May thay bệ hạ chỉ bị thương chứ không hôn mê.

Không cần bận tâm chuyện gì đã xảy ra giữa bệ hạ và Trần lão Viện trưởng,

nhưng tại Ngự Thư phòng, hành động ám sát của Trần lão Viện trưởng nhắm

vào bệ hạ là điều mọi người đều chứng kiến. Không ai có thể, cũng không ai

dám bênh vực cho Trần lão Viện trưởng. Ám sát Hoàng đế bệ hạ, vốn là tội lăng

trì đến chết.

Trong lòng Diệp Trọng dâng lên cảm giác ớn lạnh, hắn hiểu rất rõ mối quan

hệ và tình cảm giữa bệ hạ và Trần Bình Bình trước kia. Chỉ sợ bệ hạ cũng đang

phẫn nộ và thất vọng tột cùng, mới ban cho Trần lão Viện trưởng một cái kết

đau đớn đến thế.

Có điều... kể từ khi Khánh Quốc khai quốc tới nay, quyền lực Hoàng đế tuy

rất khó lung lay như lịch sử ngàn năm của vùng đất rộng lớn này, nhưng các đời

Hoàng đế Khánh Quốc đối xử với bề tôi vẫn rất ôn hòa, đặc biệt là vài chục năm

trở lại đây, luật pháp Khánh Quốc đã được sửa đổi nhiều lần, bãi bỏ vô số hình

phạt tàn ác. Cho nên, ngay cả với kẻ mưu phản, thường cũng chỉ xử trảm và diệt

tộc mà thôi.

Đặc biệt là đối với sĩ phu và đại thần triều đình, bệ hạ vẫn luôn ôn hòa. Cho

dù ba năm trước khi kinh đô mưu phản, cuối cùng cũng chỉ lăng trì một mình

Trương Đức Thanh, thống lĩnh mười ba Thành Môn ti.

Có điều, so với Trần lão Viện trưởng của Giám Sát viện, Trương Đức Thanh

có đáng là gì?

Diệp Trọng chậm rãi nhắm mắt lại, không khỏi nhớ lại lúc trước khi bệ hạ

ngã vào lòng mình, Hạ Đại học sĩ đã thốt lên một tiếng kêu thảm thiết, khóe

miệng hắn khẽ giật một cái.

Tin tức Trần Bình Bình ám sát Hoàng đế được lan truyền sau tiếng hô của

Hạ Tông Vĩ, lập tức vang khắp hoàng cung, kinh động tất cả mọi người trong

cung rồi tất nhiên cũng trở thành tin tức mà cả kinh đô đều biết.

Sau sự việc, có lẽ Hoàng đế đã nghĩ đến sự ổn định của triều đình Khánh

Quốc, nghĩ đến thái độ của Phạm Nhàn và các quan viên Giám Sát viện, hay có

lẽ... nghĩ đến những công trạng mà Trần lão Viện trưởng đã lập được cho Khánh

Quốc trong những năm gần đây...

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑"E rằng sao? Bệ hạ có nguy hiểm không?""Bệ hạ hồng phúc tề thiên, vốn không phải phàm nhân," Thái Y viện run rẩynói, dùng cách khác diễn tả cảnh giới Đại tông sư của bệ hạ: "Chắc không cóvấn đề gì lớn. Nhưng không ai biết tương lai có ảnh hưởng gì hay không.""Vậy còn không mau tìm cách lấy ra!" Diệp Trọng tuy thân hình lùn tịt, luônmang đến cảm giác ôn hòa, nhưng giờ phút này, sát khí hiện trên mặt hắn vôcùng đáng sợ."Thần... thực sự không có thủ pháp tốt như vậy," Y chính thấy sắc mặt DiệpTrọng càng lúc càng khó coi, vội vàng nuốt nước bọt, nói: "Có điều, Tiểu Phạmđại nhân từng chủ trì y án tương tự trong cung thuở trước. Kính mong đại nhânnhanh chóng triệu Tiểu Phạm đại nhân về kinh, có ngài ấy chủ trì, chắc chắn sẽkhông để lại bất kỳ hậu hoạn nào.""Đạm Bạc công?" Diệp Trọng nghe đến cái tên này thầm căng thẳng, tronglòng lạnh ngắt một nửa. Hôm nay từ sáng đến giờ, bên trong bên ngoài kinh đô,trong Ngự Thư phòng hoàng cung, quá nhiều chuyện đã xảy ra, hắn vẫn chưakịp tiêu hóa hết. Lúc này nghe đến cái tên Phạm Nhàn mới nhớ ra hành độngám sát của Trần Bình Bình sẽ mang đến những chấn động lớn như thế nào chođất Khánh Quốc này.Đôi môi Diệp Trọng khô khốc, 1lls mới chậm rãi nói: “Tiểu Phạm đại nhântạm thời chưa về được, còn cách nào khác không?”"Phạm tiểu thư hiện đang hành nghề y tại Đạm Bạc y quán, sư thừa của côấy là từ ngọn núi xanh kia, lại có Tiểu Phạm đại nhân truyền thụ riêng..."Con mắt Diệp Trọng lóe lên hàn quang, trực tiếp nói: "Mau triệu cô vàocung!"o O oSau khi Y chính và thị vệ ra ngoài, Diệp Trọng bỗng cảm thấy toàn thân ướtđẫm mồ hôi lạnh. Lúc này hắn mới có thời gian phân tích tình hình trước mắt.Khi Y chính nhắc đến Phạm Nhàn, hắn không khỏi nghĩ rằng, không lâu nữa, vịquyền thần trẻ tuổi này sẽ cầm công lao thâu tóm cả Đông Di mà oai phong lẫmliệt trở về kinh.Nhưng đến lúc ấy, nếu Phạm Nhàn phát hiện Trần Bình Bình đã bị bệ hạlăng trì xử tử, y sẽ có phản ứng thế nào?Diệp Trọng cảm thấy bị bao trùm bởi luồng khí lạnh. Lúc này bệ hạ bị trọngthương, tính mạng Trần lão Viện trưởng đã đến hồi nguy kịch, một nhóm thái ykhác đang cấp cứu rồi sẽ áp giải ngay đêm nay vào ngục đại lao của Giám Sátviện.Hắn hiểu rõ vì sao cuối cùng bệ hạ lại ra lệnh áp giải Trần Bình Bình vàoGiám Sát viện, đó là tâm cơ của Hoàng đế. Trong thời khắc này, ngài vẫn khôngquên thể hiện thái độ cương quyết. Hiện tại, toàn bộ kinh đô đều đã được phòngbị vũ lực, tất cả đều nằm trong tay Diệp Trọng. Dĩ nhiên ông không hề có ý địnhchống đối ý chỉ của bệ hạ, chỉ là ông cảm thấy gánh nặng quá lớn khó có thểgồng gánh. Giá như Giám Sát viện thực sự phản kháng, liệu ông phải làm thếnào? May thay bệ hạ chỉ bị thương chứ không hôn mê.Không cần bận tâm chuyện gì đã xảy ra giữa bệ hạ và Trần lão Viện trưởng,nhưng tại Ngự Thư phòng, hành động ám sát của Trần lão Viện trưởng nhắmvào bệ hạ là điều mọi người đều chứng kiến. Không ai có thể, cũng không aidám bênh vực cho Trần lão Viện trưởng. Ám sát Hoàng đế bệ hạ, vốn là tội lăngtrì đến chết.Trong lòng Diệp Trọng dâng lên cảm giác ớn lạnh, hắn hiểu rất rõ mối quanhệ và tình cảm giữa bệ hạ và Trần Bình Bình trước kia. Chỉ sợ bệ hạ cũng đangphẫn nộ và thất vọng tột cùng, mới ban cho Trần lão Viện trưởng một cái kếtđau đớn đến thế.Có điều... kể từ khi Khánh Quốc khai quốc tới nay, quyền lực Hoàng đế tuyrất khó lung lay như lịch sử ngàn năm của vùng đất rộng lớn này, nhưng các đờiHoàng đế Khánh Quốc đối xử với bề tôi vẫn rất ôn hòa, đặc biệt là vài chục nămtrở lại đây, luật pháp Khánh Quốc đã được sửa đổi nhiều lần, bãi bỏ vô số hìnhphạt tàn ác. Cho nên, ngay cả với kẻ mưu phản, thường cũng chỉ xử trảm và diệttộc mà thôi.Đặc biệt là đối với sĩ phu và đại thần triều đình, bệ hạ vẫn luôn ôn hòa. Chodù ba năm trước khi kinh đô mưu phản, cuối cùng cũng chỉ lăng trì một mìnhTrương Đức Thanh, thống lĩnh mười ba Thành Môn ti.Có điều, so với Trần lão Viện trưởng của Giám Sát viện, Trương Đức Thanhcó đáng là gì?Diệp Trọng chậm rãi nhắm mắt lại, không khỏi nhớ lại lúc trước khi bệ hạngã vào lòng mình, Hạ Đại học sĩ đã thốt lên một tiếng kêu thảm thiết, khóemiệng hắn khẽ giật một cái.Tin tức Trần Bình Bình ám sát Hoàng đế được lan truyền sau tiếng hô củaHạ Tông Vĩ, lập tức vang khắp hoàng cung, kinh động tất cả mọi người trongcung rồi tất nhiên cũng trở thành tin tức mà cả kinh đô đều biết.Sau sự việc, có lẽ Hoàng đế đã nghĩ đến sự ổn định của triều đình KhánhQuốc, nghĩ đến thái độ của Phạm Nhàn và các quan viên Giám Sát viện, hay cólẽ... nghĩ đến những công trạng mà Trần lão Viện trưởng đã lập được cho KhánhQuốc trong những năm gần đây...

Chương 1804: Trong Ngự Thư phòng, trúc nở hoa 4